Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6. Ngoại Lệ Duy Nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Only You - Chapter 06 ]

| Written by: La Nghiên Vy |

Một câu này của Cố Lâm Phong, thật sự chỉ có thể nói là đi thẳng vào lòng người.

Bởi vì Cố Vân Tranh đã đơ người tại chỗ.

Anh có ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, ba của mình vậy mà lại cập nhật tin tức C-biz nhanh đến như vậy, lại càng chẳng thể nào có thể ngờ được, chỉ vì soi acc Weibo của cô mà chính mình đột nhiên có một cô vợ chưa cưới.

Cố Vân Tranh sắc mặt méo xệch nói: "Ba, có thể hay không đừng nhận bừa con dâu như vậy?"

Nhưng Cố Lâm Phong lại nhướng mày nói: "Vân Tranh con nghi ngờ mắt nhìn người của ba đến như vậy sao? Ba không có nhận bừa!"

"Vừa biết người ta là nữ diễn viên nổi tiếng ở trên mạng, thì ba liền nhận người ta làm con dâu nhỏ, thế này không bừa thì thế nào mới tính là bừa?"

"..." Cố Lâm Phong đột nhiên cảm thấy trong lòng tức giận, không phải vì một câu nói của Cố Vân Tranh, mà là bởi vì một cái nhướng mày của anh làm tổng thể gương mặt trông vô cùng gợi đòn.

"Ba còn lời gì để giải thích không?"

"Ba thì có gì để giải thích chứ!" Cố Lâm Phong nhướng chân mày nhìn anh, sau đó khẳng định lại bằng giọng chắc nịch: "Con trai à, chuyện này ba của con đã quyết chắc như đinh đóng cột rồi, trên có trời dưới có đất, ba thề đời này sẽ chỉ có một mình Trịnh Thư Ý là con dâu, trừ khi nào cái cột của ba mục thì đinh trên đó mới rơi mà thôi! Bây giờ con có nói thế nào thì ý định của ba cũng sẽ không thay đổi."

Cố Vân Tranh: "..." Nhưng đây là đơn phương ba quyết định, cũng không phải là đã hỏi ý kiến của cô ấy.

Ba có biết thế nào là nhân quyền không?

Ba có tôn trọng ý kiến của Trịnh Thư Ý không?

Trừ khi ba được cô ấy đồng ý, thì con sẽ tự nguyện nghe theo, bây giờ dù ý định của ba có không thay đổi thì con cũng chẳng ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng việc con nghe lời ba theo đuổi cô ấy, chắc chắn sẽ không có khả năng xảy ra.

Bởi vì Cố Vân Tranh biết chắc là Trịnh Thư Ý nhất định sẽ không đồng ý.

Nhưng anh cũng không có nói ra ý nghĩ của mình, Cố Vân Tranh một ánh mắt ghét bỏ nhìn ba mình một cái, đột nhiên nhìn thấy Cố Lâm Phong nhìn ngó xung quanh xem có ai không.

Cố Vân Tranh: "..." Đây là văn phòng của Viện trưởng, ba nói xem có thể có ai mà còn nhìn?

Cố Lâm Phong sau khi đã chắc chắn ở đây không có ai, liền đi tới nói với Cố Vân Tranh vài lời: "Con đó, có nhiều thứ ba vẫn chưa muốn nói đâu đó nha."

"..."

"Con nói xem nếu như ba nhận con dâu bừa, thì giờ phút này con có còn bình yên đứng ở đây cùng ba không? Nếu như ba nhận con dâu bừa, ba nhất định sẽ không cân nhắc việc con có bị người đó làm cho dị ứng hay không, hơn nữa ba cũng sẽ nhận con dâu từ vài năm về trước rồi, chứ sẽ không để cho con đã 32 tuổi rồi vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai, trong khi ba của con đã có con từ lúc 20 tuổi, con hiểu không? Ba đây chính là đợi cho đến khi người mà ông trời sắp đặt cho con xuất hiện, một cô gái mà không khiến cho con bị dị ứng, nhưng đã có lúc ba nghĩ trên đời chắc sẽ không có người này, con biết không ba còn định nếu như thời gian chờ lâu quá, ba sẽ đem con bẻ thẳng thành..." Nhưng lời còn chưa kịp nói hết.

Thì ông đã nhìn thấy một sắc mặt đen như đáy chảo của Cố Vân Tranh, liền đem cái gương mặt này đi so sánh với Bao Thanh Thiên - Bao Chửng, cũng không có khác biệt gì mấy.

Cố Lâm Phong bị khí thế của con trai áp đảo, lập tức ngậm miệng lại, nửa lời cũng không dám hé răng.

Cố Vân Tranh đen mặt nói: "Xu hướng tính dục của một người sẽ không dễ bị thay đổi chỉ vì mấy chuyện ruồi bu mà ba làm đâu."

Cố Lâm Phong: "..." Tiểu tử thối! Con dám nói chuyện ba làm chuyện ruồi bu?

Thế nhưng ông lại cười một cách bất đắc dĩ nói: "Nhưng con trai à, con bị dị ứng với phụ nữ như vậy thì biết phải làm sao? Chẳng thể chạm vào phụ nữ thì con yêu đương với họ kiểu gì được? Hai người yêu nhau tất nhiên sẽ không thể thiếu đi những hành động thân mật, mà con thì lại chẳng thể cho người ta nổi một cái ôm hay một cái nắm tay, con không nghĩ như vậy sẽ làm cho con gái nhà người ta phải chịu oan ức rồi tâm hồn thiếu nữ sẽ bị tổn thương à? Cho đến khi mà người ta đã không còn chịu nổi nữa và nói lời chia tay với con, con có muốn níu kéo cũng không được, tại vì có giữ người ta lại được đâu mà níu kéo! Cho nên con không yêu đàn ông thì yêu cái..." Lịch sử lặp lại, Cố Lâm Phong lại một lần nữa bị vẻ đáng sợ trên mặt của con trai Cố Vân Tranh dọa cho câm nín.

Ánh mắt kia, tựa như một viên đạn, chính là viên kẹo đồng mà mấy anh áo hồng trong Squid Game sẽ tặng cho người chơi mỗi khi họ thất bại trong một trò chơi, đáng sợ, đáng sợ, và vô cùng đáng sợ!

Cũng không biết là cái này con trai ông học từ đâu hay thừa hưởng từ đâu nữa, ông thì không phải rồi đó... Vậy chẳng lẽ là vợ ông?

Ây, cũng hợp lý đấy.

Dù sao thì khi còn sống, vợ ông cũng là một Sư Tử Hà Đông chính hiệu.

Trước đây đã có không ít lần ông bị vợ đuổi ra ngoài ngủ, không như người khác chỉ bị đuổi ra sô pha, ông trực tiếp bị vợ đuổi ra giữa đại lộ rộng lớn.

Mà hiện tại đây, liền với một cái vẻ mặt đáng sợ dọa người như vậy, Cố Lâm Phong giờ đây đã thật sự hiểu lý do vì sao con trai ông ở bệnh viện đã bị chết danh là Đại Ma Vương.

Một ánh mắt kia, một vẻ mặt kia, thật sự không nên quá đáng sợ!

Ông vội sửa lại lời nói: "Nhưng... Nhưng không sao! Đó chỉ là ý định ban đầu của ba khi đợi không được cô gái định mệnh của con xuất hiện mà thôi, nếu con không đồng ý thì ba cũng có thể không thực hiện, mà bây giờ ba cũng không cần phải thực hiện nữa, bởi vì con dâu nhỏ của ba cuối cùng cũng đã xuất đầu lộ diện rồi!"

Cố Vân Tranh nhướng mày tỏ vẻ: "..." Ít ra như vậy còn được.

Nhưng...

Thế thì quanh đi quẩn lại, không phải mình vẫn có một Trịnh Thư Ý là vợ chưa cưới à?

Cố Vân Tranh: "..." Đúng là tốn nước bọt vô ích.

Sau đó cũng không ai thấy anh nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ném cho ông ba tốt của mình một ánh mắt rõ ràng là khinh bỉ, khiến cho Cố lão cha Cố Lâm Phong tức đến ói máu, đến mức khóe môi của anh thậm chí còn chẳng có đường cong nào nhưng trong mắt ông thì đã biến thành một nụ cười nửa miệng hết sức gợi đòn.

Ông lập tức muốn lao đến đấm Cố Vân Tranh một trận, chỉ là bị Cố Vân Tranh nhanh hơn một bước đã nhanh tay đóng cửa phòng.

Làm cho Cố Lâm Phong thực sự là tức chết!

Con với chẳng cái!

Cua không được gái thì về nhà biết tay ba!

Sau đó chỉ thấy Cố Lâm Phong hậm hực đá mấy cái vào cánh cửa gỗ, làm liên tục "Ầm ầm ầm" mấy tiếng liền. Âm thanh phát ra từ trong phòng không nhỏ, văn phòng Viện trưởng rõ ràng là có cách âm, nhưng Cố Vân Tranh ở bên ngoài vẫn có thể nghe rõ mồn một.

Cố Vân Tranh: "..." Chỉ biết bất lực thở dài.

Anh chỉ cảm thấy chính mình bất lực toàn phần với ông ba này rồi. Người đâu đã hơn 50 tuổi đầu rồi mà tính tình thì vẫn y như trẻ con, trong nhà chắc chỉ còn mỗi anh là người lớn.

Lắc đầu một cái đầy ngao ngán, Cố Vân Tranh sau đó cũng không để ý đến ba mình thêm nữa, anh trở về văn phòng làm việc của mình.

_____

7h tối, tiểu khu Hắc Nguyệt Quang.

Cố Vân Tranh vừa mới hoàn thành công việc. Trở về nhà, việc đầu tiên anh làm không phải là lao vào bếp nấu bữa tối, mà là bị Chúc Đan Đan vừa hay đang trên đường trở về bắt gặp, sau đó chính là bị cô kéo ra chỗ khác nói chuyện riêng.

Thế là một nam một nữ, cùng nhau có một cuộc trò chuyện ngắn ở trong thang máy.

Chúc Đan Đan vẻ mặt nghiêm ngặt hỏi: "Anh trai cho Ý Ý ở nhờ này, anh tên là gì vậy?"

Cố Vân Tranh nhàn nhạt nói: "Cố Vân Tranh."

"Anh là bác sĩ à?"

"Ừm."

"Vậy thì bác sĩ Cố, anh nói đi! Trịnh Thư Ý nhà tôi và anh không quen không biết, nghe cô ấy kể hai người chỉ mới quen biết nhau vào buổi tối trời mưa hôm trước, vì sao anh lại đồng ý để cô ấy sống ở nhà của mình?"

Cố Vân Tranh bình thản nói: "Không có gì, chỉ là..."

Chúc Đan Đan liền hỏi: "Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là cô, cô làm cái gì mà để Trịnh Thư Ý cương quyết không muốn làm phiền cô như thế? Cũng vì không muốn làm phiền cô mà cô ấy mới tìm đến hàng xóm sống ở đối diện là tôi."

Chúc Đan Đan: "..."

Cố Vân Tranh tiếp tục nói: "Ban đầu là tôi muốn đưa cho cô ấy tiền để ngủ ở khách sạn, nhưng chứng minh thư của cô ấy hết hạn nên phải dùng của tôi, kết quả khách sạn đó bắt buộc phải có đúng chứng minh thư và giấy tờ tùy thân thì mới ở được, cũng vì vậy mà tôi bất đắc dĩ phải để cô ấy ở lại nhà."

Chúc Đan Đan vẻ mặt vỡ mộng hỏi: "Vậy bác sĩ Cố, là tôi nghĩ oan cho anh rồi sao?" Anh thực sự không có ý gì với Trịnh Thư Ý nhà tôi hết?

Cố Vân Tranh đột nhiên có chút chột dạ, chuyện anh muốn lăn giường với cô mà không tính là ý đồ thì chuyện gì mới tính là ý đồ đây?

Nhưng anh cũng là vì một căn bệnh trong người của mình thôi nha! Cơ hội tốt như vậy sao anh lại không chớp kia chứ?

Chúc Đan Đan nghiêng đầu quan sát, bất ngờ nhìn ra được sơ hở trên gương mặt của anh, cô liền tra khảo hỏi: "Bác sĩ Cố! Với biểu hiện này của anh, khẳng định là có vấn đề! Thẳng thắn được khoan dung, anh nói mau!"

