Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 4

7

Sau khi rời khỏi chỗ cha mẹ, Ôn Khách Hành có chút hoảng hốt cũng không biết nên đi đâu. Đi lòng vòng vài vòng, hắn đi vào một con hẻm nhỏ, bị vài nữ tử trang điểm đậm vây quanh cười đùa nói: "Công tử có muốn lên lầu xem không? Nô gia có thể làm cho người đào nhiên quên đi ưu tư."

Quên đi ưu tư? Hắn giờ phút này thực sự cần một cái gì đó để gây mê bản thân. Hắn gọi một gian phòng xa hoa nhất, để cho tú bà đem lên lầu loại rượu ngon nhất, sau đó mượn rượu giải sầu dưới sự vây quanh của Oanh Oanh Yến Yến.

Đám hoa nhân nữ tử này chưa từng thấy qua khách nhân chỉ uống rượu mà không chạm vào một ngón tay của các nàng, nhưng có điều là Ôn công tử ra tay hào phóng các nàng cũng vui vẻ thoải mái, liền ngươi một chén ta một chén bồi uống. Mặc dù các nàng đang làm ăn bán tiếng cười nhưng ai chưa từng tự thương thân thế của mình khi nửa đêm tỉnh giấc mơ về? Cho nên tâm tình sa sút của nam tử tuấn mỹ mặt mày ưu thương này nhất thời cũng lây nhiễm đến các nàng, có người lớn mật chủ động tiến lên hỏi: "Nhân vật như công tử cũng sẽ gặp phải chuyện buồn sao?"

Ôn Khách Hành nghe vậy cười, lười biếng uống cạn một chén rượu nói: "Ngươi đã từng được qua có một thứ ngươi vốn rất muốn, lại không thấy đâu, ngươi tràn đầy cho rằng rốt cuộc tìm không thấy, nhưng nhiều năm sau lại âm sai dương sai lại xuất hiện."

"Mất mà lấy lại được không phải là chuyện tốt sao?" Người nữ nhân kia hỏi ngược lại.

"Nhưng thời gian trôi qua đồ vật như vậy mà ngươi đã không còn như trước rồi." Ôn Khách Hành thở dài nói, lại uống cạn chén rượu: "Không chỉ như thế, ngươi còn phải trơ mắt nhìn mình lần nữa mất đi lại không biết mình có thể làm cái gì để vãn hồi."

Thấy các nàng vẫn như hiểu lại không hiểu, Ôn Khách Hành cũng lười giải thích nhiều chỉ là ném xuống túi tiền của Cố Tương, kim châu bên trong lăn đầy một khay: "Một bình rượu đổi một viên kim châu, ai muốn?"

Tiền tài động lòng người nhất, các nàng tranh nhau rót rượu. Ôn Khách Hành lạnh lùng nhìn thấy các nàng đùa giỡn trong lòng càng thêm vô vị.

Phảng phất hô ứng tâm tình của hắn, ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, mây đen hội tụ nặng nề đè lên đỉnh đầu ngăn trở tất cả ánh mặt trời. Đợi đến khi Chu Tử Thư nhận được tin báo của Tất Tinh Minh bèn vội vàng chạy tới chỉ thấy ánh nến lóe lên trong phòng tối tăm, nữ tử say đến bất tỉnh nhân sự nằm ngổn ngang trên mặt đất, mà Ôn Khách Hành còn đang tự rót rượu cho mình, trong miệng lặp đi lặp lại ngâm xướng một câu thơ:

"Thế gian vật tốt không kiên trì, thải vân dễ tán lưu ly tan."

Chu Tử Thư cảm thấy lửa giận bùng lên trong lòng cũng không biết là vì mình hay là vì mình của thế giới này. Ôn Khách Hành ngước mắt lên nhìn y một cái ăn uống cười nói: "Sư huynh, ngươi tức giận như vậy là vì cái gì?"

Chu Tử Thư từng bước từng bước đi tới trước mặt hắn túm lấy cổ áo hắn, lạnh lùng nói: "Thân là đệ tử thứ hai của Tứ Quý sơn trang lại chạy tới lăn lộn tần lâu sở quán như vậy, còn có mặt mũi hỏi sao?"

