Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6: Mình cưới nhau...em nhé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngọc ngồi đây nhé,tôi đi lấy cho Ngọc ly nước ấm"


"Vỹ Dạ"- Lan Ngọc nắm lấy tay Vỹ Dạ khi cô định rời khỏi


"Sao vậy?"


"Em...em làm bạn gái Ngọc được không?"- Lan Ngọc hít một hơi thiệt sâu lấy hết can đảm để hỏi


"Tôi đã hứa là sẽ giúp thì tôi sẽ làm hết mình,Ngọc đừng lo"


"Không phải,ý Ngọc là...em làm bạn gái thật của Ngọc có được không?"


"Ngọc... nói cái gì vậy?"


"Vỹ Dạ, từ lâu trong tim Ngọc đã hình thành ý nghĩ là sẽ không bao giờ kết hôn.Nhưng từ khi Ngọc gặp em ở quán café ngày hôm đó,khi em nhắc nhỡ Ngọc không được để chân lên bàn thì ánh mắt của em đã làm cho quy luật từ bấy lâu nay Ngọc xây dựng bị phá vỡ.Ngọc cũng không biết tại sao mới lần đầu nhìn vào em Ngọc lại thích em đến như vậy? Có thể em không tin Ngọc nhưng Ngọc nói thật chỉ vừa nhìn thấy em mà cả ngày hôm đó Ngọc không biết tại sao trong đầu của Ngọc chỉ  toàn hình bóng em. Rồi vô thức buổi tối đó Ngọc cứ vậy mà đi về phía quán cà phê, Ngọc vui lắm khi lại gặp e ở trạm xe bus nhưng lại bị em hiểu lầm.Ngọc cảm thấy tức giận khi tên Thế Vinh đó tỏ tình với em,cảm thấy tiếc khi bờ môi em rời khỏi bờ môi Ngọc. Đã từng sợ kết hôn vì Ngọc sợ sẽ làm tổn thương người khác như ông ấy đã từng làm với mẹ và Ngọc. Cho đến khi gặp em,mọi thứ trong cuộc sống của Ngọc dường như bị đảo lộn.Nhưng Ngọc không thấy phiền về sự đảo lộn đó. Từ khi em xuất hiện,Ngọc đã cười nhiều hơn vui vẻ hơn và ưm...."-không để Lan Ngọc nói hết câu Vỹ Dạ cúi xuống đặt lên môi Lan Ngọc 1 nụ hôn


"Lâm Vỹ Dạ em..."


"Em hiểu hết mà,Ngọc đừng nói nữa"


"Vậy em...em đồng ý làm bạn gái Ngọc nha"-*hớn hở*


"Hmmm để xem đã"-Vỹ Dạ vờ suy nghĩ


"Cái gì kỳ vậy nè"-*nhăn nhó*


"Hihi em đồng ý,ngốc à"


"Thật hã??"-*mắt long lanh*


"Em nói giỡn thôi hahah"


"Nè không được giỡn mà"-*bĩu môi*


"Thật sự em đã cảm thấy rắc rối khi quen Ngọc,nhưng cứ tiếp xúc với Ngọc em càng hiểu rõ hơn con người Ngọc như thế nào.Và từ lúc đó...không biết tại sao em luôn coi bà nội của Ngọc là bà nội của em.Rồi từ bao giờ không biết nữa, em đã bắt đầu thấy rung động khi em ở cạnh Ngọc .Em ưm...."


"Đừng nói gì hết,Ngọc yêu em"- không để Vỹ Dạ nói hết câu, Lan Ngọc vội vã chiếm trọn lấy bờ môi người đối diện. Bờ môi của người mà cô ngày đêm mong rằng thuộc về mình


"Ngọc à con...á á á xin lỗi hê hê tiếp tục đi"-*đóng cửa lại*


"Hix hix nội ơi là nội cháu của nội đang hun nhau mà nội vô ý quá,ây da nội sorry 2 cháu,cơ mà...hê hê đẹp dễ sợ chu choa ơi"-*nội đứng ngoài cửa tự thì thầm*


