Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 19 Hướng tới tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tứ Quý hoa thường tại, tuy nói rằng đã là mùa thu nhưng ở trong Tứ Quý Sơn Trang này nơi nơi vẫn đầy hoa nở.

Ôn Ái bưng khay bánh vừa mới làm xong rồi để lên trên bàn ăn: "Bánh này con vừa mới làm đấy, Ôn cha Chu cha, hai người ăn thử đi."

"Nha đâu, mấy ngày nay sao lại tự dưng biến hoa làm thành bánh ăn vậy?" Diệp Bạch Y nói.

Ôn Ái: "Ta muốn làm thì làm thôi. Làm gì có tại sao chứ? Chu cha, thân thể người sao rồi?"

Ôn Khách Hành: "Rất tốt. Thân thể Chu cha con gần đây còn có thêm ít thịt nữa."

Ôn Ái: "Vậy thi tốt rồi. Chịu bao nhiêu khổ như vậy, bây giờ bồi bổ bù lại."

Chu Tử Thư: "Cha con hai người đây là muốn đem ta nuôi thành bộ dáng béo mập hay sao?"

Ôn Khách Hành: "A Nhứ à, huynh hiện tại không chỉ có một mình. Trong bụng còn có một tiểu Ái nên phải ăn cho nhiều vào."

Ôn Ái: "Đúng vậy, đúng vậy."

Chu Tử Thư: "..."

"Chủ nhân!" A Tương từ đâu nhảy nhót chạy qua tới.

Ôn Khách Hành gõ đầu Cố Tương: "Nha đầu, ngươi không thể nào mà ổn trọng một chút được sao?"

"Chủ nhân, ta đã lớn như này rồi sao người còn gõ đầu ta như lúc nhỏ vậy. Ta còn mặt mũi nào nữa."

Ôn Khách Hành: "Ha, cho dù ngươi có lấy chồng rồi làm mẹ rồi thì ta muốn gõ lúc nào thì gõ."

Ôn Ái cười: "Cha, Cố Tương cô cô và Tào dượng bao giờ thì thành thân vậy?"

Ôn Khách Hành chép miệng không tình nguyện nói: "Mùa xuân năm sau."

Chu Tử Thư cười: "Lão thái sơn nhà đệ sao lại xem tiểu Tào nhìn không thuận mắt rồi."

Ôn Ái: "Cái này phải gọi cha là cha vợ xem con rể, càng xem càng không vừa lòng."

Cố Tương: "A? Vậy Chu Nhứ thì sao?"

Ôn Ái: "Là mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thuận mắt."

Chu Tử Thư: "Cái con nha đầu Ôn Ái nhà con, có phải là ngứa da rồi hay không?"

Ôn Ái nhanh chóng chạy ra ngoài: "Cha, con giao nhiệm vụ dỗ nương cho người đấy. Con đi nấu cơm đây."

Diệp Bạch Y đi theo Ôn Ái: "Đem điểm tâm thừa của ngươi đưa cho ta."

Cố Tương: "Đây là tuyệt thế thùng cơm gì đây?"

Ôn Khách Hành nhún vai: "Không biết nữa."

Chu Tử Thư ngáp một hơi: "Lão Ôn, ta buồn ngủ rồi."

Ôn Khách Hành lập tức nói: "Vậy ta bồi huynh ngủ có được không?"

Cố Tương nhìn hai người dìu nhau vào phòng mặt đầy vô ngữ: "..."

Ở đây vẫn còn có người sống đấy!

Qua một lúc Cố Tương lại nghĩ, thôi bỏ đi. Ai bảo hiện giờ Chu Nhứ là kim bảo cơ chứ. Đại Vu nói mấy ngày này có thể sẽ sinh, ta đi tìm tên ngốc rủ nhau đi xuống núi mua chút đồ thì vẫn hơn.

"A Tương" Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới. Trên tay còn cầm một túi hạt dẻ: "Đây là hạt dẻ ta mua, muội ăn thử xem. Rất ngọt đấy."

A Tương: "Xem như huynh có lương tâm."

Tào Úy Ninh không hiểu cho lắm lời mà A Tương nói nhưng được A Tương khen liền vui đến ngốc luôn rồi. Chỉ cần cùng A Tương ở bên nhau hắn lúc nào cũng vui vẻ.

Ôn Ái nhớ đến ánh mặt trời tươi sáng vừa mới nhìn thấy lúc sáng. Chu cha chăm chú giám sát Thành Lĩnh sư huynh luyện võ.

Ôn cha là người đầu tiên phát hiện Chu cha có điểm không được tự nhiên bèn khẩn trương hỏi: "Sao vậy, A Nhứ?"

Ly trà trong tay Ôn Ái bỗng rơi xuống đất.

Đi qua bắt mạch cho Chu Tử Thư thần sắc gấp gáp hướng về phía Trương Thành Lĩnh nói: "Mau đi mời Đại Vu, Chu cha sắp sinh rồi."

Trương Thành Lĩnh nhanh chóng dùng lưu vân cửu cung bộ chuẩn xác đi tìm người.

Mà Ôn Ái dọn xong lại giường chiếu rồi nhanh chóng để Ôn Khách Hành bế Chu Tử Thư vào nằm.

Lúc này Đại Vu và Thất gia cũng đến.