Ôn Khách Hành nhếch khóe môi hỏi ngược lại: "Là đệ tử thứ hai của Tứ Quý sơn trang không được đi dạo thanh lâu hay là tướng công tân hôn của huynh không được đi dạo thanh lâu?"

Tay Chu Tử Thư hung hăng ngứa một cái muốn cho hắn một bạt tai nhưng không cách nào chính diện trả lời Ôn Khách Hành vấn đề này, chỉ có thể trở tay đem hắn hất trên mặt đất, vỗ vỗ tay nói: "Sư đệ, ngươi say đến hồ đồ rồi, hay là trước tiên trở về sơn trang thanh tỉnh một chút đi."

Y xoay người muốn gọi tú bà đang co rúm ở cửa tới tính tiền, bỗng nhiên nghe được Ôn Khách Hành ở sau lưng mình gọi một câu: "A Nhứ."

Y không biết Ôn Khách Hành đang gọi ai, cũng không có hứng thú biết liền không để ý tới, chỉ để cho tú bà thay y gọi một chiếc xe ngựa, lại quay đầu lại kéo Ôn Khách hành đứng dậy.

Ôn Khách Hành mặc cho y kéo kéo nhưng vẫn không nhúc nhích, ánh mắt ý vị không rõ nhìn y lại gọi một tiếng: "A Nhứ."

Chu Tử Thư nghe thấy ngoài cửa sổ sấm sét mơ hồ lo lắng kéo dài nữa sẽ mưa liền có chút không kiên nhẫn nói: "A Nhứ cô nương của ngươi đã say, về trước đi."

Ôn Khách Hành bỗng nhiên ngẩng đầu cười rộ lên, cười đến Chu Tử Thư không giải thích được, đang muốn đặt câu hỏi Ôn Khách Hành lại đột nhiên thu lại tiếng cười, sâu kín nhìn vào mắt y: "Sư huynh, huynh không biết A Nhứ là ai sao?"

Chu Tử Thư sửng sốt bỗng nhiên nhớ tới túi hương thêu chữ 'Nhứ' trên bàn làm việc trong phòng trúc, mồ hôi lạnh liền chảy ròng ròng theo sống lưng chảy xuống.

Sét chớp ngang dọc như giao long bơi qua bầu trời, hào quang trắng xóa trong phút chốc chiếu sáng từng cái miệng của Ôn Khách Hành:

"A Nhứ chính là huynh a, hoặc là nói, là huynh của thế giới này!"

Tiếng sấm ầm ầm nổ vang lên, mưa rơi dày đã tích lũy từ lâu, Chu Tử Thư vẻ mặt khó tin nhìn Ôn Khách Hành, bị nóng đến buông tay ra.

"Ngươi làm sao..."

"Ta làm sao đoán được?" Ôn Khách Hành thần sắc mơ hồ có chút điên cuồng: "Bởi vì thái độ của huynh đối với ta, bởi vì trên người huynh có vết thương cũ mà ngày hôm trước còn chưa có, càng bởi vì ta cũng không phải đệ tử thứ hai của Tứ Quý sơn trang Ôn Diễn trên thế giới này, ta là tám tuổi đã vào Quỷ Cốc, Quỷ Cốc cốc chủ hai tay dính đầy máu tươi, Ôn Khách Hành."

Chu Tử Thư trong lúc nhất thời không thể hô hấp. Y quỳ xuống một gối bên cạnh Ôn Khách Hành, bẻ qua hai vai hắn, không sợ hãi nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của hắn hỏi: "Ngươi là Chân gia đệ đệ hai mươi năm trước sư phụ không thể đón về ở thế giới của ta? Chuyện gì đã xảy ra năm đó?"

Ôn Khách Hành mượn rượu nói ra những lời trong lòng, giờ phút này lại có chút hối hận, quay đầu không muốn nhìn thấy mặt Chu Tử Thư: "Chuyện này có quan trọng không? Huynh ngay cả Ôn Diễn của thế giới này cũng không chịu tiếp nhận, tên đầu lĩnh ác quỷ như ta chỉ sợ chỉ biết làm cho sư môn xấu hổ thôi."

