Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




CHƯƠNG 14: LÀM

Nhân lúc hai tên cặn bã kia chưa hồi phục sức lực Trương Hân Nghiêu nhanh chóng quay lại kéo lấy tay Tỉnh Lung trước rồi hô lên:''Mau chạy!''

Đương nhiên không cần nhắc nhở Cam Vọng Tinh cùng Hồ Diệp Thao cũng đã co giò chạy trước từ bao giờ , lúc nhóm bọn họ chạy được đến nhà ăn vô số ánh mắt đổ dồn về chỗ họ , có kẻ thương hại cũng có kẻ như đang đón chờ kịch vui. Đối với một nhóm thực tập sinh tự phát như nhóm Tỉnh Lung việc nắm bắt thông tin khi tham gia chương trình là khá khó cho nên họ không hề biết rằng mình đã chọc đến người không thể chọc. Hai tên ban nãy đều là gà cưng của K Entertainment, gia thế hùng hậu , phía sau là đại tư bản chống lưng , muốn gì có đó, trong giới này đã không ít người vì sự nổi tiếng mà không ngần ngại tìm cách để leo lên giường hai tên biến thái kia. Cũng không phải nghiễm nhiên nhiều người lại muốn tiếp cận Anto và Ivan, hai tên này nam nữ đều không tha, bất cứ ai bọn chúng vừa mắt đều không quá ba ngày sẽ bị đem đến tận giường mà phục vụ bọn chúng, có thể tham gia chương trình này cũng chỉ là một chuyến du ngoạn tìm "hoa lạ" trong lúc rảnh rỗi của bọn chúng mà thôi!

Từ lúc bước vào, nhóm Hồ Diệp Thao đã cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn mình có gì không đúng, đột nhiên bọn họ đã hiểu ra lần này đã dây vào người không nên dây rồi. Nhưng cũng không thể tránh bọn họ được là hai tên đó gây sự trước mà họ không thể để bọn chúng muốn làm gì thì làm được.

Hôm nay ngoại lệ không có máy quay theo sát các thực tập sinh nữa để bọn họ có thể thoải mái nghỉ ngơi một chút mà không cần phải kiêng dè điều gì . Khi nhóm Hồ Diệp Thao chọn một bàn ngồi xuống có một số người ra sức tránh né họ thành ra một lúc sau cả nhà ăn đều đã đông đúc mà chỉ có chỗ bọn họ là còn trống ra mấy ghế.

Vì trong người khó chịu nên Oscar quyết định tắm rửa xong mới đến nhà ăn ăn tối sau đó sẽ đi xin thuốc cảm tại khu vực y tế nhưng mà lúc anh đến nhà ăn nhóm Tào Tả đã nhập bọn với những người khác và cho anh ra dìa nên Oscar đành phải tìm một chỗ khác để ngồi. Tay bưng khay thức ăn mắt nhìn một hồi mới phát hiện ra chỗ trống. Ây! Đó chẳng phải là Hồ Diệp Thao sao! Cho nên Oscar-vừa có chút mệt, liền không ngần ngại tiến đến chỗ Hồ Diệp Thao, dù gì thì cũng coi là có quen biết đi.

"Xin hỏi chỗ này đã có người ngồi chưa?"

Nhóm Hồ Diệp Thao đang có một bữa ăn trầm mặc nghe thấy tiếng người thì đồng loạt ngẩng đầu lên.

"Là cậu!!"

Hồ Diệp Thao không ngờ là Oscar sẽ chủ động đến nói chuyện với bọn họ chưa kịp nói gì thì Cam Vọng Tinh đã xởi lởi nói:

"Anh cứ ngồi đi, ngồi đi, chỗ này chưa có ai đâu!"

Lúc này Hồ Diệp Thao mới phản ứng lại, kéo cái ghế ở bên cạnh mình ra cho Oscar, anh từ từ ngồi xuống bắt chuyện với mọi người.

"Hôm nay mọi người biểu diễn rất hay đó."

Hồ Diệp Thao rất thích được người khác khen ngợi, khi được người khác khen ngợi mà nhất là những người có năng lực khen ngợi cậu đều cảm thấy rất vui, giống như đứa trẻ đem bài kiểm tra 100 điểm về nhà và được bố mẹ khen ngợi vậy. Vì thế cậu cũng không ngần ngại bày tỏ sự ca ngợi với các tiết mục của Oscar.

"Cũng được thôi chứ em thấy mấy bài rap của anh mới ngầu đó!"

"Thật sao!". Tự nhiên lại được người đẹp ca ngợi Oscar thụ sủng nhược kinh không kìm được cười cười.

