Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối cùng, sau bao lâu chờ đợi, Trương Gia Nguyên cũng sắp tiến vào được hang ổ của Old Brick.

Nằm trong tầng tầng lớp lớp rừng rậm, ngự tại một khu đất tư nhân rộng lớn, khó có thể nhìn thấy điểm dừng. Căn cứ của bọn họ xây kiên cố như thế, lại lồng lộn giữa một khoảng đất hoang vu, hệt như một lâu đài nổi bật giữa sa mạc. Dù vậy, với bản chất của Old Brick, tất sẽ có cạm bẫy dày đặc. Bọn họ tự tin lại ngạo mạn như thế, đương nhiên là có lý do.

Gã Lâm lái chiếc xe tải đi đầu, kéo theo những chiếc xe khác chứa đầy những thùng hàng vũ khí. Trương Gia Nguyên ngồi bên ghế phụ, lặng lẽ quan sát cả quãng đường. Dòng xe nối đuôi nhau mà đi theo tuyến đường ngoằn ngoèo của gã Lâm, hệt như trò chơi Apple Warm huyền thoại. Rõ ràng là con đường rộng lớn thế kia, bọn họ lại nhất quyết đi theo một hàng.

Với tình hình này, sẽ mất rất nhiều thời gian để quân đội có thể tiến vào bên trong. Lượng quân của ta cũng phải đủ nhiều để bao phủ hết cả khu vực, như vậy mới đảm bảo không để một con chuột nào thoát ra.

Chiếc xe tải dừng trước một cánh cổng lớn, xung quanh đều là hàng rào kiên cố cao mấy trượng. Trương Gia Nguyên yên lặng quan sát, thầm đánh giá, không thể leo vào được, quá nguy hiểm, chỉ có thể ra vào bằng cổng lớn, nếu không được thì chỉ còn cách phải phá tường.

Từ bên ngoài đến cổng vào mất tận 20 phút. Trương Gia Nguyên nhìn đồng hồ trên tay, cau mày, nơi đây rộng đến cỡ nào thế.

"Tiểu Nguyên! Lại đây!"

"Vâng!"

Mọi người đều xuống xe, bắt đầu kiểm tra danh tính. Tất cả đều phải đảm bảo rằng không ai mang theo thứ gì khác thường trong người.

Để an toàn nằm vùng, Trương Gia Nguyên chỉ mang theo một vài vật dụng phòng thân nhất định, tất nhiên là không thể thiếu thiết bị liên lạc. Vài ngày trước khi đến đây, cậu đã lén bỏ chúng vào một trong những thùng vũ khí. Như vậy, bọn họ tạm thời sẽ không thể phát hiện ra ngay đượ, nhưng bù lại, không có vũ khí phòng thân càng đẩy cậu vào thế nguy hiểm.

Tên lính canh bắt đầu kiểm tra từng người, họ mang những gương mặt vô cùng dữ tợn, như thể muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Đến lượt Trương Gia Nguyên, cậu cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, lại bày ra dáng vẻ yếu ớt sợ hãi, càng lu mờ càng tốt. Làm việc cật lực mấy ngày, làn da trắng của cậu đã ngả màu không ít, lúc này cũng có thể nói là hóa trang thành công.

Thuận lợi vượt qua khâu kiểm tra nghiêm ngặt, Trương Gia Nguyên chẳng thể thả lỏng được bao nhiêu. Bởi vì nơi ở bên trong thật sự rất đặc sắc. Hệt như một quốc gia thu nhỏ cùng với những luật lệ và chế độ của riêng nó. Ngoài việc nơi đây khá vắng vẻ và âm u, cậu có thể cảm nhận được có ai đó luôn túc trực theo dõi nhất cử nhất động của mình.

Một tòa nhà cao lớn được vây quanh những tòa nhỏ thấp bé, nhìn qua cũng đoán ngay được vị đứng đầu kia có thể ở đâu. Nếu là như thế thì Lâm Mặc có thể đang được giam giữ ở nơi nào đây?

Trương Gia Nguyên đi theo sau lão Lâm, lặng lẽ ghi nhớ từng con đường mà bọn họ đi qua. Tại một nơi hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới bên ngoài thế này, cảm giác như thể đang ở một thế giới khác. Những quy luật và con người cũng không tránh khỏi có sự khác biệt. Một quốc gia trú ngụ sâu trong rừng, thịnh vượng và phồn vinh, hệt như thế giới thần tiên trong truyện cổ tích. Và tất nhiên thế giới thần tiên này không dành cho trẻ nhỏ.

Bọn họ bước vào một căn phòng lớn đầy ánh sáng. Với kiến trúc đầy chi tiết và xa xỉ, có thể thấy chủ nhân của nơi này rất có mắt thẩm mỹ, lại không hề tiếc tiền mà chăm chút rất tận tình. Nhìn những chi tiết trên trần nhà khiến Trương Gia Nguyên cảm thấy thật chóng mặt, trông chúng có khác gì là kính vạn hoa, những chi tiết cứ quay vòng và dày đặc, cho thấy sự nỗ lực đáng sợ của người tạo ra chúng. Cả khung cửa sổ cũng là những lăng kính màu mè, thật khác với tưởng tượng của cậu về căn cứ của tổ chức mafia khét tiếng. Bởi cậu nghĩ rằng, chúng hẳn phải âm u lạnh lẽo, chứ không phải tràn ngập ánh sáng như nơi này.

Ai mà ngờ, bên dưới sự xinh đẹp và nhã nhặn của nơi đây chính là những đôi bàn tay đã nhuốm máu đỏ thẫm, mãi mãi chẳng thể rửa sạch được. Cậu nghiến răng, những đồng đội và người vô tội đã ngã xuống vì Old Brick, món nợ đó cậu chắc chắn sẽ thay bọn họ thanh toán từng thành viên một của tổ chức này.

...

Không bao lâu sau, một bóng người có chiều cao khiêm tốn bước vào phòng. Hắn đeo một cặp kính đen loại tròn, thoạt nhìn như một vị thầy bói đầy xảo quyệt. Chậm chạp ngồi xuống ghế, hắn dùng cặp chân ngắn của mình gác lên chiếc ghế nhỏ trước mặt, cả người ngả ra sau đầy tận hưởng. Tên trợ lý bên cạnh như một thói quen, vội vàng đặt điếu xì gà lên bàn tay đầy thịt, núng nính mỡ của hắn. Rít một hơi dài, hắn thong thả phả ra một làn khói trắng mang theo thứ mùi hương khó chịu đặc trưng của khói thuốc. Trương Gia Nguyên vô thức cau mày.

"Ai đây? Gương mặt mới à?" Lão đung đưa điếu xì gà trên tay, lắc lắc đôi chân ngắn, hất cằm về phía cậu.

Lão Lâm gật đầu, vô cùng vui vẻ đáp: "Là lính mới, rất thông minh lanh lợi. Tôi còn đang suy nghĩ, cậu ta làm việc với tôi có phải đang lãng phí tài năng hay không?"

"Giỏi vậy sao? Trông gương mặt cũng tuấn tú đấy." Tên lùn hạ kính xuống, quan sát Trương Gia Nguyên một lượt rồi nhận xét. Ánh mắt của hắn chẳng hiểu sao lại khiến cậu khẽ rùng mình, vô thức cúi người chào hỏi.

"Dáng người cũng không tệ." Hắn mỉm cười, phần nếp nhăn vì thế mà hiện rõ. Trương Gia Nguyên cố chịu đựng ánh nhìn của hắn, nặn ra một nụ cười. Dù thân thể có cường tráng mạnh mẽ đến đâu, gương mặt của Trương Gia Nguyên vẫn luôn mang một vẻ ngây thơ đến lạ. Mỗi khi cười, phần thịt mịn màng hai bên má lại vì thế mà được nâng cao, hệt như một đứa trẻ.