Chu Tử Thư nhìn hắn thở dài, hai tay nắm lấy mặt hắn mạnh mẽ đem hắn xoay người lại nhìn mình, sau đó hỏi: "Vậy đệ có biết Ôn Diễn của thế giới này cũng là Quỷ Cốc cốc chủ, mà Chu Tử Thư thế giới này cái gì cũng biết nhưng vẫn lựa chọn che chở sư đệ của mình? Mặc dù chúng ta là những người của các thế giới khác nhau nhưng chung quy chúng ta đều là Chu Tử Thư. Mặc kệ đệ là thân phận gì, ta đều nhận đệ là sư đệ của ta."

Ôn Khách Hành mở to hai mắt nhìn y ngỡ ngàng hỏi: "Vậy hôm qua huynh biểu hiện chán ghét ta như vậy..."

Chu Tử Thư bị hắn bật cười: "Đối với ta mà nói dù sao chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp nhau. Vừa mới đến đã bị ấn đầu thành thân với một nam nhân, loại chuyện này ai có thể lập tức tiếp nhận? Huống hồ ta lúc ấy cho rằng đệ là Ôn Diễn của thế giới này, nếu ta thật sự cùng đệ... Còn ta ở thế giới này thì sao?"

Ôn Khách Hành thấy y nói xong hai má đỏ bừng, so với đám Oanh Oanh Yến Yến ở Tứ Nguyệt Lâu này càng thêm xinh đẹp, trong lúc nhất thời nhìn đến si ngốc, bỗng nhiên hiểu được Ôn Diễn vì sao bài trừ thiên nan vạn nan cũng muốn cưới sư huynh. Giờ phút này hắn cũng nhịn không được tim đập điên cuồng, cầm tay Chu Tử Thư bao lấy y ở lòng bàn tay mình nghiêm túc hỏi: "Vậy bây giờ huynh biết ta không phải Ôn Diễn, chúng ta có thể viên phòng sao?"

Chu Tử Thư thiếu chút nữa bị hắn làm cho sặc, mạnh mẽ rút tay ra đứng lên đưa lưng về phía hắn tức giận nói: "Nghĩ cái gì vậy? Chúng ta tính ra mới biết nhau được một ngày."

"Nhưng ta luôn cảm thấy hình như đã quen biết huynh rất nhiều năm." Thấy y không hoàn toàn cự tuyệt chính mình, Ôn Khách Hành khẽ cười rộ lên, lần đầu tiên dâng lên một chút hy vọng cho tương lai: "Chẳng phải là nghe thấy đầu bạc như mới, khuynh cái như cũ sao?"

"...... Vậy thì nhìn hiệu suất của đệ trong tương lai đi." Chu Tử Thư không biết nên nói cái gì chỉ có thể nhét vào một câu như thế sau đó nhanh chóng chuyển đề tài: "Tú bà tại sao còn chưa tìm xe ngựa tới, ta đi thúc giục người."

Ôn Khách Hành vội vàng giữ chặt y cười nói: "Mưa to như vậy cần gì phải đội mưa trở về. Chúng ta ở đây cả đêm thì sao? Sư huynh đệ chúng ta nhiều năm không gặp, đương nhiên phải nói chuyện cả đêm với nhau một phen."

Chu Tử Thư cắn môi có chút do dự. Y quả thật có rất nhiều chuyện muốn hỏi Ôn Khách Hành, nhưng ở trong thanh lâu, nếu mà truyền ra ngoài không biết sẽ như thế nào. Nghĩ lại, tin tức Ôn Khách Hành tới đây trong trang khẳng định mọi người đã đều biết, hình như có xấu đến đâu cũng không hỏng được chỗ nào liền miễn cưỡng gật gật đầu, để cho tú bà lấy chút rượu thức ăn cùng Ôn Khách Hành nói về chuyện cũ.

"Bây giờ có thể nói cho ta biết năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì chưa?" Chu Tử Thư giơ chén rượu lên chạm vào Ôn Khách Hành thăm dò hỏi.

Nghe vậy ánh mắt Ôn Khách Hành tối sầm lại nhưng vẫn thành thật nói: "Hai mươi năm trước ta cùng cha mẹ ở trong tiểu viện nông gia kia, trong lòng tràn đầy vui mừng chờ Tần đại hiệp đến lại chỉ chờ được Quỷ Cốc đến tập kích."

