Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Ngoại truyện 3] Cầu hôn + [Ngoại truyện 4] Hôn lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng chiều hắt lên tập giấy thư pháp đang viết dở trên bàn. Bách Thảo vui vẻ treo chiếc huy chương vàng mới giành được trong trận đấu sáng nay lên tường, hân hoan ngắm nhìn bộ sưu tập huy chương và cúp đang ngày càng nhiều thêm của mình đã sắp chiếm hết chỗ trong phòng Nhược Bạch sư huynh.

Nhược Bạch sư huynh đi đâu rồi nhỉ? Chắc hẳn lại đang dạo mát ở bờ hồ.

Đã ba năm trôi qua kể từ buổi chiều ngày hôm đó, trong phòng bệnh cô bướng bỉnh nhìn anh nói rằng cô và anh sẽ cùng chờ đợi. Chẳng biết Nhược Bạch sư huynh còn nhớ hay không. Ba năm qua, anh và cô đều không một lần nhắc lại chuyện đó nữa. Anh vẫn ân cần chăm sóc cô, vẫn cùng cô miệt mài luyện tập, như trước giờ vẫn vậy.

Chỉ có khác một điều, là từ ngày đó Nhược Bạch sư huynh mỗi lần ốm cũng không còn cáu kỉnh đẩy cô ra khi cô muốn sờ trán anh nữa. Tuy bệnh của anh đã khỏi, nhưng những lúc thay đổi thời tiết vẫn hay húng hắng ho hoặc đau đầu mệt mỏi, anh sẽ để yên cho cô chăm sóc. Cô đưa thuốc anh sẽ không hất tay cô ra. Cô lau trán cho anh, anh cũng không lạnh lùng né tránh. Những lúc anh mệt mỏi thiếp đi, sẽ để cô ngồi bên cạnh nắm tay anh thật chặt. Nếu nhỡ cô có ngủ quên, đến lúc tỉnh lại phát hiện trên mình có thêm một chiếc áo, cũng không cần thắc mắc là ai đã đắp nó cho cô nữa.

Nhưng điều cô thích nhất là những buổi chiều gió mát hiu hiu thế này, anh thường đứng bên bờ hồ trầm ngâm suy nghĩ. Cô sẽ tùy tiện chạy tới ôm anh từ phía sau, gọi một tiếng Nhược Bạch sư huynh. Anh sẽ dịu dàng ừ một tiếng, từng nhịp thở vẫn thư thái trong lồng ngực, không quay đầu lại, để mặc cô dụi mặt vào tấm lưng thẳng tắp của anh mà kể lể huyên thuyên đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi.

Lần này cũng vậy. Gió hồ thổi tạt qua bờ vai gầy của Nhược Bạch rồi tinh nghịch lướt xuống mặt Bách Thảo. Cô vẫn đang dán chặt má trái vào lưng anh, kể chuyện hôm nay Hiểu Huỳnh mua được cái váy đẹp mà rẻ cỡ nào, rút cục lại bị Diệc Phong chê xấu, hai người cãi nhau chí chóe nửa ngày, chỉ khổ thân cô ở giữa nghe tiếng bom nổ đạn bay.

Nhược Bạch khẽ bật cười, tấm lưng cũng vì thế mà rung lên một chút. Bách Thảo chợt nhận ra cô đã cao lên so với trước, má cô giờ đã chớm đến bờ vai anh, không còn lọt thỏm giữa lưng anh như xưa nữa rồi.

"Nhược Bạch sư huynh! Em đã hai mươi tuổi rồi đấy, anh đã nghĩ kỹ chưa, chẳng lẽ vẫn không đủ tư cách sao??"

Cô bâng quơ nói xong lại tự nhận thấy mình thật không đầu không cuối, nhưng Nhược Bạch cũng không hỏi lại.

Rất lâu sau anh mới khẽ thở dài, nói nhỏ như kẻ có lỗi:

"Bách Thảo, tình hình chúng ta bây giờ, nếu kết hôn khẳng định vẫn còn rất nhiều khó khăn..."

"Nhược Bạch sư huynh, cuộc sống lúc nào cũng có những điều khó khăn." – Bách Thảo thủng thẳng ngắt lời.

