Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Ngoại truyện 6] Nha Nha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhược Thảo!!!!"
Cả đại sảnh của Trung tâm mua sắm đều phải ngoái lại nhìn cậu thanh niên cao lớn khác thường đang vừa chạy tới vừa gọi lớn đầy bực tức. Cậu trai này cao phải xấp xỉ mét chín, phong thái lại nhanh nhẹn tinh anh hơn người, đám đông thấy cậu ấy đều không hẹn mà cùng dạt ra nhường đường.
Cậu thanh niên sải mấy bước dài đã đuổi kịp chụp lấy cánh tay một thiếu nữ ở ngay trước cửa Trung tâm thương mại, làm cô bé kêu lên oai oái. Mặc quần áo thời trang trẻ trung sành điệu, tóc cột đuôi ngựa cá tính, thiếu nữ trạc 17-18 tuổi trừng mắt giậm chân bướng bỉnh cãi:.– Trạm ca, anh muốn làm gì? Đừng tưởng Phụ thân sư huynh bảo anh trông chừng em thì em phải nghe lời anh nhé! Còn khuya!!!.– Cái con bé Nha Nha này! Ngày xưa em có ngang ngược thế này đâu! Mau đi về, Nhược Bạch thúc phụ cũng chỉ muốn tốt cho em thôi!.– Người ta lớn rồi! Đừng có gọi người ta là Nha Nha!!! _Nhược Thảo tức giận hét..Cậu thanh niên kia không buồn nói nữa, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nắm chặt cánh tay Nhược Thảo dẫn đi. Cô bé xem ra chỉ có hư danh chứ chẳng có thực lực, mồm la hét cự cãi không ngừng nhưng chân vẫn líu ríu bước theo anh chàng không dám tụt lại nửa phân..Về đến nhà, Nhược Thảo hằm hằm đi thẳng vào phòng ngủ rồi quăng mình lên giường, nằm ôm gối nghiến răng tỏ rõ thái độ. Một cậu bé đang chúi mũi đọc sách ở sofa phòng khách, thấy Nhược Thảo vừa về đã đá xoong ném nồi thì nhỏng cổ ngóng vào, khịt mũi tỏ vẻ bất bình. Cậu bé đó là Kính Minh, em trai Nhược Thảo, kém cô ba tuổi..– Chị à, chị đừng quậy phá nữa được không? Phụ thân sư huynh đã giận đến sắp phát hỏa rồi, làm em mấy hôm nay cũng không dám xin đi đâu chơi nữa!."Phụ thân sư huynh" là biệt danh mà hai chị em đặt cho bố Nhược Bạch. Nguyên do là Bách Thảo kết hôn đã sắp hai chục năm, có hai mặt con với nhau rồi mà trước sau vẫn một câu Nhược Bạch sư huynh hai câu cũng Nhược Bạch sư huynh, nên bọn nhỏ mới hè nhau đặt cho bố cái biệt danh kỳ khôi này. Ban đầu chúng còn trịnh trọng gọi đầy đủ là "Phụ thân Nhược Bạch sư huynh của chúng con", về sau càng lớn càng lười, rút lại còn bốn chữ "Phụ thân sư huynh" cụt ngủn. Dĩ nhiên chúng chỉ dám lén gọi sau lưng, chứ trước mặt Nhược Bạch làm sao dám to gan phạm thượng như thế..Trái ngược với sự ồn ào của chị gái, Kính Minh là một cậu thiếu niên thư sinh điềm tĩnh giống bố, có điều khoản đam mê võ thuật thì chẳng giống bố tí nào. Kính Minh từ bé đã ham đọc sách, đọc đến nỗi hai con mắt cận nặng phải đeo kính, cực kỳ lười vận động. Rõ ràng là sống giữa võ quán to nhất nhì Ngạn Dương, thế mà cậu chàng chẳng biết tí võ vẽ nào..Nhược Thảo tuy lớn hơn em trai ba tuổi nhưng tính tình có phần ngang ngược trẻ con. Cô bé này sinh ra vào thời điểm Bách Thảo đang ở đỉnh cao sự nghiệp. Là con gái đầu lòng của đương kim quán quân Taekwondo trẻ thế giới và một huấn luyện