Nói đến đây y dừng lại một chút, hít sâu một hơi mới tiếp tục nói: "May mà Hỉ Tang quỷ bọn họ ngược lại không giết chết ta, chỉ là cho ta uống một chén canh Mạnh Bà liền cho rằng ta quên thù diệt môn, an tâm đem ta mang về Quỷ Cốc. Nhưng huyết hải thâm cừu lại khó quên. Sau đó ta đem những ác quỷ tham gia bao vây giết hại nhà chúng ta năm đó đều giết sạch sẽ, một người cũng không lưu lại."

Chu Tử Thư thấy hắn nói hời hợt, biết quá trình này tất nhiên là đầy máu lệ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì chỉ có yên lặng cầm tay hắn, nhéo nhéo.

"Nhưng giết bọn họ cừu hận trong lòng ta vẫn như cũ không có tiêu tan." Ôn Khách Hành mờ mịt nhìn về phía Chu Tử Thư giống như muốn tìm được đáp án ở chỗ y: "Có lẽ là ta còn chưa báo thù xong. Tất cả những người đã phản bội chúng ta, từ bỏ chúng ta, bức bách chúng ta, họ đã được lấp đầy với máu của cha mẹ ta, họ là những ác quỷ khoác da người, ta sẽ không bỏ qua cho họ."

"Lão Ôn..." Chu Tử Thư nghe được liền kinh hãi muốn gọi lại thần trí của hắn, nhưng Ôn Khách Hành đắm chìm trong tâm tình của mình không chú ý tới sự bất an của y.

"Thế nhân đều phụ ta, cả thế gian đều có thể giết." Ôn Khách Hành dùng câu nói tràn ngập hận ý này kết thúc, trong lúc nhất thời hai người ai cũng không nói gì.

"Lão Ôn, đệ nghe ta nói." Chu Tử Thư là người đầu tiên mở miệng nghiêm túc khuyên nhủ: "Ta ở trong hồ sơ Tứ Quý sơn trang của thế giới này phát hiện ra một ít tin tức hữu dụng. Trong thế giới này lúc trước ở trên kiếm của Cao Sùng có độc gián tiếp hại chết Dung Huyền cùng cha mẹ đệ là Tam Bạch đại hiệp Triệu Kính. Người này tâm tư ngoan độc ẩn nhẫn nhiều năm không tiếc bồi dưỡng tổ chức ám sát Độc Hạt, cấu kết với Quỷ Cốc chỉ vì đánh bại Cao Sùng, độc chiếm kho Võ Khố. Có lẽ trong thế giới của chúng ta hắn cũng là kẻ thù chân chính của đệ. Chờ đệ trở về, ta cùng đệ đi tìm hắn báo thù."

Ôn Khách Hành kinh ngạc nhìn Chu Tử Thư, cảm thấy xưng hô "sư huynh" này hoàn toàn không cách nào khái quát tâm tình phức tạp của hắn lúc này, một lúc lâu sau mới do dự hỏi: "A Nhứ... Ta có thể gọi huynh là A Nhứ như chính mình trong thế giới này không?"

"Đương nhiên có thể." Chu Tử Thư cười nói: "Kỳ thật ta vẫn luôn nghĩ, nếu có một ngày nào đó ta có thể lui ẩn giang hồ làm thiên nhai lãng khách liền đặt cho mình một cái tên giả là Chu Nhứ."

"Chu mà không so sánh, thân như phi nhứ." Ôn Khách Hành đem hai chữ này ở đầu lưỡi dạo một vòng: "Tên hay."

"Chỉ là không biết cái tên Ôn Khách Hành này..."

Ôn Khách Hành lạnh nhạt cười: "Ta vốn thiên nhai cô hồng, vô căn hành khách, lấy cái tên này coi như là bổ sung cho nhau."

