Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10. Video Call

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Only You - Chapter 10 ]

| Written by: La Nghiên Vy |

Đã là hai ngày rồi kể từ khi cô sai vặt anh khiến anh thức trắng cả một đêm, Trịnh Thư Ý ở nhà một mình lười biếng nằm ở trên sô pha, đôi mắt xinh đẹp yên lặng nhìn ra cửa kính.

Hôm nay Bắc Kinh lại phải hứng chịu một trận mưa lớn nữa.

Chúc Đan Đan cũng vì vậy mà không thể tới chơi với cô, cô gái nhỏ vì bị trời mưa ngăn cản không được tiến tới với tình yêu mà tức giận không ngớt, Trịnh Thư Ý đọc tin nhắn của cô lại không thể không bật cười.

Nội dung tin nhắn như sau: [Đã 3 ngày rồi em mới đến gặp chị mà cũng bị ông trời ngăn cản nữa. Ông trời ơi ông ác lắm, tôi nguyền rủa ông bị tiêu chảy 7 ngày 7 đêm!]

Trịnh Thư Ý vừa cố nhịn cười vừa trả lời tin nhắn: [Đến cùng là em ác hay Lão thiên gia ác đây? Cảm giác bị tiêu chảy thực sự không dễ chịu đâu nha.]

Hơn nữa em còn nguyền rủa Lão thiên gia người ta bị liên tục 7 ngày 7 đêm như vậy, nếu Lão thiên gia là một nhân vật có thật, thì nghĩ thôi chị cũng cảm thấy nhức nhức cái mông hộ người ta rồi!

Điện thoại hiển thị lên tin nhắn của cô, Chúc Đan Đan đọc xong liền trả lời: [Chuyện này không quan trọng, quan trọng là ông ta đã ngăn cản em đến với chị, cho nên ông ta xứng đáng bị như thế!]

Trịnh Thư Ý không có trả lời cô, bởi vì Trịnh Thư Ý người ta đang bận cười.

Chúc Đan Đan tiếp tục gửi tin nhắn: [Không nói đến chuyện này nữa. Em muốn hỏi chị mấy ngày này chị sống với vị bác sĩ kia có tốt không? Hai người không cãi nhau đấy chứ?]

Vị trí ngắt dòng của câu này trên màn hình điện thoại của Trịnh Thư Ý rất khéo léo, cô đọc xong một tin nhắn này thì liền không vui.

Lập tức soạn nhanh tin nhắn bằng tốc độ ánh sáng: [Sao em lại nghĩ chị và anh ta như vậy? Bác sĩ Cố người ta là một cái người rất tốt, chị bị sốt cũng là anh ta chăm sóc, bị té cũng là anh ta quan tâm, hai ngày trước anh ta còn khuyên chị ăn nhiều hơn y như cách em suốt ngày lải nhải bên tai chị nữa. Thế này mà còn không tốt thì thế nào mới tính là tốt đây? Chị được người ta đối tốt chính là cầu còn chẳng được chứ đừng nói là lên giọng to tiếng cãi nhau với người ta, cho nên Đan Đan em đừng nghĩ hai người bọn chị như vậy nữa!] Sau đó liền nhấn nút gửi.

Màn hình hiện lên tới một tin nhắn cực dài, Chúc Đan Đan bị sốc ngang, mấy ngày này Trịnh Thư Ý ở nhà luyện đánh bàn phím trên điện thoại hay sao?

Soạn một tin nhắn dài như thế, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy?

Mất một thời gian để cô đọc hết tin nhắn, Trịnh Thư Ý đã nhắn một tin dài như vậy thì cô cũng không thể không trả lời: [Cái gì? Ý Ý, chị nói chị bị té sao? Vết thương nghiêm trọng không?]

Trịnh Thư Ý đọc tin nhắn, thấy Chúc Đan Đan đột nhiên nhắc đến vết thương thì cô mới chợt nhớ, bây giờ đã đến lúc cô phải đi thay băng rồi.

[Xác thực là bị té. Chị bị té trong lúc đang tắm vào 4 ngày trước, vết thương có chút nghiêm trọng, nhưng nhờ có bác sĩ Cố quan tâm nên đã đỡ nhiều rồi. Cho nên em không cần lo lắng đâu.]

[Vậy là được rồi. À, Ý Ý chị biết tin gì chưa? Bộ phim chị đóng cặp với Từ Cảnh Bình sắp được phát sóng rồi, Thời tổng vừa mới cho người nhắn tin cho em rằng anh ta đã gỡ bỏ lệnh phong sát trong nội bộ cho chị để chị tham gia các sự kiện của phim.]

Bởi vì vụ việc ra tay đánh người tại trường quay của Trịnh Thư Ý nổi lên ít lâu lại chìm xuống, hơn nữa Diệp Sương ai cũng biết cô ta khó ưa như thế nào, mấy diễn viên yếu thế từng bị cô ta ỷ thế hiếp người cũng đăng bài bóc trần sự thật. Trịnh Thư Ý sau một đêm trở thành một cái nữ trung hào kiệt thay trời hành đạo, cho nên cô vẫn có thể xuất hiện trước mặt công chúng mà không sợ bất cứ điều gì.

[Được, chị biết rồi. Bây giờ chị phải đi thay băng, tạm biệt em nhé.]

[OK! Tạm biệt chị ♡]

Trịnh Thư Ý tắt điện thoại, từ trên sô pha ngồi dậy để lấy hòm thuốc cô đã đặt sẵn ở dưới bàn phòng khách, sau đó cô đem băng gạt quấn ở đầu gối tháo xuống, mới phát hiện vết thương của mình đã kết vảy.

Cô bị thương rồi lành lại chưa bao giờ vui mừng như thế, ngay lập tức Trịnh Thư Ý vớ lấy chiếc điện thoại nằm trên bàn, chụp một tấm gửi đến cho anh.

Bệnh viện Bắc Kinh - Tây Thành.

Trong văn phòng, Cố Vân Tranh đang cẩn thận nghiên cứu hồ sơ bệnh án trước máy tính thì điện thoại đột nhiên truyền đến một tiếng: "Ting!"

Liên tiếp mấy tiếng như vậy, bản thân anh cũng biết rõ đó là thông báo tin nhắn của WeChat, vì quá nhiều việc nên anh quyết định bỏ qua không xem, cho đến khi anh nhìn thấy tên người gửi thì lập tức bỏ dở công việc, phá lệ cầm điện thoại lên

Là Trịnh Thư Ý, cô gửi ảnh làm bằng chứng và thông báo cho anh về tình hình vết thương ở đầu gối của cô.

Cô gái nhỏ dù ở ngoài đời hay trên mạng cũng đều thích huyên thuyên như nhau, cô thông báo một lần một tin nhắn không chịu, còn vừa thông báo vừa cảm ơn vừa hỏi thăm tình hình ở chỗ anh.

[Bác sĩ Cố, cuối cùng thì tôi cũng có thể thoải mái đi lại rồi!]

[Cảm ơn anh mấy ngày đã chăm sóc và quan tâm tôi! Không chỉ chăm sóc tôi chu đáo, anh những ngày này bận việc ở bệnh viện nhưng vẫn gửi tin nhắn hỏi thăm và dặn dò tôi, đại ân đại đức này của anh tôi suốt đời nhất định nhớ rõ!]

[Phải rồi, ở bệnh viện chỗ anh làm mưa có lớn không? Ở nhà của chúng ta thì mưa lớn lắm, tôi không thể nghe được tiếng gì khác ngoài tiếng nước mưa luôn. Cho nên muốn trò chuyện đều phải dùng tới tin nhắn chứ không thể gọi hoặc video call, bù lại tôi có thể gửi ảnh hoặc meme tùy thích!] Cô nhắn một câu dài, sau đó chính là gửi kèm theo chiếc meme con gấu trúc.

Cố Vân Tranh đọc 3 dòng tin nhắn của cô thì không nhịn được bật cười, anh không có trả lời tin nhắn của cô, chỉ chọn ở trong thư viện ảnh của mình một tấm ảnh rồi gửi sang cho Trịnh Thư Ý.

Ở nhà, Trịnh Thư Ý sau khi nhắn xong 3 tin thì nằm trên ghế sô pha đợi anh xem và trả lời tin nhắn. Tiếng mưa ở ngoài kia thực sự giống với những gì cô miêu tả ở trong tin nhắn, lớn đến mức cô cũng không nghe được gì, Trịnh Thư Ý đặt điện thoại sát cạnh lỗ tai và hết sức tập trung cao độ để nghe được tiếng tin nhắn đến.

Một tiếng: "Ting!" Truyền đến tai, Trịnh Thư Ý lập tức bật dậy cầm lấy điện thoại rồi kiểm tra tin nhắn, nhưng khi vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn của anh, cô lập tức giật mình.

Trời đất ơi!

Trịnh Thư Ý kinh ngạc đến không ngậm được miệng, nhịn không được nhắn một tin: [Không phải chứ, bác sĩ Cố sao anh có được tấm hình này của tôi??]

Trời ơi, tấm meme nụ cười ố dề huyền thoại của cô!

Sao bác sĩ Cố cái người này lại có tấm ảnh dìm cực mạnh này của cô như vậy?

Hôm trước là anh đã nói cô ngoài đời hay trên mạng đều nói nhiều như nhau, khẳng định là anh ta đã xem qua tường Weibo hoặc WeChat của cô rồi! Vậy chẳng lẽ là ngày hôm đó...?

Trịnh Thư Ý gần như là mất một giây để kịp tiêu hóa cái chuyện này, đúng lúc cô đang định nhắn tin tra hỏi anh thì Cố Vân Tranh nhắn một câu: [Vết thương sắp khỏi rồi thì nghỉ ngơi cho tốt đi, đi lại thoải mái nhưng đừng để vết thương lại rách ra nữa. Chỗ tôi cũng đang mưa rất lớn, bệnh nhân cũng rất nhiều, không thể ở đây huyên thuyên nói nhiều cùng cô, tôi đi trước.]

Trịnh Thư Ý đọc xong dòng tin nhắn: "..." Cô muốn trả lời anh chút gì đó, chỉ thấy trên màn hình hiển thị người dùng Cố Vân Tranh đã offline.

Xem ra là anh thực sự bận, thời điểm cao điểm như thế này mà anh vẫn còn gửi được cho cô hai tin nhắn đã là quá lắm rồi, cô vẫn là không nên làm phiền anh.

Liền với một ý nghĩ đó Trịnh Thư Ý thoát khỏi WeChat, cô tắt điện thoại, lười biếng nằm ườn ra sô pha, lặng lẽ nhìn bầu trời bên ngoài đang đổ xuống cơn mưa to như trút nước.

Chỗ của anh cũng không yên ổn, Cố Vân Tranh sau khi tắt điện thoại thì một ánh mắt phức tạp nhìn ra ngoài cửa sổ lớn. Bên ngoài là một cơn mưa lớn liên tục kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ, số lượng bệnh nhân mà bệnh viện chỗ anh tiếp nhận cũng theo đó tăng vọt, không phải nhập viện vì tai nạn giao thông thì cũng là mắc mưa dẫn đến cảm lạnh phải truyền nước, lịch trình làm việc thường ngày của anh cũng vì vậy mà bị đảo lộn.

Có khi anh phải bỏ dạy học để ở bệnh viện thực hiện công tác cấp cứu cho bệnh nhân nhập viện, cũng có khi anh phải vừa đi dạy vừa đi làm, vì vậy có ngày anh về nhà rất trễ hoặc là hoàn toàn không trở về nhà, có chăng chỉ là thay đồ bằng quần áo mà Trịnh Thư Ý đã dùng dịch vụ chuyển phát nhanh chuyển tới.

Đúng lúc này anh lại tiếp nhận đến một ca phẫu thuật, thời điểm ca phẫu thuật kết thúc cũng là lúc trời hết mưa.

Bầu trời trong xanh trở lại, Cố Vân Tranh và trợ lý tên Phương Minh Phàm đẩy bệnh nhân trong người vẫn còn chưa hết thuốc mê vào phòng bệnh. Anh nhìn vào bầu trời xanh ngắt qua một tấm kính dày, khóe môi bất giác xuất hiện một đường cong nhẹ.

Hôm nay đặc biệt hết mưa sớm hơn so với thường ngày, bệnh nhân bệnh viện tiếp nhận cũng không còn nhiều nữa, anh cũng không có lịch trình đi dạy ở trường. Cố Vân Tranh hôm nay chính là được thả về sớm.

Anh trở về văn phòng của mình, lấy điện thoại để nhắn cho cô: [Hôm nay tôi được về sớm rồi.]

Ở nhà Trịnh Thư Ý hình như là đang nghịch điện thoại, Cố Vân Tranh nghĩ vậy là bởi khi anh nhắn, cô đã lập tức trả lời tin nhắn của anh: [Anh được về sớm, trời vừa hay cũng đã hết mưa, thật sự là không dễ dàng gì. Bác sĩ Cố, anh có nghĩ chúng ta nên ăn mừng gì đó không?]