viên tài năng cũng thuộc đẳng cấp quốc tế, Nhược Thảo vừa chào đời đã lên trang nhất các báo thể thao, nói không ngoa thì chính là tiểu công chúa của làng thể thao Trung Quốc. Cô bé lại có tư chất Taekwondo, hơn 5 tuổi đã bắt đầu thi đấu, đi đến đâu cũng được người ta vây quanh cưng chiều, tán thưởng. Thế nên dù hai vợ chồng Nhược Bạch dạy con rất nghiêm, Nhược Thảo về cơ bản cũng là một cô bé ngoan, lễ phép, hiểu chuyện, nhưng nói cho cùng vẫn khó tránh được chút thói xấu của tiểu thư con giời..Nhược Thảo đến nay tuổi đời chưa tròn hai mươi nhưng thành tích thi đấu Taekwondo đã chẳng kém gì mẹ, đứng vào hàng top những ngôi sao trẻ quốc tế. Bình thường cô bé hoạt bát linh lợi, có phần đanh đá, nhưng khi thi đấu phong thái lại trầm ổn điềm tĩnh giống hệt bố. Có lẽ vì lúc nhỏ Nhược Thảo rất bám bố mẹ, những lúc hai vợ chồng phải tập luyện mà con bé cứ khóc ngằn ngặt đòi theo, cuối cùng hai người phải mang cả nó đến phòng tập. Nhược Thảo nhìn phong thái của bố rồi bắt chước y xì đúc, bản mặt con nít tròn như trái táo bầu bĩnh lại mang biểu cảm của lão cán bộ Nhược Bạch lúc đó khiến mọi người đều thích thú phá ra cười..Có một lần Diệc Phong vì hiếu kỳ mới hỏi bé Nha Nha vì sao chỉ bắt chước bố Nhược Bạch mà không bắt chước mẹ Bách Thảo, nói xong liền tiện tay quơ con gấu Teddy cỡ đại mà Hiểu Huỳnh hay ôm đi ngủ, nói gấu Teddy là bố Nhược Bạch còn Nha Nha là mẹ Bách Thảo, thử bắt chước mẹ Bách Thảo tập võ cùng bố Nhược Bạch cho chú Diệc Phong xem với nào. Nha Nha ôm quyền giơ bàn chân bé xíu lên tập đá đầy khí thế, Diệc Phong lẫn Hiểu Huỳnh ngồi cạnh túm tụm vừa xem vừa reo hò cổ vũ. Mãi đến lúc con bé ngừng đá, nhảy bổ tới ôm cổ Teddy, rồi má không nhắm trán không nhắm, nhắm đúng miệng nó mà cạp lấy, thì hai người mới tá hỏa xông vào can thiệp.."Mẹ Bách Thảo làm thế mà gấu Teddy cũng chịu để yên thế à???" _ Diệc Phong nhăn nhó cố vớt vát cú chót.."Gấu Teddy lúc đầu đẩy mẹ ra, nói "Còn Nha Nha"_ Nha Nha mếu máo nói khi nhìn vẻ mặt hình sự của hai cô chú. _ "Nhưng gấu Teddy không đẩy được mẹ ra, về sau còn ôm eo mẹ nữa" _ Con bé nói xong nước mắt đã lưng tròng, dáng vẻ vô cùng oan ức..Từ đó, Nha Nha đáng thương không được theo bố mẹ đến phòng tập nữa. Bách Thảo thỏa hiệp để cho Hiểu Huỳnh dùng kẹo ngon dụ Nha Nha, cuối cùng con bé cũng chịu để bác Hiểu Huỳnh trông mỗi khi bố mẹ đi tập. Con bé càng lớn càng điệu, quần áo, phụ kiện, phấn son cái gì cũng rành rẽ, xem ra là không giống bố, không giống mẹ, nhất định là giống bà bác quý hóa Hiểu Huỳnh rồi. Tuy có một vấn nạn là thường xuyên thâm hụt tiền tiêu vặt, nhưng con bé học hành chăm chỉ, tập luyện thi đấu nghiêm túc, nên hai vợ chồng cũng không quản mấy thú vui nhỏ nhặt của nó..Thế rồi khoảng mấy tháng nay, Nhược Thảo bắt đầu trở chứng dở dở ương ương, lơ đãng bỏ tập luyện, đi học cũng có lúc trốn tiết bị bắt viết bản kiểm điểm, khiến cho Bách Thảo lo lắng. Lúc đầu chỉ cho rằng con bé đến tuổi sắp lớn thì nắng mưa thất thường vậy thôi, nhưng rồi