Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Ngoại truyện 5] Tâm sự của Nhược Bạch (phần 5.2 - Hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng vào một ngày cuối tháng tư, gió cuối xuân đầu hạ hiu hiu thổi, Nhược Bạch đang cúi xuống xem xét một bụi dây leo mọc bên vách tường bên ngoài cửa sổ phòng mình, thấy hình như bụi cây đang bị sâu ăn lá. Bách Thảo cao hứng chạy như bay tới, chìa tờ giấy trước mặt anh như muốn khoe.
"Nhược Bạch sư huynh! Em vừa đăng ký thì đã được đặc cách tuyển thẳng rồi! Tuyệt quá, vậy là đỡ phải ôn thi đại học!"
"Em đăng ký ngành gì mà lại được tuyển thẳng?" _Nhược Bạch cau mày hỏi. Bách Thảo tuy học giỏi, nhưng cũng không xuất sắc đến mức đó.
"Đại học Thể dục thể thao, chuyên ngành quản lý!"_Bách Thảo trong lúc cao hứng bạo gan đưa cả hai tay ra níu lấy cánh tay Nhược Bạch khẽ lắc lắc, ánh mắt sáng như hươu sao nhìn anh đầy phấn khích. "Anh thử nghĩ xem, Tùng Bách có anh phụ trách giảng dạy thì quá tốt rồi không còn gì phàn nàn, nhưng lại thiếu một người quán xuyến các công việc kinh doanh, hành chính, sắp xếp tổ chức võ quán, quản lý võ sinh ... Trước nay đều do vợ chồng bác Phạm (cha mẹ Hiểu Huỳnh) tốt bụng quản lý giúp, nhưng lâu dài cứ ỷ lại vào hai bác ấy mãi cũng không được. Nên em muốn học quản lý, sau này anh chỉ cần chuyên tâm huấn luyện võ đạo, còn những việc khác em có thể lo hết, không phải rất tốt sao?" Bách Thảo nói xong giương mắt háo hức nhìn Nhược Bạch như chờ một lời khen.
Nhược Bạch cầm tờ giấy thông báo trúng tuyển xem xét đắn đo một hồi.
– Em thực sự muốn học trường này sao?
Bách Thảo kiên định gật đầu Dạ một cái rất to. Nhược Bạch nhìn cô. Hôm nay Bách Thảo lại mặc váy, một chiếc váy hoa li ti liền thân màu vàng nhạt pha trắng, chân đi giày búp bê, tóc đen lí lắc xõa quá vai. Nhược Bạch bình thường luôn cố giữ chừng mực với Bách Thảo, nhưng lúc này cảm xúc trào lên không kìm chế được, dịu dàng ôm cô vào lòng mà nói nhỏ, giọng nói chỉ vừa đủ để mình cô nghe thấy.
"Bách Thảo.... Cảm ơn em!"
Diệc Phong vừa chớm bước qua chỗ rẽ, giật mình lùi ngược trở lại. Hiểu Huỳnh tung tăng vừa liếm kem vừa nhàn tản bước tới, cũng vội vàng nín thở rón rén quay lui. Một đám võ sinh lớp dưới kéo nhau vô phòng Nhược Bạch tìm anh, vô tình liếc qua cửa sổ thấy cảnh tượng ấy, cũng lập tức bấm nhau im lặng tháo chạy. Bên bụi dây leo phía sau cửa sổ phòng Nhược Bạch có hai người đang ôm nhau. Mà bởi vì không có ai đến quấy rầy, ánh nắng đầu hạ lại dịu dàng chiếu hoài chẳng tắt, nên họ cứ thế ôm nhau mãi.
*****
Tuy Bách Thảo đã chọn thi vào Đại học thể dục thể thao, đồng nghĩa với việc cô ấy tiếp tục đi chung con đường Taekwondo với Nhược Bạch, nhưng điều đó cũng không khiến con đường tình ái của Nhược Bạch sư huynh dễ dàng hơn chút nào. Là một quán quân Taekwondo nổi tiếng thế giới nên Bách Thảo có rất nhiều người theo đuổi, không chỉ các bạn học nam ở trường mà cả các tuyển thủ quốc tế gặp gỡ cô trong những giải đấu, mà Maurer kia chỉ là một ví dụ. Bản lĩnh chịu khổ của Nhược Bạch thực đã lên đến đẳng cấp thượng thừa, dù ai tiếp cận Bách Thảo anh cũng tuyệt đối không can thiệp, lãnh đạm làm một huấn luyện viên mặt sắt công tâm đứng ngoài khoanh tay nhìn đàn ông khắp thiên hạ cưa cẩm vận động viên cưng của anh. Tặng hoa, tặng quà, tặng bài hát, mời đi ăn, mời đi chơi, ... anh đều đã thấy qua hết cả rồi. Trong khi anh chỉ cần mẫn cùng cô tập luyện, tập luyện, tập luyện. Bách Thảo giờ đã lớn, không còn dùng chiếc kẹp dâu tây trẻ con anh tặng ngày xưa nữa. Cô cất nó vào hộp đồ lưu niệm cùng những kỉ vật khác của cha mẹ quá cố, những món quà nhỏ mà sư phụ hay Hiểu Huỳnh tặng cô trước đây. Hiểu Huỳnh một lần đi chợ đêm liền dụ dỗ Nhược Bạch mua cho Bách Thảo cái kẹp khác, rồi nhiệt tình lựa giúp anh một chiếc kẹp thanh nhã màu mỡ gà, trên thân kẹp đính những hạt đá nhỏ tạo thành hình dáng hoa mai mảnh dẻ tinh tế, nói rằng Bách Thảo nhất định rất thích cái này. Nhược Bạch do dự một hồi cuối cùng cũng bùi tai nghe theo.
"Thích không?"
Nhược Bạch hồi hộp hỏi, nhìn cô gái mân mê chiếc kẹp trên tóc mình rồi ngượng ngùng gật đầu, trái tim ngang bướng của anh lại như ba năm trước âm thầm lỡ nhịp một cái.
*****
Cũng tháng mười năm đó, Ngạn Dương đón một cơn bão từ lớn, thời tiết vô cùng khắc nghiệt. Vết mổ cũ của Nhược Bạch lại hành hạ anh, có hôm đau nhức đến không đi làm nổi, toàn thân phát sốt. Bách Thảo lo lắng túc trực cạnh anh cả ngày hôm đó, liên tục chườm nước, đơm thuốc, đo đạc thân nhiệt, đến cơm cũng không buồn ăn. Mãi đến xẩm tối cơn đau của Nhược Bạch mới dịu bớt, liền kiệt sức ngủ thiếp đi. Bách Thảo sợ anh có biến chuyển xấu, vẫn không dám rời đi, ngồi bên cạnh giường trông chừng cho anh ngủ.
Không biết đã qua mấy tiếng đồng hồ, Nhược Bạch trong cơn mê man mệt nhọc bỗng cảm thấy trong người có cảm giác lạ, bất giác choàng tỉnh, thấy xung quanh tối om, xem ra đã quá đêm về sáng. Anh uể oải nhìn xuống ngực mình một cái liền tức thì sợ đến hồn phi phách tán, tim phổi gan ruột phút chốc như trôi tuột cả xuống dạ dày.
Bách Thảo đang ngủ say như chết, khóe miệng hơi hé, rõ ràng cũng mệt đến ngủ lăn ra không biết trời đất là gì. Vấn đề là ở chỗ, cô ấy đang nằm trên giường cùng anh, hơn thế nữa còn rúc đầu vào ngực anh, trán cô ấy khẽ chạm vào cằm anh. Anh thì khỏi phải nói, đang dùng cả hai tay hai chân ôm lấy con gái nhà người ta rõ chặt.
Nhược Bạch đổ mồ hôi lạnh, hai mắt mở to trân trối nhìn vào khoảng không như tìm lời giải đáp. Rõ ràng là anh chỉ ngủ. Cô ấy cũng chỉ ngủ. Thế nào mà hai con người cùng ngủ say như chết lại có thể làm ra tình huống như thế này được?
Nhược Bạch nín thở từ từ buông Bách Thảo ra, cẩn thận đặt cô ấy lại ngay ngắn trên giường, lại đắp thêm một tấm chăn mỏng, nhớ đến khoảnh khắc vừa rồi hai người chỉ cách nhau chưa đến nửa phân mà đỏ bừng mặt. Xong xuôi, anh cũng không dám xỏ dép vì sợ gây tiếng động, cứ thế chân trần rón rén đi sang giường phía đối diện, không khách khí đẩy Diệc Phong đang ngủ trương như heo nái vào tít tận sát tường rồi nhẫn tâm chiếm luôn một nửa cái giường đơn vốn đã chật chội của cậu ta.