Cố Vân Tranh một vẻ mặt vô cảm từ trên cao nhìn xuống, có trời mới biết là nội tâm anh lúc này đang cảm thấy chột dạ đến thế nào.

Anh cũng không muốn để cảm giác chột dạ này chiếm lấy toàn bộ tâm trí, vì vậy thành thật nói: "Trong người tôi có một căn bệnh, tối hôm trước tôi phát hiện hình như cô ấy không gây phản ứng cho cơ thể tôi..."

"Cho nên là nói, anh muốn làm gì cô ấy để chữa bệnh cho mình?"

"Ờ, cũng không hẳn là chữa bệnh, chỉ là muốn xác nhận lại thôi, hơn nữa cũng muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao cô ấy không khiến tôi phát bệnh. Vì vậy nên tôi muốn cô ấy trả phí ở nhờ là một trận lăn giường..."

Chúc Đan Đan nghe xong, cô cũng không biết là nên khóc hay nên cười nữa!

Trịnh Thư Ý nhà cô bị người ta có ý đồ không tốt, nhưng bác sĩ Cố cái vị người ta kia cũng là vì lý do chính đáng ở trong người mình, không ai đúng cũng chẳng ai sai, Chúc Đan Đan không biết nên bình luận cái gì nữa!

Miễn bình luận!

Cô đột nhiên hỏi: "Vậy anh đã tìm được câu trả lời cho mình chưa?"

Trịnh Thư Ý nhà tôi ăn ngon chứ?

Cố Vân Tranh chỉ là nói: "Vẫn chưa, Trịnh Thư Ý đã hẹn tôi 3 tháng sau rồi."

Chúc Đan Đan: "..." 3 tháng?

Thật sự là 3 tháng sao?

Đó còn không phải là thời điểm định mệnh, khi mà lệnh phong sát kia của Thời Yến kết thúc à? Đến lúc đó không phải Trịnh Thư Ý sẽ không nói không rằng chuồn đi trong yên lặng sao?

Không thể không thừa nhận, Trịnh Thư Ý nhà cô thật đúng là cái người tâm cơ nha!

Chúc Đan Đan nhịn không được nói: "Bác sĩ Cố, tôi nghĩ là mình bắt buộc phải nói với anh một chuyện này."

Cố Vân Tranh hỏi: "Là chuyện gì?"

"Thực ra thì thời gian 3 tháng sau đó, chính là thời điểm mà Trịnh Thư Ý hết hạn phong sát, tài khoản cũng được mở lại!"

"..."

Chúc Đan Đan sợ anh không hiểu, có lòng tốt giải thích: "Có nghĩa là khi cô ấy đáng ra phải trả phí ở nhờ cho anh, thì cô ấy sẽ mang theo số tiền trong tài khoản của mình rồi chuồn! Đến lúc đó anh không những không thể tìm được câu trả lời mà mình muốn, mà cũng mất 3 tháng cho cô ấy ở nhà mà phí ở nhờ thì không được trả!"

Cố Vân Tranh cảm thấy khóe môi mình giần giật.

Trịnh Thư Ý vậy mà lại gài bẫy mình?

Lừa mình cho ở nhờ nhà, phí ở nhờ còn chưa trả đã liền chạy?

Không nhìn ra, Trịnh Thư Ý cô vậy mà lại rất có tố chất làm tra nữ!

Thích hố tôi đến như vậy?

Vậy thì tôi sẽ không thể cho mưu kế của cô được thành công.

Cố Vân Tranh nói: "Được, tôi biết rồi. Nhưng sao cô lại nói với tôi chuyện này như vậy? Không cảm thấy mình như vậy là đang bán đứng bạn thân sao?"

Chúc Đan Đan vẻ mặt tội lỗi nói: "Bác sĩ Cố anh đừng nhắc chuyện này nữa! Tôi làm vậy cũng là vì anh quá đáng thương mà thôi, hôm nay nếu như tôi không nói thì anh nhất định sẽ bị cô ấy lừa đến thảm!"

Cô nhìn xuống đồng hồ của mình: "Cũng trễ rồi, tôi phải về nhà đây." Chúc Đan Đan đột nhiên nhớ ra được gì đó: "Đây là số WeChat của tôi, anh hãy thêm vào, thời gian sắp tới nhờ anh hãy chăm sóc cho Trịnh Thư Ý nhà tôi, cứ cách vài ngày là tôi sẽ lại đến thăm cô ấy."

"Được." Anh gật đầu, thêm WeChat của cô rồi rời khỏi thang máy, Chúc Đan Đan sau đó nhấn nút rời đi.

Chỉ thấy sắc mặt của Cố Vân Tranh sau đó liền trầm xuống, kĩ năng quản lí cảm xúc của anh giờ phút này gần như không còn hoạt động.

Anh xoay người trở về nhà, chào đón anh là một mùi khét nồng đậm, ngay lập tức xộc vào mũi anh khi anh chỉ vừa mới mở cửa.

Chỉ thấy trước mắt, Trịnh Thư Ý đang đứng ở bên bếp chiên trứng ốp la, cô một bộ dáng loay hoay vứt chiếc chảo nóng vào bồn rửa chén rồi xả nước, dầu còn nóng gặp nước bắn tứ tung, dọa cho cô sợ đến nhảy cẫng một cái cao 3 thước như một con khỉ.

Đây là đang muốn nấu bữa tối cho anh sao?

Cố Vân Tranh đứng ở cửa, gần như trợn mắt há hốc miệng nhìn cô đang vận nội công ở phòng bếp. Sau khi chiên xong một quả trứng thì cô nấu một nồi nước, cùng lúc thái hành và cắt luôn thịt hun khói thành miếng vừa ăn, nước vừa sôi thì thả mì...

Trình tự lộn xộn hoàn toàn không có gì là hợp lý, không hổ trước đó cô đã thừa nhận với anh là chính mình không biết nấu ăn.

Mà nối tiếp cái hành động nhảy cao 3 thước của cô, Trịnh Thư Ý lại có thêm vô số hành động ngớ ngẩn khác khiến người xem không khỏi bật cười.

Cố Vân Tranh đứng ở cửa đã sắp nhịn cười không nổi nữa, anh âm thầm đóng cửa, đứng ở bên ngoài bụm miệng cười.

Đây là lần thứ 2 anh thấy cô ở trong một bộ dáng quẫn bách như thế, lần đầu tiên vẫn là khi cô va phải anh ở cửa hàng tiện lợi, chính là khi hai người gặp nhau.

Khi đó cô bị nước mưa tạt đến mức toàn thân đều thảm đến không nỡ nhìn, nếu lúc đó không phải anh ở bệnh viện có ca trực, vậy thì anh cũng sẽ không có đem quần áo cho cô thay.

Cố Vân Tranh cố nhịn không cười nữa, sau đó liền xoay người mở cửa, yên lặng tiến đến bàn ăn ở trong phòng bếp ngắm nhìn cô.

Trịnh Thư Ý vẫn mảy may chưa nhận ra anh đã vào nhà, cô tập trung cao độ vào đống hành baro ở trước mặt, tay phải cầm con dao cẩn trọng cắt từng đường. Cô không sợ dao, chỉ là dùng không giỏi, vì vậy mới phải tập trung cao độ để không bị cắt vào tay.

Nhưng người tính không bằng trời tính, cô cắt dù có cẩn trọng thế nào thì lưỡi dao vẫn bị chệch hướng mà cắt vào một đầu ngón tay của cô, máu nhanh chóng chảy. Trịnh Thư Ý theo bản năng liền đi đến bồn rửa xả nước, cảm giác đau rát truyền đến khiến cô hít hà.

Cố Vân Tranh vẻ mặt lo lắng rời ghế tiến đến bên cạnh cô, Trịnh Thư Ý ngay lập tức bị sự xuất hiện của anh dọa giật mình.

Cô hỏi: "Bác sĩ Cố, anh về lúc nào vậy?"

Cố Vân Tranh nói: "Từ lúc cô chiên trứng."

"..." Trời đất!

Vậy là những hình ảnh đáng xấu hổ vừa rồi của cô đã bị anh thấy hết rồi sao?

Nếu giờ phút này ở sàn nhà căn hộ mà xuất hiện tới mấy cái lỗ, vậy thì Trịnh Thư Ý nhất định sẽ không ngại mà chui vào.

Chỉ thấy anh sau khi đến thì liền cầm lấy ngón tay bị thương của cô, xem xét một chút, rồi hỏi: "Có đau không?"

Giọng nói của anh rất dịu dàng, Trịnh Thư Ý cảm giác chính mình gần như bị lún sâu vào sự dịu dàng này của anh.

Cô thành thật nói: "Có hơi rát..."

Chỉ thấy sau khi cô vừa dứt lời, Cố Vân Tranh đã ngay lập tức há miệng ngậm lấy ngón tay cô.

Đầu lưỡi mềm mại ấm nóng nhanh chóng quấn lấy đầu ngón tay cô, Trịnh Thư Ý bị cảm giác ẩm ướt này dọa cho giật mình, ngay lập tức rút tay lại, dùng ánh mắt đề phòng kẻ trộm nhìn chằm chằm anh.

Cô hoảng loạn nói: "Bác sĩ Cố anh làm cái gì? Anh là biến thái sao?"

Nhưng anh ngược lại chỉ hỏi: "Đỡ rát chưa?"

"Hả?" Trịnh Thư Ý trợn mắt nói, cô lúc này mới nhận ra là ngón tay mình đã đỡ rát hơn so với khi nãy, cô mơ hồ nhận ra việc anh ngậm mút đầu ngón tay mình hình như là vì anh muốn giúp cô.

Cố Vân Tranh giải thích: "Trong nước bọt có một chất là opiorphin, chất này có tác dụng làm giảm đau gấp 6 lần so với morphine, đồng thời nước bọt cũng có thể cầm máu rất tốt." Dừng lại một chút, anh lại hỏi: "Thế nào? Cô chê nước bọt của tôi sao?"

"Phụt!" Trịnh Thư Ý nghe xong câu này liền bị nước miếng của chính mình làm sặc.

Cô ho khù khụ nói: "Bác sĩ Cố, anh ngồi vào bàn đi, đợi tôi nấu bữa tối xong rồi hai chúng ta cùng ăn."

Cố Vân Tranh nghe vậy thì: "Ừm." Một tiếng, anh ngoan ngoãn ra bàn ăn ngồi xuống tiếp tục đợi cô nấu ăn xong.

Đối với chuyện nấu nướng Trịnh Thư Ý xác thực là không biết. Từ trước đến nay đều là Chúc Đan Đan và mẹ nấu ăn cho cô, không thì cô đặt đồ online ở trên mạng, kể từ sau khi cô bị gia đình cấm vào bếp thì đây vẫn là lần đầu tiên cô nấu ăn cho người khác như thế này, vậy nên cô mới quyết định chọn món đơn giản là một tô mì nóng hổi nấu cho anh.

Trịnh Thư Ý tập trung cao độ, ra sức nấu hai tô mì thật ngon và đẹp mắt, chỉ là hai bát mì mà thật sự khiến cô hao tốn không ít tâm tư.

Trịnh Thư Ý thậm chí còn định chọn ra hai cái tô đẹp nhất, nhưng chợt nhận ra là chén đũa nhà anh cái gì cũng đẹp, cô lấy đại hai cái tô rồi cho mì vào.

Trứng ốp la đã nát lòng đỏ, thịt hun khói, một chút hành baro băm nhỏ, thêm một chút muối nữa là vừa ăn! Trịnh Thư Ý cẩn thận đem hai tô mì bốc khói nghi ngút đặt lên bàn ăn.

Cố Vân Tranh ngồi ở bàn, nhìn vào tô mì nóng hôi hổi cô đặt trước mặt, hơi nóng bốc lên khiến anh cảm thấy khóe mắt mình cay cay.

Nơi đáy lòng của anh chỉ cảm thấy thật sự ấm áp, nơi ngực trái của anh cũng cảm nhận được sự rung động.

Đây vẫn là lần đầu tiên, có người nấu mì cho anh ăn kể từ khi mẹ của anh qua đời.