"Tử Thư giờ này sao rồi?"

"Ở trong phòng, ta không biết ra sao." Ngữ khí của Ôn Khách Hành có vài phần loạn.

Ôn Ái đứng lùi sang một bên, nàng nghĩ ở thế giới này nàng sắp được sinh ra thì nàng của hiện tại chắc cũng sẽ biến mất. Vẫn là không nên làm cha nương lo lắng.

Thật là ngưỡng mộ chính mình của thế giới này mà. Nàng ta có được tất cả hạnh phúc trong tương lai.

Có lẽ là vì có cha bên cạnh nên cái người mà thà đổ máu còn hơn rơi lệ Chu cha cuối cùng cũng mở miệng kêu đau.

Ôn Khách Hành nắm lấy tay của Chu Tử Thư: "A Nhứ, có ta ở đây. Huynh đừng sợ."

Chu Tử Thư: "Ôn Khách Hành, con mẹ nhà đệ. Nếu mà dám tự tiện thay ta làm chủ thì ta sẽ giết chết đệ."

Ôn Khách Hành: "Được được được. Nếu mà ta dám dấu huynh chuyện gì thì ta sẽ quỳ xuống chịu gia pháp."

Sau đó Chu Tử Thư lại đem một số chuyện ngu xuẩn mà Ôn Khách Hành làm mấy năm trước ra nói một hồi.

Ôn Khách Hành gật đầu nhận sai liên tục, tuyệt đối không hàm hồ.

Những người ở hiện trường: "..."

Tại sao lại có cảm giác như là đã được ăn no nhỉ?

Cho đến khi ba bốn canh giờ sau trong phòng bỗng nhiên phát ra tiếng khóc của trẻ con. Tiểu Ôn Ái mới chính thức đi ra từ bụng Chu Tử Thư.

Cố Tương kéo kéo tay của Ôn Ái vui mừng nói: "Sinh rồi! Sinh rồi! Ta được làm cô rồi."

Ôn Ái cũng nở lên một nụ cười nhẹ. Thật tốt, tất cả đều viên mãn rồi.

Ôn Khách Hành: "Vào đi"

Vừa mới vào liền nhìn thấy Ôn Khách Hành đang ôm một đứa bé ngồi trên giường, trên mặt như viết chữ vui vẻ vì lần đầu được làm cha.

"Ôn Ái! Con làm sao vậy?"

Giọng nói của Cố Tương làm cho mọi sự chú ý đều nhìn về phía Ôn Ái.

Giọng nói có phần yếu ớt của Chu Tử Thư vang lên: "Có chuyện gì vậy?"

Ôn Ái cười: "Không có gì. Có lẽ là đã đến lúc con phải quay về rồi. Chu cha, Ôn cha, những ngày vừa qua con sống rất vui vẻ. Hẹn mọi người hai mươi năm sau chúng ta gặp lại."

Một cơn gió thổi qua đem theo Ôn Ái và mọi thứ về nàng cùng biến mất.

Một trận cảm giác buồn buồn khó nói dâng lên trong lòng của mỗi người. Cuối cùng Thất gia cũng mở lời: "Tử Thư và Ôn công tử đừng đau lòng. Hai mươi năm sau không phải là chúng ta lại được gặp lại nha đầu đó hay sao? Hiện giờ chúng ta nên lo lắng cho con nhóc đang bị Ôn Khách Hành ôm trong lòng kia kìa."

Bé con trong lòng Ôn Khách Hành dường như để ý thấy có người nhắc đến nó bèn mở to mắt ra nhìn tất cả mọi người.

Chu Tử Thư: "Ôn Khách Hành, mau đem đứa bé qua đây. Đây là đứa bé lão tử thập cửu nhất sinh sinh ra. Tay đệ ôm nó như thế là sao?"

Ôn Khách Hành cười nhẹ: "Đó là không phải vì ta thích tiểu Ái hay sao? Nào huynh mau nhìn xem."

___Hai mươi năm sau___

Ôn Ái vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy một khôn mặt như ăn phải mướp đắng của Trương Thành Lĩnh.

"Sư muội, cuối cùng muội cũng tỉnh rồi. Rốt cuộc muội đã đi đâu vậy? Sư phụ và sư thúc gấp đến nỗi sắp hỏng luôn rồi."

Ôn Ái nhẹ cười: "Có vẻ như muội đã đi đến một nơi kỳ lạ."

"Ôn Ái, mấy ngày rồi không đánh con, con định làm loạn cái nhà này lên đúng không?" Chu Tử Thư phẫn nộ nói.

Ôn Khách Hành: "A Nhứ à, con gái lớn rồi cũng nên có chút nổi loạn."

Chu Tử Thư: "Ta không phản đối. Nhưng cái tên tiểu tử ở bên ngoài cửa nó dẫn về là sao?"

Ôn Khách Hành như là nghĩ ra cái gì: "A Nhứ, bộ dạng này của huynh thật giống với ta năm đó."

Chu Tử Thư: "Cút!"

Ôn Ái cười ra tiếng, bây giờ con cũng rất hạnh phúc!

____Chính văn hoàn____

Hố mới:

Fanfic Ôn Chu
Thể loại: Lại là con cái xuyên không tiếp 😁
Tên truyện: Ngăn cản mối lương duyên của nương, thật là khó quá đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top