Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Đi cùng anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ 4 Phuwin ở Chiang Mai, bầu trời vẫn trong xanh, không có dấu hiệu của một cơn mưa nào. Nhưng cậu rất mong chờ vì dự báo thời tiết nói đêm nay trời sẽ mưa.

Tuy nhiên đây cũng chưa phải điều cậu quan tâm nhất lúc này. Điều khiến cậu quan tâm hơn cả, đó là tin nhắn gửi đến từ Pond Naravit:

[Hai hôm trước phiền cậu quá. Mẹ tôi mới đi du lịch Koh Samui về, có một ít quà địa phương muốn gửi em để cảm ơn.]

Phuwin không khỏi bối rối. Thực ra sau khi biết anh và P'Mix có quen biết thì hai người cũng tính ra là người quen rồi. Nhưng mới nói chuyện được 2 lần, cậu cũng ngại nhận thứ gì từ anh, mà đây lại còn là mẹ anh gửi quà nữa. Phuwin đã toan gửi lại tin nhắn từ chối nói không cần đâu, nhưng cậu còn chưa kịp soạn thì đã có một tin nhắn khác gửi đến:

[Homestay của em là Sunrise đúng không? Để tôi mang sang nhé?]

Pond ở khu này lâu rồi, nhìn hướng Phuwin đi về thì anh cũng có thể dễ dàng đoán ra được homestay mà cậu đang ở. Phuwin đột nhiên cảm thấy như mình đang đi trốn thì có người phát hiện vậy. Cậu nghĩ cách từ chối khéo anh, nhưng vẫn còn chưa nghĩ ra cách nào cho khéo, cứ viết ra rồi lại xóa đi. Sợ nói thẳng quá thì mất lòng, mà khách sáo thì anh lại càng muốn mang sang. Kết quả là 5 phút trôi qua vẫn không trả lời.

Có những thời điểm, nếu bạn bỏ lỡ rồi thì sẽ không gỡ gạc được nữa. Tình huống hiện tại cũng vậy. Trong lúc Phuwin còn đắn đo về cách từ chối anh thì anh đã hành động luôn rồi. Cậu không để ý rằng, lúc cậu đọc tin nhắn, bên kia cũng biết là cậu xem rồi nhưng im lặng.

[Tôi đang đứng trước cửa Sunrise rồi này, em ra lấy nhé.]

Phuwin đọc đến đây vội vứt điện thoại sang một bên để chạy ra cửa. Quả nhiên đã thấy Pond đang đứng tựa lưng vào một bên cánh cửa. Lúc cậu vừa mở cửa, anh cũng từ từ đứng thẳng người lên. Trên tay anh có xách 2 túi giấy nhỏ, nhìn có vẻ là đựng đồ ăn.

"Sao anh với bác cẩn thận thế?"

Phuwin không có cách nào đành nhận lấy 2 túi đồ của anh. Nếu cậu còn tiếp tục từ chối không nhận nữa sẽ thành bất lịch sự mất.

"Tôi có kể về chuyện cậu giúp tôi lắp wifi, nên mẹ nhờ tôi mang cái này cho em để cảm ơn."

Pond đưa một tay lên gãi đầu, có vẻ anh cũng ngại ngùng với tình huống này. Phuwin nở một nụ cười thân thiện với anh, sau đó cảm ơn và mời anh vào nhà. Đương nhiên, đây chỉ là cách đáp lễ xã giao thông thường, điều khiến cậu ngạc nhiên hơn đó là anh lại đồng ý vào thật.

Đột nhiên Phuwin có cảm giác hình như cậu bị gài rồi.

"Em ở đây một mình không sợ sao?"

Pond nhìn quanh gian khách của homestay một lượt, cảm thấy nó rộng hơn anh tưởng. Trong khi nhìn Phuwin lại khá yếu ớt, mảnh khảnh, anh luôn cảm thấy cần phải có ai đó chăm sóc cho cậu mới đúng.

"Không sợ, còn rất thoải mái ạ."

Phuwin vừa nói vừa đặt túi đồ ăn Pond vừa đưa xuống bàn. Sau đó mời anh ngồi xuống.

"Anh muốn gì? Em có nước và sữa."

"Cho tôi nước là được rồi."

