Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồi 1: Địa ngục sinh liên - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 1: Địa ngục sinh liên

Chương một

Thanh Nhai sơn, Qủy cốc.

Đêm nay ánh trăng cực sáng, gió lớn thổi mạnh ngã rạp một đám cỏ cây. Trong không khí thoảng một mùi hương rỉ sét nồng nặc, hít vào một hơi cũng đủ làm người ta buồn nôn tới chết.

Địa ngục, có lẽ là đang miêu tả cảnh tưởng hiện tại ở Qủy cốc, những bộ phận thi thể nằm rải rác, chẳng có thân người nào lành lặn. Máu chảy thành sông có lẽ cũng chỉ diễn tả được một phần sự ghê tởm lúc này ở Trường Sinh điện.

Thập đại ác quỷ, kẻ cần chết, kẻ đáng chết, kẻ đáng lẽ không nên chết đều chết sạch. Hắc Bạch Vô Thường bị xẻ làm đôi, tức tưởi bị vứt xuống vực Thanh Nhai. Điểu Tử quỷ bị chính Triền Hồn tơ của mình cắt thành mảnh nhỏ, Thực Thi quỷ lúc đầu còn vui vẻ chui trong đám xác chết ăn thịt uống máu tươi cũng bị chém đứt ngang lưng, trước khi chết còn đang ngậm một miếng thịt tươi. Thường Triệt quỷ bị nghiền nát dưới chân tượng đá tà thần trước Trường Sinh điện, càng đừng nói tới những ác quỷ tay chân khác đã sớm bị tàn sát không còn lại mấy người. Bầu không khí hiện tại ở nơi này chẳng khác gì địa ngục Vô Gian, mà kẻ gây ra những chuyện này chỉ mới ít ngày trước còn bị chúng quỷ ức hiếp xem thường.

- Hah.

Hắn ngồi trên cái ngai cao ướt đẫm máu tươi, máu tí tách nhỏ xuống như không có điểm dừng, y phục màu trắng trên người hắn cũng đã bị máu đỏ nhuộm cho loang lỗ. Mái tóc dài tán loạn che đi gương mặt hắn, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu kinh khủng như quái vật nhìn chằm chằm vào mỗi hơi thở sự sống đang ẩn nấp xung quanh. Khóe môi hắn cong lên, đưa chân đạp bay cái đầu của tiền Cốc chủ xuống bên dưới, để nó lăn lốc xuống bậc thang dơ bẩn, bộ da bị lột sống của tiền Cốc chủ cũng bị treo lên trên cây, hệt như lá cờ rách rưới bay trong gió. Rồi đột nhiên hắn đứng lên, làm cho trái tim của những kẻ sống sót thít chặt lại vì sợ hãi.

Trong góc tường có tiếng khóc nhỏ yếu ớt truyền ra, đó là của một đứa bé gái tầm tám, chín tuổi. Hỉ Tang quỷ lập tức che miệng nó lại, cũng kéo Diễm quỷ ra sau lưng mình. Mặc dù bà rất sợ hãi, nhưng cũng không dám di chuyển một chút nào. Đôi chân trần của hắn đạp lên máu thịt vụn trên đất rồi đi tới, hắn cười nhẹ một tiếng, cũng chẳng biết là vì cái gì mà cười.

- Ông ta chết rồi, bà có đi theo ta không?

Nghe tiếng nói thì nhận ra hắn vẫn còn rất trẻ, còn chưa qua tuổi nhược quán, nhưng hơi thở chết chóc và lạnh lẽo tuôn ra mỗi khi hắn lên tiếng. Tựa như tiếng phán tử hình cho những kẻ làm trái ý hắn vậy.

Hỉ Tang quỷ cắn chặt răng ngẩng đầu, đối diện với bà là một đôi mắt khủng bố còn hơn cả ác quỷ. Trong lòng Hỉ Tang quỷ run lên, sự sợ hãi mãnh liệt khiến đầu óc bà trống rỗng.

- Không theo, thì chết.

Hắn giơ tay ra, đôi tay xinh đẹp như một kiệt tác của thần, cũng là đôi tay vùi chôn biết bao nhiêu sinh mệnh tại nơi này. Rồi đột nhiên đứa bé gái trong ngực Hỉ Tang quỷ nức nở một tiếng thật to, có lẽ do quá sợ hãi, quá sức chịu đựng, tiếng khóc phá vỡ không gian đáng sợ vang vọng khắp nơi.

- Oa!... Chủ nhân... chủ nhân...

Đôi mắt của Ôn Khách Hành lay động một chút, hắn nhìn đứa bé gái, sau đó nhìn Diễm quỷ đang cố sức che chở cho Hỉ Tang quỷ, đột nhiên bật cười thật to. Hắn cười thật lâu như có chuyện gì đó vui vẻ lắm, nhưng nghe vào tai lại đau đến xé lòng nát dạ. Cố Tương nhỏ bé càng khóc to hơn, tiếng khóc và tiếng cười hòa cùng nhau, như một hồi đưa tiễn cho một đêm tàn sát không có hồi kết.

***

Cố Tương run rẩy đem nước ấm ra sau bình phong, nó vừa khóc vừa cố sức lôi cái thùng nước nặng hơn cả mình vào, sau đó vừa sụt sịt vừa thêm nước vào thùng tắm lớn. Ôn Khách Hành bị nó khóc đến phiền, hắn mở mắt ra, động đậy cánh tay trên vách thùng tắm. Cố Tương thấy hắn đưa tay sang đây thì sợ hãi nhắm mắt lại, toàn thân đều run lên. Ôn Khách Hành nắm lấy má bánh bao của Cố Tương nhéo một cái, âm giọng thiếu niên lại phát ra một tiếng cười nhạo.

- Sợ? Sợ mà ngươi còn đến, không sợ ta giết ngươi sao?

- Hức... chủ nhân, đau.

Cố Tương bị Ôn Khach Hành nhéo má đến mức đỏ lên, nhưng nó cũng không dám rụt lại, nước mắt đảo quanh càng rơi nhanh hơn. Ôn Khách Hành trêu nó một lúc cũng thấy vô nghĩa, hắn nhắm mắt lại dựa người vào bồn tắm. Chẳng biết hắn nghĩ đến cái gì lại bật ra một tiếng cười, tiếng cười lớn dần, như điên như dại. Lúc hắn mở mắt lần nữa, ánh mắt đáng sợ tràn ngập sát khí ngút trời. Ôn Khách Hành dùng sức vỗ một chưởng, cả thùng tắm liền nứt ra nổ ầm một tiếng, nước nóng văng tung tóe khắp nơi.

- Tẩy cái gì?! Có thể sạch được sao?! Haha... hahaha...

Cố Tương giật mình sợ hãi té trên đất, lại mở miệng to khóc lớn một trận. Cảnh tưởng thật thảm hại không cách nào miêu tả hết.

Ôn Khách Hành điên rồi, đây là chuyện mà toàn bộ Qủy cốc đều biết. Hắn chỉ mới mười sáu tuổi, lại có thể giết chết tiền Cốc chủ và ngồi lên vị trí chí tôn. Hắn ra tay tàn nhẫn, âm tình bất định, giây trước có thể cười vui vẻ, giây sau đã có thể giết người. Cả Qủy cốc như biến thành địa ngục, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy xác chết ở khắp nơi. Vô Thường quỷ trốn chui trốn nhủi, Hỉ Tang quỷ dẫn hết thuộc hạ và Diễm quỷ lui về điện của mình đóng cửa không ra. Những ác quỷ còn sống khác cũng chỉ biết cẩn thận né tránh giữ mạng, có lẽ cũng chỉ còn mỗi đứa nhỏ Cố Tương dù sợ hãi cùng cực nhưng vẫn lẽo đẽo theo sau Ôn Khách Hành.

- Sao ngươi không đến chỗ La di? Bọn họ nói ta điên rồi, ngươi không sợ sao?

- ... Ta sợ, nhưng chủ nhân, ta là do ngài nhặt về, ta không ở cạnh ngài thì ở cạnh ai? Không phải chỉ là chết thôi sao? Kiếp sau ta lại làm nô tì cho ngài.

Ôn Khách Hành ngồi trên vách vực cheo leo, hắn thả chân trần xuống vực sâu hun hút, nghe đứa nhỏ bên cạnh nói thế cũng chẳng phản ứng cảm động gì. Hắn liếc nhìn Cố Tương, sau đó đưa tay nhấc bổng nó lên, dưới tiếng la hét ầm trời của nó mà giơ ra giữa khoảng không, bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay thả Cố Tương xuống vực sâu.

