Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.Tân đệ tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn đứa trẻ đang nằm bất tỉnh dưới chân, quần áo xơ xác, cả người ướt đẫm mồ hôi cùng rất nhiều vết thương. '' Ngất rồi.'',Thẩm Mộng Dao cất tiếng nói rồi đưa tay lên bắt mạch cho nó.Hứa sư tỷ và Lý thái sư liền lại gần xem tình hình thế nào.

Thẩm trưởng lão không nhanh không chậm nói:''Mạch đập ổn.Không sao,chỉ bị kiệt sức nên ngất thôi.Nghỉ ngơi một lúc sẽ khoẻ lại.''

''Đồ nhi tham kiến sư phụ.'',Trương Hân bất ngờ xuất hiện,bước tới chấp tay hành lễ với Lý chưởng môn rồi quay sang hướng hai người còn lại,hỏi:''Thế nào rồi?''.

Hứa Dương nói,ánh mắt hướng về đứa trẻ:''Chỉ có mỗi tiểu tử này là đậu.Nhưng bị thương nhiều như vậy,vừa leo lên đây đã ngất rồi.''

Trương Hân vừa nhìn thấy tiểu hài đồng,hai mắt sáng lên,liền nói:''Chính là y.Lúc nãy trong trúc lâm ta thấy y rất có tiềm năng.Ta đoán không sai,kiểu gì y cũng sẽ đậu.''

Thẩm Mộng Dao bế đứa trẻ trên tay,lễ phép nói:''Tiểu tử này,ta đưa về trúc xá trước.Xin phép sư phụ và các sư tỷ.''.Lý thái sư bảo:''Ừ,mau đi đi.''

Thẩm Mộng Dao liền nhún chân chạy như bay,đến đoạn cụt y dùng khí công phóng qua,không bao lâu đã nhanh chống đáp sang Nhã Tịnh Sơn phía đối diện.

Ở phía bên đây,sau khi Thẩm trưởng lão đi chưa lâu thì Lý thái sư lên tiếng ra lệnh:''Hứa trưởng lão và Hân trưởng lão,hai con mau xuống kia xem các hài đồng còn lại thế nào. Những ai bị thương thì đưa đến chỗ Phùng đại phu chữa trị.Nhớ cho ăn uống,nghỉ ngơi đầy đủ.Sáng mai hãy cho cho chúng mỗi người một ít bạc rồi bảo Lâm hộ pháp đưa xuống núi.''

''Tuân mệnh!'',hai người cùng đồng thanh đáp rồi nhanh chóng rời đi.

Phùng đại phu,tên đầy đủ là Phùng Tân Đoá.Cô được xem là một thầy thuốc riêng có tiếng của Tam Đại Võ Quán. Vì vốn là danh y lương thiện nên đôi khi cô cũng chữa bệnh cho những người nghèo mà không cần lấy tiền,còn những người giàu mới lấy.Vì thế,khắp cái vùng này, người dân ai cũng mến mộ cô.

Còn Lâm hộ pháp, nguyên tên là Lâm Tư Ý. Cô cũng là đệ tử của Lý thái sư,tuy không có tiền đồ bằng các vị sư tỷ nhưng một thân võ thuật xuất thần nhập hoá nên đã sớm được phong làm hộ pháp của môn phái.

''Khụ,khụ,khụ!!!''

''Mẹ hãy cố gắng thêm chút nữa.Con đi gọi thầy thuốc ở thôn bên cạnh sẽ về ngay.'',đứa trẻ nói xong lặp tức xoay người toang đi thì tay phải bị nắm lại bởi một bàn tay chai sần,gầy guộc của mẹ nó.

''Khụ!Khụ!Viên Nhi à,Không cần đâu.Căn bệnh đã đến nước này rồi, thầy thuốc có đến cũng chẳng còn kịp nữa.Khụ!'',goá phụ da mặt xanh xao nằm trên giường bệnh,giọng nói yếu ớt bị những tiếng ho khan lấn át.

''Nhưng mà mẹ.Thầy thuốc thôn bên rất giỏi,nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi.''

''Đừng đi nữa.Không được đâu.'',bà lắc đầu.

''Viên Nhi lại đây,nghe mẹ bảo này.''

Tiểu hài tử yên lặng,gật đầu,ngoan ngoãn ngồi cạnh giường bệnh. Nhìn mẫu thân bị hành hạ bởi căn bệnh với ánh mắt xót xa.

Người mẹ đưa bàn tay ốm yếu của mình lên sờ một bên má của hài nhi bé nhỏ trước mắt mà âu yếm. Ánh nhìn trìu mến,đồng tử đen láy ngấn nước, chân mày hơi nhíu lại như đang tiếc nuối, bờ môi không chút sức sống cong lên cười.Bà khẽ thở dài:''Hời,không biết con sau này lớn lên sẽ trông như thế nào nữa?''

''Mẹ!'',đứa trẻ nước mắt rưng rưng,gọi.

''Có lẽ,mẹ cũng chẳng thể sống thêm được bao lâu nữa.Khụ!Khụ!Viên Nhi,sau này không có mẫu thân bên cạnh,con nhớ phải sống cho thật tốt.Khụ!''

''Vâng,thưa mẹ.''

''Nghe nói Bác Nhã phái có chiêu mộ đệ tử.Con hãy đến đó tham gia thử xem.Nếu có thể đậu thì may sau có cơ hội đổi đời.Khụ!Đừng như mẹ,ở đây kiểu gì cũng không thoát nổi cuộc sống cực khổ.Khụ!''

''Đây,còn một ít tiền ta dành dụm được.Khụ!Con hãy cầm lấy dùng để trả tiền xe ngựa,trên đường có đói bụng thì lấy ra mua thứ gì đó để ăn.Khụ!Khụ!'',bà đưa cho nó một túi tiền nhỏ khoảng vài trăm đồng bạc.''Hãy cất giữ cho cẩn thận.''

''Mẫu thân yên tâm.Viên Nhi nhất định sẽ không làm người thất vọng.'',hài tử ngoan ngoãn nói với giọng hơi run,sóng mũi bắt đầu cay cay.

''Khụ!Còn một điều rất quan trọng mà ta muốn nói với con từ rất lâu rồi.''

''Mẫu thân cứ nói.Con xin nghe.''

''Thực ra.Khụ!Ta không phải là mẹ ruột của con.''

''Mẹ...'', đứa nhỏ chợt ngưng thần khi nhận được tin bất ngờ ấy.

''Chín năm trước,khi ta cùng người cha quá cố của con đang đi lên rừng đốn củi.Có một người phụ nữ quần áo khang trang,có vẻ là giới quý tộc.Khụ!Theo ta nhận thấy thì cô ta không phải người ở nơi này.Khụ!Người phụ nữ ấy bế con trên tay, chạy đến chúng ta với vẻ cực kỳ hốt hoảng.Lúc ấy con còn rất nhỏ,còn chưa biết mở mắt.Khụ!''

Bà dừng một chút lấy hơi rồi kể tiếp:''Cô ấy vội vàng đưa con cho chúng ta và khẩn cầu vang xin chúng ta nhận nuôi con thay cô ấy.Khụ!Cô ấy nói mình bị dòng tộc truy sát,còn bảo chúng ta mau dẫn con chạy trốn.Sau đó,cô ta ở lại,đánh lạc hướng bọn chúng.Khụ!Khụ!''.

''Hai chúng ta vì không có con nên gặp được con là phần phúc của chúng ta rồi.Từ trước tới giờ,ta luôn xem con như con đẻ của ta vậy.Khụ!'',nói lời cuối xong,bà mỉm cười,nhắm mắt,xuôi tay ra đi trong nước mắt của đứa trẻ.''Mẹ!Mẹ!Mẹ tỉnh lại đi...Mẹ!KHÔNG!!!''

Hai hàng nước mắt trào ra như mưa,tim đau như cắt,cổ họng bị nghẹn lại giờ đây chỉ có thể thốt lên những tiếng khóc nức nở:''Hu,hu,hu.....hức,hức ~''

.

.

.

.

.

''MẸ!''

Giậc mình tỉnh dậy,hai mắt mở to nhìn lên trần nhà,tự khi nào bên khoé mắt đã ướt sũng những giọt li ti rơi.Trong lòng ngực nhịp tim đập nhanh,nghe rõ thình thịch,trán lấm tấm mồ hôi,thân thể tê cứng.Mình vừa bị ngất đi sao?

Đảo mắt xung quanh,nó thấy mình đang nằm trên giường ở trong một gian phòng .Căn phòng không nhỏ cũng không lớn được thiết kế đơn giản và mọi thứ được sắp xếp hết sức gọn gàng.Xung quanh,phong tường có màu rất nhẹ nhàng,thực sự phù hợp với phong cách ở đây.Đặc biệt,nơi này thật yên tĩnh!Ở giữa gian phòng là một cửa sổ nhỏ vuông bằng gỗ,ánh nắng bên ngoài ấm áp chiếu vào.Trời sáng rồi!

Nhận ra mình đã ngủ từ hôm qua tới giờ,nó gượng dậy cảm thấy thân thể còn đau ê ẫm,đầu nhức nhói,nó đành tựa lưng vào lưng giường phía sau.Nhìn xuống thấy bộ đồ cũ rách của mình đã được thay bằng một bộ áo mới màu trắng.Trông có vẻ đơn giản nhưng chất liệu lại vô cùng mềm mại,dễ chịu.Những chỗ da thịt bị thương đã được băng bó rất chu đáo.

''Ngươi cuối cùng cũng tỉnh.'',một giọng nói trong trẻo vang lên,nghe có thể đoán là giọng của một hài tử.

Một tiểu cô nương mặc trang phục màu trắng, tóc búi hai bính bằng dây đan đỏ,đôi mắt tinh anh ,miệng cười tươi,tỏ ra rất nhiệt tình,tay bưng khay gỗ đựng một bát cháo trắng mang vào.Nó đơ mắt nhìn người đang đi vào, quan sát từng hành động của tiểu tỷ tỷ trước mắt.Từ đầu đến cuối không nói gì đều đặt mắt lên người mới xuất hiện kia.

''.........''

Khúc tiểu cô nương kia đặt xong bát cháo lên bàn,nó ngơ ngác hỏi:''Tỷ là ai?Đây là đâu?''

Nhìn thấy tiểu tử dưới bộ dạng ngẩn ngơ trước mặt,cô cười bằng một nụ cười thấu hiểu nhân sinh rồi lanh lợi đáp:''Xin tự giới thiệu,ta là Tưởng Thư Đình,đệ tử của Thẩm lão sư,Bác Nhã phái.Ngươi có thể gọi ta là Trư Đề cũng được. Đây là trúc xá của Bác Nhã Tông.''

''Hôm qua ngươi bị ngất ,sư tôn của ta đã đích thân đưa ngươi về đây ,còn trực tiếp đi mời Phùng đại phu đến để băn bó cho ngươi.Ngươi phải biết ơn sư tôn của ta đó.'',tiểu cô nương nói thêm.

''Cháo này là do sư tôn bảo nhà bếp nấu cho ngươi rồi kêu ta đem đến đây.Nếu dậy rồi thì mau ăn đi,đừng để phụ lòng sư tôn ta.Biết chưa?''

Đứa nhóc im lặng không nói dám nói gì chỉ biết lắng nghe ,gật gật đầu,hai mắt long lanh đáng thương.

''Thôi,ta phải đi báo với sư tôn biết ngươi đã tỉnh rồi đây.'',nói xong rồi Tưởng Thư Đình xoay người,rời đi.

Đứa trẻ ngồi trên giường,đầu óc trống rỗng,ngẩng người ra.Nó cứ giữ yên cái trạng thái đó trong vài phút cho đến khi một âm thanh cất lên phá tan bầu không khí yên lặng này.

''Ngươi thế nào rồi?Thấy đỡ hơn chưa?''.Lại là cái giọng nói trầm ấm ấy,giờ đây lại vang bên tai một lần nữa.Nó chợt nhớ lại trước khi ngất nó đã được nghe giọng nói này.Nếu nó đoán không nhằm thì chính là người đó...

Một nữ nhân áo trắng bước vào.Người này đẹp tựa băng khắc ngọc mài,ngũ quan tinh xảo không tì vết ,ánh mắt đen sâu thẫm câu hồn,môi cong đỏ mọng,làn da trắng nõn hoà vào màu áo trắng đang mang.Tóc đen dài đổ xuống uốn lượn như dòng thác,tà áo đã che đi đôi chân nhưng có thể đoán được vị''sư tôn''ấy có một đôi chân thẳng dài.Mĩ nữ này vừa mang một vẻ đẹp thanh khiết,lại vừa có chút sắc sảo,tay cầm phiến quạt làm tăng thêm vẻ phong lưu sẵn có.Mỗi một cử động giơ tay,nhấc chân vô cùng nhẹ nhàng toát lên một phong thái vân đạm phong khinh .

Vừa thấy người này,nó vội vàng di chuyển .Nhưng chưa kịp đưa chân bước xuống giường cơn đau nhức ở những vết thương chưa lành truyền tới làm nó bất giác khẽ rên một tiếng:''A!''

''Ay ,nguơi đừng cử động.Vết thương chưa lành hẳn đâu.'',Thẩm Mộng Dao thấy thế,liền nhanh chân tiến tới đỡ, mở miệng nhắc nhở.

Hài tử ngoan ngoãn ngồi xuống giường,trở lại trạng thái lúc nãy, lễ phép nói:''Đa tạ người hôm qua đã cứu giúp con.''

Thẩm Mộng Dao nhu hoà bảo:''Không có gì.Chỉ là chuyện thường tình.''

''Vừa rồi ta có kêu đệ tử ta mang cháo đến cho ngươi.Ngươi đã ăn chưa?'',Thẩm Mộng Dao ân cần nhìn nó hỏi.

Lúc này,bụng nó bắt đầu lên tiếng ''ột,ột!''.Nó mím môi,ngượng ngùng đáp:''Ưm,chưa ạ.''

''Ngươi có muốn ăn không?'',Thẩm lão sư nhẹ nhàng hỏi thêm.

Nghe vậy,nó gật gật đầu.Thẩm Mộng Dao bèn nói:''Ngươi cứ nằm yên đây.Để ta đút cho ngươi ăn.''

''Đa tạ cao nhân.Người thật tốt bụng.''

''Đừng khách sáo.'',nói rồi Thẩm Mộng Dao lấy chén cháo trên bàn.Sau đó ,tiến lại ngồi cạnh giường nó.Thấy cháo còn nóng,cô múc một muỗng,nhè nhẹ thổi rồi đưa lên miệng nó.Lúc này,không hiểu sao mặt nó ửng đỏ, hàm tự động mở ra để cho muỗng cháo từ từ đút vào. Nhìn cảnh tượng này trông rất giống mẹ đút con ăn.

Lần đầu tiên được người khác không phải người thân quan tâm chu đáo như vậy khiến nó không quen lắm.Hai má bất giác ửng hồng,cả người cũng nóng lên,bối rối ăn hết những muỗng cháo vừa đưa lên.

Trước đây, chỉ có một người duy nhất đối xử tốt với nó như vầy là mẹ của nó.Bây giờ,vị ''cao nhân'' này khiến nó nhớ đến cảm giác lúc nhỏ được mẹ đút cháo cho ăn lúc đổ bệnh.

Vị của cháo này không có gì khác với những chén cháo mà nó ăn trước đây.Tuy không quá nhạt nhẽo nhưng là hết sức tầm thường.Lần này, ăn vào đối với nó cảm thấy vô cùng ngon.Muỗng cháo mà hôm nay nó ăn lại có vị rất đặc biệt.

Nhìn hài tử trước mắt ngoan ngoãn ăn hết những muỗng cháo mình đút lên miệng,Thẩm Mộng Dao khẽ mỉm cười,dùng ánh mắt ôn nhu quan sát nó.Đứa trẻ này lúc trước quần áo rách rưới,dơ bẩn,mặt bám đầy bụi không thấy rõ dung mạo.Giờ đây được chăm chút lại,áo mới sạch sẽ,xem ra nhìn bề ngoài cũng không tồi.Làn da trắng hồng hào,gương mặt sáng sủa,tỏ ra là một đứa trẻ thông minh,lanh lợi.Mắt đen long lanh ,tròn xoe trông rất khả ái.Đôi môi như cánh hoa đào đỏ mọng,lớn lên nhất định sẽ trở thành một mĩ nhân.

Thoáng chốc,chén cháo đã cạn sạch.Trong lòng nó dâng lên cái cảm giác thật hạnh phúc.Cũng không biết tại sao lại có cảm xúc này?

Phía ngoài cửa,Tưởng Thư Đình từ khi nào đã ở đấy và chứng kiến hết toàn bộ cảnh tượng vừa rồi.Cô mím miệng cười,hai mắt híp lại thâm tuý, lén lút nhìn rồi khẽ nhấc chân rời đi,cố gắng không gây ra tiếng động.Vừa ra khỏi trúc xá,Tưởng Thư Đình che miệng cười khì khì,trong đầu xuất hiện những ý nghĩ ám muội. He he! Sắp tới có chuyện hay rồi đây.

Cô nhảy chân sáo,lòng cảm thấy thích thú,vẻ mặt vui tươi hẳn ra.Nắm giữ một bí mật mà không ai biết ngoài mình ra thật thú vị làm sao.

''Trư Đề muội muội,có chuyện gì vui mà trông ngươi vui quá vậy?'',Lý Giai Ân tiến tới hỏi, chen ngang dòng suy nghĩ đang trôi chảy trong đầu cô.

''Không có gì.'',Trư Đề vui vẻ đáp rồi nhìn sang hướng khác,thong dong bước đi,miệng cười tủm tỉm.Bỏ lại phía sau người đang đứng đờ ra với một vẻ mặt khó hiểu.

Lý Giai Ân:''???''

Quay lại với hai người trong phòng,sau khi đút cho đứa nhỏ kia ăn xong, Thẩm Mộng Dao lên tiếng hỏi:''Ngươi còn đói không?Có muốn ăn thêm không?''

Nó lắc đầu, đáp:''Dạ không,con no rồi.''

''Vậy thì ngươi nằm ở đây nghỉ ngơi ,chừng nào thấy khoẻ lại thì hãy tìm ta.'',Thẩm Mộng Dao tay cầm chén cháo,đứng dậy, nhẹ nhàng bảo.

''Vâng ạ.''

Thẩm Mộng Dao đinh bước đi,chợt nhớ ra điều gì liền quay lại bảo:

''À,mà từ giờ trở đi ngươi chính thức trở thành đệ tử của Bác Nhã phái nên cứ tự nhiên xem đây như ở nhà.''

''Đừng có gọi ta là''cao nhân'' nữa.Ta là Thẩm Mộng Dao.Từ hôm nay, ta chính là sư phụ của ngươi.'',nói xong câu cuối Thẩm lão sư cùng với chén cháo,quay người bước đi.

Đứa nhỏ nghe xong những lời vừa rồi,lòng mừng như được mùa,dõng dạc nói:''Đệ tử Viên Nhất Kỳ,xin bái kiến sư phụ.''

Nghe thấy tên đứa trẻ,chân Thẩm lão sư chợt dừng lại,mặt quay sang,miệng khẽ nhắc:''Hừm..,Viên Nhất Kỳ.'',đầu gật gật.Sau đó,quay đầu,bước ra ngoài.

Một tuần trôi qua,Viên Nhất Kì cuối cùng cũng bình phục,các vết thuơng trên người cũng sắp lành lại.Trong suốt khoảng thời gian nằm trên giường,Thẩm lão sư thỉnh thoảng có đến thăm nó vài lần, những lúc ấy thường có một vị được gọi là Phùng đại phu theo cùng lo liệu việc kiểm tra vết thương và kê đơn thuốc. Đa phần là Tưởng Thư Đình và các đệ tử khác của người đến chăm sóc và mang thức ăn cho nó.Vì thế mà nó có dịp làm quen được vài người,trong đó có Lý Giai Ân và Cao Tuyết Dật là hai người bạn thân nhất của Trư Đề tỷ tỷ,cũng là đệ tử của Thẩm lão sư.

Nhớ lúc khi còn nằm trên giường bệnh, sư phụ có dặn nó rằng hãy tìm người khi đã khoẻ lại .Vì thế Viên Nhất Kì quyết định nhờ Trư Đề tỷ tỷ dẫn đến chỗ sư tôn gặp mặt. Trên đường đi có khá nhiều ánh mắt tò mò nhìn nó mà bàn tán.

Khương Sam:''Ô!kia là ai thế? Người mới à?''

Phí Thẩm Nguyên:''Hình như là vậy.Nghe nói tên là Viên Nhất Kỳ.''

Khương Sam:''Viên Nhất Kỳ à.Trông khá là dễ thương nhỉ?''

Phí Thẩm Nguyên:(lườm) 😒

Khương Sam:''Ể?Sao muội lườm ta ghê vậy?'' (;0-0;)

Lâm Thư Tình:''A!Có người mới đến kìa!''

Tôn Trân Ny:''Đâu đâu?''

Quách Sảng:''Trư Đề muội muội,kia là ai thế?'' (chạy đến hỏi)

Tưởng Thư Đình:''Muội ấy là Viên Nhất Kỳ.Đệ tử mới của Bác Nhã phái.''

Quách Sảng:''Xin chào, ta là Quách Sảng.Sau này cứ gọi ta là Sảng tỷ. ''

Viên Nhất Kỳ:''Rất vui được làm quen với tỷ.''

Tưởng Thư Đinh:''Thôi,ta phải dẫn muội ấy đi gặp sư phụ đây.Tỷ ở lại đây chơi vui vẻ.''

Quách Sảng:''Ừm.''

Tưởng Thư Đình:''Đi thôi.'' (quay sang nói với Viên Nhất Kỳ)

Hai người nhanh chân hướng tới khu trúc xá của các vị trưởng lão chỉ cách đó vài trăm bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top