"Chi phí đám cưới cũng không đơn giản..."

"Chúng ta tổ chức đơn giản thì nó sẽ thành đơn giản mà" – Bách Thảo lại sốt ruột nói. "Dù sao cũng chỉ là nghi lễ, được về ở chung với Nhược Bạch sư huynh là tốt rồi".

Nói xong Bách Thảo cũng tự thấy mình quá bạo gan, mặt mũi đỏ như gấc chín, may mà Nhược Bạch không thể thấy được.

Gió vẫn thổi.

Mặt hồ vẫn gợn sóng liên miên không biết mệt mỏi.

Mặt trời đã khuất hẳn sau tán cây.

Nhược Bạch xoay người nắm lấy tay Bách Thảo nói: "Về thôi!"

Bách Thảo ngoan ngoãn đi theo Nhược Bạch trong bóng chiều nhập nhoạng. Lúc đầu tay cô còn nằm gọn trong tay anh, về sau Bách Thảo xoay bàn tay nắm lại tay anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Thế này dù anh có bất ngờ muốn buông tay cô ra, cô cũng nhất định giữ lấy, không để anh bỏ mình lại mà chạy mất.

Phòng tập đã hiện lên ở xa xa. Tối nào hai người cũng tập tăng cường ở đây.

"Bách Thảo, ngày mai tôi đưa em đi đăng ký kết hôn!"

Nhược Bạch bình thản nói. Bách Thảo cũng nhẹ nhàng đáp lời: "Vâng!"

Cô không biết vì lẽ gì anh đổi ý nhanh thế. Nhưng chẳng sao cả, anh là Nhược Bạch sư huynh của cô. Chỉ cần anh nói ra, với cô thế là đủ rồi.

[Ngoại truyện 4] Hôn lễ

Tùng Bách võ quán hôm nay đóng cửa. Cổng chính khóa kín im lìm, bên trên dán hai chữ lớn: "Hỷ sự".

Phương Đình Hạo nhấn ga vòng tay lái ra cổng sau. Cổng sau đang rộng mở, nhưng nhìn cũng không có gì khác thường. Một cái gẩy tay điêu luyện tháo kính mát xuống, Đình Hạo cau mày.

"Thế này mà cũng gọi là đám cưới ư?"

Vốn đã quen tham dự những đám cưới linh đình xa hoa tại các khách sạn lớn, Đình Hạo vừa chậm rãi lái xe vào Tùng Bách võ quán vừa thở dài ngao ngán. Không có cổng hoa, không có thảm đỏ, không có bàn tiếp tân đón khách, không có những dải sa tanh màu tím lộng lẫy và những bức tượng băng đăng huyền ảo trang trí thế giới thần tiên của cô dâu chú rể. Dọc con đường nhỏ tiến vào đại sảnh của Tùng Bách võ quán, Đình Hạo có thể thấy những chùm hoa nhỏ giản dị thắt ruy băng đã được treo khắp nơi, không khó để nhận ra đây là sản phẩm do đám Hiểu Huỳnh, Lâm Phong tự chế.

Đình Hạo đạp thắng chân, ngửa mặt ra sau thầm than khổ. Nhìn phong cách của lễ kết hôn này, có thể khẳng định hôm nay anh mặc sang trọng quá đáng rồi.

Cởi chiếc áo vest phiên bản giới hạn của Salvatore Ferragamo quẳng lại trên xe, lại xắn tay áo sơ mi lên một chút, Đình Hạo nhấc hộp quà cưới ở băng ghế sau rồi tiêu sái tiến vào đại sảnh.

Đại sảnh tụ tập rất đông người, hầu hết đều là của Tùng Bách, Toàn Thắng võ quán và Trung tâm huấn luyện Ngạn Dương. Hai họ nhà trai nhà gái đang tiếp đón khách mời trước đại sảnh, bên nhà trai chỉ có bố mẹ Nhược Bạch, bên nhà gái có sư phụ Khúc Hướng Nam. Hiểu Huỳnh và Quang Nhã hôm nay mặc váy phù dâu màu hồng phấn vô cùng đáng yêu, hối hả chạy qua chạy lại sắp xếp chỗ ngồi. Hiểu Huỳnh có vẻ đã mắc chứng cuồng cô dâu, cứ vài ba phút lại hăng hái rút ra một món trang sức rồi loay hoay muốn đeo cho Bách Thảo.

Đình Hạo trầm ngâm.

Hôm nay Bách Thảo mặc một chiếc váy trắng đơn sơ, nhìn kỹ hình như đã cũ, hơn nữa kiểu dáng rất lỗi thời, giống như mốt áo cưới của những năm 80. Mái tóc không uốn kiểu cầu kỳ mà xõa dài nữ tính, trên tóc cài một cái bờm nhỏ cùng vài bông hoa, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, khẳng định cũng lại do Hiểu Huỳnh toàn quyền thực hiện.

Liếc sang bên cạnh cô ấy, Nhược Bạch vận âu phục màu xám nhạt, mái tóc cũng được chau chuốt chút ít, có lẽ Diệc Phong đã đem hết công lực ra đấu tranh mới có thể vuốt được ít keo lên đầu cậu ta. Đình Hạo thở dài, Nhược Bạch quả thực rất đẹp trai, bình thường cậu ta quen phong thái khắc kỷ giản dị, nếu như chịu khó chăm chút ăn mặc phong cách một chút, biểu cảm tươi tắn sảng khoái một chút, nhất định có nhiều người hâm mộ không kém gì anh.

Bách Thảo như bông hoa xuân đang nở rực rỡ sau cơn mưa đầu hạ, ánh mắt, nụ cười đều như phát ra thứ ánh sáng lung linh của hạnh phúc. Nhược Bạch vẫn trầm tĩnh như mọi khi, chỉ từ tốn cười nhẹ, nhưng Đình Hạo nhìn cậu ta rồi mông lung nghĩ, nếu năm xưa cậu ta không từ bỏ Taekwondo mà đoạt huy chương vàng giải thế giới, có lẽ biểu cảm cũng chỉ đến thế này là cùng.

Đặt hộp quà cưới bọc lụa đỏ thắt nơ sa tanh màu sâm panh trang nhã vào tay Bách Thảo, Đình Hạo cười sảng khoái:

"Chúc mừng em, Bách Thảo! Chúc mừng cậu, Nhược Bạch! Trăm năm hạnh phúc nhé!"

Hộp quà này là do Đình Hạo tự tay đặc biệt chuẩn bị, bên trong có một bộ bút lông và nghiên mực được chế tác thủ công vô cùng thanh tao đặt riêng cho Nhược Bạch, còn quà cho Bách Thảo là một bộ sách Taekwondo rất đặc sắc với số lượng in giới hạn mà anh khó khăn lắm mới đặt mua được ở Hàn Quốc. Anh nghĩ, đối với đôi vợ chồng đầu gỗ này, tặng mấy thứ quá lãng mạn mới thật là xúc phạm họ.

Lễ kết hôn được tổ chức ngay tại sân tập lớn của võ quán Tùng Bách. Dụ quán chủ đứng ra làm chủ hôn. Tuy Nhược Bạch lẫn Bách Thảo đều không phải con cháu ruột thịt của ông, nhưng họ chính là những người con tâm huyết nhất của võ quán Tùng Bách này. Hôn lễ của họ có sự chúc phúc của từng con người đã và đang sống, tập luyện và học tập tại võ quán Tùng Bách. Dường như ngay cả những viên sỏi lát đường mà Bách Thảo cần mẫn lau chùi mỗi buổi sáng, những tấm thảm tập thấm đẫm mồ hôi, từng bụi cây ngọn cỏ ở nơi này, đều rì rào reo vui trong ngày đại hỷ.

Sơ Nguyên gửi về một tấm thiệp chúc mừng khá giản dị, có lẽ đó là tấm thiệp đẹp nhất anh có thể kiếm được ở đất châu Phi. Trên tấm thiếp anh tự tay vẽ mấy bức hình ngộ nghĩnh vui tươi, chính là hình ảnh Nhược Bạch cùng Bách Thảo nắm tay nhau dưới ánh mặt trời, xung quanh có rất nhiều em nhỏ ríu rít. Quà cưới gửi kèm theo là một bọc lớn thảo dược địa phương, Sơ Nguyên nói loại rễ cây này rất tốt cho tim, cặn kẽ chỉ dẫn Bách Thảo cách điều chế cho Nhược Bạch uống. Ngoài ra còn một gói lớn toàn hoa quả và thịt khô đặc sản ở địa phương, Hiểu Huỳnh đã rất nhiệt tình tiêu thụ hộ Bách Thảo.