Sáng hôm sau Diệc Phong vừa chật vừa nóng nên mới sáu giờ sáng đã tỉnh dậy, thấy Bách Thảo ngủ trên giường Nhược Bạch còn Nhược Bạch lại đang mặt dày nằm ké giường mình, biểu cảm rõ ràng như muốn nói Muốn-sống-thì-đừng-hỏi-tại-sao, tuy không biết đầu đuôi nhưng cũng đoán được năm sáu phần. Thế là trong suốt một tuần sau đó Bách Thảo bị trêu đến khốn khổ. Tuy lúc đầu cô cũng nghĩ Diệc Phong chỉ đùa thôi, nhưng Diệc Phong cứ nói đi nói lại mãi, mà Nhược Bạch sư huynh mặt mũi đặc biệt lầm lì khó coi, riết rồi cô đâm hoang mang không biết có phải thực sự trong lúc mê ngủ đã một cước đá bay Nhược Bạch sư huynh xuống giường như lời Diệc Phong nói không.
Sau lần đó, Nhược Bạch nhất quyết không để Bách Thảo ở lại trong phòng mình quá khuya nữa, cứ đến 11h đêm là dù thế nào cũng sống chết đuổi cô về phòng, làm Bách Thảo càng tin lời nói đùa của Diệc Phong, không ngừng tự xỉ vả bản thân là loại con gái thật vô duyên không nên nết.
*****
Có một lần, Nhược Bạch vinh dự được nhận giải Huấn luyện viên trẻ ưu tú của năm do Liên đoàn thể thao quốc gia trao tặng, số tiền thưởng cũng khá lớn. Ngoài một bữa lẩu ra trò mà anh khao cả võ quán, tối hôm sau, Nhược Bạch còn rủ Bách Thảo đi chơi riêng. Anh mặc quần bò với chiếc áo phông mới tinh mà Bách Thảo tặng hôm sinh nhật, định mời cô ăn tối ở một nhà hàng tương đối sang trọng ở khu trung tâm thành phố. Bách Thảo nhất định không chịu, cầm tay anh chạy loanh quanh một hồi, chỗ ngon thì chê đắt, chỗ rẻ thì chê không ngon, cuối cùng lại lôi anh vào tiệm mì bò quen thuộc, gọi hai bát cỡ lớn. Bác chủ quán nghe chuyện Nhược Bạch được nhận giải thưởng, liền hào phóng tặng thêm hai chén chè bát bảo. Bách Thảo vừa ăn vừa chống cằm ngắm Nhược Bạch sư huynh mặc áo mới. Chiếc áo này màu tím than có kẻ viền trắng, vừa trẻ trung vừa nhã nhặn, chất vải lại tốt, cô vừa nhìn thấy đã rất ưng liền mua luôn cho Nhược Bạch sư huynh. Thế mà chẳng thấy anh ấy mặc, cô còn tưởng anh không thích. Hôm nay mặc lên quả thực rất đẹp mà. Áo này dáng hơi bó, xưa nay Nhược Bạch sư huynh chẳng bao giờ mặc đồ bó, nên hôm nay nhìn có cảm giác là lạ. Chính ra Nhược Bạch sư huynh cũng có cơ bắp quá chứ, bình thường võ phục rộng thùng thình chẳng nhìn rõ, giờ mặc đồ bó thấy cơ ngực cũng đẹp quá mà ....
Bách Thảo đang mơ màng nghĩ, Nhược Bạch bỗng ngẩng lên nhìn cô, khiến cô không ăn uống gì cũng sặc lên một cái gần chết.
"Làm gì mà ngơ ngẩn vậy? Mau ăn đi không nguội mất!"
Nhược Bạch nhìn điệu bộ sặc khan đến đỏ mặt tía tai của Bách Thảo, dịu dàng vuốt lưng cô mấy cái. Bách Thảo lập tức cắm đầu ăn, trong lòng tràn trề cảm giác tội lỗi như một kẻ dám báng bổ thần phật.
"Thích Bách Thảo ngươi thật to gan, đến hình thể của Nhược Bạch sư huynh cũng có thể đem ra bình phẩm được sao?"
Thấy Bách Thảo hùng hổ ăn, Nhược Bạch tưởng cô còn đói, liền gắp thêm thịt từ bát mình sang. Bách Thảo có miệng nhưng không thể tỏ bày, chỉ đành đâm lao theo lao, ăn đến no không thở nổi.
Quán mì chỉ cách võ quán hai mấy phút đi bộ, nên ăn xong hai người lại nhàn tản dắt tay nhau lững thững đi về. Bách Thảo nhìn người con trai trầm mặc đi bên cạnh mình, lòng tràn ngập cảm giác yêu thương, chỉ muốn hét lên "Nhược Bạch sư huynh, em yêu anh!!!!" Nhưng lời nói lên đến miệng lại nuốt trở vào. Đối với Nhược Bạch cô đã quen với cảm giác vừa yêu thương vừa kính trọng, phải nói những lời suồng sã với anh cô vẫn không thích ứng được. Tình cảm chất chứa trong lòng lại không thể phát tiết, thế là mỗi lần há miệng định bày tỏ mà nói không ra tiếng, cô lại uất ức nhắm mắt nhắm mũi dụi bừa vào cánh tay anh một cái.
