Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3. Ăn Chực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Only You - Chapter 03 ]

| Written by: La Nghiên Vy |

Nhưng mà trong suốt 3 tháng đó, Trịnh Thư Ý sống với anh ta cũng không có dễ dàng gì!

Trịnh Thư Ý được Cố Vân Tranh mở cửa cho vào bên trong, còn anh thì đi thay quần áo để giảng dạy ở trường, sáng hôm nay anh thật sự đã bị những sự việc ngày hôm qua và cả đêm mất ngủ ấy, hành hạ bản thân thành ra cái dạng gì rồi, mà đến chính anh cũng nhận không ra nữa!

Tại cái thời điểm mà cô bước vào trong nhà, cô chỉ còn cảm thấy nơi này so với căn hộ của cô thực sự là nằm ở một đẳng cấp khác.

Sao rõ ràng là nhà ở trong cùng một tầng, nhưng tại sao lại cao cấp hơn căn hộ của cô ở đối diện vậy?

Trịnh Thư Ý: "..." Thật đúng là bất công nha!

Đập vào mắt chính là ưu điểm nhà rất rộng, nội thất trang trí toàn là đồ hiện đại và tối giản hết mức có thể, đặc biệt sạch sẽ và ngăn nắp, giống như một mặt tính cách mà người bác sĩ nên có, cũng giống như con người của Cố Vân Tranh.

Nhưng không hiểu sao ở trong mắt của Trịnh Thư Ý, cô lại cảm nhận thấy căn nhà này mang lại cho cô một loại khí tức cấm dục.

Trịnh Thư Ý lẳng lặng nhìn xung quanh, cô đột nhiên cảm thấy căn nhà này có chút trống trải, bây giờ nếu như thêm một chút gia vị gì đó thì chắc sẽ khá hơn đi? Thế là Trịnh Thư Ý bắt đầu bắt tay vào việc trang trí nhà cửa!

Cố Vân Tranh: Cho hỏi, cô đây là đã xem nhà tôi như nhà cô rồi sao?

Trịnh Thư Ý: Không sai, chính là như vậy. Nhà của anh cũng như nhà của tôi!

Bắt đầu lượn lờ một vòng quanh nhà để tham quan trước, khi đã quen thuộc địa hình căn nhà rồi thì Trịnh Thư Ý mới bắt tay vào công việc. Cô chạy vào phòng ngủ của anh, mượn của anh một nửa tủ quần áo, cô đem quần áo trong vali xếp gọn vào bên trong tủ đồ.

Trịnh Thư Ý thế mà cũng rất biết phép tắc, cô biết anh ghét bừa bộn nên đã bày trí quần áo rất ngăn nắp, thiếu điều muốn dành luôn cả buổi sáng chỉ để xếp đồ!

Sau đó thì chính là bắt đầu đi sắp xếp những thứ khác, giày dép vào kệ giày, mĩ phẩm để gọn vào một góc bàn làm việc bên trong phòng ngủ, đồ dùng vệ sinh cá nhân như bàn chải đánh răng thì để vào cốc và đặt lên bồn rửa mặt.

Cô cũng có thói quen đặt cốc đánh răng ở bên phải, vì vậy chọn đặt cùng một phía với anh. Trùng hợp thế nào khi cô đặt xuống ở bên cạnh, đầu bàn chải của cô thế mà lại hướng về phía của ai kia. Nhưng Trịnh Thư Ý không để ý này đó, cứ như vậy tiếp tục làm công việc của mình.

Những thứ như đồ nội thất ở nhà cũ thì cô gọi đám người chuyển phát kia tới dọn vào lại căn hộ số 2309 của mình, trước đó khi nói chuyện qua điện thoại với sếp của họ, cô còn giận cá chém thớt nói mấy người họ làm việc tắc trách.

Hại mấy người bọn họ có tâm với công việc như vậy, nhưng lại bị sếp mắng cho tơi tả.

Trịnh Thư Ý nội tâm lúc này là vui sướng còn hơn cả được lên mây ~ !

Về cơ bản thì cô đã sắp xếp xong hết rồi, Trịnh Thư Ý lúc này mới nhớ ra hình như mình vẫn chưa có đánh răng, cô gấp rút chạy vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân cho thật sạch rồi tiện thể tắm một trận.

Cô bước ra khỏi phòng tắm với một cái áo thun dáng rộng, màu trắng đơn giản, quần short jeans màu đen tương phản với áo, để lộ ra đôi chân dài trắng nõn, đây chính là phong cách ăn mặc thường ngày của cô.

Không có gì làm, Trịnh Thư Ý lại cảm thấy đói, cái bụng nhỏ còn truyền tới mấy tiếng "ục ục" rất mất hình tượng.

Trịnh Thư Ý: "..."

Đây còn không phải là bởi vì cái tên chó chết họ Thời kia ban cho cô sao!

Ở tại trong lòng thầm phỉ nhổ anh ta một trận, Trịnh Thư Ý lẳng lặng chạy vọt vào phòng bếp, lục tìm một chút xem có gì cho mình ăn không.

Kết quả: Không có.

Mì gói thì chắc chắn là không có cửa rồi đó, vì bác sĩ sẽ không ăn đồ không lành mạnh. Nhưng... Đến cả ngũ cốc cũng không có luôn?

Trịnh Thư Ý: "..." Chìn chá? Ồ tố kề!!

Trong tủ lạnh anh ta toàn là đồ tươi sống mà thôi à!

Nói chính xác hơn là toàn thức ăn dùng để chế biến, hoàn toàn không có chỗ cho thức ăn chế biến sẵn, mấy thứ điển hình như thịt trứng sữa hay rau củ quả ấy.

Vậy thì không phải chỉ cần cô trổ tài nấu ăn là xong rồi sao?

Oh no ~ ! Vậy là mấy người đánh giá Trịnh Thư Ý quá cao rồi.

Bởi vì Trịnh Thư Ý không biết nấu ăn, hay nói đúng hơn thì cô là một chuyên gia phá bếp.

