Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Quá khứ lặp lại.

-Samekichi!!! - tôi gọi tên anh ấy trong vô vọng, bóng tối bao trùm tất cả, những con mắt màu đỏ chớp chớp xung quanh tôi, nó làm tôi nhớ đến Sal, nhưng không... nó hoàn toàn không phải...
◎●◎●◎●◎●◎
-Wadanohara, nếu có một ngày, anh biến mất thì sao? - Samekichi đột nhiên quay sang hỏi tôi khi chúng tôi ngồi dưới gốc táo của Isle Apple - nơi mà trước kia chúng tôi thường đến.
Tôi quay qua mỉm cười với anh:
-Thế thì em sẽ đợi, cho đến khi anh quay về.
Samekichi hơi đỏ mặt, anh thở dài:
-Phải, anh sẽ quay về, vì anh đã hứa, là sẽ không đi đâu nữa, phải không?.
-Ừm.
-Về thôi Wadanohara, tối rồi. - anh bước đi trước tôi ra ven bờ, nhảy xuống nước và biến thành dạng cá mập. Tôi lật đật tay ôm giỏ táo chạy ra sau, nhảy lên lưng anh rồi bám chặt chiếc vi sắn nhọn của anh. Samekichi lặn nửa thân xuống nước và bắt đầu bơi.
Tôi lấy chiếc Oricano của mình ra và chơi. Tiếng của nhạc cụ này thật hoài niệm, nó cũng quan trọng với tôi nữa.
-Wadanohara này, em đúng là không bao giờ thấy chán với nhạc cụ nhỉ? - đột nhiên anh hỏi tôi.
-Vâng. - thật ra không hẳn là với nhạc cụ, tôi chỉ là rất thích chiếc kèn này thôi, cả piano nữa. Vì chúng là của hai người quan trọng nhất với tôi để lại.
-Đến nơi rồi, Wadanohara. - anh thông báo, tôi cầm giỏ táo nhảy xuống. Samekichi trở lại thành dạng người.
-Samekichi, anh có muốn ăn một chút bánh táo không? Tuy vẫn chưa làm lần nào, nhưng em sẽ thử.
-Không... không... Anh đã nói với em từ nhiều năm trước rồi, anh chỉ ăn thịt thôi. - Samekichi lắp bắp đáp lại, mặc dù nói vậy nhưng thật chất thì anh ấy rất muốn ăn nó.
-Vậy, tạm biệt, anh có vài việc cần làm ở cung điện nên sẽ quay lại sau.
Nói rồi Samekichi quay phắt đi, chưa để tôi kịp nói lời chào tạm biệt.
-Cung điện? Samekichi có việc gì ở đó nhỉ? - bỏ qua mọi thứ, tôi vào nhà chào ba người bạn thân của mình rồi bắt đầu vào bếp làm bánh từ đống táo vừa hái được.
◎●◎●◎●◎●◎
-Tôi đây, công chúa Uomi. - tôi nói với người trước mặt mình.
-Samekichi, cuối cùng cậu cũng đến. - công chúa đáp lại tôi.
-Vậy... mọi chuyện thế nào rồi.
-Samekichi, về vụ việc hôm qua... - cô nàng sứa lên tiếng.
-Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, khi nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, cô nàng người cá đó đã vậy rồi!!! - tôi tức điên lên với hầu cận của nữ hoàng.
-Samekichi, đây là cung điện! - Tatsumiya liếc tôi.
-Im đi, giờ tôi đang rất bận, thế nên gặp lại sau. - tôi chào công chúa Oumi rồi trở ra bãi đá ngầm ven biển.
Tôi thở dốc, hàm tôi biến hoàn toàn thành răng nanh, nước dãi chảy cả ra ngoài.
-Chết tiệt, tại sao... lại là lúc này...
◎●◎●◎●◎●◎
-Wadda, cậu đang làm gì vậy? - Memoca lon ton chạy vào bếp ngó nghiêng giỏ táo và đống bột mì tôi vừa lấy ra.
