Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nanon lại đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng không phải là để khám bệnh, bởi vì cậu đã khỏi bệnh lâu rồi. Lần này là do Nanon chủ động hẹn bác sĩ đến quán cà phê để tâm sự hàn huyên.

Hai người vốn đã thân quen, khám bệnh suốt năm ngoái cũng khiến Nanon am hiểu thêm nhiều điều. Cậu đã đọc không ít sách chuyên ngành tâm lý, lại thêm cả luôn chú trọng tới việc tìm tòi bản thân, nên đề tài trò chuyện của hai người cũng xoay quanh những chủ đề này.

Bác sĩ kể rằng dạo này mình đang nghiên cứu về Phức cảm Oedipus của Sigmund Freud, Nanon bèn tiếp lời ngay: "Thế chẳng phải là liên quan tới trẻ em ạ? Bác sĩ chuyển hướng nghiên cứu rồi ư?"

Đối phương lắc đầu: "Em có nhớ hồi đấy em bảo rằng mình bị dồn ép bởi vô vàn những lọ thủy tinh chứa đựng những vai diễn, còn linh hồn mình thì đã trống rỗng rồi không?"

Nanon cười: "Sao mà quên được ạ, bác sĩ còn bảo là do em không tạo dựng cái tôi cho mình. Mà nhắc tới chuyện này, em có một cậu bạn giỏi lắm, cái tôi kiên định cực kỳ, tựa như cậu ta luôn biết rằng phải làm thế nào mới là đúng đắn nhất vậy."

"Nanon, nếu cậu bạn này với cậu bạn ban nãy em kể là cùng một người, thì trong khi chúng ta mới ngồi với nhau được nửa tiếng nhưng em đã nhắc đến cậu ta những ba mươi lần rồi đấy." Bác sĩ nhìn Nanon trêu ghẹo: "E rằng đây cũng chính là lý do mà hôm nay em tìm gặp tôi nhỉ."

Nanon ngại ngùng cắn môi, rõ đến thế ư?

"Tạm thời không bàn đến cậu ta, nhưng đối tượng nghiên cứu Phức cảm Oedipus của tôi là người trưởng thành. Phải công nhận là nó rất có giá trị tham khảo. Bước qua giai đoạn ái kỉ, nhận thấy có kẻ cạnh tranh, đồng thời yêu một ai đó." Bác sĩ nhấp một ngụm cà phê: "Nanon, nếu không lầm thì em cũng đang thế đấy. Sau khi vượt qua giai đoạn quá mức chú ý tới bản thân, lại hoà nhập với xã hội lần nữa, có lẽ em cũng sẽ vô thức phát giác có kẻ cạnh tranh, vậy thì chúc mừng em, khả năng lớn là em đã biết yêu một người rồi."

Chỉ có yêu một người thì mới có thể tìm ra được cái tôi cá nhân, mới thật sự khỏi bệnh.

Nanon đang uống cà phê nghe vậy bèn thiếu điều phụt luôn, người ngồi đối diện kia nên đổi nghề đi làm thầy bói mới phải.

"Vậy bây giờ chúng ta lại bàn đến cậu bạn kia của em nhé."

Ca này thì lại quá khó để mở lời, Nanon trầm ngâm suy nghĩ.

"Nếu là Ohm thì em cứ dựa theo ba giai đoạn là trước, trong và sau khi quay phim để kể là được." Bác sĩ nhìn vẻ mặt càng thêm đặc sắc của Nanon mà không khỏi bật cười thành tiếng, "Tôi cũng đang theo dõi phim đấy. Dù tôi không thu phí khám bệnh của em, nhưng tôi đảm bảo sẽ giữ vững y đức, sẽ giữ bí mật tuyệt đối."

Nanon cũng cười theo, xem ra đúng là rõ như ban ngày luôn rồi. Cậu chăm chú ngắm nhìn hơi nóng trong cốc một lát rồi nhẹ nhàng bảo: "Thật ra năm ngoái, người đầu tiên nhận ra em có điều khác thường chính là cậu ấy."

Dịch bệnh nên chẳng ai có việc làm, nhưng sáng nào Ohm cũng dậy sớm chạy bộ quanh khu phố, vẫn duy trì lối sống lành mạnh mỗi ngày. Cậu ta còn gửi tin nhắn khoe khoang với cậu rằng bảy rưỡi mỗi sáng mình sẽ chạy qua trước cửa sổ phòng của con sâu lười Nanon nữa cơ. Khi ấy đã không biết bao lâu rồi cậu chưa được ngủ một giấc tử tế, nên sau khi nghe Ohm nói vậy, ma xui quỷ khiến thế nào mà mỗi sớm cậu đều sẽ ngồi bên cửa sổ từ lúc năm giờ hơn, quả nhiên hai tiếng sau cậu đã thấy bóng dáng Ohm xuất hiện.

Mà trong hai tiếng ấy, cậu nhìn xuống từ cửa sổ, trong lòng cứ luôn luẩn quẩn một suy nghĩ đáng sợ "nhảy xuống đi, nhảy xuống đi", cứ lặp đi lặp lại như vậy tận đến khi thấy Ohm chạy đến.

Cậu ta mặc một bộ đồ thể thao không cổ màu lam, đầu tóc hơi loạn, chạy ra từ trong nắng sớm, nhìn có vẻ ngập tràn sức sống. Khi đến gần Nanon, cậu chàng thả chậm bước chân, không biết tại sao Nanon lại vội vàng trốn sau rèm cửa. Qua khe hở, cậu thấy Ohm ngước nhìn về phía cửa sổ phòng mình rồi lôi điện thoại ra selfie một tấm.

Dường như ngay lập tức điện thoại của Nanon hiển thị có tin nhắn mới, nội dung là một tấm ảnh chụp Ohm và cửa sổ đã bị Nanon che kín hoàn toàn kèm theo dòng: Trai đẹp và cậu bạn lười biếng của cậu ấy, nhớ phải vui vẻ đấy nhá, Non.

Bức ảnh quá chói, trình độ selfie của Ohm vẫn luôn thảm đến không nỡ nhìn như xưa.

Thế nhưng, ánh nắng tràn trề, nét cười xán lạn, như xông khỏi màn hình, rọi soi tất thảy.

"Sau đó, em đã quyết định đến gặp bác sĩ." Nanon nói với người ngồi đối diện, "Tất nhiên em rất yêu bạn của mình, nhưng sau khi chúng em hợp tác, như bác sĩ nói, em đã yêu một người."

Nanon thở dài, rõ ràng cậu đang thảo luận về thứ tình cảm điên cuồng vượt quá giới hạn ấy, nhưng lại tỉnh táo đến mức đáng sợ, thậm chí còn như đang toan tính điều gì: "Điều đó hoàn toàn khác biệt. Bác sĩ đừng lo, em không đổ bệnh đâu, nếu như phải nói bằng ngôn ngữ của chúng ta thì là cho dù rõ ràng em đã thấy bộ phim đó được phát sóng, nhưng lại vẫn không thể nào tìm ra được nắp để mở chiếc lọ Pran này."

"Chuyện này chưa từng xảy ra," Nanon ngước đôi mắt long lanh, trong đó chứa đựng tình cảm sâu thẳm như cơn xoáy, dịu dàng như vũng lầy, nhưng giọng điệu lại vẫn bình tĩnh vô cùng: "Em nghĩ, chỉ là do em bị nhốt trong Pran không thoát ra được thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ohmnanon