Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2. Căn Nhà Số 2807

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Only You - Chapter 02 ]

— Tác giả: La Nghiên Vy

Trong lúc bất tri bất giác, cô luôn có cảm giác là hôm nay mình bị Lão Thiên gia cho mình ăn hành trong mọi trường hợp.

Lão Thiên gia: "..." Thật sự là đủ rồi nha!

Có chuyện gì cô cũng đổ lên đầu tôi hết! Bộ kiếp trước Lão Thiên gia mắc nợ gì cô à, cô Trịnh!!

Trịnh Thư Ý vẻ mặt là sụp đổ rời khỏi văn phòng.

Lúc cô vừa đi ra tới cửa thì đột nhiên thấy, có một đám người từ đầu tới cuối đều tụ tập ở nơi này để hóng dưa, mà lúc mấy người họ nhìn thấy cô cũng là lúc, họ bày lên tới trên mặt mình một biểu cảm kinh ngạc.

Xin hỏi đây đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra?

Tại sao ai rời đi cũng đều tức giận hết như vậy?

Trịnh Thư Ý tất nhiên nhìn hiểu, vì vậy lúc này nội tâm của cô là một trận giận cá chém thớt.

Vẻ mặt không vui nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Mấy người: "..." 

"Mấy người thấy tôi bị ông chủ của mấy người, phong sát một lần tận 3 tháng! Có phải là rất vừa lòng hả dạ không?"

"..." Tỏ vẻ: Vừa lòng a! Tại sao lại không vừa lòng?

Bất quá bọn họ lại không có biểu hiện ra mặt, bởi vì ở TY Entertainment này thì ngoài Thời Yến ra, Trịnh Thư Ý khi nổi điên lên cũng chính là một Đại Ma Vương thực thụ!

Thế giới này quả thật đúng là không thiếu những Ác Ma, bởi vậy mà ở nơi này mới có một câu nói: Đụng vào ai thì đụng chứ đừng đụng vào Trịnh Thư Ý, hiểu hay không hiểu a?

Bất quá hôm nay lại có người không sợ chết nói: "Vừa lòng a! Thực sự rất vừa lòng, đánh giá 5 sao!"

Trịnh Thư Ý: "..." Cái gì mà đánh giá 5 sao! 

Cậu cho rằng mình đang đánh giá chất lượng dịch vụ ở trên Taobao chắc?

Đừng có để cho tôi biết là ai nói nha! Nếu không thì người đó sẽ chết chắc.

Cậu thư ký của Thời Yến đột nhiên nói: "Mà khoan đã, chờ một chút! Ý Ý, cô có thể nói cho chúng tôi biết là, vì sao cô lại đột nhiên ra tay đánh người ở trường quay không?"

Thế nhưng Trịnh Thư Ý lại nhướng mày nói: "Muốn biết đúng không? Tự mình tìm hiểu đi!"

Mấy người kiểu: Thế nhưng dục vọng muốn biết câu trả lời của chúng tôi, hiện tại đang là rất mãnh liệt a?

Nữ chính kẻ tổn thương muốn làm tổn thương người khác, tỏ vẻ: Vậy thì cố mà nhịn đi! Tôi lười quan tâm, tâm tình của tôi không tốt thì các người cũng đừng mong mình được yên ổn.

------

Sau đó chỉ thấy Trịnh Thư Ý trực tiếp xoay người rời đi, bắt taxi trở về tiểu khu rồi đi tới nhà của mình ở căn hộ 2903, sau đó là vẻ mặt cầu được an ủi bước vào nhà.

Cô cứ tưởng mình sẽ được cô trợ lý kiêm bạn thân - Chúc Đan Đan, nghe mình tâm sự rồi an ủi mình vài câu, chữa lành trái tim nhỏ bé đã bị làm tổn thương này. Thế nhưng sự thật lại là, lúc cô mở cửa bước vào thì lại không thấy ai cả.

Khắp căn hộ là một dáng vẻ vắng tanh không một bóng người!

Trịnh Thư Ý vẻ mặt vỡ mộng tỏ vẻ: Trời đất! 

Người đâu rồi? 

Không phải đã nói là sẽ chờ mình về sao?

Vậy mà bây giờ đánh lẻ trốn đi mất rồi?

Cô đi đến bàn ăn chỗ phòng bếp, chỉ thấy Chúc Đan Đan chừa lại cho mình toàn những món ăn mình thích, còn kèm theo một tờ giấy note hình trái tim màu hồng cute... 

Nội dung tờ giấy note là: "Ý Ý, em đột nhiên có việc gấp phải trở về nhà một chuyến, chị ở lại ăn hết đồ ăn đi nhé, rồi nhớ tập thể dục để giữ dáng nữa! Vậy nha, yêu chị ♡" 

Trịnh Thư Ý lúc đọc xong tờ giấy note: "..." Nhưng chị đã bị một cục tức phong sát vừa rồi, làm cho bụng chưa ăn gì cũng đều no căng rồi a! 

Quả thực là không còn tâm trạng ăn uống đến cực điểm, Trịnh Thư Ý yên lặng đem mấy món ăn bao bọc kỹ lại rồi đem tất cả cất vào tủ lạnh, còn chính mình thì trực tiếp bỏ qua khâu vệ sinh cá nhân, cô cứ như thế mà lao thẳng lên trên giường. 

Đến cả quần áo của Cố Vân Tranh cũng đều quên thay ra... 

Mà Trịnh Thư Ý lúc này chỉ là cảm thấy, ngày hôm nay quả thực xảy ra quá nhiều chuyện rồi! Cô hiện tại chỉ là muốn đi thẳng vào giấc ngủ để quên hết mọi sự mà thôi! 

Còn chuyện bị phong sát vừa rồi thì cứ vứt sang một bên cả đi!

. . .

Mà cùng lúc đó, cũng có một người khác cũng trở về nhà của mình, lúc Cố Vân Tranh trở về nhà thì sắc trời cũng đã khá muộn.

Anh đã xin phép với Viện trưởng của Bệnh viện cho người thay ca trực cho anh rồi, hơn nữa hiện tại anh cũng không còn tâm trí đâu mà trực đêm nữa.