Chỉ là chút chuyện nhỏ, vậy mà cũng muốn ăn mừng cho được?

Cô Trịnh đây thực sự đúng là cái người rất có tâm hồn ăn uống.

Thế nhưng anh cũng không có cự tuyệt với một ý kiến này của cô, ngược lại chính là nhắn tin hỏi: [Cô muốn ăn món gì?]

Cô lập tức trả lời anh: [Lẩu kim chi đi! Tôi rất giỏi nấu món này, trước đây khi tôi rủ bạn bè về nhà và nấu món này để tiếp đãi họ, ai cũng khen ngon, cho nên bác sĩ Cố anh đừng lo rằng chất lượng lẩu của tôi sẽ không ngon như bữa cơm tối hôm trước.]

Không những chỉ trả lời những gì cần thiết, những gì mà anh đã hỏi cô, cô còn làm như thấu hiểu tâm lý của anh mà giải thích mọi thứ rõ ràng, cô đây là sợ anh sẽ e dè trình độ nấu ăn của cô mà ngại không muốn ăn lẩu.

Cố Vân Tranh đối với món ăn của cô tối nay cũng không có ý kiến, món lẩu này nếu như cô đã nấu giỏi thì chắc là đã làm quen được với việc điều chỉnh độ cay của lẩu mà không làm lẩu bị mất vị ngon, nghĩ đến đó anh liền vào thư viện ảnh tìm một tấm ảnh khác gửi cho cô thay lời muốn nói.

Trịnh Thư Ý dù đã ngờ được điều này từ trước, nhưng chung quy lại cô vẫn tránh không khỏi bị giật mình khi đột nhiên cái bản mặt của mình xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Tấm hình miêu tả cô trên môi đang nở một nụ cười rất là gợi đòn nhìn về phía máy quay, giơ bàn tay với ngón trỏ và ngón cái đang chạm vào nhau tạo thành kí hiệu OK, đây là một ảnh cắt từ chương trình thực tế mà cô đã và đang tham gia.

Liền với nội dung như vậy của tấm ảnh, cái kí hiệu OK kia, rất rõ ràng là anh đã đồng ý, Trịnh Thư Ý liền trả lời anh: [Được, vậy bây giờ tôi nấu lẩu rồi đợi anh về nhé, không gặp được thì không ăn!]

[Được.] Cố Vân Tranh trả lời cô một câu.

Trịnh Thư Ý đọc xong tin nhắn thì bắt đầu lên app đặt mua nguyên liệu tươi sống, những món ăn kèm hay viên thả lẩu thì cô bịt kín mặt đi xuống cửa hàng tiện lợi để mua.

Sau đó liền tay xách nách mang đem đống đồ về nhà, lúc cô vừa hay trở về từ cửa hàng tiện lợi thì người giao hàng cũng giao hàng đến. Trịnh Thư Ý ra nhận hàng xong thì cũng đã đủ nguyên liệu, cô bắt đầu bắt tay vào nấu ăn!

_____

Cố Vân Tranh từ bệnh viện trở về nhà, mở cửa ra liền thấy Trịnh Thư Ý đang ngồi ở ghế đối diện phía cửa chờ đợi anh, cô nhìn thấy anh về thì hai mắt trở nên sáng chói.

Ngay lập tức từ chỗ ngồi của mình đứng dậy rồi đi về phía anh, cô kéo anh đi về phía bàn ăn trong phòng bếp, khóe môi cong cong mỉm cười nhìn anh: "Bác sĩ Cố, anh về rồi! Nào, chúng ta ăn thôi, chắc là anh vì tôi mà về vội nên vẫn chưa kịp ăn gì đâu nhỉ?"

Cố Vân Tranh gật đầu: "Ừm." Một tiếng, ngay sau đó anh bị cô ấn cho ngồi xuống bàn, còn bản thân cô thì đi một vòng rồi trở lại vị trí cũ, ngồi đối diện với anh.

Trịnh Thư Ý bắt đầu lo cho anh từ A đến Z, không bỏ sót một thứ nào, cũng không ngần ngại hỏi anh ăn rau gì không ăn rau gì để cô biết mà lựa ra.

"Bác sĩ Cố, anh có ăn rau mùi không?"

Cố Vân Tranh nghe đến tên loại rau, sắc mặt ngay lập tức thay đổi 180 độ, trả lời một câu vô cùng dứt khoát: "Không!"

Trịnh Thư Ý nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thật sao?" Nhưng sau đó thì cô liền cười: "Bác sĩ Cố anh cũng thật giống tôi, tôi cũng ghét cay ghét đắng thứ gọi là rau mùi."

Cố Vân Tranh nghe cô nói thế thì gật gù, hóa ra trên đời này vẫn còn có người cũng thuộc dạng là anti cứng của rau mùi giống như anh.

Cố Vân Tranh ăn thử chén lẩu mà cô đưa cho mình, vừa ăn vào chỉ cảm thấy hương vị cô nấu cũng rất ngon, hơn nữa với anh món này của cô cũng rất hợp khẩu vị, Trịnh Thư Ý thực sự không nói dối.

Cô cũng tự lo một chén lẩu cho riêng mình, Cố Vân Tranh rốt cuộc không biết là ăn hay nhường hết đồ ăn cho cô, anh toàn gắp thức ăn trong lẩu cho vào chén của Trịnh Thư Ý, đến mức cô ngoài đứng dậy để lấy nước lẩu ra thì không cần phải làm gì.

Lúc ăn cô cũng không nhịn được mà líu ríu bên tai của anh: "Bác sĩ Cố anh biết gì không? Một bộ phim của tôi sắp được phát sóng rồi, cũng vì thế mà tôi đã được Đại Ma Vương gỡ lệnh phong sát trong nội bộ rồi!"

"Phong sát trong nội bộ thì gỡ làm gì? Dù sao công chúng cũng đâu có biết cô bị phong sát."

"Chỉ là hình thức mà thôi, trong cuộc sống đôi khi hình thức cũng là một cái gì đó rất quan trọng mà. Chuyện đó tạm thời bỏ qua đi, quan trọng nhất bây giờ là bộ phim sắp được phát sóng của tôi kìa, bây giờ họ vẫn đang lên lịch phát sóng từng tập phim một."

Cố Vân Tranh nghe đến phim, chắc chắn là không phải cái thể loại phim gì trong sáng, sắc mặt của anh bình tĩnh hỏi cô: "Là phim gì?"

Trịnh Thư Ý không chút chần chừ liền trả lời anh: "Tôi không nhớ tên phim nữa, đến khi phim phát sóng tôi phải đi reaction một số phân cảnh đặc sắc cùng bạn diễn nam hoặc là đi fan meeting phim thì tôi mới biết được. Hừm... Còn bây giờ anh chỉ cần biết đây là một bộ phim ngôn tình lấy bối cảnh hiện đại được đầu tư cũng khá chỉnh chu là được rồi."

Ngôn tình!

Quả nhiên là ngôn tình.

Cho nên là trong xuyên suốt quá trình quay bộ phim đó, cô và bạn diễn đã phải cùng nhau quay cảnh thân mật và hôn nhau sao?

Cố Vân Tranh thần sắc không còn tốt, bàn tay anh siết chặt đôi đũa đến mức gân xanh cũng đều đã nổi lên.

Nhưng xui thay Trịnh Thư Ý lại không nhận ra sự khác thường của anh, cô lại nói: "Lần này tôi đóng cặp với nam chính nhỏ hơn mình 4 tuổi, tên là Từ Cảnh Bình, chính là một tên khốn đã lừa gạt tình cảm và tiền bạc của em gái tôi."

"Ừm."

"Anh không biết đâu, cậu ta đã bắt đầu lừa An An từ những năm cấp 3 rồi đấy, nhưng mãi đến sau này thì An An mới phát hiện và đề nghị chia tay. Không ngờ được là trong lúc đó tôi lại xui xẻo hợp tác chủ diễn cùng Từ tra nam trong bộ phim lần này, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!"

"Ừm."

"Vai diễn của cậu ta là vai diễn Tổng tài ôn nhu dịu dàng, vừa có sắc vừa có kinh tế lại còn tốt tính, chính là hình mẫu bạn trai mà bao người mong ước có được. Vai diễn của cậu ta so với con người thật của cậu ta thật chẳng tương thích xíu nào, làm cho tôi thực sự muốn nôn!"

"Ừm."

"Bác sĩ Cố, anh đến cùng là có nghe tôi nói không vậy?"

"Ừm."

"Vậy là có nghe đúng không?"

Cố Vân Tranh không thay đổi tiếp tục: "Ừm." Một tiếng.

"Vậy... Bác sĩ Cố, tôi vẫn còn có chuyện này muốn nói với anh. Thời gian sắp tới có thể tôi sẽ không ở nhà được, nữ chính là một trong hai bộ mặt của cả bộ phim nên phim có sự kiện gì thì tôi cũng không thể không đi. Cho nên là bác sĩ Cố, tôi rời đi một thời gian chắc là anh cũng như giảm bớt được một gánh nặng nhỉ?"

"..." Giảm bớt gánh nặng cái con khỉ!

Cố Vân Tranh trên mặt hiện rõ sự không vui, nhưng Trịnh Thư Ý lại cư nhiên chẳng nhận ra điều đó. Cô tiếp tục ăn lẩu với một tâm hồn ăn uống phong phú của mình, anh cũng không có nói gì cô, hai người cứ như vậy ăn tối trong sự tĩnh lặng khác hẳn với thường ngày.

Ngày hôm đó là ngày yên bình duy nhất, bởi vì ngay sau đó Bắc Kinh đã phải hứng chịu lấy những trận mưa so với trước đó còn lớn hơn, lại còn liên tục kéo dài không dứt. Bệnh viện sơ hở là lại tiếp nhận bệnh nhân, Cố Vân Tranh dù có là thần thì cũng trở tay không kịp.

Đã mấy ngày liên tiếp anh không về nhà.

Cô bị anh bỏ ở nhà lâu như vậy cũng đã bắt đầu cảm thấy trống vắng.

Cố Vân Tranh cái người này tuy là không biết cách nói chuyện, độc mồm độc miệng thì anh ta là nhất, nhưng dù sao ở căn nhà này cô vẫn còn có anh. Cô đã quen với cảnh ra vào là nhìn thấy một Cố Vân Tranh ăn mặc có phần hở hang vì quyến rũ cô rồi, bây giờ anh không có nhà khiến Trịnh Thư Ý cảm thấy nơi này thực sự là tĩnh lặng quá đáng.

Cô nhắn tin cho anh: [Bác sĩ Cố, anh ở bệnh viện thế nào rồi? Ở nhà của chúng ta vẫn luôn mưa không ngớt, bắt đầu từ sáng thì đã mưa, đến tận khuya thì mới dừng, cũng không biết là Lão thiên gia lấy đâu ra nhiều nước như vậy nữa! Hại tôi không thể coi phim bằng chiếc TV màn hình rộng nhà anh, cũng hại anh phải lao lực làm ở bệnh viện đến không thể về nhà. Bác sĩ cứu người là chuyện tốt, nhưng bác sĩ nếu như cũng ngã bệnh thì ai sẽ là người chăm sóc cho bác sĩ đây?]

Cố Vân Tranh đang xem xét hồ sơ bệnh án thì điện thoại thông báo tin nhắn mới của cô, anh bởi vì chuyện cô nói cô giống như một gánh nặng của anh làm cho tức giận, dù đã mấy ngày trôi qua nhưng cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi, anh quyết định không xem tin nhắn.

Trịnh Thư Ý ở nhà đã chờ đợi anh mở xem tin nhắn rất lâu, cũng chờ đợi mòn mỏi tiếng thông báo tin nhắn mới của anh phát ra từ điện thoại, chỉ tiếc là không có.

Liền tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi cô bất giác ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy, nhìn vào điện thoại vẫn chưa thấy anh gửi tin nhắn trả lời mình.

Không phải chứ?

Bác sĩ Cố cái người này chẳng lẽ cô không làm gì anh cũng nổi nóng đi?

Trịnh Thư Ý cảm thấy có chút ủy khuất, trong suốt quá trình vệ sinh cá nhân cô đã nghĩ rất nhiều, một điều chắc chắn là cô đã lỡ miệng nói gì khiến anh tức giận vào cái ngày cô và anh cùng ăn lẩu hôm trước, nhưng nghĩ mãi cô cũng không thể nghĩ ra được vì sao anh lại tức giận.

Ngày hôm đó cô lại gửi tới một tin nhắn khác cho anh.