"Để em đi lấy nước cho Ngọc"-Vỹ Dạ ngại ngùng khi bị bà nội bắt gặp


"Phải tiếp tục chứ"-Lan Ngọc lại kéo Vỹ Dạ vào nụ hôn khác sâu hơn


Ngày chuyển nhà


6h sáng Lan Ngọc đã có mặt tại nhà Vỹ Dạ còn người kia thì vẫn con đang nướng =.=" (Au: làm gì sớm vậy chèn?Nôn nóng quá vậy chèn?Giờ đó con người ta ngủ chưa thức phải ời chứ nướng gì mà nướng 😒😒😒)


"Con rể Ninh đến rồi hã?"


"Dạ chào mẹ, Dạ đâu rồi ạ?"


"Trên phòng đó,con lên đi"


"Dạ con xin phép"



Lan Ngọc bước rón rén vào phòng Vỹ Dạ. Cô cố tình đi thật nhẹ để người kia không thức giấc. Ngồi được một hồi lâu ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ đẹp tựa thiên thần. Lan Ngọc phải kềm chế dữ lắm mới không hôn vào cánh môi mỏng đang hé mở đó. Là do cô tối qua ngủ không được cứ nôn nóng tới sớm để rước nàng về bên cô mà xém nữa không để ý trời giờ này đang còn quá sớm


"Em thức chưa vậy heo con ham ngủ?"- 2 tiếng trôi qua chịu không nỗi nữa Lan Ngọc đành chọt chọt vào cái má bầu bĩnh của người yêu gọi khẽ


"..."


"Nướng khét hết rồi kia kìa"- Lan Ngọc bật cười khi Vỹ Dạ nhẹ ngọ nguậy vì nhột


"Hôm nay em phải chuyển nhà mà"-*chọt chọt*


"Ưm~~~sao Ngọc đến sớm vậy?"- Vỹ Dạ mắt nhắm mắt mở chưa tỉnh ngủ


"Nhanh mà về với Ngọc đi chứ hihi.Nhanh thức đi mà em phải chuyển nhà mà"


"Em chuẩn bị xong hết rồi,lát nữa để lên xe là chở đi thôi"-Vỹ Dạ làm nũng ôm lấy cổ Lan Ngọc


"Đơn giản thế sao?Em tự làm nhé"-*nhéo mũi*


"Nhõ mọn"-*bĩu môi*


"Đáng yêu không chịu được hihi thức đi mà nướng khét hết rồi"-Lan Ngọc hôn vào môi Vỹ Dạ


"Ôi sáng ra đừng làm vậy mà"- người kia vừa mới thức đã nhận được nụ hôn ngọt ngào nên cảm thấy ngượng (Con Au nhiều chuyện nhảy dzô: ủa ủa tại mắc cỡ vì chưa quánh răng á hả😳😳)


"Có ai thấy đâu em"- Lan Ngọc vừa nói vừa vuốt ve gương mặt người yêu


"Có chúng ta thấy nè hê hê"-ba mẹ Lâm hét lên (Au: nhí nhảnh khác gì thông gia=.=")



"Trời ơi!!! Ba.. Mẹ.. 2 người...2 người..."-Vỹ Dạ gượng đỏ mặt kéo chăn che mặt


"Hahaha cứ tiếp tục đi hén"- nói rồi 2 ông bà dzọt lẹ để lại không gian riêng tư cho đôi trẻ


"Em ra đi ba mẹ đi rồi"-Lan Ngọc mỉm cười giật chăn ra


"Em...em đi rửa...rửa mặt,Ngọc đợi em 1 lát"- Vỹ Dạ ngượng ngùng chạy tọt vào nhà vệ sinh


30 phút sau


"Ôi cha cái gì mà nặng thế này?"-Lan Ngọc hỏi khi ôm cả thùng to ra xe


"Đồ cá nhân của em thôi"


Vì cái thùng to khá nặng nên chẳng biết chật vật như thế nào Lan Ngọc làm rơi cả thùng xuống đất


"Ngọc vụng về quá à"


"Xin lỗi em để Ngọc nhặt vào cho"


Lan Ngọc vội vã nhặt lên chợt đôi tay khựng lại,mắt mở to khi nhìn thấy 1 tấm ảnh.Trong ảnh là 1 cô bé có gương mặt xinh xắn và đôi mắt to tròn.Đặc biệt cô bé mặc một chiếc váy hồng cùng đôi giầy búp bê màu trắng


"Ngọc à xong chưa?"-Vỹ Dạ từ trong nhà bước ra hỏi. Lan Ngọc không nói gì đột nhiên chạy lại ôm chặt Vỹ Dạ vào lòng


"Ngọc của em sao vậy nè?"