"Nhóc à, cậu có muốn làm việc ở đây không?" Hắn niềm nở hỏi. "Ta đảm bảo nhóc sẽ được sống sung sướng. Đúng không?"

Lão Lâm hắng giọng đáp lời: "Chuyện này, thưa ngài..."

"Tôi không hỏi ông, tôi hỏi cậu ta."

Trương Gia Nguyên có chút ngạc nhiên. Đây là một cái bẫy hay là cơ hội mà ông trời ban cho cậu đây?

Cậu rơi vào đắn đo trong giây lát. Xét đến mục đích của kế hoạch ban đầu là nằm vùng và giải cứu Lâm Mặc càng sớm càng tốt. Nếu không chớp lấy thời cơ ngay thì có thể sẽ chẳng còn con đường nào khác. Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp.

Thế là, cậu tỏ vẻ ngờ vực, vô cùng khiêm tốn đáp: "Thưa ngài, tôi rất sẵn lòng. Tuy nhiên, tôi chỉ là một tên tiểu tốt sợ rằng sẽ không xứng làm việc dưới tay ngài."

"Không cần phải lo lắng đâu. Không cần phải lo lắng!" Hắn xua tay, nụ cười trên môi càng quái dị: "Ta chắc chắn rằng khả năng của nhóc đáp ứng được mong đợi của ta."

Trương Gia Nguyên cười gượng, có trời mới biết cậu chịu đựng thế nào trước dáng vẻ kì quái của hắn. Gắng gượng một chút, tất cả là vì Lâm Mặc.

Đã gần một tuần từ khi Lâm Mặc bị giam lỏng. Trong căn phòng giản dị chỉ có một người duy nhất là cậu, ngoài việc ngồi yên một chỗ ra, cậu chẳng có ý định làm việc gì khác. Ngày ngày đều có người đến đưa cơm, nhưng hầu như cậu đều không đụng đến. Từ lúc bị bắt, Lâm Mặc đã có một linh cảm mạnh mẽ rằng bản thân sẽ chẳng thể nào thoát khỏi đây toàn mạng.

Là một chân sai vặt của Diệp Hạo Nhiên, luôn phải đương đầu với mạo hiểm, cậu đã luôn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Khi không thể liên lạc với cậu, chắc chắn quản lý Diệp ít nhiều cũng đã đoán được tình trạng nguy cấp hiện tại.

Không phải Lâm Mặc đang tự đánh giá cao bản thân, chỉ là người có thể nắm thóp được cậu rất ít, phát hiện ra hành tung của cậu rồi bắt giữ lại càng khó hơn. Vì thế, chủ mưu của chuyện này hẳn là không hề tầm thường. Đã gần một tuần trôi qua, hắn lại không hề có ý định lộ diện. Vì thế, tuyệt thực cũng là một cách dụ hắn xuất hiện. Dù sao thì cậu cũng đang có giá trị, nếu không thì hắn đã thủ tiêu cậu ngay từ đầu rồi.

Lâm Mặc yên lặng ôm chân ngồi trên giường, chờ đợi con mồi đến. Cánh cửa im lìm đằng kia đã như thế từ khi cậu đến đây, như một thử thách xem ai kiên nhẫn hơn ai.

Momo, chúng tôi đã mang bữa sáng đến cho cậu. Mau ăn đi!

Một âm thanh từ trên trần nhà như thường lệ truyền đến. Là từ người vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của cậu trong căn phòng này mấy ngày nay. Momo chính là danh xưng của cậu trong thế giới ngầm.

Không ăn.

Lâm Mặc thản nhiên đáp, cậu như một đứa trẻ cứng đầu, ngồi yên chẳng buồn nhúc nhích.

Momo. Chúng tôi nghĩ rằng cậu đủ thông minh để đưa ra quyết định nào có lợi cho mình.

...

Cậu nghĩ chúng tôi không biết được điểm yếu của cậu?

...

Chúng tôi biết cậu nắm giữ rất nhiều thông tin đáng giá. Vì thế, chắc chắn ông chủ của cậu đang cố gắng cứu cậu ra khỏi đây. Nhưng Momo à, cậu phải hiểu rằng, sẽ chẳng thể nào thoát khỏi nơi này đâu. Cả người đến cứu cậu cũng thế. Sự cứng đầu của cậu có thể làm liên luỵ đến người khác. Nếu cậu ngoan ngoãn thì chúng tôi sẽ xem xét những phương án nhẹ nhàng hơn. Chúng tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu như thế.

Lâm Mặc buồn chán ngoáy lỗ tai, ngày nào cũng nghe bọn họ nói nhiều đến chán. "Ông không phải là người đứng sau chuyện này, đúng chứ? Lời nói của ông chẳng hề có tí gì là đe doạ."

Hắn đang đe dọa đến tính mạng đồng đội của cậu à? Lâm Mặc vốn chẳng có đồng đội, không có ai đến cứu cậu đâu. Dù Diệp Hạo Nhiên có muốn cứu cậu, anh ta cũng phải để ý đến tình hình hiện tại. Suy cho cùng thì cậu cũng chỉ là một con tốt mà thôi.

Người trong phòng quan sát tặc lưỡi một cái, hắn tắt mic rồi vò đầu. Tại sao AK lại giao cho hắn cái công việc thật quái đản. Ngày ngày theo dõi cái tên kỳ lạ này, không thể hành hạ, không thể hăm dọa, thật là đang làm khó hắn. Hơn nữa, cái tên này đã không ăn gì mấy ngày rồi, nếu có chuyện gì thì làm sao mà ăn nói với AK đây?!

Hắn run rẩy cắn móng tay, hoang mang cực độ. Trong cơn hoảng loạn, hắn lại nảy ra ý tưởng gì đó, không còn cách nào, đành phải đánh liều mà thôi. Nghĩ thế, hắn liền rời khỏi vị trí của mình, tìm đường đến phòng giam.

Nếu như là bình thường, đối với một tên nhãi bị bắt giam mà còn bướng bỉnh, hắn đã dũng vũ lực mà ép buộc chúng phải nghe theo. Không ngờ cũng có ngày người chuyên đi hành hạ người khác như hắn lại phải chịu đựng áp lực từ con tin. Trong ván bài này, hắn mởi là người đang bị hành hạ bởi tính cách ngang ngược của tên nhãi quái đản này.

Bước qua từng lớp cánh cửa dày, mang dáng vẻ của một tên đầu gấu chuyên đi đòi nợ, trong tay là chiếc bánh bao đã nguội. Đây là cách duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến, chỉ cần nhét chiếc bánh bao vào mồm cậu ta là được. Hắn còn chuẩn bị sẵn một phương án khác, phòng khi cậu ta có ý định nhổ ra hoặc tự làm nghẹn bản thân để tự sát. Chuyện này chắc chắn phải được thực hiện một cách bí mật nhanh gọn, không thể để ai khác biết được chuyện xấu hổ này của hắn.

Phòng giam của Old Brick luôn nằm dưới tầng hầm. Nó được thiết kế như thế nhằm tăng tính kiên cố lên gấp nhiều lần, như thể chỉ có thế mới đập tan mộng tưởng muốn chạy thoát của những tên xấu số bị bắt giam ở đây mà thôi. 

Trong hành lang dài yên ắng, bước chân hắn nhanh nhẹn hướng đến khu vực giam giữ Lâm Mặc. Được xem là một con tin đặc biệt, Lâm Mặc ở một khu vực hoàn toàn khác, có thể nói là dễ thở hơn rất nhiều. Cuối dãy hành lang này chính là phòng giam giữ Lâm Mặc. 

 Nhưng ngạc nhiên thay, có người còn đến trước cả hắn.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top