Chu Tử Thư bị cảm xúc của hắn lây nhiễm không khỏi thở dài nói: "Thật ra ta cũng không có nhà. Năm ta mười sáu tuổi sư phụ mất sớm, ta một mình chống đỡ không nổi Tứ Quý sơn trang liền mang theo tất cả mọi người nương tựa biểu ca Tấn vương. Vốn tưởng rằng có thể vì loạn thế này mở ra một cánh cửa sổ trời lại không nghĩ tới là cùng hổ mưu bì, các đệ tử của sơn trang lần lượt điêu linh. Mấy ngày trước một thúc bá cuối cùng cũng bị ta tự tay đánh xuống thất khiếu tam thu đinh. Ta cho rằng Tứ Quý sơn trang như vậy truyền thừa đoạn tuyệt, có điều là cũng may hiện tại có đệ. Người xưa có tục vân, tâm an nơi ta đã ở nhà. Đợi đệ đại cừu đắc báo chúng ta quy ẩn giang hồ, làm bạn với nhau, cũng coi như không uổng công cuộc đời này."

Ôn Khách Hành không nghĩ tới phía sau Chu Tử Thư cũng có câu chuyện như vậy, lại bị hình ảnh cuối cùng của y miêu tả làm cho cảm động, trong lòng ấm áp lại chua xót, cơ hồ muốn rơi lệ. Chu Tử Thư cười muốn cùng hắn uống thêm một chén rượu, ai ngờ nâng đến nửa đường liền cổ tay run lên, bỗng dưng che ngực nghĩ đến phát tác vết thương đinh.

"A Nhứ làm sao vậy?" Ôn Khách Hành luống cuống tay chân đỡ y lên giường, một tay ấn huyệt đạo sau lưng y, truyền nội lực giúp y giảm bớt thống khổ. Đợi đến khi sắc mặt Chu Tử Thư hòa hoãn một lát y lại nhớ tới lời mẫu thân nói thiên phủ, kỳ môn, phúc ai, mông trung cấp huyệt vận khí bị cản trở, liền muốn đưa tay lột quần áo trước ngực Chu Tử Thư. Chu Tử Thư theo bản năng đè tay hắn lại ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc Ôn Khách Hành, lại cười khổ một tiếng, chậm trãi buông ra.

"Thôi, đệ muốn xem thì xem đi."

Ôn Khách Hành được phép, một đường thuận lợi cởi áo y ra, nhìn thấy bộ ngực trắng nõn của y bị những cái đinh đóng vào, hắn nhìn thấy mà giật mình, vành mắt có chút đỏ lên.

"Đây là thất khiếu tam thu đinh mà huynh nói?" Ôn Khách Hành cắn răng hỏi.

"Thất khiếu tam thu đinh, ba năm tới U Minh." Chu Tử Thư khép quần áo lại, vẻ mặt chua xót: "Mỗi người rời khỏi Thiên Song đều phải chịu hình phạt này, ta làm thủ lĩnh, nếu là ngoại lệ làm sao có thể đúng với các huynh đệ dưới tay ta?"

"Ba năm?" Ôn Khách Hành khó có thể tin lặp lại một lần, không dám tưởng tượng y còn lại có ba năm dư thọ, mới vừa rồi còn cùng y cười nói hứa hẹn tương lai.

"Không được, ta dẫn huynh đi tìm cha mẹ ta, bọn họ nhất định có biện pháp!"

"Lão Ôn đệ bình tĩnh một chút!" Chu Tử Thư giữ chặt hắn lại: "Đã trễ như vậy sao lại quấy rầy bọn họ ngủ? Hơn nữa đệ sẽ giải thích nó như thế nào? Muốn đi cũng là ngày mai lại đi."

"Nếu ngày mai chúng ta sẽ trở về thế giới ban đầu thì sao?" Ôn Khách Hành trừng mắt nhìn y: "Ở thế giới của chúng ta cha mẹ ta đã không còn, Thần Y Cốc cũng không còn, chúng ta có thể tìm ai trị liệu vết thương đinh nghiêm trọng như vậy?"

Chu Tử Thư thấy hắn để ý vết thương của mình như thế, khẩu khí không khỏi mềm nhũn hơn rất nhiều: "Cũng không phải không có người. Còn nhớ Thất gia và Ô Khê không? Họ đã đến ăn mừng hôn lễ của chúng ta ngày hôm qua. Hai người này là bạn cũ ở  Tấn Châu của ta, Ô Khê lại là Nam Cương Đại Vu thông hiểu thuật y cổ, hắn nhất định có thể cứu ta."