Phuwin gật gù lấy nước cho anh. Trong lúc đợi, anh nhìn theo tay của cậu, một bàn tay thon dài và mảnh, giống hệt với dáng người của cậu. Hôm nay cậu mặc một chiếc sơ mi trắng, tay áo xắn lên lửng tay, để độ những đường vân rất rõ.

"Đã đi được nhiều nơi chưa?"

"Cũng được nhiều rồi ạ, nhưng có một nơi muốn tới mà vẫn chưa đến được ạ."

Thực ra Phuwin đến Chiangmai cũng chỉ để thư giãn chứ không phải tham quan, ngoài việc tới chỗ P'Mix thì có lẽ cũng chỉ có một nơi cậu muốn đến mà thôi.

"Ở đâu thế?"

Câu hỏi của Pond làm Phuwin khựng lại. Cậu do dự về việc trả lời anh, nhưng sau mấy giây vẫn đáp lại:

"Doi Inthanon ạ. Em muốn lên đến đỉnh núi."

Không hiểu sao nghe đến đây, Pond có thể hình dung ra được tại sao cậu chưa thể đến đó. Vốn dĩ với thể chất của cậu, anh không nghĩ là cậu có thể tự đi một mình. Nhưng nhìn cậu có vẻ rất muốn đến đó. Tại sao cậu không tìm ai đó để đi cùng?

"Vậy khi nào em đi?"

Thực ra câu này Pond chỉ hỏi để có lệ, vì anh cũng đã đoán ra được câu trả lời rồi.

Phuwin trầm mặc nhìn li nước của Pond vẫn chưa vơi đi chút nào. Đột nhiên cậu không biết phải tiếp lời ra sao, chỉ biết nở một nụ cười, nhưng không vui chút nào.

Pond cảm giác như mình đã chạm vào thế giới nội tâm giấu kín của Phuwin, anh nhận ra mình đã hỏi điều không nên hỏi. Vậy là anh chữa cháy bằng việc lảng sang chuyện khác.

"Hôm nay em có định đi đâu không?"

Phuwin còn mải mê nghĩ về Doi Inthanon. Trong tâm trí cậu thầm nghĩ, thực ra nếu không phải là Doi Inthanon, thì chắc cậu cũng chỉ ở lại homestay mà thôi.

"Hay là... tôi đưa em đi chơi nhé?"

Phuwin tròn xoe mắt nhìn Pond. Mắt cậu rất giống mắt mèo, vì khuôn mặt cậu hay cúi xuống nên giác khi nhìn anh như nhướn lên một chút.

Như sợ cậu từ chối, Pond vội tiếp thêm vài lời:

"Muốn lên Doi Inthanon thì em phải làm quen với độ cao trước chứ. Anh dẫn em đi làm quen."

Pond nở một nụ cười dịu dàng. Có trời mới biết, nụ cười đó đã khiến Phuwin gật đồng đồng ý trong mờ mịt. Cậu không kịp suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy anh nói gì cũng đúng.

Đến sau này khi nghĩ lại, Phuwin vẫn không lí giải được tại sao khi ấy lại muốn đi cùng anh đến thế. Cậu chỉ biết cảm giác này giống như, ở dưới vực sâu tăm tối rất lâu ngày, bỗng nhiên có một người tới, đưa tay cho cậu, nói muốn đưa cậu lên tìm ánh sáng.

Pond nói anh muốn đưa Phuwin tới Grand Canyon, ở đó có một nơi mà anh muốn cậu ghé thử. Thực ra Phuwin có ghé qua đây rồi, nhưng ấn tượng của cậu về nó vốn không nhiều. Lần trước cậu tới cũng chỉ ghé qua công viên nước, mà cậu thì không chơi được gì nhiều.

Lí do Pond nói muốn để Phuwin làm quen với độ cao thì là vì vốn dĩ ở Grand Canyon có khu hẻm núi Pha Chor. Ban đầu, nơi đây giống như một ngọn đồi nhưng do bị xói mòn nên hình thành những vách đá có kiểu dáng kì lạ. Đây cũng là điểm đặc biệt thu hút khách du lịch tới đây, nhưng Phuwin lại chưa đi Pha Chor lần nào cả.

