Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11 : Truyền thừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thu Thạch lấy từ trong túi trữ vật ra một bộ quần áo và một đôi giày đưa cho Nguyễn Nam Chúc.

- Hắc Xà, n...ngươi trước tiên mặc quần áo vào đi đã.

- Người ta mới không phải là Hắc Xà đâu, người ta có tên hẳn hoi.

- Thế ngươi tên gì?


Nguyễn Nam Chúc cười giảo hoạt ra chiều quyến rũ nói:

- Tên đầy đủ của người ta là Nguyễn Nam Chúc nha, anh là chủ nhân, cứ gọi A Chúc là được rồi.

Lâm Thu Thạch không nhìn nổi bộ dáng của hắn vội gật đầu đồng ý.

- Được, được , A Chúc ngươi mau mặc quần áo tử tế vào.

Nguyễn Nam Chúc lúc này mới cầm lấy bộ quần áo trên tay Lâm Thu Thạch, đường hoàng mặc trước mặt anh, Lâm Thu Thạch cạn lời, ánh mắt rời đi chỗ khác, có chút đau đầu suy nghĩ, lúc trở về nên ăn nói nói thế nào với sư phụ và mọi người đây, tự dưng bên cạnh anh xuất hiện một người lai lịch không rõ, càng không thể nói đây là sủng vật của anh hoá hình được, cái này cũng quá kì quái đi, chỉ sợ bọn họ sẽ cho rằng Nguyễn Nam Chúc là quái vật gì đó thì không tốt.


Nghĩ đoạn lục lọi trong túi trữ vật ra một cuốn sách, lật ra xem từng trang một, anh đọc rất chuyên chú, qua một lúc liền vỗ trán một cái, Lâm Thu Thạch quên mất thế giới mình viết có bao nhiêu kì quái, đừng nói là ma thú hóa thành hình người mà hoá thành tiên cũng có thể a, sau khi ra khỏi bí cảnh trực tiếp nói với sư phụ là được rồi, cứ nói sủng vật của anh có lẽ ăn phải cái gì quý hiếm liền như vậy, anh đúng là thông minh mà.

Nguyễn Nam Chúc mặc xong bộ quần áo thấy không thoải mái cho lắm, ngoại trừ áo thun vừa ra thì hắn thấy quần hơi ngắn, giày cũng đi không vừa hơi chật một chút, Lâm Thu Thạch nhìn qua thấy Nguyễn Nam Chúc mặc đồ của mình có vẻ không hợp, nhưng biết sao giờ, hình thể hai người khác nhau mà.

- Chúng ta mau đi thôi, thời gian trong này có hạn, phải mau chóng tìm kiếm đồ tốt.

Nguyễn Nam Chúc hơi phụng phịu nhưng vẫn đồng ý, hắn cũng muốn tìm chút đồ bổ cho mình, Lâm Thu Thạch dựa theo trí nhớ tìm được hoa Tuyết Linh trực tiếp cho vào miệng nhai nhai rồi nuốt xuống, Nguyễn Nam Chúc thấy động tác này của anh khoé miệng giật giật, có ai sử dụng thảo dược trực tiếp như vậy đâu, bình thường.....

Chưa kịp nghĩ xong thì thấy Lâm Thu Thạch ngồi xếp bằng tại chỗ không qua bao lâu liền thăng cấp lên ngũ giai.

Nguyễn Nam Chúc: ...

Mẹ nó, đây là quái vật à, tùy tiện liền thăng cấp rồi.

Lâm Thu Thạch cả người sảng khoái không chịu nổi, không gì dễ chịu bằng việc thăng cấp cả, điều này càng khiến Lâm Thu Thạch hăng hái đi tìm bảo bối, Nguyễn Nam Chúc bị bỏ lại phía sau chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.

Dựa theo tình tiết truyện thì nam chính Lăng Cửu Thời sẽ nhận được truyền thừa của một vị đã từng ở cảnh giới cao nhất đại lục là Tiên Linh Huyền Cảnh, đây chính là khởi nguồn cho mọi bi kịch của nhân vật phản diện như Lâm Thu Thạch, sau khi nam chính nhận được truyền thừa đó liền một bước lên mây, thăng cấp liên tục, sức mạnh càng thêm cường đại, người người ngưỡng mộ ca tụng, còn Lâm Thu Thạch trong bí cảnh này ngoại trừ bông hoa Tuyết Linh đó thì chả kiếm được gì đáng nói, sau này ghen ghét nam chính tự hủy bỏ một thân tu vi đang có rồi rơi vào ma đạo, giết người hút linh lực để tăng tu vi của bản thân, vận may cũng không tồi, lấy được rất nhiều tài nguyên tu luyện, thực lực cũng vì thế mà nhanh chóng tăng vọt chẳng mấy chốc mà đuổi kịp nam chính, sau đó là một trận đại chiến của hai người nhưng Lâm Thu Thạch cuối cùng vẫn là chết thảm dưới tay nam chính.

Đại khái là như vậy.

Lâm Thu Thạch suy tư, nếu bây giờ bản thân chiếm dụng tài nguyên của nam chính liệu có quá bỉ ổi không nhỉ, dù sao Lâm Thu Thạch trong truyện kia đã bị anh thay thế, sau này cũng sẽ không ghen tị với nam chính cũng không rơi vào ma đạo này kia, cũng sẽ không chết thảm. Thôi, vẫn là bỏ đi... Lăng Cửu Thời được anh chọn là nam chính, tính cách nhân phẩm đều rất tốt, có truyền thừa lợi hại như vậy cũng sẽ không đem đi hại người.

Nguyễn Nam Chúc dường như cảm nhận được gì đó liền đi hướng ngược lại với Lâm Thu Thạch, anh nhìn theo có chút hoang mang, đây là muốn tìm gì à. Lâm Thu Thạch cũng không nghĩ nhiều liền theo sau, dù sao bây giờ anh có đi kiếm cái gì cũng không có nhỡ đâu lại đạp trúng cái gì xui xẻo thì bỏ mịa.

Càng đi Lâm Thu Thạch càng cảm thấy không đúng, chỗ này sao anh cảm thấy quen thế nhỉ, ặc, đây không phải cái chỗ truyền thừa dành cho nam chính Lăng Cửu Thời sao. Nguyễn Nam Chúc sao lại tìm được nơi này hay vậy.

Đó là một cung điện hoang sơ lâu rồi không có người ở, mọi chỗ đều đã mục nát, Nguyễn Nam Chúc đi một mạch vào, Lâm Thu Thạch thấy thế có hơi hốt hoảng, nhìn qua liền biết chưa có ai tới, Lăng Cửu Thời lại càng không thấy bóng dáng, anh vội túm lấy bắp tay Nguyễn Nam Chúc muốn kéo người lại không cho hắn vào, nhưng chả biết do anh yếu hay do hắn khoẻ nữa, chỉ thấy Lâm Thu Thạch bị lôi đi xềnh xệch, thoạt nhìn rất buồn cười, Nguyễn Nam Chúc một bộ không quan tâm xung quanh chỉ dựa vào trực giác của bản thân mà đi vào, nơi này có bảo bối a.

Lâm Thu Thạch khóc không ra nước mắt, anh căn bản không kéo nổi Nguyễn Nam Chúc ngược lại còn bị hắn không tốn chút sức nào lôi đi. Quá bất lực, chỉ có thể thầm xin lỗi nam chính của mình : không phải ta không giúp mà là giúp không nổi a.

Nguyễn Nam Chúc tiến vào trong lập tức đi tới chính điện, quan sát một chút, ở đây chả có gì cả, đều trống không.

Là ảo ảnh.

Hắn lập tức nâng tay tạo ra một hình chữ thập rồi đọc chú, Lâm Thu Thạch mặt méo xệch, ây da, Lăng Cửu Thời chết tiệt kia còn ở phương trời nào mà không tới đây a, đồ của ngươi sắp bị cướp mất rồi.

Không qua bao lâu trước mặt hai người liền xuất hiện một cuốn sách to lớn trôi nổi trên không trung, Nguyễn Nam Chúc mỉm cười thoả mãn, phất tay một cái liền thu vào không gian của mình, hắn quay người lại thấy Lâm Thu Thạch một mực ôm tay hắn lôi lôi kéo kéo không biết muốn làm cái gì. Hắn nghi hoặc hỏi:

- Làm sao vậy.

Lâm Thu Thạch giờ có thể nói cái gì đây, khoé miệng hơi cứng ngắc nói:

- V....vừa rồi ngươi lấy cái bảo bối đó chỉ sợ nơi này sắp sụp đổ, ngươi không định chạy.....

Chưa cả nói xong, gạch đá đã rơi xuống, chả biết xui xẻo thế nào rơi trúng vào đầu Lâm Thu Thạch, anh chỉ cảm thấy sao bay đầy trời, Nguyễn Nam Chúc như phân thân ra làm hai, chưa kịp định thần thì toà cung điện đã sụp đổ trong nháy mắt, cát bụi bay đầy trời. Nguyễn Nam Chúc bị Lâm Thu Thạch ôm chặt lấy cánh tay nhất thời không kịp trốn, cả người đều bị lấm lem, mặt mũi sáng sủa đẹp trai vừa rồi giờ đây bị đất cát làm cho đen sì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top