Bách Thảo phát hiện ra con bé mấy tháng nay xao lãng tất cả chỉ vì một đam mê mới: nhiếp ảnh..Giống như tất cả những đứa trẻ cùng trang lứa khác, Nhược Thảo là một cô bé ham chơi. Nhưng có ham chơi cũng chỉ là những thú vui thông thường của bọn nhỏ như xem phim, đọc truyện, mua sắm, làm đẹp, đi công viên giải trí, ăn vặt .... Nhưng với nhiếp ảnh thì khác. Từ ngày được bác Lâm Phong tặng chiếc máy ảnh kỹ thuật số đời mới vào dịp sinh nhật trước, nỗi ám ảnh của Nhược Thảo đối với cái máy ảnh không thể định nghĩa đơn thuần bằng hai từ "ham chơi" được nữa. Cô say mê chụp, say mê phân tích ảnh chụp, sưu tầm rất nhiều ảnh chụp đẹp trên báo chí và internet, lưu đầy nhóc ổ cứng khiến Kính Minh than trời vì cậu chàng không còn chỗ lưu dữ liệu game. Nhược Bạch là người nghiêm khắc nhưng tôn trọng tự do của con, nên vẫn để con gái thoải mái theo đuổi sở thích. Nhưng dạo gần đây Nhược Thảo bắt đầu trở nên quá trớn, tự tiện kết bạn với rất nhiều người lạ qua mạng, nói đó là hội những người cùng đam mê nhiếp ảnh, còn đòi cùng họ đi cắm trại mấy ngày ở ngoại ô. Nhược Bạch nhất quyết không đồng ý, làm gì có ai lại cho con gái mình đi cắm trại qua đêm với một đám người lạ! Nhược Thảo thuyết phục cha mãi không được, cuối cùng bốc đồng tự ý lén trốn đi, sợ cha mắng nên lại tắt cả điện thoại! Chưa bao giờ Bách Thảo thấy Nhược Bạch giận như thế! Nhược Thảo ba ngày sau cắm trại vui vẻ xong quay về nhà đã bị phạt rất nặng, không chỉ cấm túc toàn thời gian, mà Nhược Bạch còn đem bộ ảnh sưu tập quý giá trong phòng con gái đốt hết. Nhược Thảo giận cha, nên mấy ngày nay cứ lang thang ở ngoài cả ngày, tối mịt mới chịu về phòng ngủ, nhất quyết không thèm nhìn mặt cha nữa..Kính Minh đối với trận ác đấu rung chuyển trời đất này giữa cha và chị gái, chỉ có thể bất đắc dĩ núp một bên để tránh tên rơi đạn lạc. Cậu thích đọc sách, nên đặc biệt thích bám theo bác Thân Ba, bắt chước bác ấy làm một cuốn sổ tay bìa da, đi đâu cũng lúi húi ghi ghi chép chép..Trận chiến tranh lạnh ấy rốt cục kéo dài hơn một tháng. Nói cho cùng, cha và con gái liệu có thể không nhìn mặt nhau được bao lâu? Nhược Thảo dần dần cũng nguôi ngoai, nhưng niềm đam mê nhiếp ảnh thì không hề giảm. Cô vẫn lén lén lút lút tích trữ ảnh chụp trong nhà, nhưng được mẹ khuyên bảo cũng bớt bốc đồng hơn, không tự ý làm những chuyện liều mạng như lần trước nữa..Thế rồi đến năm 18 tuổi, khi tốt nghiệp cấp ba, vào một bữa cơm gia đình bình thường như bao bữa cơm gia đình khác, Nhược Thảo trịnh trọng cầm tờ thông báo tuyển thẳng vào Đại học Thể dục thể thao mới nhận được buổi sáng hôm đó, trước mặt cha mẹ xé nó ra thành bốn mảnh không thương tiếc, tuyên bố cô sẽ thi vào Học viện Mỹ thuật, chuyên ngành nhiếp ảnh..Nhược Bạch tối đó bỏ cơm..Anh chưa từng có ý nghĩ sẽ áp đặt con cái theo con đường võ thuật. Có điều, làm ngành nhiếp ảnh nói riêng và các ngành nghệ thuật nói chung, anh thực chưa từng nghĩ đến. Con gái con đứa, sao không học lấy một công việc văn phòng an