"Ừm"

Cam Vọng Tinh thật sự không quen một Hồ Diệp Thao cười nhẹ nhàng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, khiến ngươi bạn này cảm thấy thật sai sai mà!

"Thế cậu có thấy bài nhảy của tớ có được không hả, cũng chuyên nghiệp đấy chứ!"

"Cậu á! Rất có khiếu hài hước đấy, nhảy cũng hài như vậy!"

Quả nhiên Hồ Diệp Thao vẫn là Hồ Diệp Thao chỉ chọc ngoáy người khác là giỏi. Cam Vọng Tinh có chút tự ái, thế mà cũng nói cho được, bực tức mà lấy hai cái chân dài của mình đá Hồ Diệp Thao mấy cái dưới bàn!

"Hài thì cũng là động tác cậu dạy thôi!"

"Á, cậu dám đá mình!"

Hồ Diệp Thao bật mood phản công nhưng chân lại không với tới đang định quay qua lấy cái đũa gõ lên đầu cái tên quỷ chết tiệt này thì nhớ ra Oscar vẫn đang ngồi bên cạnh mình liền trừng Cam Vọng Tinh một cái ghi nợ.

"Sao! Chân ngắn không với tới còn trừng mắt với ai!"

"Cậu! Thôi bỏ đi hôm nay gia không tính toán với cậu!''

Hồ Diệp Thao tức mà không làm gì được luôn, nếu không phải có người ngoài đang ở đây thì cậu thề sẽ đập tên này ra bã luôn.

Nhìn bộ dáng tức giận của Hồ Diệp Thao cũng có chút dáng vẻ đáng yêu đó chứ mà Oscar còn cảm thấy cái giọng khi tức giận này có chút giống với người bạn cùng phòng trước kia của anh lúc cáu ngủ. Thực sự từ trên người Hồ Diệp Thao Oscar tìm ra rất nhiều điểm chung với người bạn cùng phòng kia của anh như tóc dài, mùi nước hoa, giọng nói, cách nhảy...nhưng anh vẫn đắn đo không biết có nên hỏi hay không.

"Đúng rồi, Hồ Diệp Thao em thuộc công ty nào vậy?"

"A, em á, Mistar ent. "

"À vậy sao..."

Rõ ràng là rất giống nhưng cậu ấy lại không phải là người cùng công ty của mình thì làm sao mà có thể ở ktx công ty được, càng không thể xuất hiện trong phòng tập nhảy của Shinny season!

"Sao vậy ạ?"

Hồ Diệp Thao thấy sắc mặt Oscar hơi thay đổi, sẽ không phải là chê cậu đến từ một công ty nhỏ không muốn giao lưu nữa chứ!

"Không có gì, tại anh thấy em nhìn hơi quen nên nghĩ em cũng cùng công ty thôi!...nhưng mà không phải."

Từ nãy tới giờ Tỉnh Lung vẫn giữ im lặng không nói câu nào mà nghe họ nói chuyện nhưng mà càng nghe càng cảm thấy Oscar đang cố tình tiếp cận Hồ Diệp Thao mà thôi.

" ...anh thấy em nhìn hơi quen... Bài cũ thế mà cũng lôi ra dùng!"

Trương Hân Nghiêu thấy Tỉnh Lung vừa ăn vừa lầm bầm hai má phồng lên , cái miệng nhỏ mấp máy làm rớt cả thức ăn lên tay. Trương Hân Nghiêu bật cười lấy khăn giấy rồi cầm lấy tay Tỉnh Lung vừa lau vừa hỏi:

"Em lẩm bẩm cái gì vậy?"

Hành động đột ngột này làm Tỉnh Lung bị lên cơn sặc, mặt đỏ ửng vội uống mấy ngụm nước Trương Hân Nghiêu đưa tới mãi mới dừng cơn sặc lại. Quay ra mới thấy ba người còn lại đang nhìn chằm chằm. Phải rồi, nhìn là phải, một tay Trương Hân Nghiêu thì vẫn cầm tay Tỉnh Lung tay còn lại thì cầm cốc nước đưa đến tận miệng Tỉnh Lung, vô cùng tự nhiên mà săn sóc.

"Mọi người sao vậy?"

Hồ Diệp Thao không trả lời Trương Hân Nghiêu, biểu cảm như đã hiểu đưa một ánh mắt ra hiệu cho Cam Vọng Tinh rồi kéo tay Oscar, ba người đi mất dạng.

"...."

" Bọn họ làm sao vậy?"

Bấy giờ Tỉnh Lung mới phát giác ra là bọn họ vẫn đang tay trong tay, anh vội rụt tay mặc kệ phần cơm đang ăn dở quay đầu bỏ chạy để lại một Trương Hân Nghiêu ngơ ngác nhìn bàn tay còn vương chút hơi ấm mà trống không của mình.

Hồ Diệp Thao kéo Oscar đi một lúc mới phát hiện Cam Vọng Tinh không bị "rơi lại" ở đoạn nào rồi. Cậu dừng lại ngó một lúc mà cũng không thấy luôn.

"Cái tên này đi đâu rồi không biết?"

Bị Hồ Diệp Thao kéo đi hơi nhanh nên Oscar hơi bị choáng váng, cơn sốt của anh hình như đang có dấu hiệu nặng hơn, trước mắt mọi thứ bắt đầu mờ đi anh phải tựa vào tường để không bị ngã . Hồ Diệp Thao thấy Oscar tựa vào tường thở gấp vội vàng đỡ lấy anh.

"Oscar anh có bị làm sao không? Oscar, Oscar...!!"

Đầu óc Oscar dần bị cơn sốt bao trùm, cơ thể dần trở nên mệt mỏi, anh vịn vào một bàn tay đang đỡ mình để chống chọi qua cơn choáng váng. Khi Oscar mỡ mắt ra lần nữa một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng áp lên vùng trán nóng rực của mình một chút rồi lại rời đi, Oscar có chút không muốn nhưng lại chẳng còn sức .

"Oscar, anh bị sốt rồi để em đưa anh đến y tế!"

Đứng một lúc Oscar cũng hết váng đầu nhưng cơ thể vẫn mệt dần, có lẽ do hôm nay anh đã hao tổn hết sức lực của mình rồi. Nhưng cũng không thể Hồ Diệp Thao dìu mình đến tận khu vực y tế được, nhìn Hồ Diệp Thao vừa nhỏ vừa gầy như vậy làm sao mà dìu một người trên mét tám chứ.

"Không cần đâu, anh về phòng nghỉ một chút là khỏi thôi k...."

"Không được, bị ốm thành như vậy không uống thuốc thì làm sao mà khỏi! Em đưa anh đến phòng y tế!"

"Thật s..."

Nhưng Oscar chưa nói hết câu thì con người mà anh cho là vừa nhỏ vừa gầy kia đã nhanh gọn cõng anh trên lưng bước nhanh đến phòng ý tế cách đây hai toà nhà.

Oscar :"!!!!"

Xem ra là anh quá khinh thường sức lực của những con người nhỏ bé rồi!

Chẳng mấy chốc Oscar đã được đưa đến phòng y tế, Hồ Diệp Thao ngoài việc hơi thở có chút rối loạn ra thì không có vẻ gì là bị quá sức cả! Sao những người càng nhìn nhỏ bé yếu đuối thì họ lại càng mạnh mẽ thế này!

Đến phòng y tế nhưng lại chẳng có ai trực ở đây cả nên Hồ Diệp Thao trước để Oscar nằm trên giường, cúi người giúp anh chỉnh lại gối đầu, đắp chăn rồi mới đi tìm bác sĩ. Vài sợi tóc vô tình lướt qua mặt Oscar, Hồ Diệp Thao ghé rất gần có thể ngửi được mùi hương trên cơ thể cậu thanh mát và dễ chịu. Gần đến mức hơi thở có chút hỗn loạn của cậu đều quanh quẩn lưu lại trên da Oscar.

Chỉnh gối xong thì cũng có bác sĩ quay lại. Vị bác sĩ trung niên nhìn thấy mình lại có bệnh nhân liền cau mày:

"Mấy cậu thanh niên này mới vào đây được mấy ngày đã năm lần bảy lượt đến phòng y tế rồi. Thật sự là không quý trọng sức khoẻ của mình gì cả!"

Vị bác sĩ tiến đến bên cạnh Oscar giúp anh kẹp nhiệt độ lại hỏi anh một số triệu chứng.

"Hơi sốt một chút nhưng dùng sức quá nhiều nên dẫn đến kiệt sức thôi! Không có gì đáng lo nhưng tôi hỏi này mỗi lần ốm mặt cậu đều đỏ thế kia à? Lúc ốm mặt sẽ đỏ nhưng tôi chưa thất người nào đỏ rực như của cậu cả"

Hồ Diệp Thao quay qua nhìn Oscar , đúng là đỏ rực thật.

Ờ, ờm Oscar chỉ đành gật đầu nói có!

"Dạ, v...vâng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammei