Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 13

Cách ngày chuẩn bị yến tiệc khoảng một tuần...

Tống Á Hiên ngồi trong kiệu khoanh chân vừa ăn màn thầu vừa uống một ngụm sữa bò tươi. Cậu đang trên đường đến phủ tướng quân để gặp Đinh Trình Hâm bàn bạc về một số thứ. Mã Gia Kỳ lúc đầu định theo cậu nhưng hắn đột nhiên nói có việc cần giải quyết và đã rời đi từ sáng sớm. Thành ra chỉ có cậu và Lưu Diệu Văn xuất phủ thôi.

Chiếc xe ngựa vẫn lăn bánh đều đều trên đường. Lưu Diệu Văn đi ngựa ở ngoài nói:

- Phu nhân, chúng ta sắp đến phủ tướng quân rồi.

- Đã bảo đừng có gọi ta là phu nhân nữa._ Tống Á Hiên vén màn chui đầu ra, khuôn mặt tràn đầy bất mãn. Được rồi, lão tử đường đường là một đấng nam nhi, giữa đường giữa chợ lại bị gọi là phu nhân, không phải rất mất mặt sao?

Cái gì mà phu nhân cao quý?

Phi! Lão tử không cần!!!

- Ta cũng đâu thể gọi ngươi là thiếu chủ?

Lưu Diệu Văn bất mãn nói, vốn dĩ từ đầu thì người trước mặt không phải là thiếu chủ của cậu, lại càng không thể gọi ra họ tên người ta, chỉ đành gọi là phu nhân thôi...

Xung quanh xì xào bàn tán ra vào khi nhìn thấy Tống Á Hiên qua cửa kiệu, họ nói:

- Nhìn kìa. Đó là phu nhân mới gả vào của Mã gia đấy.

- Thật ư? Cái người đoạn tụ của Thiên Hồ cốc đấy ư?

- Đúng như thiên hạ đồn đại, nét đẹp phi giới tính này khiến cả nam lẫn nữ đều mê mệt.

- Chuyện, ta đây là nữ nhân mà còn ghen tị với sắc đẹp của người ta đây a.

- Nhưng như vậy thì sao chứ? Đoạn tụ thì vẫn là đoạn tụ. Có đẹp bao nhiêu cũng chỉ là một cặp phu phu bệnh hoạn a.

- Đúng đấy, chỉ toàn đi ngược lại thuần phong mỹ tục. Không phải gia thế lớn thì cũng đã bị phỉ báng đến không ngóc đầu lên nổi.

- Suỵt! Coi chừng nhà người ta nghe thấy bây giờ.

- Hứ! Nghe thấy thì làm sao chứ?! Cái tên phế vật ấy chỉ biết dựa vào ông ngoại hắn, lão tử này ngứa mắt nhà đó lâu lắm rồi đấy!

Soạt!

Rầm!

Một vũng nước đột ngột xuất hiện dưới chân lũ người thì thầm to nhỏ, một cái giày không biết từ đâu bay đến đánh thẳng vào lưng người đàn ông vừa phát ngôn hùng hồn kia làm hắn ta và những kẻ đang xì xào bị ngã trượt, nước bắn tung tóe làm ướt hết người bọn chúng. Lưu Diệu Văn thấy cảnh này thì nhắm mắt làm ngơ, còn Tống Á Hiên lại cười thích thú khi thấy chúng bị dính bẫy của mình. Cái này là thuật duy nhất cậu biết triển đó. Vốn dĩ chỉ dùng để quậy phá cho vui thôi, không nghĩ lúc này nó lại có ích như vậy.

Nam nhân ăn nói hùng hồn kia ngồi dậy với cái mông đau điếng, hắn ta nhìn Tống Á Hiên vẫn đang ló đầu ra khỏi cửa kiệu, chỉ tay về phía cậu nói:

- Là... Là ngươi phải không? Ngón hạ thủ bẩn thỉu đó chỉ có thể là ngươi mà thôi!

- Ngươi nói ai dơ bẩn?

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đồng loạt quay lưng lại liếc hắn làm hắn sợ muốn vỡ mật vì sát khí tỏa ra. Nhưng hắn vẫn cố già mồm:

- Chắc chắn là các ngươi! Hừ! Giở ngón hạ độc thủ sau lưng chỉ có thể là tác phong của Mã gia nhà các ngươi!

- Ngươi...

Lưu Diệu Văn không hiểu sao đột nhiên tức giận. Có lẽ cậu ta cũng có cảm tình tốt với Mã Gia Kỳ. Tính cách hắn tuy có chút cổ quái, nhưng chưa từng ngược đãi ai bao giờ. Gia nhân nghe đến việc chủ nhân bị xúc phạm cũng tức giận. Bây giờ Tông chủ không có ở đây, nhưng chỉ cần phu nhân đây ra lệnh, bọn họ nhất định sẽ bắt chúng về hoặc xử tử ngay tại chỗ.

Trong thành tuy không có ai hoàn toàn đứng về phía Mã Gia Kỳ, nhưng họ cũng thuộc dạng nước sông không phạm nước giếng, nghe thấy những lời khó nghe cũng cảm thấy bất mãn cho Mã gia, còn lại chủ yếu vẫn toàn là quần chúng ăn dưa hóng chuyện. Mới lần đầu tiên xuất phủ mà Mã phu nhân đã gây ra sóng gió thế này, sau này kiểu gì cũng có nhiều kịch hay để coi.

- Phu nhân, xin hãy ra lệnh.

Gia nhân quỳ xuống trước kiệu của Tống Á Hiên, cậu vẫn thản nhiên ăn màn thầu, nói:

- Hạ kiệu.

Cả một khu vực đó được một phen thất kinh. Cái gì? Mã phu nhân muốn đích thân xuống kiệu ư? Người này tính làm gì?

Tống Á Hiên chờ mãi vẫn không có ai chịu nhúc nhích, cậu tỏ vẻ khó chịu:

- Ta nói hạ kiệu. Cái lỗ tai các ngươi biến thành quai nồi hết rồi phải không?

- V... Vâng.

Kiệu được hạ xuống đất, Tống Á Hiên bước ra khỏi kiệu. Dung nhan của cậu được cả kinh thành chiêm ngưỡng. Quả thật là quốc sắc thiên hương mà, có khi còn không kém gì tứ đại mỹ nhân trước đây của kinh thành, đẹp đến mức trai gái xiêu lòng hết rồi.

Riêng cái mặt này cũng có thể kiếm ăn rồi.

Cưới về một thê tử đẹp đến nhường này, Mã gia thật là có phúc a~

Ầu, phúc đâu chưa thấy mà họa thì đầy một đống rồi đấy.

Binh!

Bốp!

Chát!

Rầm!!

Gâu gâu!

Ò ó o!

Quác quác!!!

Hàng loạt những âm thanh gà bay chó sủa vang lên khiến cho cả một vùng đó há hốc mồm ra nhìn. Uầy, võ công mèo cào của phu nhân Mã gia coi vậy mà lợi hại dữ. Chưa gì đã bắt được hết đám người khua môi múa mép này rồi.

Tống Á Hiên chẳng biết kiếm ở đâu ra sợi dây thừng siết vào cổ tên nói nhiều hồi nãy, lúc này trông cậu chẳng khác gì tu la, cậu gầm lên như một con sư tử:

- Cho các ngươi con đường sống lại không chịu. Việc nhà thì nhác việc chú bác thì siêng. Nhà ta như thế nào liên quan gì đến miếng cơm manh áo nhà các ngươi?! Bọn ta cũng có cướp bóc hay làm hại đến ai mà bảo chúng ta giở độc thủ?! Chưa kể các ngươi còn xúc phạm đến nhà ta, hủy hoại thanh danh trong sạch của Đan tông phái, chừng ấy tội cũng đủ khiến ngươi phải chết dưới tay ta rồi!

- Ặc!!! Xin hãy tha cho tiểu nhân! Tiểu nhân... Tiểu nhân lỡ lời!

Tống Á Hiên mắng người cho đã rồi cũng buông dây ra sau khi trên khốn đó bất tỉnh. Cậu thở phào một hơi, liếc nhìn đám người vừa rồi bàn bạc lung tung làm bọn họ sợ vỡ mật. Cậu nói:

- Lão tử đây trước nay trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ thiếu ăn. Nếu các ngươi còn thắc mắc gì thì đến Đan tông phái gặp ta! Ba mặt một lời ta sẽ tiếp đãi các ngươi đàng hoàng. Còn nếu nói xấu sau lưng ta..._ Cậu liếc nhìn tên vừa bị mình siết cổ_ Nhìn hắn mà rút ra bài học đi!

Nói rồi cậu leo lên kiệu bỏ đi trước con mắt ngỡ ngàng của bàn dân thiên hạ. Chợt có mấy nữ nhân ôm mặt la lên:

- Đinh thiếu gia! Ta nguyện theo người! Người thật là soái aaaa~~~

- Đinh thiếu gia soát chết người rồi!!!

- Đinh thiếu gia!!!!

Lưu Diệu Văn thúc ngựa đi ngang kiệu của Tống Á Hiên, bày tỏ sự ngưỡng mộ:

- Tài năng chửi người của ngươi cũng được phết đấy phu nhân. Còn bộ võ mèo cào ấy nữa, hẳn không ai địch lại ngươi.

- Chuyện, mấy tên đó so với mấy con gấu trong rừng nhà ta đã là gì._ Tống Á Hiên cười đắc thắng_ Sống trong một gia đình có phụ huynh hay quậy phá thì trình chửi bới nó sẽ tự nâng cao a~

Nói đến đây, Tống Á Hiên vẫn còn vui vẻ, nhưng có một số người nào đó đã đổ mồ hôi hột khi nghe thấy.

Thì ra phu nhân nhà mình ngày xưa chơi với gấu, bảo sao mà khỏe thế...

Ây, Tông chủ liệu có chịu đựng nổi không đây?

Thoai, dẫu sao người ta cũng là vì tông chủ mà ra tay, chúng ta nên cảm kích mới phải. Với cả nghe nói phu nhân phủ tướng quân còn kinh khủng hơn nhiều. Cả đám đột nhiên thở phào nhẹ nhõm vì Mã tông chủ đã không lấy phải một phu nhân như vậy.

Ờ, nếu các ngươi mà biết Hoàng phu nhân đó thật ra mới là phu nhân của các ngươi thì các ngươi sẽ có biểu cảm như thế nào đây :)))




#Mix

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top