Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Ngoại truyện 5] Tâm sự của Nhược Bạch (phần 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 17 tuổi. Tháng ba
Luyện võ đường của Tùng Bách đầy nhóc những thiếu niên đang chí chóe cười đùa bỗng im bặt khi bóng người cao gầy với tấm lưng thẳng tắp chậm rãi bước vào. Nhược Bạch vốn dĩ không cần nói. Chỉ cần anh có mặt, tất cả các võ sinh đều tự khắc chuyển từ chế độ Loa thùng di động sang chế độ Chiến binh đất nung. Khác với đa số các võ sư ở các võ quán khác thường quát mắng đệ tử để thị uy, Nhược Bạch rất ít khi to tiếng với ai. Anh nổi tiếng là người trầm tĩnh nhưng hết sức nghiêm khắc, mọi sai lầm của võ sinh đều bị quy ra hình phạt thể chất, hoặc chạy bộ, hoặc nhảy ếch, hoặc đá liên hoàn. Thực ra phương pháp này của anh rất khôn ngoan, anh vừa không phải gào thét tốn hơi, lũ đệ tử bị trừng phạt đích đáng mà lại vừa tốt cho việc luyện tập.
Diệc Phong nhìn vị "đại sư huynh" uy quyền đầy mình đang từ tốn dạo bước quanh phòng kiểm tra sĩ số, khẽ chép miệng một cái. Mới sáu tháng trôi qua, mà Nhược Bạch như đã trở thành một con người khác.
Diệc Phong vẫn nhớ như in buổi sáng hôm đó, Nhược Bạch sau một ngày khóc ròng ở chỗ Sơ Nguyên đã phải lên võ đường với đôi mắt thâm quầng sưng húp. Diệc Phong đi phía sau bạn, nhìn Nhược Bạch lặng lẽ bước trong nắng sớm, thân hình nhỏ gầy của thiếu niên đang lớn như bị nuốt chửng trong bộ võ phục trắng thùng thình, mái tóc húi cua mái bằng ngô ngố để lộ cái gáy mỏng, đôi bàn tay nắm chặt vì căng thẳng, hơi thở phập phồng theo từng bước chân như hẫng như hụt. Trong võ đường, các đệ tử và các võ sinh chưa nhập môn của Tùng Bách đều đang chờ đợi, kẻ đứng người ngồi, bàn tán xôn xao. Nhược Bạch bước vào, đứng trơ trọi ở đó rất lâu, mọi người mới bắt đầu ngừng bàn tán để nhìn về phía cậu.
Hít một hơi thật sâu, ngẩng mặt đón nhìn tất cả những ánh mắt chờ đợi đè nặng lên mình, Nhược Bạch bắt đầu nói. Giọng cậu còn chưa vỡ hết, nghe ngai ngái nửa trẻ con nửa người lớn thật thiếu uy nghiêm.
"Xin chào tất cả mọi người! Tôi là Nhược Bạch, trước đây vốn là đệ tử thứ năm của Dụ quán chủ. Nhưng do bốn đại đệ tử Sơ Nguyên, Đức Bách, Lệ Ba, Chí Huyền vì lý do cá nhân hiện đều không còn tập luyện tại Tùng Bách võ quán, nên từ giờ trở đi tôi sẽ là đại đệ tử của Tùng Bách. Vốn dĩ việc hướng dẫn tập luyện các vị phải do đích thân sư phụ tôi đảm nhiệm, nhưng lúc này sức khỏe của ông không được tốt, nên tôi xin mạn phép thay ông đứng ra chủ trì đứng lớp. Mong mọi người thông cảm và ủng hộ Tùng Bách võ quán!
Nhược Bạch nói xong cúi rạp người xuống rất lâu, như muốn đem cả trái tim đặt xuống để cầu xin họ.
Các võ sinh nhìn nhau xôn xao bàn tán. Rồi một người đứng lên. Hai người đứng lên. Tất cả họ đều hướng về phía cửa.
Không biết bao nhiêu người đã khẽ lắc đầu rồi im lìm rời khỏi võ đường. Căn phòng càng lúc càng rộng, nhân dáng Nhược Bạch cúi đầu càng lúc càng nhỏ bé. Võ đường lúc trước đầy ắp hơi người, giờ chỉ còn thanh âm heo hắt của gió lạnh.
Cuối cùng, khi tiếng bước chân đã tắt hẳn, Nhược Bạch ngẩng đầu lên, thấy võ đường thênh thang giờ còn lại vỏn vẹn gần hai chục người, phần lớn là các tiểu đệ tử nhỏ tuổi hơn cậu. Một cô bé con trạc 11-12 tuổi đang ngồi bệt dưới sàn, tóc tết hai chỏm đáng yêu ngơ ngác hỏi:
– Đại sư huynh ơi, thế giờ chúng ta tập gì ạ?
Nhược Bạch như sực tỉnh từ giấc mộng. Cậu gom hết chút năng lượng còn sót lại trong người ra dõng dạc nói lớn:
– Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu khởi động! Các bạn chọn người có tầm vóc phù hợp với mình để bắt cặp với nhau rồi tôi sẽ hướng dẫn cụ thể! Em bé, em tên là gì? _ Nhược Bạch quay qua hỏi cô bé vừa nãy.
– Em là Bình Bình ạ!
– Được, Bình Bình, em là võ sinh mới đến báo danh hôm nay phải không? Vậy em sẽ tập chung với Hiểu Huỳnh nhé, bạn ấy tập trước em một tháng, sẽ giúp em làm quen với động tác nhanh hơn!
Nói xong Nhược Bạch chỉ sang một cô bé khác đang phụng phịu đi tới từ phía bên kia phòng, miệng không ngừng lẩm bẩm càu nhàu vì phải tập với người mới.
Cứ thế, Nhược Bạch cùng với Diệc Phong và Tú Cầm chia nhau xoay sở hướng dẫn các võ sinh tập luyện. Được hai tuần thì Dụ quán chủ cuối cùng cũng đến thăm phòng tập. Thấy Nhược Bạch cứng cỏi chững chạc, ông liền hướng dẫn cậu các phương pháp tập luyện, dần dần trong một tháng đã để cậu hoàn toàn thay thế ông đứng lớp. Bản thân ông dù đã tĩnh tâm trở lại sau sự cố của Sơ Nguyên, nhưng từ đó cũng trở nên trầm mặc, thường một mình ở trong phòng đọc sách uống trà. Bình thường chỉ có Nhược Bạch đến trao đổi cùng ông tình hình tập luyện trong võ quán, còn lại chẳng có ai lui tới nữa.
Tùng Bách suy sụp rất nặng, nhưng dần dần đã ổn định lại. Lác đác có những người mới tìm đến muốn đăng ký học, nhưng nhìn bộ dạng "đại sư huynh" Nhược Bạch chỉ là một cậu thiếu niên chưa lớn hết, mặt mũi non nớt thì đều ái ngại bỏ ý định. Tuy họ lịch sự không nói ra, nhưng nhìn vẻ mặt họ, Nhược Bạch hiểu. Cậu lặng lẽ nuôi tóc dài thêm rồi rẽ ngôi cho thêm phần già dặn, bỏ võ phục trắng chuyển qua mặc áo đen, thân hình nhỏ gầy càng cố vươn lên thật cao, thật thẳng, cho xứng với ba chữ đại sư huynh mà cậu đã nhận gánh vác.
Cây tùng non bé nhỏ!
Để có thể mau chóng trở thành cây tùng lớn che chở cho khu rừng, chỉ còn cách liều mình bật gốc, đứt rễ mà vươn lên như thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top