Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: PHÒNG ẢI, PHÒNG AI

  Sau khi kết thúc sân khấu đầu tiên mọi người sẽ được chuyển đến khu KTX mới để thuận tiện cho việc ghi hình các hoạt động thường ngày của các thục tập sinh, nơi này được chia ra thành rất nhiều phòng, có phòng hai người, phòng 4 người, phòng tám người, phòng mười người và phòng mười hai người. Vì kết cấu các phòng khác nhau cho nên việc chọn phòng này cũng có quy định riêng.


   Các học viên sẽ được phát đậu và số lượng nhiều hay ít sẽ phụ thuộc vào học viên đó đang thuộc lớp nào, lớp A sẽ được năm viên, lớp B ba viên, lớp C hai viên và lớp F là một viên. Vậy viên đậu này rốt cuộc để làm gì? Nó dùng để thực hiện trao đổi vật phẩm trong Chuang thay cho tiền tệ và với hôm nay nó sẽ quyết định xem ai sẽ là người được chọn phòng trước, người chọn trước đương nhiên sẽ chọn được phòng hai người ít ỏi. Các thực tập sinh phải hợp thành các nhóm và góp đậu lại , nhóm nào đủ góp đủ mười viên đậu trước sẽ được qua cửa để vào trọn phòng. Nghe thì có vẻ dễ dàng nhưng thật ra là không, ngoại trừ học viên lớp F không có sự lựa chọn nào khác ngoài cống hiến hết đậu ra thì những người khác sẽ phải đắn đo mình nên bỏ bao nhiêu đây vì nếu dùng hết rồi sẽ không vòn gì để đổi lấy vật phẩm hàng ngày.


   Ngay khi hiệu lệnh bắt đầu của chương trình ban ra tất cả hơn chín mươi con người nháo nhào đi góp đậu, hiện trường xảy ra có chút hỗn loạn nhưng đối với Oscar thì chuyện này lại có chút đơn giản. Chưa đầy năm phút sau nhóm đã có nhóm đầu tiên được đi vào, nhóm bao gồm Oscar, Cealan, Kaz, Mika, ... rất thành công chọn được phòng ưng ý-phòng hai người. Phòng rộng rãi, không gian chỉ có hai người sinh hoạt vô cùng thoải mái lại còn có phòng tắm riêng. Đối với một con người ưa sạch sẽ như Oscar đây chính là một sự hạnh phúc. Oscar ở phòng 202 cùng với Cealan càng tuyệt hơn vì họ đã sớm thân quen nhau, Oscar lại có thể nói Tiếng Anh vừa có thể dạy Tiếng Trung cho Cealan , nói chung công cuộc tìm phòng hôm nay của anh diễn ra vô cùng mỹ mãn, chỉ là anh cảm thấy minh dường như đã bỏ quên gì đấy thì phải!


  Một lúc sau các nhóm khác cũng dần tiến vào tìm phòng nhưng lợi thế của những người đến sau thì ít hơn, phòng hai người cũng hạn chế hơn. Khi Oscar đang sắp xếp đồ đột nhiên từ phía cửa một thiếu niên chân dài bước vào, lúc này Oscar mới nhớ ra là mình đã quên mất cái gì. Anh đã bỏ quên người anh em Châu Kha Vũ trong lúc gom đậu rồi, vốn là đã hứa sẽ ở cùng phòng với nhau nay Oscar đã chọn được phòng hai người ở cùng với Cealan, làm gì còn chỗ cho Châu Kha Vũ.


  ''Oscar, phòng này mấy người rồi...''


  Thật ra Châu Kha Vũ tâm đã hóa đá khi mà thấy Cealan đứng trong phòng rồi nhưng cậu vẫn không cam lòng, đã bị rớt xuống lớp F thì chớ lại còn bị người anh em của mình lãng quên.


  ''Why man? Tại sao chứ?''


  ''Sorry man, anh không cố ý quên chú đâu!!''


  ''Tại sao lần nào cũng vậy chứ? Em không biết, em sẽ ngủ trên sàn!!!''


  Nhìn thấy Châu Kha Vũ như vậy trong thâm tâm Oscar cảm thấy vô cùng tội lỗi cho nên Oscar quyết định chuộc lỗi bằng cách cùng Châu Kha Vũ đi tìm phòng, nói cùng cậu đi tìm phòng chứ thật ra đi xem các học viên khác tìm phòng là chính. Lúc thấy nhóm Hồ Diệp Thao đi vào phòng 801 Oscar cũng muốn qua xem một chút nhưng lại bị Châu Kha Vũ kéo đi nên chẳng làm gì được , thôi thì giải quyết xong người anh em này thì đi hỏi thăm sau vậy!


  Hơn một tiếng sau rốt cuộc mọi việc cũng đâu vào đấy, ai cũng có phòng rồi sắp xếp đồ đạc. Cam Vọng Tinh đi giữa ba con người mặt nặng nề tâm sự mà vô cùng khó hiểu, cậu hết quay qua người này lại nhìn sang người kia và rõ ràng là ai cũng mang tâm trạng riêng, mọi người đã trầm mặc cả buổi rồi chưa có ai nói với ai câu gì, Cam Vọng Tinh thật sự chịu hết nổi cái không khí này giữa bọn họ.


  ''Mọi người rốt cuộc bị làm sao vậy hả!? Suốt cả một ngày hôm nay không ai nói với ai câu gì luôn!''


  Đáp lại sự thắc mắc của Cam Vọng Tinh là ba tiếng thở dài thườn thượt. Tỉnh Lung vừa muốn quay đi lại bắt gặp ánh nhìn của Trương Hân Nghiêu vội vàng quay người ra ngoài né tránh mà Trương Hân Nghiêu nhận được phản ứng như vậy trong lòng buồn bực cũng bỏ đi nơi khác. Trong phòng chỉ còn lại Cam Vọng Tinh và Hồ Diệp Thao, lúc này bọn họ cũng tinh ý phát hiện ra giữa Tỉnh Lung và Trương Hân Nghiêu có gì đó không đúng, mới hôm trước vẫn còn thân thiết trước bàn dân thiên hạ mà hôm nay lại lạnh nhạt nhau rồi. Hồ Diệp Thao hỏi Cam Vọng Tinh:


  ''Hai người bọn họ cãi nhau à?''


  ''Mình còn đang muốn hỏi cậu đây! Còn cậu ấy!''


  ''Mình, mình thì làm sao chứ.''


  Lại còn làm sao ! Cam Vọng Tinh thật muốn gõ lên cái đầu kia một cái , thật là chán không muồn nói nữa.


  ''Hồ Diệp Thao này trước giờ trong lòng cậu có việc gì đều viết ở trên mặt hết mình còn không biết hay sao, mình là bạn cậu sao có chuyện gì cũng dấu''


  Hiếm khi Cam Vọng Tinh mới bày tỏ tình cảm bạn bè anh em thân thiết thật khiến người khác cảm động nhưng trong mắt Hồ Diệp Thao thì Cam Vọng Tinh chỉ là một con người đơn thuần tốt bụng, đôi khi phải nói là ngây ngô làm sao mà cậu ấy hiểu được nỗi niềm của mình đây. Hey nhưng dù gì cậu ấy cũng đã nói như vậy mình cũng nên bày tỏ chút cõi lòng không thì thật không xứng với tình bạn này! Vì vậy, Hồ Diệp Thao liền đem hết chuyện tối hôm qua ra nói với Cam Vọng Tinh.


  ''Vậy đó, mình cũng không biết Oscar có phải 'hoàng' không nữa. Anh ấy đã cứu mình mấy lần đến lời cảm ơn mình còn chưa nói mà đã nghi ngờ anh ấy rồi. Cậu nói xem có phải mình hơi tồi không?''


  ''Khoan đã, Oscar là 'hoàng' á?''


 Nhắc đến vấn đề này là thấy phiền lòng, dù tiếp xúc với Oscar chưa nhiều nhưng những ấn tượng đầu mà Oscar đem lại vô cùng tốt đẹp chưa kể anh là ân nhân của cậu nữa, bây giờ cậu giống như đang nghĩ xấu về người ta vậy.


  ''Mình cũng không chắc nữa nh...''


  ''Ý cậu là 'hoàng' trong 'hoàng tử' á, chà nghe nói Oscar đến từ Brazil đó, vậy ảnh là hoàng tử Brazil à, thế thì tốt mà có gì mà cậu phải xoắn''


  Biết ngay là sẽ như vậy mà, Hồ Diệp Thao thẳng tay gõ một cái lên đầu Cam Vọng Tinh, thật là chẳng tâm sự được gì với con người này!!!


  ''Á, sao cậu dám đánh lên đầu mình! ''


 ''Đánh cậu là đúng rồi tên ngốc này, cậu có biết 'hoàng' là gì không mà 'hoàng tử' với thái tử hả?''


  Cam Vọng Tinh cũng cảm thấy mình bị xỉ nhục thì vô cùng không vui, liền cầm một cái gối ném về phía mặt tiền của Hồ Diệp Thao nhưng phát đầu tiên đã hụt càng làm sự sục sôi trong lòng Cam Vọng Tinh tăng lên, cậu ném hết tất cả các loại gối về phía Hồ Diệp Thao.


  ''Mình không biết thì đã sao, mắc cái gì cậu đánh mình!''


  ''Kẻ ngốc thì đáng bị đánh, cậu-Cam Vọng Tinh chính là một kẻ ngốc chính hiệu!''


  ''Cậu mới ngốc, đồ nấm lùn!''


