Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương hai

Khác với những gì Chu Tử Thư đã dự đoán từ trước, đoàn người của y tiến vào thành chủ Mân Châu cực kỳ dễ dàng. Sau khi đưa ra công văn giới thiệu thì bọn họ được kính cẩn mời vào thành, còn được đích thân hai vị tâm phúc của Tiêu vương tiếp đón, sau đó sắp xếp nơi ở cực kỳ sang trọng.

- Các vị đại nhân mời đi bên này, bởi vì không chuẩn bị kịp nên chỉ có thể ủy khuất các vị tạm thời ở lại đây. Chờ khi bên vương gia có phân phó lập tức sẽ mời các vị đại nhân sang bên kia.

Tất Minh đi phía sau đoàn người, nghe thấy lời người dẫn đường nói, cậu líu lưỡi nhìn phủ đệ rường cột trạm chỗ vô cùng khí thế này, bĩu môi lầm bầm. Tất Phương đi bên cạnh lập tức trừng cậu một cái khiến Tất Minh rụt vai cúi đầu xuống không dám nhìn loạn nữa.

- Từ đại nhân quá khách khí rồi, chúng tôi đến lần này là thành tâm bái phỏng Tiêu vương, không cần để ý tiểu tiết quá làm gì.

- Không thể nói như vậy được, nếu để vương gia biết tôi không tiếp đãi các vị cho tốt thì sẽ bị trách phạt mất.

Từ đại nhân lá mặt lá trái biểu hiện ra sự nhiệt tình quá mức của mình, sau khi sắp xếp xong thì chuẩn bị rời đi.

- Để tẩy trần cho các vị, tối mai vương gia đã cho chuẩn bị một bữa tiệc mừng. Hy vọng các vị sẽ đến.

- Đương nhiên, đây là thành ý của Tiêu vương, chúng tôi đâu thể nào từ chối được.

Từ đầu đến cuối Chu Tử Thư quăng hết việc giao lưu cho Đoàn Bằng Cử, còn y ôm một bộ dạng khách khí đứng bên cạnh, khiến người khác ít để ý đến. Nhưng có lẽ Từ đại nhân cũng biết chút gì đó, nên trước khi đi còn hướng y gật đầu một cái.

Thấy người ngoài đã đi cả rồi, Chu Tử Thư hứng thú quan sát tòa nhà mà Từ đại nhân gọi là "ủy khuất" cho bọn họ này. Có lẽ ngay cả môt quý tộc ở Tấn Châu còn phải chào thua với độ xa hoa này. Bởi vì Tấn vương thắt chặt vấn đề chi tiêu của giới quý tộc, hướng tới mục đích an dân, nên khó có thể thấy ở Tấn châu có nhà nào lại trang hoàng hoa lệ như vậy. Nhưng Mân Châu thì khác, có một vị Tiêu vương xa hoa lãng phí, cho nên từ lúc bước vào thành đến giờ, xem như Chu Tử Thư đã được mở rộng tầm mắt của mình.

- Tất Minh, thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài dạo một chút.

- Vâng, trang chủ.

Tất Phương bên cạnh muốn nói lại thôi, ông không muốn Chu Tử Thư quá vội vã khiến Tiêu vương nghi ngờ. Nhưng Chu Tử Thư phất tay, y cũng chỉ muốn đi dạo xem xét dân phong ở đây, cũng chẳng làm cái gì đáng chú ý, bọn họ muốn nhìn thì nhìn thôi.

Trong thành Mân Châu đâu đâu cũng có thể nhìn thấy sự giàu có trù phú, người dân ăn mặc mát mẻ, làm lóa mắt những nam nhân quanh năm che kín mình trong giá lạnh như đám người Chu Tử Thư. Ghé qua bất kì hàng quán nào cũng có thể đón nhận sự chào hỏi rất nhiệt tình, mặc dù nhìn qua là biết ngay nhóm người Chu Tử Thư là từ nơi khác tới. Lúc Chu Tử Thử đang ngồi bên một quán trà tùy tiện nói mấy câu với ông chủ thì trông thấy đoàn buôn quen thuộc kia chậm rãi vào thành. Bọn họ mang nhiều hàng hóa, cho nên đến trễ hơn so với Chư Tử Thư là chuyện bình thường. Cũng nhờ như vậy mà y có thể loáng thoáng nghe được chút ít lời bàn tán kỳ quái xung quanh.

