Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 24:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 24: "CHUANG TO-GATHER GO" (1)

 Kết thúc buổi công diễn một ai nấy điều mang một thân mệt mỏi quay lại phòng, lần này cuộc chạy đua đã thực sự bắt đầu họ không còn thời gian ngơi nghỉ nữa, vì ngay ngày mai thôi nhiệm vụ bài hát chủ đề sẽ được công bố. Việc ai trở thành center của bài hát chủ đề luôn là một cuộc tranh đấu nhỏ trong một cuộc thi lớn, thường thì ai đã nắm trong tay vị trí center trong bài hát chủ đề cũng có nghĩa là họ đã nắm trong tay 90% debut với vị trí center của nhóm. Bởi vì center sẽ được đứng trên đỉnh, trung tâm của cả bài hát, trong nhiệm vụ này ngoại trừ center những người xếp sau dường như trở nên mờ nhạt hơn bao giờ!

 Cam Vọng Tinh cùng Hồ Diệp Thao sóng vai quay về phòng, cả hai đều vô cùng mệt mỏi, bao nhiêu ngày luyện tập căng thẳng mới hoàn thành xong công diễn 1 coi như là hoàn mỹ ấy vậy mà một chút không gian để nghỉ ngơi cũng không có, ngày mai đã phải bắt đầu bài hát chủ đề rồi. Cả hai không hẹn cùng nhau thở một hơi thật dài.

 "Đúng rồi, Hân ca với Lung ca vẫn chưa quay lại sao? Này, đi xe..."

 Lời còn chưa nói hết Hồ Diệp Thao quay ra đã thấy Cam Vọng Tinh ngủ từ lúc nào, dáng ngủ vô cùng tùy tiện, thật là phá hủy hết cái dáng người cao ráo trời ban. Hồ Diệp Thao chỉ biết trợn trắng mắt khinh thường cái tên vô tâm vô phế này, cậu đứng dậy rời khỏi phòng đi đến phòng y tế muốn tìm Trương Hân Nghiêu và Tỉnh Lung nhưng vừa đi được nửa đường lại thấy Oscar đi từ phía trước đi tới trong tay còn cầm một cái lọ gì đấy. Ban đầu cậu cũng chỉ tính chào hỏi qua rồi thôi nhưng rõ ràng Oscar đang muốn cùng cậu nói chuyện, mục đích vô cùng rõ ràng, Oscar vừa mang theo nụ cười vừa bước về phía Hồ Diệp Thao.

 "Thật may quá, đang tính đi tìm em."

 Hồ Diệp Thao ngạc nhiên nhìn Oscar.

 "Có chuyện gì sao ạ?"

 "Cầm lấy cái này đi."

 Oscar đặt lên tay cậu một cái lọ thủy tinh nặng trịch, nhìn qua bên trong như là mứt hoa quả hay ô mai gì đấy.

 "Anh thấy giọng em hơi khàn, mỗi ngày buổi sáng ngậm một viên sẽ không bị khản giọng nữa. Cuộc thi còn dài đừng để mình bị đau họng sẽ không tốt cho giọng hát."

 Nghe những lời này cậu mới vô thức đưa tay lên cổ, vốn đến đảo thời tiết có hơi lạnh hơn bình thường cổ họng thật sự có chút khó chịu nhưng từ trước đến nay cậu chưa từng để ý những điều nhỏ nhặt này. Đột nhiên nhận được sự quan tâm của người khác khiến cậu có chút thụ sủng nhược kinh.

 "A...cảm ơn anh nhé."

 "Anh mới là người phải nói cảm ơn em mới đúng."

 " Hả?"

 "Cảm ơn lời động viên ban nãy của em nhé!"

 Nhìn thẳng vào đôi mắt Oscar lúc này sự dịu dàng không hề che dấu, đôi mắt trong sáng lấp lánh dưới ánh đèn, Hồ Diệp Thao trong một khoảnh khắc đã không kìm lòng được mà nhìn lâu thêm một chút, lời nói trôi chảy đến bên miệng lại ngập ngừng.

 "C..cũng không...có gì, ạ!"

 Đột nhiên Oscar lại vươn tay chạm lên tóc Hồ Diệp Thao, làm động tác muốn xoa đầu cậu.

 "Được rồi, nhớ nghỉ ngơi cho tốt."

 Nói rồi quay người đi mất bỏ lại ai kia ngỡ ngàng, ngơ ngác, xém chút bật ngửa đứng ngây ngốc trên hành lang.

 Oscar cũng không ngờ mình lại làm ra hành động xoa đầu người ta như thế, chỉ là ban nãy Hồ Diệp Thao quá dễ thương, anh thật không kìm lòng nổi mới xoa đầu cậu. Khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy cứ chăm chú nhìn anh lâu như vậy thì làm sao mà một người Không – có -nghị-lực như Oscar làm sao có thể chống đỡ được. Anh đã có tỏ ra mình thật bình tĩnh rồi nhưng trong tâm vẫn là loạn như cào cào. Mái tóc thật mềm, biểu cảm lúc anh xoa đầu cũng dễ thương nữa... A, thật sự muốn tự cho mình một cái tát thức tỉnh, trong một thời gian ngắn mà Oscar lại cứ không ngừng nghĩ đến hai thằng đàn ông thế này. Anh đã bắt đầu nghi ngờ xu hướng tính dục của bản thân rồi, làm sao mà anh biết được mình cong hay thẳng, trước giờ anh còn chưa yêu đương cũng chỉ từng cảm nắng một vài cô gái! Nhưng những năm sống ở Brazil Oscar đã gặp không biết bao nhiêu người đồng tính, cũng từng có bạn thân là gay nhưng chưa bao giờ anh nghĩ mình có cảm tình với bất kỳ ai trong họ!

 Cũng có thể do cậu bạn cùng phòng kia cùng Hồ Diệp Thao trùng hợp lại cùng mang vẻ đẹp phi giới tính mới khiến anh nhầm lẫn chút thôi, trên cuộc đời này ai mà không yêu cái đẹp phải không nào. Nghĩ đến đây tự nhiên Oscar cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít, anh tự dặn mình không thể cứ nghĩ đến hai người bọn họ nữa, nếu không anh sẽ biến thành một kẻ biến thái mất!


 Chỉ đúng một đêm nghỉ ngơi, 9 giờ sáng ngày hôm sau tất cả các thực tập sinh đều có mặt tại sân bóng rổ-nơi họ được công bố nhiệm vụ công diễn một lần trước. Một đám con trai lê thân tàn mệt mỏi nghe theo sự an bài của đạo diễn lần lượt đi tới chỗ ngồi của mình, có người vừa ngáp dài ngáp ngắn vừa than vãn.

 "Thực sự không thể nghỉ ngơi một ngày sao? Dù gì tập đầu cũng còn lâu nữa mới công chiếu sao? Thật là mệt mỏ, ai mà chịu được!"

 Thật không may những lời này lại đến tai đạo diễn đang đứng gần đấy, người kia lập tức nhận chỉ trích.

 "Mệt! Ở đây có ai mà không mệt! Không muốn mệt mỏi thì về nhà. Cậu nghĩ như vậy đã không chịu được  vậy những người trong tổ chương trình ngày đêm làm việc đuổi theo các cậu thì sao. Cậu có biết có bao nhiêu người phải thức suốt đêm hôm qua để làm việc trong khi các cậu còn nghỉ ngơi không? Chưa nổi tiếng đang mang bệnh ngôi sao!"

 Cậu trai kia có phần chịu hết nổi đang tính đứng lên phản bác lại bị người bên cạnh kéo lại.

 "Cậu điên à sao lại đi gây chuyện với đạo diễn!"

 Người kia ấm ức nhưng cũng chỉ có thể mang cục tức này nuốt trôi xuống mà thôi, một minh tuyến 18 lấy gì ra để chống lại một đạo diễn vừa quyền lực vừa nổi tiếng.

 "Tất cả đã tập trung hết chưa? Bắt đầu quay đi!"

 Bắt đầu đếm ngược 10 giây lên hình ai nấy cũng sốc lại tinh thần chỉnh trang lại trang phục, đầu tóc. Nhưng Hồ Diệp Thao lại khác, cậu chính là một người ngủ thì dễ nhưng tỉnh lại khó, mặc dù đã thứ dậy từ 2 tiếng trước nhưng đến bây giờ cậu vẫn một mực ngái ngủ, trông cực kỳ không có tinh thần. Do ngái ngủ tinh thần uể oải Hồ Diệp Thao không hề biết Oscar đã ngồi xuống cạnh mình từ bao giờ.