- Oa!..

- Câm miệng, nếu không ta buông tay.

Mặt Cố Tương nghẹn đến đỏ bừng, hai chân vùng vẫy cũng cố gắng yên tĩnh lại, nhưng nó vẫn vô cùng sợ hãi, toàn thân đều run lên liên hồi. Đôi mắt của Ôn Khách Hành đỏ như nhưu nhỏ máu, hắn nhìn đứa nhỏ tràn đầy sức sống trong tay, vẫn bám dính lấy hắn như ngày nào, rồi nhớ đến thân xác lạnh băng của nàng khi trưởng thành ngã vào vòng tay hắn.

"Ca! Ca giết bọn họ cho ta đi! Ca... ta không cam tâm! Ca!"

- Nếu nuôi ngươi lớn rồi chết, chi bằng lúc này ta giết ngươi còn hơn.

Đồng tử của Cố Tương co rút, nó cảm thấy tay của Ôn Khách Hành đang siết lại, rút đi không khí trong lồng ngực nhỏ bé của nó. Lúc này thì nó khóc thật, nước mắt ngắn nước mắt dài lăn tròn rơi xuống tay Ôn Khách Hành, nhưng Cố Tương vẫn nhớ hắn bảo nó không được lên tiếng, thế là chỉ ngậm chặt miệng rơi lệ. Mặc dù nó biết nó sắp chết rồi, sắp bị chủ nhân của nó giết chết rồi, nhưng lại không thể hận hắn được.

Cả gương mặt Cố Tương dần tím tái, nó há miệng nấc không thành tiếng, rồi đột nhiên Ôn Khách Hành thu tay lại. Hắn ôm chặt Cố Tương vào lòng, vùi cả đầu nó vào ngực mình. Sau đó Cố Tương cảm thấy lồng ngực Ôn Khách Hành rung động rất lớn, nhưng lúc này hắn không cười.

Hắn khóc.

Đôi mắt quỷ vương tràn đầy ác độc và tàn nhẫn, nhưng từ bên trong lại trào ra nước mắt trong suốt. Sự đau khổ, bất lực và tuyệt vọng bên trong quá sức chịu đựng đối với Cố Tương bé nhỏ vừa ngẩng đầu lên nhìn. Nó cố sức ôm lấy cổ Ôn Khách Hành, bất lực khóc lên.

- Chủ nhân.. hức... ngài đừng khóc... hức... chủ nhân đừng khóc...

- Ta lại sống lại rồi... vì sao chứ? Chu Tử Thư!... kiếp này hãy buông tha ta đi!

***

Tấn Châu. Ba năm sau.

- Sư ca, lần này huynh có thể không đi không?

Tần Cửu Tiêu nhíu mày nhìn Chu Tử Thư đang sắp xếp lại hành lý, trong lòng vẫn rất lo lắng. Chu Tử Thư xoay người nhìn sư đệ của mình, cười một tiếng.

- Sao vậy?

- Đệ... đệ cảm thấy gần đây Tấn vương càng lúc càng kỳ quái. Sư ca, huynh đừng đi nữa.

Chu Tử Thư nhướn mày, đột nhiên thấy buồn cười với dáng vẻ ông cụ non của cậu. Y giơ tay xoa đầu thiếu niên, không để tâm lắm lo lắng của cậu.

- Lần này có Đoàn Bằng Cử đi cùng ta nữa, đệ yên tâm đi.

- Nhưng hắn là người của Tấn vương, hơn nữa... ta có cảm giác không tốt lắm.

Chu Tử Thư thở dài một tiếng trong lòng, lúc sau thì dùng hết cách dỗ dành mới khiến Tần Cửu Tiêu nguôi ngoai chịu yên phận lại. Y biết trong lòng của mấy thúc bá đi theo y từ Tứ Qúy sơn trang đến đây đều có chút không tin tưởng Tấn vương, ngay cả sư đệ Tần Cửu Tiêu lúc nào cũng bài xích chuyện làm việc cho Tấn vương. Nhưng Tấn vương là biểu ca của y, y cũng đã nhận lời giúp đỡ gã, không lí nào lại rút lui.

Hai năm trước sư phụ Chu Tử Thư vừa mất, y tiếp nhận trách nhiệm trang chủ và chăm sóc cho hơn một trăm người của Tứ Qúy sơn trang. Chu Tử Thư lúc ấy cũng vô cùng hoang mang và lo lắng, nhưng nghĩ tới trên dưới lớn bé còn chờ chăm sóc thì không thể không vực dậy. Đi theo Tấn vương là vì tình nghĩa biểu huynh đệ giữa hai người, cũng là tìm một chỗ dựa thích hợp cho Tứ Qúy sơn trang. Nhưng có lẽ tư tưởng của những thúc bá trong sơn trang và Tấn vương không hợp nhau, cho nên âm thầm vẫn có bất mãn. Chu Tử Thư không biết phải hòa hoãn khúc mắc giữa hai bên như thế nào, hiện tại y cũng chỉ có thể cố gắng giúp đỡ Tấn vương trong khả năng và thuyết phục người của mình.

Gần đây Tấn vương có ý muốn Chu Tử Thư thành lập nên một tổ chức gọi là Thiên Song để dễ an bài nhiệm vụ và quản lí thuộc hạ bên dưới giúp gã. Nhưng vì bị các thúc bá phản đối cho nên Chu Tử Thư vẫn chưa đưa ra một câu trả lời khẳng định với Tấn vương. Lần này Tấn vương bảo Chu Tử Thư đi đến thành Mân Châu thuyết phục Tiêu vương hợp tác với Tấn Châu, cùng làm nên nghiệp lớn. Chu Tử Thư nghĩ là chỉ cần lần này thành công, y cũng dễ bề nói chuyện hơn với cả hai bên. Dù sao muốn những huynh đệ ở Tứ Qúy sơn trang đã quen lối sống giang hồ lại phải gia nhập quy chế của triều đình là rất khó. Y chỉ có thể cố gắng hết sức để tìm ra một cách vẹn toàn đôi bên.

Sáng sớm hôm sau, vì để tránh Tần Cửu Tiêu lo lắng cằn nhằn một trận nên Chu Tử Thư ra đi rất sớm. Cửa thành vừa mở là y và đám thuộc hạ đã nhanh chóng cưỡi ngựa ra ngoài, công văn tiến cử từ hôm qua Tấn vương đã bàn giao và sắp xếp tất cả. Lần này đi, chỉ xem Chu Tử Thư có thể thuyết phục được Tiêu vương hay không mà thôi.

Chuyến đi kéo dài suốt nửa tháng mới thì đoàn người của Chu Tử Thư mới đến được địa giới của Mân Châu. Nơi này quanh năm khí hậu nóng ẩm, khác xa với Tấn Châu khô lạnh, cho nên dân phong ở đây ăn mặc cũng phóng khoáng hơn. Càng đừng nói tới Tiêu vương có một nửa dòng máu của người Hồ, cho nên tiếng tăm phóng túng của gã sớm đã không còn là chuyện gì bí mật. Nhưng cho dù con người Tiêu vương có ra sao, mục đích của Chu Tử Thư vẫn là thuyết phục được gã gia nhập liên minh của Tấn vương.

- Chu đại nhân, còn một ngày đường nữa mới tới được thành chủ Mân Châu. Hay là chúng ta dừng lại nghỉ ngơi trước đi, hôm sau vào thành cũng chưa muộn.

Lên tiếng là quan sứ giả đi theo để đàm phán, hắn là văn quan, cả một đường đã cố phối hợp với đám võ phu bọn họ, gầy đi cũng cả năm cân. Chu Tử Thư nhìn đám thuộc hạ cũng có chút mệt mỏi, giơ tay quyết định dừng lại cho tìm một khách điếm để nghĩ ngợi. Nơi này cũng thường xuyên có đoàn buôn qua lại, cho nên không thiếu trạm dừng chân. Bọn họ chọn một nhà khách điếm lớn nhất trong đó, đủ để cả đoàn người ở lại.

Sắp xếp xong thì trời cũng tối mịt, Chu Tử Thư thay quần áo rồi đi xuống đại sảnh gọi một bình rượu và vài món nhắm, ngồi vào một góc nghe người xung quanh nói chuyện phiếm. Đây là thói quen mỗi lần ra ngoài của y, thường có thể nghe được đủ thứ thông tin vụn vặt trời nam đất bắc, cũng không phải không có tác dụng.

Bàn bên cạnh hình như là của một đoàn buôn lớn, ba, bốn người nam nhân trông có vẻ vạm vỡ đang mồm to ăn thịt uống rượu lớn tiếng nói. Khẩu âm đặc sệt của người vùng biên giới khiến Chu Tử Thư phải ghé mắt một chút.

