Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

23. Kết hôn (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nào nào! Đứng sát vào!!", Henry hai tay cầm máy ảnh, hô lớn mấy tiếng.

Đứng ở bên kia, là Cung Tuấn và Trương Triết Hạn, cả hai đều mang âu phục trắng truyết, kiểu cách đơn giản, nhưng đường may tinh tế làm tôn lên dáng người không khác gì người mẫu của cả hai.

Bọn họ đang chụp ảnh cưới!

Cung Tuấn cố gắng điều khiển cơ mặt của mình, tránh cho chính mình cười đến không thấy mặt trời. Mặc cho Henry có la hét thế nào, Trương Triết Hạn vẫn không chịu động đậy. Cung Tuấn cũng nhịn không được nữa, bàn tay đang đặt ở eo anh kéo mạnh một cái, thành công kéo anh dính sát lại với hắn.

Henry rất hài lòng gật gật đầu, chụp liền mấy tấm, lại bắt hai người đổi kiểu dáng. Một lần chụp ảnh mất cả ngày trời....

.........

Cung Tuấn đã chọn được địa điểm tổ chức hôn lễ, là ở đảo Bali

Hắn đã sớm thông báo cho cha mẹ cùng bạn bè thân thiết, nửa tháng nữa bọn họ sẽ bay sang đó, sau hôn lễ sẽ đi du lịch thêm nửa tháng. Nghĩ đến việc sắp cùng Trương Triết Hạn kết hôn, Cung Tuấn đã cảm thấy sướng đến run người.

Hắn nằm sấp trên giường, cầm điện thoại lướt xem ảnh chụp ngày hôm nay. Trong lòng không ngừng cảm thán, 'Tiểu Triết quả nhiên cực kỳ ăn ảnh, chụp thoáng qua cũng trở thành center.'

"Cậu xem gì vậy?", Trương Triết Hạn ngồi xuống, ghé đầu sang nhìn.

"Anh xem, tấm này thật đẹp.", Hắn đưa điện thoại cho anh nhìn, trong nàm hình là hình ảnh hai người họ hôn nhau dưới cái nắng chiều ấm áp, mặt sông êm ả ánh lên sắc tím buổi chiều tà. Hai tay Cung Tuấn ôm nhẹ lấy eo anh, đầu hơi cúi xuống, một tay của Trương Triết Hạn lại đặt nhẹ lên vai hắn, ngẩn mặt lên.

Anh nhìn tấm hình đó, khuôn mặt hơi ửng hồng, nói sao thì nhìn lại mấy cảnh này vẫn khiến anh hơi xấu hổ, bèn ậm ừ gật đầu một cái, chui vào chăn trốn đi.

Cung Tuấn cũng quăng điện thoại sang một bên, theo anh chui vào trong chăn, một bên ôm chặt lấy anh, một tay với sang tắt điện.

"Cậu đừng cọ.", Trọng bóng tối vang lên tiếng của Trương Triết Hạn.

"Tại sao chứ?", Hắn hỏi lại.

"Nhột!"

"Ư~~Người Tiểu Triết rất thơm rất mềm."

"Tránh ra!"

"Không muốn~~~"

"Ui da~~ Tiểu Triết~~~ Anh thương hoa tiếc ngọc một chút! Đừng véo tôi nữa!! Ui da!! Đau! Đau! Đau!"

............

Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã qua nửa tháng, Trương Triết Hạn ngồi nhìn bản thân mình trong gương, nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới việc mình và Cung Tuấn sẽ có ngày này. Nhớ lại mảnh ký ức tang thương kia, anh lại có cảm giác những chuyện này như một giấc mộng đẹp, tựa như một quả bóng thủy tinh mỏng manh xinh đẹp, lỡ tay sẽ làm nó vỡ vụn.

"Cạch" một tiếng, cửa mở ra, Cung Tuấn mặc một bộ âu phục đi vào. Trên ngực trái cài một bông hoa xanh biếc, tóc chải gọn ra sau, so với ngày thường càng thêm tuấn tú.

Hắn đi đến cạnh anh, dịu dàng cúi xuống đặt một nụ hôn trên trán anh, hỏi, "Anh căng thẳng sao?"

Trương Triết Hạn không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu, bàn tay nắm nhẹ lấy bàn tay của hắn. Cung Tuấn cười nhẹ một cái, cầm lược lên giúp anh chải tóc, dịu dàng nói, "Tiểu Triết, hôm nay anh thật đẹp."

"....Cậu cũng vậy."

"Này hai người kia!", Cửa lại lần nữa bị mở ra, Bạch Trân đứng ở bên ngoài nghiêng đầu vào nhìn, lớn tiếng nói, "Mau lên, buổi lễ bắt đầu rồi!"