lành, ổn định, ngày ngày từ nhà đến chỗ làm, mưa không tới mặt nắng không tới đầu, rồi tìm lấy một anh chàng trí thức tử tế nào đó mà lập gia đình. Phóng viên nhiếp ảnh nay đây mai đó, phải lăn lết vào đủ thứ xó xỉnh để chụp ảnh, không chừng vào những chỗ phức tạp còn có thể gây thù chuốc oán, tai bay vạ gió. Sao con bé ngành gì không chọn, lại chọn cái ngành đó chứ?.Nhược Thảo khẽ lách cửa rón rén vào trong phòng, thấy cha đang yên lặng ngồi viết thư pháp. Cô biết mỗi lần cha luyện thư pháp, đều là vì trong lòng có điều phiền muộn. Cô nghe mẹ Bách Thảo kể, trước kia khi mới quen cha, mẹ luôn nghĩ cha luyện thư pháp vì sở thích. Sau này mẹ mới biết lúc đó cha còn trẻ mà phải chịu quá nhiều lo toan gánh nặng, tính cách cha lại không giống như con có thể đem hết uất ức nói toạc ra, nên mới tìm đến thư pháp, đem những nỗi sầu muộn gửi hết vào nét chữ..Nhược Thảo đứng cạnh nhìn cha viết chữ, hồi lâu cũng không biết phải nói gì. Cô biết cha lo cho cô, nhưng cô đã lớn rồi, cô tự tin có thể làm chủ được cuộc đời mình. Chẳng phải cha cô trước kia cũng tự lập từ rất sớm sao? Cô là thân con gái nhưng tuyệt đối chẳng hề kém cạnh ông đâu!.Nhược Thảo còn đang định mở miệng, Nhược Bạch đã đặt bút xuống, cầm tờ thư tháp mới viết lên nhẹ nhàng đặt vào tay con gái, nói:.– Con tự tin mình có thể thi đỗ vào Học viện đó không? Từ giờ đến kỳ thi tuyển còn hai tháng nữa, nếu thực không tự tin thì có thể mời thầy về luyện thêm, cha sẽ nhờ cô Mai Linh tìm giúp. Cô ấy quen thân khá nhiều trong giới thiết kế..Nhược Thảo ngơ ngác hồi lâu không tin nổi vào tai mình. Đến lúc cô nhìn xuống tấm thư pháp cha vừa đưa cho, trên đó viết vỏn vẹn một chữ "Mỹ". Cô bé lặng lẽ ôm tờ giấy vào lòng, ngồi bệt xuống sàn nhà, đầu tựa vào chân ghế của cha như những ngày còn thơ bé..Vậy là thấm thoắt, Nhược Thảo đã học xong năm nhất tại Học viện Mỹ thuật. Cô thường xách máy ảnh đi xa cùng các bạn để tìm cảm hứng chụp. Kính Minh say mê Công nghệ thông tin. Cậu mày mò mở một hot blog trên mạng, viết rất nhiều bài thú vị về đời sống giới trẻ, gần đây có người còn gọi điện đến dạm hỏi mua lại blog của cậu. Để có tư liệu viết bài, Kính Minh cũng thường xuyên phải đi thực địa, hoặc là ngồi lì cả ngày trong phòng, đánh vật với mớ tư liệu chất đống của cậu ta..Cuối cùng, người tri giao với Nhược Bạch nhất, tâm đầu ý hợp với anh nhất, cũng là người duy nhất kế thừa con đường võ thuật của anh, lại không phải hai đứa con ruột mà là Anh Trạm Hoa – cậu con nuôi gốc Hoa mà Sơ Nguyên gửi từ Mông Cổ về..Sơ Nguyên bao năm nay vẫn mải miết đi khắp các nước, thực hiện các chiến dịch từ thiện và nghiên cứu y học, mỗi năm thường về thăm Tùng Bách đôi ba tuần. Lúc trước anh gửi thư về nói đã có bạn gái, mọi người chẳng ai tin. Ấy thế mà hóa ra anh nói thật. Năm ngoái, một cô gái người Hà Lan phúc hậu, xinh xắn tìm đến Tùng Bách, nói cô ấy là bạn gái Sơ Nguyên, tiện có chương trình y tế ở Bắc Kinh nên bay qua đây gửi giúp ít quà mà Sơ Nguyên nhờ mang về. Cô gái ấy tên Sandra, cũng là bác sĩ, đã cùng Sơ Nguyên tham gia rất nhiều chương trình y tế cộng đồng tại châu Phi. Hai người tâm hồn đồng điệu, cùng chung chí hướng nên tình yêu đến thật nhẹ nhàng. Có điều hiện tại hai người vẫn phải bôn ba suốt, nên chưa có điều kiện kết hôn..Cũng chính vì phải nay đây mai đó, nên Sơ Nguyên mới gửi bé Anh Trạm Hoa về Ngạn Dương nhờ vợ chồng Nhược Bạch chăm sóc. Cậu bé mồ côi từ nhỏ, lại lớn lên ở xứ hoang mạc khắc nghiệt nên còn bé đã rất bản lĩnh, rất chững chạc, giống Nhược Bạch hồi nhỏ đến bảy tám phần. Anh Trạm Hoa cũng rất say mê Taekwondo, lại có tư chất làm huấn luyện viên. Thuở Nha Nha còn bé có lần Nhược Bạch thấy Tiểu Trạm hướng dẫn động tác cho Nha Nha thì giật mình, vì cậu bé phân tích kỹ thuật rất sắc sảo, từ đó anh mới chú ý bồi dưỡng cho cậu bé. Đến giờ Tiểu Trạm đã là một thanh niên 24 tuổi cao lớn chững chạc, Nhược Bạch bắt đầu chuyển giao dần quyền quản lý Tùng Bách cho cậu. Nhược Thảo có lần nhõng nhẽo nằn nì bố, bố à, võ quán bố đã giao cho Trạm ca, hay bố giao nốt con gái bố cho Trạm ca đi. Tiểu Trạm chỉ cười cười. Nhược Bạch nói, để xem người ta có thèm rước con không chứ? Nhược Thảo liền hăng hái lao vào bếp theo mẹ học nấu nướng cắm hoa các kiểu, được một tháng thì chán lại hoàn chán, quay lại làm con mèo lười biếng tối ngày ôm máy chụp ảnh. Cuối cùng vẫn chỉ có Tiểu Trạm chiều nổi Nhược Thảo. Những hôm bố mẹ vắng nhà, cô nàng chỉ quấy quá úp tạm bát mỳ tôm, anh qua chơi thấy bếp núc tung tóe lại cười hiền xắn tay vào nấu cho hai chị em bữa cơm. Kính Minh thường nói chỉ có Anh Trạm Hoa mới là chị gái cậu, còn cái bà trẻ lười chảy thây kia thì cậu không biết là ai..Bản thân Nhược Bạch thì gần đây bỗng muốn viết sách, đúc kết lại toàn bộ những phương pháp huấn luyện và tự huấn luyện mà anh đã dày công nghiên cứu trong suốt sự nghiệp võ đạo của mình. Kính Minh bình thường không có hứng thú với võ thuật, nhưng lại đặc biệt hứng thú với hai từ "viết sách". Thế là cậu chàng sốt sắng đòi làm trợ lý nghiên cứu cho cha, bày ra nào là sơ đồ kế hoạch nghiên cứu, nào là các loại sổ tay, giấy nhớ, máy ghi âm.... Mỗi tối hai cha con lại bày đầy ra một bàn, cùng nhau bàn bạc, người nói kẻ chép, vô cùng hăng say..Nhược Thảo đang nằm bò trên sofa ăn hoa quả, nhìn thấy cảnh tượng bố và em trai chụm đầu phân tích tài liệu như hai ông giáo sư sử học, liền thích thú giơ máy lên chụp tách một cái. Vừa lúc đó Bách Thảo dọn dẹp xong bữa tối cũng từ nhà bếp đi ra, cô bé liền giơ máy ảnh lên khoe mẹ bức hình mới chụp. Bách Thảo vui vẻ xoa đầu con gái, tấm tắc khen bức ảnh thật đẹp..Họ không biết rằng, khung cảnh gia đình bốn người quây quần bên nhau lúc này, mới thực là bức ảnh đẹp nhất..**ĐOẢN TÍN KẾT**.