Khu Grand Canyon cũng ở gần Doi Inthanon. Ban đầu Phuwin định thuê xe để chở Pond đi, dù gì cũng phiền anh đi cùng rồi. Nhưng Pond là Pond rủ nên lấy xe của mình chở cậu đi luôn.

Họ hẹn nhau cùng đi vào buổi chiều. Lúc Phuwin vừa đeo dây balo lên vai, cũng là lúc chiếc xe Honda của anh dừng lại trước mặt cậu. Anh cẩn thận xuống xe mở cửa cho cậu, hành động rất nhanh. Điều này khiến cậu nghĩ lại lần gặp anh ở bệnh viện, lúc đó cảm thấy anh chạy đi rồi quay lại quá nhanh, còn tưởng là ảo giác. Nhưng mà có vẻ không phải như vậy, người này làm gì cũng rất nhanh.

"Anh có xe ở đây sao?"

Phuwin nhớ lại là Pond về Chiang Mai để công tác, anh làm ở bệnh viện B tại Bangkok.

"Xe của mẹ anh đấy."

Phuwin gật gù.

"Vậy quê anh ở Chiang Mai ạ?"

Phuwin sâu chuỗi lại một chút. Mẹ anh ở Chiang Mai, còn anh học và làm việc tại Bangkok, thi thoảng vẫn về quê cùng mẹ, lần này tiện công tác nên cũng về luôn. Cậu tự cảm thấy câu trả lời này chuẩn không thể chỉnh rồi, nhưng mà Pond lại khiến cậu đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

"Không, tôi là dân Bangkok chính hiệu đấy."

Phuwin nghi ngờ quay đầu nhìn sang Pond đang mải đánh lái. Một tay anh đặt lên sau ghế cậu, một tay xoay vô lăng, một bóng lưng rộng dường như bao phủ lên người cậu. Mái tóc của anh hơi dài, buông nhẹ ngang mi mắt. Cậu thấy anh cười nhẹ vì câu hỏi của cậu, nhưng mắt vẫn chăm chú quan sát đường. Đợi khi xe ra khỏi ngõ nhỏ rồi thì anh mới dành thời gian để giải đáp thắc mắc của cậu.

"Đó là mẹ nuôi tôi thôi. Gia đình tôi ở Bangkok cơ. Mẹ Neen mất con trai, cậu ấy trạc tuổi anh nên mẹ nhận tôi làm con nuôi cho đỡ nhớ."

Nghe đến đây, không hiểu sao trái tim Phuwin nhói lên một nhịp. Cậu không biết giải đáp trạng thái này của mình như thế nào. Cậu đột nhiên nhớ lại lúc cậu bước vào căn nhà của mẹ Pond, dường như cảm giác tương tự cũng đã xuất hiện.

Cậu cảm thấy cái tên đó đã từng nghe tới, nhưng lục lọi trí nhớ thế nào cũng không nhớ ra được. Phuwin nghĩ chắc mình gặp hiện tượng Deja vu rồi.

"Em nghĩ gì thế? Có gì không ổn sao?"

Ngoài việc hành động nhanh nhẹn ra, Pond còn rất giỏi nắm bắt cảm xúc của người khác. Phuwin nhận ra điều này bởi khi tiếp xúc với anh, cậu luôn thấy bản thân mình bị nhìn thấu. Cậu biết mình không thể giấu được anh điều gì.

"Em không nghĩ gì cả. Em chỉ thấy lạ thôi."

"Tôi lạ sao?"

"Không. Là em lạ."

Phuwin nở nụ cười trào phúng. Từ sau khi phẫu thuật, cậu cũng quen với việc mình trở nên kì lạ. Nếu có ai hỏi cậu cảm giác đó thế nào, thì nó giống như có 2 con người đang sống trong cậu vậy. Đôi lúc sẽ cảm thấy đây không phải là mình, đôi lúc lại cảm thấy đây đúng là bản thân mình. Bác sĩ tâm lý nói với cậu đây là vấn đề tâm lý, nếu không chắc cậu còn nghĩ rằng bản thân mình bị ma nhập nữa.

Khi đường đi đã ổn định, Pond nghĩ đến việc mở một bài nhạc nào đó. Anh vặn âm lượng vừa phải, Spotify tự động phát tiếp list nhạc còn nghe dở lần trước. Là bài The Thought of You của Dena Euprasert.

Phuwin khẽ tựa đầu vào thành cửa ô tô. Pond có mở hé một chút cửa để đón gió. Thời tiết Chiang Mai cũng không cần mở điều hòa lắm. Gió mát khiến cậu thoải mái hơn. Bên tai cậu có thể nghe được tiếng nhạc du dương anh vừa mở. Đây dường như là lần tiên cậu nghe được bài hát này, cũng là lần đầu tiên cậu nghe được giọng của ca sĩ nữ này.

Nắng nhẹ đan qua những tán cây bên đường, hắt lên một mảng trên xe, khiến khuôn mặt Phuwin như tỏa ra một thứ ánh sáng long lanh. Pond khẽ nhìn cậu qua gương chiếu hậu trong xe. Anh chầm chậm khắc ghi khuôn mặt này, giống như cách lời bài hát đang phát dần trở nên quen thuộc trong tâm trí mình.

"could you be the one

the one that I'm holding on to

'cause I don't wanna love the thought of you anymore..."

******

Pond thực sự đưa Phuwin tới Pha Chor. Anh đứng trên bậc thang cao hơn cậu một bậc, kiên nhẫn đợi cậu đang ngước lên nhìn con đường phía trước với vẻ hơi e ngại.

Pha Chor có đường lên đỉnh khá dễ đi, cũng không quá cao, điều này Pond đã giải thích không dưới 3 lần cho Phuwin nghe. Nhưng nhớ lại ấn tượng về những lần mình leo núi, cậu vẫn không thoải mái lắm.

Chứng sợ độ cao của Phuwin không quá nghiêm trọng, với những độ cao vừa phải cậu vẫn có thể leo được, nhưng sẽ hơi mệt một chút. Cậu chỉ sợ sẽ phiền Pond. Hơn nữa đã lâu lắm rồi cậu không thử làm chuyện này, nhất là sau lần cậu gần như ngất xỉu trên đường đến Doi Inthanon, lần đó Neo phải cõng cậu chạy xuống gần như 1/3 ngọn đồi.

"Yên tâm, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."

Phuwin không khỏi bật cười về câu nói đùa này.

"Anh có thể chịu trách nhiệm gì chứ?"

"Bất cứ thứ gì."

Pond nhún vai nhìn cậu. Ánh sáng chiếu rọi từ trên vách đá xuống người anh, khiến Phuwin thoáng có cảm giác như anh giống như siêu anh hùng vậy, dáng đứng cũng rất oai. Cậu nghiêng đầu, nhìn anh một lúc, cuối cùng cũng quyết định để anh dẫn đường.

Những bậc thang đầu không được bằng phẳng, Pond đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn Phuwin, nếu cậu có khó khăn gì, anh sẽ lập tức đưa tay ra đỡ cậu lên. Bàn tay anh khá lớn, có thể nắm chọn cổ tay cậu. Ban đầu Phuwin hơi ái ngại, nhưng sau đó cũng quen dần, cậu cố gắng túm vào cổ tay áo anh, tinh tế không chạm vào tay anh.

Dọc đường đi, Pond rất chăm chỉ giới thiệu về những nơi họ đi qua. Có vẻ anh không giỏi ăn nói lắm, những lời dẫn dắt cũng có phần lộn xộn. Nhưng không hiểu sao Phuwin lại rất thích nghe, có lẽ là do giọng của anh rất hay. Cậu có hỏi anh rằng "Đã có ai khen giọng anh rất hay chưa?"

Lúc nghe được câu này, Pond dừng lại nhún vai, mặt hơi ngước lên nhìn trời.

"Nghe nhiều đến mức quen rồi."

Phuwin lại bật cười lắc đầu. Cậu bất giác quên mất cảm giác mệt mỏi là gì.

Lên cao một chút thì đường bắt đầu dễ đi hơn. Phuwin cũng bắt đầu quen với nhịp leo lên, thi thoảng Pond còn xuống đi sau cậu. Anh sợ Phuwin không leo được nên cũng cố gắng đi chậm, dặn Phuwin nếu không ổn thì cứ nói, anh sẽ cùng cậu quay trở về, không cần miễn cưỡng.

