Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16. Khó Dỗ Dành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Only You - Chapter 16 ]

| Written by: La Nghiên Vy |

Sáng sớm hôm sau.

Cố Vân Tranh đã tỉnh dậy, anh cúi người hôn một cái vào trán của Trịnh Thư Ý, sau đó liền đánh răng rửa mặt rồi đi xuống lầu. Ngày thường anh đều thức dậy theo cách như thế, tiếp theo sẽ là ở tại dưới lầu nấu đồ ăn sáng cùng ba mẹ vợ tương lai.

Thế nhưng anh gần như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, khi mà vừa mới bước xuống dưới lầu thì liền nhìn thấy, ba mẹ vợ tương lai của anh ở trong phòng bếp, đang cùng với một anh chàng nào đó nấu ăn một cách vui vẻ.

Anh ta mang vẻ ngoài của một anh chàng thư sinh ôn nhu như ngọc, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai cùng dáng người cao gầy đâu đó cũng tầm một mét tám mấy.

Nhưng liền với chiều cao 1m9 của Cố Vân Tranh, anh ta chung quy vẫn là không có cửa!

Cố Vân Tranh đi đến nói: "Con chào cô chú ạ." Lúc này anh mới phát hiện ra một chuyện, là cái anh chàng kia đang chiên trứng ốp la, hình như là chiên được tới quả thứ hai rồi.

Ba Trịnh thấy vậy liền cười nói: "Tiểu Cố con dậy rồi à? Đêm qua ngủ có ngon không?"

Cố Vân Tranh gật đầu nói: "Dạ ngon, cũng may là đêm qua con ngủ không bị lạ giường." Dứt lời, anh liền nhìn về phía của anh chàng đẹp trai kia hỏi: "Đây là?"

Mẹ Trịnh dừng tay: "À!" Lên một tiếng rồi giới thiệu nói: "Thằng nhóc này tên là Hoàng Cảnh Nghi, là hàng xóm và đồng thời cũng là bạn cũ của Ý Ý. Vì ngày trước hai đứa nhóc này là bạn cùng lớp với nhau, cho nên đương nhiên Cảnh Nghi cũng sẽ nhỏ hơn con vài tuổi!"

Hoàng Cảnh Nghi!

Thực sự là Hoàng Cảnh Nghi sao?

Còn nhớ lần trước trong lúc Trịnh Thư Ý nói chuyện điện thoại với mẹ, mẹ của cô đã vô tình nhắc qua cái tên này một lần, bà còn nói cái anh chàng tên Hoàng Cảnh Nghi này trước đây đã từng theo đuổi cô rất nồng nhiệt!

Chuyện này Cố Vân Tranh có thể không nhớ sao? Anh còn nhớ rất rõ nữa là đằng khác!

Cố Vân Tranh cười nói: "Thì ra là vậy. Xin chào, tôi là Cố Vân Tranh, là bạn trai của Trịnh Thư Ý."

Hoàng Cảnh Nghi cũng nói: "Tôi đã sớm nghe cô chú nhắc về anh rồi. Chào anh, tôi là Hoàng Cảnh Nghi."

Một cuộc làm quen ngắn cứ như thế kết thúc như vậy, Cố Vân Tranh không quan tâm đến Hoàng Cảnh Nghi nữa, anh quay sang phía mẹ Trịnh nói: "Con có thể giúp gì không ạ?"

Mẹ Trịnh liền trả lời: "Có! Con giúp cô rửa rau đi."

"Dạ." Dứt lời anh liền đi đến bồn để rửa rau.

Hoàng Cảnh Nghi đột nhiên nói: "Trịnh Thư Ý vẫn chưa dậy sao?"

Cố Vân Tranh vẻ mặt không thay đổi nói: "Vẫn chưa. Cậu hỏi chuyện này làm gì?"

"Không có gì, tôi chỉ là muốn quan tâm cô ấy thôi." Dừng lại một chút, anh ta liền cười nói: "Dù sao thì tôi và cô ấy cũng là bạn học cũ mà!"

Cố Vân Tranh: "..."

Thấy anh không nói gì, Hoàng Cảnh Nghi lại tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy anh không phải là kiểu người hẹp hòi, chắc là anh sẽ không tính toán chuyện này với tôi đâu nhỉ?"

Cố Vân Tranh hỏi thẳng: "Vậy nếu tôi tính toán chuyện này với cậu, thì tôi chính là cái kiểu người có lòng dạ hẹp hòi sao?"

Đây là đang muốn dùng diễn xuất với anh à? Muốn đâm đầu vào chỗ chết lắm rồi sao?

Ở bên cạnh anh bình thường vẫn luôn có một diễn viên còn đâu? Nếu muốn diễn với anh thì trình độ ít nhất cũng phải cao hơn Trịnh Thư Ý chứ! Chứ diễn xuất thế này, đây là đang sợ người ta không biết là mình đang diễn sao?

Hoàng Cảnh Nghi đột nhiên nhỏ giọng nói: "Ừm... Tôi thừa nhận là mình thích Trịnh Thư Ý, hơn nữa trước đây cũng đã từng theo đuổi cô ấy rất nhiều."

Cố Vân Tranh: "..." Đây là bung lụa không diễn nữa à?

Trời đất! Anh chỉ mới hỏi có một câu mà thôi, thế mà lại lòi đuôi cáo nhanh đến như vậy?

Nghị lực đâu?

Muốn bung lụa nên vứt cho chó ăn rồi à?

Mà Hoàng Cảnh Nghi lúc này là nói: "Trước đây là bởi vì Trịnh Thư Ý quá tỏa sáng, tôi tự thấy mình không thể xứng đáng với cậu ấy nên đã quyết định đi du học và làm việc ở nước ngoài. Nếu như tôi không làm vậy để bản thân có thể tỏa sáng và sánh ngang với cô ấy, vậy thì anh cho rằng, bản thân sẽ có thể đến bên Trịnh Thư Ý và làm bạn trai của cô ấy như bây giờ sao?"

Cố Vân Tranh cười nhạt nói: "Nhưng quá khứ thì cũng đã là quá khứ rồi, cậu cho rằng nói với tôi mấy lời này thì sẽ thay đổi được mọi chuyện chắc?"

"Tất nhiên là không rồi, tôi cũng đâu phải là cái người ngốc. Tôi ở đây chỉ là muốn nói cho anh biết, thời gian ngọt ngào của anh và Trịnh Thư Ý sắp kết thúc rồi!"

Rất rõ ràng, lần trở về này của anh ta là để theo đuổi lại Trịnh Thư Ý, thế nhưng lại gặp một chút bất trắc đó là khi trở về, anh ta mới biết là Bạch Nguyệt Quang của mình đã có bạn trai. Cho nên thời thế thay đổi, anh ta cũng thay đổi mục tiêu trở thành: Đập chậu cướp hoa!

Cho nên là nói, ý của Hoàng Cảnh Nghi là anh ta sẽ cướp Trịnh Thư Ý về. Cố Vân Tranh tất nhiên là nghe hiểu, chỉ thấy trong mắt anh đột nhiên xuất hiện tới một tia hàn khí vô hình.

Mà một tia hàn khí này, quả thực chỉ có thể nói là vô cùng lạnh, cũng vô cùng đáng sợ!

Xa xa ở trên chiếc ghế sô pha nằm ở ngoài phòng khách, Tô Vi An đang dùng hết sức bình sinh, tận lực vểnh tai lên hóng chuyện. Liền với cái khoảng cách xa như thế này, thế nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, những tia hàn khí lạnh đến kinh người phát ra từ vị trí của Cố Vân Tranh!

Tô Vi An: "..." Lão thiên gia của tôi ơi!!

Giáo sư Ác Ma nổi giận rồi!!

Hoàng Cảnh Nghi, anh chết chắc rồi a!

Tôi là tôi có lòng tốt lắm thì mới nhắc nhở anh một câu, đừng có đâm đầu vào chỗ chết nữa! Nếu không thì kết cục của anh nhất định sẽ rất rất rất, rất chi là thảm a!

Thế nhưng Hoàng Cảnh Nghi người ta, lại chính là cái kiểu người thích đâm đầu vào chỗ chết! Bởi vì anh ta không biết, rốt cuộc là Cố Vân Tranh cái người này thủ đoạn ghê gớm kinh người đến mức nào, bởi vậy mới nói trong chiến tranh, kị nhất chính là khinh địch!

Chỉ thấy Cố Vân Tranh sau một cuộc trò chuyện đã rửa xong phần rau của mình, anh nói với mẹ Trịnh: "Con rửa xong rồi đây ạ." Nói xong liền đem số rau kia để ra chỗ khác, chính mình thì ở tại bồn rửa rau để rửa tay.

Hoàng Cảnh Nghi thì như cũ đứng ở bếp chiên trứng, có mơ cũng anh ta cũng không thể ngờ được, rằng ít lâu nữa thôi, bản thân anh ta sẽ phải hứng chịu một kết cục hết sức là bi thảm!

Cũng không biết là cố ý hay cố tình, mà Cố Vân Tranh sau khi rửa tay xong, người bình thường thì người ta sẽ vẫy vẫy tay vài cái cho ráo nước, anh đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ. Chỉ là anh vẫy tay có hơi mạnh hơn người bình thường một chút, thành ra bao nhiêu nước anh vẫy đều bắn ra, văng hết vào chảo dầu.

Mà chảo dầu kia chính là chảo dầu mà Hoàng Cảnh Nghi dùng để chiên trứng, mà nước văng vào chảo dầu thì sao? Thì nó bắn!

Thế là mấy tiếng: "Bụp bụp!" Vang lên giòn tan như pháo hoa vào đêm 30 Tết, Tô Vi An và ba mẹ Trịnh chạy như bay đến hiện trường án mạng, thì thấy Hoàng Cảnh Nghi đang bị dầu bắn. Dầu bắn cao, bắn thẳng vào mặt!

Cùng lúc đó ở trên lầu, Trịnh Thư Ý đang tận hưởng giấc mộng Xuân Thu khó lắm mới có được, thì đột nhiên cô bị đánh thức bởi một tiếng thét cực kỳ chói tai vang lên tới: "A a a a!! Cố Vân Tranh, mặt của tôi!"

WTF!

Giọng của ai vậy?

Mới sáng sớm ra liền cao giọng gào thét? Đây là muốn mình nhào xuống dùng cái tài mắng chửi hơn người này mắng cho một trận hay sao?

Vừa rồi cô vẫn đang ngủ nên không biết được rốt cuộc tình hình thế nào, thế nên khi bị một tiếng thét chói tai này đánh thức, Trịnh Thư Ý đã vô cùng tức giận!

Mọi người có hiểu cảm giác đó tức đến thế nào không? Tôi là tôi đảm bảo ai ở trong trường hợp này rồi cũng đều sẽ cảm thấy cực kỳ tức giận nha!

Cho nên là nói, Trịnh Thư Ý lúc này đã hoàn toàn bị một tiếng thét kia đánh thức luôn rồi, có muốn ngủ tiếp thì cô cũng ngủ không được nữa!

Từ nội tâm đến bề ngoài cô đều là tức đến không có chỗ phát tiết!

Thế là Trịnh Thư Ý liền xốc chăn lên, ngay lập tức dùng tốc độ, có thể nói là ngang bằng với tốc độ ánh sáng, phóng ngay xuống lầu, ngay cả dép lê đi trong nhà cô cũng không thèm đi. Có thể nhìn ra được là lúc này cô đang có trong mình bao nhiêu tức giận!

Cô vừa chạy xuống nhà liền tức giận nói: "Là ai? Là ai đã phá ngủ giấc ngủ của tôi!!" Dứt lời thì cô liền đứng hình mất 5 giây vì thấy Hoàng Cảnh Nghi ôm mặt chạy ra từ phòng bếp.

Nà ní, ai đây?

Chẳng lẽ là trộm vào nhà?

Chẳng trách vì sao vừa rồi lại có người hét to tới như vậy! Trộm vào tới bên trong nhà, đã vậy còn vào giữa thanh thiên bạch nhật, đây là sợ người ta không biết mình đang đi ăn trộm sao?

Nhớ lại tiếng thét chói tai vừa rồi, Trịnh Thư Ý đột nhiên lại có tới một suy nghĩ: Mà tiếng thét vừa rồi nghe có chút lạ nha! Nghe không ra được là giọng của ai trong nhà hết, vậy chẳng lẽ đó là giọng của tên trộm này hay sao?

Trời đất, sao có thể? Trộm vào nhà, chủ nhà không la thì thôi, mắc gì mình la làm chi cho khàn cổ họng lại tốn tiền mua thuốc?

Trong đầu xuất hiện tới vô số câu hỏi cần được có người giải đáp, thế là Trịnh Thư Ý liền quên luôn việc, mình phải xử lý cái người phá đám giấc ngủ của cô vừa rồi.

Cô đứng tại chỗ làm ra vẻ mặt vỡ mộng, đưa mắt nhìn tới trên người của Tô Vi An. Nội tâm thì rất kinh ngạc nhưng cô lại cố kìm nén lại nói: "An An, có chuyện gì vậy?"

Hoàng Cảnh Nghi nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh ta bỏ tay ra khỏi mặt vội nói: "Trịnh Thư Ý cậu dậy rồi sao? Nhanh xem giúp tôi đi, xem mặt của tôi có phải là bị hủy dung rồi không?"

Trịnh Thư Ý liếc mắt, cô nhận không ra cái người trước mặt này, nhưng cô lại thấy trên mặt anh ta có tới biết bao nhiêu cái bọng nước to nhỏ đủ loại...

Thế là Hoàng Cảnh Nghi liền nhận được câu trả lời, như dội một gáo nước lạnh vào đầu nói: "Anh là ai vậy? Mặc dù tôi không biết anh nhưng mặt của anh đã bị hủy rồi! Tôi sẽ cho anh số điện thoại của một người bạn rất am hiểu về thẩm mỹ của tôi, để cô ấy tư vấn anh bệnh viện thẩm mỹ tốt một chút cho anh đi phẫu thuật lại gương mặt!"

Hoàng Cảnh Nghi tức đến trong lòng không nhịn được chửi tục một câu: "..." Bà nó Trịnh Thư Ý, tôi còn chưa có bị hủy dung đâu nha!!

Nói rồi mà, anh ta cũng đâu phải là cái kẻ ngốc, ai nói gì thì tin cái đó đâu! Bị dầu sôi bắn vào mặt, cùng lắm là da mặt bị bỏng và ở trên mặt nổi một vài cái bọng nước mà thôi, chỉ cần cẩn thận bôi thuốc là sẽ hết.

Thế nhưng anh ta chỉ là muốn diễn một chút, cho mọi người thấy mình đáng thương, bị Cố Vân Tranh bắt nạt mà thôi. Hơn nữa người đứng đây lại là Trịnh Thư Ý, là Bạch Nguyệt Quang của anh ta, sao anh ta có thể không nhân cơ hội mà bán thảm trước mặt cô cho được?

Thế nhưng Trịnh Thư Ý lại nói không có nhận ra anh ta là ai nha! Tốn công tốn sức như vậy mà Bạch Nguyệt Quang lại nhận không ra mình, đã vậy còn dội hẳn một gáo nước lạnh vào đầu mình, còn có nỗi đau nào hơn nỗi đau này nữa?

Hoàng Cảnh Nghi đau ở trong lòng nhiều chút.

Anh ta cố gắng cự quậy nói: "Trịnh Thư Ý! Cậu không nhận ra tôi sao? Tôi là Hoàng Cảnh Nghi đây!"

Trịnh Thư Ý lúc này mới mơ hồ nhớ được ra anh ta một chút, nhưng chỉ là một chút thôi! Cô nhàn nhạt nói: "Ờ."

Hoàng Cảnh Nghi thấy cô nhớ ra mình, trong lòng anh ta liền có chút khởi sắc nói: "Thư Ý, cậu nói xem tôi nên làm thế nào bây giờ? Mặt của tôi bỏng mặt như vậy, nếu như để lại sẹo thì phải làm sao?"

Trịnh Thư Ý nhướng mày nói: "Nhưng nguyên nhân vì sao mà anh lại bị bỏng thành ra cái bộ dạng người không ra người, ma không ra ma thế này vậy?"

Người không ra người, ma không ra ma?

Thì ra đây chính là cái cụm từ để miêu tả ngoại hình của anh ta lúc này sao? Bị chính người mình thích mắng mình tới một câu như vậy, Hoàng Cảnh Nghi vẫn là lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa nha!

Bất quá anh ta vẫn cáo trạng nói: "Tôi... Trịnh Thư Ý, mặt của tôi thành ra cái bộ dạng này là bởi vì Cố Vân Tranh. Vì Cố Vân Tranh nên tôi mới bị bỏng..."

Trịnh Thư Ý đột nhiên nhìn về phía Tô Vi An hô lên một tiếng: "Người đâu!"

"Có!" Tô Vi An từ chỗ sô pha ngay lập tức đứng dậy, vào vị trí chuẩn bị nhận lệnh.

Trịnh Thư Ý liền hỏi: "Em nói xem, mặt của anh ta rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Vi An liền nói: "Về cơ bản thì, Hoàng Cảnh Nghi anh ta đứng ở trong bếp chiên trứng ốp la, cho nên đã bị dầu nóng bắn vào mặt ạ!"

"Vậy không phải là anh ta tự làm tự chịu sao? Còn vu oan cái gì nữa?" Cố Vân Tranh nhà tôi tuyệt đối không phải là cái loại người âm mưu hiểm độc như vậy nha!

Thế nhưng Tô Vi An lại nói: "À thực ra thì... Anh ta cũng không hẳn là đang vu oan cho giáo sư Cố đâu ạ."

Trịnh Thư Ý ngay lập tức cảm thấy hiếu kỳ nói: "Vậy chẳng lẽ là chuyện này có liên quan gì đến Cố Vân Tranh hay sao? Em mau kể đi! Kể nhanh có thưởng!"

Tô Vi An nghe vậy thì nói: "Chị Thư Ý... Thật ra là Hoàng Cảnh Nghi đã nói với giáo sư Cố là chính mình sẽ đập chậu cướp hoa, giáo sư Cố nghe thấy rồi bị những lời đó làm cho không vui trong lòng, cho nên đã..." Thế nhưng khi cô còn chưa kịp nói xong.

Thì Hoàng Cảnh Nghi đáy lòng đã chột dạ nói: "Được rồi, hay là chúng ta đừng nói nữa... Trịnh Thư Ý, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa!"

Trịnh Thư Ý trực tiếp làm như không nghe thấy nói: "Cho nên anh ấy đã làm gì?"

Tô Vi An nói tiếp: "Cho nên anh ấy đã đem nước vẫy vào dầu nóng, khiến dầu có bao nhiêu liền bắn hết vào mặt của Hoàng Cảnh Nghi!"

Trịnh Thư Ý không nhịn được cười phun nói: "Phụt, ha ha ha! Tốt tốt tốt, An An em thấy không? Anh rể Cố nhà em đã bị chị làm cho thay đổi rồi!"

Tô Vi An cười nói: "Cũng không hẳn là thay đổi, mà anh ấy là bị chị làm cho càng lúc càng tha hóa thì đúng hơn! Vốn dĩ ở trường, anh ấy đã thủ đoạn thâm độc không ai sánh bằng rồi!"

Cố Vân Tranh: "..." Trời đất! Ăn nói kiểu gì vậy?

Tô Vi An cô có còn muốn học ở khoa của tôi nữa hay không thì nói một tiếng nha!

Chỉ thấy anh ngay lập tức làm ra một ánh mắt sắc lẹm, hướng phía Tô Vi An mà phóng tới. Bởi vì một ánh mắt kia của anh quá mãnh liệt, Tô Vi An không mất quá nhiều thời gian để nhận ra, cái ánh mắt "thân yêu" mà Giáo sư Ác Ma đang dùng dể nhìn mình!

Cái cổ cao của cô không khỏi rụt lại, cười làm lành nói: "Anh rể, em sai rồi..."

Trịnh Thư Ý nhìn thấy cảnh này, cô lại nhịn không được cười phun lần nữa. Thế nhưng cô lại cố gắng kìm nén nụ cười trên môi xuống, nhướng mày nhìn Hoàng Cảnh Nghi hỏi: "Đây chính là chuyện liên quan đến Cố Vân Tranh mà anh nói đó sao?"

Hoàng Cảnh Nghi vịt chết vẫn cứng mỏ nói: "Ây, không phải đâu! Mọi chuyện không phải là như vậy đâu mà!"

"Có hay không, tôi hỏi An An nhà tôi liền biết." Cô liền quay sang Tô Vi An hỏi: "An An, anh ta đã nói những gì với Cố Vân Tranh, thuật lại liền cho chị!"

Tô Vi An hai mắt sáng rực nói: "Lần này có thưởng không ạ?"

Trịnh Thư Ý hào phóng nói: "Có! Em thuật lại cho chị không sót chữ nào, chị liền bao em một tuần trà sữa!"

"Full topping nha!"

"OK!" Kiểu gì em ấy cũng đòi thêm phần của Thời Yến cho coi.

Đúng như dự đoán, Tô Vi An liền bẽn lẽn nói: "Ừm... Chị có thể bao thêm phần của Thời Yến luôn được không?"

Biết quá mà! Trịnh Thư Ý còn không rõ với cái mức độ simp chồng của con bé này sao?

Bất quá cô vẫn nói: "Được! Em nói đi!"

Tô Vi An liền nói: "Nguyên văn anh ta nói là thế này: Trước đây là bởi vì Trịnh Thư Ý quá tỏa sáng, tôi tự thấy mình không thể xứng đáng với cậu ấy nên đã quyết định đi du học và làm việc ở nước ngoài. Nếu như tôi không làm vậy để bản thân có thể tỏa sáng và sánh ngang với cô ấy, vậy thì anh cho rằng, bản thân sẽ có thể đến bên Trịnh Thư Ý và làm bạn trai của cô ấy như bây giờ sao?"

Dừng lại một chút, cô lại nói tiếp: "Sau đó anh rể Cố liền hỏi là nói chuyện này còn có tác dụng gì, thì anh ta lại nói: Tất nhiên là không rồi, tôi cũng đâu phải là cái người ngốc. Tôi ở đây chỉ là muốn nói cho anh biết, thời gian ngọt ngào của anh và Trịnh Thư Ý sắp kết thúc rồi!"

Trịnh Thư Ý: "..." Chìn chá? Sao trên đời lại có thể có loại người trơn trẽn đến như vậy?

Cố Vân Tranh nhà mình vừa đẹp trai vừa tài giỏi, là cực phẩm nhân gian hiếm có khó ai sánh bằng! Thế mà vẫn có người dám ra mặt đòi giành mình với anh ấy?

Có cửa sao? Đúng là gan to bằng trời!

Trịnh Thư Ý nhịn không được liếc mắt nói: "Hoàng Cảnh Nghi, anh xem thường bạn trai của tôi đến mức này à? Nói cướp đi liền có thể cướp đi?"

Hoàng Cảnh Nghi phản bác nói: "Tôi không có..."

"Anh liền có! Nếu không thì sao anh lại có thể mạnh miệng đến như vậy?" Dừng lại một chút, Trịnh Thư Ý liền nhướng mày nói: "Nói cho anh biết, bạn trai của tôi chính là một cái cực phẩm nhân gian hiếm có khó tìm! Liền với cái người thủ đoạn thâm độc như Cố Vân Tranh, anh nghĩ mình sẽ cướp nổi tôi khỏi anh ấy chắc?"

Cố Vân Tranh: "..." Đây là đang bị chê à?

Khóe môi của anh không khỏi giật một cái.

Sau này mình vẫn là khiêm tốn một chút thì hơn!

Trịnh Thư Ý đứng ở trên cầu thang vẫn đang nhướng mày nói: "Thế nào, còn muốn nghe nữa không? Nếu còn thì tôi sẽ thay mặt Cố Vân Tranh nhà tôi, đem hết những tài năng mà con người tài hoa như anh ấy đang có, nói ra hết cho đến khi nào anh cảm thấy sáng mắt rồi mới thôi!"

Hoàng Cảnh Nghi trực tiếp giận quá hóa cười nói: "Trịnh Thư Ý, tôi thực sự không hiểu! Đến cùng là ai đã cho cậu sự tự tin đến vô cùng kiêu ngạo đó vậy? Cậu dựa vào đâu mà khẳng định rằng anh ta giỏi hơn tôi? Hơn nữa còn muốn dùng tài năng của anh ta làm cho tôi sáng mắt!"

Trịnh Thư Ý cười lạnh nói: "Tự tin sao? Trời sinh liền có! Mà cho dù tôi sinh ra có không được lão thiên gia cho sự tự tin kiêu ngạo, thì có Cố Vân Tranh tôi cũng đủ để kiêu ngạo cả một đời rồi! Bởi vì anh ấy học tập trong nước nhưng vẫn có thể đạt được nhiều thành tích xuất sắc, trở thành Phó Giáo sư trẻ nhất toàn quốc khi mới 32 tuổi! Chẳng như anh, 26 tuổi học tập ở nước ngoài, còn chưa làm ra được cái tích sự gì, thì đã chạy về nước để làm loại chuyện dơ bẩn như đập chậu cướp hoa! Chỉ xét về nhân phẩm thôi thì anh đã không thể so sánh được với anh ấy rồi, thế mà còn dám mở miệng ra hỏi dựa vào đâu mà nói anh ấy giỏi hơn anh, thật đúng là hèn hạ!" Dứt lời cô liền nhận lấy li nước lọc mà Cố Vân Tranh vừa rót xong đưa tới, uống một ngụm.

Liên tiếp nói một hơi ra một đống từ ngữ, xuất khẩu câu nào chọc thẳng vào tim câu đó. Quả thực không thể không nói, Trịnh Thư Ý là một cái người có ngôn từ đặc biệt sắc bén khó ai sánh bằng nha!

"..." Hoàng Cảnh Nghi bị những lời của cô mắng đến trên mặt hiện lên biểu cảm vỡ mộng.

Có ai có thể cho anh ta cái quần để đội không?

Tôi mà ở trong trường hợp này thì cứ phải gọi là nhục không biết giấu mặt đi đâu luôn nha!

Thế nhưng Hoàng Cảnh Nghi người ta, đã có đủ da mặt để ở trước mặt chính thất, mạnh miệng khẳng định rằng mình sẽ đập chậu cướp hoa, thì còn có loại chuyện gì mà anh ta không dám làm nữa?

Vì thế...

Trực tiếp đứng lì một chỗ ở nơi này!

Trịnh Thư Ý trợn tròn mắt nói: "Tôi đã nói đến như vậy rồi, mà anh còn không biết tự nhục mà bỏ đi sao?" Trời đất, sao cái con người này lại có thể trơ trẽn đến mức như vậy?

Hoàng Cảnh Nghi liền không biết liêm sỉ nói: "Không đi! Vì cậu mà tôi đã mất gần 10 năm thanh xuân, để làm tất cả mọi thứ chỉ để bản thân có thể đứng ở bên cậu! Hôm nay dù bất luận là cậu có nói đến thế nào thì tôi cũng không rời đi đâu!"

Trịnh Thư Ý: "..."

Thật đúng là hết thuốc chữa mà!

Đột nhiên cô thấy Cố Vân Tranh cầm theo chổi và đồ dọn rác đi đến, Trịnh Thư Ý liền không thể hiểu nổi nói: "Cố Vân Tranh, anh làm gì vậy?"

Cố Vân Tranh sắc mặt không chút nào thay đổi nói: "Dọn rác." Nói xong liền cầm chổi trực tiếp hướng phía Hoàng Cảnh Nghi mà quét tới.

Hoàng Cảnh Nghi kinh ngạc đến trợn tròn mắt nói: "Ý của anh là tôi chính là rác đó sao?"

"Ừm. Không chỉ là rác, mà còn là rác cần phải gấp rút dọn đi, nếu không thì ngôi nhà này sẽ bị thứ rác đó làm cho ô nhiễm."

"Cố Vân Tranh!!"

"Cút." Rất rõ ràng, Cố Vân Tranh đã không còn kiên nhẫn.

Từ trước đến nay, mọi người đều chưa thấy anh có cách hành xử như thế, đến cả Trịnh Thư Ý mà cũng bị hành động hôm nay của anh làm cho kinh ngạc. Trên thực tế là anh làm như vậy là cũng bởi vì cô, cô vì tên Hoàng Cảnh Nghi này mà mới sáng sớm ra đã phải động khẩu rồi, và Cố Vân Tranh không hề thích điều đó!

Trịnh Thư Ý của anh, anh còn không nỡ để cô phải khát khô cả cổ khi phải mắng một tràng nhiều từ như thế, thế mà cái tên họ Hoàng kia lại ngang nhiên bắt cô phải nói nhiều như vậy!

Cho nên!

Mau cút đi, đừng để anh đây phải bật máy lạnh!

Mà lúc nghe thấy một từ "Cút" kia của anh, thì Hoàng Cảnh Nghi cũng đã bị khí thế của một Đại Ma Vương, và những tia hàn khí vô hình trên người của anh dọa sợ.

Anh ta nuốt nước bọt "Ực" một tiếng, cũng không có can đảm để mở miệng ra nói thêm một câu nào nữa, bởi vì anh ta sợ rằng chính mình sẽ chết không toàn thây!

Với tâm lý rằng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Hoàng Cảnh Nghi liền nói: "Được, tôi đi!" Nói xong liền quay lưng ngoan ngoãn cút, trên gương mặt thế mà còn hiện lên biểu cảm không phục.

Trên mặt ba mẹ Trịnh chỉ có thể nói là hiện lên biểu cảm đầy bất ngờ.

Đây đến cùng là cái drama trên cả đặc sắc gì thế này? Hai người họ vậy mà cũng có lúc không cần trả tiền cũng được xem mấy cảnh như thế này á?

Sau đó chỉ thấy Trịnh Thư Ý chạy đến ôm Cố Vân Tranh nói: "Thật đúng là không thể ngờ nha ~ ! Bác sĩ Cố nhà chúng ta vậy mà cũng có lúc đanh đá thật đó!"

Cố Vân Tranh liền nói: "Anh không có."

"Anh đang ghen sao?"

"Không có."

"Anh đang ghen có đúng không?"

Cố Vân Tranh kiên quyết trả lời: "Anh không có ghen." Dừng lại một chút, anh đột nhiên nghiêm giọng nói: "Em dậy rồi thì đi vệ sinh cá nhân đi."

Trịnh Thư Ý bĩu môi nói: "Em biết rồi."

"Ngoan ~ !" Cố Vân Tranh cười dịu dàng nói, anh cứ như là học theo thói quen của bạn gái vậy, dứt lời liền đưa tay lên vuốt ve mặt của cô.

Trịnh Thư Ý tất nhiên là rất hưởng thụ một cái vuốt ve này, cô đột nhiên nói: "Cố Vân Tranh, anh lại đây."

"Sao vậy?"

"Em có chuyện muốn nói với anh." Dứt lời thì cô liền thấy anh thực sự ghé sát vào mình.

Ngay lập tức, cô thừa dịp anh không chú ý, thật nhẹ nhàng đặt lên trên má của anh một nụ hôn.

Sau đó liền cười nói: "Chuyện em muốn nói là, tặng anh một nụ hôn!" Nói xong liền bỏ chạy.

Bởi vì cô biết, Cố Vân Tranh bạn trai nhà cô chính là cái người yêu thích sự sạch sẽ, nói trắng ra chính là cái người bị OCD! Trong khi cô ngủ dậy thì vẫn chưa có đánh răng, toàn thân còn nguyên vẹn tất cả những gì từ đêm qua đến bây giờ, cứ như vậy mà bắt đầu giở trò chơi xấu Cố Vân Tranh hôn anh một cái.

Cố Vân Tranh trợn mắt nói: "Trịnh Thư Ý, em đứng lại cho anh!" Sau đó liền dứt khoát đuổi theo người nào đó gây tội xong đang không ngừng bỏ chạy.

_____

Mà lúc này, ba mẹ Trịnh chính là nhìn theo bóng lưng của anh một cách kỳ quái!

Đây là lại có chuyện gì nữa rồi sao?

Không sai! Chính xác là đã có chuyện rồi!

Ba Trịnh nhịn không được nói: "Ây da, thằng nhóc Tiểu Cố này vậy mà cũng mưu mô quỷ kế nhiều thật nha! Cũng ít có đanh đá thật đấy."

Mẹ Trịnh nhịn không được hỏi: "Mặc dù tôi cũng khá có thiện cảm với Tiểu Cố, nhưng mà thằng nhóc này tính tình đanh đá như vậy, ông nói xem liệu sau này thằng bé đó có ức hiếp gì Ý Ý nhà chúng ta không?"

Tô Vi An đột nhiên chen vào nói: "Cô chú đang nói xấu sau lưng giáo sư Cố sao?"

Ba mẹ Trịnh ngay lập tức bị cô dọa cho giật mình, thiếu chút nữa liền ôm nhau nhảy cao ba thước, thế nhưng hai người lại có thể cật lực nhịn xuống được!

Tô Vi An thấy hai người có hành động mờ ám như vậy, thì cô liền một vẻ mặt vỡ mộng tỏ vẻ: Trời đất! Mình chỉ là nói chơi một câu mà thôi, thế mà hai người lại đang nói xấu Cố Vân Tranh thật?

Ố là la ~ ! Cảm giác tựa như là vừa phát hiện ra một thế giới mới!

Mà lúc này, cô là bị ba Trịnh làm ra tới cái động tác yên lặng: "Suỵt!" Một tiếng.

Sau đó liền nhỏ giọng hỏi: "Cũng không hẳn! Chỉ là cô chú cảm thấy hơi thắc mắc một chuyện mà thôi, con giúp cô chú giải đáp được chứ?"

Tô Vi An liền hỏi: "Thắc mắc chuyện gì ạ?"

"Chú thấy con vẫn luôn gọi Tiểu Cố người ta một tiếng: Giáo sư Cố, vậy có nghĩa là Tiểu Cố là Phó Giáo sư đang đảm nhận việc giảng dạy con ở trường sao?"

"Dạ phải."

"Quan hệ của hai đứa thân thiết chứ?"

"Trước đây thì cũng không thân lắm, nhưng mà sau một số vụ việc, thì quan hệ của anh ấy và con cũng đã thân hơn trước rồi." Nói đến đây thì Tô Vi An đột nhiên nhạy bén nhận ra được điều gì đó, cô hỏi: "Cô chú đây là đang muốn hỏi, giáo sư Cố có đối tốt với chị Thư Ý hay không sao?"

Mẹ Trịnh thừa nhận nói: "Đúng vậy, vừa rồi cô chú chứng kiến một màn đánh ghen chất lượng như thế, nhìn ra được Tiểu Cố tính khí cũng không phải dạng vừa gì, cho nên mới muốn hỏi con thăm dò một chút!"

Tô Vi An: "..." À há, thì ra là như vậy!

Cho nên là nói... Cố Vân Tranh!

Tính mạng anh hiện tại là đang nằm trong tay tôi đó nha ~ !

Vì vừa rồi biểu hiện của anh rất tốt, hơn nữa tôi cũng ghét cay ghét đắng cái tên Hoàng Cảnh Nghi kia, cho nên hôm tay Tô Vi An tôi quyết định sẽ tha cho anh một mạng!

Cô liền nói: "Nếu là chuyện này thì cô chú cứ yên tâm đi! Tô Vi An con dám đảm bảo là đời này kiếp này, giáo sư Cố Vân Tranh, sẽ không bao giờ làm loại chuyện tổn thương đến chị Thư Ý đâu!"

Đừng nói là tổn thương chị ấy, cái người họ Cố kia biểu hiện còn là hận không thể đem hết những thứ tốt đẹp ở trên thế gian này về cho chị ấy nữa mà, không phải sao?

Ba mẹ Trịnh một trận cảm thấy bất ngờ, mẹ Trịnh nói: "Sao con có thể khẳng định chắc chắn như vậy?"

"Là bởi vì... Chị Thư Ý hoàn toàn chính xác là một tia sáng lẻ loi trong cuộc đời tăm tối của anh ấy, chính là một ngoại lệ mà đời này kiếp này không một ai có thể thay thế được."

"Hả?" Ba mẹ Trịnh đồng thanh nói.

Tô Vi An lập tức đem chuyện mình nghe được từ Thời Yến, toàn bộ kể hết lại với hai ông bà. Sau khi nghe xong, câu chuyện đã thành công khiến ba mẹ Trịnh phải trở nên trầm mặc.

Thằng nhóc Cố Vân Tranh này, thế mà lại trải qua nhiều chuyện bi thương đến như vậy! Từ nhỏ sinh ra đã mắc phải bệnh lạ không thể đến gần mẹ, còn gần như bị gia đình ruồng bỏ, rồi chứng kiến mẹ tự sát... Mọi chuyện mà chỉ nghe qua thôi, cũng đủ khiến người khác phải khó thở!

Nhưng những cái kia thì tạm thời không nói tới, vấn đề chính ở đây là, thằng bé đó mắc phải căn bệnh dị ứng phụ nữ, và Ý Ý là ngoại lệ duy nhất mà cơ thể thằng bé không có phản ứng?

Chẳng trách vừa rồi thằng bé lại có phản ứng như vậy! Đây còn không phải là bởi vì thằng bé đối với Trịnh Thư Ý là cực kỳ trân trọng hay sao?

Cho nên ba mẹ Trịnh còn có thể nói thêm được cái gì nữa?

Hai ông bà thu hồi tinh thần bay lạc lại, mẹ Trịnh đột nhiên nói: "Được rồi! Nếu đã là như vậy thì, chúng ta đi thôi!"

"Hả?" Ba Trịnh không hiểu lắm nói: "Đi đâu?"

"Đi nấu đồ ăn bồi bổ cho con rể Cố!"

_____

Sau đó chính là bắt tay vào một màn nấu một bữa sáng, có thể nói là tương đương với Mãn Hán Toàn Tịch. Ba mẹ Trịnh thậm chí còn hết sức tùy tiện khi mà mang những thứ như hải sâm, đương quy, lộc nhung, hay bất cứ thứ dược liệu quý gì mà mọi người có thể nghĩ tới, mang ra chỉ để nấu một bữa sáng "đơn giản" bồi bổ cho con rể tương lai!

Thời điểm khi mà Trịnh Thư Ý vệ sinh cá nhân xong, rồi cùng Cố Vân Tranh bước ra ngoài, thì hai người đã ngay lập tức bị một màn này làm cho choáng váng!

Trời đất! Đây là cái gì? Mãn Hán Toàn Tịch phiên bản hiện đại sao?

Quả thực là một bàn đồ ăn nhiều đến vô cùng phong phú, mặc dù là vẫn chưa nấu xong, nhưng Trịnh Thư Ý đã có nhìn ra được là có tới mấy thể loại món. Tỷ như là món Nhật, món Trung, món Tây, hình như còn có cả món Hàn!

"..." Không phải chứ! Đây là có khách quý đến thăm sao?

Rồi đột nhiên cô quay sang nhìn Cố Vân Tranh ở bên cạnh, Trịnh Thư Ý mới chợt vỡ mộng nhận ra một sự thật là, thì ra vị khách quý mà cô nghĩ tới, vẫn luôn là bạn trai của cô!

Bởi vì sau khi cô vừa liếc mắt nhìn anh được một lát, thì anh đã được mẹ của cô tiếp đón một cách hết sức nồng hậu, so với hôm qua hoàn toàn chính xác là còn nồng hậu hơn gấp mấy lần!

Bà cười nói: "Ây da ~ ! Thật ngại quá! Đây là lần đầu con đến nhà cô, cho nên cô chú cũng không biết rốt cuộc là con thích món gì, vì vậy chúng ta đã cố tình nấu nhiều món một chút cho con tha hồ lựa chọn! Hi vọng là con sẽ không chê!"

Cố Vân Tranh vừa mới mở miệng cái gì cũng chưa kịp nói, thì đã bị mẹ Trịnh chặn lại bằng một câu: "Tiểu Cố cô nói cho con biết, con trai quan trọng nhất là phải ăn nhiều trứng gà vào. Con là bác sĩ, chắc là biết trứng gà cực bổ có đúng không?"

Cố Vân Tranh vẻ mặt kỳ quái nói: "Dạ đúng rồi ạ."

Trịnh Thư Ý vẻ mặt còn kỳ quái hơn của anh nói: "Trời ơi mẹ ơi, anh ấy còn chưa có kết hôn đâu đó! Mẹ nấu nhiều món trứng như vậy để bồi bổ cho anh ấy làm cái gì?"

Mà hơn hết là, Cố Vân Tranh anh ấy cũng không cần mẹ phải bồi bổ nha!

Thế nhưng mẹ Trịnh lại phản bác nói: "Cái con bé này, con nói cái gì vậy? Mẹ còn chưa có nói cái gì đâu nha. Mẹ chỉ là nói trứng gà cực bổ mà thôi, đây là con tự mình suy diễn đấy nhé!"

Trịnh Thư Ý: "..."

Sau đó bà liền tiếp tục quay sang Cố Vân Tranh, cười nói: "Được rồi, con mau ra ngoài ngồi đi! Sau đó thì đợi cô chú một chút, bữa sáng sắp nấu xong rồi!"

Cố Vân Tranh áy náy nói: "Không được đâu ạ, con ra ngoài để cô chú nấu bữa sáng như vậy, thì có phải là hơi không phải phép rồi không?"

"Không phải phép cái gì? Đây đều là cô chú tự nguyện nha!" Mẹ Trịnh nhướng mày nói, sau đó bà liền quay sang nói với chồng: "Ông xem, thằng bé này đẹp trai tài giỏi lại còn biết điều như vậy, có một cậu con rể thế này thì có phải là quá hời rồi không?"

Cố Vân Tranh: "..."

Trịnh Thư Ý: "..." Trời đất, tổn thương nha!!

Hời hời hời cái gì mà hời? Không phải là con gái của mẹ cũng rất xinh đẹp rất tài giỏi, rất lễ phép biết điều đấy sao!

Sao mẹ lại có thể nói như thể con là một con Cóc ghẻ chẳng ra gì mà vô tình vớ được một con Thiên nga như thế???

Tại sao???

Lúc này Cố Vân Tranh đưa mắt nhìn cô một cái, thì liền thấy Trịnh Thư Ý thực sự đã bị mẹ của mình chọc giận rồi!

Anh liền muốn tiến đến an ủi một chút, thế nhưng khi Cố Vân Tranh còn chưa kịp làm ra tới một cái hành động gì, thì mẹ vợ tương lai của anh đã vội thúc giục: "Được rồi Tiểu Cố! Mau ra ngoài ngồi đợi đi, cô chú làm được!"

Cố Vân Tranh liền nói: "Nhưng mà cô ơi..." Thế nhưng khi anh còn chưa kịp dứt lời.

Thì anh đã bị ba Trịnh tiến đến, tựa như áp giải phạm nhân nắm tay lôi ra ngoài, sau đó liền trực tiếp không nói gì mà ấn đầu anh ngồi xuống ghế!

Toàn bộ quá trình có thể nói là Cố Vân Tranh không thể nói được mấy câu, tựa như thế cục đã định, dù cho anh có thay đổi thì cũng thay đổi không nổi!

Trịnh Thư Ý thấy anh bị kéo ra ngoài thì ngay lập tức cũng muốn đi theo, thế nhưng cô lại bị mẹ của chính mình bắt ở lại nấu ăn nói: "Con đi cái gì? Ở lại đây phụ giúp mọi người một tay đi!"

Trịnh Thư Ý nghe xong một câu này, ngay lập tức trưng ra một vẻ mặt vỡ mộng! Cô nói: "Cái cái cái, cái gì? Mẹ! Đến cùng thì con có còn là con ruột của mẹ không? Sao mẹ lại có thể đối xử với con như thế!"

Thế nhưng lại bị mẹ Trịnh lại phũ phàng nói: "Con ruột hay con nuôi, mẹ không cần biết! Quan trọng là bây giờ con đã biết nấu ăn rồi, vậy thì hãy ở lại đây phụ giúp mẹ một tay đi!"

Trịnh Thư Ý một mặt ủy khuất nói: "Nhưng mà mẹ, Cố Vân Tranh anh ấy cũng biết nấu ăn mà!" Sao mẹ không gọi anh ấy vào giúp một tay đi!

"Nhưng con là nữ! Từ trước đến giờ đều là nữ vào bếp nấu ăn!"

"Vậy thì con sẽ là người đầu tiên phá cái tiền lệ đó! Có một người nguyện ý vì con mà nấu ăn, vậy thì hà tất con phải tự mình xuống bếp!"

"Nhưng con cũng không nên để Tiểu Cố người ta xuống bếp nấu ăn suốt như vậy! Mẹ biết là Tiểu Cố yêu con chiều con, nhưng con người thì cũng phải biết mệt chứ!"

"Con nào có để anh ấy nấu ăn suốt bao giờ? Mỗi tối anh ấy về nhà, cơm tối đều là con nấu hết nha!"

Càng nói càng cảm thấy mình đuối lý, mẹ Trịnh nói bằng giọng không cho phép cô được thương lượng, nói: "Nói tóm lại là con phải ở lại đây đứng bếp với mẹ! Bằng không thì con sẽ không được ăn sáng!"

Trịnh Thư Ý: "..." Trời đất!!

Đến cùng là cô có còn là người của nhà họ Trịnh không vậy? Sao mẹ cô lại có thể đối xử với cô như thế!

Biết là mẹ vợ cưng chiều con rể như vậy là điều tốt, nhưng mẹ vợ vì con rể mà hắt hủi con gái như thế này thì lại không hề tốt một chút nào đâu nha!!

Thế nhưng cô Trịnh Thư Ý, mẹ của cô cũng đã nói đến mức này rồi, cô còn có thể nói được cái gì nữa? Chỉ có thể lẳng lặng nghe lệnh mà làm thôi không phải sao!

Chỉ thấy Trịnh Thư Ý một vẻ mặt ủy khuất quay lưng trở lại vào trong phòng bếp, phẫn uất tột cùng phụ giúp mọi người một tay, tựa như tay sai nhận lệnh mà làm...

Liền với bốn người cùng nhau nấu ăn ở trong bếp như vậy, một bàn ăn phong phú tựa như Mãn Hán Toàn Tịch đã được dọn ra!

Quả thực chỉ có thể nói là vung tay quá trán, bởi vì số món ăn được nấu ra, nhiều đến không tả nổi!

Trịnh Thư Ý vẻ mặt bi phẫn nói: "Ba mẹ cũng quá khoa trương rồi đi! Không nói tới việc mấy người chúng ta ăn không hết, con chỉ nhận nhiệm vụ giúp đỡ nấu nướng thôi mà cả người như muốn rụng rời luôn rồi a!"

Cố Vân Tranh quan tâm nói: "Em không sao chứ?"

"Không sao cái rắm!"

"..." Đây là đang bị giận chó đánh mèo à? Anh còn chưa có làm gì em đâu nha!

Nhưng suy đi nghĩ lại thì cô tức giận như vậy cũng phải, tuy là có hay bị mẹ phạt bằng gia pháp nhưng nói gì thì nói, cô cũng là con cưng của gia đình còn đâu!

Con gái từ nhỏ được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, bỗng một ngày đùng một phát lại phải nếm trải tư vị bị chính ba mẹ của mình cho ra rìa, nếu là anh thì anh cũng tức giận nha!

Cố Vân Tranh biết tính của cô, anh đưa tay xoa xoa đầu của cô vài cái, Trịnh Thư Ý cứ như vậy mà bị vài cái xoa đầu này xoa đến hạ hỏa. Đang lúc cô muốn vui vẻ ăn sáng với anh và mọi người, thì đột nhiên lại bị hành động của ba mẹ Trịnh, chen vào đập tan ảo mộng!

Mẹ Trịnh cười nói: "Nào Tiểu Cố, con mau ăn đi!"

Ba Trịnh cũng nói: "Đúng rồi đó, con ăn đi! Đừng ngại, để chú gắp cho con món ngon nhất nhé." Nói xong ông liền thật sự đứng lên và gắp vào chén của anh món ngon nhất trên bàn.

Trịnh Thư Ý khóe môi không khỏi giật một cái: "..."

Đây lại là bị phân biệt đối xử sao?

Đến cả Tô Vi An cũng không được hai người đối xử tận tình như vậy bao giờ nha! Vậy chẳng lẽ đây là đặc ân đặc biệt chỉ dành riêng cho con rể của cái nhà này đấy à?

Cô nhịn không được nhếch miệng nói: "Tất cả nguyên liệu quý báu cất kỹ ở trong nhà, hôm nay đều đã bị ba mẹ em lấy ra hết rồi đấy. Anh ăn cho thật ngon miệng vào nha ~ !"

Cố Vân Tranh nghe được hàm ý trong lời nói của cô, anh vẻ mặt kỳ quái nói: "Anh sắp tiêu rồi đây nè." Ngay sau đó trong chén của anh lại nhận tới không ít những món mà ba mẹ Trịnh gắp cho.

Lúc này Trịnh Thư Ý hoàn toàn chính xác là đã bị ba mẹ Trịnh cho ra rìa!

Bên cạnh cô chỉ còn mỗi fan trung thành Tô Vi An là không quay lưng với cô, trước đây Tô Vi An đã từng không ít lần nhìn thấy Thời Yến bị ba mẹ của chính mình cho ra rìa, vì vậy lúc này cô cũng là rất hiểu cho cảm giác của Trịnh Thư Ý hiện tại!

Tác giả tỏ vẻ: Lý luận vô lý nhưng rất thuyết phục ~ !

Tô Vi An gắp cho cô một miếng trứng trong món trứng xào cà chua, sau đó liền an ủi nói: "Không sao, vẫn còn em ở bên cạnh chị mà."

Trịnh Thư Ý bĩu môi nói: "Đúng là chỉ có em là thương chị thôi! Sau này chị nhất định sẽ đổi hộ khẩu, sau đó liền chuyển sang nhà họ Tô của em sống!"

Tô Vi An: "..." Vậy chị chuyển đi!

Tô gia em sẽ luôn rộng cửa chào đón chị nha ~ !

Nội tâm Tô Vi An tỏ vẻ: Giáo sư Cố, dù không muốn nhưng tôi phải nói điều này! Nếu không muốn tôi đem người cướp đi mất, thì anh hãy lo mà dỗ dành chị của tôi cho chu đáo vào đi nha ~ ! Nói cho anh biết, từ trước đến nay kể cả khi có anh xuất hiện, chị họ của tôi chính là tính khí thất thường như cơm ngày 3 bữa a!

Chính là một kiểu người rất khó dỗ dành ~ !

Nội tâm là vui sướng đến phát điên đi được, thế nhưng Tô Vi An lại cố kìm nén cảm xúc của mình xuống, sau đó cười cười nói: "Chị ăn đi!"

Trịnh Thư Ý có qua thì phải có lại, cũng gắp cho Tô Vi An một món mà cô thích nói: "Em cũng ăn đi."

"Dạ!"

Một bữa sáng cứ như vậy mà kết thúc trong không khí tương đối là vui vẻ! Ừ thì vẫn có một số người tâm tình là không được vui vẻ cho lắm...

Cố Vân Tranh sau khi ăn sáng xong, anh liền tìm đến Trịnh Thư Ý để dỗ dành. Chỉ thấy cô đang một bộ dáng giận dỗi ngồi ở sô pha phòng khách, trên tay là chiếc điện thoại và cô đang dán mắt vào đó không rời.

Anh đi đến ngồi xuống ở bên cạnh cô, dịu giọng hỏi: "Em giận à?"

Trịnh Thư Ý mắt không rời khỏi điện thoại nói: "Ai thèm giận anh?"

"Em."

"Em không giận."

"Rõ ràng là em đang giận." Dừng lại một chút, anh đột nhiên đổi giọng nói: "Babe à ~ ! Anh sai rồi, em đừng giận anh nữa!"

Trịnh Thư Ý ngay lập tức bị một lời này của anh dọa cho giật mình, ngay cả người không liên quan gì như Tô Vi An đang ngồi ở bên cạnh, cũng bị một lời vừa rồi của anh dọa cho giật mình nốt!

Quả thực là quá dọa người đi rồi có được chưa!

Trịnh Thư Ý vội né tránh nói: "Anh anh anh, anh là ai? Sao lại giả dạng thành bạn trai của tôi đến đây dọa tôi làm cái gì?"

Cố Vân Tranh cười nói: "Là anh đây mà."

"Anh anh anh cái gì? Ai kêu anh đột nhiên dùng cái giọng mà ngày thường anh không bao giờ nói để dỗ dành em làm chi!"

Tô Vi An cũng phụ họa nói: "Đúng rồi đó! Sao anh đột nhiên lại dùng cái giọng điệu mà ngày thường anh vẫn chưa bao giờ nói như vậy! Đúng là sợ chết đi được nha!"

Trịnh Thư Ý liếc mắt nhìn cô nói: "Là bởi vì anh ấy là một chàng trai cực kỳ yêu thương bạn gái, và không ngại làm tất cả chỉ để dỗ dành bạn gái của mình! Em có ý kiến gì sao?"

Tô Vi An: "..." Không có.

Cố Vân Tranh đột nhiên nói: "Trịnh Thư Ý."

Trịnh Thư Ý nghe anh gọi thì liền quay sang, ngay lập tức khóe môi cô liền đón nhận tới một nụ hôn ngọt ngào.

Sau đó cô liền nghe thấy Cố Vân Tranh nói: "Đừng giận anh nữa, có được không?"

Trịnh Thư Ý nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cô cứ như vậy mà bị anh hôn đến có chút đờ người. Lúc này cô đột nhiên nấc cụt lên tới một cái, mà cô vốn là kiểu người chỉ cần căng thẳng một chút là sẽ bắt đầu nấc cụt.

Trịnh Thư Ý che miệng vội chạy đi uống nước, suốt quá trình cô cứ liên tiếp nấc cụt đến mấy cái liền, trông qua như vậy mà lại có vẻ rất đáng yêu.

Cố Vân Tranh cười nói: "Em không nói gì thì anh coi như là đồng ý rồi đó nha!"

Trịnh Thư Ý: "..." Đồng ý cái đầu của anh!!

Tuy trong lòng là buông lời hung ác, nhưng chung quy lại cô vẫn là không dám nói ra.

Bởi vì... Lỡ như cô nói ra rồi chọc cho Cố Vân Tranh người ta giận thật, vậy thì cô biết phải dỗ dành người ta như thế nào bây giờ?

Cố Vân Tranh cái người này, tính khí tuy là không thất thường như cơm ngày 3 bữa giống như Trịnh Thư Ý cô, nhưng... Đây cũng tuyệt đối không phải là kiểu người dễ dỗ dành!

Mà đáng nói hơn nữa là, trong chuyện này Cố Vân Tranh hoàn toàn không có lỗi, nhưng anh vừa rồi vẫn đến để dỗ dành cô như vậy, hoàn toàn là bởi vì anh đang nghĩ cho cảm xúc của cô!

Bạn trai của mình một lòng vì nghĩ cho mình, mà mặc kệ chuyện anh ấy có lỗi hay không có lỗi vẫn đi dỗ dành mình, vậy thì Trịnh Thư Ý còn có thể nói cái gì nữa?

Lẳng lặng thu hồi tinh thần bay bổng của mình lại, Trịnh Thư Ý uống tới một chai nước cô vừa mới lấy ở trong tủ lạnh, uống xong thì cơn nấc cụt cũng đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

[ Điên Yêu - Hết Chương 16 ]

[Cập nhật lúc 20:55, 18.05.2024]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top