Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6. Cung Tuấn bị dị ứng

Trước khi vào truyện thì xin nói trước, chương truyện này lấy ý tưởng từ: https://weibo.com/u/3973253800

Chuyện là đang định vào viết thì gặp cái tranh đó thấy cute quá :3

----------

*Cạch

Với một người đã luyện võ công từ nhỏ như Ôn Khách Hành, hắn thừa nhận ra âm thanh này. Hắn nhẩm chắc Cung Tuấn đã về bèn nhảy xuống ghế sofa, chạy lon ton ra cửa. Quả nhiên Ôn Khách Hành đã thấy Cung Tuấn, anh đang một tay cầm cả túi đồ.

- Sao vậy? Nhìn thấy tôi về vui quá à?

- Bổn toạ việc gì phải nhớ đến ngươi.

- Đấy là cậu tự nói nhé. Tôi chưa hề nói câu nhớ tôi mà.

- Ồ. Chắc vậy rồi. Bổn toạ nhớ huynh lắm đấy, lão Cung - Ôn Khách Hành liếc một cái bộ tình tứ, môi khẽ nhếch.

- Tôi biết ngay mà. - Cung Tuấn cởi chiếc áo khoác ngoài -Cái tính của cậu không bao giờ chịu thua trước ai. Cố chặn người khác cho bằng được.

- Bỏ qua truyện đó đi. Hôm nay huynh đi đâu cả ngày thế?

- Tôi đi làm. Nuôi cậu đấy.

- Sao nghe huynh nói giống như ta là một tên ăn hại vậy. Ta cũng có thể đi làm.

- Thôi, cậu đi làm chắc phá nhà người ta mất.

Cung Tuấn vừa nói, vời mỉm cười. Môt nụ cười hiền lành, dễ mến nhưng đặt trong hoàn cảnh này, Ôn Khách Hành sao mà thấy cáu. Cung Tuấn vội xoa đầu Ôn Khách Hành rồi bước nhanh vào bếp.

- Đi tắm đi. Hôm nay tôi mua về một món. Đảm bảo cậu sẽ thích.

- Nhưng hôm nay, tôi sẽ mặc bộ nào.

- Cậu cứ vào tủ chọn đại một bộ cậu thích đi.

Nói xong, mỗi người đi một hướng. Anh lấy thực phẩm đã mua sẵn ra bỏ vào tủ lạnh. Quá trình xếp ngăn nắp những món đồ này cũng lâu đây. Vừa hay, khi Ôn Khách Hành xuống bếp, Cunh Tuấn cũng đã xong rồi. Hắn chỉ thấy anh lấy thứ gì đó bỏ vào một cái khối mà nếu hắn nhớ không nhầm Tô Lan Lan đã nó là lò vi sóng. Xong rồi, Cunh Tuấn quay ra nói hắn chờ một chút, anh muốn đi tắm. Ôn Khánh Hành ậm cứ, thấy anh khuất bóng liền chạy lại xem. Hắn cũng không dám động lung tung, chỉ ngó vào xem thứ gì thôi...

Nhưng khi Ôn Khách Hành ngó vào xem thử, hắn nhận ra rằng có xem thì hắn cũng có biết cái gì đâu.

Ôn Khách Hành "xì" một tiếng, tức tối kéo ghế ra ngồi, hai chân gác lên bàn. Thế nhưng, cái vẻ mặt của Ôn Khách Hành lúc này... trông lại có chút đáng yêu.

Cũng nhanh thôi, Cung Tuấn đã xuống.

- Ta vừa nghe thấy tiếng 'tít' ở cái lò đằng kia.

- À, vậy chắc là xong rồi đấy.

- Xong gì cơ?

Ôn Khách Hành thấy Cung Tuấn bước tới chỗ lò vi sóng.

- Rồi câu sẽ biết.

- Cái điệu cười đầy bí ẩn này là sao nhỉ. Huynh định âm mưa làm gì ta?!

- Đến giờ ăn thì ăn thôi, cậu nghĩ xa thế. Tôi đã nói là cậu sẽ thích nó mà... Đây. Thấy thế nào.

Cung Tuấn bê đồ ăn ra trước mặt Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành chỉ thấy thứ gì đó hình tròn, bên trên còn đủ các thể loại. Nói chung là hắn chẳng biết được nó là cái gì.

Hiểu được điều đó, Cung Tuấn ngồi sang bên cạnh Ôn Khách Hành, chỉ anh cách ăn thứ này.

- Cái này pizza, thấy thơm chứ. Cậu cắt như thế này, thành nhiều miếng nhỏ. Vừa đi tắm đã rửa tay rồi đúng chứ? Dùng tay cầm lên ăn là ngon nhất đấy. - Cung Tuấn cầm lên một miếng rồi đưa Ôn Khách Hành - thử đi.

Ôn Khánh Hành nhận lấy, rón rén thử một miếng. Mắt hắn như sáng lên, vị tuy lạ nhưng hắn thấy rất ngon. Ôn Khách Hành quay sang Cung Tuấn định khen lấy một câu. Nhưng hắn chợt thấy chân tóc Cung Tuấn nổi đỏ lên dọc đường chân tóc. Đang vui mừng, Ôn Khách Hành chợt thấy nhăn mày lo lắng, hắn quên cả vị ngon thế nào, chậm rãi hỏi:

- Chân tóc của huynh... Tại sao lại đỏ lên thế.

- Hả. À không có gì đâu. Do đặc thù công việc nên dị ứng chút thôi.

...

- Tôi quay phim cổ trang, phải đội tóc giả, trời nóng bức nữa nên dị ứng.

Ôn Khách Hành trầm ngâm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết sưng đỏ kia. Hắn đột nhiên thấy có lỗi. Huynh ấy vì đi làm nên mới vậy, còn mình chỉ ở nhà chơi, mình chẳng được việc gì... Từng con chữ tự trách móc bản thân cứ chảy trôi không ngừng, quanh qua quẩn lại trong đầu Ôn Khách Hành.

- Cái này... Có thuốc chữa không?

Cung Tuấn thấy Ôn Khách Hành làm vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, anh đột nhiên thấy sao mà buồn cười quá.

- Không đến mức như cậu nghĩ đâu. Cái này chỉ cần bôi thuốc, đợi quay phim xong thì sẽ tự hết thôi.

Nhìn gương mặt tỏ ra bình thản thậm chí có ý cười của Cung Tuấn, Ôn Khách Hành cũng cảm thấy yên tâm một chút. Hắn "ờ" một cái rồi liếc nhìn vết đỏ kia, cuối cùng hắn thả lỏng, thở dài một hơi.

- Chắc trong nhà có thuốc nhỉ. Lát nữa ta bôi cho huynh. Nếu để huynh tự bôi cũng không bôi hết được.

- Được rồi, được rồi, cảm ơn cậu. Giờ tập trung mà ăn đi kìa, để lâu mất ngon.

Cả hai người nhìn nhau rồi bật cười, hắn cả ngày không nhìn thấy anh cảm thấy an tâm hơn vì bây giờ có anh bên cạnh, anh cả ngày không nhìn thấy hắn cảm thấy rất hài lòng khi Ôn Khách Hành vui vẻ với mọi thứ. Rồi họ vừa ăn vừa kể cả một cậu chuyện, rằng hôm nay, anh đã làm việc chăm chỉ thế nào, rằng hắn đã thích nghi mọi thứ ra sao. Cung Tuấn thầm nghĩ, nếu mọi thứ cứ trải qua êm đẹp như thế, Ôn Khách Hành sẽ thật sự sống một cuộc sống vô tư của một con người bình thường, không thù không oán. Anh sẽ từng bước giúp cậu ấy thưởng thức tất cả.

Sau bữa tối, Ôn Khách Hành bắt Cung Tuấn ngồi xuống, hắn muốn tự mình bôi thuốc cho bằng được. Khi ngón tay hắn chạm đến từng vết đỏ của anh, gương mặt anh sẽ nhăn lại một chút. Mặc dù hắn không trực tiếp bị dị ứng như thế, nhưng khi nhìn những vết sưng đỏ ấy, hắn cũng cảm thấy khó chịu như chính hắn mới là người bị chứ không ai khác. Ôn Khách Hành thận trọng từng chút một, cố nhẹ nhàng nhất có thể. Cung Tuấn cố giữ cơ mặt ở trạng thái bình thường nhất có thể, bởi lẽ qua gương, anh có thể thấy được gương mặt tràn đầy lo lắng của Ôn Khách Hành. Lòng anh thầm thấy vui nhưng cũng bận tâm đến tâm trạng của hắn.

Bôi xong chỗ thuốc, Ôn Khách Hành cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Hắn dõng dạc tuyên bố từ này ngày nào cũng bôi thuốc cho anh. Một Ôn Khách Hành uy nghiêm trước đám thuộc hạ giờ đây lại trở nên trẻ con, thậm chí có phần đáng yêu. Phải chăng hắn dần thấy được cuộc sống giờ thực sự tươi đẹp thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top