-Là bánh táo. - tôi vui vẻ trả lời - cả cậu và Dolphi đều thích chúng mà nhỉ, tiếc là Fukami lại không thích đồ ngọt.
-Ừm. Cậu không định cho tên cá mập thô lỗ kia một ít sao?
-Samekichi? Tất nhiên rồi, nhưng giờ anh ấy đang ở lâu đài, sáng mai tớ sẽ mang nó ra vịnh.
-Nhắc đến vịnh thì.... - Memoca ngập ngừng với tôi.
-Chuyện gì?
-Hôm qua ngoài vịnh, một người cá đã bị nuốt sống cả nửa người đấy, cậu nên cẩn thận vào sáng mai nhé.
-Ừm. - tôi trả lời Memoca. Một người cá bị ăn sống sao? Đáng sợ thật, mong là Samekichi ổn khi sống ngoài đó.
◎●◎●◎●◎●◎
-Thật sự không cần tôi đưa ra vịnh sao Wadanohara? - Fukami liếc nhìn tôi từ chiếc sofa dưới phòng khách.
Tôi trả lời anh ấy là không cần. Dù sao phép của tôi đã mạnh hơn từ vụ của Sal. Giờ tôi cấp 35, và ngoài vịnh còn có Samekichi nữa, anh ấy đã cấp 50 rồi. Tay xách giỏ bánh táo, tôi rời khỏi nhà.
-Mình nghĩ Samekichi sẽ thích nó thôi.
Bước qua con phố đông người, qua dòng biển chảy ven bờ, tôi đã ra đến vịnh.
-Samekichi, anh có ở đó không? - tôi gọi tìm anh ấy.
-Wadanohara, chuyện gì? - tiếp trả lời phía sau lưng tôi.
-Em có làm bánh táo đây, anh muốn ăn không?
-Wadanohara, chẳng phải anh đã nói rồi sao, anh chỉ ăn được thịt thôi... Ưm... - chưa kịp để Samekichi nói xong, tôi nhét một miếng bánh vào miệng anh ấy.
-Thế nào? - tôi hỏi.
-Cũng... Cũng không tệ - anh trả lời.
-Này... Samekichi.
-Hả?
-Em nghe Memoca nói gần đây có một người cá đã bị ăn thịt gần vịnh, em chỉ nghĩ anh nên cẩn thận.
Nghe Wadanohara nói xong, đầu tôi đau như búa nổ, tim đập mỗi lúc mạnh hơn...
-Samekichi, răng của anh kìa?! - tôi hét lớn. Răng của Samekichi biến thành những chiếc nanh nhọn hoắt, đâm cả vào thịt anh ấy.
-Wada... no...hara... em... về ngay đi...
-Vâng?
-NHANH LÊN, TRÁNH XA CHỖ NÀY RA!!!!
-Nhưng... Samekichi, người anh nóng quá!!!
Tôi chạy lại chỗ Samekichi, anh ấy dùng hết sức đẩy tôi ra chỗ khác.
-Wadanohara, tránh xa ra đi, cậu ấy chỉ không khỏe một chút thôi. - tiếng nữ vang lên, là Tatsumiya.
Chị ấy đến và kéo tôi đi. Cùng lúc đó, Samekichi nhảy xuống biển và bơi đi mất.
-Samekichi... mong là anh ấy không sao.
-Wadanohara này, mới sáng sớm nay thôi, một người cá khác lại bị ăn sống ở vịnh này. Công chúa Oumi đang gọi em gấp đấy.
-Người khác... sao?
Tôi cùng Tatsumiya đến cung điện, ở đó đã có sẵn Fukami, Memoca và Dolphi đang đợi.
-Wadda, chậm chạp quá đấy. Chúng ta có việc phải làm rồi!
◎●◎●◎●◎●◎
End.....
Thấy những cái nút bên dưới chứ, chọn đại một cái mà bấm vào đê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top