Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Ngoại truyện 2] Trốn chạy và quay về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần. Hai tuần. Một tháng. Hai tháng. Đình Nghi vẫn liệt giường.

Ngày nào Bách Thảo cũng đến bệnh viện, nhìn cô ta nằm bất động trên giường. Ngoài kia cuộc sống vẫn hối hả trôi, tại nơi này, thời gian đã đóng băng trên gương mặt thanh xuân của cô ấy.

Đình Hạo ngồi bên cạnh, trầm ngâm như đã hóa đá. Anh không chỉ trích Bách Thảo, cũng không than vãn, chỉ nhìn cô em gái thiêm thiếp im lìm kia không biết ngày nào mới tỉnh lại.

Mỗi một ngày ghé thăm Đình Nghi là một ngày khối đá trong lòng Bách Thảo thêm lớn. Ba tháng trôi qua, Đình Nghi vẫn không tỉnh lại, khối đá đó đã choán hết tâm trí cô, đè trái tim cô đến nghẹt thở.

Nhược Bạch chỉ lặng lẽ ở bên cô. Anh biết, thứ dày vò này, anh không có cách nào giúp cô được.

Chân trái của Bách Thảo sau ba tháng đã bình phục hoàn toàn. Nhưng thế giới Taekwondo náo nhiệt đầy màu sắc kia dường như đã rời bỏ cô đến một nơi rất xa. Hàng ngày đến trung tâm huấn luyện, những hình ảnh Thân Ba, Lâm Phong, Mai Linh hăng say tập luyện kia, những tiếng hây a máu lửa kia, những tiếng ngã, tiếng đệm chân dồn dập kia đều như vọng lại từ một không gian khác. Trong mắt cô, chỉ tràn ngập hình ảnh Đình Nghi bị đá tung lên không trung như con diều đứt dây, rồi rơi xuống, rơi xuống mãi, sau cùng chỉ còn là hình hài bất động dưới đáy cuộc đời như hóa thạch nghìn năm.

Thẩm Ninh nỗ lực, Thân Ba, Lâm Phong, Mai Linh, Hiểu Huỳnh, Diệc Phong, tất cả đều nỗ lực, nhưng rồi tất thảy đều phải bỏ cuộc, cay đắng chấp nhận rằng họ đã mất Toàn phong Bách Thảo thật rồi. Cô gái ôm bộ võ phục trong tay lặng lẽ trở về Tùng Bách võ quán, lặng lẽ học tập, lặng lẽ đi làm thêm. Không còn phải luyện tập nên thời gian đi làm thêm của cô nhiều hơn một chút, cuối tháng cô cầm tiền về khoe Nhược Bạch sư huynh, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Nhược Bạch vẫn duy trì huấn luyện ở Trung tâm Ngạn Dương, anh đã được Thẩm Ninh bổ nhiệm làm huấn luyện viên chính thức của đội tuyển, mức lương cũng không tệ. Ngày đầu tiên lĩnh lương huấn luyện viên, anh đã đưa Bách Thảo đi ăn mì bò. Hai người ăn thật no, thật ngon. Có điều Bách Thảo giữ bát rất chặt, nhất quyết không để đại sư huynh thừa cơ gắp thịt sang bát mình như lần trước.

Hoa nở.

Xuân đã về. Cỏ non nhú lên mơn mởn khắp các lối đi trong võ quán Tùng Bách. Những ngày này đặc biệt náo nhiệt. Sau hai năm tập luyện, Diệc Phong cuối cùng đã đoạt huy chương vàng Giải đấu thanh niên toàn quốc. Tùng Bách im lìm nay như sống dậy. Lâu rồi Bách Thảo mới được tham gia một buổi tiệc mừng hạnh phúc, hân hoan đến thế. Cô chỉ nhớ mọi người đã chăng đèn kết hoa giấy rất sặc sỡ, ăn uống no say, còn bật máy karaoke lên, cô cùng với rất nhiều người đã ôm nhau hát say sưa, hát đến lạc cả giọng.

Thành tích của Diệc Phong khiến số lượng học viên đăng ký vào Tùng Bách tăng vọt. Bách Thảo ngó nghiêng qua phòng tập, thấy học viên mới vô cùng đông, đều đang chật vật luyện tập. Một số học viên đánh sai quy cách nên ngã đau, điệu bộ vô cùng chán nản, trong khi đó Nhược Bạch đang mải chỉnh kỹ thuật cho một học viên cấp cao ở bên kia phòng, không thể bao quát hết. Vô thức, Bách Thảo bước vào phòng, nhẹ nhàng giải thích cho cậu học viên kia cách đánh đúng, rồi thuận tiện xoay một vòng đá làm mẫu. Mặc dù đã bỏ tập hai năm, nhưng Taekwondo đã ngấm vào máu thịt cô, động tác này đánh ra dù khí lực đã kém trước rất nhiều nhưng đẳng cấp của nó thì rõ ràng không thể sai lệch được. Các học viên khác lập tức phấn khích bao quanh Bách Thảo, người này một tiếng, người kia một câu nài nỉ cô chỉ bảo. Bách Thảo vui vẻ hướng dẫn cho từng người, trong lúc say sưa đột nhiên phát hiện ra Nhược Bạch đã ngừng chỉ đạo, đang đứng lặng bên kia phòng nhìn cô. Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc, ánh mắt của Nhược Bạch sư huynh cô không thể định nghĩa được, chỉ biết rằng có ánh mắt ấy, cô nhất định phải thử lại lần nữa.

Tối hôm đó toàn bộ Tùng Bách võ quán xôn xao khác thường. Hiểu Huỳnh lôi Diệc Phong chạy đi chạy lại ngoài sảnh lớn, rối rít không ngừng. Mấy cô bé học viên nhỏ tuổi túm tụm trong phòng phấn khích bàn luận. Tối hôm đó, lần đầu tiên trong hai năm qua, phòng tập lại sáng đèn.

Nhược Bạch cùng Bách Thảo, hai người lại mặc võ phục, nhẫn nại tập ép cơ. Những tiếng hô khẩu lệnh lại vang lên, những tấm đệm chân loang loáng trước mắt, sau mỗi cú đá, mỗi cú xoay của Bách Thảo, dường như một phần con người cô đã trở lại, một phần con người Nhược Bạch sư huynh đã trở lại, một phần của Tùng Bách võ quán đã trở lại. Sau hai năm, vẫn toàn vẹn như thế.

Đình Hạo không còn giữ liên lạc với cô. Nhưng ngay ngày đầu tiên Bách Thảo trở lại trung tâm huấn luyện, ngân sách kinh phí của tập đoàn Phương thị cho trung tâm đã tăng 20%.

Sơ Nguyên sư huynh không biết được ai thông báo cũng gửi bưu thiếp về chúc mừng cô và Nhược Bạch. Trong thư anh còn gửi kèm ảnh của một đứa trẻ địa phương vô cùng kháu khỉnh tên Anh Trạm Hoa. Anh nói rất quý đứa trẻ này, muốn nhận nuôi nó nữa. Bách Thảo cầm tấm ảnh chống cằm mơ màng nghĩ, không biết Nhược Bạch sư huynh thích con gái hay con trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top