Mỗi lần cô vào bếp thì lần đó là một thảm họa, tương đương với thảm họa diệt vong của cả Trái Đất. Từng nhớ có lần cô đến nhà của dì nhỏ chơi, đột nhiên lại muốn nấu ăn cùng dì và em họ Tô Vi An, kết quả sơ suất thế nào lại nhầm đường thành muối, món ăn mang ra nhìn rất đẹp mắt nhưng ăn vào thì mặt ai cũng là lạ.

Còn có một lần khác, Tô Vi An đến nhà của cô chơi, cô lại trổ tài đứng bếp và còn đảm bảo tay nghề nấu nướng của mình đã được thăng hạng, Tô Vi An với thân phận là Fan cuồng của cô đương nhiên tin sái cổ, nhưng kết quả thì.

Nó lạ lắm.

Vì thức ăn chưa tới miệng thì nhà bếp đã nổ đến hỏng.

Tất cả là do cô nướng bánh đã dùng nhiệt độ lò quá lớn dẫn đến nổ banh chành, lò nướng nổ thì làm ảnh hưởng những vật dụng khác, cả căn bếp coi như xong, cũng vì vậy mà từ sau lần đó cô đã chuyển nhà đến sống ở tiểu khu này.

Đừng ai hỏi vì sao trước đó cô lại nấu được một bàn tiệc tối qua nha! Bởi vì mấy món ăn đó là do Chúc Đan Đan làm hết á, Trịnh Thư Ý chỉ lo khâu bày trí món ăn mà thôi.

Cho nên!

Hiện tại cô sẽ phải chết đói?

Không đời nào!

Hiện giờ cô còn chưa đủ khổ hay sao, chỉ trong một thời gian ngắn cô đã gặp toàn chuyện xui xẻo rồi, bây giờ cảm thấy chưa đủ còn muốn để cô bị chết đói nữa?

Trịnh Thư Ý nội tâm chính là không chịu khuất phục, cô chạy ra sô pha lấy điện thoại gọi cho Tô Vi An.

Mà lúc này Tô Vi An đang ngồi nghe giảng ở trên lớp, nhìn thấy Trịnh Thư Ý gọi tới thì cô chính là cảm thấy một tia không thích hợp.

Bởi vì giảng viên đang giảng bài cho cô hiện giờ, chính là một cái người siêu cấp khó tính đó!

Cố Vân Tranh, anh ta mà phát hiện cô dùng điện thoại trong giờ học thì cô chết chắc.

Nhưng người gọi đến cho cô lại là ai? Cô ấy là Trịnh Thư Ý không phải sao, là người chị họ mà cô hết mực yêu quý đó không phải sao?

Sao cô có thể không nghe máy của chị ấy cho được!

Thế là Tô Vi An mang theo tâm tình thấp thỏm chui xuống gầm bàn nghe máy. Vừa mở miệng ra chính là nói: "Chào chị, idol của em!"

Trịnh Thư Ý không nhịn được cười phun nói: "An An, em đang làm gì? Có rảnh không?"

Tô Vi An thì thầm vào điện thoại nói: "Em đang học tiết buổi sáng, học xong tiết này thì em rảnh! Chị muốn rủ em đi đâu chơi sao?"

Trịnh Thư Ý đột nhiên thở dài nói: "Nếu là bình thường, chị nhất định sẽ rủ em đi chơi! Nhưng còn hôm nay thì chị bị cái nam nhân của em khóa thẻ rồi, không có tiền, không rủ em đi được."

Tô Vi An ánh mắt kinh ngạc nói: "Cái cái cái... Cái gì? Sao Thời Yến lại khóa thẻ của chị?"

"Em đi mà hỏi anh ta ấy, chứ tâm tư của anh ta sao mà chị hiểu được? Có lẽ là do anh ta muốn trả thù chị của em, hoặc là anh ta cảm thấy chị quá hoàn hảo nên muốn hãm hại chị chẳng hạn!"

Tô Vi An bật cười nói: "Chị à, Thời Yến nhà em không phải người như vậy đâu!"

Quả thực là không thể không thừa nhận, chị của em đúng là có trí tưởng tượng trên cả phong phú nha ~ !

Nhưng mà mình thích, bởi vì chị ấy là Trịnh Thư Ý chị của mình!

Trịnh Thư Ý liền phản bác nói: "Phải hay không phải, không phải một câu này của em là quyết định được, biết đâu anh ta ở trước mặt em thì là một nam nhân tốt bụng yêu thương vợ con, nhưng ở trước mặt chị anh ta lại là một cái Đại Ma Vương hàng thật giá thật thì sao?"

Nhưng Tô Vi An cũng không có vừa nói: "Thì bởi vì em là bạn gái của anh ấy, cho nên em được hưởng đặc quyền của người làm bạn gái Thời tổng!"

Trịnh Thư Ý: "..." Đây là cơm chó sao?

Cơm sáng còn chưa ăn được, liền phải ăn cơm chó?

Em được lắm Tô Vi An!

Nếu không phải chị đây tính tình hâm hâm dở dở, đẹp như vậy mà mãi chẳng tìm được bạn trai, thì chị đây sớm đã đem anh yêu ra ngược em thành cẩu rồi!

Chỉ tiếc là không có.

Trịnh Thư Ý đen mặt nói: "Không nói đến chuyện này nữa, sau khi học xong em có về nhà ăn trưa không?"

"Có ạ!" Vốn dĩ là em không định về nhưng nghe chị hỏi vậy thì em sẽ về!

"OK! Cho chị xin cái địa chỉ." Vừa dứt lời thì điện thoại cô liền nhận tới được một tin nhắn.

Là tin nhắn của Tô Vi An, nội dung là địa chỉ nhà của Thời Yến.

Tô Vi An gửi tin nhắn xong liền hỏi: "Chị Thư Ý, có phải chị muốn sang ăn trưa cùng với em không?"

"Không sai ~ ! Chị của em bị tên thối tha kia cướp mất tiền rồi, không còn tiền mua đồ ăn sáng nữa, cho nên chị sẽ nhịn ăn để ăn trưa thật ngon." Trịnh Thư Ý đột nhiên thay đổi sắc mặt nói: "Như vậy không làm phiền em và em rể đấy chứ?"

Sắc mặt của Tô Vi An rất nhanh liền đỏ lên nói: "Chị Thư Ý! Ai là em rể của chị chứ?"

"Không phải thì thôi ~ !"