Khóe miệng của anh hơi nhếch lên, hút lấy sợi mì trong suốt như pha lê.

Miếng mì đầu tiên tới miệng, điều đầu tiên mà anh cảm nhận được chính là sợi mì đã bị cô nấu lâu đến mềm nhũn, không nói anh còn tưởng chính mình đang ăn món bánh flan tan trong miệng. Tiếp đó là đến hương vị của món mì, trong lúc nấu hình như là cô bị nhầm lẫn giữa đường và muối, món mì nấu ra có chút ngọt, Cố Vân Tranh lại chẳng hảo ngọt, cảm giác lúc này anh là đang ăn mì trà sữa chứ không còn là mì thông thường nữa!

Nhưng khả năng quản lý biểu cảm tốt của anh đã che giấu tất cả, làm cho Trịnh Thư Ý với chút tâm tư nhỏ muốn để anh thử độc trước rồi ăn sau, khi thấy gương mặt của anh vô cảm không có tới một cảm xúc kỳ lạ gì, cô mới yên tâm ăn thử.

Kết quả sau cùng thì mọi người biết rồi đó, sau một giây, Trịnh Thư Ý liền không nhịn được mà bị sặc bởi sự khó ăn của mì mình nấu. Có thể còn may mắn cho cô là cô chưa bị sặc mì lên mũi...

Cố Vân Tranh cũng là như vậy, hai người cứ như thế đồng bộ động tác, lấy li nước ở bên cạnh một hơi uống cạn sạch. Sau khi cô vừa đặt li xuống bàn rồi ngẩng mặt lên, thì chính là thấy Cố Vân Tranh đang dùng ánh mắt trào phúng nhìn mình.

Anh nói: "Sao hả? Mì ngon chứ?"

Trịnh Thư Ý ho khù khụ nói: "Bác sĩ Cố anh cũng thật nham hiểm! Rõ ràng là anh ăn trước biết mùi vị ngọt đến thiếu chút nữa liền bị tiểu đường như vậy, vậy mà anh còn nhịn xuống để kéo tôi cùng chết chung! Nham hiểm, thật sự quá nham hiểm!"

Cố Vân Tranh không nói gì nhướng mày nhìn cô một cái, ngay sau đó chỉ thấy Trịnh Thư Ý lập tức đem hai tô mì đi đổ, với một tô mì như thế này mà còn cố gượng tiếp tục ăn, vậy thì không chết do khó ăn thì cũng chết do tiểu đường.

Rốt cuộc vẫn phải để anh đích thân ra tay, chỉ chốc lát một bàn ăn trống trơn liền được lấp đầy bởi những món ăn bắt mắt. Sau bữa ăn anh cũng là người đem bát đũa đi rửa, Trịnh Thư Ý thì giúp anh sắp xếp bàn ghế và lau dọn nhà.

Cô cảm thấy căn hộ 2807 này vô luận là có cô chuyển đến hay không, thì căn hộ vẫn giữ nguyên một dáng vẻ cũ của nó, không có gì quá khác biệt.

Yên lặng bước đến trước kệ sách, ở nơi đó chỉ toàn là sách chuyên ngành Y khoa, có cả tiếng Trung và tiếng Anh. Và một tấm bằng lớn được đặt gọn gàng ở một góc, tuy không phải là nơi trang hoàng bắt ánh nhìn nhất, một khi ai đó đã nhìn vào thì họ sẽ liền thấy tấm bằng này trước tiên.

Trên tấm bằng danh giá có ghi mấy chữ: Đại học Y khoa Thủ Đô - Thủ khoa: Cố Vân Tranh.

Trịnh Thư Ý chỉ cảm thấy thật bất ngờ.

Đây còn không phải là cái trường Đại học cô suýt phải thi vào sao?

Nếu như năm đó cô ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, lên Bắc Kinh đơn thuần chỉ để học Y làm bác sĩ, rồi thi vào trường này, vậy thì có khi nào cô và anh đã sớm quen biết nhau từ trước đó rồi không?

Nghĩ đến đây thì Trịnh Thư Ý đột nhiên bừng tỉnh. Không phải chứ, cô đến cùng là đang nghĩ linh tinh cái gì vậy?

Bác sĩ Cố người ta chính là Thủ khoa đầu vào, còn cô thì năng lực có khi lại không thể đến mức đó, cùng lắm chỉ là thi đậu vào trường được mà thôi, còn nếu có hoàn thành được 6 năm học 1 năm thực tập hay không thì... Cô không biết!

Cho nên là nói, hai chữ "duyên phận" là một thứ gì đó rất thần kỳ, không phải sao?

Tựa sự sắp đặt từ trước của định mệnh, hai người vốn nên được gặp nhau thì sẽ gặp nhau, Trịnh Thư Ý và Cố Vân Tranh của 8 năm trước rõ ràng là đã không thể gặp mặt, thế nhưng sau này cô và anh bằng một cách thần kỳ nào đó đã có thể chính thức gặp nhau, mặc dù là tình huống lúc đó có hơi bất ổn một chút.

Nhìn chán chê rồi thì bắt đầu di dời tầm mắt, ánh mắt của cô chạm phải một bức hình ở trong khung.

Trịnh Thư Ý chỉ tay vào bức ảnh, quay sang hỏi anh đang đứng ở trong phòng bếp: "Bác sĩ Cố, đây là ba anh và anh ở trong buổi lễ tốt nghiệp sao?"

Cố Vân Tranh ngẩng mặt lên nhìn, xác nhận với cô: "Ừm." Một tiếng. Ngay sau đó thì anh lập tức nghe được lời cảm thán của cô.

Trịnh Thư Ý nói: "Woah ~ !! Chẳng trách vì sao anh lại có dung mạo vạn người mê như vậy, thì ra là có một người cha đẹp trai như thế này!"

Cố Vân Tranh rửa xong cái chén cuối cùng đặt vào vị trí, anh lau tay rồi đi đến bên cạnh cô: "Cô khen tôi hay khen ông ấy?"

"Tôi khen cả hai, dù sao cả anh và ba anh cũng đều đẹp trai như vậy mà!" Trịnh Thư Ý nghiêng đầu, híp híp mắt hỏi: "Sao hả? Bác sĩ Cố anh ghen tị sao?"