- Là đám người thương nhân đến từ biên giới có đúng không?

- Không phải ba tháng trước bọn họ vừa tới sao?

- Nghe nói lần đó hàng hóa không khiến người kia hài lòng, cho nên Tiêu vương mới ra lệnh đem thêm tới.

- Ngươi đừng có mà ăn nói bậy bạ, cần thẩn tuần thành bắt ngươi lại.

- Xí! Chuyện này ai mà chẳng biết, Tiêu vương còn không sợ người ta bàn tán ngươi sợ cái gì? Cũng chỉ nói mấy câu thôi.

Chu Tử Thư thấy hai ngươi đang nói chuyện đi xa, y cho Tất Minh một ánh mắt, thiếu niên lập tức gật đầu hiểu ý.

- Trang chủ, ta đi mua một ít điểm tâm bên kia.

- Đi đi.

Trong lòng Chu Tử Thư càng lúc càng tò mò, nhưng y biết mình không thể trực tiếp dò hỏi dân trong thành, mấy người theo dõi y của phủ thành chủ vẫn đang ở xung quanh chú ý, nên y cũng không làm ra hành động gì khác thường.

Nhưng đứa nhỏ Tất Minh này đi một lần là đến tận tối, mặt của Tất Phương cha cậu cũng đã đen như đáy nồi. Lúc Tất Minh trở về, còn phải nhờ Chu Tử Thư nói giúp mấy câu, sau đó hai ngươi chui vào phòng thì thầm to nhỏ với nhau. Tất Phương cũng hết cách, nhưng nghĩ lại Chu Tử Thư lúc này cũng chỉ mới nhược quán, còn chút tính trẻ con là bình thường, so với những thanh niên nhà khác đã khiến người khác bớt lo hơn nhiều. Từ lúc Tần Hoài Chương mất đi, Chu Tử Thư đã phải cố ép mình trưởng thành trong một đêm, các thúc bá bên cạnh dù lo lắng cũng chỉ có thể âm thầm ủng hộ y. Đối với chuyện nương Tấn vương, tuy bọn họ không muốn nhưng cũng không phản đối Chu Tử Thư, chỉ mong là lựa chọn của y sẽ không làm bọn họ thất vọng.

- Trang chủ, ta nghe được một chuyện lớn đấy.

Chu Tử Thư buồn cười nhìn Tất Minh, thầm nghĩ may là không có đem Hàn Anh và Tần Cửu Tiêu theo, nếu không lại phải nghe bọn họ một người cằn nhằn một người thì luôn lo lắng trước sau khuyên nhủ.

- Ngươi về trễ như vậy là tra được chuyện gì rồi.

Tất Minh cười hì hì một tiếng, sau đó đem tất cả tin tức mình vừa nghe được nói ra. Thì ra cậu sau khi theo dõi hai người kia một lúc chuẩn bị tách ra thì trông thấy Từ đại nhân đang đi tới, mục địch của ông ta là gặp đoàn buôn kia. Không ngờ chuyện nhập hàng hóa cỏn con này lại phải đích thân Từ đại nhân đi làm. Tất Minh ngay lập tức cảm thấy nghi ngờ rồi, cho nên cậu lén theo dõi bọn họ, cũng không dám đến quá gần, dù sao cậu vẫn nhớ lời căn dặn của phụ thân đừng gây thêm chuyện cho trang chủ.

- Ta theo bọn họ đến tận nơi được vận chuyển hàng hóa tới, đó là một nơi được xây dựng y hệt như tòa tháp, rất lớn. Từ đại nhân đích thân sai người đem hàng hóa vào, nhưng điều kỳ lạ là lúc ta chuẩn bị rời đi thì ông ta lại đi ra, số hàng hóa kia còn bị trả ngược về, sắc mặt của Từ đại nhân còn không được tốt. Qúa xa nên ta không nghe được ông ta nói gì, nhưng chắc chắc là mắng người đó.

- Toàn bộ số vật phẩm kia bị trả về?

- Đúng vậy, ta thấy sắc mặt của mấy thương nhân cũng rất tệ, hẳn là không phải chuyện tốt đâu. Hơn nữa, trang chủ. Ta nghe được người trong tòa tháp kia là người được Tiêu vương rất sủng ái, hình như là nam... nam sủng của gã.

Tất Minh gãi đầu ngượng ngùng, lần đầu cậu nghe đến chuyện này, phải mất rất lâu mới hiểu được ý nghĩa trong đó, cho nên vẫn còn rất ngượng ngùng. Chu Tử Thư thì đã lờ mờ đoán được nên cũng không cảm thấy gì, chỉ là không biết vị ở trong tháp ngà kia là nhân vật kinh diễm đến thế nào mà lại nhận được đãi ngộ tốt như vậy.

- Được rồi, đệ đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta còn phải yết kiến Tiêu vương.

- Được, trang chủ cũng nghỉ ngơi sớm đi.

Chu Tử Thư nhìn Tất Minh ra ngoài rồi khép cửa lại cho y, y đi đến mở của sổ ra, cảm thấy trong phòng vẫn khá nóng, khí hậu ở Mân Châu đúng là không thể thích nghi nhanh được. Trong đầu y vẫn cảm thấy khá hứng thú với chuyện phong nguyệt của Tiêu vương, dù sao cái chuyện dưỡng nam sủng lại làm đến đến mức đường hoàng này thì chắc chỉ có gã mới dám làm. Đúng là không uổng cái danh phóng túng phong luu của gã, còn xây cả tháp ngà dưỡng mỹ nhân.

Vậy vị mỹ nhân này phải đẹp đến dường nào đây? Mỹ nam tử sao?

***

Màn lụa màu đỏ rũ xuống ở khắp nơi, tất cả cửa sổ trong phòng đều được mở ra, gió đêm mát mẻ thổi vào làm lay động lụa đỏ như đang khiêu vũ. Trong phòng hương khói lượn lờ, ở mỗi góc đều được đốt một cái lư hương lớn, mùi hương tỏa ra có chút nồng, không cẩn thận sẽ bị mùi hương kì quái này hung đến mụ mị thần trí. Trong phòng không có vật bày trí gì nhiều, chiếm diện tích nhất là cái giường gỗ đủ để mười người lăn lộn bên trên, dưới đất trải thảm lông dày, đi chân trần còn rất thoải mái. Giờ phút này trong phòng không có ai khác, chỉ có một thân ảnh tùy ý gác tay nằm trên giường, vạt áo bị hắn xả đến tận ngực, thấp thoáng thấy được từng đường nét tinh mỹ như được tạc ra, làn da hiện ra dưới lớp hồng y trắng đến trong suốt. Hắn nhắm mắt nằm đó, xinh đẹp tựa như hải yêu mê hoặc những kẻ truy tìm kho báu tới gần. Chạm vào hắn một cái, có phải sẽ vạn kiếp bất phục hay không?

Sống mũi của hắn cao tựa núi tuyết, bờ môi hồng nhuận ướt át, xương quai xanh sắc bén tinh xảo, càng đừng nói tới lúc hắn mở mắt ra nhìn ngươi, dù có thịt nát xương tan ngươi cũng muốn quỳ xuống hôn lấy góc áo hắn.

Cánh cửa lớn "kẽo kẹt" một tiếng được đẩy ra một khe hở nhỏ, thân hình nhỏ nhắn lập tức lách người vào bên trong. Cố Tương cởi giày ra, chân đạp trên lớp thảm lông êm ái, hai bàn chân nàng cọ vào nhau kềm chế lại cảm giác muốn lăn lộn ở bên trên. Cố Tương ôm một bọ đồ nhỏ trong tay, nhanh chóng bò lên giường lớn, nàng nhích đến gần hắn từng chút một, sau đó nuốt một ngụm nước bọt gọi khẽ một tiếng.

- Chủ nhân.

Ôn Khách Hành động đậy hàng mi dài như cánh bướm, hắn mở mắt ra, trong phòng lập tức tràn ngập sát khí. Cố Tương dù đã tập quen nhưng mồ hôi lạnh vẫn tuôn một lớp trên trán, nàng cắn răng một cái, vội vàng mở bọc đồ nhỏ ra, bên trong bọc một cái tráp gỗ, lúc mở nắp thì một mùi thơm dịu nhẹ bay ra. Ôn Khách Hành nhìn sang, hắn động đậy thân người, với tay cầm lấy cái bình bên trong ra rồi trực tiếp ngửa đầu uống cạn. Cố Tương âm thầm líu lưỡi, nàng liếc nhìn khói lạnh vẫn đang tỏa ra từ trong hộp, không biết làm sao mà Ôn Khách Hành lại có thể uống được thứ trong bình.

- Hết rồi?

- Chủ nhân, La di nói rồi, ngài không thể dùng quá nhiều Hàn Sương lộ...

Ôn Khách Hành ném cái bình ngọc trên đất, hắn đưa tay vỗ nhẹ lên má Cố Tương.

- La di nói?

- ... chủ nhân. Ta chỉ nghe lời ngài, nhưng ta lo cho ngài.

Hắn cười lên một tiếng, vỗ bộp bộp lên đầu Cố Tương sau đó ngã người nằm xuống, để mặc sự lạnh lẽo trôi xuống bụng rồi nhanh chóng lan ra tứ chi. Cảm giác này không hề dễ chịu gì, nhưng Ôn Khách Hành đã tập quen, hắn còn cảm thấy cũng không tệ, ít ra sự khó chịu này nhắc nhở hắn rằng hắn vẫn chưa chết.

- Càng lúc càng biết nói chuyện.

Cố Tương cười khổ trong lòng, nàng nghĩ "Là bị ngài ép ra đó."

- Hàn Sương lộ thu thập tới đâu rồi?

- Quỷ Vô Thường vừa báo lại là có lẽ thêm vài ngày nữa số Hàn Sương lộ cuối cùng sẽ được thu thấp hết. Chủ nhân, chúng ta chuẩn bị rời đi chứ?

- Ừm, không thì sao?

Cố Tương thu dọn tráp gỗ lại, sau đó đi kiểm tra lại các lư hương đang đốt trong phòng, xác định vẫn đủ dùng thì mới yên tâm.

- Ta rất ghét Tiêu vương, ánh mắt hắn nhìn ngài thật làm ngài ta buồn nôn.

- Haha.. ít ra hắn rất trực tiếp, không phải sao?

Ôn Khách Hành cảm thấy sự khô nóng trong cơ thể nhanh chóng được làm dịu, hiếm khi tâm tình tốt mà nói thêm vài câu giải thích với Cố Tương.

- Tiêu vương phóng túng, nhưng gã không ngụy quân tử, ác chính là ác, ham muốn chính là ham muốn.

- Nhưng hắn nhìn ngài cực kỳ không có ý tốt!

- Vậy thì móc mắt hắn ra.

Cố Tương hai mắt sáng lên, lại bò trở lại giường, lúc nàng di chuyển thì chuông bạc kêu lên rất vui tai.

- Thật sao? Ta móc mắt hắn ra được thật sao?

- Nếu ngươi có cái bản lĩnh ấy.

- Được! Ta sẽ làm!

Ôn Khách Hành lại cười, chả biết mình đã nuôi nha đầu này vặn vẹo thành cái dạng gì rồi. Mà, thế thì đã sao.

Hàn Sương lộ, tên nghe thì hay nhưng thật ra nó là một loại chất độc cực hàn được sinh trưởng trong một loại đầm nước ngầm rất hiếm gặp. Thường thì không dễ tìm ra loại mạch nước ngầm ủ được Hàn Sương lộ, điều kiện hình thành ra nó rất khắc nghiệt, cần phải có dòng nước ngầm tinh khiết sinh ra bên cạnh một loại thực vật tên là Hàn Thực. Rễ của Hàn Thực cắm xuống mạch nước, năm này qua năm nọ tích tụ độc tố lại đó, sau đó từ những cái rễ này sẽ mọc ra một loại củ to cỡ bàn tay trẻ con. Củ của cây Hàn Thực rất cứng, bên ngoài thì trong suốt, bên trong chứa một một loại chất lỏng màu băng lam chính là Hàn Sương lộ cực độc mà Ôn Khách Hành tìm kiếm.

Hắn tìm kiếm suốt hai năm, cuối cùng phát hiện ra một mạch nước ngầm ở Mân Châu có sinh trưởng cây Hàn Thực, cho nên mới lưu lại đây để thuộc hạ đi thu thập. Mấy năm nay công lực của Ôn Khách Hành tăng lên rất nhanh, nhanh đến mức kinh người, hắn đã mạnh đến nỗi có thể đánh bại tất cả mọi cao thủ trên giang hồ. Nói không ngoa, chỉ cần hắn tu luyện công pháp thêm hai năm nữa thì ngay cả Diệp Bạch Y cũng không phải đối thủ của hắn. Còn vì sao Ôn Khách Hành lại cần Hàn Sương lộ? Bởi vì hắn tu luyện một loại công pháp gọi là Thập Tuyệt công, khiến cho kinh mạch trong cơ thể hắn bị đè ép đến mức muốn nổ tung do chứa quá nhiều nội lực. Tác dụng phụ của công pháp này làm cho toàn thân Ôn Khách Hành lúc nào cũng ở trong tình trạng cực kỳ khô nóng, tựa như người bị thiêu cháy trong lửa đó, đau đớn đến mức nếu là người bình thường sẽ không chịu được mà tự kết liễu. Nhưng Ôn Khách Hành không phải ai khác, hắn chính là có thể tự giày vò mình đến mức như vậy đó. Thập Tuyệt công là thứ mà trước lúc chết ở đời trước hắn đã tự mình tạo ra, cho nên kiếp này muốn "thử" một chút xem sao.

Đúng vậy, là đời trước. Kiếp trước của hắn cũng chẳng khác gì hiện tại. Hắn vẫn là Ôn Khách Hành. Chỉ là Ôn Khách Hành lúc này càng không giống con người hơn mà thôi.

Hỉ Tang quỷ đã cố chế cho Ôn Khách Hành một loại hương liệu để hắn có thể dễ chịu hơn, nhưng cũng chỉ là chút da lông, tác dụng thật sự phải nhờ đến Hàn Sương lộ. Số Hàn Sương lộ thu được lần này cũng khá khả quan, ít nhất có để để hắn yên ổn được vài năm. Còn chuyện về sau thế nào, hắn lại có thể hành hạ mình thêm một bậc nữa hay không thì ai mà biết được. Dù sao hắn cũng điên rồi.

- Đúng rồi chủ nhân, Tiêu vương cho người truyền lời rằng ngày mai gã mở tiệc nên có ý mời ngài qua vương phủ đấy.

- Gã lại muốn làm gì?

- Hừ! Tốt nhất là ngài đừng đi, ta thấy gã lại không có ý tốt gì đâu. Mà hình như là gã muốn chiêu đãi sứ giả gì đó thì phải.

- Sứ giả?

- Ồ, ta nghe nói là người đến từ Tấn Châu thì phải. Đoàn cái gì, Chu cái gì ấy.

"ẦM!!"

- Chủ nhân!... khụ...

Đột nhiên Ôn Khách Hành như phát điên lên, nội lực của hắn bạo nổ hất tung mọi thứ trong phòng. Cố Tương ngay lập tức vận dụng chút nội lực ít ỏi của nàng bảo vệ tâm mạch, sau đó cũng bị chấn động hất tung ra ngoài cửa nôn ra một ngụm máu. Ngay lúc nàng lo lắng muốn lên tiếng thì một bóng người đã nhanh chóng vụt đến nắm chặt eo nàng lôi nàng đi.

- Nói cái gì nữa, Cốc chủ phát điên rồi ngươi còn dám ở đó hay sao?

Cố Tương hai mắt đỏ hoe, cũng không biết câu nói nào của mình đã kích thích Ôn Khách Hành, mấy năm nay hắn phát điên quá nhiều lần, đã chẳng cần lý do gì nữa. Nhưng sâu trong lòng Cố Tương cảm thấy chuyện lần này có gì đó không giống.

- Cấp Sắc quỷ! Ngươi buông cô nãi nãi ra!

- Ta mà buông ra ngươi lại chạy về à? Bà bà của ta ơi, Cốc chủ không có chuyện gì, giữ mạng mình trước đi.

- Ngươi!

- Đi!

Một trận tiếng nổ ầm ầm tiếp theo lại vang lên, Cấp Sắc quỷ nhanh chóng rời khỏi vùng nguy hiểm.

Ôn Khách Hành thế mà phá hủy hai tầng tháp liền!

Giữa đống hoang tàn đổ nát, Ôn Khách Hành hai tay đầy máu ôm mặt cười gằn từng tiếng. Mặt mày hắn bị máu đỏ làm bẩn trông rất kinh dị, trên người cũng có thêm nhiều vết thương lớn nhỏ. Hắn gục xuống mặt đất, dùng hết nội lực nện thật mạnh xuống đất, cho đến khi cả bàn tay đều máu thịt be bét mới ngừng lại trong phút chốc. Hai mắt hắn lúc này chất chứa quá nhiều khủng bố, rồi không có cách nào phát tiết hết ra.

- Chu! Tử! Thư! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top