Ôn Khách Hành nghe xong hơi yên lòng, hồ nghi nói: "Huynh cũng không được lừa gạt ta."

"Đương nhiên, ta đã lừa gạt đệ khi nào?" Chu Tử Thư dở khóc dở cười: "Sắc trời đã muộn như vậy mau ngủ đi, ngày mai còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Ôn Khách Hành miễn cưỡng gật gật đầu cùng y hợp y nằm xuống. Hai người nằm nghiêng mặt đối mặt trong bóng đêm, ánh mắt lóe lên như bốn sao mai.

"Huynh nợ đêm động phòng của ta, cuối cùng có một ngày phải bù lại, cũng không được chơi xấu." Ôn Khách Hành nói.

Chu Tử Thư cúi đầu cười, thật sự không có biện pháp với sư đệ này, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Được, có muốn ta bổ sung thêm tiền đặt cọc cho đệ không?"

Dứt lời, y lấn trên người chủ động đem xuống một nụ hôn lên môi Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành mở to hai mắt, sờ lên môi chỉ cảm thấy tim đập như trống, buồn ngủ hoàn toàn không còn nữa.

8

Ánh sáng buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người hai người ngủ chung đánh thức bọn họ từ trong giấc ngủ. Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành cùng nhau mở mắt ra, phát giác mình đã không còn ở trong phòng thanh lâu mà là nằm ở một gian đại sảnh có chút cũ nát. Chu Tử Thư quen thuộc nhất với Tứ Quý sơn trang, dẫn đầu nhận ra đây là phòng nghị sự của Tứ Quý sơn trang, không biết vì sao thoạt nhìn lâu năm không được tu sửa, bức hoa mai đồ mà Tần Hoài Chương treo trên tường cũng có dấu vết tu bổ.

"Chúng ta đã trở lại sao?" Chu Tử Thư có chút kinh ngạc, dù sao lúc y rời đi đang ở Thiên Song, không biết vì sao lúc về lại trở lại nơi này.

Ôn Khách Hành thì chú ý tới đệm giường hắn và Chu Tử Thư nằm thập phần lộn xộn, phía trên còn có chút vết bẩn không rõ. Hắn từ nhỏ lớn lên ở Quỷ Cốc, có chuyện gì chưa từng thấy qua, liền lập tức cười nói: "Xem ra thế giới kia chúng ta ở chỗ này thật ra có vị, so với ta mạnh hơn nhiều."

Chu Tử Thư theo ánh mắt của hắn nhìn lại lập tức trên mặt đỏ lên, nhíu mày nói: "Hoang đường!"

"A Nhứ sao có thể nói như vậy chứ? Động phòng hoa chúc này chính là một chuyện vui lớn trong nhân sinh, chỗ nào hoang đường." Ôn Khách Hành còn đang chờ trêu chọc y bỗng nhiên nhìn thấy Chu Tử Thư cảnh giác dựng thẳng lỗ tai lên: "Ngoài cửa có người."

Ôn Khách Hành cũng nghe được trong đình viện truyền đến tiếng quét dọn, có chút buồn bực nói: "Chẳng lẽ bọn họ mời nha hoàn thô sử sao?"

Ở trong phòng suy đoán không có ý nghĩa, hai người liền nhặt lên áo giáng hồng ngoại rải rác trên mặt đất, khoác lên ra cửa, nhìn thấy ngoài cửa là Cố Tương cầm chổi đang dọn dẹp bụi bặm trên mặt đất. Nàng thấy họ xuất hiện ở cửa liền vẫy tay chào: "Chủ nhân! Chu Nhứ! Cuối cùng hai người cũng dậy."

"A Tương?" Ôn Khách Hành quả thực không nghĩ tới là nàng: "Sao sáng sớm ngươi lại ở chỗ này quét sân nhà?"