 Từ trong đám người phải bon chen lắm Oscar mới có thể ngồi xuống vị trí này, nhìn bộ dạng ngái ngủ của Hồ Diệp Thao mà xém nữa anh đã bật cười, đôi mắt nhỏ dần dần khép lại, cái đầu rủ xuống, trông như sắp ngủ đến nơi.

 "5, 4, 3,...."

 Thấy sắp bấm máy tới nơi Oscar vội lay lay Hồ Diệp Thao nhưng sợ kinh động đạo diễn khó tính nên anh không dám ra tay mạnh. Tất nhiên là lay nhẹ như vậy làm sao mà con sâu ngủ Hồ Diệp Thao có thể tỉnh lại được, có khi cậu đã ngủ say luôn theo tiếng đếm của đạo diễn rồi.

 Anh vội lôi từ trong túi áo ra một viên kẹo, đây chính là bảo bối nhỏ tuy vị có hơi đắng nhưng cực kỳ hữu dụng trong việc giữ tỉnh táo. Oscar nhanh tay bóc vỏ kẹo nhét viên kẹo vào miệng Hồ Diệp Thao. Bạn học Hồ không biết đang lang thang trong miền ký ức nào lại có một vị đắng xâm lấn khoang miệng, thật là kinh khủng!. Cậu lập tức mở mắt, mày nhăn tít lại theo phản xạ muốn nhổ cái thứ đắng ngắt trong miệng ra, trên đời này thứ Hồ Diệp Thao ghét nhất là cafe, thuốc và cái thứ đắng ngắt này!

 Biết thể nào cậu cũng lập tức nhả kẹo ra Oscar đã thủ sẵn một tờ giấy ăn, sẵn sàng đón lấy viên kẹo bị vất bỏ kia.

 Sau khi nhổ được viên kẹo chết tiết tiệt kia ra khỏi mồm thì Hồ Diệp Thao đã tỉnh ngủ vừa vặn đạo diễn hô băt đầu, cậu giật mình ngồi ngay ngắn lại nhưng cũng không quên quay qua tìm thủ phạm. Là ai, là tên nào! Quay qua trái một cái đã tìm thấy ngay thủ phạm, vật chứng hãy còn rành rành trên tay.

 Oscar đang tính cất cục giấy bọc kẹo vào túi áo thì đã bị Hồ Diệp Thao nhìn thấy, cánh tay có chút khựng lại, nói sao nhỉ...ánh mắt của Hồ Diệp Thao khá là...không thân thiện cho lắm! Oscar chỉ có thể mất tự nhiên mà nhìn đi nơi khác, giả vờ như cái gì mình cũng không biết.


 "Các chàng trai, bài hát chủ đề đến rồi đây..."

 Họ được xem hai phiên bản của bài hát chủ đề, một là bản tiếng Trung và thứ hai là bản tiếng Anh, nhiệm vụ của họ là phải hoàn thành cả hai phiên bản. Nghe đến đây đã không ít thực tập sinh bắt đầu cảm thấy không chịu nổi, nhiệm vụ này thật sự khó khăn với những thực tập sinh ngoại quốc khi vừa phải nhớ lời tiếng Anh vừa nhớ lời tiếng Trung, chưa kể tiếng Trung thật sự khó phát âm với người ngoại quốc. 

 Sau khi kết thúc nhiệm vụ bài hát chủ đề họ sẽ được đánh giá xếp lớp lại một lần nữa, cũng có thể coi là một cơ hội cho những thực tập sinh lớp B, C, F và thách thức cho các thực tập sinh lớp A, liệu họ có giữ được vị trí của mình hay không! 

 Lời khó thì cũng thôi đi, mắc cái gì vũ đạo cũng khó như vậy, vừa khó vừa nhanh vừa mạnh, tập nhảy mà giống như huấn luyện giảm cân thì đúng hơn. Mới ngày đầu tiên mà như muốn đòi mạng con nhà người ta vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammei