Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 9: Văn tổng tài trong truyền thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh nói là sắp đến sinh nhật ông nội nhỉ, tôi có nên mua quà gì đó đến không? - Phuwin quay sang hỏi Pond.

- Không cần, tôi chuẩn bị quà cho ông nội rồi, cậu có mặt đúng giờ là được. - Pond đáp

- Không được, quà của anh là của anh, có phải của tôi đâu, đến tay không thì không có thành ý chút nào. - Phuwin nhăn mặt.

- Chồng chồng với nhau, cần gì phải đi quà riêng, cậu có thấy vợ chồng nhà nào tặng quà cho người khác lại tặng hai món chưa?

- Cũng đúng, nhưng mà gấp hai lần quà thì cũng có sao đâu, có nhiều quà thì người được tặng càng vui chứ sao. - Phuwin lại nói. Chẳng qua cậu chưa quen, thấy tặng quà chung cho người khác dưới danh nghĩa bạn đời của Pond cứ kì kì. Cứ mua riêng đi thì hơn, có gì sau này tính tiếp. 

- Được rồi, cậu thích tặng riêng thì cứ tặng đi - Pond nhìn bộ mặt xoắn xuýt của Phuwin trả lời. - Cũng không ai cấm cậu.

- Có một vấn đề. - Phuwin cau mày nhìn Pond. 

- Vấn đề gì cơ? 

- Vấn đề lớn luôn ấy.

- Rốt cuộc là vấn đề gì?

- Vấn đề kinh phí ấy. - Phuwin thở hắt ra một hơi.

Bàn tay đang vươn ra với lấy tách cà phê của Pond chợt cứng lại. Hai người đờ ra nhìn nhau một lúc lâu. Sau đó anh tiếp tục lấy ly cà phê nhấp một ngụm. - Thiếu gia nhà Tangsakyuen mà lại phải xin tiền tôi để mua quà à. Lại nói, nếu như dùng tiền của tôi thì khác gì tôi tặng đâu. 

- Không hề giống nhau nhé, tấm lòng là của tôi mà. Hơn nữa không phải chúng ta là chồng chồng sao, tiền của anh cũng là tiền của tôi không phải à, tài sản sau hôn nhân là tài sản chung còn gì, thì cũng như tôi tự tiêu tiền của mình thôi. - Phuwin nhún vai. - Đừng bảo anh tiếc tí tiền đấy nhé. 

Pond bật cười thành tiếng. Anh rút từ trong ví ra một tấm thẻ màu đen đẩy đến trước mặt Phuwin. - Này, thẻ này không có mật khẩu nên ai cầm cũng quẹt được, đừng có đánh rơi đấy. Cầm lấy, muốn quẹt bao nhiêu thì cứ quẹt đi. 

Phuwin cầm tấm thẻ, chòi má này là thẻ đen không giới hạn luôn ấy, mà nói đưa là đưa luôn. Muốn quẹt bao nhiêu thì cứ quẹt, đây không phải là văn tổng tài trong truyền thuyết à, cũng có tí dễ nghe đấy. 

- Cảm ơn nhé. - Mùi tiền phảng phất. 

- Có cần tôi đưa đi không? - Pond đề nghị.

- Không cần, tôi đi với Fourth rồi, nó sẽ qua đón, bây giờ cũng sắp đến nơi rồi đấy, anh bận gì thì cứ bận đi, không cần để ý tôi. 

- Được rồi, đi đi, có việc gì cần thì cứ nhắn tin cho tôi. 

- Biết rồi. - Phuwin vẫy tay rồi ra cửa.

Fourth đã đợi ở đó từ trước.

- Nóng chết đi được, mày làm cái gì mà lâu la quá vậy. - Vừa mới thấy mặt nhau Fourth đã bắt đầu kêu ca. 

- Lâu lắm đâu, rồi mày làm cái gì mà mới đầu ngày đã om sòm. 

- Rồi hôm nay định đi đâu. - Fourth hỏi.

- Thì mày dẫn tao đi vòng vòng đi, nhưng mà phải đi qua trung tâm thương mại một chút. Sắp đến sinh nhật ông nội của Pond, tao muốn mua quà tặng. 

- Trước giờ P'Pond vẫn toàn mua quà trước rồi mà, sao mày cũng phải mua nữa. - Fourth thắc mắc. 

- Rồi tao thích mua được chưa. Có người tài trợ kinh phí, mắc gì không mua. - Phuwin vẫy vẫy chiếc thẻ mà Pond đưa cho sáng nay.

- Vãiiii, thẻ P'Pond à, thẻ đen không giới hạn luôn. Chất. Nhưng mà mày đã biết mày định mua gì chưa. Để biết đường mà đi cho đỡ tốn thời gian. 

- Chưa, thì nhờ mày đi tìm cùng đây còn gì, mà sao bảo dành cả ngày cho tao, bây giờ lại lo tốn thời gian. 

- Gemini bảo chiều đón tao. Hẹn hò đồ đó. Cuộc sống mà không có hẹn hò thì còn gì ý nghĩa. - Fourth giở cái nụ cười ghẹo gan nhìn Phuwin.

- Ờ, nhanh bốn cái chân của mày lên, lái xe đi còn gì nữa.

Fourth quay sang lườm Phuwin một cái, bè thôi chứ chẳng thấy bạn đâu. còn dám chửi mình là bốn chân nữa cơ mà. 

Fourth lái xe đưa cậu đi một vòng những nơi bọn họ thường đi qua, vừa đi vừa nhắc lại một số chuyện cũ mong rằng cậu sẽ nhớ lại cái gì đó. Ai ngờ cái thằng không biết ngại vừa lên xe đã ngồi thẳng vào ghế sau coi mình như tài xế, trên đường lại còn gật gà gật gù, phí hết cả công sức mình lo lắng quan tâm. 

Hai người đến một trung tâm thương mại nằm ngay trong trung tâm thành phố. Phuwin đưa mắt nhìn xung quanh, trung tâm thương mại vô cùng hiện đại, chiếm cả một vùng đất lớn ngay vị trí đắc địa nhộn nhịp người qua lại. Phuwin thở dài.

- Mắc gì mày thở dài mãi vậy. - Fourth hỏi.

- Tao đang nghĩ...

- Nghĩ cái gì? - Fourth thắc mắc.

- Phải bán bao nhiêu tao đi thì mới mua được một cái trung tâm thương mại như thế này. - Phuwin cảm thán. 

??????? Fourth đưa tay lên chạm vào trán Phuwin, không nóng mà, sao nó ẩm ẩm ương ương quá vậy?

- Không cần phải bán đâu. - Fourth nói tiếp.

- Tại sao?

- P'Pond đang ở đâu thế. - Fourth hỏi cậu.

- Giờ này thì chắc đang ở công ty, cơ mà thế thì liên quan gì? - Sao cái mạch não của thằng này lung tung vậy mà nó thi đỗ đại học được ta?

- Không cần bán ai đâu, vì cái trung tâm này là của cái vị đang ở công ty kia mà. - Fourth nhún vai. - Không biết mua gì thì đến đây là đúng rồi. Chỗ này cái gì cũng có hết. 

- Hở? Của P'Pond ý hả. 

- Thì lại chả. Mày không cần phải ngạc nhiên thế đâu. Mà có vẻ mày chưa nhận thức được tình hình bản thân nhỉ. Mày không có nghèo đâu bạn. Nhà mày với nhà P'Pond kẻ tám lạng người 800 gram thôi. Nhưng mà cùng là con trai duy nhất trong nhà người ta là chồng còn mày làm vợ. -  Fourth bật cười.

- Đùa đ vui đâu em nhé :D muốn ăn chân của tao không? - Phuwin lườm lại thằng bạn thân. 

- Thôi vào nhanh lên. Đứng ngoài nóng - Fourth kéo Phuwin đi vào trong. 

- Mày đã nghĩ ra mày muốn mua gì chưa thế. - Fourth hỏi lại.

- Vẫn chưa. Ông của P'Pond thích cái gì thế.

- Cái này thì bình thường mày phải rõ hơn tao cơ, nhưng mà bạn tao lại mất trí mất rồi. Người già mà, thích có con cháu ở cạnh? Tao cũng chẳng biết, nhưng mà ông bà tao thì thế. 

- Thật là một câu trả lời chẳng có ích gì hết. 

- Thì mấy thứ người lớn tuổi hay thích. Đồ dưỡng sinh rồi máy massage gì đó. Không thì mấy cái đồ trang trí trang sức bằng ngọc chẳng hạn rồi mấy thứ có giá trị sưu tầm, tranh rồi cổ vật các thứ gì đó. Quan trọng là tấm lòng không phải à. - Fourth liến thoắng đáp.

- Ừm cũng đúng. - Phuwin theo Fourth đi vào một cửa hàng chuyên bán đá quý. Hai người đi lượn mấy vòng bên trong mà không thấy có ai ra tiếp đón. Cả hai cùng không am hiểu mấy thứ này nên mới tìm một nhân viên hỏi thử. 

Nhân viên tiếp thị mặc đồng phục là áo vest may đo cao cấp, cả người phát ra ánh hào quang của sự chuyên nghiệp. Phuwin thử cất lời hỏi xin tư vấn. Nhưng những nhân viên đang có khách không trả lời thì thôi, cả những nhân viên đang không tiếp khách cũng hoặc là né tránh hoặc là không thèm nhìn cậu. 

- Chào chị, bọn em muốn xin tư vấn một chút. - Phuwin tiến về phía một người từ nãy đến giờ cứ nhìn cậu, muốn nói rồi lại thôi. 

- Chào... chào cậu. - Cô gái hơi bất ngờ, lắp bắp trả lời lại cậu.

- Bọn em muốn mua một món làm quà, cho đàn ông, cũng hơi lớn tuổi một chút rồi. Không biết bên mình có món nào phù hợp không ạ. - Cậu lịch sự cười đáp lại.

- À, sản phẩm của chúng tôi thì có nhiều lắm. Không biết các cậu có một khoảng giá cố định nào không? Tôi có thể...

- May, lại đây, vào kho lấy cho tôi sản phẩm này. - Một nhân viên khác trong cửa hàng hất cằm với nhân viên đang nói chuyện với Fourth và Phuwin sai xử. 

- Nhưng chị ơi, em đang tiếp hai vị khách này. - Cô gái lí nhí đáp lại.

- Bảo cô thì cô nhanh chân lên, đừng có làm phí thời gian của khách hàng. Đừng có lãng phí thời gian vào những người như thế kia. Cô trông họ có giống với khách hàng không hả? - Người kia gắt lên.

Cô gái quay lại với vẻ mặt hết sức áy náy. 

- Xin lỗi hai cậu, cảm phiền hai cậu đợi tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay. 

- Chị cứ tự nhiên, bọn em sẽ đợi một chút. - Fourth đáp.

- Cảm ơn hai cậu rất nhiều. - Nói rồi cô chạy thật nhanh vào kho.

Sau khi đem sản phẩm ra đưa cho nhân viên kia rồi nhận được tiếng hừ lạnh khinh khỉnh của người kia, cô quay lại với bọn Phuwin. 

- Thực sự rất xin lỗi vì sự chờ đợi của hai cậu. Tôi chỉ mới là nhân viên thực tập thôi. Cấp trên bảo gì là tôi phải làm theo. Nhưng mà bây giờ tôi sẽ hết sức giúp đỡ hai cậu. Chúng ta đang nói đến đâu nhỉ, à khoảng giá.

- Không có khoảng giá nào đâu ạ, chị cứ giới thiệu sản phẩm phù hợp, nếu thấy ổn bọn em sẽ mua. - Phuwin cười.

- À, có một số sản phẩm này tôi nghĩ sẽ phù hợp. - Cô mở tủ kính lấy bày ra những món cô thấy phù hợp trên bàn. - Chúng tôi cũng có một số sản phẩm cao cấp hơn dành riêng cho khách VIP nhưng tôi vẫn chưa có đủ thẩm quyền để làm việc với những món đồ đó.

Đúng lúc ấy, một tiếng nói mỉa mai lại vang lên. 

- May này, nếu cô cứ lãng phí thời gian vào mấy người này thì cô chẳng bao giờ có cơ hội động vào được những món đồ như thế đâu. 

- Cô đừng có nói thế, đây là khách hàng. 

- Chúng ta là cửa hàng trang sức lớn thứ nhất thứ nhì trong ngành, có vị khách nào mà đến lại ăn mặc như vậy đâu. 

Phuwin liếc mắt nhìn quần áo cậu đang mặc bây giờ. Vì trời nóng nên cậu mặc quần short áo phông bên trong và áo khoác sơ mi mỏng bên ngoài. Fourth cũng không khác mấy. Cậu thích thoải mái nên không đeo phụ kiện gì. Trông không bling bling lấp lánh nhưng cũng đủ tinh tế lịch sự. Cậu thấy hơi bực rồi đấy. Quay sang Fourth, cậu thấy hai tai thằng bạn đỏ bừng, xem ra là tức lắm rồi đây. Đúng rồi, có phải ai cũng có kiên nhẫn như cậu đâu.

- Ồ, thế là cô được động vào mấy cái thứ đồ cho khách VIP đấy à. - Fourth tức cười hỏi.

- Tất nhiên. - Người kia vênh mặt đáp.

- Thế lấy ra đây xem xem. 

- Tôi có lấy ra, cậu cũng có mua nổi đâu, thôi đừng lãng phí thời gian công sức làm gì. Về đi học đi, nếu nỗ lực thêm chục năm nữa có khi các cậu cũng đủ sức mua mấy thứ đó đấy.

- Ồ vậy sao. - Phuwin ngẩng mặt lên, miệng cậu cười nhưng mà ý cười trong mắt đã biến mất hết. Cậu rút chiếc thẻ đen được Pond đưa cho đặt lên mặt tủ kính sáng trưng. - Đem hết ra đây cho tôi, mấy thứ mà cô nói tôi không mua nổi ý, để xem là tiền của tôi sẽ hết trước, hay là hàng của cô sẽ hết trước.

 Phuwin nhìn dáng vẻ chết trân của người nọ. Ô, sao tự nhiên sảng khoái thế này nhỉ. Cái thứ gọi là tổng tài văn này, hoá ra không chỉ dễ nghe, mà nói ra cũng hết nước chấm luôn. Quá là đã!!!

------------------------

Lời Author:

Tui quay lại rùi nè, xin lũi vì mấy nay tui lặn lâu quá. 

Mong là các bà đọc fic zui zẻ và có một ngày tốt lành hén :>



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top