Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Subway

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viết cho #ongnielweek #day1

Chủ đề: Subway

Tên truyện: 

Đi đến trạm tàu điện ngầm và không bị phát hiện thân phận khi bạn là idol nổi tiếng 101*

Lúc đầu tính để cái tên này làm tên chương mà dài quá Wattpad không cho =)))

*101 ở đây không phải là Produce 101 đâu, trong tiếng Anh 101 nghĩa là một bản hướng dẫn về những điều cơ bản trong một lĩnh vực nào đó, ví dụ Cooking 101 là cơ bản về nấu nướng ấy. Xin lỗi các bạn vì cái title vừa dài vừa tạp nham này .__.

________________________________________________________

"Nửa đêm mình mới đi đến đó thì sao anh?"

"Giờ đó vẫn có người đi tàu điện mà, không được."

"Vậy thì đeo khẩu trang, mặc áo khoác, bịt kín mít lại?"

"Bây giờ sắp hè tới nơi rồi đó ông tướng, mặc vậy còn gây sự chú ý hơn. Hơn nữa fan tinh mắt lắm, không dễ qua mặt đâu."

"Vậy thì... vậy thì... ừm..." Daniel gãi đầu gãi tai, cố nghĩ ra cách để cậu và Seong Wu có thể đến trạm tàu điện ngầm xem bảng quảng cáo mà fan đã làm cho cả hai mà không bị phát hiện.

"Thôi, không đi cũng được mà. Em cứ lên fancafe cảm ơn một tiếng, anh nghĩ các bạn ấy sẽ hiểu thôi."

"Vâng..." Mặt Daniel ỉu xìu như cún con bị ướt.

Seong Wu cứ nghĩ rằng chuyện như vậy là xong, ai dè tới tối khuya hôm đó, sau khi họ đã kết thúc tất cả lịch trình và trở về kí túc xá, Daniel sau một hồi chạy đi đâu đó rồi xách về mấy cái túi to tướng trông khá mờ ám thì lại mon men tới gần anh mà nói: "Mình đi ra ga tàu điện ngầm đi!"

"Nữa hả? Anh đã nói là sẽ bị phát hiện mà..."

"Không đâu, em có cái này, mặc vào chắc chắn sẽ không bị phát hiện!"

Cậu mở mấy cái túi trông khả nghi lúc nãy ra, để lộ bên trong là hai bộ quần áo hóa trang linh vật, có hình Spongebob và Patrick.

"Trời đất quỷ thần ơi, em lấy mấy cái này ở đâu ra thế?"

"Bí mật."

Seong Wu lừ mắt nhìn cậu. Daniel gãi đầu, cười trừ. "Ở dưới sảnh tòa nhà hình như sắp tổ chức Tết Thiếu nhi vào ngày mai, em thấy cái này để ở một góc, nên... mượn đỡ."

Seong Wu đập tay lên trán.

"Thằng ngốc này... như vậy là ăn trộm đồ đó!"

"Không phải! Chỉ là mượn tạm thôi! Em sẽ trả lại mà!"

Trong đầu Seong Wu bỗng nảy ra một cái tít báo: "Thần tượng quốc dân Wanna One Kang Daniel ăn trộm hai bộ đồ linh vật", không khỏi cảm thấy choáng váng mặt mày.

"Sáng mai em sẽ để lại chỗ cũ, không ai biết được đâu. Mình đi ra ga tàu điện nha?"

Seong Wu cảm thấy người yêu bé của mình có một sự cương định lạ lùng đối với việc này, nên hiểu rằng có từ chối nữa cũng vô ích. Anh thở dài, khẽ gật đầu.

Khuôn mặt của người đối diện bỗng chốc sáng bừng lên.

Vì thế nên giờ đây anh đang ngồi trên tàu điện ngầm trong bộ quần áo Spongebob vừa nặng vừa nóng, suy ngẫm về những cột mốc quan trọng trong đời mình, tự hỏi quyết định đồng ý làm người yêu của tên ngốc đang mặc bộ quần áo Patrick ngồi bên cạnh anh là đúng hay sai. Mọi người trên tàu phản ứng bình thường hơn anh nghĩ, trừ một vài hành khách có nhìn qua họ bằng ánh mắt quái dị một chút, nhưng đó là quái dị kiểu hai-tên-ất-ơ-này-mặc-đồ-linh-vật-lúc-nửa-đêm, chứ không phải kiểu hai-cậu-idol-này-sao-lại-mặc-đồ-linh-vật-lúc-nửa-đêm? Và đó là chuyện tốt, anh đoán vậy. Chỉ cần không bị phát hiện thì tất cả đều ổn. Một bác gái lớn tuổi ngồi cạnh còn tốt bụng hỏi anh: "Sao không cởi bớt đồ ra cho đỡ nóng hả cháu?" Anh chỉ cúi đầu cười xòa, rồi chợt nhớ ra rằng bà không thể nhìn thấy được, nên liền xua tay: "Cháu không sao ạ", rồi quay sang nhìn tên Patrick đang nở nụ cười ngốc nghếch, cả trong lẫn ngoài, bên cạnh bằng ánh mắt ai oán như muốn xuyên thủng cả bộ đồ.

Khi đã xuống đến ga Hapjeong, cả hai đang tìm đường đi đến chỗ biển quảng cáo thì đột nhiên Daniel lại đưa tay ra trước mặt anh. Nói là tay chứ thật ra giờ đó chỉ còn là một cái hình tam giác tròn ủm, vì Patrick là sao biển mà.

"Gì vậy?"

"Nắm tay em đi."

"Hả? Sao lại nắm tay? Chỗ đông người thế này..."

"Có sao đâu? Bây giờ có ai biết tụi mình là ai đâu nào."

"Tay anh thì còn có thể, chứ tay em thì nắm kiểu gì?"

"Được mà, được mà."

Sao một hồi kì kèo, rốt cuộc Seong Wu cũng phải nắm lấy tay Daniel, mà hóa ra là nắm được thật, qua lớp vải dày, anh vẫn có thể cảm nhận được hình dáng bàn tay to lớn của cậu ấy.

Seong Wu bắt đầu cảm thấy hơi căng thẳng một chút. Ở cái đất Đại Hàn Dân Quốc này, hai người con trai nắm tay nhau ở chốn công cộng chắc chắn sẽ bị nhìn bằng ánh mắt kì thị, chưa kể họ còn là idol nổi tiếng, nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ gây ra scandal không nhỏ.

Vậy nên, điều dũng cảm nhất mà cậu và anh có thể làm ở nơi đông người, chắc chỉ đến thế này thôi nhỉ.

Nghĩ vậy, tự nhiên anh lại thấy buồn buồn.

"Chúng ta tới nơi rồi."

Seong Wu nhìn theo cánh tay Daniel chỉ, phía trước mặt họ là biển quảng cáo lớn, năm ngoái là hình Daniel tóc hồng, giờ đã được thay thành ảnh hai người chụp ở lễ trao giải cuối năm của SBS.

"Tụi mình đẹp đôi quá chừng." 'Patrick' cảm thán. Anh liền huých cậu một cái. "Khẽ thôi, người khác nghe thấy bây giờ."

Ở phía trước biển quảng cáo, vẫn còn lác đác vài cô gái đang chụp ảnh. Khi nhìn thấy hai người tiến lại gần, họ hình như hơi ngạc nhiên một chút, nhưng không có vẻ gì là phát hiện ra thân phận thật của anh và Daniel cả.

"Mình chụp hình đi anh." Người nhỏ hơn quay sang thì thầm.

"Hả? Chụp hình nữa á?"

"Tụi mình đang ở trong bộ dạng thú vị thế này mà, phải chụp hình làm kỉ niệm chứ." Daniel nói rồi cầm điện thoại đến gần một cô gái, có vẻ như định nhờ cô ấy chụp ảnh giùm.

Seong Wu vội vã giật lấy điện thoại từ tay cậu.

"Để anh."

Daniel chưa kịp phản ứng thì anh chàng Spongebob trước mặt đã nói với cô gái kia bằng tông giọng sóc chuột: "Bạn có thể chụp hình cho bọn mình được không?"

Cô gái có vẻ hơi bối rối, nhưng vẫn gật đầu. Seong Wu quay lại thì thấy cả người tên nhóc sao biển trước mặt đang rung lên bần bật.

"Cấm. Cười." Anh thì thầm đe dọa.

"Vâng, vâng." Daniel đáp, cố nín lại. "Khi về anh nhất định phải dạy cho em nói kiểu đó đấy."

Cả hai đứng ra phía trước tấm bảng quảng cáo để chụp hình. Seong Wu vừa ngại ngùng vừa lo sợ bị phát hiện nên đứng đơ như khúc gỗ, còn tên nhóc bên cạnh không biết trời cao đất dày là gì, tạo hết dáng này đến dáng khác. Cô gái kia có lẽ phần vì tốt bụng, phần vì thấy hai người trông thú vị, nên rất kiên nhẫn đứng bấm cả chục kiểu. Seong Wu đang định bảo Daniel ngưng đi thì bỗng nhiên hai đùi anh bị giữ lấy, tiếp sau đó là cảm giác mất thăng bằng khi nhận ra rằng cơ thể mình không còn đứng trên mặt đất nữa. Cậu ấy vậy mà lại nhấc bổng anh lên!

"Oái! Thả anh xuống!" Seong Wu la hoảng. "Kang Daniel!"

Vừa thốt lên cái tên đó xong, anh ngay lập tức cảm thấy hối hận. Những cô gái xung quanh ngay lập tức dừng những gì họ đang làm, nhìn chằm chằm vào hai người. Trong phút chốc, họ đã trở thành tâm điểm chú ý.

"E hèm... ý tôi là..." Seong Wu cố gắng đổi giọng, và cảm thấy điên tiết khi cái tên sao biển chết tiệt kia lại khúc khích cười. "...Kang Daniel! Đẹp trai quá đi!"

Trong lúc những người xung quanh vẫn còn ngơ ngác, Seong Wu trượt xuống khỏi người cậu, vội vàng lấy lại điện thoại và cảm ơn cô gái kia, sau đó nắm tay Daniel, tái diễn một màn chạy thục mạng.

_______________________________

Cả hai chạy mãi, cuối cùng chạy lên mặt đất, trốn vào một công viên gần đó. Thở không ra hơi, họ quyết định trút bỏ bộ đồ hóa trang cho đỡ ngộp. May mắn là công viên giờ này vắng tanh, nên không có ai phát hiện ra hai người.

Daniel bỗng nhiên ôm bụng cười ngặt nghẽo.

"Em còn cười được nữa hả?"

"Vui mà anh!"

"Vui cái con khỉ! Chân tay anh vẫn còn đang run vì sợ đây này!"

Một cách đột ngột, ngón tay Daniel luồn vào những khe hở trên tay anh, đan chặt.

"Như thế này có bớt run hơn không?" Cậu mỉm cười, dịu dàng hỏi.

Trước hành động đó của Daniel, quả bóng giận dữ trong người Seong Wu liền xì hơi, nhưng anh vẫn cố tỏ ra nghiêm khắc. "Cũng... cũng có... Nhưng mà... em bất cẩn quá đi! Phải cẩn trọng khi ra ngoài chứ!"

"Vâng, là lỗi của em. Em sẽ rút kinh nghiệm, lần sau không làm chuyện ngu ngốc thế nữa." Cậu cúi đầu, mân mê tay Seong Wu, tỏ vẻ đã ăn năn hối cải, anh thấy vậy cũng không nỡ nói gì nữa, chỉ thở dài nhìn lên trời.

Tối nay trăng tròn, nhưng lại chẳng có lấy một ngôi sao nào. Thời tiết cuối mùa xuân vẫn còn khá mát mẻ. Ở chỗ họ đang ngồi, anh có thể ngửi thấy mùi của những loài hoa nở về đêm thoang thoảng trong không khí. Tiếng dế kêu chung quanh hai người, tạo thành một bản hòa âm dễ chịu.

"Anh có biết tại sao em lại nhất quyết muốn đến đây không?" Daniel đột ngột lên tiếng.

"Tại sao?".

