Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[PB] Mặc đồ thuỷ thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️WARNING OOC, sech
author : 你有墨吗

vẫn như cũ, xưng hô của Pine sẽ là em-anh và Tiểu Bạch là anh-em, GDT là cậu, TDB là anh nhé🫰

__________________________________




















Sau buổi phát sóng trực tiếp sinh nhật vừa qua của Giản Nhung trong quần áo nữ rất hiệu quả, Anh Đinh dường như đã khám phá ra một thế giới kiếm tiền mới, nhất quyết muốn thực hiện một buổi phát sóng trực tiếp khác về quần áo nữ. Nhưng Qian, Road và Pine không thể mặc quần áo phụ nữ, Giản Nhung lại không thể mặc quần áo nữ nữa nên trách nhiệm nặng nề này rơi vào đầuTrang Diệc Bạch.

Khi Trang Diệc Bạch biết mình phải mặc quần áo nữ, anh cảm thấy như cả thế giới của mình gần như đã sụp đổ, điều đau khổ nhất là khi anh đuổi theo anh Đinh để hỏi lý do mặc quần áo nữ, anh Đinh đã nói: "Không có lý do."

Không có lý do ? Cái quái gì vậy! Tại sao mình lại phải mặc đồ nữ? Còn troller tóc xanh thì sao?, hãy để anh đi mặc quần áo nữ mà không có lý do thì có ích gì!

Tuy nhiên, cuối cùng Support nhỏ của chúng ta đã thất bại trước Anh Đinh, buộc phải mặc bộ đồ thủy thủ màu xanh lá cây và trắng.

Phần trên màu trắng, cổ áo và nơ có màu xanh nhạt, một màu rất tươi. Nó trông rất đẹp trên người Trang Diệc Bạch, là kiểu đẹp lạ thường. Lạ thường nhưng dễ thương. Tuy nói điều này thật kỳ lạ nhưng đó là sự thật.

Váy cũng có màu xanh nhạt. Dưới màu xanh nhạt đó là một đôi chân thon dài trắng nõn.

Lúc này, Support mặc đồng phục thủy thủ bị ép phải trang điểm đang la hét.

Giang Dư Tùng nghe thấy Support nhỏ của mình hét lên ở trên tầng*, trong lòng cảm thấy buồn cười, sau khi ăn được vài miếng thì đặt đũa xuống và đi lên lầu

*theo raw thì chỗ này là 楼下: tầng dưới , nhưng đoạn sau lại dùng 上楼: lên tầng nên toi hơi cấn thôi thì sửa nhé=))

Trang Diệc Bạch bị Anh Đinh và chuyên gia trang điểm ép ngồi vào ghế để trang điểm. Cảm giác kẻ mắt rất khó chịu, giống như bị ai dùng tăm chọc vào mí mắt. Cảm giác kỳ quặc này khiến Trang Diệc Bạch rơi vài giọt nước mắt.

Thế là Giang Dư Tùng đi lên lầu và nhìn thấy SP của mình với đôi mắt đỏ hoe đang la hét.

"P Cưng, cứu anh với!!" Trang Diệc Bạch thấy Giang Dư Tùng tới liền cầu cứu, hy vọng AD có thể cứu anh khỏi tay thợ trang điểm.

Tuy nhiên, Giang Dư Tùng chỉ nhẹ nhàng nói: "Ngoan."

Trang Diệc Bạch "..!!!.."

Lời nói của Giang Dư Tùng với giọng lạnh lùng và hơi trầm dường như có ma lực, khiến Trang Diệc Bạch bình tĩnh lại. Nhưng máu trong cơ thể anh trở nên khó chịu, cứ trào dâng, nhuộm tai anh đỏ bừng.

Thử hỏi ai chịu nổi! Bạn trai dỗ dành bạn nói "ngoan" Ai có thể chịu đựng được điều này!!!, Trang Diệc Bạch dù sao cũng không chịu nổi. Hơn nữa, cách dỗ dành này sẽ khiến người ta luôn nghĩ đến một số phương diện bị cấm!

Nghĩ đến đây, mặt Tiểu Bạch càng đỏ hơn. Rõ ràng anh ta là người mới, cái gì cũng không hiểu, sao phải chịu "đắng" như vậy?

"Xong rồi."

"Cuối cùng cũng được giải phóng!" Trang Diệc Bạch đứng dậy đi tới trước mặt Giang Dư Tùng.

Không biết ai đã mua bộ quần áo này, áo hơi ngắn, khi giơ tay lên sẽ lộ ra cái bụng phẳng lì, trắng và mềm . Chiếc váy dường như cũng ngắn hơn, đến dưới đầu gối và thậm chí còn ngắn hơn khi xoay người.

Cổ họng của Giang Dư Tùng khô khốc, cậu nói: "Trông rất đẹp."

Đặc biệt đẹp.

"Hừ hừ , đấu tranh lâu như vậy cũng không uổng phí." Tiểu Bạch kéo váy xoay vòng tròn, giống như một đứa trẻ, rất trẻ con.

Giản Nhung chỉ nghĩ đến việc cười nhạo bộ đồ nữ của Trang Diệc Bạch nên vội vàng ăn tối.

Không lâu sau, Giang Dư Tùng nhanh chóng kéo Lộ Bá Nguyên lên lầu. Ngay khi nhìn thấy Trang Diệc Bạch, Giản Nhung bắt đầu trả thù. Cậu bắt lấy Tiểu Bạch và chế giễu anh, quyết tâm trả lại trò cười của Trang Diệc Bạch khi cậu mặc JK.

Tiểu Bạch sầu não nhưng Tiểu Bạch không nói.

Tiểu Bạch và Giản Nhung cãi nhau , chiến tranh nổ ra. Cuộc chiến kéo dài cho đến khi Giang Dư Tùng và Lộ Bá Nguyên nhắc nhở hai chiến sĩ rằng đã đến lúc phát sóng trực tiếp.

Lưu lượng phát sóng trực tiếp không ngoài mong đợi, mặc dù không bằng lần của Giản Nhung nhưng vẫn rất ấn tượng. Chỉ là một người đàn ông họ Giang nào đó nhìn chằm chằm vào người đang livestream quá say mê, sau đó bị cư dân mạng tinh mắt phát hiện, gây ra một làn sóng bàn luận sôi nổi . Vì vậy, Anh Đinh mời cậu ta sang một bên nhìn vợ mình một cách lặng lẽ.

...

Khi Tiểu Bạch phát sóng trực tiếp xong, định gọi P Cưng về ngủ, anh mới nhận ra người nhẫn tâm chết tiệt này không đợi mình nữa, không biết có phải cậu ta đã đi ngủ trước hay không.

Tiểu Bạch có chút bất mãn bĩu môi, bất quá vừa kết thúc trận đấu không lâu, mọi người đều mệt mỏi, cho nên đi ngủ sớm cũng là bình thường, nhưng anh cũng không phải lo lắng ngủ không đủ giấc, anh Đinh cho họ hai ngày nghỉ ngơi!

Tự an ủi mình xong, Tiểu Bạch cũng đi tới trước cửa phòng, vừa mở cửa ra, một bàn tay vươn ra từ khe hở, kéo anh vào phòng.

Trang Diệc Bạch bị người đàn ông áp vào tường, còn chưa kịp mở miệng, Trang Diệc Bạch đã bị một đôi môi mềm mại ấm áp chặn lại, biến thành một tiếng rên rỉ nhỏ.

Tại sao P Cưng vẫn chưa ngủ? Trang Diệc Bạch buồn ngủ nghĩ. Trước khi anh kịp tìm ra câu trả lời, đôi tay không an phận ủa Giang Dư Tùng đã có câu trả lời.