Các khách mời vô cùng phấn khích, không ngừng reo hò cổ vũ. Cô dâu chú rể e e thẹn thẹn, bị ép hôn nhau đến nửa ngày cuối cùng vẫn lì lợm không chịu đáp ứng, khiến Hiểu Huỳnh bất mãn đến muốn trào máu mũi.

Sau nghi lễ kết hôn, tất cả mọi người kéo nhau ra nhà hàng của mẹ Hiểu Huỳnh để ăn mừng. Về sau số lượng khách mời quá đông, Đình Hạo liền thuê luôn nhà hàng kế bên cạnh. Nhược Bạch đòi trả tiền liền bị Đình Hạo kiên quyết gạt đi:

"Tôi đây không phải là cho không mấy người, mà chính là đầu tư dài hạn đó. Hai người một là huấn luyện viên một là tuyển thủ quốc tế, nếu trong vòng một năm nữa không sản xuất được tuyển thủ tương lai nào ra mắt tôi thì tôi sẽ tới đòi cả vốn lẫn lời đấy. OK?"

Cả phòng tiệc cười ầm. Nhược Bạch cũng không tiện đôi co nữa chỉ lắc đầu bó tay. Còn Bách Thảo hiển nhiên đã sớm tháo chạy khỏi hiện trường rồi.

—-

Phố xá bắt đầu lên đèn. Đình Hạo đánh xe trở về, bánh xe đã lăn, đôi mắt anh vẫn vô thức dõi theo hình bóng cô dâu chú rể trong kính chiếu hậu.

Anh là Phương Đình Hạo. Anh sống phóng khoáng, tự do. Xưa nay những gì anh cầm được thì cũng bỏ được. Anh đã từng cháy hết mình vì Taekwondo, sau đó từ bỏ nó nhẹ nhàng như gió thoảng. Anh đã từng theo đuổi Bách Thảo, và giờ bình thản nhìn cô ấy vĩnh viễn bước vào vòng tay của người con trai khác. Không phải là không có chút nuối tiếc. Một người con gái như thế, không biết bao giờ anh mới tìm thấy lần thứ hai. Nhưng Nhược Bạch, cậu trai khô cằn khắc kỷ đó, cậu ta xứng đáng hơn anh. Trên đời này chỉ có một Bách Thảo, cũng chỉ có duy nhất một Nhược Bạch dành cho cô ấy.

Đình Nghi tuần trước bắt đầu có dấu hiệu tiến triển tốt. Bác sỹ nói có thể em gái anh sẽ tỉnh lại trong vài tháng tới. Nếu không, có lẽ anh cũng đã không tới tham dự đám cưới này.

Chiếc ô tô mui trần vọt đi, cũng như Phương Đình Hạo, vĩnh viễn là một ngọn gió không vấn vương lại những dặm đường nó đã đi qua. Chỉ một lòng tiến về phía trước, tìm kiếm bình minh sắp ló rạng cho riêng mình.

—-

Hơn mười giờ tối. Tùng Bách võ quán vẫn còn huyên náo. Mọi người đang chung tay dọn dẹp sau buổi lễ kết hôn ngày hôm nay. Cô dâu chú rể muốn động tay vào việc gì đều bị trục xuất một cách thô bạo.

Bách Thảo cùng Nhược Bạch ngồi ở bậu cửa phòng tân hôn ngắm nhìn mọi người dọn dẹp. Trong ánh đèn chỗ tối chỗ sáng, từng bóng người thân thương cười nói, đùa nghịch, này là Hiểu Huỳnh đang thu dọn bóng bay, kia là Tú Đạt đang xếp lại bàn ghế, chỗ nọ Diệc Phong đang kiễng chân trên thang gỗ tỉ mẩn tháo từng đường dây đèn màu xuống, trong khi mẹ Hiểu Huỳnh đang ngồi đếm lại số chén đĩa, liên tục phàn nàn thiếu cái này cái nọ.

Khúc sư phụ lúc nãy trước khi về đã gọi riêng Bách Thảo ra, tặng cho cô ít của hồi môn là mấy món trang sức của sư mẫu lúc còn sinh thời, Bách Thảo cố gắng từ chối mà không được. Quang Nhã thừa lúc sư phụ không để ý liền dúi cho Bách Thảo một gói quà, bên trong có một chiếc váy ngủ màu đỏ rất đẹp, làm Bách Thảo ngượng chín mặt. Quang Nhã trừng mắt nói, đối với người có định lực cao như Nhược Bạch sư huynh nhất định phải dùng biện pháp mạnh mới giải quyết được. Cái váy đó cô đã giấu nhẹm dưới ngăn bàn, lát nữa có chết cũng không thể mặc trước mặt Nhược Bạch sư huynh, nếu không chẳng thà cô mặc cái váy đó chạy đủ mười nghìn mét.

Nghĩ lại năm sáu tuổi cha mẹ đã qua đời, hai bên nội ngoại đều không còn liên hệ, tưởng như cô đã không còn người thân nào nữa trên cuộc đời này. Nào ngờ đâu ông trời lại ban cô vào tay Khúc sư phụ, để cô có một người thầy, người cha dẫn dắt cô qua suốt những năm tháng tuổi thơ, cho dù nhiều cay nghiệt, nhiều oan ức, nhưng chưa từng có một ngày nào hết niềm tin. Đến khi Khúc sư phụ muốn rời xa cô, ông trời lại ban cho cô một Nhược Bạch sư huynh, để cô có một người anh, một người bạn dẫn dắt cô từng bước đường trưởng thành, cho dù nhiều vất vả, nhiều chông gai, nhưng chưa từng có một ngày nào mất đi động lực cố gắng.

Tùng Bách võ quán này vốn ban đầu chỉ là nơi cô ăn nhờ ở đậu, không ngờ đã trở thành gia đình thứ hai của cô. Nơi đây có Hiểu Huỳnh, có Diệc Phong, có Dụ quán chủ cùng Dụ phu nhân hiền từ rộng lượng, chính tại nơi này cô đã nương náu, cũng chính vì nơi này cô đã không ngừng tranh đấu, để trở thành Bách Thảo của ngày hôm nay.

Chiếc nhẫn cưới trên tay lấp lánh.

Bách Thảo xúc động xoay người lao vào lòng Nhược Bạch. Không còn rụt rè ôm anh từ sau lưng mà mãnh liệt choàng hai cánh tay qua cổ anh, rúc mặt vào ngực anh.

Là nơi này cô gắn bó.

Là người đàn ông này cô yêu.

Cho dù ngày đó Sơ Nguyên sư huynh không nói ra, Hiểu Huỳnh không nói ra, cũng nhất định có một ngày cô sẽ tự mình thấy được mà giành lấy anh về tay mình.

Bách Thảo thu hết can đảm ngửa cổ nhún chân nhảy lên. Nhược Bạch sư huynh này, anh không chịu làm thì để em làm đi.

Cộp một tiếng, răng hai người đã va vào nhau đau điếng.

Bách Thảo còn chưa hết choáng váng mặt mày, Nhược Bạch đã cười khổ, hai cánh tay gầy lãnh đạm cuốn lấy Bách Thảo nhấc bổng lên. Tuy anh cũng không có kinh nghiệm trong vụ này, nhưng chắc chắn không thể vừa hậu đậu vừa bạo lực như ai kia.

Gió như ngừng thổi. Đất trời như đã ngủ quên.

Đó là lần đầu tiên Bách Thảo biết, môi của Nhược Bạch sư huynh có vị ngọt.

_HẾT_

Tái bút 1: Trong bữa tiệc cưới, nghe Hiểu Huỳnh nói Đình Hạo mới biết váy cưới của Bách Thảo là váy cưới của mẹ Bách Thảo ngày xưa để lại.

Tái bút 2: Bách Thảo hoan hỉ hỏi Nhược Bạch:

"Nhược Bạch sư huynh! Anh thích con gái hay con trai?"

"Con gái. Nếu có thể giống em là tốt nhất."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top