Nội dung là: [Bác sĩ Cố, sao anh lại không xem tin nhắn của tôi? Anh bận lắm sao? Hay vẫn là vì anh làm việc quá sức ở bệnh viện nên mệt mỏi đến tin nhắn của tôi cũng không muốn xem? Bác sĩ, nếu là vậy thì anh cứu chữa cho bệnh nhân nhưng anh cũng nhớ phải giữ gìn sức khỏe cho mình nữa đó nha! Chúc anh ngày mới tốt lành.]

Cố Vân Tranh vẫn không xem tin nhắn của cô.

Trịnh Thư Ý cũng không bỏ cuộc, hằng ngày cô đều liên tục nhắn tin cho anh, cứ cách một ngày là lại gửi đến cho anh một tin nhắn, cô không tin anh ở bệnh viện bận đến mức tin nhắn cũng không xem được.

Cho đến một ngày cô không nhịn được nữa, trực tiếp cầm điện thoại lên nhắn tin hỏi thẳng anh: [Bác sĩ Cố, đến cùng là anh giận tôi vì chuyện gì? Tôi không nhớ là mình đã làm gì khiến cho anh tức giận, tôi hoàn toàn không chọc giận anh, cũng không có ý muốn chọc giận anh! Bác sĩ Cố anh xem tin nhắn của tôi đi. Bác sĩ Cố, tôi sai rồi, tôi không biết mình đã làm gì nhưng lỡ làm anh giận thì tôi thực sự sai rồi, sau này sẽ không dám tái phạm nữa, cho nên anh đừng giận tôi nữa có được không?]

Kết quả tin nhắn cô gửi đến, sang ngày hôm sau anh vẫn như cũ không mở lên xem.

Trịnh Thư Ý tâm tình buồn bã lại ủy khuất, cô đã nhắn tin giải thích cho anh rồi, cũng đã nhận phần sai về phía mình luôn rồi, ấy vậy mà anh vẫn không thèm xem tin nhắn của cô, đến cùng là cô đã phạm phải tội tày trời gì khiến anh giận cô lâu như vậy?

Cô không biết.

Chỉ biết mấy ngày sau, cô đã nhắn tin cho anh: [Bác sĩ Cố, tôi nhớ anh.]

Trịnh Thư Ý biết rõ tin nhắn này của mình có bao nhiêu phần mập mờ, nhưng thực sự là cô đã rất nhớ anh, rất nhớ đồ ăn anh nấu, rất nhớ sự quan tâm của anh. Anh đã không về nhà hơn một tuần rồi, ngoài quần áo cô vẫn đều đặn hằng ngày gửi cho anh ra thì hai người cũng không có một mối liên kết nào khác.

Đến cuối cùng tin nhắn như vậy vẫn không được anh xem, Trịnh Thư Ý thực sự là mệt rồi.

Đột nhiên nghĩ đến mối liên kết duy nhất giữa hai người ở hiện tại, đầu óc của Trịnh Thư Ý theo đó cũng bỗng dưng lóe sáng.

Nếu như đó đã là liên kết duy nhất giữa anh và cô, vậy thì tại sao cô không gửi đến cho anh những thứ gì khác ngoài quần áo?

Nghĩ như vậy cô liền tìm đến Tô Vi An để học nấu ăn, cô gái nhỏ nghe đề nghị của cô thì có chút bất ngờ: "Sao chị đột nhiên lại muốn học nấu ăn?"

Trịnh Thư Ý chỉ mỉm cười nói: "Không có gì, chỉ là mấy ngày này ở nhà không thể xem phim làm chị khá buồn chán, không có gì làm lại đột nhiên muốn học nấu ăn mà thôi. An An em không phiền chứ?"

"Sao em có thể phiền được? Đi, sư phụ sẽ dạy nấu ăn cho con!"

"Được được được, xin người chỉ giáo."

Ngày hôm đó Cố Vân Tranh như thường lệ lại ra nhận hàng chuyển phát nhanh của cô, ngoài mấy bộ quần áo cho mấy ngày tới anh còn được nhân viên chuyển phát đưa cho một cái túi giấy không to cũng không nhỏ, đem lên văn phòng mở ra mới biết đó là đồ ăn cô nấu cho anh.

Có một mảnh giấy note nhỏ được cô dán vào hộp cơm để ở trên cùng, Cố Vân Tranh liền xé nó ra xem.

Nội dung là: "Bác sĩ Cố, tôi chưa nhập viện hay làm ở bệnh viện bao giờ nên cũng chẳng biết hương vị của đồ ăn ở bệnh viện như thế nào, nhưng thiết nghĩ chắc anh ăn ở bệnh viện nhiều ngày như vậy rồi cũng sẽ có lúc ngán, nên tôi đặc biệt học An An nấu ăn cho anh. An An nấu ăn thực sự rất giỏi, tôi học cũng được tiếp thu kiến thức phần nào, em ấy cũng khen đồ ăn tôi nấu ngon hơn trước đây, đến chính tôi cũng cảm thấy như vậy. Hi vọng là anh sẽ không chê nó."

Cố Vân Tranh không chê, đọc xong tờ giấy này khóe môi của anh bất giác kéo dãn, tất cả những giận dỗi của anh đối với cô mấy ngày qua đều đã vì một tờ giấy này mà hóa giải hết.

Anh mở điện thoại lên muốn nhắn tin cảm ơn cô.

Nhưng khi vừa vào WeChat, vào đoạn hội thoại của hai người, đập vào mắt anh chính là dòng tin nhắn "Tôi nhớ anh" đã được gửi cách đây 1 ngày của Trịnh Thư Ý, cùng hàng loạt các tin nhắn trước đó của cô, Cố Vân Tranh lập tức đơ người.

Bên trong anh đột nhiên truyền tới một cảm giác kì lạ, trái tim của anh đang đập rất mạnh và nhanh, liên tiếp mấy tiếng "Thình thịch thình thịch" truyền ra tới. Ở giữa căn phòng chỉ có một người trống vắng và tĩnh lặng, anh không thể không nghe thấy tiếng lòng của chính mình.

Anh biết đây là loại cảm giác gì, chính là cảm xúc của một chàng trai đối với một cô gái, cảm giác này không thể lẫn vào đâu được.

Hơn ba mươi năm qua đây là lần đầu tiên anh có cảm giác thế này, giống như một vũng nước đọng lúc nào cũng tĩnh lặng đột nhiên dậy sóng, anh cố gắng để chính mình không được nghĩ nhiều, song cuối cùng vẫn là cơ thể con người thành thật, anh nhấn vào biểu tượng gọi video trên cửa sổ chat của anh và cô.

Ở nhà, Trịnh Thư Ý đang nằm trên sô pha chờ đợi kết quả, thấy màn hình điện thoại hiển thị có cuộc gọi tới. Cô ngó nhìn xem thử người gọi là ai, thật bất ngờ khi đó vậy mà lại là anh gọi đến, hơn nữa lại còn là một cuộc gọi video call.

Cô vội vàng cầm điện thoại đi đến trước gương, xem xét và chỉnh trang lại nhan sắc của mình, mấy ngày này anh không ở nhà nên cô cũng sống khá buông thả, không chút gò bó, không biết anh sau từng đấy ngày không gặp cô thì có còn nhận ra cô hay không nữa.

Sau khi đã chắc chắn là mình vẫn đẹp, Trịnh Thư Ý mới dè chừng nhấn nhận cuộc gọi. Hiện lên trước mắt cô là một người đàn ông điển trai mà đã lâu rồi cô không được thấy mặt, anh đang mặc áo sơ mi khoác bên ngoài là áo blouse trắng, cô còn nhìn thấy cả bảng tên được treo trên túi áo có ghi mấy chữ: Cố Vân Tranh.

Trưởng khoa phẫu thuật thần kinh.

Anh ở phía bên kia màn hình mỉm cười với cô, Trịnh Thư Ý lập tức bị một nụ cười của anh cuốn hút. Quả nhiên, người đàn ông này, bất kể là lúc nào thời điểm nào, anh cũng đều đẹp trai và mê người đến như vậy.

Cố Vân Tranh theo thói quen lại mở lời trêu chọc cô: "Thế nào, cô Trịnh? Mặt tôi dính gì hay là cô dính phải bùa yêu của tôi rồi? Ngây người ra như thế, chắc là bị một nụ cười của tôi thu hút rồi có phải không?"

Trịnh Thư Ý loay hoay điều chỉnh góc camera, nghe anh nói vậy thì cô cũng nói: "Bác sĩ Cố anh lại nói đùa rồi, anh đẹp trai như vậy sao tôi có thể không ngây người cho được, huống hồ đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh trở lại sau từng đấy ngày hai chúng ta không gặp nhau."

Anh nghe thấy cô nói vậy thì bỗng dưng cảm thấy có lỗi, là anh mấy ngày qua bởi vì giận dỗi mà không xem tin nhắn của cô, vừa bởi vì giận cô mà cũng bởi vì anh thật sự bận rộn, làm cho Trịnh Thư Ý ở nhà nhớ anh đến mức không kiềm được chính mình, phải gửi cho anh tin nhắn như là "Tôi nhớ anh" khi nãy.

Anh liền xin lỗi cô: "Xin lỗi, là tôi đã cố tình không xem và trả lời tin nhắn của cô, tôi không biết mấy ngày qua cô quan tâm tôi nhiều đến như vậy. Trịnh Thư Ý, cô sẽ không giận tôi chứ...?"

Anh cúi gằm mặt, môi hơi trề ra có chút đáng yêu, nhìn anh bây giờ giống như một chú cún nhỏ đã làm sai điều gì và đang cầu mong được tha thứ.

Trịnh Thư Ý thấy anh như vậy, không khỏi bật cười, không nghĩ tới một người bình thường điềm đạm như Cố Vân Tranh anh vậy mà cũng có lúc đáng yêu như vậy.

Khóe môi cô cong lên một đường nhẹ nhàng, trong mắt mang theo ý cười nhìn thẳng vào camera, đuôi mắt cong cong nói: "Không giận, tôi một chút cũng không giận anh."

Cố Vân Tranh: "..."

"Ngược lại là anh, anh cố tình không xem và trả lời tin nhắn của tôi như vậy, anh là đang giận tôi chuyện gì sao?" Cô hỏi anh, không thấy anh trả lời, hình như là có chút do dự.

Cô liền nói: "Bác sĩ Cố, anh cứ thẳng thắn nói với tôi đi, nếu anh cứ không nói mà tiếp tục giận dỗi tôi như vậy, tôi sẽ không biết được tôi làm sai chuyện gì khiến anh giận tôi. Lúc đó tôi sẽ vừa cảm thấy ủy khuất vừa cảm thấy có lỗi, nếu không phải là bởi vì tôi thực sự nhớ anh thì có lẽ tôi đã bỏ qua chuyện này không quan tâm rồi, đến lúc đó hai chúng ta hiểu lầm sẽ lại càng chồng chất."

"Tôi hiểu rồi." Cố Vân Tranh nhếch môi cười nhẹ.

"Vậy anh nói xem, lý do khiến anh giận tôi là gì?"

Sau câu hỏi của cô, Cố Vân Tranh nhìn vào màn hình điện thoại, mím môi có vẻ chần chừ nhưng anh vẫn nói ra: "Là bởi vì cô đã nói cô là gánh nặng của tôi."

Trịnh Thư Ý ở nhà nghe anh nói vậy thì có chút kinh ngạc: "Vậy thì sao?"

Anh nhìn thẳng vào camera, ánh mắt theo đó trở nên nghiêm túc, Trịnh Thư Ý qua màn hình điện thoại có cảm giác giống như anh đang đứng ở trước mặt và nhìn thẳng vào mình, không nhịn được lại có chút ngại, cô muốn né tránh ánh mắt của anh.

Lại nghe thấy anh nói: "Trịnh Thư Ý, tôi chưa từng xem cô như gánh nặng của mình."

Cô sững sờ nhìn anh qua màn hình điện thoại, cảm giác sự nghiêm túc kia của anh giống như là đang tỏ tình với mình, cô đột nhiên bật cười, cô đang nghĩ cái gì vậy chứ?

Cô nghiêng đầu hỏi anh: "Vậy bác sĩ Cố anh nói xem, anh xem tôi là gì?"

"Tôi..." Cố Vân Tranh được cô hỏi tới đây thì đột nhiên ngập ngừng, ánh mắt của anh nhìn ra nơi khác, yên lặng suy nghĩ được ít lâu thì nói với cô: "Tôi xem cô... Như một người bạn cùng nhà."

"Được." Trịnh Thư Ý mỉm cười: "Bạn cùng nhà Cố Vân Tranh, tôi muốn hỏi anh, anh đã ăn cơm tối mà tôi đưa đến cho anh chưa? Hợp khẩu vị của anh chứ?"

"Vẫn chưa, tôi ăn ngay đây."

"Anh ăn phải để camera hướng về phía mình đấy nhé, tôi muốn nhìn anh ăn."

"Cô có sở thích khác người vậy? Sao không thích ăn mà lại muốn nhìn người khác ăn?"

"Tôi ăn tối rồi, nấu ăn cho anh xong tôi cũng xem như tối rồi." Cô thành thật khai báo, còn sợ mình nói như vậy anh sẽ không hiểu, sau đó liền bổ sung thêm một câu: "Để chắc chắn thức ăn mình nấu để mang đến cho anh không có vấn đề, tôi trong lúc nấu ăn để thử đi thử lại rất nhiều lần, cũng vì vậy mà bụng bây giờ đều đã no căng."

Cố Vân Tranh vừa mở hộp cơm vừa làm theo lời cô đặt camera hướng về phía mình, nghe thấy lời cô nói, khóe miệng của anh lại không nhịn được mà nhếch lên: "Tốt, tôi còn lo khi không có tôi ở nhà, cô sẽ bỏ bữa hoặc ăn ít đi để giữ dáng."

"Bác sĩ Cố anh cho rằng tôi là cái người cứng đầu như vậy sao? Lần trước anh đã khuyên tôi bằng cả tính mạng như vậy rồi, tôi mà còn không nghe thì chắc tôi không còn là con người nữa mà sẽ là một con trâu, người ta thường nói đàn gảy tai trâu mà."

Anh bắt đầu ăn cơm, nghe cô nói vậy thì nói: "Nếu như trên đời có một con trâu xinh đẹp như cô, cô nhất định sẽ được Nhà nước Trung Quốc ghi danh sổ sách, ghi tên vào sách đỏ rằng cô là con trâu xinh đẹp nhất Trung Hoa."

Trịnh Thư Ý bĩu môi: "Anh đến cùng là một bác sĩ hay chuyên gia nói móc người khác vậy? Miệng lưỡi độc như thế, đã từng có tiền lệ nào bệnh nhân vốn dĩ bệnh không nặng mà lại trở nặng vì cái miệng này của anh chưa?"

"Vậy thì rất tiếc khi phải thông báo với cô là chưa."

"..." Trịnh Thư Ý không nói gì, chỉ yên lặng biểu tình bằng cách bĩu môi.

Sau khi nhìn anh ăn đủ rồi thì cô đột nhiên hỏi: "Thế nào, anh thấy đồ ăn tôi nấu thực sự ngon hơn chứ?"

Cố Vân Tranh gật đầu: "So với lần trước thì tốt hơn nhiều, tiếp tục phát huy nhé."

Cô được khen thì cười đến tít mắt, một vẻ tinh nghịch lại chào anh theo kiểu quân đội: "Tuân lệnh!"

Không thể nào phủ nhận, cảnh tượng này thật sự rất ngọt ngào.

Phương Minh Phàm trong lúc đang định đi vào báo cáo tình hình với Cố Vân Tranh, anh nhìn thấy anh ấy đang xem xét gì đó bên trong túi giấy thì bước chân dừng lại, đứng ở cửa quan sát, tiếp theo đó liền chính là cảnh tượng ngọt ngào vừa rồi.

Anh thực sự là bị vị tiền bối này cùng cô gái trong điện thoại kia ngược thành cẩu chỉ trong chốc lát, cảnh tượng kia ngọt ngào đến mức anh cũng cảm thấy buồn ngang vì mình hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai.

Cuộc gọi của Trịnh Thư Ý và Cố Vân Tranh kéo dài được khoảng 20 phút, cô là người kết thúc cuộc gọi vì cô phải đem điện thoại đi sạc pin, Cố Vân Tranh cũng vừa hay ăn cơm xong.

Anh dọn dẹp bàn sau bữa ăn của mình, đang định ra ngoài rửa tay thì nhìn thấy Phương Minh Phàm đang đứng như trời trồng ở cửa, ngay lập tức đe dọa cậu ta nếu dám bép xép mồm miệng thì anh sẽ cho tăng ca mấy ngày mấy đêm.

Phương Minh Phàm tất nhiên sợ hãi khí thế của anh, hơn nữa cậu ta cũng không phải kiểu người sẽ đi bép xép nói ra chuyện riêng tư của người khác, rất nhanh liền gật đầu đến thiếu điều rớt cả cục nọng ra đồng ý với Cố Vân Tranh.

_____

Bộ phim của Trịnh Thư Ý rất nhanh liền đã sắp xếp được lịch phát sóng, thời điểm 1 tháng sau đó kể từ cuộc gọi video call đầu tiên của cô và anh, bộ phim của cô đã công chiếu được đến những tập phim cuối cùng.

Nhân vật nam chính do Từ Cảnh Bình đóng thực sự là một mẫu bạn trai mà nhiều người mong ước, chỉ là dựa vào mấy lời trước đó Trịnh Thư Ý đã nói với anh, Cố Vân Tranh biết rất rõ người đóng nhân vật này là một kẻ tồi.

Nhưng còn nhân vật nữ chính của Trịnh Thư Ý, cô là một cô gái làm nghề phóng viên thông minh xinh đẹp, nhìn đâu cũng là ưu điểm, cũng không biết có phải là do mắt của Cố Vân Tranh thấy như vậy hay vẫn là nhân vật của cô thực sự là thần tiên hạ phàm khi trên mình không có lấy một khuyết điểm.

Không hổ là phim do nữ diễn viên nổi tiếng Trịnh Thư Ý đóng chính, bộ phim kia rất nhanh liền lên top đầu hotsearch, trở thành bộ phim có nhiệt độ cao nhất tính đến thời điểm hiện tại. Cố Vân Tranh đi đâu trong bệnh viện cũng đều nghe mấy y tá trẻ bàn luận sôi nổi.

Anh đang ở sảnh chính của bệnh viện, đi ngang qua một nhóm y tá trẻ đang đứng tán gẫu với nhau, chủ đề mà họ đang nói cư nhiên cũng là về bộ phim kia của Trịnh Thư Ý.

Cố Vân Tranh đứng tại chỗ yên lặng lắng nghe, chỉ thấy họ nói nữ chính và nam chính thực sự hợp nhau, còn khen đạo diễn có mắt nhìn, chọn diễn viên đúng người còn rất hợp với vai diễn.

"A a a, tuyệt quá! Cậu thấy gì không, chemistry của Trịnh Thư Ý và Từ Cảnh Bình thực sự quá tuyệt vời, tôi là tôi đổ đứ đừ couple này rồi đó!"

"Đúng vậy, Từ Cảnh Bình thực sự rất đẹp trai, đứng bên một nhan sắc tuyệt vời như Trịnh Thư Ý thì đúng là hợp nhau đến vô cùng đẹp đôi! Đi, chúng ta lên chung thuyền!"

Bàn tay đang cầm hồ sơ bệnh án của anh ngay lập tức siết chặt lại, là ai hợp với ai?

Cố Vân Tranh không biết thuật nhữ C-biz nên phải đi cầu cứu Phương Minh Phàm, nhưng anh đoán chắc chắn là mấy từ như "chemistry" và "couple" này không có gì là tốt đẹp.

Hỏi xong mới biết, Phương Minh Phàm nói chemistry giống như một loại kết nối của hai người yêu nhau, gặp nhau, hòa hợp hoặc kết tủa, còn couple chính là một cặp đôi diễn viên được các cư dân mạng ship với nhau trên mạng xã hội.

Theo như Phương Minh Phàm nói thì cụm từ "ship couple" này cũng giống như đặt ra giả thuyết vậy, nhiệt tình gán ghép hai người rồi cũng nhiệt tình chứng minh mối quan hệ này là sự thật, đồng thời lúc nào cũng mong muốn couple của mình chính là couple real nhất.

Cố Vân Tranh sau khi được khai sáng: "..." Cho nên nói đơn giản chính là mấy người họ muốn Trịnh Thư Ý và Từ Cảnh Bình đó yêu nhau?

Nghe đến đây, khả năng quản lý biểu cảm của bức tượng tạc Cố Vân Tranh cuối cùng cũng có chút sơ hở, mặt anh đen lại liền đem đi so với cái đáy nồi thì cũng không khác biệt mấy.

Trịnh Thư Ý và Từ Cảnh Bình?

Muốn hai người đó yêu nhau?

Chuyện này có thể sao?

Cảm giác như chính mình vừa mới nghe một chuyện vô lý nhất trên đời, Cố Vân Tranh nghe xong chỉ cười khẩy, hết tập hồ sơ bệnh án, bây giờ đến lượt con chuột máy tính trong tay cũng bị anh siết chặt.

Từ Cảnh Bình đó có được ở chung nhà với Trịnh Thư Ý như anh không?

Có được cô ấy nấu cơm rồi mang đến mỗi ngày như anh không?

Quan trọng nhất là Trịnh Thư Ý có yêu thích cậu ta giống như anh không? Không phải là đến một chút hảo cảm cũng không có à!

Cố Vân Tranh lúc này chính là mang khí thế của một Đại Ma Vương, một Ác Ma đúng nghĩa, Phương Minh Phàm ở trong văn phòng thấy vậy thì hoảng sợ, anh có cảm giác như nhiệt độ ở trong phòng đã giảm đi nhiều trông thấy, đến cùng là anh đã vô tình làm gì sai khiến cho Đại Ma Vương này tức giận rồi vậy?

Mà hình như không chỉ có tức giận lúc đó, anh gần như là tức giận cả ngày, khi đi đâu mà vô tình nghe được mấy y tá trẻ đang bàn luận sôi nổi về bộ phim của Trịnh Thư Ý, anh đều sẽ có thái độ như vậy, thực sự là khiến cho người ta sợ hãi.

Điển hình như khi anh đang ở trong căn tin, Cố Vân Tranh đã tức giận đến mức nhiệt độ không khí trong nhà ăn cũng hạ xuống, nhịn không được nói một câu: "Vào căn tin là để ăn chứ không phải nơi để mấy người nhiều chuyện." Dọa cho mấy người đều run sợ đến đũa cũng cầm không nổi nữa.

Nhưng Phương Minh Phàm để ý thấy, anh tức giận cũng rất có chọn lọc, bởi vì nếu kia là lời bàn luận phản bác Từ Cảnh Bình và Trịnh Thư Ý không hợp nhau, Cố Vân Tranh ngược lại trông có vẻ rất hài lòng.

Sao nhìn biểu hiện của anh giống như mấy người đang ghen quá vậy?

Phim chỉ mới công chiếu sắp hết mà đã như vậy rồi, đến giai đoạn hết phim rồi Trịnh Thư Ý người ta đi tương tác với bạn diễn trong buổi livestream tuyên truyền, anh sẽ lại còn thế nào nữa?

Tất nhiên là sẽ chỉ có hơn chứ không có kém!

Hôm đó là thứ 6, Cố Vân Tranh đều đặn thức dậy từ 5h sáng, sau khi chạy bộ một tiếng thì trở về nhà nấu đồ ăn sáng, ít lâu sau thì thấy cô bước ra khỏi phòng ngủ.

"Hôm nay cô dậy sớm vậy?" Anh ngoảnh đầu lại, nhìn thấy cô thì có chút bất ngờ: "Cô định đi đâu sao?"

Trịnh Thư Ý một thân diện áo dạ tweed trắng phối hợp với chân váy xếp ly màu đen, mái tóc nâu xõa dài, khuôn mặt xinh đẹp được cô trang điểm rất tỉ mỉ theo phong cách nàng thơ nhẹ nhàng. Mới sáng sớm ra cô đã ăn mặc đẹp như vậy, chẳng trách vì sao Cố Vân Tranh vừa nhìn liền hỏi cô một câu như thế.

Cô tiến đến ngồi vào bàn ăn, vừa đi vừa nói với anh: "Bác sĩ Cố anh không biết sao? Hôm nay tôi phải đi livestream tuyên truyền phim, địa điểm cách nhà của chúng ta khá xa cho nên tôi phải chuẩn bị từ sớm, livestream khoảng một tiếng thì tôi sẽ về."

Nhà của chúng ta?

Lần trước trong tin nhắn cô gửi cho anh, cô cũng nhắn y như vậy.

Cố Vân Tranh nghe đến đây sắc mặt có chút thay đổi. Chỉ là, cô nói cô sẽ đi livestream tuyên truyền phim?

Vậy thì không phải là cô sẽ cùng với Từ gì đó ở chung một chỗ sao?

Anh có cảm giác như vùng an toàn của mình bị xâm phạm, Cố Vân Tranh không muốn điều đó xảy ra chút nào.

Ngay lúc này cô đi đến cùng anh chuẩn bị bữa sáng, hai người ăn sáng xong thì cô liền chào tạm biệt anh rồi rời đi, Cố Vân Tranh ở trong nhà yên lặng nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn, ánh mắt có chút phức tạp.

Livestream tuyên truyền sao?

Cô cũng đâu nói là anh không được đi theo đâu mà nhỉ?

[ Điên Yêu - Hết Chương 10 ]

[Cập nhật lúc 13:50, 31.12.2023]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top