Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nguyên nhân.

Chiều ngày 31/10.

Trong thư phòng, Saniwa đang ngồi sơn móng tay cho Kiyomitsu, Yasusada đang chăm chú vào một quyển tạp chí du lịch Kyoto. Thi thoảng Yasusada đọc được một mục gì đó thú vị, cậu lại giơ lên cho hai người kia thấy, híp mắt cười chỉ vào những tấm ảnh chụp lại hàng anh đào rũ tuyệt đẹp trong công viên Maruyama, và cả ba lại cười bàn luận rất sôi nổi.

"Chủ nhân!"

Bỗng một vòng tròn màu vàng xuất hiện phía bên ngoài cửa. Từ bên trong, con cáo nhỏ với những vằn lông kì lạ chui ra. Nó ngay lập tức nhảy vào thư phòng, trên miệng ngậm một cuộn giấy màu đỏ hồng.

"Ồ, mấy lão già trên đó họp xong rồi hả?" Saniwa vừa thấy bóng Konnosuke, ngài niềm nở nói với nó, nhưng tay vẫn không ngừng sơn móng cho Kiyomitsu.

"Chủ nhân, xin hãy thận trọng lời nói." Konnosuke nhả cuộn giấy cho Yasusada, nó hắng giọng nhắc nhở thêm. " Và lần sau xin ngài đi họp cho, ngài không thể để tình trạng vắng mặt kéo dài mãi được. Đến cùng tôi lại phải hứng hết mấy lời giáo huấn đó cho ngài đấy, mà có phải lỗi tại tôi đâu cơ chứ....."

"Ta có việc bận đấy chứ. Ta bận phải chăm sóc những thanh kiếm đáng yêu của ta. Thời gian nghe mấy tên đó lảm nhảm, chẳng thà ngồi đây tận hưởng cuộc sống với các đao kiếm của ta còn thú vị hơn." Saniwa lên tiếng cắt ngang lời phàn nàn của Konnosuke mà chẳng thèm liếc nó lấy một chút, vẫn rất chuyên tâm miết đầu cọ xuống móng tay Kiyomitsu.

"Với cả chẳng phải có ngươi đem kết quả về rồi sao? Sao cứ phải hành ta đi đến mấy chỗ không đâu thế?"

"Chủ nhân à..." Kiyomitsu chống cằm nhìn Konnosuke cụp cả tai khi bị Saniwa làm khó, anh mở lời nói đỡ cho con cáo vàng. "Thi thoảng ngài cũng nên đi họp một lần, cũng coi như để giao lưu." Kiyomitsu cười.

"Tôi cũng nghĩ vậy." Yasusada gật đầu đồng tình. "Với cả kết quả cuộc họp này chỉ là tóm tắt, ngài không đi sẽ bỏ qua mất những nội dung quan trọng đó ạ."

"Rồi rồi, các cậu đều bênh con cáo kia." Saniwa bĩu môi, ỉu xìu gật đầu. " Lần sau ta sẽ đi họp. Nhưng ta sẽ để Hasebe đi cùng, không phải hai cậu."

Nói xong ngài làm mặt quỷ lè lưỡi với hai thanh kiếm. Kiyomitsu và Yasusada thất vọng than thở vì âm mưu đi chơi không thành. Còn Konnosuke thì đuôi quẩy tít mù, nó đang vui vì cuối cùng linh vật của bản doanh cũng được coi trọng một lần.

"Thế, thông báo là gì vậy?" Saniwa đóng nắp lọ sơn, Kiyomitsu ngồi bên cạnh mắt lấp lánh khoe mười ngón tay được chủ nhân sơn với Yasusada. Ngài mở cuộn giấy ra, mắt liếc qua những dòng chữ chi chít, tự động lược bỏ những thông tin rườm rà. Đến mục cuối cùng, dù ngắn nhất nhưng Saniwa lại chú ý đến nó nhất. Thông báo kiwame. Ngài hí hửng mở rộng cuộn giấy, muốn đọc thật nhanh xem thanh kiếm nào đã được Hội Đồng xét duyệt cho lên cấp Kiwame.

Đọc được vài dòng, Saniwa chợt rùng mình, hít vào một hơi lạnh, hai tay như bị giật dây, lập tức ném cuộn giấy đang cầm trên tay ra xa.

"Chủ nhân, có chuyện gì vậy??" Hai người và một cáo cũng bị hành động của Saniwa dọa cho giật mình. Kiyomitsu ngay lập tức đến bên cạnh Saniwa, kiểm tra sắc mặt của ngài. Yasusada thì cầm cuộn giấy lên, đọc đến mục cuối cùng.

'Thông báo kiwame

Ngày 30/10, Hội Đồng quyết định xét duyệt thêm hai đao kiếm nam sĩ có thể trở về quá khứ tu luyện, nâng cao linh lực, đạt cấp Kiwame.

Souza Samonji.
Heshikiri Hasebe.

Ngày 31/10 đã có thể đưa các thanh kiếm đã đủ điều kiện đi tu hành.'

"Aaaaaaaaaaaa!!!!"

Yasusada vừa đọc xong, Saniwa hét lên một tràng chói tai, Konnosuke bên cạnh không kịp chuẩn bị mà giật đứng người, xù hết cả lông đuôi. Kiyomitsu cũng hết hồn không kém. Anh lùi lại, lấy tay vuốt ngực cùng ánh mắt khó hiểu nhìn phản ứng của vị Chủ nhân. Thế này là như nào?? Chẳng phải mới đó ngài còn hào hứng đọc tin sao??

"Không được không được không được..." Saniwa lẩm bẩm. Ngài đứng vụt dậy, ngó trước ngó sau, lao tới mở toang cánh tủ âm tường. Bên trong là đồ tu hành mà bản doanh đã phải vật lộn bao ngày mới có được. Saniwa lôi hết tất cả ném ra ngoài, cầm thêm một cái bật lửa và ngọn đèn dầu, châm lửa, định đốt.

"Chủ nhân!!! Dừng!! Dừng lại!!!!" Kiyomitsu và Yasusada lạnh toát người, hoảng hồn lao ra ngoài. Kiyomitsu thì giữ chặt lấy ngài, còn Yasusada vơ vội đống đồ, cách ly chúng khỏi ngọn lửa hung hãn đang lập lòe trên tay Saniwa. Konnosuke vì quá bất ngờ nên con cáo tội nghiệp chỉ biết dựng lông đuôi, đơ cảm xúc nhìn ba người trong sân đang giằng co nhau.

"Kashuu, thả ta ra!! Ta phải đốt, đốt sạch hết cái đống đồ tu đó!!!" Saniwa điên cuồng giãy giụa, cầm cái bất lửa huơ loạn xạ. "Nếu anh ấy thấy được, nhất định sẽ đòi đi!!!!"

"Chủ nhân!!! Tôi cầu ngài bình tĩnh lại!!!! Đống đồ tu vô tội thưa Chủ nhân!!!" Kiyomitsu gào lên, dùng sức lực kéo vị chủ nhân yêu quý của anh lùi về phía sau. Chừng nào ngài vẫn cầm bật lửa, anh quyết không để ngài lại gần đống đồ quý giá kia."Đồ tu là công sức của mọi người vất vả đi kiếm mà có, sao có thể nói đốt là đốt ngay được ạ??"

Hơn nữa anh còn chưa được đi tu hành, đốt rồi anh lấy gì mà lên cấp Kiwame đây??

"Chủ nhân, xin ngài bình tĩnh!!!! Bình tĩnh lại đi ạ!!!" Kiyomitsu một lần nữa gào to, siết mạnh vòng tay của mình, anh đánh mắt ra hiệu cho Yasusada ôm đồ mà chạy đi.

Yasusada đón được ánh mắt của Kiyomitsu, gật đầu hiểu ý, liền ôm đống đồ quay lưng chạy. Chưa được hai bước, cậu đâm sầm vào một bóng người cũng lao tới ngược hướng cậu với tốc độ ánh sáng, khiến Yasusada một phen choáng váng, đồ tu trên tay cũng rơi hết xuống đất.

"Chủ nhân!!!" Bị đâm đến ngã cả ra đất, cái bóng màu tím vẫn không quên gọi một tiếng rồi lập tức vùng dậy, sau khi nhìn toàn cảnh sự việc thì lớn tiếng quát. "Kashuu, Yamatonokami, hai cậu bày cái trò gì thế??"

"Hasebe!!" Saniwa và Kiyomitsu đồng thanh kêu lên. Nhân lúc Kiyomitsu vì bất ngờ mà sơ hở, Saniwa vùng khỏi tay anh, lao tới hòng cướp lại đống đồ tu, bật lửa trên tay lăm le đốt chiếc áo choàng xanh.

"Đừng để ngài ấ--" Kiyomitsu chưa kịp nói hết câu, Hasebe đã đoán được ý đồ của Saniwa, ngay lập tức chắn trước Yasusada và đống đồ, dang rộng tay, ôm trọn thân hình Saniwa đang lao tới và nâng bổng ngài trên tay.

"A!!" Saniwa giật mình khi khi bị nhấc bổng lên, càng bất ngờ khi ánh mắt tím nhìn thẳng vào mắt ngài, đôi mày cau lại lo lắng. Gương mặt này, ngay lập tức khiến ngài mất hết ý chí đốt đồ, bật lửa trên tay rơi xuống đất.

"Hasebe..." Saniwa gọi tên khi gục mặt xuống vai anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, dường như, không muốn buông. Hasebe nhẹ nhàng vuốt lưng ngài, như vỗ lưng an ủi một đứa trẻ.

"Vâng, tôi đã có mặt, thưa Chủ nhân." Anh trầm giọng đáp lại trấn an ngài.

Hasebe liếc nhìn đống đồ rơi vãi trên đất, Konnosuke vẫn đơ người ở hành lang, Kiyomitsu chạy lại đỡ Yasusada dậy, cả hai thu nhặt lại đồ tu.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hasebe hỏi.

Yasusada thở dài. "Ngài ấy vừa đọc xong thông báo Kiwame của Hội Đồng liền lập tức đòi đốt hết đồ tu."

"Có khi là liên quan đến anh đấy!" Kiyomitsu phủi bụi trên một chiếc áo choàng, hắng giọng mà nói. May quá,vẫn giữ được đồ, chưa hỏng thứ gì cả.

"Liên quan tới tôi?" Hasebe ngạc nhiên quay sang Saniwa vẫn gục trên vai mình nãy giờ. "Chủ nhân, có phải tôi đã làm sai chuyện gì không?"

"Không..." Saniwa lắc đầu, vẫn không chịu buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn. "Không phải lỗi tại anh. Ta chỉ là...chỉ là..."

"Chỉ là...không muốn anh đi..." Saniwa lí nhí.

"Ồ...." Tất cả những người có mặt ở đó đều thở dài cảm thán.

----------------------------

"Dù sao thì vẫn là một lí do khó hiểu." Yasusada khịt mũi. Cậu và Kiyomitsu đang chuyển đồ tu về phòng riêng, để đề phòng chủ nhân lại một lần nữa nổi lên ý định phá đồ. Còn Konnosuke vì bị dọa đến hồn phách lên mây, nên nó đã mò xuống bếp làm nũng Mitsutada để được ăn đậu chiên, ổn định tinh thần.

"Với tao thì...nó cũng dễ hiểu thôi." Kiyomitsu thở hắt, vươn tay lấy bớt đồ bên Yasusada chất sang chỗ mình.

"Dễ hiểu như nào? Chẳng phải Chủ nhân rất yêu thương Hasebe sao? Tại sao lại không muốn hắn mạnh hơn cơ chứ?" Yasusada thắc mắc.

"Chính vì quá yêu nên mới không muốn để hắn đi." Kiyomitsu vuốt tóc. "Nghĩ xem, từ sáng tới tối, trừ những lúc bắt buộc phải xuất chinh, Chủ nhân lúc nào cũng có Hasebe bên cạnh. Mà kể cả những lúc xuất chinh hay viễn chinh, ngài vẫn kiên nhẫn đợi được vì ngài biết chắc chắn Hasebe sẽ quay về...tuy nhiên, lần đi xa này..."

Nghe Kiyomitsu nói, Yasusada như đã hiểu ra gì đó. Cậu im lặng suy nghĩ, chợt nhớ ra một điều, liền quay sang hỏi Kiyomitsu.

"Vậy lúc nghe tin tao được phép đi tu, mày có nghĩ như chủ nhân không?"

"Gì chứ..." Kiyomitsu lảng mặt sang chỗ khác. "Không....ừm, tất nhiên là có. Nhưng nếu nghĩ mày đi một chuyến, có thể đem khúc mắc trong lòng mà giải tỏa, thế cũng tốt..."

"Với cả, mày có đi đâu cũng phải về bên tao thôi, thằng não bã đậu hay mít ướt giữa đêm!"

Kiyomitsu cười nhăn nhở đưa tay vò mái tóc xù của Yasusada, sau đó nhanh chóng chạy trước, còn Yasusada đằng sau đỏ bừng mặt, giơ nắm đấm đuổi theo.

Mặt trời dần ngả về Tây, tiếng kẻng báo giờ cơm chiều vang lên trong ánh hoàng hôn đỏ.

-----------------------------------------

Tối.

"Chủ nhân, dựa vào tường sẽ lạnh lắm đấy." Hasebe ngồi xuống bên cạnh Saniwa, anh trải chiếc chăn rồi đắp lên người Saniwa.

"Thế này là ta không sợ lạnh nữa này." Saniwa khúc khích rúc vào Hasebe. Ngài duỗi người một cái khiến các khớp xương răng rắc kêu, rồi lại thả mình gối đầu lên chân của Hasebe mà thư giãn.

Hasebe đưa tay kéo lại chăn cho Saniwa, vuốt những lọn tóc tím của chủ nhân và gài chúng ra sau tai ngài, bàn tay nhịp nhịp lên vai Saniwa nhẹ nhàng như dỗ ngủ.

"Ta vẫn chưa muốn ngủ đâu Hasebe." Saniwa nghịch ngợm bắt lấy tay anh, áp lên má mình. Bàn tay của anh ấm nóng, áp lên gò má lạnh của ngài, quả thực rất thoải mái.

"Nhưng ngài cũng không được thức khuya đâu." Hasebe cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán Saniwa, khiến ngài ngượng ngùng ôm mặt lăn trái lăn phải. Hasebe bật cười trước phản ứng của ngài. "Chủ nhân, lăn nhiều sẽ chóng mặt."

Saniwa thấy đúng, không lăn nữa, bảo Hasebe lấy cho mình một tờ giấy. Hasebe vươn tay lấy giấy trên bàn làm việc và đưa cho ngài, cũng lấy cho mình một quyển sách. Saniwa chăm chú, thuần thục gấp tờ giấy lại. Sột soạt vài tiếng, một con hạc trắng bóc hạ cánh xuống giữa trang sách Hasebe đang đọc.

"Ta ta~" Saniwa ngồi dậy, cười tươi khoe tác phẩm của mình cho Hasebe.

"Ngài đã gấp đẹp hơn rất nhiều rồi." Hasebe cầm con hạc lên, nhớ lại lần đầu Saniwa mới học gấp mà nói tiếp. "Nó cũng không nhăn nhúm và rách đuôi nữa rồi."

"Đều là luyện tập cả đấy." Saniwa cực kì tự hào hất mặt, cướp lại con hạc của mình. Ngài ngồi dựa lưng vào Hasebe, tay vuốt ve con hạc giấy. "Hasebe, nếu ta thêm chân vào con hạc này thì sao nhỉ?"

Hasebe thở dài, giả bộ sầu não. "Nếu vậy nó sẽ trở thành Tsurumaru thứ 2 mất."

"Ha ha...Thế thì vất vả cho anh rồi!" Saniwa cười. "Không thêm nữa, không thêm nữa~ A Hasebe, lấy cho ta tờ nữa, ta muốn gấp tiếp."

Hasebe lấy thêm cho ngài vài tờ nữa. Saniwa dựa vào anh, ngâm nga một gia điệu trong cổ họng, bàn tay thoăn thoắt gấp những tờ giấy thành những con hạc, từ lớn tới bé. Sau lại gấp thêm một con thuyền độc mộc, thả toàn bộ đàn hạc vào trong đó. Hasebe thả lỏng người, dựa đầu vào mái tóc xõa dài của ngài. Mùi bạc hà, mùi dầu gội mà ngài ưa thích. Anh vẫn cầm quyển sách trên tay, nhưng thật giọng hát đang rõ dần bên cạnh thu hút sự chú ý của anh hơn là những trang sách kia. Hasebe thở ra một hơi thư thái. Cơn gió đầu đông bên ngoài vẫn rít lên từng hồi, nhưng nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến không gian riêng yên tĩnh này của hai người.