"Không phải chủ nhân ngày hôm qua người nói cùng Chu Nhứ nhất kiến chung tình, muốn cùng hắn tư định chung thân, bảo ta thanh lý hai gian phòng đi ra để cho các người bái đường?" Cố Tương lẩm bẩm bất mãn nói: "Ta suy nghĩ quét đều quét, dù sao ta ở chỗ quỷ này không có việc gì làm, không bằng đem cả viện tử cũng thanh lý một chút, nhìn trong lòng cũng thoải mái."

Chu Tử Thư lúc này mới chú ý tới sơn trang tuy rằng cũ nát nhưng cũng trang trí một ít tơ tàu màu đỏ cùng nến đơn giản. Ôn Khách Hành tiến đến bên tai y mang theo ý cười thấp giọng nói: "Xem ra chúng ta cướp hôn lễ của bọn họ, bọn họ liền tự mình làm một cái."

Chu Tử Thư trợn trắng mắt nhưng cũng không tiện nói gì. Y nhìn thoáng qua thanh niên tuấn mỹ xuân phong đắc ý bên cạnh trong lòng nửa là bất đắc dĩ, nửa là vui mừng nghĩ 'Xem ra mình sợ là kiếp kiếp đều phải cùng tên này trói cùng một chỗ.'

"Đúng rồi chủ nhân!" Cố Tương bỗng nhiên vỗ đầu nói: "Lúc trước người bảo ta mỗi sáng nhắc nhở người một lần, phía sau bức hoa mai trong phòng nghị sự có thứ gì đó."

Hai người đều ngẩn ra lập tức trở về phòng tìm kiếm chỗ cố Tương nói, quả nhiên lấy ra một phong thư thật dày. Chu Tử Thư mở thư ra phát hiện là thư của Chu Tử Thư và Ôn Diễn ở một thế giới khác. Trong thư ghi lại tất cả những gì bọn họ đã trải qua trong quá khứ ở một thế giới khác, so với hồ sơ Chu Tử Thư đã đọc qua nhiều hơn một chút chi tiết trọng điểm. Ngoại trừ âm mưu của Triệu Kính, mưu đồ của Tấn vương đối với Võ Khố, còn nhắc nhở bọn họ cẩn thận Thanh Phong kiếm phái Mạc Hoài Dương. Cuối cùng hai người trong thế giới kia cùng nhau chúc phúc Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành kiếp này, mặc kệ quá khứ xảy ra chuyện gì đều có thể có được một tương lai trọn vẹn.

Đợi đến khi bọn họ đọc xong thư tín mặt trời đã hoàn toàn dâng lên, ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua phòng nghị sự lột giấy cửa sổ đem ánh sáng chiếu vào trong phòng thực sáng sủa. Chu Tử Thư buông giấy trong tay xuống cùng Ôn Khách Hành nhìn nhau cười, trong lòng cũng tràn ngập quang minh cùng hy vọng.

_Hoàn_

Đặng: Giải thích chút cho những ai k hiểu: Ở thế giới này mọi chuyện đều vẫn ổn gia đình chân gia cũng thoát nạn năm đó và sống an nhàn cho đến hiện tại. n vẫn có 1 điều k thay đổi là con ôn chắc vì 1 lí do nào đó mà nhập quỷ cốc trấn lĩnh đám ác quỷ, còn bên TQST cũng có việc nên tần hoài chương trong lúc đi giải quyết biết sẽ lành ít dữ nhiều mới mang TQST giao cho CTT, CTT được con ôn làm cốc chủ quỷ cốc chống đỡ nên trong lúc sư phụ đi giải quyết vc 5 6 năm kia thì con ôn cũng quyết ở trong cốc 5 6 năm vì CTT phân ưu, có quỷ cốc viện trợ nên đã chống lại những thế lực gây bất chắc cho TQST. có quỷ cốc kết hợp với TQST nên TQST lúc này mới k bị sụp đổ, còn tần hoài chương vẫn bình an trở về lại tiếp tục quản TQST. Mọi chuyện ở thế giới song song y như thế giới cũ, 2 người ôn chu đã trải qua rồi thấy cục ở TG bên này y hệt chuyện mk từng trải qua bên kia nên đã nhắc nhở 2 ng ôn chu của TG bên này. Truyện phải nói là chữa thương cực kỳ, tác gải viết rất hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top