"Sao em không nói đó là em?"-Lan Ngọc vừa nói vừa ôm siết Vỹ Dạ chặt hơn.


"Ngọc nói gì em không hiểu?"


"Sao em không nói,người cứu Ngọc 15 năm trước chính là em"-Lan Ngọc đưa tấm ảnh cho Vỹ Dạ


"Ngọc biết rồi hã?"-Vỹ Dạ cười cười nhận lấy tấm ảnh


"Em có biết sao khi tỉnh lại Ngọc đã tìm em rất nhiều không?"


"Hôm đó em về quê ngoại chơi,đang đi dạo trước khi về lại Thành Phố thì em thấy Ngọc bị rơi xuống nước,sau khi cứu Ngọc lên bờ thì mẹ em gọi vì xe đang chờ nên em đã nhờ một bác ở gần đó đưa Ngọc vào bệnh viện"


"Không ngờ đó lại là em"- Lan Ngọc ôm Vỹ Dạ lần nữa. Cô vùi mặt vào tóc người yêu. Cô không ngờ rằng cô bé mà bấy lâu nay cô tìm kiếm bây giờ lại là người yêu của cô


"Hihi em cũng không ngờ có thể gặp Ngọc như thế này"


"Thôi mình đi nha em. Ngọc phải mang em về với Ngọc thật nhanh mới được"- cười gian tà

"Ngọc phải ngoan nghe chưa? E sẽ ở căn hộ kế bên nên Ngọc đừng có mà suy nghĩ bậy nghe chưa? Không là em nghỉ chơi Ngọc luôn"

"Ấy ấy bớt giận. Ngọc sẽ ngoan mà. Tuân lệnh vợ yêu"

"Ai là vợ của Ngọc chớ?"

"Sớm muộn gì cũng là vợ Ngọc thôi em"

"Xí"- Vỹ Dạ ngượng bỏ đi trước để Lan Ngọc một mình xách đồ lon ton chạy theo sau


"Thưa ba mẹ tụi con đi"-Cả hai đồng thanh

"Hai đứa đi cẩn thận có rãnh ghé ba mẹ ăn cơm nha"


Thời gian trôi qua mau, mới đó mà Vỹ Dạ và Lan Ngọc đã yêu nhau được 3 tháng.

Tối hôm đó biệt thự Paradise


Ding Dong

"Ngọc qua đó hã?Khuya rồi sao Ngọc chưa ngủ?"-Vỹ Dạ chạy ra mở cửa thì thấy Lan Ngọc với bộ dạng buồn hiu nhìn cô


"Ngọc nhớ em"-*làm nũng*


"Kế bên phòng như thế này mà còn nhớ sao?Ngọc xạo quá nè"


"Kế bên thì kế bên chứ,không nhìn thấy em 1 giây thôi là Ngọc đã thấy nhớ rồi"-Lan Ngọc tiến tới ôm eo Vỹ Dạ nói


"Nịnh em quá nha,Ngọc mà nịnh người nào như thế này nữa là em không tha cho Ngọc đâu"-*hôn môi* (Au: hun qài tui rần rần qài tui mệt ùi nha :v)


"Xu hướng FA mà em"


"Vậy thì tránh ra đi"-Vỹ Dạ đẩy Lan Ngọc ra vờ dỗi


"Xu hướng FA khi xưa bị em phá vỡ mất rồi"-Lan Ngọc kéo Vỹ Dạ vào 1 nụ hôn dài


"Ngọt thế nhỡ"-đột nhiên Lan Ngọc liếm môi thốt lên


"Lại nịnh"


