Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4: Bà nội xì tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như thường lệ,vào giờ ăn trưa Lan Ngọc lại tìm đến quán cà phê Vỹ Dạ làm việc

"Cà phê nè"-Vỹ Dạ đặt cà phê xuống bàn

"Hôm nay em rãnh không?"- Lan Ngọc bỏ tờ báo xuống nhẹ nhàng nắm tay Vỹ Dạ hỏi


"Cô hỏi làm gì?" - ngượng đỏ mặt, Vỹ Dạ ngó xung quanh rồi vội rút bàn tay lại

"Chúng ta hẹn hò đi" - Lan Ngọc nở nụ cười tươi nhất từ trước tới nay mắt long lanh nhìn Vỹ Dạ

"Cái gì?Tôi với cô có là gì đâu mà hẹn với chẳng hò?"

"Đã diễn thì phải cho thật 1 chút chứ,cứ coi là dành 1 ngày để nâng cao tay nghề đi" - vẫn cái bộ mặt cười cười đó của Lan Ngọc làm Vỹ Dạ muốn đấm cho vài phát

"Đi mà...em... Năn nỉ mà"- Lan Ngọc cầm tay Vỹ Dạ lắc lắc. Còn đâu là một Ninh tổng thần thái ngút trời. Đường đường là tổng giám đốc khi đứng trước người mình yêu thì lại trẻ con như thế này đây

"Chỉ giỏi lu bu"-Vỹ Dạ bó tay đành bĩu môi đáp

"Dạ.Em ra đây với anh một chút nhe"-1 người thanh niên đi lại bàn của Lan Ngọc nắm lấy tay Vỹ Dạ kéo ra ngoài

"Cái...cái tên đó,hắn dám...dám nắm tay nữa hã?"-Lan Ngọc tức điên lên. Cô ngồi đó mà hắn ta lại xem như không khí hiên ngang bước tới nắm tay người yêu cô lôi đi. Thật là đáng chết..

"Anh Vinh có chuyện gì vậy?"-Vỹ Dạ hỏi khi cả 2 đã ở bên ngoài

"Tối nay... Em có rãnh không?"- Thế Vinh ngượng ngùng hỏi

"Tối nay em có hẹn rồi. Có chuyện gì không anh?"

"Anh... Muốn mời em đi ăn. Anh... Anh.. thật sự rất thích em.Em có thể làm bạn gái anh không?À đây là cà phê anh mới pha đấy em uống đi"

"Cà phê trông ngon nhĩ?"-Lan Ngọc từ đâu bước tới lấy luôn ly cà phê trên tay Thế Vinh uống hết sạch

"Lan Ngọc cô làm gì vậy?"-Vỹ Dạ bối rối la lên

"Cô kia cô làm cái gì vậy hã?"-Thế Vinh tức giận hỏi

"Đang trong giờ làm việc anh kéo người ta ra đây làm gì?" - Lan Ngọc đưa 2 tay vào túi quần vênh mặt hỏi

"Tôi làm gì thì liên quan gì đến cô?"

"Sao không liên quan?Cô ấy *ôm vai Vỹ Dạ kéo lại gần* là bạn gái của tôi.Thế hỏi cô như thế có liên quan không?"

"Hã???"-Vỹ Dạ giật mình há hốc mồm

"Tôi thích cô ấy,cô muốn thì đi mà cạnh tranh công bằng.Còn nữa cô khoác lác như thế cô nghĩ tôi tin sao?"-Thế Vinh mặt đỏ bừng lớn tiếng quát

"Tôi chả cần phải cạnh tranh công bằng,vì vốn dĩ cô ấy....đã là người con gái của tôi"-nói xong Lan Ngọc kéo Vỹ Dạ vào 1 nụ hôn trước sự ngơ ngác của người đối diện.Vì sự việc quá bất ngờ nên Vỹ Dạ cũng chả kịp phản ứng,còn Thế Vinh thấy Vỹ Dạ cứ đứng bất động nên cũng lầm tưởng những lời Lan Ngọc nói là sự thật nên cũng chẳng có gì để nói nữa

"Cô...cô làm gì vậy hã?"-Vỹ Dạ đẩy Lan Ngọc ra

"Tôi...chỉ là..."

"Là là cái gì?Đi về ngay cho tôi,về đi"

"Anh Vinh em xin lỗi. Anh vào trước đi em sẽ giải quyết với cô ấy một chút"


Thế Vinh đi vào trong. Vỹ Dạ hậm hực định quay sang mắng cho người kia cái tội dám làm càng thì...