- Chuyến này mà làm tốt, chắc sẽ kiếm được đầy bồn đại ca nhỉ?

- Còn phải nói, đây đã là lô hàng thứ ba của chúng ta năm nay rồi. Cũng nhờ vị đó ưu ái.

- Haha... huynh nói sai rồi, phải là nhờ người trong lòng của vị đó ưu ái mới đúng.

- Aiz, lão tử cũng muốn được một lần chiêm ngưỡng dung nhan của người đó đây. Nghe nói là khuynh quốc khuynh thành lắm.

- Còn không phải chỉ có mỗi cái mã là đẹp thôi sao? Ta còn nghe nói đó không phải là nữ nhân...

- Câm miệng!

Nam nhân dẫn đầu vẫn chưa thấm men say, cho nên quát lớn ngăn lại mấy lời bậy bạ sắp ra của mấy người huynh đệ. Sau đó bọn họ lại dùng tiếng địa phương trò chuyện với nhau, Chu Tử Thư có muốn nghe thêm cũng không được. Y nhấp một ngụm rượu nóng, tò mò không biết nhóm thương nhân này đang nhắc đến ai. Nhưng quy mô của đoàn buôn này không nhỏ, xem ra cũng là làm ăn với những nhà quý tộc lớn trong thành Mân Châu.

- Trang chủ.

Thiếu niên áo xanh đột ngột xuất hiện, kề vào bên tai Chu Tử Thư thì thầm mấy câu. Y nhướn mày lên, lơ đãng nhìn qua bàn bên cạnh rồi gật đầu một cái xem như đã biết, sau đó y lấy cái bánh bao trên bàn nhét vào tay thiếu niên.

- Ăn đi, không thì cha ngươi lại bảo ngươi cao lên không nổi.

Tất Minh bĩu môi một cái, với tay lấy thêm một đôi đũa, tùy tiện ngồi xuống vừa gặm bánh bao vừa ăn thịt.

Tối hôm đó Chu Tử Thư đợi cho đèn trong khách điếm đã tắt hết mới nhẹ nhàng leo cửa sổ ra khỏi phòng. Y chuẩn xác tìm được nơi mà đoàn buôn kia để hàng hóa, cẩn thận tránh đi mấy người canh gác rồi lẻn vào nhà kho mà bọn họ đã thuê. Lúc tối Tất Minh đã tra rõ vị trí và báo lại với y, đích đến của đoàn buôn này chính là phủ thành chủ, cũng chính là vương phủ của Tiêu vương. Kết hợp với những gì y nghe được thì xem ra đoàn buôn này đến đây là để cung cấp hàng hóa cho Tiêu vương, còn là vài lần trong một năm. Chu Tử Thư cũng chỉ muốn tìm hiểu một chút thói quen và sở thích của Tiêu vương, để xem có thể lợi dụng được gì hay không.

Y xem xét qua một lần, mở vài rương hàng ra nhìn, cũng không tìm thấy thứ gì quá khác thường. Nhưng số hàng hóa này cũng không phải đồ vật tìm ở đâu cũng có, có vải vóc dệt từ tơ băng thượng hạng, ngàn vàng cũng khó mua được một tấm. Có những vật điêu khắc từ đá quý Tây Tạng, đủ loại trang sức quý hiếm lạ mắt, thảo nào bọn họ cho người canh gác rất nghiêm ngặt. Chu Tử Thư còn phát hiện ra có rất nhiều hương liệu dùng để chế tác huân hương, toàn là những loại cực kì hiếm thấy. Nhưng những thứ này dù có quý giá đến đâu cũng chỉ là vật phẩm xa xỉ phục vụ cho việc hưởng thụ, điều này chỉ có thể nói lên Tiêu vương là một người rất xem trọng sự hoa lệ hào nhoáng.

Chu Tử Thư sờ qua một lớp vải đỏ rực trên tay, xúc cảm tốt đến nỗi y cũng phải thầm khen trong lòng, rồi y chợt nhớ lời mấy người thương nhân kia nói. Hình như toàn bộ số vật phẩm này là để phục vụ cho ái nhân của Tiêu vương?

Mà vì ái nhân này còn không phải là nữ nhân? Thú vị thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top