Cố Vân Tranh: "..." Thật sự rất muốn trả lời: "Ừm." Một tiếng...

Trịnh Thư Ý đột nhiên nhận ra được điều gì đó: "Phải rồi bác sĩ Cố, một buổi lễ quan trọng như lễ tốt nghiệp, sao tôi không thấy mẹ của anh đâu?"

Cố Vân Tranh: "..." Anh sau khi nghe cô hỏi xong, chỉ trầm mặc không nói gì.

Trịnh Thư Ý lập tức cảm thấy bầu không khí lúc này có chút không đúng, cô cũng mơ hồ nhận ra hình như trên gương mặt gần như không có cảm xúc kia, đang phảng phất một nét buồn bã mờ nhạt.

Anh nói: "Bà ấy mất rồi."

Trịnh Thư Ý: "..." Nghe xong liền lặng người.

Mẹ... Đã mất rồi? Chẳng trách anh lại buồn như thế.

Cô lại hỏi: "Bà ấy mất đã lâu chưa?"

Anh liền nói: "Từ lúc tôi 7 tuổi."

Mất mẹ từ những năm 7 tuổi... Vậy thì tuổi thơ của anh bất hạnh đến thế nào chứ?

Thật sự không thể ngờ, một người ưu tú như Cố Vân Tranh, vậy mà lại có số phận bi thương như vậy, Trịnh Thư Ý càng nghĩ càng thấy đau lòng.

Cô ở Giang Tô mặc dù rất hay bị mẹ cầm roi đuổi đánh, nhưng tốt xấu gì đó vẫn là hành động của mẹ dùng để quan tâm cô. Còn anh, từ khi chỉ mới là cậu học sinh lớp 1 thì mẹ đã chẳng còn, không có khả năng bị mẹ đuổi đánh, cũng không còn cơ hội được mẹ quan tâm...

Chỉ thấy anh sau một lời nói vừa rồi, đã bất ngờ nói đúng một chữ: "Đi." Kèm theo là động tác nắm lấy tay cô rồi một mực kéo đi.

Anh hành động nhanh và bất ngờ tới mức Trịnh Thư Ý không kịp làm ra tới một phản ứng gì.

Trịnh Thư Ý ngơ ngác hỏi: "Hả? Đi gì? Đi đâu?"

"Không phải cô hỏi mẹ tôi ở đâu sao?" Cố Vân Tranh ngoảnh đầu lại nhìn cô nói: "Tôi đưa cô đi nhìn thấy mẹ của tôi."

"..." Trịnh Thư Ý sau khi nghe xong chỉ tròn xoe hai mắt nhìn anh, cô không nói thêm gì khác, chỉ yên lặng để mặc cho chàng trai trước mặt ngoảnh đầu lại tiếp tục đem cô kéo đi.

Những ngày này trời đã bắt đầu trở lạnh, căn hộ mặc dù đã có máy sưởi, trong phòng rõ ràng cũng rất ấm, nhưng cơ địa của Trịnh Thư Ý vẫn khiến bàn tay của cô bị lạnh, tại khoảnh khắc bàn tay của Cố Vân Tranh tiếp xúc với bàn tay đã lạnh cóng của cô, Trịnh Thư Ý đã lập tức cảm nhận được tới một cảm giác.

Bàn tay của người đàn ông này... Thực sự là cũng không nên quá ấm áp.

Cố Vân Tranh cái người này, rõ ràng lúc nào cũng bày ra một bộ mặt lạnh tựa như tảng băng vĩnh cửu vạn năm cũng không tan, nhưng trong hai ngày này Trịnh Thư Ý không chỉ phát hiện con người anh thật ra rất ấm áp, mà đến cả độ ấm của bàn tay cũng tương tự như con người của anh.

Cố Vân Tranh đem cô kéo vào phòng ngủ, sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra một album ảnh đã cũ rồi mang đến chỗ cô, trực tiếp gọi một tiếng: "Trịnh Thư Ý." Kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình.

Liền lấy lại tinh thần rồi lặng lẽ nhìn theo tay của anh, lúc này đang lật ra từng trang một của cuốn album cũ, bên trong là những tấm ảnh rất đẹp về khung cảnh một nhà ba người hạnh phúc, có ba có mẹ có con trai, điểm chung dễ thấy nhất của 3 người họ chính là ai cũng đang treo trên môi của mình một nụ cười rất tươi, nhìn rất đẹp.

Nhìn ra được đây là ba của anh lúc còn trẻ, vậy thì người phụ nữ bên cạnh chính là mẹ của anh, còn đứa trẻ nhỏ xíu xiu đang cười toe toét miệng này chính là Cố Vân Tranh.

Nhìn cũng... Đáng yêu.

Không thể không công nhận, Cố Vân Tranh chính xác là kết tinh tình yêu hoàn hảo nhất mà trong nhân sinh Trịnh Thư Ý từng nhìn thấy, trên người của anh quy tụ tất cả những gì tinh hoa nhất của ba mẹ mình.

Không chỉ ba của anh mà mẹ cũng anh cũng đều rất đẹp, nếu như đem bà đi so sánh với những sao nữ hạng A của làng giải trí Trung Hoa hiện giờ thì cũng là một chín một mười.

Cả ba và mẹ đều có gen tốt như vậy, chẳng trách vì sao Cố Vân Tranh lớn lên lại có một nhan sắc vạn người mê như thế!

Trịnh Thư Ý nội tâm là âm thầm cảm thấy ngưỡng mộ.

Anh đưa cho cô cả cuốn album, Trịnh Thư Ý nhận lấy rồi lật từng trang, xem kĩ từng ảnh một. Cô chợt nhận ra một điều, là thứ tự ngồi của gia đình anh thực sự rất kì lạ, rằng ba mới là người ngồi giữa chứ không phải con trai, mẹ lúc nào cũng ngồi một góc và cư nhiên không có tấm ảnh nào là bà được ngồi cạnh con trai mình.

Tựa như là nhìn thấu được tâm tư của cô, Cố Vân Tranh liền giải thích mọi chuyện: "Kể từ khi sinh ra, tôi đã được chuẩn đoán mắc phải căn bệnh dị ứng hiếm gặp, gọi là dị ứng phụ nữ."

Trịnh Thư Ý: "..."

Nhìn ra được vẻ bất ngờ trên gương mặt của cô, anh lại nói: "Chính là tương tự như những căn bệnh dị ứng thông thường, khi gặp phải nguồn gây dị ứng thì cơ thể sẽ xuất hiện những triệu chứng đặc trưng. Cũng giống với những người bị dị ứng khác, không có thuốc chữa, bắt buộc phải tránh xa nguồn gây dị ứng, tôi bị dị ứng với phụ nữ thì phải tránh xa những người là nữ giới."

"Tôi hiểu." Cho nên không cần anh giải thích.

Dù sao cô cũng không phải là cái người ngốc.

Thật ra khi cô vừa nghe anh nói chính mình bị dị ứng với phụ nữ thì cô đã hiểu, chỉ là cô không dám tin.

Không phải cô cũng đã động chạm vào anh sao? Hơn nữa còn động chạm không ít lần!

Thật sự là không thể không khiến người khác kỳ lạ, Trịnh Thư Ý liền đem suy nghĩ của chính mình nói ra: "Vậy tại sao tôi động chạm vào anh, thì anh lại không có phản ứng gì?"

"Vì cô là ngoại lệ." Cố Vân Tranh nâng mắt lên nhìn cô, không hiểu vì sao anh còn khẳng định thêm một câu rằng: "Chính là ngoại lệ duy nhất của tôi, đời này có lẽ cũng sẽ chẳng có thêm được một ngoại lệ thứ hai nào nữa."

Trịnh Thư Ý: "..."

Không phải chứ, tại sao cô lại cảm thấy tim loạn nhịp khi nghe mấy lời này?

Không sai.

Nơi lồng ngực của cô lúc này, chính là đang "Thình thịch, thình thịch" liên tiếp mấy tiếng. Cô cảm giác mấy lời kia của anh không khác gì mấy lời sắc tình, rõ ràng là bề ngoài nghe qua thì chẳng có gì, nhưng khi nghĩ sâu xa hơn thì nó lại mang một ý nghĩa khác.

Lời này... Sao cứ nghe như anh đang gián tiếp tỏ tình với cô như vậy?

Em là ngoại lệ duy nhất của anh, ngoài em ra thì anh không còn một ngoại lệ thứ hai nào nữa?

Nghĩ đến đây, Trịnh Thư Ý cảm giác như não của mình hình như hoạt động nhiều hơn bình thường, nếu suy nghĩ của cô mà để anh nghe được, vậy thì Cố Vân Tranh nhất định sẽ hỏi cô có bộ não như thế này vì sao lại không quyên góp nó cho phòng thí nghiệm của anh.

Trịnh Thư Ý ho khù khụ nói: "Chẳng trách tôi luôn thấy chỗ ngồi của gia đình anh có vấn đề, thì ra là để đảm bảo an toàn cho bản thân anh."

Cố Vân Tranh gật đầu: "Ừm." Lên một tiếng, anh nói: "Những bức ảnh này là được chụp vào ngày nghỉ của ba tôi ở trường Đại học, ông ấy trở về thăm mẹ con tôi và cùng nhau ăn một bữa cơm ở một nhà hàng gia đình, bức ảnh được chụp lại bởi một thợ chụp ảnh làm việc ở đó."

Trịnh Thư Ý nghe vậy thì: "Ồ!" Lên một tiếng, cô tiếp tục xem cuốn album.

Cố Vân Tranh bắt đầu kể lại: "Thật ra năm 7 tuổi, tôi đã từng chứng kiến mẹ của mình nhảy lầu tự sát."

Trịnh Thư Ý động tác lật trang liền cứng đờ.

Cố Vân Tranh có ý tốt hỏi: "Cô có chắc là mình muốn nghe không? Dù sao đây cũng là chuyện riêng của tôi."

Trịnh Thư Ý liền nói: "Anh kể thì tôi nghe!"

"Được... Lúc đó tôi chỉ vừa mới đi học về lúc vừa mở cửa ra thì đã thấy mẹ đứng ở ban công nhảy lầu tự sát. Trong lúc đó ba tôi đang tập trung ở trường học hành cho kỳ thi tốt nghiệp, chỉ có một mình tôi là ở đó xử lý tình huống, tôi vội chạy xuống dưới lầu, khi đó mẹ tôi đã ngừng thở, đầu bà ấy chảy rất nhiều máu... Tay của tôi, cũng vì ôm bà mà dính không ít máu tươi."

"Không phải, bác sĩ Cố, không phải anh bị dị ứng phụ nữ sao?"

"Cho nên cũng vì vậy mà bệnh tình của tôi dần trở nặng, người được 120 đưa vào bệnh viện lúc đó là tôi chứ không phải mẹ tôi."

Trịnh Thư Ý đáy lòng không khỏi siết chặt.

"Mà thủ phạm của chuyện này lại chính là ông bà của tôi, trong suốt 7 năm đã áp bức mẹ tôi đến mức bà tuyệt vọng tự sát. Trong đám tang của bà, đám người đó vẫn còn mặt mũi đến tham dự, kết quả đương nhiên bị bà ngoại của tôi phẫn nộ đuổi về."

"Còn anh thì sao?"

"Tôi làm sao?"

"Sau một sự kiện kinh hoàng như thế, rốt cuộc anh đã phải ảnh hưởng những gì?"

"Tôi sao? Không còn cười nữa, tôi đã nghe ba tôi nói như vậy, ông ấy cũng vì chọc cho tôi cười mà không ngần ngại làm đủ thứ trò, vì vậy cứ mỗi lần gặp nhau là ông lại kiếm chuyện để chọc tôi nói. Vì vậy ở bệnh viện Tư nhân Bắc Kinh chúng tôi mới có một câu: Đừng bao giờ để Cố Vân Tranh và Viện trưởng ở chung một chỗ."

"Ơ? Khi ở với tôi, rõ ràng anh cười rất nhiều mà!" Trịnh Thư Ý đột nhiên ý thức được gì đó: "Chậm đã! Anh là con trai của Viện trưởng bệnh viện sao?"

"Ừm."

Trịnh Thư Ý liền trưng ra một vẻ mặt vỡ mộng.