Cung Tuấn gật đầu với cô, nắm chặt lấy tay anh, cả hai cùng đi ra ngoài.

Lễ đường trang hoàng lộng lẫy, tổ chức giữa bãi cát trắng, lấy màu trắng làm chủ đạo, khách mời đều là bạn thân và người thân của Cung Tuấn, ngồi kín hai bên lễ đường.
Cung Tuấn nắm chặt lấy tay Trương Triết Hạn, mười ngón tay đan chặt lấy nhau. Hắn nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của anh, ngón tay nhẹ nhàng xoa lấy mu bàn tay mịn màng kia, "Đừng sợ, tôi ở đây."

Trương Triết Hạn liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn cũng đang nhìn mình, liền cười một cái. Cả hai cùng tiến vào lễ đường.

Chủ hôn là một giáo sư có quan hệ thân thiết với Cung Tuấn, tóc đã bạc trắng, khuôn mặt hiền lành phúc hậu. Ông nhìn hai người con trai trước mặt, nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói trầm ấm đọc lời chúc phúc. Suốt thời gian đó, Cung Tuấn vẫn luôn nắm chặt tay anh. Sau khi cha sứ đã kết thúc lời mình, ông nhìn hai người bằng ánh mắt trìu mến, bây giờ đến lời thề của hai người.

Cung Tuấn và Trương Triết Hạn quay lại đối diện với nhau, hắn nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ nhàng nói, "Tiểu Triết à, anh còn nhớ không, buổi tối đó chúng ta cùng ngồi trên tường thành uống rượu ngắm trăng, tôi đã nói với anh, nếu có kiếp sau, xin hãy để tôi chăm sóc anh. Bây giờ, Tiểu Triết à, tôi muốn nói với anh rằng, tôi đứng ở đây, không phải vì muốn hoàn thành lời hứa đó, mà là toàn tâm toàn ý muốn ở bên cạnh anh, muốn chắm sóc anh, muốn cùng anh trải qua những ngày tháng hạnh phúc nhất của cuộc đời. Anh tựa như ánh sáng ban mai buổi sớm, ấm áp dịu nhẹ, cũng tựa như ánh trăng ngà buổi tối, soi sáng bước chân của tôi. Tôi không cần biết sau này mình ra sao, sống như thế nào, chỉ cần anh ở bên cạnh, cho dù là khó khăn gì, tôi cũng có thể vượt qua. Tiểu Triết à.... Anh đồng ý gả cho tôi nhé?!"

Trương Triết Hạn ngẩn ngơ nhìn hắn, bây giờ trong lòng anh cũng đã hiểu rõ rồi, hắn có lẽ đã mơ thấy kiếp trước của mình, đã chứng kiến hết mọi việc. Anh nhẹ nhàng gật gật đầu, trong làn gió nhẹ của biển, mái tóc dài rung động theo gió, ánh mắt anh lấp lánh tựa ánh sao trời, chất chứa đầy tình cảm chân thành, khẽ nói, "Tuấn Tuấn à, tôi muốn cậu biết rằng, dù là cậu của kiếp trước hay kiếp này, tôi đều sẽ bảo vệ cậu, cậu là vẩy ngược của tôi, mất cậu, tôi cũng sẽ không muốn sống nữa. Trước giờ tôi chưa từng xuống bếp, cũng không thích nấu ăn, nhưng nếu cậu thích, tôi có thể vì cậu mà nấu cháo, món ăn cậu nấu rất ngon, có thể vì tôi mà nấu một đời không?"

"Được.", Hắn khẽ đáp, một tay nâng nhẹ lấy tay anh, đeo chiếc nhẫn bạch kim hắn tự thiết kế vào, lại đưa tay mình cho anh, nhìn anh cẩn thận mang nhẫn cho mình.

Dưới tiếng reo hò của mọi người, dưới làn gió mang theo chút vị mặn của biển, dưới tiếng rì rầm của sóng vỗ, Cung Tuấn chợt nghe anh khẽ nói, "Đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, không rời không bỏ."

............................

(Cảnh sau sẽ là cảnh 18+, nếu ai dị ứng có thể bỏ qua, lần đầu tui viết cảnh H, có thể sẽ ko như các vị mong đợi, nên hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt_sinh viên năm nhất chưa từng ôm con trai suốt hơn chục năm qua chia sẻ :))))

..........................

Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn đẩy ngã xuống giường, khoé mắt đã ướt nước, hơi thở dồn dập không ổn định. Chiếc áo sơ mi trắng xộc xệch làm lộ vùng ngực săn chắc phập phồng. Có lẽ trước đó đã làm đổ rượu mà chúng dính ướt một màu hồng nhạt, dính chặt vào da anh, vẽ theo đường cong cơ thể.

Cung Tuấn nhìn từ trên xuống, ánh mắt anh ướt át mềm mại, mái tóc đen dài xoã tung, trải trên tấm nệm trắng phủ đầy cánh hồng đỏ. Môi anh hơi hé, mấp mấy như mời gọi. Hắn cảm thấy máu toàn thân như sôi lên, không thể kiềm chế được nữa, lần nữa cúi xuống gặm nhấm đôi môi mềm mại kia.

Phải một lúc lâu sau, khi cả hai đã gần như không thể hô hấp được nữa mới tách nhau ra. Trương Triết Hạn hơi ngửa mặt lên, miệng hơi hé, chầm chậm thở dốc. Cung Tuấn cũng hô hấp nặng nề, lần nữa cúi đầu xuống, nhưng là hôn nơi khoé mắt có chút ướt át của anh. Lại hạ xuống nơi đầu mũi, gò má, khoé môi. Mỗi nơi đều nhẹ nhàng hôn lên, tựa như một vật trân quý, nặng tay sẽ hỏng mất.

Nụ hôn của hắn dần rơi xuống nơi cần cổ trắng nõn mềm mại của anh. Triết Hạn hơi run lên, hai tay không tự chủ nắm chặt lấy tay hắn, giọng run run khẽ gọi, "Tuấn Tuấn..."

"Em ở đây.", Hắn trả lời, nhẹ nhàng gậm cắn hầu kết của anh. Một tay nắm chặt lấy tay anh, một tay giải khai chiếc áo vướng víu.

"Ư~...", Trương Triết Hạn khẽ rên một tiếng, xúc cảm lạ lẫm làm anh không kiềm chế được.

Trương Triết Hạn một đầu tóc đen tán loạn, đôi môi bị Cung Tuấn gặm cắn có chút sưng lên, hai mắt ướt át nhìn hắn. Quần áo trên người gần như đã bị lột sạch, Cung Tuấn nhìn đến một màn này đều giống như xuân dược khiến hắn máu nóng toàn thân, không nói một lời liền cúi xuống, liếm lên điểm đỏ nhô lên trên ngực anh.

Trương Triết Hạn trước giờ đều chưa từng trải qua loại cảm giác này, cả người đều giật bắn, không kiềm được truyền ra những tiếng rên rỉ mê người, "hm..Tuấn, đừng....đừng liếm.....a~~"

Cung Tuấn vờ như không nghe thấy, há miệng cắn lấy điểm đỏ nhỏ bé, tay cũng không hề nhàn rỗi, xoa nắn điểm đỏ còn lại.

Trương Triết Hạn phản ứng tự nhiên cong người lên, cả người run rẩy, khoan miệng ấm nóng của Cung Tuấn đang bao lấy điểm mẫn cảm của anh, khiến anh tê dại. Hai tay bấu chặt lấy tấm đệm, như là túm lấy sợi rơm cứu mạng. Trong không gian đặc tiếng thở dốc ồ ồ của y, xuân sắc bao trùm cả căn phòng rộng.

"Tuấn..., Cung Tuấn... Từ từ đã....", Anh khẽ gọi, hai tay nhẹ nhàng nâng mặt của hắn lên.

Cung Tuấn ngẩn mặt lên, khuôn mặt cương nghị nhiễm chút sắc tình, hai mắt đen sâu thâm thẩm nhìn anh, "Làm sao vậy?"

Mặt Trương Triết Hạn ửng đỏ, không hiểu sao có chút ngại ngùng không muốn đối diện với hắn, quay đầu đi, nói nhỏ, "Cậu... Cậu còn cắn nữa, sẽ đứt ra mất."

Cung Tuấn hơi ngẩn người một chút, đột nhiên cúi xuống, ghé bên tai anh cọ cọ, "Anh nghĩ sao vậy?", Hai tay hắn cũng không chịu yên, trượt dần xuống hạ bộ của Trương Triết Hạn.

Mặt anh càng lúc càng đỏ, thở cũng ngày càng nhanh hơn. Dục vọng của y bị hắn nắm lấy, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Anh, ướt rồi...", Hắn lại nói bên tai anh.

Trương Triết Hạn nghe thấy trong đầu mình có mấy sợi dây đứt 'phựt' một tiếng, mặt đỏ như quả cà chua, giơ tay muốn đấm hắn, "Lưu manh!"

"Thật sao?", Hắn hỏi, một tay bắt lấy tay anh, bàn tay còn lại tăng thêm sức lực.

"Ha~...ưm...", Y không kịp phòng bị, cả người đều bị kích thích đến căng cứng, khoé mắt ngày càng ướt át.

Cung Tuấn dịu dàng xoay đầu anh lại, cúi xuống hôn lấy, kéo anh vào nụ hôn sâu. Môi lưỡi hai người giao triền, tựa như không thể tách rời. Hai tay Trương Triết Hạn cũng từ từ vòng ra sau gáy Cung Tuấn, kéo hắn sát lại.

"Ưm~...", Anh nhíu mày, cảm nhận một ngón tay đã đâm vào cơ thể mình.

"Anh thả lỏng một chút.", Cung Tuấn khẽ nói, cắn lấy vành tai mẫn cảm của anh.

Trương Triết Hạn lực thả lỏng cơ thể, hai ngón, rồi ba ngón....

"Ha..... Cung.... Cung Tuấn..... Được rồi...."

"Thật sự được rồi?", Hắn hỏi, nhẹ nhàng lau đi giọt nước bên khoé mắt y, "Tôi không muốn làm anh bị thương."

Trương Triết Hạn có chút mơ hồ nhìn hắn, đôi môi đỏ hơi hé, bàn tay thon dài trượt xuống, chạm vào thứ cực nóng kia, "Nhanh lên..."

Hai mắt Cung Tuấn tối sầm lại, khẽ gầm lên một tiếng, bàn tay đang luật động phía dưới đột ngột rút ra, thay vào đó chính là dục vọng của bản thân hắn.

Trương Triết Hạn cảm nhận được sự thô to nóng bỏng của thứ đang tiến vào cơ thể mình, cả người đông cứng lại, thứ này... Quả thật quá lớn rồi....

"A..... Tuấn.... Đau...."

Cung Tuấn dừng lại, cả người đều là mồ hôi, hắn hôn y, tận lực để y dời đi sự chú y, thân dưới vẫn chậm rãi tiến vào.

"Cậu....", Trương Triết Hạn cắn môi, hai mắt đầy ánh nước, "Lớn quá...."

Cung Tuấn nhíu mày, chậm rãi di chuyển bên trong cơ thể anh, chỉ thấy anh mím chặt môi, âm thanh đứt quãng phát ra nơi cuống họng.

"....hừ....", Hắn thở hằn một tiếng, tăng nhanh tốc độ, cúi xuống mút lấy cần cổ trắng nón trước mắt, "Để tôi nghe giọng anh đi."

"Kh- không....", Anh bấu chặt lấy vai hắn, hai mắt nhắm nghiền lại, bên dưới bị mãnh liệt xâm chiếm, cảm giác đau nay biến thành khoái cảm trước nay anh chưa từng cảm thấy, như con sóng lớn cuỗm lấy anh ra ngoài khơi xa, "A... A~... Cung Tuấn, chậm..... Ưm~~~~"

Cung Tuấn không nghe lấy, tốc độ ra vào càng nhanh hơn.

"A!!...", Đột nhiên y hét lên một tiếng, cả người như mềm nhũn ra, Cung Tuấn hơi khựng lại, đột nhiên mỉm cười, "Là đây sao?"

Dứt lời liền cố tình đâm vào vị trí vừa nãy.

"Không...", Anh yếu ớt lắc đầu, "ha....a.... Đừng, đừng điểm ở đó....."

"Không phải anh rất thích sao? Hửm?", hắn vừa nói vừa cố tình đâm mạnh hơn.

"A.... Không....ưm ......", Theo mỗi cú thúc mạnh mẽ của hắn, tiếng rên của anh càng lúc càng kiều mị. Cung Tuấn còn có chút xấu xa day cắn lấy đầu vú của anh. Nhìn toàn thân anh ửng đỏ vì lửa dục, hắn càng cảm thấy máu nóng đốt người.

"Ha...a....~~", anh nức nở một tiếng, Cung Tuấn lại đột nhiên rút ra hoàn toàn, lại không chút lưu tình cắm thẳng vào trong.

"Tuấn... A~.... Cậu... Chậm, chậm một chút.... Hư~~~", tiếng rên rỉ ngọt lịm, hai mắt anh ngập ánh nước, nước miếng không kịp nuốt tràn ra chảy dài xuống cần cổ. Hai chân bị Cung Tuấn cưỡng ép mở lớn, đặt trên vai hắn.

Cung Tuấn cúi xuống hôn nhẹ lên khoé mắt anh, bên dưới lại không ngừng gia tăng tốc độ ra vào. Một tay ở nơi cánh mông anh cấu véo, khiến nó ửng đỏ sắc tình.

Trương Triết Hạn cảm thấy bên dưới căng trướng, hai tay hoảng loạn bấu chắt lấy tay hắn, không ngừng cầu cứu, "Tuấn, chậm.... Chậm đã.... Ra, tôi muốn ra."

"Hửm?", Cung Tuấn nắm lấy dục vọng của anh, ngón tay khẽ xoa nhẹ lên quy đầu, ánh mắt đen biến thâm, càng nhiều phần tình sắc, "Gọi tôi một tiếng 'lão công', tôi cho anh bắn."

Trương Triết Hạn lắc đầu, nước mắt trào ra khỏi khoé mắt, chảy xuống biến mất nơi mái tóc đen dài, nức nở, "Cậu....ưm.... Học hư..."

"Là anh khiên tôi hư hỏng mà.", Hắn khẽ nói, bên dưới lại cố tình thúc mạnh vào điểm mẫn cảm bên trong anh.

"A!!!", Anh thét lớn, ánh mắt gần như tan ra, "Bắn, cho tôi bắn."

"Gọi lão công.", Hắn tiếp tục thúc mạnh.

"Lão công! Lão công!!!", Anh nức nở, "Lão công....."

Cung Tuấn nghe anh gọi lớn, cả người gần như nổ tung, bàn tay nắm lấy dục vọng của anh không ngừng tuốt động, tốc độ đâm rút kịch liệt, không ngừng đâm vào điểm mẫn cảm kia.

"Cho anh, tất cả đều cho anh."

"A... Tuấn, Cung Tuấn!!!!!", Anh thét một tiếng, cong người lên, giải phóng tất cả.

Cung Tuấn bị tràng đạo của anh bất ngờ hút chặt, đâm rút thêm mấy cái, cuối cùng cũng bắn ra bên trong anh.

Hai người ồ ồ thở dốc, hắn cúi xuống ghé đầu vào hõm vai anh, cọ cọ mấy cái, lại cảm nhận bàn tay anh đang nhẹ vuốt ve mái tóc mình, hắn quay sang hôn nhẹ lên má anh, cười đến sáng lạng, "Có anh thật tốt."

Trương Triết Hạn nhìn hắn, ánh mắt ngập nước, bộ dạng không còn là chiến tướng mạnh mẽ thường ngày, mà lại mềm mềm mại mại, dụ người bắt nạt.

"Cậu.....", Anh trợn mắt nhìn hắn, "Sao lại lớn nữa????"

"Là anh dụ hoặc tôi mà~", hắn cúi đầu, cọ vào má anh, bên dưới lại từ từ di chuyển.

Trương Triết Hạn đen mặt, một tay véo tai hắn, một tay đặt trước ngực hắn muốn đẩy ra, lại nhận ra mình dường như mất hết sức lực, cánh tay mềm oặt, anh hoảng hốt, "Dừng lại, không muốn~ cậu! A~~~"

Đêm hôm đó Trương đại tướng quân bị ai kia lăn qua lăn lại bốn năm lần, đến khi anh dường như không thể cho ra được cái gì nữa mới dịu dàng ôm anh đi tẩy rửa. Trương Triết Hạn lần này đã cảm nhận thấy cái gì gọi là mệt muốn chết, trước kia dẫn quân đánh trận mấy ngày liền còn không có mệt đến thế này! Trước khi ngủ thiếp đi vẫn còn nghĩ 'Cung Tuấn, cậu cứ chờ đấy!'

................

"Tiểu Triết à~", Trương Triết Hạn cảm thấy có cục gì đó mềm mại cọ vào gáy mình. Anh hừ một tiếng, mắt vẫn nhắm chặt, một chút cũng không muốn thức dậy.

"Tiểu Triết à~", hắn vẫn khẽ gọi, bàn tay không an phận mơn man da thịt anh.

Trương Triết Hạn triệt để bị chọc giận, bắt lấy tay ai đó, cắn một cái.

"Ui da~"

"Tiểu Triết à~"

"Cậu còn gọi nữa coi chừng tôi đánh cậu."

"Anh không nỡ.", Hắn nói, đầu cọ vào cổ anh, thì thầm, "Sau này chúng ta cứ như thế này, nhé."

".....ừ."

"Tiểu Triết.".

"Hửm."

"Hôm nay tôi lại yêu anh hơn một chút rồi."

Trương Triết Hạn im lặng một lúc lâu, cuối cùng lại nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên, đôi mắt đen sâu tràn đầy ôn nhu, lại chứa đầy tình ý, "Tôi cũng yêu cậu."

....................Chính văn Hoàn.....................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top