  ''CẬU GỌI AI LÀ NẤM LÙN!!! Đồ răng khấp khểnh!!!''


  Hồ Diệp Thao vừa điên cuồng tránh né 'đạn gối' từ phía ' kẻ địch' vừa không ngừng khẩu chiến , cậu một câu tôi một câu không ai nhường ai làm náo loạn hết cả phòng. Hết gối để ném Cam Vọng Tinh không biết từ đâu lôi ra một cái nệm ngồi thiền thêu hoa sen ở giữa ném về phía Hồ Diệp Thao, lần này Hồ Diệp Thao đã không né được cú ném đến từ một sinh viên trường đại học thể thao, một cú ném mạnh và chuẩn xác ngay trán cậu khiến cậu theo quán tính ngã ngửa ra phía sau. Cam Vọng Tinh thấy Hồ Diệp Thao bật ngửa ra sau mà phía sau đang là cánh cửa nếu ngã đầu Hồ Diệp Thao sẽ đập trực tiếp vào đấy, cậu vội lao đến nhưng khoảng cách quá xa đã không còn kịp nữa rồi! Thôi thì xin lỗi người bạn hiền tôi không có cố ý!


  Oscar sau khi sắp xếp xong hành lý trong phòng liền muốn đi xem mọi người thế nào, đi qua phòng 801 anh lại nghe thấy tiếng ồn giống như có người ném đồ kèm theo đó là những tiếng cãi nhau ỏm tỏi. Đây chẳng phải là phòng của Hồ Diệp Thao sao, vì vậy Oscar đem theo sự tò mò mở cửa định bước vào, cửa vừa mở ra còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy một thân hình nhỏ bé chuẩn bị ngã ngửa về phía mình. Oscar nhanh tay đỡ lấy Hồ Diệp Thao vào lòng. Bởi vì cậu ngã quá mạnh mà anh lại đỡ trong bất ngờ cho nên nhất thời không đủ lực thành ra dù đã đỡ được Hồ Diệp Thao trong lòng an toàn nhưng cả hai vẫn bị ngã xuống sàn.


  Cảm nhận được có người đỡ mình nên ngay khi ngã đè lên người kia Hồ Diệp Thao đã nhanh chóng đứng dậy nhưng dù vậy vẫn khiến Oscar bị đau một chút, anh mới hết cơn sốt cả người vẫn còn ê ẩm cho nên dù ngã không mạnh thì vẫn bị đau hơn bình thường. Mà Hồ Diệp Thao vừa thấy người kia là Oscar vội vàng kéo anh dậy lập tức xin lỗi.


  ''Em xin lỗi, em xin lỗi, anh không bị làm sao chứ có bị đau ở đâu không.''


  Oscar nhìn bộ dáng lo lắng cầm tay mình lật qua lật lại của Hồ Diệp Thao liền cảm thấy vui vẻ trên người chẳng còn tý đau đớn nào, anh vuốt lại đám tóc mái vì cú ngã ban nãy mà lộn xộn hết lên của cậu, vừa cười vừa nói:


  ''Anh không sao, lần sau nhớ đi đứng cẩn thận mới hai ngày mà đã bị ngã ba lần rồi.''


  Lúc này bạn Cam Vọng Tinh mới vội vàng lao đến .


  ''Cậu không làm sao chứ?''


  ''Cậu còn hỏi à? Ném cái gì không biết!''


  ''Ai mà biết cái nệm thiền kia mạnh vậy, có lẽ là do sức mạnh của Phật pháp chăng?''


  Hồ Diệp Thao thật là không muốn đôi co với một tên ngốc chính hiệu như này.


  ''Hừ!Mình không muốn nói chuyện với cậu nữa. Oscar chúng ta đi thôi!''


  ''Ai mà muốn nói với cậu! Đi đi, tất cả đều đi đi đừng có mà về cái phòng này nữa!!!''


  Tất cả đều là kẻ đáng ghét trong mắt Cam Vọng Tinh, khiến cậu buồn lòng mà đã buồn lòng thì cậu lại muốn hát. Cam Vọng Tinh đi đến túi hành lý của mình lôi ra một cái mic có loa đi kèm bật nhạc hát bài ''Đánh mất em'' của Tỉnh Lung. Đúng lúc này Tỉnh Lung quay về nghe thấy Cam Vọng Tinh hát mà không dám nhận đây là bài hát của mình, anh đi đến giật cái băng đô trên đầu Cam Vọng Tinh xuống tắt luôn nhạc đi.


  ''Đừng có mà bôi xấu bài hát của anh!''


  Cam Vọng Tinh cau mày lấy lại băng đô , bật lại nhạc.


  ''Em không biết, em cứ hát đấy...anh~ sẽ đợi em~ ở ngã tư đường tiếp~ theo dù không đợi được cũng~ không~ hề~ gì~~''



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammei