Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 11

Đan Tông phái,

Tống Á Hiên chống tay lên cằm suy nghĩ. Làm sao để hòa ly càng sớm càng tốt đây? Phá nhà mình đã thử qua nhưng có vẻ không hiệu quả lắm. Hoàng Đài Phong quả là một lão cáo già, ông ta chẳng tiếc tiền bạc gì cả. Mỗi lần cậu phá là lại mua cái mới.

- Aiya! Tiểu Văn, ngươi nói xem ta phải làm thế nào để hòa ly bây giờ?!

Cuối cùng, cậu vẫn là không nghĩ được cách nên mới quay sang hỏi Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn từng là hầu cận của Đinh Trình Hâm. Nghe đâu cậu ta và Đinh Trình Hâm coi nhau như anh em, tình cảm khắng khít. Lúc Đinh thiếu gia gả về nhà chồng, Lưu Diệu Văn phải đến sau hai ngày vì an táng cha già xong mới lên đường. Lúc đến nơi, cậu đã ngạc nhiên đến mức suýt nữa lăn ra ngất xỉu. Rõ ràng là Đinh nhi nhà mình gả vào Mã gia mà. Tại sao bây giờ lại lòi ra một phu nhân mang tên Tống Á Hiên chứ?!

Sau khi biết tin cả hai bị gả về nhầm nhà chồng, Lưu Diệu Văn nuôi chí lớn giúp Tống Á Hiên hòa ly để mau gặp thiếu chủ nhà mình. Chính cậu là người bày ra mấy trò tai họa như đốt bếp, dùng lò luyện đan để nướng gà, lấy nguyên liệu luyện đan bỏ vào nồi cháo của Hoàng Đài Phong, mang trứng bỏ vào lò nướng nhà bếp, cùng hàng loạt những trò con bò khác. Khiến cho gia nhân trong nhà khóc ngàn dòng sông. Thỉnh hai vị đừng phá nữa! Tông chủ chỉ cho chúng tôi bằng ấy tiền để sửa thôi.

Nhưng cái số Lưu Diệu Văn nó nhọ, thứ gì trên đời chả có khắc tinh. Và khắc tinh của cậu chính là thủ vệ của Mã Gia Kỳ, Diêu Cảnh Nguyên.

Rõ ràng mỗi lần bày trò, mọi người đều nghĩ chủ mưu là phu nhân. Chỉ có tên Diêu cảnh vệ này. Lại một mực khăng khăng là do Lưu Diệu Văn làm. Kết quả, Mã Gia Kỳ tin là thật liền ban phạt. Cậu bị Diêu Cảnh Nguyên đánh cho lên bờ xuống ruộng.

Nhưng... vì thiếu chủ, còn lâu cậu mới từ bỏ.

- Trốn ra ngoài chơi đi! Nếu được thì trốn luôn!_ Lưu Diệu Văn gợi ý.

- Được đấy! Triển luôn!_ Tống Á Hiên đập bàn đứng dậy.

Hai người họ len lỏi khắp các ngóc ngách trong Đan Tông phái, cuối cùng cũng kiếm được một cái lỗ chui của chó. Dù không được hoa mỹ cho lắm, cả hai cũng quyết tâm chui ra ngoài.

Lưu Diệu Văn chui ra trước. Cậu có vóc người nhỏ nhắn nên chui ra ngoài rất nhanh.

- Ta ra rồi này! Công tử người cũng ra đi!_ Lưu Diệu Văn đứng bên ngoài nói vọng qua cái lỗ chó.

- Được! Ta ra...

Tống Á Hiên định trả lời rồi chui xuống. Nào ngờ từ đâu xuất hiện một bàn tay nắm lấy vai cậu. Một giọng nói ấm áp vang lên. Nhưng đối với cậu, nó chẳng khác gì tiếng nói của diêm vương.

- Tiểu Tống, ngươi định đi đâu đấy?

- CHA MẸ ƠI!!!

- Công tử, sao còn chưa chui ra?!_ Lưu Diệu Văn đang đứng ngoài chờ thì nghe thấy tiếng hét. Cậu còn đang lo lắng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì thì một bàn tay đặt lên đầu cậu.

Diêu Cảnh Nguyên từ đâu xuất hiện như một vị thần, cười tươi nhìn cậu:

- Lưu công tử, ngươi có phải là đang trốn ra ngoài không?!

- CHA MẸ ƠI!!!

...

Đào Hoa lâm,

Trong thư phòng, Đinh Trình Hâm mặt đối mặt với Hoàng Vũ Hàng. Bầu không khí hết sức căng thẳng.

Đứng sau Hoàng Vũ Hàng là thủ vệ thân tín tên Nghiêm Hạo Tường. Còn đứng sau Đinh Trình Hâm là anh em chí cốt của Tống Á Hiên, Hạ Tuấn Lâm.

Đinh Trình Hâm bắt buộc phải thừa nhận rằng Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm có bộ não rất giống nhau. IQ đều rất căng cực. Nhớ hôm đó, hắn chợt nhớ ra mình còn một thủ vệ thân cận nên nhờ Nghiêm Hạo Tường dẫn tới gặp. Ai dè mới mở cửa phòng, liền bắt gặp người trong phòng đang khâu áo, dáng vẻ vô cùng "thục nữ". Cậu ta thấy họ đi vào liền phòng bị bằng cách dơ kim khâu áo ra đe doạ. Sau đó, cậu lại ngồi nghĩ ra một nghìn lẻ một trường hợp mà Tống Á Hiên có thể mắc phải khi bị gả đến nhầm nhà chồng. Thế là, cậu ngấm ngầm cùng Đinh Trình Hâm nghĩ kế sách hòa ly.

Quay trở lại thực tại,

Nghiêm Hạo Tường cầm một cuộn giấy trải dài, Hạ Tuấn Lâm bắt lấy đầu kia của cuộn giấy. Hạ Tuấn Lâm mở lời trước:

- Đây là bảng thống kê thiệt hại tài sản mà phu nhân đã tạo ra trong mấy ngày vừa qua. Ba gian bếp, hai con sư tử đá trước cổng, tường nhà bị thủng mất mấy lỗ, cành của cây anh đào nghìn năm tuổi bị chặt xuống làm củi đốt, bộ râu của lão gia cháy một nửa, bốn cái giường bị chẻ đôi, hàng vạn cuốn sách bị đốt cháy, bao nhiêu binh khí bị mang đi giấu...

Nghiêm Hạo Tường tiếp lời:

- Nói chung, trừ lâm chủ, binh khí của lâm chủ hay nói đúng ra là của hồi môn của người và chiếc nhẫn người đang đeo trên tay thì bất kể thứ gì trong Đào Hoa lâm này cũng bị thiệt hại nghiêm trọng.

- Thế à?!_ Đinh Trình Hâm tiêu sái uống một ngụm trà, vẻ mặt hết sức hài lòng với "thành tựu" mà mình đạt được.

Hmmm... Trà thơm...

- Chúng ta đã thỏa thuận là sau 3 năm sẽ trả tự do cho ngươi. Vì cái cớ gì còn cố tình hồ nháo?!_ Hoàng Vũ Hàng đập bàn. Thật sự rất dễ mất kiên nhẫn với cob người này.

- Ta chính là không muốn ở đây đến ba năm!_ Đinh Trình Hâm thản nhiên rót một ly trà, uống một hơi. Sau đó dùng vẻ mặt hình sự nhìn Hoàng Vũ Hàng.

5 giây sau,

Hạ Tuấn Lâm từ trong thư phòng la lên:

- NGƯỜI ĐÂU?! MAU ĐẾN ĐÂY!!! LÂM CHỦ VÀ PHU NHÂN ĐÁNH NHAU TO RỒI!!!

Đúng là thế sự khó lường. Khi còn ở nhà, nhà Tiểu Tống lúc nào cũng ồn ào. Còn nhà Tiểu Đinh thì yên ắng. Ai mà ngờ đến khi xuất giá rồi, nhà Tiểu Tống lại im ắng thất thường, còn nhà Tiểu Đinh lại náo nhiệt như Tết.

#Mix

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top