Cố Vân Tranh nhíu mày nói: "Cô đừng bày ra vẻ mặt như thể mới biết được thông tin gây sốc như vậy được không?"

"Ây bác sĩ Cố, tôi chỉ là biểu cảm một chút cho bầu không khí thêm sôi động mà thôi!"

Cố Vân Tranh nhướng mày nói: "Ồ."

Trịnh Thư Ý nhíu mày hỏi: "Anh ồ cái gì mà ồ? Còn không mau kể tiếp chuyện anh đang kể giữa chừng đi!"

"Cô tò mò chuyện gia đình tôi đến như vậy?"

"Chứ anh muốn tôi phải làm sao? Vừa rồi là anh đã khơi gợi lòng hiếu kỳ của tôi, bây giờ anh lại hỏi tôi tò mò chuyện gia đình anh là thế nào? Anh kể chuyện chưa kể đến nguyên nhân thì đã kể kết quả rồi, thà là anh kể nguyên nhân trước rồi về sau thì tôi có thể sự suy ra được, anh cho rằng mình là đoàn làm phim đang tung ra trailer cho phim sao?"

Cố Vân Tranh nhàn nhạt nói: "Ồ."

"Anh lại ồ rồi! Kể chuyện cho tôi nghe đi!" Trịnh Thư Ý trợn mắt nói: "Hôm nay anh kể cho tôi nghe, tôi liền dịu dàng với anh hơn trước!"

Nhưng Cố Vân Tranh lại hỏi: "Bây giờ chưa đủ dịu dàng sao?"

Trịnh Thư Ý nghe xong câu này, sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Cô nói: "Nói nhiều quá, anh kể cho tôi nghe đi!"

"Được."

_____

Có thể sau khi nghe xong, cô lại cảm thấy vô cùng bức xúc.

Trịnh Thư Ý tức giận nói: "Đây đến cùng là đám người vô nhân tính gì thế này? Nếu như có cơ hội, tôi nhất định sẽ chọc cho mấy người họ tức chết hết mới vừa lòng!"

"Cô dám sao? Hình như tôi chưa nói với cô, rằng nhà họ Cố của tôi ở Bắc Kinh là gia tộc quyền lực bậc nhất nhỉ?"

"Gì? Thật luôn? Vậy thì không phải nếu anh sinh ra không mắc phải căn bệnh dị ứng phụ nữ đó, thì anh sẽ là có gia thế nghịch thiên, ngoại hình nổi trội và tài năng hơn người mà ai cũng ngưỡng mộ à? Đến lúc đó anh nhất định sẽ được rất nhiều cô gái mê mẩn nha!"

Cố Vân Tranh nhướng mày nói: "Cô đây là đang nói nhảm cái gì vậy? Bây giờ ở bệnh viện tôi đã được không ít cô gái mê mẩn vì nhan sắc ngàn năm có một này rồi có được chưa?"

Trịnh Thư Ý: "..."

Được rồi, bác sĩ Cố, anh là nhất.

Chỉ thấy cô ho khan một cái rồi nói: "Trời tối rồi, tôi đi tắm đây!" Nói xong liền chạy vào tủ lấy ra một bộ quần áo rồi lại quay lưng chạy ra khỏi phòng.

Cố Vân Tranh ánh mắt tĩnh mịch nhìn hình bóng nhỏ xinh đang trốn mình chạy mất dép, chỉ thấy sắc mặt của anh đột nhiên trở nên có chút khác lạ.

Tự hỏi nếu lúc này anh còn mảy may không biết đến cái bẫy của cô giăng ra cho mình, rồi để cho cô sống ở nhà mình hết 3 tháng rồi chạy, không biết sau này khi gặp lại cô sẽ có trốn anh như thế này không?

Liền với một cái ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này, Cố Vân Tranh tất nhiên càng không muốn để cho mưu kế của cô thành công, anh đem cuốn album cất lại vào trong tủ, sau đó rút điện thoại ra nhắn tin cho một người.

Cố Vân Tranh soạn tin: [Thời Yến, cậu nói xem để quyến rũ một người thì phải làm thế nào?] Nhưng còn chưa kịp nhấn nút gửi.

Thì anh đột nhiên nghe thấy một tiếng "Rầm" truyền tới làm cho giật mình, nghe ra được hình như là tiếng đồ vật hay thứ gì đó rơi xuống đất, một giây sau đó thì liền truyền tới một tiếng gào thét thất thanh: "Á!!"

Là Trịnh Thư Ý.

Cô ấy ở trong phòng tắm bị gì rồi sao?

Chỉ thấy Cố Vân Tranh nghe thấy là cô thì anh lập tức bỏ dở chuyện mình đang làm, đến cả điện thoại cũng trực tiếp vứt lên giường, chỉ là anh không biết, chính mình trong lúc vô tình đã nhấn nút gửi đi.

Hình như là người bên kia đang cầm điện thoại, ngay sau đó lập tức thấy Thời Yến trả lời lại: [Không phải chứ! Lão Cố, đừng nói là cậu ở một mình cô đơn quá nên chuyển hướng muốn quyến rũ đàn ông để tìm thú vui nha?]

Mà Cố Vân Tranh lúc này là trực tiếp chạy đến phòng tắm nói: "Trịnh Thư Ý, cô bị làm sao?"

Khi anh vừa dứt lời, từ bên trong phòng tắm không truyền ra quá nhiều âm thanh, chỉ thấy Trịnh Thư Ý giọng điệu yếu ớt nói: "Chuyện... Chuyện là... Bác sĩ Cố, tôi vô ý bị trượt chân, đầu gối chảy máu rồi tôi không đứng lên được."

"Trượt chân?" Cố Vân Tranh nghe như vậy liền muốn mở cửa xông vào trong kiểm tra tình hình của cô, nhưng lại bị cô trực tiếp ngăn lại.

Cô nói: "Bác sĩ Cố anh đừng vào đây!!"

Cố Vân Tranh không hiểu lắm hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì..." Trịnh Thư Ý có chút ngập ngừng, giọng của cô sau đó rõ ràng là ngại ngùng thấy rõ: "Tôi đang không mặc quần áo..."

[ Điên Yêu - Hết Chương 06 ]

[Cập nhật lúc 18:36, 13.12.2023]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top