Mà Trịnh Thư Ý trải qua một ngày dài như vậy, cô cả người cũng đã thấm mệt, vì thế đi vào giấc ngủ cũng rất nhanh.

Còn Cố Vân Tranh sau khi trở về nhà, thì anh chính là đi vào phòng tắm thay đồ tắm rửa sạch sẽ, thay đồ xong quần áo tóc tai gọn gàng rồi mới đi ngủ.

Chỉ là anh lại không được giống như cô, Trịnh Thư Ý vừa lăn ra giường liền ngủ, còn Cố Vân Tranh nằm trên giường trằn trọc mãi cũng không tài nào có thể ngủ được.

Trong đầu của anh lại đột nhiên nhớ tới cô gái gặp ở cửa hàng tiện lợi, cô diễn viên tên Trịnh Thư Ý, anh lại càng không thể ngủ được với cô.

Bởi vì cô là ngoại lệ đầu tiên đối với anh, cô là người duy nhất từ trước đến nay có thể chạm vào người anh, mà không làm cho cơ thể của anh phát bệnh như bao người khác.

Mà thái độ chán ghét nữ giới của anh, cũng có liên quan mật thiết đến chuyện này.

Không sai.

Trong người của anh là có bệnh, còn là căn bệnh rất hiếm gặp có tên gọi: Dị ứng với phụ nữ.

Cũng giống như Giang Quân bị dị ứng với nước mắt thì không được khóc, Cố Vân Tranh bị căn bệnh kỳ quái này thì lại không được tiếp xúc với nguồn gây dị ứng là những người thuộc phái nữ.

Nếu không, da thịt của anh mà một khi bị ai đó là nữ giới chạm vào, thì không chỉ vùng da đó mà cả cơ thể đều sẽ nổi mẩn đỏ, rất đau rát cũng rất ngứa. Căn bệnh này của anh vốn không nặng, nhưng trong quá khứ anh lại từng bị người khác hãm hại đến mức, chỉ cần chạm vào phụ nữ là có thể mất mạng như chơi.

Cũng vì vậy mà anh ở trong bệnh viện nổi tiếng là một bác sĩ lập dị, là một cái người không bao giờ gần nữ sắc, có người ác mồm còn đồn rằng anh là... Gay.

Phần lớn các bệnh dị ứng là không thể chữa khỏi, Cố Vân Tranh cũng đã chuẩn bị tinh thần để sống cả đời với nó, nhưng anh ngàn vạn lần cũng không có ngờ tới, đó là căn bệnh này thế mà lại có ngoại lệ.

Trịnh Thư Ý, chính là cô, cô chính là người phụ nữ đầu tiên chạm vào anh sau khi bệnh anh trở nặng, thế nhưng lại như kỳ tích, cơ thể anh thế mà lại không có chút phản ứng gì...

Cho nên Cố Vân Tranh còn có thể nói cái gì, ngoài cái câu hỏi mà chính mình lỡ miệng thốt ra kia? Chuyện này là chuyện dù có được trực tiếp trải nhiệm thì cũng chưa dám tin không phải sao!

Bởi vậy nên trước đó anh mới nghi ngờ, không biết cô có phải người chuyển giới hay không đó!

Cũng chẳng thể trách được, chỉ trách anh gặp phải căn bệnh quá hiếm gặp, cho nên mới không thể sống một cuộc đời như người bình thường, vì vậy phản ứng khi gặp người nổi tiếng như Trịnh Thư Ý cũng không giống ai.

Đêm hôm đó, Cố Vân Tranh thì mất ngủ, còn Trịnh Thư Ý lại lăn ra giường ngủ ngon lành.

Nhưng anh như vậy còn may mắn chán, anh vẫn có được một buổi sáng bình yên trong lành, còn Trịnh Thư Ý thì đúng kiểu: Vừa mở mắt ra thì đã thấy sóng gió!

------

Sáng sớm hôm sau.

Trịnh Thư Ý đột nhiên mơ thấy một giấc mộng, cô thấy mình được nam thần quan tâm chăm sóc, thậm chí còn nhìn thấy anh đang ngồi cạnh giường chờ mình tỉnh dậy.

Mà lúc này đang có một tia nắng len lỏi qua từng kẽ lá, chiếu rọi qua khung cửa kính nhà cô, chiếu thẳng vào tầm mắt của Trịnh Thư Ý. Mà Trịnh Thư Ý lúc này, vì cái tia nắng khốn khiếp kia chiếu vào mắt làm cho cô khó chịu, bất đắc dĩ ép cô phải mơ hồ mở mắt ra.

Thì thấy!

Không có nam thần nào đang chờ mình thức dậy ở đây cả, chỉ có mấy nữ nhân viên chuyển phát nhanh, đang từng chút một dọn hết đồ đạc trong nhà của cô đi.

Trịnh Thư Ý: "..." WTF!! Đây là chuyện quái gì?

Sao mấy người này lại ở trong nhà của cô như vậy!

Lại còn đang dọn hết đồ đạc trong nhà của cô đi?

Cô cũng đâu phải là muốn chuyển nhà!

Trịnh Thư Ý giờ khắc này liền tỉnh ngủ, từ trên giường lao xuống nhanh như một vị thần, tùy tiện chọn đại một người rồi trực tiếp nắm cổ áo người đó xách lên.

Vẻ mặt kinh ngạc nói: "Các cô là nhân viên chuyển phát à? Tại sao các cô lại vào được nhà tôi?" Lại còn đang chuyển hết đồ của tôi đi là sao nữa?

Người nọ cũng rất thành thật nói: "Là Thời tổng! Chính anh ấy là người đã cung cấp chìa khóa nhà cho chúng tôi a!"

"..." Cái gì Thời tổng?

Họ Thời, đây là đang nói Thời Yến sao?

"Chuyện là thế nào? Người cô đang nói là Thời Yến sao?"

"Đúng vậy! Chính là anh ấy! Anh ấy nói rằng cô đang muốn chuyển sang nhà mới, cho nên gọi chúng tôi tới để phụ giúp cô chuyển đồ đạc."

Trịnh Thư Ý: "..." Ta đi!

Muốn hay không đỉnh như vậy?

Mình lại trêu chọc gì đến anh ta nữa rồi sao?

Có thể khi đứng tại chỗ bắt đầu ngẫm nghĩ lại, thì Trịnh Thư Ý lại nhận ra là mình không có làm gì đắc tội với Đại Ma Vương.

Mà hơn nữa là, làm sao mà Thời Yến lại có được chìa khóa nhà của cô như vậy!?

Giờ khắc này, Trịnh Thư Ý là tức giận đến không có chỗ phát tiết, cô đi đến tủ đầu giường lấy điện thoại ra gọi cho anh!

Khi Thời Yến ở bên kia đầu dây vừa nghe máy, thì Trịnh Thư Ý là ở bên này một trận gào thét: "Thời Yến, anh mẹ nó mau giải thích ngay cho tôi! Anh lấy cái thân phận gì mà dám thay tôi quyết định, còn dọn hết đồ đạc trong nhà của tôi đi như vậy hả??"

Mà Thời Yến lúc này, chính là đang uống cà phê ở trong phòng làm việc, vừa nhâm nhi vừa đọc sách. 

Thời điểm Trịnh Thư Ý vừa nói dứt câu, thì anh cũng là bị cô rống đến tỉnh.

Cảm giác cốc cà phê bên cạnh cũng không còn tác dụng nữa!

Thế nhưng anh còn chưa kịp mở lời thì đã nghe thấy cô trực hiếp đe dọa: "Anh mà không giải thích rõ ràng, thì đừng trách tại sao tôi lại xé nát cái couple của anh với Tô Vi An!"

Không phải nói giỡn nha! Trịnh Thư Ý cô chính là cái người nói được làm được.

Thời Yến: "..." Mẹ nó cái này cũng quá ác rồi nha!

Chuyện của tôi với An An vừa mới thành được một tuần còn đâu?

Thế mà cô vừa ra tay chính là chọn đánh vào điểm yếu này của tôi, Trịnh Thư Ý cô quả thực là quá ác!

Nữ chính tỏ vẻ: Ha hả ~ ! Chỉ cần vừa ra tay thì liền nhằm vào điểm yếu của đối phương mà đánh! Đây chính là phong cách hành sự của tôi.

Thời Yến không lý nào lại không hiểu, anh và cô hợp tác với nhau tính đến nay cũng đã được 8 năm, ngoài Chúc Đan Đan ra thì anh có lẽ là người hiểu Trịnh Thư Ý nhất.

Khóe miệng của Thời Yến một trận co giật hỏi: "Căn hộ đó của cô là ai cho cô?"

Nhưng anh lại Trịnh Thư Ý bắt bẻ nói: "Nói nhảm! Trên đời này không thiếu người điên, nhưng cũng không có ai điên đến mức, lại đi cho không người ta một căn hộ với giá sàn đã là bốn số 0 có được chưa?"

Thời Yến nhướng mày nói: "Thế mà có đó."

"Ai?"

"Tôi."

Trịnh Thư Ý: "..."

Thời Yến tiếp tục nói: "Trước kia khi giao dịch với bên bán thì cô đã nói rồi còn gì, làm nghề diễn viên không phải chỉ ở lỳ một chỗ mà phải đi đây đi đó, đến trường quay ở những nơi khác để quay phim, hoặc cũng có thể là tham gia sự kiện ở nước ngoài, cho nên thời gian cô ở nhà cũng không nhiều, vẫn là để cô thuê nhà ở thì tốt hơn sao?"

Nhưng Trịnh Thư Ý lại tỏ vẻ không nhớ nói: "Tôi có nói sao?"

"Cô có nói!"

"Sao tôi lại không nhớ?"

"Cô về nhà tự gác chân lên trán hỏi chính mình đi!"

Trịnh Thư Ý đột nhiên cười lạnh nói: "Thế à? Vậy cho hỏi, anh vừa rồi không phải nói tôi muốn chuyển nhà sao, không phải thuê nhân viên chuyển phát tới dọn nhà tôi sao? Trong khi bây giờ tôi còn chưa có kịp tìm nhà mới để về, anh nói xem tôi về nhà gác chân lên trán kiểu gì đây?"

"..." Thời Yến lúc này mới nhận ra sự cấn cấn trong lời nói của mình.

Thế nhưng anh lại nói: "Nếu như cô đã muốn biết thì tôi đây cũng sẵn sàng trả lời! Căn hộ đó là sau khi được biết cô sắp giao dịch không thành công, chính tôi là người đã bỏ tiền túi của mình ra để mua lại, sau đó chính là để cho cô thuê với mức giá đắt gấp đôi!"

"..." Mẹ nó!!

"Chứ cô nghĩ làm gì có ai mà đồng ý cho cô thuê căn hộ bao giờ? Đây là căn hộ cao cấp chứ đâu phải là chung cư! Cho nên căn hộ đó hiện tại liền được tính là tài sản của tôi, là nhà của tôi, mà nếu đã là nhà của tôi thì tôi muốn đuổi cô đi lúc nào chẳng được?"

Trịnh Thư Ý lại đột nhiên cười khẩy: "Thế nhưng mà theo tôi thấy thì, anh không phải chỉ đơn giản là muốn đuổi người thuê nhà là tôi đây cuốn gói cút đi, mà anh chính là đang tịch thu lại nhà để cho bạn gái Tô Vi An kia của anh có nhà để ở! Bởi vì cô ấy là sinh viên năm nhất ở Đại học Y khoa Thủ đô, cho nên anh muốn cho cô ấy một căn nhà gần trường để ở cho tiện đi lại!"

Thời Yến: "Hả??" Lên một tiếng, lúc này anh chính là kinh ngạc đến hai mắt trợn tròn.

Trịnh Thư Ý quả thực là mở miệng nói một câu liền nói trúng tim đen, giờ khắc này Thời Yến mà không cảm thấy gượng gạo mới là chuyện lạ!

Nhưng anh thà chết cũng muốn giữ lại cho mình một chút sỉ diện, vịt chết vẫn còn cứng mỏ nói: "Cô đừng có suy diễn lung tung! An An hiện tại vẫn còn đang ở nhà của tôi nha."

Trịnh Thư Ý trực tiếp bác bỏ nói: "Vậy thì cũng không có nghĩa là cô ấy sẽ ở lại nhà của anh mãi được, cô ấy vẫn còn là một cô sinh viên 22 tuổi của trường Đại học mà suýt chút nữa tôi phải thi vào, mà anh lại là một tên đàn ông trưởng thành hoàn toàn bình thường. Một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi sống ở trong nhà của một tên đàn ông, có khác gì đang sống trong hang sói không? Cho nên sớm muộn gì cô ấy cũng dọn ra ngoài mà thôi, mà anh đây chính là đang nghe lời bạn gái tìm cho cô ấy một chỗ ở riêng!"

Thời Yến: "..." Thôi dẹp đi, không cãi thêm nữa.

Anh là bị cô nói đến mức không thể chối cãi được nữa rồi có được chưa?

Trịnh Thư Ý!! Cái suy luận này của cô nói thật là quá mức sắc bén, đến cả chuyện anh nghe lời bạn gái tìm cho cô ấy một căn nhà mà cô cũng có thể đoán ra được!

Không khéo đúng lúc anh đang muốn mở miệng thừa nhận, thì Trịnh Thư Ý đột nhiên cười lạnh nói: "Ha ha một tên đàn ông, thế mà lại quyền lực ở trong nhà đến cả một con chó cũng không bằng! Không thể không thừa nhận là đến cả một chút nam quyền cũng không có để mà so đo!"

Thời Yến: "..." Cô mẹ nó không chọc tôi điên thì liền sống không được sao?

Viễn cảnh nếu như Trịnh Thư Ý nghe thấy tiếng lòng kia của anh: Xác thực là sống không được! Trêu đùa Đại Ma Vương chính là cái thú vui giải trí mỗi ngày của tôi ~ !

Thời Yến cố kìm nén tức giận nói, đến cả gân xanh trên trán của anh cũng bắt đầu nổi lên, nếu mà lúc này anh không cố kìm nén, thì sợ là cái điện thoại trên tay cũng bị anh ném xuống đất rồi: "Cô mẹ nó im ngay cho tôi! Ai nói với cô là tôi không có nam quyền?"

Trịnh Thư Ý nhếch môi nói: "Không thể ngủ chung với bạn gái, còn bị bạn gái cự tuyệt đòi dọn ra ở riêng, thì chính là không có nam quyền!"

"..." Trời đất quỷ thần thiên địa ơi ~ !!

Đến cả chuyện mình không thể ngủ chung với An An, vậy mà cũng bị cô ta biết được?

Trịnh Thư Ý cái người này có Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhìn thấu hồng trần à?

Thời Yến đáy lòng một trận khó tin nói: "Trịnh Thư Ý, chuyện này làm sao mà cô biết được?"

"Ha hả ~ ! Sao tôi lại không biết?" 

Bên cạnh anh có người của tôi đó nha ~ !

Và Tô Vi An bạn gái của anh, chính là cái người đó!

Thật tình không biết, thật ra Tô Vi An và Trịnh Thư Ý vốn dĩ có với nhau một mối quan hệ rất đặc biệt, cũng rất thân thích, mà mối quan hệ đó nói trắng ra chính là hai chị em!

Mà nói đúng hơn nữa chính là hai chị em họ ~ !

Trước đây, là mẹ của Trịnh Thư Ý cùng với mẹ của Tô Vi An chính là một cặp bạn thân, mối quan hệ chị em bạn dì thân thiết của hai người họ thậm chí còn thân thiết đến mức, ai không biết còn tưởng hai người bọn họ là người một nhà.

Ừ thì trên thực tế thì hai người trở thành người một nhà thật.

Mẹ của Trịnh Thư Ý cùng với dì nhỏ của cô kết hôn mà cũng kết hôn cùng ngày, không khéo người mà mẹ cô cưới năm đó lại là anh trai ruột thừa của bạn thân, và thế là chớp mắt liền biến thành người một nhà.

Nhưng mà trớ trêu làm sao!

Mãi cho đến khi Trịnh Thư Ý được 4 tuổi, thì Tô Vi An mới có thể mở mắt ra nhìn đời!

Thế cho nên, luận về tuổi tác, cô cũng lớn hơn, luận về vai vế, cô cũng hơn nốt. Cứ như vậy mà Trịnh Thư Ý 4 tuổi không hiểu kiểu gì, đột nhiên chính mình lại xuất hiện tới một cái đuôi nhỏ, Tô Vi An từ lúc biết đi biết nói, là cứ không ngừng lẽo đẽo theo sau cô và gọi tên của cô.

Trịnh Thư Ý 4 tuổi: "..." Bà nó, chị đây chọc gì tới cưng sao?

Tác giả: Cho dù có không chọc thì cũng bám theo.

Không ai biết vì sao Tô Vi An lại thích Trịnh Thư Ý tới như vậy, cho đến khi Tô Vi An được 10 tuổi thì cô lại càng thích Trịnh Thư Ý nhiều hơn, bởi vì mỗi ngày cô đi học thì đều bị bạn bè bắt nạt, mà trong đó thì Trịnh Thư Ý luôn là người đứng ra bảo vệ cô.

Nhưng cũng vì vậy mà Trịnh Thư Ý mới bị người ta gắn cái mác là "đứa trẻ phản nghịch", bởi vì cô ngày nào đến trường cũng đều ra tay đánh bạn bè!

Từ cái khoảnh khắc mà Trịnh Thư Ý đột nhiên xuất hiện như một vị thần, rồi trực tiếp ra tay đánh bọn bắt nạt để giải cứu cô, thì Tô Vi An đã bị ấn tượng sâu sắc bởi thần thái ngầu lòi của Trịnh Thư Ý, từ giờ khắc đó cô chính là bắt đầu bật chế độ Fan cuồng - Saseang fan!

Cứ như vậy mà trở thành một cái đuôi nhỏ của Trịnh Thư Ý, Trịnh Thư Ý đi đâu thì cô đi theo đó, thậm chí còn trở thành cánh tay đắc lực của chị họ trong việc ra tay đánh người. Đến mức hàngg xóm còn nói, thiếu ai thì thiếu, chứ có Trịnh Thư Ý là không thể thiếu Tô Vi An!

Thật sự là dính người đến cực điểm, hàng xóm của họ cũng đã nói như vậy rồi, mấy người nói xem là đã đủ để hình dung độ dính người của cô Tô chưa?

Tô Vi An là cái người thành thật, có chuyện gì cô cũng nói với Trịnh Thư Ý đầu tiên, từ chuyện cô thích ai tương tư ai, cho đến chuyện kỳ kinh nguyệt đầu tiên cũng nói với Trịnh Thư Ý, thế cho nên có thể suy ra được, đến cả chuyện của cô với Thời Yến, Tô Vi An cũng không giấu Trịnh Thư Ý dù chỉ là chút chuyện nhỏ.

Cho nên là Thời Yến, anh mẹ nó sau này muốn lấy An An nhà tôi về làm vợ, thì anh phải bước qua được ải chị họ của vợ là Trịnh Thư Ý tôi đây có biết chưa!

Nhưng mà chuyện của ngày hôm nay, anh đã làm hẳn một pha tự hủy đi vào lòng đất rồi, anh có biết hay không? Tôi bây giờ trở về khuyên An An chia tay anh dần là vừa rồi đó!

Nghe vậy Thời Yến giận quá hóa cười nói: "Vậy thì đã sao? Bị cô ấy ức hiếp là do tôi tự nguyện a!"

Trịnh Thư Ý vừa mới mở miệng cái gì cũng chưa kịp nói, thì đã bị Thời Yến chặn lại bằng một câu: "Thôi không nói nhiều nữa, cứ ở đây gọi điện với cô chắc An An nhà tôi tưởng tôi hẹn hò với gái mất! Trịnh Thư Ý, tôi nói thẳng với cô luôn, cô trở thành vô gia cư rồi!" Nói xong liền cúp máy.

Từ trong điện thoại truyền ra tới mấy tiếng "Tút tút tút..." Trịnh Thư Ý nội tâm lẫn bề ngoài là sắp tức đến mức bùng nổ!

Mẹ nó hay cho câu tưởng anh hẹn hò với gái! 

Cho hỏi có ai trên đời hẹn hò với gái mà nói chuyện thô lỗ giống như anh không? Tất nhiên là không có rồi!

Mà cho dù là có, thì người đó tuyệt đối cũng không phải tôi!

Trịnh Thư Ý cô không phải là cái người điên, cũng không có sở thích tự ngược mình tới mức, mê mẩn cái nam thần nói chuyện như chửi vào mặt người khác! Hơn nữa Thời Yến cái người sống lỗi này cũng không phải là gu của cô.

Thời điểm anh ta còn độc thân, cho dù có cho cô cũng không thèm! A phi ~ !!

Gu của Trịnh Thư Ý ngược lại chính là những người đàn ông, có thể nói là: Ôn nhu như ngọc! Vừa điềm tĩnh, trưởng thành, nói vừa đủ mà lại làm nhiều nha ~ !

Nhưng mà mẹ nó, vừa rồi anh ta mới nói cái gì?

Mình trở thành vô gia cư?

Trịnh Thư Ý: "..." Ủa thiệt luôn hả?

Mình thành vô gia cư rồi?

Chẳng lẽ mình phải ngủ gầm cầu thật sao?

Trời đất ơi! Mình không muốn.

Cho dù là trước đó mình từng bỏ nhà đi rồi ngủ dưới gầm cầu không ít lần, nhưng gầm cầu ở Giang Tô vẫn còn có con sông bắt qua và rất nhiều cây xanh cỏ dại, chỉ cần mình có đem theo mùng màn đầy đủ, thì ngủ dưới gầm cầu không những không phải cơn ác mộng, mà đó còn là nơi bắt đầu của những giấc mộng đẹp nha!

Nhưng mà nhìn thử xem, ở cái Thủ đô Bắc Kinh này có nơi nào còn có cái gầm cầu nào mà ở dưới đó toàn là cây cỏ không? Bây giờ bọn chúng đều được lấp lại bằng xi măng hết rồi a! Mình xuống dưới đó ngủ không những chỉ đau lưng thôi đâu, mà còn sẽ bị đám muỗi thiêu chết.

Bởi vì thời điểm này Trịnh Thư Ý trong tay chẳng có cái mùng nào.

Tác giả tỏ vẻ: Nhưng cô cũng có thể lên Taobao đặt mua một cái mà?

Nữ chính lại tỏ vẻ: Nhưng mà tôi không muốn a! Có ngon thì cô cũng xuống gầm cầu ở Bắc Kinh ngủ với tôi xem?

Tác giả: "..." Thôi, xin kiếu.

Hình như tôi chưa nói, là Trịnh Thư Ý còn có một mặt tính cách khác nữa mà nhỉ?

Cô chính là cái người khẩu thị tâm phi a!

Bởi vì ngay sau đó, Trịnh Thư Ý đột nhiên nhấn thoát khỏi danh mục điện thoại, ở trong màn hình chính tìm kiếm mấy chữ "Taobao" rồi nhấn vào, đã vậy còn nhấn tìm kiếm mấy chữ "mùng màn giá rẻ".

Tác giả: "..." Mỹ nữ cạn lời rồi.

Cô là nữ diễn viên nổi tiếng mà, không phải sao? Tiền chất như núi ở trong thẻ ngân hàng đó, sao còn lên mạng đặt mua hàng giá rẻ để làm cái gì!

Thế nhưng khi Trịnh Thư Ý bắt đầu thanh toán tiền bằng phương thức chuyển khoản, thì cô đột nhiên nhận tới một thông báo từ ngân hàng.

Ngân hàng thông báo: Tài khoản của bạn đã bị đóng băng.

Trịnh Thư Ý: "..." Chìn chá? Ồ tố kề!

Ai đó hãy nói với tôi đây không phải là sự thật đi!

Làm sao có thể được?

Đang yên đang lành, tự nhiên thẻ bị đóng băng?

Chuyện này tuyệt đối không có khả năng nha! Trừ khi ai đó tiết lộ mật khẩu thẻ ngân hàng của mình.

Vậy nếu mình giả sử có ai đó tiết lộ mật khẩu thẻ của mình, vậy thì ai là người làm cho thẻ của mình bị đóng băng?

Trịnh Thư Ý tự hỏi đến đó, trong lòng đột nhiên lại xuất hiện tới một cái tên.

Người làm chuyện này chắc chắn không còn ai khác ngoài tên chó chết Thời Yến kia!

Vậy thì cô dám xác định luôn, ai đó tiết lộ mật khẩu của cô chính là Tô Vi An, cái cô em họ đáng đồng tiền bát gạo kia của Trịnh Thư Ý.

Trời ơi là trời!

An An ơi là An An!!

Em đang hại chết chị của em rồi đó em có biết không?

Trịnh Thư Ý nội tâm lúc này là đứng bên bờ vực sụp đổ.

Mẹ nó bây giờ trong người mình đến một chút tiền mặt cũng không có, vậy thì không phải là mình đến cả mùng màn giá rẻ cũng mua không nổi sao?

Bây giờ cảm giác đã không còn là cảm giác nữa, mà nó đã thực sự ứng nghiệm luôn rồi! Hôm qua mình vừa mới bị phong sát xong còn không nói tới, bây giờ bị đuổi ra khỏi nhà thành vô gia cư, đang định làm một phú bà vô gia cư thì đến cả thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng mất.

Trịnh Thư Ý vẻ mặt không còn cái gì để mất, ngửa mặt lên nhìn trần nhà: "..." Cho hỏi, ở trên đời liệu còn có ai đen hơn tôi không?

Lão thiên gia hiện lên và nói: Xin lỗi, chúng tôi không tiếp nhận câu hỏi của cô!

Bởi vì cô hiện tại đã là đen đến mức không thể đen hơn rồi, hết cứu!

Khắp thế giới này tôi dám đảm bảo không có ai đen bằng cô, đến cả người đàn ông bị sét đánh bốn lần trong đời, chết rồi mồ yên mã đẹp rồi vẫn bị sét đánh cũng không đen bằng cô!!

Mà lúc này đám nhân viên chuyển phát cũng đã dọn dẹp xong hết đồ đạc ở trong nhà, chỉ có thể nói là dọn dẹp đến mức vô cùng sạch sẽ, thứ duy nhất họ còn để lại ở trong nhà chính là cái giường mà cô vừa mới ngủ, còn tấm nệm ở trên giường thì cũng đem ra cho cô nốt!

Trịnh Thư Ý đang cật lực đỡ lấy tấm nệm to: Mẹ nó mấy anh cũng quá có tâm với nghề rồi đi!

Mà đến cả quần áo giày dép, và đồ dùng cá nhân của cô như các thứ mĩ phẩm, cũng đều được bọn họ cẩn thận lấy hết vali trong nhà ra, xếp hết bọn chúng vào đó thật gọn gàng rồi trao tận tay cho Trịnh Thư Ý.

Và thế là Trịnh Thư Ý chính thức bị đuổi khỏi nhà.

Thực sự chỉ có thể nói là khóc ra máu!

Chỉ trong một buổi sáng, đến cả vệ sinh cá nhân cũng chưa có kịp làm, thì liền đã bị tên chó chết kia đuổi cổ khỏi nhà thành vô gia cư, không chỉ vậy đến cả chút tiền để bươn chải cuộc sống trong 3 tháng, cũng không còn để cho cô dùng nữa!

Trịnh Thư Ý cảm giác chính mình là cái người khổ nhất thế gian, giờ phút này là vứt tấm nệm kia qua một bên, lủi thủi ngồi bên cạnh cửa nhà của mình.

Vừa oán trách, vừa nguyền rủa cái tên nam nhân đã biến cuộc đời của cô thành ra như thế này: Thời Yến!

Có lẽ là cô và anh có thù từ kiếp trước, có lẽ là do cô và anh trước kia từng là kẻ thù không đội trời chung! Cũng có thể là kiếp trước cô giết vợ của anh để anh thành cái nam nhân góa vợ, cho nên kiếp này anh báo thù không cho cô một con đường để sống!

Lúc này cô đột nhiên nghe thấy tới một câu: "Cô làm cái gì ở đây?"

Trịnh Thư Ý theo bản năng lập tức ngẩng đầu lên nhìn thì thấy.

Là Cố Vân Tranh!

Cố Vân Tranh, sao anh ta lại ở đây?

Chẳng lẽ là đến thăm bạn?

Mà ở tầng của mình chỉ có đúng 2 căn hộ, một là căn hộ của mình, hai là căn hộ số 2807, mình thì không phải rồi đó, vậy anh ta đến thăm bạn ở căn hộ đối diện kia sao?

Mà cũng không đúng nữa!

Chủ của căn hộ 2807 ở đối diện mình, hầu như lúc nào cũng vắng nhà, đến mức mình đã sống ở đây từ lâu rồi, thế nhưng vẫn chưa lần nào được diện kiến người ta cả.

Đến người ta là nam hay nữ cũng không biết!

Sao Cố Vân Tranh có thể đến thăm người ta vào giờ này được, người ta giờ này bình thường là đang biệt tăm biệt tích ở phương trời nào rồi a!

Nhưng Trịnh Thư Ý cũng không dám đoán mò, cô cũng không có đứng dậy, vẫn cứ ngồi thụp xuống đất ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi: "Bác sĩ Cố, sao anh lại ở đây?"

Đừng hỏi tại sao cô không gọi anh là Cố Vân Tranh! Bởi vì hiện giờ anh đang xuất hiện trước mắt cô, là một chàng trai bên trong mặc sơ mi bên ngoài khoác áo blouse trắng, bên trên là bảng tên của bệnh viện Bắc Kinh, nhìn anh thực sự rất ra dáng của một nam nhân chững chạc trưởng thành.

Người ta nói nghề bác sĩ là nghề thiêng liêng nhất, bởi vì họ là những người trực tiếp ra tay cứu người, tuy là có bất lực với một số căn bệnh, thế nhưng họ vẫn là những người rất đáng để tôn trọng a!

Còn Thời Yến kia á?

Thì cho Trịnh Thư Ý xin! Trên đời này cô ghét nhất là mấy ông anh Tổng tài Bá đạo, cô là Tổng tài Bá đạo thì được chứ nếu là đàn ông thì miễn, cút!

Cho nên mặc dù Thời Yến thời điểm nào gặp cô cũng mặc vest, cũng rất ngầu, rất tổng tài, nhưng cô vẫn tùy tiện gọi thẳng tên anh, có khi còn gọi anh là ông chú.

Trịnh Thư Ý: "..." Xin lỗi An An, lần này thì chị không thể không đụng chạm tới em rồi!

Mà Cố Vân Tranh lúc này là nói: "Tôi sống ở đây mà." Nói xong anh liền dùng hành động để chứng minh, trực tiếp dùng dấu vân tay mở cửa, mà đó lại là cửa nhà của căn hộ số 2807!

Trịnh Thư Ý: "..." OMG! Anh ta là chủ của căn hộ 2807 kia sao?

Trời đất ơi, còn có thể có chuyện trùng hợp đến như vậy?

Trước đó mình cùng bác sĩ Cố đây cũng đã có cơ duyên gặp mặt, cũng tính là quen biết rồi đi! Vậy mình có thể...

Mà Cố Vân Tranh lúc này, anh bước vào trong nhà rồi rất nhanh cũng liền quay trở lại, trên tay thế mà còn cầm theo điện thoại, thứ mà trước đó anh vốn không có cầm, dường như là quay trở về nhà để lấy đồ bỏ quên.

Đây thực sự là một lần hiếm hoi anh quên đồ nha! Trước đó Cố Vân Tranh không có như vậy.

Cố Vân Tranh: "..." Còn không phải bởi vì chuyện hôm qua sao? Đã vậy còn mất ngủ, tinh thần không tỉnh táo nên quên là phải rồi!

Mà lúc này anh lấy được điện thoại rồi thì đang định quay lưng rời đi, nhưng đột nhiên ở phía sau lưng lại cảm nhận được tới một cái ánh nhìn, đang sắp nhìn anh đến mức trên lưng cũng xuất hiện một cái lỗ hổng.

Anh lập tức xoay người lại nói: "Cô nhìn cái gì? Lưng tôi có tiền sao?"

Trịnh Thư Ý từ dưới đất đứng dậy, lắc lắc đầu: "Không có, lưng anh cái gì cũng không có."

"Vậy cô nhìn cái gì?"

"Nhìn vị cứu tinh đời này của tôi."

Cố Vân Tranh: "..." Ý gì đây?

Thật sự không thể hiểu nổi, chỉ thấy Trịnh Thư Ý đột nhiên chắp hai tay lại, gương mặt đáng thương cầu xin anh: "Bác sĩ Cố, xin anh hãy thương xót tôi!"

Cố Vân Tranh im lặng không đáp, xem thử xem tiếp theo cô nói cái gì.

"Anh thấy đấy, tôi bị Đại Ma Vương tịch thu mất nhà rồi, một buổi sáng liền biến thành vô gia cư, trong lúc tôi đang định làm một vô gia cư giàu có thì tài khoản cũng bị anh ta đóng băng mất! Trợ lý của tôi thì lại đang bận việc gia đình, phải rời Bắc Kinh mấy ngày, tạm thời cậu ấy cũng không thể chứa chấp tôi được, cho nên bây giờ tôi thật sự không còn nơi nào để đi nữa!"

"Cho nên là cô không còn nơi nào để đi nữa, thì liền đến tìm một người lạ không quen không biết gì như tôi để cầu xin sự thương xót sao?" Dây thần kinh sợ hãi của cô bị liệt rồi à?

Không biết sợ là gì sao?

Trịnh Thư Ý nghe anh nói vậy thì sắc mặt cứng đờ: "Ha ha, bác sĩ Cố! Tôi tuyệt đối không có ý như vậy đâu, chỉ là..."

"Không nói nhiều nữa, tôi không có lý do gì để giúp cô. Cuộc trò chuyện đến đây thôi, tôi phải đi làm, tạm biệt." Anh dứt lời thì liền bỏ đi, thế nhưng không may cho anh là anh đã bị Trịnh Thư Ý kịp thời giữ lại.

Trịnh Thư Ý cầu xin nói: "Đừng mà bác sĩ Cố! Anh cứ coi như tôi cầu xin anh đi có được không? Tôi bây giờ thực sự là bị ép đến mức không còn con đường nào để đi nữa rồi!"

Cố Vân Tranh thở dài: "Tôi cho cô mượn tiền, cô ngủ khách sạn đi."

"Nhưng mà bác sĩ Cố... Chứng minh thư của tôi vừa mới hết hạn cách đây không lâu."

"..." Cố Vân Tranh chỉ cảm thấy cạn lời rồi.

Anh lấy ra trong túi áo chiếc ví, móc ra chiếc chứng minh thư của mình vứt cho cô: "Dùng của tôi đi."

Trịnh Thư Ý nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của anh khiến cô vô thức chỉ: "Ồ." Một tiếng thật nhỏ trong cổ họng.

Cũng đúng, dù sao anh cũng không có lý do để chứa chấp cô.

Ở khách sạn chính là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là...

Cố Vân Tranh sau khi vứt chứng minh thư vào mặt cô, bất đắc dĩ phải bỏ ra 15 phút cuộc đời để đưa cô đến một khách sạn ở gần đó. Khách sạn nằm cách tiểu khu không xa, hai người quyết định đi bộ, trên đường đi không hiểu vì sao ai cũng nhìn họ trầm trồ.

