Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5. Ở nhà một mình

Hôm nay Cung Tuấn có lịch quay sớm. Anh dậy từ lúc 5h sáng để chuẩn bị mọi thứ. Ôn Khách Hành vẫn còn đang ngủ trong phòng, Cung Tuấn cố gắng làm mọi thứ nhẹ nhàng nhất có thể. 

Đêm hôm qua, hai người thức rất khuya, cứ ngồi ngẩn ngơ ngắm trăng, đến nửa đêm mới vác xác đi ngủ. Nếu không phải Cung Tuấn nhớ ra còn có lịch quay, chắc cả hai vẫn bất động ở đó đến lúc trăng mờ. 

Cung Tuấn chuẩn bị xong xuôi, anh gọi điện cho tài xế đến đón. Trong những giây phút ngồi chờ đợi, anh lại cầm cuốn kịch bản lên đọc qua đọc lại. Có lúc còn rón rén đến trước cửa phòng Ôn Khách Hành, khe khẽ vặn nắm tay cửa để chắc chắn rằng hắn vẫn đang ngủ say. Thực ra, vào ngày hè, không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cái điều hòa, có nó thì chẳng còn băn khoăn về giấc ngủ. Cung Tuấn chỉ ngó một chút rồi đóng cửa lại để Ôn Khách Hành có một sự hưởng thụ tốt nhất. Anh nhìn đồng hồ rồi bước ra khỏi nhà, trên tay không quên cầm cuốn kịch bản. Tài xế vừa hay đã đến. Anh lên xe. Chiếc xe khởi động rồi chạy đi mất.

Lại nói đến Ôn Khách Hành, hắn vốn ngủ rất say cho đến khi Cung Tuấn xuất hiện. Dường như Cung Tuấn quên rằng Ôn Khách Hành vốn là người học võ, võ công lại còn rất cao là đằng khác, hắn nào không thể nhận ra âm thanh của tiếng mở cửa dù nó khẽ đến mức nào.

Ôn Khách Hành có một cái tật, đã ngủ dậy rồi thì không thể nhắm mắt ngủ tiếp. Vì vậy mà suốt từ lúc ấy, mắt hắn vẫn duy trì trạng thái không hề nhắm lại, có chăng chỉ là những cái chớp mắt. Nhiều lúc, Ôn Khách Hành muốn xuống nhà làm thứ gì đó để ăn nhưng lại nhớ ra là ngoài cái TV, Cung Tuấn chưa hề dạy hắn sử dụng bất cứ thứ gì. Lỡ hắn có động vào làm hỏng thứ gì, liệu Cung Tuấn có đòi tiền như cái cánh cửa kia không? Mà lúc nãy, Ôn Khách Hành có xuống nhà một lần, hắn thấy cánh cửa đã trở lại trạng thái ban đầu, hắn nhận ra có vẻ như Cung Tuấn không hề truy cứu mình cái vụ đó. Nghĩ đến đây, hắn lẩm bẩm liệu có nên phá nhà hắn tiếp không?!

Ôn Khách Hành ngồi thơ thẩn trên giường thì cửa phòng lại mở nhưng người bước vào lại không phải Cung Tuấn mà là một cô gái. Hắn nhận ra cô ấy, cô chính là một trong số người tối qua, hắn nhìn qua thì cô ấy hình như là người trẻ nhất. Cô gái ấy nhanh nhẹn chào hỏi

" Chào cậu, tôi là Tô Lan Lan. Từ bây giờ, tôi phụ trách chuẩn bị bữa ăn cho cậu khi boss vắng nhà." 

"Hân hạnh làm quen." 

"Tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho cậu dưới nhà. Xuống ăn thôi."

Nói rồi, Tô Lan Lan định kéo Ôn Khách Hành đi nhưng bị lời nói của hắn ngăn lại.

"Khoan đã! Còn cái đó."