Sự im lặng khiến Hasebe hồi tưởng lại lúc chiều. Chủ nhân khi đấy, thật khác xa so với Chủ nhân vẫn đang ngâm nga bên cạnh anh. Ánh mắt ngài thực sự rất dữ giằn, ánh mắt khi ngài nhất định phải đạt được mục đích của mình.

Nghe cũng dữ dội thật đấy nhỉ. Hasebe nghiêng đầu suy nghĩ.

'....chỉ là không muốn anh đi...'

Đồng tử tím hạ xuống những ngón tay vẫn vuốt nếp những cánh hoa giấy.

"Chủ nhân..." Hasebe nhẹ giọng gọi ngài. "Về chuyện Kiw---"

"Ở nhà!"

"Vâng?" Hasebe tròn mắt. Saniwa trả lời bằng một giọng điệu dứt khoát như đang ra lệnh, khiến anh nhất thời không biết nên phản ứng tiếp như thế nào.

"Ta nói, Kiwame ấy!" Saniwa bỗng miết mạnh tay, cánh hoa giấy mỏng manh kia tưởng trừng muốn rách vì lực tay của ngài. "Đừng có đi!"

"..." Hasebe nhướn mày, xoay người, bàn tay đặt lên má Saniwa, nhẹ nhàng ép ngài nhìn thẳng vào mắt mình. "Ngài không muốn tôi đi?"

"Phải!" Saniwa khẳng định chắc chắn, ánh mắt kiên định nhìn thẳng anh, không hề trốn tránh. Ngài áp tay mình tên tay anh, siết chặt lấy bàn tay của anh.

"Ta thực sự không muốn anh đi!" Ngài cắn môi. "Ta không muốn rời xa anh một chút nào cả...ta sợ..."

"Ngài sợ...?" Hasebe gương mặt lo âu vương chút nghi hoặc hỏi ngài, nhưng Saniwa cúi đầu không đáp. Mái tóc xõa dài cũng thế mà rũ xuống theo cử chỉ của ngài, phủ lên đôi vai run lên liên tục. Hasebe vẫn cảm nhận được rõ, bàn tay Saniwa siết lấy tay anh, như đang kiềm chế cơn run rẩy lan khắp cơ thể. Chứng kiến Chủ nhân mình như vậy, liền đánh vào lòng Hasebe một tia đau nhói.

"Chủ nhân..." Hasebe không hỏi nữa, dịu dàng vòng tay ôm lấy ngài. "Tôi sẽ không đi."

"Là anh đã nói đấy." Saniwa rúc sâu vào lồng ngực anh. "Anh...sẽ không được đi đâu cả. Ta không phép..."

Hasebe ôm chặt lấy ngài, trầm giọng trấn an. "Vâng, vì đó là mệnh lệnh của ngài, tôi vẫn sẽ ở bên ngài thôi." Anh hôn lên mái tóc thơm mùi bạc hà, vỗ nhẹ sau lưng Saniwa. "Giờ thì, đã đến lúc đi ngủ rồi, Chủ nhân."

Saniwa gật đầu, đành buông anh ra, quay trở lại dọn đống giấy vừa bày ra. Sau đó chui vào futon đã được Hasebe trải, lại lăn vào cái ôm của anh mà dần chìm vào giấc ngủ.

Nhìn gương mặt bình yên lồng ngực nhấp nhô đều đặn trong vòng tay, Hasebe mỉm cười hài lòng. Chủ nhân mỗi đêm đều có thể ngủ ngon như vậy, là điều rất tốt.

Và anh cũng yên tâm khép chặt mi mắt, chìm vào giấc mộng.

Lén nhìn Hasebe đã ngủ say, có kẻ nhếch môi cười nham hiểm, cực kì thích chí mà nghĩ một dòng.

"Gì chứ, Bạch liên hoa kế muôn năm!"
______________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top