"Vì ngày này năm ngoái là ngày cuối cùng chúng ta cùng đi chơi trước khi kết thúc Produce 101."

Anh nhớ lại, đúng là sau lần đi chơi đó thì vài ngày sau là công bố top 20, sau đó họ lại lao vào luyện tập để chuẩn bị cho đêm chung kết, chẳng còn thời gian để đi đâu cả.

"Lúc đó, em và anh, ai cũng có nhiều lo lắng."

Phải, làm sao mà không lo được chứ, vì trước đó ở vòng thi đấu concept, anh đã có số phiếu bầu tại trường quay gần như thấp nhất nhóm, trong khi Daniel thì vẫn còn phải đối mặt với những chỉ trích về việc gian lận trên Insta của cậu ấy.

Ngoài nỗi sợ không được debut, còn có nỗi lo rằng họ sẽ không được ở bên nhau nữa.

"May mà cuối cùng mọi thứ đều ổn cả."

Cả hai lại lặng yên nhìn lên trời.

"Cho đến giờ, anh vẫn thấy mọi thứ thật giống một giấc mơ."

"Vậy anh có muốn hôn bạn trai trong mơ của mình không?" Daniel cười tít mắt.

"Bleh." Seong Wu lè lưỡi, nhưng vẫn rướn người qua hôn nhẹ lên môi cậu. Daniel giữ anh lại, đáp trả bằng một nụ hôn sâu, cho đến tận khi anh cảm thấy đầu óc mê man mới thả ra.

"Năm sau, chúng ta lại cùng đi đến đây nhé." Người nhỏ hơn cọ cọ trán anh mà nói.

Anh khẽ gật đầu.

"Năm sau, năm sau sau, năm sau sau sau..."

Anh gật đầu lần nữa. Chỉ cần là cùng với Daniel, cho dù có đi đến chân trời góc bể...

"Cho đến khi em có thể đường đường chính chính nắm tay anh đi giữa chốn đông người mà chẳng cần quan tâm người khác nghĩ gì nữa..."

Seong Wu bỗng thấy mí mắt mình cay cay.

"Ừ-ừm."

"Anh khóc đấy à?"

"Ai thèm khóc chứ." Seong Wu nói vậy, nhưng anh lại vùi đầu vào ngực Daniel và tự làm bại lộ bản thân bằng cách làm ướt hết cả áo cậu.

Nhưng ai mà quan tâm chứ?

Bởi vì hạnh phúc đến chết đi được.

____________________________

Tối hôm đó, một tấm ảnh của Daniel và Seong Wu trong bộ dạng Spongebob và Patrick đang đứng trước bảng điện tử lặng lẽ xuất hiện trên mạng với caption: "Fan boy có tâm."

Bên dưới còn có một loạt bình luận:

<A, cái này chắc là do hôm trước trong Wanna One Go Daniel tự đặt tên cậu ấy là Patrick hả? Hehe, dễ thương ghê.>

<Lúc đó tui cũng đứng đó nè, tui còn nghe anh chàng Spongebob khen Daniel đẹp trai nữa. Nói to lắm luôn!>

<Tui còn chụp hình cho mấy cậu ấy nè, thấy hình nền là hình Wanna One luôn đó. Dễ thương quá chừng!>

Hai nhân vật chính được nhắc tới vẫn không hề hay biết kế hoạch cải trang của họ đã thành công rực rỡ.

_____________________End________________________________

P/S: Phải hít bao nhiêu cần để mỗi ngày có thể nặn ra một truyện cho Ongniel week hả giờiiiiiiiii

Bạn hãy tiếp cần cho Pennie bằng cách vote và com nha T_T

Edit: Sau khi Pennie đăng truyện này mấy ngày thì Jong Hyun (Nu'est) đi thăm biển quảng cáo của bạn í trong bộ đồ Onibugi, tuy không phải là Ongniel nhưng mà mình thấy vui lắm vì chuyện này chứng tỏ cái ý tưởng một idol đi ra ngoài chơi trong khi mặc đồ linh vật cũng không phải là quá viển vông. Biết đâu một ngày nào đó hai bạn của chúng ta cũng sẽ nắm tay nhau bí mật đi trên đường như vậy ha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top