Ôn Khách Hành chỉ vào cái điều hòa. Hắn không biết thứ đó gọi là gì, hắn chỉ biết hôm qua Cung Tuấn đã làm cái gì đó rồi nó lại làm cho căn phòng trở nên man mát rồi dần dần thành mát lạnh. Tô Lan Lan nhìn thấy mới "à" một tiếng, liếc ngay thấy cái điều khiển đầu giường mang đến hướng dẫn Ôn Khách Hành cách sử dụng. Hắn cứ nghe một câu là gật đầu một cái, cảm thấy vô cùng mới lạ.

Xử lí vấn đề của Ôn Khách Hành xong, hai người xuống nhà bếp. Tô Lan Lan đã ngay lập tức giới thiệu sản phẩm.

"Cái này là bánh mì kẹp. Thực ra thì... Tối vốn muốn tự chuẩn bị nhưng sáng nay ngủ dậy muộn mất nên chạy đi mua. Nhưng nó vẫn còn nóng hổi đấy, cậu ăn đi kẻo nguội."

"Cảm ơn. Vất vả rồi."

Trên bàn có hai cái bánh, Ôn Khách Hành lịch sự đưa cô một cái.

"À không cần đâu, lúc nãy trên đường tôi đã ăn rồi."

Một người ăn, một người ngồi nhìn. Nghĩ thế nào cũng thấy ngại. Tô Lan Lan xin phép ra ngoài để Ôn Khách Hành được tự nhiên. Ăn xong, Tô Lan Lan đã đem cho Ôn Khách Hành một cốc sữa. Ôn Khách Hành từ hôm qua đến nay được đãi ngộ trong lòng hắn cũng áy náy lắm. Cung Tuấn đã không cho cậu giúp, vậy Tô Lan Lan thì sao?

"Để ta tự rửa cũng được. Nhưng mà chỉ cho ta biết cách dùng mấy thứ đồ đó đi."

"Boss chưa chỉ anh sao?"

Nói rồi, Tô Lan Lan tới gần chậu rửa, chỉ hắn cách xả nước. Ôn Khách Hành thực hành ngay. Sau đó, Tô Lan Lan chỉ đến cái tủ lạnh, lò vi sóng... tất cả các đồ từ phòng bếp tới phòng khách... Ôn Khách Hành là một kẻ thông minh, hắn rất nhanh đã học được mọi thứ. 

Tô Lan Lan xong việc rồi cũng đi ngay. Ôn Khách Hành ở nhà một mình. Hắn chán nản mở TV lên xem. Xong rồi lại tắt đi. Không có ai ở đây cùng hắn cả, hắn cũng chẳng thể nghĩ đến chuyện báo thù ở cái nơi này. Mọi khi A Tương cứ lẽo đẽo theo hắn. Ồn ào biết bao. Bây giờ cảm giác yên lặng thế này, hắn không quen. Nói đi nói lại, những lúc một mình, người ta hay hoài niệm về chuyện cũ, cũng như hắn vừa xong, hắn nhớ A Tương rồi... Ôn Khách Hành nhận ra điều đó, hắn cố tìm việc gì đó để gạt nỗi nhớ kia đi.

Ôn Khách Hành nhìn thấy một chậu cây ngoài ban công đang thảnh thơi phơi nắng. Đó là cây phát tài. Có lẽ Ôn Khách Hành không biết, cây đó Cung Tuấn được tặng trong một buổi live stream, (mà thực ra hắn cũng không biết live stream là gì). Nhưng dù sao, hắn cũng biết có việc để giết thời gian rồi. Ôn Khách Hành loay hoay tìm được bình tưới nước bên cạnh cái chậu, hắn chạy lên phòng tắm lấy nước rồi chạy xuống tưới cho cây. Hắn cảm thấy ở cái thế giới mới này, hắn cũng được việc lắm. Ôn Khách Hành tuổi xong rồi lại chẳng biết làm gì tiếp theo. Hắn cứ ngồi trước vái cây, thỉnh thoảng chọt chọt cái lá, vẻ mặt rõ ràng là có sự bất mãn.

Tô Lan Lan lại tới. Lần này cô mang theo một cái hộp. Tô Lan Lan giơ lên trước mặt Ôn Khách Hành khoe:

"Tèn ten... Đố cậu biết bên trong là cái gì?"

"Làm sao ta biết được? Cô có biết ta từ đâu tới không mà hỏi vậy?"

Rõ bực mình.

Tô Lan Lan mới cười toe, cô đẩy đẩy Ôn Khách Hành vào ghế sofa ngồi.

"Tôi trân trọng giới thiệu cho cậu biết: Đây là điện thoại. Boss đã nhờ tôi mua nó cho cậu đấy." Tô Lan Lan vừa nói vừa lấy chiếc điện thoại ra. "Để tôi hướng dẫm cậu dùng."

Tô Lan Lan vốn là một cô gái trẻ năng động, nhưng cô lại hơi vụng về. Mọi khi toàn là người khác chỉ cô cách làm, hôm nay đến lượt cô chỉ người khác. Tô Lan Lan như gặp thời tới, miệng cô cứ tuôn chữ không ngừng.

Tô Lan Lan để Ôn Khách Hành tự mình thực hành còn mình thì đi nấu cơm.

Ôn Khách Hành tay chân còn luống cuống. Hắn cứ bấm bấm điện thoại, tay hắn cứng đờ. Mọi việc dần êm xuôi. Nhưng nó chỉ êm xuôi cho đến khi có một cuộc gọi tới. Ôn Khách Hành nghe chuông giật mình, hắn cuống lên suýt nữa làm rơi cái điện thoại. Hắn lấy lại bình tĩnh tự nhủ có người gọi thì bấm chỗ này.

"À..."

"Là tôi đây, Cung Tuấn."

"Huynh sáng ngày đi đâu thế?! Sao lại bỏ tôi ở nhà một mình?!" Ôn Khách Hành bất ngờ lớn tiếng.

"Tôi phải đi kiếm tiền chứ."

"..."

"Để nuôi cậu đấy?"

Cung Tuấn không biết học ở đây ra cái thói cợt nhả mà nói ra câu này. Ôn Khách Hành nghe xong giận nóng cả người. Hắn cũng có lòng tự tôn mà. Cớ sao lại để một nam nhân nuôi mình.

"Ông đây không cần huynh nuôi! Ông đây cũng có thể kiếm tiền!"

Cung Tuấn ở đây dây bên kia chọc được Ôn Khách Hành nổi giận thì phì cười.

"Cười cái rắm!"

"Được rồi, được rồi. Không trêu cậu nữa. Câu đâu có ở nhà một mình mà, phải không? Tô Lan Lan không phải đã tới sao?"

"Đúng là đã tới. Nhưng tôi không thích."

"Vậy thích tôi à?"

Ôn Khách Hành vừa mới nguôi giận lại ngay lập tức bị chọc lần nữa. Những bản chất Ôn Khách Hành cũng vô cùng cợt nhả khi gặp người hắn vừa ý. Hắn thản nhiên đáp lại.

"Đúng là tôi thích huynh đó. Lão Cung..."

Cung Tuấn cảm thấy không chọc được hắn nữa rồi.

"Cậu cứ ở nhà nhé. Tôi làm việc đây. Tối nay sẽ cố gắng về sớm."

Nói xong, Cung Tuấn liền cúp máy, Ôn Khách Hành không kịp nói câu nào.

Trong bữa ăn cơm, Ôn Khách Hành tâm không thoải mái cho lắm. Hắn ăn thật nhanh, đập đũa xuống bàn, chân dậm bình bịch về phòng, bật điều hòa, chùm chăn cố nhắm mắt ngủ.

Hắn dỗi rồi.

Cũng phải, tự nhiên anh đi mất để hắn ở nhà, hắn cũng chẳng quen gì nơi nấy, anh làm thế khác nào đặt hắn vào khoảng không gian trống đâu. 

Ôn Khách Hành ngủ một mạch đến 3h chiều. Lúc dậy thì lại bật TV, vừa xem vừa ngồi xử lí hết đống đồ ăn vặt để trong tủ lạnh cho bõ tức.

Ôn Khách Hành ăn cho chán rồi nằm ườn ra cái sofa, mắt nhìn liên tục TV nên đã hơi mỏi, vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

*Cạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top