"Ngọt như kẹo ấy.Cho xin cái nữa nha"-*đưa mặt lại gần*


"Thôi mà tránh ra coi"-Vỹ Dạ đánh nhẹ vào vai Lan Ngọc khi người kia cứ như con nít suốt ngày làm nũng với cô


Ring ~~~Ring~~~

"Trời ơi nội đúng lúc vậy?"-*nhăn nhó*


"Yeahhh cảm ơn nội"-Vỹ Dạ sung sướng reo lên


"Lát nữa em chết với Ngọc"


"Nghe điện thoại đi kìa"


"CON NGHE NÈ NỘI"-*quát*


"Ối dzời ơi xuýt nữa lên máu"


"Có chuyện gì không nội?"


"Sáng mai nội với mẹ con định sang gặp ba mẹ cháu dâu,con về nhà chở chúng ta sang đó"


"Dạ???"


"NÓI MÀ KHÔNG NGHE SAO CÒN HỎI?"


"Má ơi lỗ tai con"



"Mai 9h30 sáng về đón chúng ta"


"Dạ vâng ạ"


"Làm gì thì làm tiếp đi muhahah xin lỗi đã làm phiền nha"


Tút....Tút...Tút...


"Nội nói gì thế?"


"Bà nội nói...muốn sáng mai sang gặp ba mẹ em"


"Ờ....HÃ???CÁI GÌ???Sao...sao...vẫn chưa chuẩn bị gì hết sao lại..."


"Bà nội đã quyết thì không ai cản được đâu"-Lan Ngọc vờ làm mặt buồn quay đi cười thầm


"Vợ yêu dấu em chuẩn bị về với Ngọc đi thôi"- Lan Ngọc suy nghĩ rồi tự cười một mình


10h sáng nhà Lâm Vỹ Dạ


"Dạ chào anh chị,tôi đây là bà nội và đây là mẹ của Lan Ngọc ạ"


"Dạ vâng chào bà Ninh và bác ạ,chẳng hay hôm nay bà và bác đây đến có việc gì ạ?"


"Lan Ngọc nhà tôi với Vỹ Dạ đã quen nhau cũng lâu rồi ạ,với lại 2 cháu cũng đã về ra mắt 2 gia đình rồi.Tôi và con dâu tôi đây từ lâu đã xem Vỹ Dạ như người nhà họ Ninh rồi nên hôm nay tôi đến đây để xin phép anh chị cho 2 cháu nó kết hôn ạ"-bà nội chậm rãi nói


"WHAT???"- Vỹ Dạ giật mình la lên


"Cháu dâu có vấn đề gì sao?"


"Ơ dạ...dạ không có ạ"


"Con gái à cho ba mẹ nói chuyện riêng với bà 1 lát nha"


"Ra ngoài thôi em"-Lan Ngọc nắm tay Vỹ Dạ đi ra


"Sao lúc nãy em lại như thế?"-Lan Ngọc hỏi khi cả hai đang đi dạo trong công viên


"Chỉ là...em thấy..."-Vỹ Dạ cúi gầm mặt lí nhí


"Em thấy tình yêu của chúng ta chưa đủ lâu đúng không?"-Lan Ngọc xoay vai Vỹ Dạ lại đối diện mình


*Gật đầu*


"Em nhìn Ngọc này.Chúng ta là duyên phận,là định mệnh em hiểu không? Đã từng có rất nhiều cô gái vây quanh Ngọc,nhưng trái tim này chỉ biết rung động khi người đó là em.15 năm trước chúng ta đã gặp nhau trong 1 tình huống hết sức khẩn cấp và sau ngần ấy năm chúng ta vẫn tìm thấy nhau.Định mệnh đưa đẩy 15 năm sau chúng ta lại gặp nhau lần nữa và yêu nhau"

Nhìn thấy Vỹ Dạ đang nhìn mình cảm động Lan Ngọc chậm rãi nói tiếp



"Từ nay Ngọc sẽ chăm sóc,yêu thương,bảo vệ và làm cho em trở thành người con gái hạnh phúc nhất trong suốt cuộc đời này.Lâm Vỹ Dạ em có đồng ý làm người nắm giữ chiếc chìa khóa trái tim Ninh Dương  Lan Ngọc này không?"-nói rồi Lan Ngọc quỳ xuống lấy từ trong túi ra 1 chiếc nhẫn kim cương


"Mình cưới nhau...em nhé"-Lan Ngoc cười rạng rỡ ngước lên nhìn sâu vào mắt Vỹ Dạ chân thành khẽ hỏi


Vỹ Dạ không nói gì,chỉ mỉm cười gật đầu.Bao nhiêu yêu thương,bao nhiêu lời nàng muốn nói đều gói gọn trong cái gật đầu đó


"Từ nay em là của Ngọc rồi"- Lan Ngọc đeo nhẫn vào ngón áp úp của Vỹ Dạ, nhẹ hôn lên bàn tay ấy rồi nhấc bổng Vỹ Da lên xoay vòng vòng trong niềm hạnh phúc (Au: trời đất thánh thần thiên địa ơi 😱 chị em bị rối loạn tiền đình 😱 thả bả xuống.... Thả bà chị em xuống 😱)


"Ngọc thả em xuống đi chóng mặt quá"


"Hihihi cảm ơn em,cảm ơn em vì đã đồng ý làm vợ Ngọc"


"Đồ ngốc của em,em yêu Ngọc"


"Ngọc cũng yêu em...vợ à"- Lan Ngọc luồn tay vào tóc Vỹ Dạ ôm chặt kéo cô vợ bé nhỏ vào nụ hôn dài

Gió thổi nhè nhẹ, từng tán lá đang đong đưa nhảy múa như hòa vào khung cảnh hạnh phúc



Khi cả hai quay về nhà thì lúc đó bà nội cũng định đi về


"Chào anh chị xui tôi về ạ"-bà Ninh nói


"Dạ chị và bác về cẩn thận ạ"


"Mẹ và nội về hã?"-Vỹ Dạ vừa tới cửa vội chạy tới hỏi


"Mẹ???Haaah đây là lần đầu tiên con gọi ta là mẹ đó"-bà Ninh nói làm Vỹ Dạ ngượng chín hết cả mặt,cô nhẹ lấy tay lên quạt quạt thì...


"Ối...cái gì đây ta?"-bà nội chụp tay cô cháu dâu lại hỏi


"Cháu vừa cầu hôn Vỹ Dạ và cô ấy đã đồng ý"-Lan Ngọc tự hào khoe


"Thật hã???Hahahah cuối cùng Lan Ngọc của chúng ta cũng đã biết nôn nóng cưới vợ rồi.Nội xem ngày rồi,tháng sau cưới nhanh gọn và lẹ luôn cho nội"


"Sao nhanh thế nội,chúng cháu chưa chuẩn bị mà?"-Vỹ Dạ ngơ ngác


"Cưới liền cơ"-Lan Ngọc bĩu môi làm nũng


"Ôi cha con rể Ninh đáng yêu quá"


"Thật không ba mẹ vợ?Heheh đáng yêu thế mới giữ được trái tim cô công chúa xinh đẹp của ba mẹ chứ"-Lan Ngọc cười nói nhìn Vỹ Dạ


"Chỉ được cái giỏi làm nũng thôi.Đồ con nít"


"Vì Ngọc yêu em.Ngọc chỉ con nít với một mình em thôi"


"Ồ WOOOOOOOO"-4 người già làng reo hò ầm ĩ


"Không nói với Ngọc nữa,nội và mẹ về cẩn thận ạ"-Vỹ Dạ gượng đến nỗi mặt đỏ như trái cà chua. Vội vã chạy vào nhà


"Vợ ơi chờ Ngọc với"- Lan Ngọc thấy vậy cũng vội vã chạy vào theo


"Ơ kìa 😳ra đây ngay còn đi thử áo cưới"-bà nội chạy vào nhà lôi tọt 2 đứa cháu tinh nghịch ra xe





Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top