Cứ thế, từ tiệm mì về đến võ quán, Bách Thảo đã dụi đầu vào cánh tay Nhược Bạch không biết bao nhiêu cái mà kể!
*****
Ba năm dài đã trôi qua.
Bách Thảo từ cấp ba vào đại học. Những người theo đuổi đến rồi đi. Giải đấu nối tiếp giải đấu. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, mỗi buổi chiều vẫn có Bách Thảo đứng đây, ôm anh từ sau lưng trong ánh hoàng hôn tại bờ hồ này. Nơi chốn tưởng như dành cho anh đơn độc, hóa ra lại thành nơi hẹn hò trường kỳ của hai người.
Nhược Bạch vẫn nhớ lần đầu tiên tới bờ hồ này cách đây ba năm. Lúc đó anh mới phẫu thuật xong, nằm viện một tháng thì nằng nặc đòi xuất viện. Anh ghét không khí tù túng oi nồng mùi thuốc men của bệnh viện, ghét cảm giác ngày ngày nằm bất lực trên giường sắt trong bộ áo sọc bạc nhược yếu ớt. Vừa về đến nhà, anh đã không chịu nằm yên trong phòng mà men theo con đường nhỏ cạnh Tùng Bách, đi thả bộ mãi đến khi gặp cái hồ này. Bách Thảo cùng mọi người quay lại bệnh viện thu dọn đồ đạc và làm thủ tục xuất viện cho anh xong, đến lúc quay về không thấy anh đâu liền hoảng hốt đi tìm khắp nơi. Nhược Bạch không mang theo đồng hồ nên quên mất thời gian, chỉ biết rằng giữa ánh hoàng hôn chạng vạng bỗng thấy cô đang vừa chạy vừa gọi váng tên anh bên kia hồ, gương mặt tèm lem nước mắt.
Ba năm dài, Nhược Bạch như chứng kiến Bách Thảo lớn dần sau lưng mình. Thân hình nhỏ bé khẳng khiu dần có da có thịt, những đường cong thiếu nữ ngày càng nảy nở. Mái tóc rễ tre ngắn ngủn cột đuôi gà giờ đã dài đến ngang lưng, gió tinh nghịch đưa những sợi tóc mai vương mùi thơm lưu luyến lên bờ vai Nhược Bạch như cám dỗ. Vòng tay ôm chầm anh từ sau lưng mới ngày nào còn vụng về ngốc nghếch, giờ đã đằm thắm đến nao lòng.
Nhược Bạch tự hỏi, không biết người con gái này sẽ còn ở sau lưng anh mỗi buổi chiều thế này bao lâu nữa?
Đúng lúc đó, Bách Thảo đang huyên thuyên kể chuyện Hiểu Huỳnh và Diệc Phong cãi nhau, bỗng dừng lại hỏi một câu bâng quơ, giọng nửa tủi thân, nửa trách móc:
"Nhược Bạch sư huynh! Em đã hai mươi tuổi rồi đấy, anh đã nghĩ kỹ chưa, chẳng lẽ vẫn không đủ tư cách sao??"
Nhược Bạch không trả lời.
Anh ngước lên nhìn cảnh sắc ven hồ mà ba năm nay anh đã ngày ngày nhìn đến nhàm mắt. Mặc kệ cuộc sống ngoài kia chảy trôi ra sao, chỉ riêng nơi này, từng bụi cây, ngọn cỏ, trụ đèn, bóng chim, tăm cá trước sau vẫn không hề thay đổi.
Người con gái anh yêu, ba năm nay đã lớn khôn thay da đổi thịt, lột xác từ một thiếu nữ rụt rè lầm lì trở thành một cô gái trẻ duyên dáng tự tin, mê hoặc lòng người. Nhưng thì ra cô ấy cũng như nơi này, trước sau vẫn không hề thay đổi.
Anh những tưởng, ba năm qua anh kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi Bách Thảo đủ trưởng thành để tìm được hạnh phúc thực sự cho cô ấy.
Thì ra, bấy lâu nay Bách Thảo mới là người chờ đợi, chờ đợi anh một ngày nhận ra và can đảm nắm lấy hạnh phúc vốn dĩ đã luôn thuộc về mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top