Lúc này, bàn tay vốn đang đặt trên thắt lưng của Giang Dư Tùng chậm rãi đưa vào trong bộ đồng phục thủy thủ, tay còn lại càng tiến sâu vào trong váy, nhẹ nhàng nhéo vào dương vật của Support nhỏ.

May mắn thay, ngày mai là ngày nghỉ nên không cần phải dậy sớm.

....

Giang Dư Tùng kéo Tiểu Bạch vào phòng và hôn anh. Hai người hôn nhau từ cửa đến giường. Trang Diệc Bạch bị hôn hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống giường. AD thân yêu đang hôn anh, đặt tay lên gáy khi anh ngã, giường lại mềm mại nên khi ngã xuống anh cũng không có cảm giác gì mấy.

"P Cưng..." Trang Diệc Bạch lúc hôn không thở được, mỗi lần thiếu dưỡng khí sẽ hơi nhích ra xa một chút và hô "P Cưng" Giang Dư Tùng sẽ hiểu ý, dừng lại cho anh lấy chút không khí.

Giang Dư Tùng nhẹ nhàng lau khóe miệng ướt át của Support bằng ngón tay cái. Sau đó cậu lại hôn anh thật mạnh, lần này không thương tiếc.

Người mặc bộ đồ thủy thủ màu xanh đậm nằm trên giường bị ấn vào chiếc chăn bông mềm mại, như thể đang chìm vào trong, thường không kiềm được phát ra vài tiếng rên rỉ.

"P Cưng..."

Hai người đã ở bên nhau được vài tháng, nhưng sau lần đầu tiêncủa hai người, lịch thi đấu và huấn luyện dày đặc đến mức việc tập luyện mỗi ngày sẽ rất mệt mỏi khiến ai nấy kiệt sức, và họ không có thời gian và sức lực để làm nhiều hơn

Vì vậy khi họ có một kỳ nghỉ, Giang Dư Tùng, người vốn đã kìm nén đã lâu sau khi nhìn thấy quần áo nữ của Tiểu Bạch, lý trí như pha lê của cậu dường như đã bùng nổ, "bùm một tiếng", chỉ còn lại một chút mảnh vụn. Những mảnh vụn còn sót lại đã giúp chống đỡ cho cậu cho đến khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp mà không gây ra bất kỳ tai nạn nào, đồng thời cứu rỗi trái tim non nớt của anh Đinh.

Giang Dư Tùng hôn lên trán Support nhỏ một cách dịu dàng, nhưng điều không phù hợp với sự dịu dàng là cậu đưa những ngón tay vào.

Hai ngón tay của Giang Dư Tùng dạo quanh cơ thể Support nhỏ. Những ngón tay thường ngày nhảy múa trên bàn phím giờ lại được sử dụng cho chuyện tình cảm.

Khi ngón tay chạm đến một điểm nhất định, Support nhỏ gần như vô thức phát ra một âm thanh ngọt ngào. Giang Dư Tùng với ý định xấu xa dùng sức vào điểm đó. Người bên dưới dường như không thể chịu nổi và muốn vùng vẫy rời đi, nhưng Giang Dư Tùng đã giữ chặt anh.

"Ngoan, đừng cử động..." Giang Dư Tùng đã nhẫn nhịn kể từ lúc nhìn thấy Support nhỏ của mình mặc trang nữ, sau đó cậu sợ nếu trực tiếp làm điều đó mà không nới rộng sẽ làm bị thương Trang Diệc Bạch, vì vậy cậu phải làm như vậy, chịu đựng lâu quá, hiện tại lên tiếng, giọng cậu hơi khàn.

AD thường ngày mang vẻ mặt lạnh lùng xa cách nói với giọng hơi khàn: "Đừng cử động." Tác động của sự di chuyển ở dưới lớn đến mức tai Tiểu Bạch ngày càng đỏ hơn. "P Cưng... vào đi."

Khi ngón tay được rút ra, không có cảm giác của dị vật xâm nhập mà Tiểu Bạch quen thuộc. Anh bỏ tay ra khỏi mắt mình, nhìn Bảo Bối của anh bước tới với một chiếc hộp nhỏ.

"P Cưng?"

"Ừm."

"Cho anh." Giang Dư Tùng lấy ra một thứ giống như một chiếc vòng tay từ trong hộp, có một chiếc chuông bạc nhỏ treo trên sợi dây màu đỏ, trông rất đơn giản. Có lẽ là một chiếc vòng tay, Tiểu Bạch đoán vậy. Nhưng mà Giang Dư Tùng đeo vào không phải là chiếc vòng tay, mà đeo vào mắt cá chân của Tiểu Bạch.

"?"

Tiểu Bạch bối rối "P Cưng, tại sao em đưa cho anh ,cái này...ah!"

Support nhỏ còn chưa kịp nói hết nghi vấn, Giang Dư Tùng đã hung hãn xâm nhập vào cơ thể anh, Tiểu Bạch cảm thấy mình như bị xé ra làm hai, sắp trở thành hai nửa.

Sự xâm nhập đột ngột khiến Tiểu Bạch không kịp chuẩn bị, dưới sự kích thích, lỗ sau của anh co lại, mút chặt Giang Dư Tùng, khiến cậu cảm thấy khó chịu.

"Thư giãn đi, anh chặt quá." Giang Dư Tùng cố tình ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng dỗ dành

"P Cưng, đừng như vậy." .Support nhỏ đỏ mặt vì được dỗ, cảm giác như mình đã bị nấu chín.

"Như nào?" Giang Dư Tùng lùi lại một chút, "Như thế này à?" rồi đâm mạnh vào

Giang Dư Tùng đâm anh nhanh và mạnh, tiếng rên rỉ của Trang Diệc Bạch ngắt quãng qua những cú đâm rút , khoái cảm tràn ngập khiến anh choáng ngợp, đầu óc anh trở nên hỗn loạn. Điều duy nhất anh có thể cảm nhận được chỉ là Giang Dư Tùng và tiếng chuông leng keng theo chuyển động của cậu.

Chiếc váy màu xanh đậm che khuất nơi hai người ân ái, âm thanh xuất tinh tiết lộ bí mật thầm kín dưới váy. Chiếc váy ướt đẫm dịch cơ thể và biến thành màu xanh đậm đậm hơn, gần như đen, khiến làn da trắng nõn của anh càng lộ rõ ​​hơn.

Khung cảnh thật đẹp, Giang Dư Tùng càng trở nên kiềm chế được, Trang Diệc Bạch khóc lóc cầu xin anh hãy chậm lại và nhẹ hơn, nhưng cậu ta lại phớt lờ tất cả, những cái tên anh hét lên khi cầu xin lòng thương xót càng khiến cậu ta quá đáng hơn.

Trang Diệc Bạch theo bản năng muốn chạy trốn, hôm nay Giang Dư Tùng phát điên anh thật sự không chịu nổi. Anh run rẩy lùi lại, cố gắng thoát khỏi Giang Dư Tùng, nhưng Giang Dư Tùng đã nắm lấy mắt cá chân của anh ta và mạnh mẽ kéo anh lại, và anh lại bị Giang Dư Tùng thúc.

...

Buổi chiều ngày hôm sau.

Trang Diệc Bạch toàn thân đau nhức tỉnh lại, bên người đã trống rỗng. Giang Dư Tùng không biết đã đi đâu, muốn hét lên, nhưng mở miệng lại không phát ra tiếng. Không biết hôm qua Giang Dư Tùng đã gây rối bao lâu, nhưng cuối cùng, Trang Diệc Bạch đã bất tỉnh và ngất đi.

Giang Dư Tùng, em đã thành công, Trang Diệc Bạch nằm trên giường, bất lực và điên cuồng tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top