Trong lúc đó, Lan Ngọc thấy Vỹ Dạ đang kích động. Nhận thấy mình quá trớn nên định bỏ về thì tự dưng bị người kia kéo lại

"A~~ Ngọc của em hư quá à,đang ở ngoài đường mà Ngọc dám hôn em"-Vỹ Dạ quàng tay lên vai Lan Ngọc  còn Lan Ngọc thì đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Mới lúc nảy tiểu bảo bối này còn mắng như tát nước vào mặt cô mà 😳😳


"Đứng im,bà nội đang theo dõi cô kìa"-sau lời nói của Vỹ Dạ, Lan Ngọc lén nhìn qua phía bên kia thì cách đó không xa có 1 dáng người khom khom,đầu đội mũ,đeo khẩu trang và mang kính đen đang đứng lấp ló sau lưng bức tường (Au:con lậy nội)

"Sao nội lại đến cả đây theo dõi nữa?"-Lan Ngọc vờ bực mình thôi nhưng miệng thì đang cười rộng tới man tai. Vì được Vỹ Dạ ôm chặt vừa mềm vừa thơm nên Lan Ngọc thích lắm(Au: thiệt biến thái 😒)


"Làm sao tôi biết được?Diễn đi"-Vỹ Dạ thì thầm


"Tại cái tên đó dám nói thích em kìa"- Lan Ngọc ôm chặt Vỹ Dạ nhéo má người con gái trước mặt vờ la lối giận dỗi


"Ngọc biết là em chỉ có mình Ngọc thôi mà"


"Ngọc yêu em tiểu bảo bối"- Lan Ngọc ôm chặt Vỹ Dạ vào lòng


"Được rồi nội cô đi rồi,buông tôi ra"-Vỹ Dạ vội đẩy Lan Ngọc ra


"Nội ơi là nội,sao mà về sớm thế đáng ghét thật"- Lan Ngọc nội tâm đang gào thét


"Tôi vào làm việc tiếp đây"-Vỹ Dạ nói rồi xoay lưng bước đi


"Đừng quên 7h30 tối nay tôi qua đón em nhé" - Lan Ngọc luyến tiếc nắm tay Vỹ Dạ kéo lại


"Tôi biết rồi"

Nói rồi cả hai đường ai nấy về mà không biết đằng sau cánh cửa kính Thế Vinh nhìn thấy tất cả. Lâm Vỹ Dạ là đang chủ động ôm lấy Lan Ngọc. Anh đau lòng lắm, lần đầu tiên anh rung động mạnh mẽ với một cô gái như vậy nhưng... Có lẽ không thể nữa rồi

Biệt thự Ninh gia

"Con dâu à con dâu"-bà nội vừa bước vào đến cửa đã hô to

"Có chuyện gì mà mẹ vui thế?"

"Con dâu xem nè"-nội đưa cho bà Ninh coi ảnh khi đã chỉnh cỡ chuẩn HD

"Ôi trời ơi trời ơi cái gì thế kia?"-bà Ninh lấy tay che miệng không thốt nên lời

"Hhahahaha dzui chưa?"- bà nội ngồi xuống vỗ đùi bôm bốp khoái chí

"Sao lại thế này hã mẹ?"

"Chuyện là có 1 anh chàng làm chung đang tỏ tình với cháu dâu,Lan Ngọc nhà chúng ta thấy thế liền bảo"cô ấy là người con gái của tôi"ối thật là phong độ mà.Sau đó còn hôn cháu dâu nữa,còn cháu dâu thì ôm Lan Ngọc thẹn thùng"


"Ôi thiệt vậy hã mẹ?"


"Tất nhiên"


"Muhahahah dzui quá,dzui quá xá dzui"-cả 2 cười khoái trí


"Tối nay... Để mẹ trổ tài con xem"


"Mẹ định làm gì vậy"


"Tối nay rồi biết nha" - bà nội cười gian tà


7h30 cửa hàng gà rán nhà Vỹ Dạ


"Xin mời quý...ơ con rể Ninh đến đó hã?"-ông Lâm vui vẻ


"Chào ba, ba bán đắt không ạ?"- Lan Ngọc lễ phép chào hỏi



"Cũng tạm con rể à hahah con ngồi đi Vỹ Dạ xuống ngay giờ đấy"


"Dạ"


Ngồi chờ được khoảng 10 phút thì Lâm Vỹ Dạ từ trên lấu bước xuống


"Đến sớm thế?"


"Nè cô Lâm Vỹ Dạ, cô xuống trễ mà còn nói hã?"-ông Lâm mắng yêu


"Ba này chẳng bênh vực con gái gì hết"-Vỹ Dạ hậm hực làm Lan Ngọc bật cười vì độ đáng yêu hết cỡ


"Thôi mà em,ba ơi tụi con đi đây ạ,chúc ba bán đắt"


"Cái gì...ba???"- Vỹ Dạ la lên


"Thôi đi nhanh đi em,trễ rồi kìa"-Lan Ngọc vội vã kéo Vỹ Dạ ra ngoài


"Nè... Ba tôi mà cô gọi nghe hay thế hã?"-Vỹ Dạ nảy giờ vẫn còn hậm hực chưa hết


"Em không nghe sao?Ba em gọi tôi là con rể Ninh còn gì"


"Cô... Hứ... kệ cô"-Vỹ Dạ giận đỏ mặt bỏ đi trước


"Em đi chậm thôi đợi tôi với"-Lan Ngọc lật đật chạy theo


Café Romance


*Tách*


"Nè cô làm gì vậy?"-Vỹ Dạ giật mình


"Chụp ảnh"


"Tự dưng lại chụp ảnh làm gì?"


"Em không biết đâu,bà nội thấy vậy mà còn dùng mạng xã hội nữa đó"


"Cái gì???"-Vỹ Dạ suýt thì sặc cà phê


"Bà nội chơi facebook nè,zalo nè,twitter nữa nè..."


"Bà nội cô xì tin thế hihih"-Vỹ Dạ bật cười làm tim ai kia đập loạn nhịp


"Vì thế bây giờ chúng ta phải chụp nhiều hình vào để bà không nghi ngờ"


"Ok chụp thì chụp"


Sau câu nói đó là 1 loạt hình ảnh "ngọt ngào"ra đời.Nào là 2 người cùng uống chung 1 ly cà phê,cùng ăn chung một chiếc bánh,cùng đi cà phê,rạp chiếu phim,công viên..."


"Cho cô chết nè hihih"-Vỹ Dạ tinh nghịch lấy bánh kem bôi vào mặt Lan Ngọc khi cả hai đang ngồi trong công viên


"Nè em dám làm thế hã?"-Lan Ngọc đuổi theo Vỹ Dạ rồi cả 2 củng bật cười


"Đừng hòng bắt tôi nha"


"Em đứng lại đó cho tôi.......haha bắt được rồi nè"-Lan Ngọc ôm Vỹ Dạ từ phía sau


"Tôi xin lỗi hihhi,thôi tôi lau cho ha"-Vỹ Dạ lấy khăn giấy từ trong túi ra lau cho Lan Ngọc còn Lan Ngọc thì cứ đứng nhìn người đối diện chăm chú.


Mặt cả hai đang gần nhau, hết sức quan ngại. Lan Ngọc đưa mặt lại gần định sẽ hôn vào đôi môi như cánh hoa đào đang hé. Lâm Vỹ Dạ giật mình bối rối quay đi


Facebook log in BÀ NỘI XÌ TIN


"Con dâuuuuuuuuuu...hàng vềeeeeee lànggggg"-bà nội hét banh nhà


"Hàng đâu mẹ ơi hàng đâu?-bà Ninh từ trong bếp lật đật chạy ra


"Xem ngay và liền cho nóng"-*chìa điện thoại*


"Ôi con tiểu đường mất"-bà Ninh ngồi co rúm


"Ôi đáng yêu quá,uống chung 1 ly nước haahha á~~sao không bỏ một cây ống hút ra"-bà nội tiếc rẻ


"Chi vậy mẹ?"-bà Ninh vẫn còn ngơ ngác


"Hôn gián tiếp chứ chi?-bà nội mơ màng


"Ôi mẹ ơi chúng nó chỉ có hôn trực tiếp thôi mẹ à"


"Ờ nhĩ ta già lẩm cẩm rồi"


"Muhahah hôn trực tiếp là hôn trực tiếp"-cả hai vỗ đùi chan chat


Công viên


"Chuyện chuyển nhà hôm trước em đã nói với ba chưa?"


"Nói rồi"


"Thế ba nói thế nào?"


"Ba nói tùy tôi quyết định dù gì thì tôi cũng lớn rồi"


"Thật hã?Vậy khi nào em chuyển tới"-mắt Lan Ngọc sáng rỡ


"Chắc cuối tuần này"


"Khi nào em chuyển cứ gọi tôi sẽ qua giúp"


Ring~~~Ring


"Alo con nghe nội"


"Đưa điện thoại cho cháu dâu đi"


"Nội muốn gặp em"


"Alo con nghe nội ơi"


"Tụi con đang ở đâu đấy,có thể ghé sang nhà 1 lát không?"


"Dạ được ạ tụi con qua ngay ạ"


"Ừ nội chờ


Ninh gia


"Thưa nội tụi con mới tới"


"Ngồi xuống đi nào"-bà nội nhìn 2 người cười gian tà


"Có chuyện gì mà nội gọi tụi con về gấp thế ạ?"-Lan Ngọc hỏi

"Hê hê mấy cái tấm ảnh trên facebook ấy..."-đến lượt bà Ninh cười gian


"Có tác dụng thật"-Vỹ Dạ và Lan Ngọc không hẹn mà gặp cùng 1 suy nghĩ


"Mẹ muốn nói gì ạ?"


"Ờ thì..."-bà Ninh ngập ngừng cười cười


"Tụi con có thể làm lại không?"-bà nội nóng lòng vội lên tiếng


"Sao ạ?"


"Tấm này này"-bà chỉ vào tấm ảnh cả hai vờ hôn nhau. Nhưng do góc quay đỉnh cao của Lan Ngọc nên nhìn như đang hôn thật


"Chết cha rồi sao giờ?"-Vỹ Dạ thì thầm với Lan Ngọc


"Tôi không biết" - Lan Ngọc vờ ngơ ngơ ngác ngác chớ trong lòng đang vui như mở hội


"Trời ơi cô bày ra làm gì bây giờ thế này đây"


"Ơ bà nội ơi sao mà có thể...làm trước mặt nội với mẹ được chứ"-Lan Ngọc thấy Vỹ Dạ khó xử vội vàng chữa lửa


"Ơ hay.. làm với chúng ta thì con ngượng,thế ở quán cà phê đông người mà không ngượng à?"


"Help me"-Lan Ngọc quay sang Vỹ Dạ mếu máo


"Haizzz làm cho kỹ thuật vào"


Lan Ngọc từ từ tiến lại gần,áp môi mình vào đôi môi mềm mại của Vỹ Dạ còn Vỹ Dạ thì lấy tay ôm lên mặt Lan Ngọc nhằm che lại


"Cháu dâu à...bỏ tay ra"


"Chết rồi tính sao?"-Lâm Vỹ Dạ mặt mày xanh lè thủ thỉ


"Bỏ ra đi chứ biết sao giờ?"- Lan Ngọc ngáo ngơ thong dong trả lời


"Không được,chã nhẽ cô định hôn thiệt hã?"


Lan Ngọc không nói gì gỡ lấy tay Vỹ Dạ xuống rồi áp môi mình vào sâu môi Vỹ Dạ còn bà nội với mẹ cười khoái chí vỗ đùi bốp bốp


"Sao nhanh thế?"-bà nội tiếc


"Cháu hết oxy rồi nội hơ hơ"-Vỹ Dạ ngượng ngùng đáp


"Ờ nhĩ ta quên hê hê"


"À mai mừng thọ nội 2 con tranh thủ về sớm nhé"-bà Ninh nói


"Mai mừng thọ nội sao?"-Vỹ Dạ thoáng bất ngờ


Như hiểu ý Vỹ Dạ nghĩ gì bà nội vội nói


"Cháu dâu không cần mua quà,cháu đến là nội vui rồi"


"Vậy sao được nội,cháu..."


"Im lặng,cháu mà mua quà đến là nội giận cháu đấy"


"Dạ...dạ vâng ạ"


"Mai tụi cháu sẽ tranh thủ về sớm,giờ cũng đã khuya rồi cháu phải đưa Vỹ Dạ về đây" - ngồi được một lúc cả hai vội vã đi về


"Ừ tụi cháu đi cẩn thận"


"Thưa nội cháu về"-Vỹ Dạ bất ngờ ôm chầm lấy bà nội,không biết từ lúc nào cô đã xem bà nội của Lan Ngọc là nội của mình. Lan Ngọc đứng đó cũng bất ngờ với hành động của Vỹ Dạ.Chợt... trong lòng cô thấy ấm áp lạ thường


"Cháu dâu ngoan. Ôi cha... thật chẳng muốn cháu về chút nào"


"Hihi mai cháu lại đến sớm với nội"


"Tốt lắm hahah cháu về nhé"


"Nè cô ra đây"-Vỹ Dạ kéo tọt Lan Ngọc chạy thật nhanh khi cả 2 ra đến cổng


"Em sao vậy?"


"Sao lúc nãy cô hôn tôi hã?"


"Bà nội bảo lấy tay ra cơ mà"


"Ờ thì...thì cô cũng phải tìm cách chứ"


"Làm như thế nào mới được chứ,em biết nội bá đạo còn hơn chúng ta nữa.Với lại...đâu phải lần đầu chúng ta hôn nhau"


"Nè...  cô...cô"-Vỹ Dạ cứng cả họng


"Về thôi nào"-Lan Ngọc buồn cười khoác vai Vỹ Dạ kéo đi đến chỗ đỗ xe


"Buông tôi ra"


"Không buông,em ngoan đi đừng vùng vẫy nữa"


"Buông tôi ra chưa hã?"


"Bà nội phía sau theo dõi kìa"-nghe nói thế Vỹ Dạ thôi vùng vẫy vội ôm chặt lấy Lan Ngọc


"Nè làm gì có,cô dám đùa với tôi đó hã?"-Vỹ Dạ quay ra sau nhìn và phát hiện mình bị lừa khi chẳng có ai theo dõi cả


"Dám trêu tôi nè"-*đánh*


"Ai bảo em không ngoan"-Lan Ngọc vội xoay người Vỹ Dạ lại ôm cô ấy từ phía sau mà cù lét


"Nhột....nhột quá haah buông ra coi"-không nhịn được cười,Vỹ Dạ vùng vẫy và lỡ tay thế là....cùi trỏ sang ngang


"Ui da đau quá"-Lan Ngọc ngồi xuống ôm bụng gào thét


"Cô...cô có sao không?Tôi...không cố ý mà.Nè Ninh Dương Lan Ngọc tôi...lỡ tay thôi mà"-Vỹ Dạ hoảng loạn


"Đồ đáng yêu"-Lan Ngọc ngước lên nhéo nhẹ má Vỹ Dạ cười nói


"Đau không?"-Vỹ Dạ tránh ánh mắt Lan Ngọc nhẹ nhàng hỏi


"Không đau"-Lan Ngọc cười tít mắt khi được Vỹ Dạ quan tâm


"Về thôi"-Vỹ Dạ vội đứng lên


"Em kéo tôi lên với"-Lan Ngọc cứ như đứa trẻ đưa tay làm nũng


"Cô không đau thì tự mà đứng lên"


"Sao em vô tâm thế,kéo tôi lên với"


"Haizz cô thật là phiền mà"-Vỹ Dạ bật cười khi nhìn dáng vẻ của Lan Ngọc


"Em cười cái gì?"-Lan Ngọc vờ làm mặt nghiêm trọng


"Mặt cô...trông ngốc quá hahah"-Vỹ Dạ thấy Lan Ngọc dỗi lại cười lớn


"Ơ kìa.. em dám nói tôi ngốc hã?"-Lan Ngọc  vội đứng dậy mạnh mẽ nhấc bổng Vỹ Dạ lên tay chạy 1 mạch


"Thả tôi xuống hahaha té bây giờ"


"Không thả đâu cho em chừa này,dám nói tôi ngốc"


Một ngày của Lan Ngọc và Vỹ Dạ cứ thế dần khép lại....1 buổi tối ngọt ngào và đầy kỷ niệm

Lâm Vỹ Dạ luôn biết Lan Ngọc là đã có tình cảm thật với cô. Nhưng trong lòng Vỹ Dạ đang rất hoang mang. Cô không biết những cảm giác đó là gì, khi Lan Ngọc chăm sóc cô ôm nhẹ cô vào lòng hay cả khi... hôn trong lòng Vỹ Dạ luôn có một cảm giác khó tả. Có lẽ cô cũng thích Lan Ngọc nhưng giữa cả hai tình cảm diễn ra nó quá tình cờ, quá bất ngờ. Từ hai người xa lạ đột nhiên vì vài tình huống bất ngờ mà gần bên nhau, tiếp xúc với nhau rồi... yêu từ lúc nào không biết. Có lẽ...thời gian là câu trả lời hoàn hảo nhất lúc này


Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top