Đến khách sạn, Cố Vân Tranh đứng ngoài cổng chờ ở đại sảnh chờ Trịnh Thư Ý đi đăng kí, cô đưa ra chứng minh thư cho nhân viên lễ tân rồi chờ đợi hoàn tất thủ tục.

Nhân viên lễ tân của khách sạn nhìn vào chứng minh thư mà Trịnh Thư Ý đưa, lại nhìn lên để xác nhận lại, sau đó nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Xin lỗi cô, ở đây khách sạn của chúng tôi chỉ tiếp nhận những trường hợp có chứng minh thư trùng khớp. Nếu cô và anh trai kia ở chung phòng thì cả hai phải cùng xuất trình giấy tờ tùy thân."

Trịnh Thư Ý nghe xong thì trên mặt xuất hiện một biểu cảm vỡ mộng, nhìn về phía anh. Cố Vân Tranh thấy sắc mặt của cô thì liền biết đã có chuyện gì không tốt.

Kết quả đi một vòng, anh cũng chỉ có thể đưa cô về nhà.

. . .

Đại sảnh tiểu khu.

Hai người bước vào trong thang máy, Cố Vân Tranh đang định nhấn nút lên tầng 7 thì đột nhiên bị cô giành, anh cũng không thèm chấp nhất với cô, cả hai cứ như vậy đứng trong thang máy trong sự tĩnh lặng.

Trịnh Thư Ý không chịu được bầu không khí bí bách, vì thế cô liền mở lời: "Ha ha... Bác sĩ Cố, sau này tôi phải làm phiền anh rồi."

Cố Vân Tranh không có nói gì, chỉ là nhàn nhạt: "Ừm." Một tiếng.

"Bác sĩ Cố, anh yên tâm. Tôi nhất định sẽ không làm phiền tới anh."

"Ừm."

"Còn có, những công việc nhà như là giặt giũ rửa chén hay quét dọn gì đó, tôi đều sẽ làm thay cho anh! Xem như là phí ở nhờ."

"Ừm."

"Bác sĩ Cố, anh cho tôi ở nhờ nhà thì anh chính là cứu tinh đời này của tôi. Đại ơn đại đức này tôi nhất định không quên, sau này lấy lại được tiền rồi thì tôi sẽ báo đáp anh thật xứng đáng!"

Cố Vân Tranh đột nhiên nói: "Tôi không thiếu tiền."

Trịnh Thư Ý cũng tự ý thức được trong lời anh nói: "Ừ nhỉ, nếu anh thiếu tiền thì đã không sống trong tiểu khu này rồi..."

Cố Vân Tranh: "..."

"Vậy anh nói sau này tôi phải báo đáp anh thế nào đây?"

Cố Vân Tranh đột nhiên nhướng mày nói: "Gì cũng được?"

Trịnh Thư Ý nghe anh hỏi thì: "Ừm!" Một tiếng, cô gật đầu lia lịa.

"Kể cả lấy thân báo đáp sao?"

"..." Trong một giây, sắc mặt của cô có thể nói là lập tức trở nên cứng đờ.

Liền với vẻ mặt và ánh mắt kỳ quái của Cố Vân Tranh, Trịnh Thư Ý có cảm giác chỉ cần cô nói có thể, thì anh liền thật sự có thể làm được.

Cảm giác không giống như một lời nói đùa!

Sau một câu nói của anh thì bầu không khí giữa hai người cũng lập tức tĩnh lặng, Trịnh Thư Ý ho khan nói: "Khụ khụ ~ ! Tất nhiên là trừ cái đó ra!"

Cố Vân Tranh lại nói: "Nhưng nếu tôi chỉ muốn lấy thân báo đáp thì sao?"

"Thì sao cái gì mà thì sao, tôi thà chết cũng không tự đưa mình vào hang cọp!"

"Vậy được, tôi không ép cô phải báo đáp nữa."

Trịnh Thư Ý nghe anh nói vậy thì lập tức vui mừng: "Anh nói thật sao?"

Cố Vân Tranh nhàn nhạt: "Ừm." Lên một tiếng.

Sau đó anh còn nói thêm: "Nhưng cô buộc phải thay đổi một chút về khoảng phí ở nhờ của cô."

"Được, anh nói đi! Tôi phải thay đổi thế nào?"

"Phí ở nhờ là một trận lăn giường!"

Trịnh Thư Ý: "..." Tiên sư nhà anh!

Anh là bị ai bỏ bùa mê thuốc lú với tôi rồi sao?

Sao cứ hết lần này đến lần khác đòi làm tình với tôi mãi thế?

Tôi đẹp chứ mình không có dễ dãi đâu nha!

Nhưng đó là do cô không biết, Cố Vân Tranh người ta là đang muốn thử lại một chút, xem thử xem anh có thực sự là đối với cô không bị dị ứng hay là không mà thôi.

Nhưng Trịnh Thư Ý cô là cái người chuyện gì cũng không biết, cô không biết anh bị dị ứng với phụ nữ, càng không biết chuyện cô là nguồn duy nhất không gây dị ứng với anh, cho nên cô lúc này là đối với anh... Cảm thấy phản cảm.

Nếu không phải là cô hiện tại đang cần nhà để ở, vậy thì cô thà chết cũng không đồng ý với anh, hiến dâng thân mình cho sói xám đâu!

Thế là Trịnh Thư Ý bất đắc dĩ phải đồng ý, nhưng cô lại hẹn với anh rằng từ từ rồi hẵng làm sau, cô nói muốn anh cho mình một chút thời gian, để chính mình còn học tập và chuẩn bị tinh thần.

Còn nói đến lúc đó anh nhất định sẽ cảm thấy thỏa mãn ~ !

Cố Vân Tranh cũng không để ý nhiều lắm, anh sảng khoái đồng ý với cô, về thời gian mà cô hẹn anh là vào thời điểm 3 tháng sau đó.

Mà đó cũng chính là cái ngày mà cô chính thức hết thời gian bị phong sát.

Không thể không thừa nhận, cô Trịnh đây đúng là cái người tâm cơ đứng hàng top đó nha ~ !

[ Điên Yêu - Hết Chương 02 ]

[Cập nhật lúc 21:54, 15.11.2023]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top