"Mà chậm đã, chị nói sẽ nhịn ăn sao? Như vậy không tốt cho sức khỏe đâu, bây giờ tới lúc em học xong còn lâu lắm, hay là chị uống ít sữa vào đi."

"Được được được, chị biết rồi, em nói cứ như mẹ của chị vậy!" Bây giờ em mới học Y đã như vậy rồi, sau này chị có một cô em họ làm bác sĩ thì lại thế nào nữa?

Tác giả: Không cần đến sau này, hiện tại ở bên cạnh cô đã có một bác sĩ rồi kia!

Trịnh Thư Ý tiếp tục nói: "Mà An An này, chuyện khóa thẻ ấy, khi về nhà nếu em có hỏi Thời Yến nguyên nhân, vậy thì em giúp chị nói anh ta mở thẻ lại cho chị được không? Dù sao thì chị cũng không thể sống nếu như không có tiền được."

Có em mở miệng nói, chị tin chắc anh ta sẽ nhả tiền ra mà thôi!

Thời Yến, anh còn cho rằng tôi không trị được anh sao? 

Đừng có mơ ~ !

Nhưng cô lại nhận được câu trả lời như dội gáo nước lạnh vào đầu của Tô Vi An, cô nói: "Không được a! Nếu như em nói anh ấy mở thẻ cho chị thì em sẽ không còn cơ hội ăn cơm chung với chị nữa còn gì, cho nên em không nói đâu!"

Trịnh Thư Ý: "..." Trời đất! An An em có còn xem chị là chị họ không?

Nhân sinh trên đời có đứa em nào tàn ác như em không hả An An?

Tàn ác mà lại được nam nhân yêu thương, tàn ác mà lại có tiền tiêu không hết, nhà ở hai căn. Trong khi mình sống chỉ hơi tạo nghiệp một tí, nhưng chung quy lại vẫn là sống hiền lành sống có đức, nhưng số phận lại trái ngược hoàn toàn!

Quả đúng là người tàn ác thường sống thảnh thơi.

Đúng lúc Trịnh Thư Ý đang muốn mở miệng tranh luận một hai câu, thì Tô Vi An ở bên này đã bị Cố Vân Tranh phát hiện, anh đang trên đường từ chỗ bục giảng bước đến chỗ hàng ghế cuối cùng, chỗ mà anh nhận thấy là thiếu mất một sinh viên.

Một bạn học ở gần đó có ý tốt nhắc nhở nói: "Bạn học Tô, giáo sư Ác Ma tới kìa! Mau giấu điện thoại đi, nếu không anh ta sẽ giết chết cậu mất!"

Trịnh Thư Ý ở đầu dây bên kia điện thoại: "..." Giáo sư Ác Ma?

Giảng viên đang dạy rõ ràng có biệt danh là Ác Ma, vậy mà An An còn dám lén nghe điện thoại của mình?

Vậy thì lá gan của em cũng không phải dạng vừa gì, rất tốt!

Còn những lời mình nói An An trước đó... Cứ để cho gió cuốn bay hết đi!

Xem như mình vẫn chưa nói gì.

Sau đó yên lặng cúp máy chuồn trước ~ !

Mà còn Tô Vi An, hình như là do bị cái ý tốt của bạn học kia hại, làm cho cô giật mình điện thoại cũng rơi xuống đất, ngẩng mặt lên chỉ nhìn thấy vị giáo sư nọ một gương mặt nghiêm nghị đang nhìn mình, ánh mắt lạnh như băng.

Thôi xong, toang cô rồi.

_____

Buổi trưa hôm đó, Tô Vi An được thả về nhà, Thời Yến bởi vì trước đó đã được cô nhắn tin thông báo hôm nay sẽ về nhà ăn trưa, nên từ sớm người ta đã nhìn thấy anh cùng với chiếc xe Rolls-Royce biển ngũ quý đang đứng chờ cô ở cổng trường.

Nhìn thấy cô thì hai mắt anh tựa như phát sáng, Thời Yến tiến tới chỗ cô nói: "An An, chúng ta về thôi." Dừng lại một chút, đột nhiên anh để ý thấy cô cứ liên tục xoa bóp tay, liền hỏi: "Em bị đau tay sao?"

Tô Vi An thừa nhận nói: "Ừm, đúng là có đau một chút, bởi vì em sử dụng điện thoại trong giờ học nên phải chép phạt."

Thời Yến nhìn bàn tay của cô có chút đau lòng, anh nắm lấy tay cô xoa bóp nói: "Lần sau đừng sử dụng điện thoại trong giờ học nữa."

"Tại sao?"

"Anh sẽ đau lòng."

Tô Vi An hài lòng nói: "Em biết rồi ~ !"

Thời Yến sờ sờ tóc cô nói: "Em nghe được những gì muốn nghe rồi thì chúng ta về chứ?"

"Anh biết em đang gài bẫy anh sao?"

"Nhóc con, anh đi guốc trong bụng em."

Tô Vi An bĩu môi: "Ồ!" Tới một tiếng, sau đó cô được anh kéo vào xe ngồi ở ghế phụ, còn cẩn thận cài dây an toàn cho cô rồi mới ngồi vào chỗ của mình. Thời Yến ngồi vào ghế lái rồi lái xe rời đi.

Không thể không thừa nhận một chuyện, đó là Thời tổng đây đúng là cưng chiều bạn gái hết nấc nha ~ !

Cũng phải thôi, bởi vì anh và cô cũng không dễ dàng gì mới đến được với nhau mà.

Thời Yến nói đúng ra chính là một trâm anh thế phiệt trong một gia tộc rất có tiếng ở Bắc Kinh, Thời gia đã giàu có thế này từ thời cổ đại, tài sản chỉ có thể nói là ăn chơi ba đời không hết. Mà người ta thường nói, gió tầng nào gặp mây tầng đó, những danh gia vọng tộc cứ thế là túm tụm lại hết với nhau, Thời gia một gia tộc giàu có như vậy, tất nhiên sẽ kết hợp với gia tộc quyền lực nhất Bắc Kinh, chính là Cố gia.

Cả hai nhà nghe nói là đã có hôn ước với nhau từ thời của ông nội anh, nhưng mà ngặt nỗi nhà nào cũng toàn sinh ra con trai, đến đời của anh thì Cố gia đó đột nhiên có được một đứa con gái, thế là cái hôn ước chết tiệt đó lại bị đẩy lên đầu của Thời Yến này.

Thời Yến không thích mấy chuyện đấu tranh trong gia tộc, cho nên anh cũng không để ý nhiều, cứ tùy ý mặc bọn họ thích làm gì thì làm, anh còn dự định sau này khi cưới cái người họ Cố kia về, anh sẽ dọn ra ở riêng, chỉ cần cô ta không làm phiền tới anh.

Nhưng đó là cho đến khi anh gặp Tô Vi An.

Chuyện chỉ mới xảy ra cách đây không lâu, anh bị cha mẹ của mình bắt ép đi hẹn hò với vị hôn thê bằng một buổi cắm trại lãng mạn, Thời Yến ghét việc chính mình phải làm những thứ mà mình không thích, nhưng khi thấy mẹ mình là Thời phu nhân rơi nước mắt, thế là anh bất đắc dĩ phải đi.

Thời Yến một vẻ mặt miễn cưỡng tựa như sợ người ta không biết mình là bị bắt ép, một mạch lái xe phóng thẳng đến địa điểm, chỉ là không biết thế nào anh lại... Lạc đường.

Trời lại còn đổ mưa, mà anh thì lại có thói quen hay đi xe mui trần.

Sau đó thì mọi người hiểu rồi đó.

Từ đó về sau, mọi người không ai thấy Thời Yến dám đi xe mui trần nữa.

Cả người của anh thời điểm đó đều bị nước mưa làm cho ướt hết, thiếu điều so với Trịnh Thư Ý ngày hôm qua còn thảm hơn. Hệ thống thoát nước của đường cao tốc hôm đó đột nhiên gặp vấn đề, nước mưa ngập cao đến đầu gối, chiếc GT R Roadster của anh cũng không tránh khỏi việc bị chết máy.

Tuy là sau đó sự cố đã được giải quyết, nhưng tại cái thời điểm mà anh đị gọi cứu viện tới thì anh mới biết, anh đã để quên điện thoại ở nhà.

Thời Yến: "..." What?

Thật đó hả?

Xác định không phải đùa?

Chắc chắn đây là mơ thôi có phải không?

Thời Yến một vẻ mặt thẫn thờ không chấp nhận sự thật, anh ngẩng đầu lên nhìn trời, đứng giữa đường đột nhiên hét tới một câu: "Lão thiên gia!! Tôi đã làm gì sai sao?"

Tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy!

Con đường này rất vắng vẻ, mà lúc anh ở đó lại chẳng có ai qua lại, Thời Yến không thể kêu cứu người qua đường, nên anh nghĩ chắc mình hét lên như vậy cũng không có ai nghe.

Thế nhưng vừa dứt lời thì Thời Yến liền thấy, một cô gái lái con chiến mã từ phía xa chạy tới, vừa đến gần anh chính là hỏi: "Anh trai này, đầu óc anh có còn ổn không vậy?"

Anh không trả lời, bởi vì trong lòng của anh lúc này là đang một loại cảm xúc đang trào dâng...

Thời Yến thật sự là mừng muốn chết!

Cuối cùng anh cũng được cứu rồi!

"Không sao không sao đâu, đầu óc tôi vẫn ổn lắm!" Anh cười một cái: "Chỉ là cô gái xinh đẹp này, không biết cô có thể cho tôi đi nhờ xe không?"

Cô gái kia không phải người hẹp hòi, vì vậy cô lập tức đồng ý với anh: "Được, anh muốn đi đâu?"

"Núi Linh Sơn."

"OK, lên xe!"

Không nghĩ tới đối phương lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy, Thời Yến không nghĩ nhiều bình tĩnh ngồi lên chiếc sidecar của cô, chỉ là Thời Yến người ta cao tới một mét tám mươi mấy, chân của anh dài quá căn bản là ngồi không đủ nha!

Mi tâm của cô gái nhíu lại, liền nói với anh: "Hay là để tôi ngồi ở đó cho, anh lái xe đi."

Thời Yến: "..." Nhưng đây là xe của cô mà?

Mà thôi kệ đi, chính chủ cũng ngỏ lời rồi, đành chịu vậy.

Thế là hai người một nam một nữ cùng bon bon chạy trên đường, Thời Yến ngoài mặt lẫn trong lòng đều tránh không khỏi một cảm giác kỳ lạ, anh thế mà cũng có ngày lái xe máy chở một cô gái cùng đi?

Thời Yến không muốn cái cảm giác kỳ lạ đó chiếm cứ lấy mình, trên đường đi anh không ngừng bắt chuyện với cô gái đó để quên đi cảm giác kia, mới biết được tên của Tô Vi An, hiện tại đang trên đường đến núi Linh Sơn để đi cắm trại cùng với bạn trai của mình.

Oh!

Ra là thế!

Chẳng trách vì sao cô đồng ý với anh nhanh tới vậy, hóa ra là hai người có cùng địa điểm muốn tới. Chỉ là anh tới nơi này là do bị cha mẹ bắt ép, còn cô đến nơi này hoàn toàn là do tự nguyện.

Hai người, hai mục đích, cứ như vậy cùng nhau thẳng tiến núi Linh Sơn xinh đẹp, Thời Yến xuống xe liền móc ví ra trả tiền cho cô, Tô Vi An không muốn nhận, cô đang muốn trả tiền lại cho anh thì đã thấy anh chạy đi xa xa rồi.

Ngay lập tức chạy ra khỏi xe và đuổi theo sau anh, Tô Vi An sức khỏe vốn yếu ớt nên rất nhanh liền kiệt sức, cô mệt mỏi tìm một gốc cây để ngồi xuống thở thì nhìn thấy.

Bạn trai của cô, Từ Cảnh Bình, anh ta ở nơi này đều đã dựng lều và chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, chỉ thấy anh lúc đó một dáng vẻ đi đi lại lại giống như là đang chờ ai. Tô Vi An với thân phận là bạn gái của anh thì chính là nghĩ anh đang đợi mình.

Không khéo lúc cô đang định tiến tới gọi tên anh, thì cô lại nhìn thấy một cô gái khác nhanh chân hơn chạy đến, Từ Cảnh Bình một gương mặt vui vẻ ôm cô ta vào trong lòng.

Bước chân của cô khựng lại giữa không trung, ánh mắt cũng theo đó mà dừng lại cùng với từng hành động của hai người.

Tâm của Tô Vi An lập tức chết lặng.

Không phải cô, vậy người kia là ai?

Người kia... Là bạn thân từ thuở nhỏ của cô, Trương Chỉ Tuệ.

Thời khắc đó, trong lòng của Tô Vi An tựa như trống rỗng, cô không còn nghĩ được thêm bất cứ chuyện gì khác, cô đứng ở một góc khuất, nếu không để ý thì sẽ không ai thấy cô, nhưng cô thì lại nhìn thấy tất cả. Chỉ thấy Từ Cảnh Bình và Trương Chỉ Tuệ sau cái ôm thắm thiết, thì lập tức trao cho nhau một nụ hôn.

Trương Chỉ Tuệ cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, còn muốn tiến xa hơn một chút thì.

Từ Cảnh Bình đột nhiên nói: "Đừng quậy nữa, Tô Vi An mà đúng lúc đến đây nhìn thấy cảnh này thì chúng ta chết chắc."

Trương Chỉ Tuệ lập tức nói: "Anh sợ cô ta sao? Anh sợ cái gì, nếu cô ta phát hiện thì anh chỉ cần nói chia tay là được, em yêu trong lén lút cũng chán rồi, có gì sau này để em nuôi anh! Còn Tô Vi An kia, cô ta cũng chỉ là một cái người ngốc mà thôi, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi mà cô ta cũng không biết, anh nói xem như vậy không tính là ngốc thì cái gì mới là ngốc đây?"

Từ Cảnh Bình cười nói: "Bởi vì là người ngốc, cho nên mới bị anh lợi dụng lấy tiền của cô ta mà tiêu xài, anh chỉ giải thích qua loa rồi dỗ dành bằng mấy lời đường mật, ngay lập tức cô ta tin ngay mà không chút nghi ngờ còn gì."

"Cảnh Bình của em quả nhiên giỏi ~ ! Lại đây, để em ban thưởng cho anh." Nói xong Trương Chỉ Tuệ lập tức rướn người, không nói nhiều liền đặt lên môi của Từ tra nam một nụ hôn.

Mà kèm theo nụ hôn đó, Tô Vi An ở một góc nào đó trong tâm sớm đã phát lạnh.

Lâu rồi? 1 năm? 2 năm? Hay là 5 năm?

Hay cho một màn tự mãn không có liêm sỉ, chính mình là Tiểu Tam chen chân vào mối tình của người khác, nhưng lại ngang nhiên đòi đá Chính Thất ra ngoài, còn dám khẳng định sau này sẽ bao nuôi tên Từ tra nam kia?

Ha ha ha ha ha ha!

Trương Chỉ Tuệ à Trương Chỉ Tuệ, cậu đúng là quá ngốc rồi đi.

Nếu như Từ Cảnh Bình đã dám bỏ rơi mình để mà hẹn hò lén lút với cậu trong một thời gian dài như vậy, thì không lý nào anh ta lại không dám đối xử với cậu bằng cách mà anh ta đã đối xử với mình cả, rồi một ngày nào đó cậu cũng sẽ trở thành cái người ngốc giống mình không phải sao?

Còn có Từ Cảnh Bình.

Mình và anh ta quen biết nhau từ những năm cấp 3, khi mà cả hai đứa vẫn còn chỉ là bạn cùng bàn, lúc đó tình cảm vẫn còn rất đơn thuần rất trong sáng, cũng không thể biết được là rốt cuộc ai đã phải lòng ai trước và phải lòng từ bao giờ.

Mình vẫn còn nhớ rõ năm đó người tỏ tình trước là anh ta.

Giữa sân trường rộng lớn với rất nhiều học sinh hóng hớt vây quanh, anh ta trong tay ôm một bó hoa thủ công lớn, là một sự kết hợp hoàn hảo giữa oải hương với baby tím, còn được điểm thêm vài bông hoa lưu ly màu xanh nhỏ xinh rất tinh tế, ý nghĩa của cả bó hoa cũng rất hay.

[Hoa oải hương: Tên tiếng Anh là Lavender, còn được gọi là herb of love (thảo dược tình yêu). Nó tượng trưng cho tình yêu son sắc, thuỷ chung. Dù trải qua nhiều khó khăn, gian khổ vẫn thì tình yêu đó vẫn bền vững. Hoa lưu ly: Hay còn gọi là hoa Forget me not, biểu tượng cho sự lãng mạn, sự thủy chung, tình thân gắn kết, tình bạn bền chặt và tình yêu nồng cháy, ngọt ngào. Hoa baby tím: là tình yêu, sự thủy chung, vĩnh cửu và chờ đợi.]

Sau đó mình và tất cả mọi người chỉ nghe thấy, anh ta nói ra những lời đường mật mà cô gái nào nghe qua cũng phải đổ gục, còn nói cái gì mà phải lòng cậu từ những hành động nhỏ như cho mượn cây bút hay cục tẩy, anh ta nói mình là ánh trăng sáng không thể thay thế của anh ta, cuối cùng là hỏi mình có đồng ý làm bạn gái của Từ Cảnh Bình này hay không, và mình đã đồng ý.

Nghĩ tới đây sắc mặt của Tô Vi An không khỏi hiện lên một sự ghét bỏ, cô nghĩ thầm: Sao trước đây mình lại có thể thích Từ Cảnh Bình này được như vậy?

Hẹn hò với nhau tính đến nay cũng đã gần 5 năm rồi, đến tận bây giờ mình mới có thể nhìn thấy được một bộ mặt thật của anh ta, đúng là tra nam đến cực điểm!

Ha ha ha, nghe ra sao mà nó châm chọc quá!

Tô Vi An đúng lúc đang muốn tiến tới cho đôi cẩu nam nữ này một trận, thì đã nhìn thấy Thời Yến một vẻ mặt khó chịu đi trở về, thực hư hình như là vừa mới bị vị hôn thê kia cho leo cây.

Thế là cô lập tức kéo anh lại, thuận tiện trả tiền luôn cho anh, cô nói: "Anh trai này, tiền của anh tôi không cần, nhưng anh có thể giúp tôi một việc này không?"

Thời Yến không hiểu lắm hỏi: "Cô rõ ràng biết tên tôi là Thời Yến, sao cứ phải gọi tôi là anh trai?"

"Tôi quen miệng thôi." Tô Vi An chu môi nói: "Sao, anh giúp tôi được không?"

"Nhưng mà cụ thể là việc gì?"

Tô Vi An nghe như vậy liền biết là anh đã đồng ý, cô liền nói: "Anh giả làm bạn trai tôi nha?"

Chưa đợi cho Thời Yến kịp sững sờ, thì Tô Vi An đã nói tiếp: "Tôi chỉ nhờ anh đóng giả một chút thôi! Đi mà, có được không? Xem như là phí anh đi nhờ xe của tôi cũng được!"

Thời Yến nhướng mày nói: "Ừm..."

"Ừm ừm ừm là ừm thế nào? Anh có đóng giả hay là không a?"

"Duyệt! Tôi duyệt."

Tô Vi An: "..." Duyệt là duyệt thế nào? Anh trai này anh là cho rằng mình là Tổng tài đang phê duyệt dự án sao?

Ánh mắt của cô hơi kỳ lạ nhìn anh, yên lặng đánh giá từ trên xuống dưới, Thời Yến cái người này quả thực là rất có khí chất của một Tổng tài Bá đạo, hay là cô đem anh ra nói anh là Tổng tài của một cái công ty nào đó để dằn mặt chết tên tra nam kia ta?

Nghĩ là làm, Tô Vi An lập tức kéo Thời Yến vào bắt quả tang đôi tra nam tiện nữ, sẵn tiện còn giới thiệu luôn Thời Yến là bạn trai của mình rồi đòi chia tay Từ Cảnh Bình, cô còn nói anh là Tổng tài của công ty giải trí TY Entertaiment, à thì cô nhớ đến công ty này đầu tiên là bởi vì chị Thư Ý của cô là thuộc quản lí của công ty đó á!

Tác giả tỏ vẻ: Simp chị họ còn hơn simp chồng.

Từ tra nam một vẻ mặt không tin, anh ta còn ngang nhiên thách thức Thời Yến đưa ra bằng chứng, chứng minh thân phận Giám đốc của mình thì mới tin, nào ngờ Thời Yến tái phát bệnh nghề nghiệp lại lấy danh thiếp ra thật.

Từ Cảnh Bình vẫn một mực không tin nói đây là hàng giả, còn bảo Trương Chỉ Tuệ gọi điện vào số điện thoại để trên danh thiếp, chỉ nghe thấy người bắt máy là cậu thư ký của Thời Yến. Cô ta và Từ tra nam sau khi ăn nói xà lơ một hồi thì liền bị cậu thư ký kia mắng chửi té tát một trận, cảm giác còn hơn cả mẹ mắng con nữa.

Chỉ có thể nói là bị mắng đến không ngóc đầu dậy được.

Cậu thư ký kia còn nói: "Thời tổng của chúng tôi không phải là cái người mà mấy người muốn gặp là gặp được đâu! Người ta đường đường chính là con trai của gia tộc thượng lưu giàu có nhất Bắc Kinh - Thời gia, tuổi trẻ tài cao học tập thì giỏi sự nghiệp thì thành công, chỉ còn thiếu cái đường tình duyên là trắc trở chưa có mối nào thôi, ai như mấy người! Ăn không ngồi rồi làm cái gì không làm, lại đi gọi điện phá rối người khác, tôi nói cho mấy người biết nếu hiện tại không phải tôi mà là Thời tổng ở đây, vậy thì anh ấy chắc chắn sẽ đem hai người tìm ra danh tính rồi đuổi ra khỏi cái thủ đô này! Đã rõ chưa? Nếu rõ rồi thì tôi cúp đây, tạm biệt and not see you again!" Nói xong liền cúp máy.

Để lại cho mấy người họ một vẻ mặt vỡ mộng, mà trong đó cũng có phần của Tô Vi An!

Bởi vì cô cũng không có ngờ tới, Thời Yến này vậy mà lại là Tổng tài Bá đạo thật!

Đã vậy cô còn đoán mò chính xác tên công ty mà anh ta làm Giám đốc nữa chứ, đây có được tính là một cái duyên không?

Quả thực chính là có duyên! Lại còn chính là duyên trời sắp đặt!

Bởi vì sau đó từ chỗ giả thành thật, cô và anh đã đến bên nhau, nhưng vẫn chưa phải là "thực sự" vì anh vẫn còn cái mối hôn ước nào đó với nhà họ Cố. Thời Yến đã ngồi lại và nói với cha mẹ, nào ngờ họ vậy mà lại ủng hộ anh, còn đồng ý sẽ từ hôn với nhà họ Cố.

Thời Yến không tin vào những gì trước mắt mình, thì họ giải thích trước đây họ ép anh đi hẹn hò cùng cô gái Cố gia kia, cũng là đều bởi vì họ muốn anh có một người ở bên cạnh, còn nếu như bây giờ anh đã có người ở bên cạnh rồi, vậy thì họ cũng không muốn ép anh nữa!

Trực tiếp chấp nhận cô con dâu này!

Giờ khắc đó, hai người mới thực sự là đã ở bên nhau. Thời Yến cứ ngỡ chính mình đã vượt qua ải rồi, bây giờ chỉ cần chờ tình cảm sâu đậm thêm một chút nữa, Tô Vi An lớn thêm một chút rồi thì kết hôn thôi, nào ngờ thử thách vẫn còn chờ đợi anh ở phía trước...

Hai người cùng trở về nhà, thì đã thấy có người đứng như trời trồng ở cửa.

Tô Vi An vừa nhìn liền biết là ai, Thời Yến thì phải đứng load một lâu mới nhận ra người.

Trịnh Thư Ý!

Thực sự là Trịnh Thư Ý rồi, nhưng sao cô ta lại ở đây?

Định tới để phá đám chuyện tốt của mình và An An sao?

Thời Yến đúng lúc muốn tiến tới tra hỏi cô vài câu, thì Tô Vi An đã nói: "Thời Yến, anh lái xe vào trong garage đi, để em dẫn chị Thư Ý vào nhà!"

Thời Yến: "..." Bà xã đại nhân đã ra lệnh rồi thì mình còn kháng lệnh được sao?

Còn làm gì được nữa, tuân mệnh thôi ~ !

Sau đó Trịnh Thư Ý và Tô Vi An chỉ nhìn thấy, Thời Yến ngoan như cún nghe lời bạn gái lái xe vào trong garage, không cãi lại, không nói nửa lời. Lúc anh lái xe đi khuất khỏi tầm mắt của hai người, đặc biệt là Trịnh Thư Ý, thì ánh mắt của anh liền hiện lên một tia sắc bén.

Trịnh Thư Ý, tôi sẽ hỏi tội cô sau!

Mà cùng lúc đó, Trịnh Thư Ý cũng đã được cô em họ tốt dẫn vào trong nhà. Không thể không thừa nhận một chuyện, đó là nhà của Thời Yến quả thực rất đẹp nha! Nhà vừa rộng lại còn sang trọng, nội ngoại thất càng khỏi phải bàn, căn bếp cũng tuyệt cà là vời, chỉ là cô lại không có giấy phép bước vào nơi đó.

Tô Vi An ấn đầu cô xuống ghế sô pha rồi nói: "Chị Thư Ý ngồi ở đây nha, em sẽ đi chuẩn bị thức ăn trưa!" Dứt lời thì cô liền thấy Thời Yến bước vào: "Thời Yến, anh vào đây chuẩn bị cơm trưa cùng em."

Thời Yến tròn mắt nói: "Sao em lại không gọi Trịnh Thư Ý? Không phải hai người rất thân nhau sao?"

Tô Vi An: "..." Nếu em nói là do chị ấy là một chuyên gia phá bếp thì anh có tin không?

Đùa à, tất nhiên là tin rồi!

Đó là bởi vì ở trong từ điển của anh, một là em đúng anh sai và không có điều thứ hai, hiển nhiên càng không có chuyện ngược lại!

Còn nếu có...

Thì xem lại điều một.

Cho nên!

Sống chết mình cũng không nói ra chuyện mất mặt đó của chị Thư Ý nhà mình đâu!!

Thế là cô liền nói: "Em gọi ai vào giúp thì đến lượt anh quản à? Thế nào, anh có vào bếp cùng em không?"

Thời Yến dáng vẻ như cún con cụp tai nói: "Anh có, anh sẽ xuống bếp cùng em." Vừa nói xong một câu này thì anh liền nghe được giọng cười há há của Trịnh Thư Ý truyền tới.

Trịnh Thư Ý vừa cười vừa nói: "Ha ha ha ha!! Thật không ngờ Thời tổng của chúng ta, ở trước mặt bạn gái lại chính là cái dáng vẻ như này, tôi cứ tưởng anh mất nam đức thế nào, chỉ tùy tiện so sánh vài câu hóa ra đều đúng hết!"

Thời Yến: "..." Mẹ nó cô đừng có tìm đường chết với tôi nha!

Anh nhíu mày nói: "Cô Trịnh, đây là nhà của tôi nha?" Tin hay không tôi lập tức đuổi cô ra khỏi nhà?

Trịnh Thư Ý không sợ chết nói: "Thời tổng không cần giới thiệu, tôi đã biết anh giàu có rồi, biết anh thành đạt có nhà cao cửa rộng rồi, chẳng như tôi, đến cả một cái căn hộ nhỏ xinh ấm cúng cũng bị người ta cướp mất! Haiss ~ !"

Tác giả: "..." Là nhỏ xinh ấm cúng dữ chưa?

Thời Yến mở miệng còn muốn phản bác lại, thì Tô Vi An đã kéo anh đi nói: "Thời Yến anh biết gì không? Trưa bà nó rồi, anh còn không mau cùng xem xuống bếp!"

"Anh đi liền đây!" Mẹ nó Trịnh Thư Ý cô chờ đó cho tôi!

Trịnh Thư Ý vẻ mặt ngông cuồng tỏ vẻ: Để rồi xem ~ !

Trong căn biệt thự rộng lớn đem đi bán vội cũng được vài chục nghìn đô la, có một Trịnh Thư Ý đang thảnh thơi nằm trên sô pha xem TV ăn bánh trái, có một Tô Vi An đang được cưng sủng không phải làm gì trong bếp, và có một Thời Yến đang tự nhận hết trách nhiệm về mình, tự mình trổ tài nấu ăn, đôi khi còn nói móc Trịnh Thư Ý mấy câu nhưng anh luôn bị cô đá xoáy ngược lại.

Thời Yến: "..." Chẳng lẽ là không có cửa thắng thật sao?

Mình không tin nha!

"Ây da, sao đột nhiên anh mỏi vai quá nè ~ ! An An à, bóp vai cho anh có được không?"

"Mỏi vai là do mình tự làm tự chịu, An An thích nhất là nấu ăn nhưng anh lại ngang nhiên giành làm mất việc em ấy thích! Ha ha đúng là người tạo nghiệp thì không thể sống mà." Là Trịnh Thư Ý nói.

Nhưng trên thực tế là không có cửa thắng thật.

Thời Yến một vẻ mặt của kẻ thua thuộc yên lặng tiếp tục công việc của mình.

Rất nhanh sau đó một bàn đồ ăn liền được dọn ra, các món ăn đầy đủ mùi vị, màu sắc cũng rất đẹp rất bắt mắt, Trịnh Thư Ý nhìn mấy món ăn trên bàn đến thiếu chút nữa nước dải cũng sắp chảy ra.

Tô Vi An lấy một cái chén rồi múc ra tới một chén canh sườn, Thời Yến tưởng đó là phần của anh liền tự mình đa tình đưa tay ra tiếp nhận...

Nhưng Tô Vi An lại đưa cho Trịnh Thư Ý nói: "Chị Thư Ý, canh sườn mà Thời Yến nấu quả thực rất ngon! Chị thử đi!"

Thời Yến vẻ mặt vỡ mộng nhìn chén canh, sau đó lại thấy Trịnh Thư Ý một vẻ mặt đắc ý liếc nhìn mình, bàn tay đưa ra giữa không trung của anh cũng thu hồi lại.

Mẹ nó không sao! Quê xíu hết.

Nhưng Trịnh Thư Ý nào có bỏ qua cho anh?

Giọng cô châm chọc nói: "Ây da ~ ! An An à em biết không? Rằng bệnh ung thư thực ra chưa phải là căn bệnh đáng sợ nhất trên đời, bởi vì nếu phát hiện sớm và kịp thời điều trị thì bệnh nhân vẫn có thể được cứu sống, mà căn bệnh đáng sợ nhất chính là bệnh ảo tưởng sức mạnh giai đoạn cuối! Tuy là không gây tổn thương về thể xác nhưng tạo tổn thương về tinh thần, mà em biết đó, tâm bệnh thì không có thuốc chữa, mà không may cho em chính là em lại yêu phải một tên ảo tưởng sức mạnh giai đoạn đặc biệt mất rồi."

Tô Vi An không hiểu lắm nói: "Giai đoạn đặc biệt là sao ạ?"

"Chính là còn hơn cả giai đoạn cuối!"

"Trời đất! Sao chị có thể nói Thời Yến như vậy?"

Thời Yến: "..." Nhưng mà anh ngược lại cảm thấy, Trịnh Thư Ý không phải người nói sai, mà em mới là cái người nói không đúng kìa.

Sao em lại có thể chỉ đích danh anh như vậy?

Em sợ người ta không biết cô ta là đang nói anh sao?

Trời đất ơi...

Trịnh Thư Ý đột nhiên liếc mắt nói: "Thời tổng sao anh không ăn đi?"

Thời Yến xéo sắc nói: "Tôi tức no luôn rồi."

Vừa dứt câu thì anh lập tức nhận tới một cái vỗ lưng thân mật của Tô Vi An: "Bốp!" Tới một tiếng rõ vang.

Đến cả Trịnh Thư Ý cũng thấy đau thay cho anh.

Tỏ vẻ: Thật không ngờ nha! Cô em họ này của mình không những có lá gan lớn mà còn rất giống mình nữa, cuồng bạo lực!

Quả nhiên là con nhà tông không giống lông cũng giống sợi lông nách ~ !

Mà lúc này Tô Vi An chính là không hài lòng nói: "Sao anh lại nói chuyện với chị vợ tương lai của anh như vậy? Nói cho anh biết trong gia đình của em, người mà em yêu quý nhất chính là chị Thư Ý đó!"

Thời Yến vẻ mặt kinh ngạc nói: "Em nói cái gì? Trịnh... Trịnh Thư Ý là chị của em?"

"Em còn chưa nói với anh sao? Chị Thư Ý là chị họ của em a!"

"..." Thời Yến cảm giác chính mình đều sắp ngất xỉu tới nơi rồi.

Vậy là anh đã gây thù chuốc oán với chị vợ tương lai rồi không phải sao? Phong sát người ta, đuổi người ta ra khỏi nhà, còn đóng băng luôn cả thẻ nữa!

Có khi nào sau lần này Trịnh Thư Ý sẽ tìm đủ mọi cách để An An chia tay với mình không?

Trời đất ơi!! Mình không muốn nha!

Chị vợ đại nhân, xin cô hay bỏ qua cho tôi lần này!!

Tôi tuyệt không còn dám có lần sau nữa!!

Nhưng lời này Thời Yến ngàn vạn lần cũng không thể nói ra, ít nhất là ngay tại lúc này.

Bởi vì nếu anh nói ra, thì Tô Vi An sẽ hỏi, mà cô ấy hỏi thì anh không thể không trả lời, nên nhất định mọi chuyện anh làm với Trịnh Thư Ý sẽ bị bại lộ!

Tô Vi An nhất định sẽ đánh anh chết.

Thời Yến vẻ mặt có rất nhiều lời muốn nói, lẳng lặng nhìn Trịnh Thư Ý, sau đó lại lẳng lặng động đũa ăn cơm.

Lúc mọi người đều đã ăn xong hết, Thời Yến kéo Trịnh Thư Ý ra ngoài sân nói chuyện.

Trịnh Thư Ý khoanh hai tay để ở trước ngực nói: "Thời tổng ~ ! Anh có chuyện gì?"

Thời Yến đột nhiên cúi người 90 độ, thừa nhận tội trạng nói: "Chị vợ đại nhân, tôi sai rồi! Tôi sẽ không còn dám có lần sau nữa!"

"Biết lỗi rồi thì tốt, nhưng anh không sửa sai sao?"

"Hả?" Sửa sai gì?

"Hả gì mà hả? Mở lại thẻ ngân hàng cho tôi."

Thời Yến khó xử nói: "Thực ra thì tôi..."

Trịnh Thư Ý liền hỏi: "Thực ra thế nào?"

"Thực ra thì tôi đã đặt thời gian đóng băng là 3 tháng rồi, bây giờ muốn mở lại cũng không được."

"..." Thời Yến tôi giết chết anh!!

Trịnh Thư Ý giờ phút này tức đến sôi máu, cô lao vào cho Thời Yến một bài học!

Nhào đến, bóp chết anh ta!

Nếu lúc đó không phải là nhờ có Tô Vi An phát hiện rồi ngăn cản, thì sợ là Thời Yến đã thực sự bị cô bóp chết rồi.

Hừ hừ, Thời Yến anh chờ đó cho tôi!

Chuyện hôm nay vẫn còn chưa xong đâu!

[ Điên Yêu - Hết Chương 03 ]

[Cập nhật lúc 16:23, 21.11.2023]

Một số hình ảnh liên quan:

1 - Mercedes AMG GT R Roadster:

2 - Sidecar: Ảnh minh họa là chiếc Sidecar Ural M67 có giá hơn 300 triệu.

3 - Núi Linh Sơn (Lingshan): Địa chỉ: phía tây bắc thị trấn Qingshui, quận Mentougou, Bắc Kinh.

4 - Các loại hoa: Oải hương, Lưu ly, Baby tím

(Hoa oải hương)

(Hoa lưu ly)

(Hoa Baby tím)

5 - Bó hoa của Từ tra nam: Tui chỉ có hình của bó hoa oải hương với hoa baby thôi, còn hoa lưu ly thì mấy bà tự tưởng tượng thêm vào nhá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top