Đêm đã về khuya. Bách Thảo xua hai đứa con đi ngủ, đoạn bước vào phòng, thấy Nhược Bạch đang ngồi tựa trên giường, cầm cuốn sổ công việc dò dò gạch gạch như mọi khi..Cô bước đến cạnh giường, với tay lấy hộp thuốc cao định pha cho chồng uống. Đây là thuốc cao điều chế từ thảo dược do Sơ Nguyên gửi về, mỗi tối cho Nhược Bạch uống một thìa pha với nước nóng, nhờ đó tình trạng tim của anh tốt hơn rất nhiều. Những lúc trời trở lạnh hay mưa gió sụt sùi cũng không còn đau nhức mệt mỏi như ngày xưa nữa..Nhược Bạch thấy vợ vào thì nắm tay cô kéo xuống ngồi cạnh mình. Bách Thảo hiếu kỳ ngồi tựa vào vai chồng, nhìn cuốn sổ trong tay anh hóa ra còn kẹp rất nhiều tờ rơi quảng cáo.."Bách Thảo!" _ Nhược Bạch khẽ nghiêng đầu nhìn vợ dịu dàng nói.."Cuốn sách của anh chắc tầm một tháng nữa là viết xong. Sang tháng bảy công việc rỗi rãi, trong nước lẫn quốc tế đều không có giải đấu nào lớn, việc huấn luyện thường xuyên ở Trung tâm anh đã nhờ Thân Ba quán xuyến rồi. Hai đứa nhỏ ở nhà có thể tự lo được, Tiểu Trạm cũng sẽ để mắt đến chúng nó. Đến lúc đó, chúng ta đi du lịch một chuyến nhé!"."Đi du lịch?" _ Bách Thảo khẽ nhỏm đầu dậy khỏi vai chồng, vừa ngạc nhiên vừa thú vị..Nhược Bạch sư huynh của cô xưa nay luôn là người hướng nội. Trong mắt cô, có lẽ phòng tập Taekwondo chính là thiên đường duy nhất của anh. Trước nay hai người cũng cùng nhau du đấu không ít quốc gia, từ Âu sang Á, có điều Nhược Bạch sư huynh chưa từng tỏ ra hứng thú với việc khám phá thế giới, mỗi lần ra nước ngoài đều tập trung vào công việc, không mấy khi có chuyện hai vợ chồng nhàn tản dắt tay nhau thả bộ trên phố xá như những khách du lịch đúng nghĩa.."Ừ! Chẳng phải Bách Thảo vẫn chưa được hưởng tuần trăng mật đó sao? Không đi bây giờ, chẳng lẽ đợi mấy năm nữa Nhược Thảo cưới chồng, rồi lại bắt vợ chồng già chúng ta trông cháu ngoại cho nó rảnh chân tung tăng đi chụp ảnh?"."Thật là...! Tiểu Thảo mới mười chín tuổi đầu, làm gì đã lấy chồng sớm thế được! Anh cứ khéo lo!" _ Bách Thảo khúc khích cười.."Không nhớ ngày trước là ai chưa đầy hai mươi tuổi đã sống chết đòi lấy anh ấy nhỉ, xem ra đã quên mất rồi?" _ Nhược Bạch cười cười, lập tức bị vợ đấm yêu một cái.."Chúng ta đã lớn tuổi thế này, còn đi trăng mật gì nữa chứ?" _ Bách Thảo lại ôm cánh tay chồng, thoải mái duỗi người vào lòng anh.."Bách Thảo!", giọng anh cất lên thoang thoảng trên trán cô như cơn gió nhẹ, " Tuy anh không phải người lãng mạn gì cho cam, nhưng một người con gái kết hôn xứng đáng được hưởng những gì, anh đều biết. Ngày đó lấy nhau lúc còn khó khăn, không lo được cho em một đám cưới tử tế, đến váy cưới cũng phải mặc lại đồ cũ, kết hôn xong lại lao đầu vào mưu sinh, chẳng đưa em đi hưởng tuần trăng mật đẹp đẽ được như người ta. Bách Thảo, những chuyện đó, trước nay anh vẫn không hề quên!".Bách Thảo cúi đầu mân mê cổ áo chồng. Những chuyện đó vốn dĩ cô không hề để ý. Đám cưới to nhỏ gì cũng chỉ để thông báo cho mọi người biết từ giờ cô là vợ Nhược Bạch sư huynh. Váy cưới đẹp xấu gì cũng chỉ để cho anh ấy ngắm. Ở nhà hay ở nơi chân trời góc biển cũng chỉ quan trọng có được bên anh ấy hay không. Nhưng cô biết Nhược Bạch sư huynh rất cố chấp. Những gì anh thấy xứng đáng, những gì anh đã giữ trong lòng, nhất định có ngày phải hoàn thành tâm nguyện.."Nhược Bạch sư huynh muốn đi đâu?" _ Bách Thảo dịu dàng hỏi.."Bách Thảo muốn đi đâu thì chúng ta sẽ đi chỗ đó! Em xem, Lâm Phong đã tìm cho anh một đống chương trình du lịch này, Âu có Á có, chỗ nào cũng rất đẹp." _Nhược Bạch vừa nói, vừa rút tập giấy quảng cáo từ cuốn sổ ra đưa cho Bách Thảo.."Nhược Bạch sư huynh thích vãn cảnh bờ hồ như vậy, chi bằng chúng ta du ngoạn Giang Nam một chuyến, vừa gần vừa rẻ. Thời tiết ở đó lại ấm áp dễ chịu. Chứ đi nước ngoài nếu phải khí hậu lạnh, e là sức khỏe của anh không đủ ..." _ Bách Thảo nhớ lại những lần đi du đấu châu Âu, Nhược Bạch bị khí hậu ôn đới vừa lạnh vừa khô hành hạ, liên tục ho khan, có lần tới Anh còn bị sương mù ẩm ướt làm cho xương khớp đau nhức, trong đầu lập tức tính toán thế.."Em nói.... " Cánh tay rắn chắc không biết từ lúc nào đã vòng qua eo Bách Thảo ôm cứng, "Sức khỏe của tôi... không đủ?" Nhược Bạch cất giọng êm ái, ánh mắt lướt xuống mặt vợ đầy vẻ nguy hiểm..Bách Thảo phì cười một tiếng, định nhanh nhẹn trốn ra ngoài, nhưng căn bản vận động viên không có cách nào thắng được huấn luyện viên, còn chưa kịp ra đòn đã thấy mình bị knock out thê thảm..Kính Minh từ nhà vệ sinh đi lướt qua cửa phòng bố mẹ lập tức gào lên phẫn nộ:."Ông bà phải đóng cửa vào chứ!!!!!" _ Nói xong xiêu vẹo đi thêm hai bước nữa, ngón chân cái đáng thương vô ý phang một cú chí mạng vào chân bàn.."Ui da!!!!!" _ Kính Minh bi phẫn cà nhắc lết về phòng, đến cửa thì thấy chị gái thò đầu từ phòng kế bên ra khoái trá hỏi:."Mẹ lại cưỡng hôn phụ thân sư huynh hả?".Kính Minh nhăn nhó lầu bầu đáp trả:.– Không! Ngược lại!.Nhược Thảo đu mình vào nắm đấm cửa, rú lên nho nhỏ đầy kích động:.– Ây da, phụ thân quả nhiên có tiến bộ nha! Vậy mới xứng đáng là bố con chứ!!!.Trong phòng, Bách Thảo đã ngượng chín mặt, không ngừng đấm thùm thụp vào ngực chồng. Nhược Bạch chỉ mím miệng cười. Rõ ràng hồi mới cưới có người bạo gan trước mặt con gái ba tuổi cũng không ngần ngại lao bổ tới ôm anh mà hôn ngấu nghiến, bây giờ lại thành ra e e thẹn thẹn thế này là nguyên cớ gì?.Bách Thảo nằm dựa vào ngực chồng, ngước mắt nhìn tấm ảnh cưới chụp cách đây gần hai mươi năm treo trên đầu giường. Năm đó cô mặc lại áo cưới cũ của mẹ, tóc kẹp nơ, Nhược Bạch sư huynh cũng mặc một bộ vest xám đơn giản. Ảnh cưới cũng chỉ chụp vài kiểu thôi, không có album đồ sộ long lanh chụp giữa ngoại cảnh hùng vĩ như các cặp đôi mới cưới bây giờ.."Nhược Bạch sư huynh! Nếu lần này là đi hưởng tuần trăng mật, hay em cũng mặc lại một bộ váy cưới mới nhé!" _ Bách Thảo mơ màng hỏi, không rõ thật hay đùa..Nhược Bạch khẽ cười, những ngón tay thon dài thận trọng tỉ mỉ vuốt lên khuôn mặt vợ. Khuôn mặt năm xưa cùng anh bước vào hôn lễ còn bầu bĩnh căng tròn, giờ đã hao gầy theo năm tháng tuổi tác.."Chỉ cần Bách Thảo mặc váy cưới, sẽ lại là cô dâu mới của anh.".Bách Thảo nghe lẫn trong hơi thở ấm áp đang tỏa xuống mặt mình, là những tiếng thì thầm như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top