Nhưng đến ngay cả Phuwin cũng hơi ngạc nhiên về tình trạng của mình, cậu chỉ thở dốc một chút, thậm chí còn không cần dừng lại nghỉ ngơi nhiều. Cảm giác sợ hãi cũng không mạnh, chỉ cần nhìn lên thấy bóng lưng của Pond, cậu lại thấy vô cùng yên tâm. Phuwin thoáng nghĩ, có lẽ là do Pond có bờ vai rộng. Nhưng mà Neo cũng có, nhưng cậu lại chưa hề có được cảm giác an toàn này từ hắn.

Pond không yên tâm nên chủ động bảo Phuwin dừng lại nghỉ chân một chút. Anh mở sẵn nắp một chai nước lọc đưa cho cậu. Phuwin ngoan ngoãn nhận lấy bằng hai tay.

"Cảm ơn anh."

Anh cũng tự lấy nước của mình ra, đưa lên uống một hơi, gần như hết một nửa già số nước trong chai. Phuwin cũng uống, nhưng chỉ uống hai hớp nhỏ. Cậu quay sang nhìn quang cảnh xung quanh. Lúc này cậu mới cảm nhận được, không khí tuyệt đến như thế nào.

Đường lên đỉnh Pha Chor là những bậc thang đá, hai bên là lan can bảo vệ. Xung quanh đều có những vách đá cao bao bọc. Cảm giác sừng sững như một ngôi nhà ở giữa trời vậy.

Pond lựa chọn giờ chiều muộn để lên. Thời tiết không quá nóng, càng lên cao, lại càng cảm thấy không khí mát mẻ vô cùng.

"Chỉ còn một chút nữa là đến nơi rồi, không đến trăm bậc nữa đâu."

Phuwin thoáng nghĩ người này là gì vậy chứ? Anh còn ước tính được cả số bậc thang? Nhưng ngẫm lại thì cũng đúng, có lẽ đây là bệnh nghề nghiệp của kỹ sư, cậu cũng có thói quen tính toán những con số.

"Anh đến đây nhiều lần chưa ạ? Có vẻ anh rất thân thuộc với nơi này."

"Mới từ 2-3 năm trước thôi. Con trai của mẹ Neen rất thích leo núi, mẹ dẫn tôi đi cùng nhiều lần rồi."

Phuwin mất mấy giây để nghe hiểu ý của anh. Đó là người con trai đã mất của mẹ nuôi anh.

"Vậy ngoài Pha Chor ra, anh cũng đến mấy đỉnh núi khác nữa rồi đúng không ạ?"

"Đúng vậy, Doi Inthanon cũng đi không ít lần rồi. Lên đến tận đỉnh luôn."

Pond đã bỏ nước vào trong balo của mình, không còn vật gì gây mất tập trung nữa, anh nhìn sâu vào mắt Phuwin. Anh cảm nhận được sự phức tạp trong mắt cậu, đôi mắt cậu dường như chứa rất nhiều mong chờ, nhưng cũng có cả sự rụt rè ở đó.

Anh không biết mình nên chủ động nói gì tiếp theo hay đợi cậu lên tiếng hỏi tiếp. Vậy nên chỉ đành kiên nhẫn nhìn cậu, cố để cậu cảm nhận được rằng anh vẫn đang đợi cậu nói tiếp.

Có một cơn gió nhẹ thoáng qua khiến lùm cây khẽ xào xạc. Bóng tán lá đổ xuống vai Pond cũng di chuyển nhẹ. Mái tóc nâu của anh lả lơi trước gió, tạo nên một vẻ thơ mộng như trong những thước phim mang phong cách aesthetic vậy.

"Khun Naravit, ở trên đó có đẹp không?"

Cậu đang hỏi về Doi Inthanon. Anh biết điều đó. Nhưng không hiểu sao lúc này anh chỉ mải nhìn cậu. Người con trai nhỏ nhắn, trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi. Chiếc áo sơ mi rộng cũng không che được dáng người gầy của cậu. Cậu tựa vào một bên lan can, quay đầu nhìn anh bằng vẻ mặt non nớt man mác buồn, kèm theo một nụ cười nhàn nhạt.

"Đẹp. Nhưng không đẹp bằng em."

Pond trả lời mà không suy nghĩ gì. Ngay sau đó anh cũng nhận ra trái tim mình đang đập nhanh hơn cả.

Không phải vì họ mới leo núi quá lâu, mà là vì anh đang đứng trước người khiến mình rung động.

Phuwin nhanh chóng chuyển từ trạng thái lúng túng sang buồn cười. Cậu không biết phải đáp lại với lời khen này thế nào. Nếu là cậu của trước khi phẫu thuật, có lẽ cậu sẽ hỏi thẳng rằng "Anh đang tán tỉnh đấy à?".

Nhưng cậu lại không làm vậy. Cậu chỉ biết vờ như mình không nghe thấy gì cả.

"Mình đi tiếp thôi. Em thấy mình nghỉ cũng đủ lâu rồi."

Pond gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu. Cho đến khi Phuwin lẳng lặng bỏ đi trước, anh mới nhấc chân bước lên theo.

Đoạn đường còn lại quả thật không còn xa như lời Pond nói. Cả hai chỉ đi thêm một lúc nữa là đến vách đá cao nhất để leo lên.

Tấm biển gỗ ghi 2 chữ Pha Chor dần hiện ra trước mắt Phuwin. Cậu chần chừ trước khi bước lên phía trước. Cậu chưa sẵn sàng để nhìn xuống từ độ cao này, trái tim yếu ớt của cậu cũng đã bắt đầu run sợ.

Hai mắt Phuwin hơi mờ đi. Ánh nắng cuối ngày đã không còn gay gắt, nhưng vẫn khiến cậu nheo mắt lại. Hai bên đầu gối của cậu bắt đầu run nhẹ, chỉ biết nắm chặt hai tay lấy dây balo để cố trụ vững.

Thình thịch...

Thình thịch...

Trái tim cậu vẫn đang đập đúng không?

"Này Nong, em lên đây được không? Ở đây rất đẹp."

Cậu nghe được giọng anh rất rõ. Nhưng mắt lại không thể nhìn rõ anh, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn phía trước.

Trong lúc Phuwin định lên tiếng rằng có lẽ cậu không ổn rồi, sẽ ngồi lại đây một chút. Cậu không dám đứng ở phía mỏm đá. Điều này có lẽ còn quá sức với cậu.

Thế nhưng chưa đợi cậu nói gì cả, một bàn tay ấm nóng đã chạm vào ngực cậu.

Thình thịch...

Thình thịch...

Đúng là trái tim cậu vẫn đang đập.

Cậu không nhìn rõ, nhưng vẫn cảm nhận được anh đang im lặng kiểm tra nhịp tim của cậu.

Bàn tay anh rất lớn, gần như ôm chọn một bên ngực trái của cậu. Lúc đầu anh chạm vào rất nhẹ, nhưng sau đó áp mạnh hơn một chút, có lẽ là để cảm nhận rõ hơn.

"Em không sao đâu. Chỉ là không tiến lên trên đó được, em ngồi lại ở đây thôi."

Phuwin vừa nói vừa chỉ về đằng trước mỏm đá. Hai tay cậu không có nhiều sức, chỉ đưa lên hờ hờ rồi hạ xuống.

Cậu tưởng rằng Pond sẽ để cậu ngồi xuống, nhưng cho đến bây giờ, mọi hành động của anh đều đi ngược lại với suy nghĩ của cậu.

Anh ấy vậy mà lại nắm lấy tay cậu. Phuwin không khỏi giật mình bởi hành động này. Cậu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đang nheo lại cố mở ra để nhìn rõ hơn, chỉ thấy anh đang cúi đầu nhìn tay cậu.

Tay của Pond nắm lấy tay Phuwin, nhưng không giữ nguyên mà liên tục nắn từng khớp tay của cậu. Từng nhịp, từng nhịp một. Phuwin có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay anh truyền sang tay của cậu. Động tác của anh rất chậm, có từ tính và nhịp nhàng vô cùng, cảm giác rất dễ chịu.

Phuwin thầm mắng mình không biết xấu hổ, nhưng lúc này cậu đang cảm thấy dễ chịu vô cùng. Hương bạc hà từ tóc anh lại len lỏi qua mũi cậu, khiến cậu tham lam muốn tiến lên gần anh một chút.

"Thấy đỡ hơn chưa?"

Pond nhìn cậu, với ánh mắt lấp lánh trong veo như hồ nước. Đợi khi Phuwin gật đầu hai cái, mới chủ động hỏi tiếp.

"Đừng sợ. Đi cùng anh nhé?"

Phuwin như bị điểm mất huyệt nào đó rồi, cậu chỉ còn biết gật đầu nghe theo.

Vậy là Pond lùi về phía mỏm đá một chút, hai tay vẫn nắm chặt tay Phuwin. Anh rất kiên nhẫn bước từng bước nhỏ để đợi Phuwin tiến lên cùng.

"Từ từ thôi. Không cần vội."

Phuwin tưởng chừng như mình có thể đếm được từng bước của mình. Cậu hít vào từng hơi thở thật sâu, hai mắt chỉ dám nhìn anh chứ không dám nhìn xuống vách đá. Phuwin như được truyền thêm sức mạnh, cậu không còn rụt rè bỏ chạy như những lần trước nữa, dũng cảm tiến lên, bất giác quên mất đầu gối mình vẫn đang run lẩy bẩy.

Cậu thoáng nhớ tới Neo trong đầu. Dường như Neo cũng đừng leo núi cùng cậu, nhưng chưa bao giờ hắn cho cậu cảm giác như thế này. Vậy mà với Pond, người cậu mới chỉ gặp mặt vài lần, đã khiến cậu tin tưởng như vậy. Mọi thứ có vẻ đi hơi xa so với tưởng tượng của cậu.

Phuwin dần nhận được sức nặng từ đôi bàn chân mình, có lẽ vì bám vào được một điểm tựa là Pond nên chân cậu không còn mềm nhũn ra như trước nữa.

"Úi!"

Vì đang bước lùi nên Pond hẫng chân bước trượt một bước. Trái tim của Phuwin bất giác muốn nhảy vọt ra ngoài. Cậu không kịp suy nghĩ gì cả, theo phản xạ dùng hết sức bình sinh để giữ chặt lấy eo của anh, dùng sức kéo eo anh lại để anh khỏi ngã.

Thực ra phần vách rất bằng phẳng, người ta đã lựa chọn một nơi an toàn để làm điểm dừng chân trên cùng. Bản thân Pond có khả năng giữ thăng bằng rất tốt, cùng lắm là hẫng một nhịp, cũng không ngã được. Nhưng khi đôi bàn tay nhỏ nhắn của Phuwin bám chặt lấy eo mình, anh lại muốn giả bộ nghiêng ngả hơn một chút. Đến khi cảm nhận được Phuwin đã dùng sức kéo anh lại gần mình hơn, anh mới thực sự thấy đủ.

Đôi mắt tròn xoe của Phuwin lại một lần nữa khiến Pond lạc lối. Anh chỉ biết đứng yên nhìn cậu, để mặc cho lớp áo khoác ngoài bị kéo lệch đi, để mặc cho gió lớn thổi qua. Một thân anh chắn trước người Phuwin, cao lớn và vững chãi.

Thời khắc đó, thời gian như ngừng trôi.

"Anh... anh... không sao chứ?"

Phuwin lên tiếng ngập ngừng. Cậu đã cảm nhận được mình đã thất thố, nhưng lại không dám buông tay ra. Bởi vì cậu vẫn sợ anh sẽ ngã xuống.

"Không sao đâu. Em nhìn xem, ở đây rất an toàn."

Phuwin lúc này mới để ý đến mọi thứ xung quanh. Mắt cậu không còn mờ nữa, có thể nhìn được rất rõ rằng họ đang đứng cạnh biển check-in. Trước mắt cậu là những vách đá dựng thẳng đứng không quá cao. Dưới chân họ là những vách đá thấp hơn và đường đi xuống dưới.

Ánh nắng vàng nhuộm cả khoảng không gian thành một bức tranh tươi sáng. Bầu trời cuối ngày trong xanh hơn, như một vùng biển rộng phủ quanh miệng vách đá.

Hóa ra, cảm giác đứng gần bầu trời hơn là như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top