Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Đi? Đi đâu?"
Sa Hạ có chút mông lung nhìn Thế Huân.
Hoá ra đây là biện pháp của Thấu Kì lão gia. Để cho cả Thế Huân và Sa Hạ đồng ý một cách tâm phục khẩu phục thì ông sẽ cho hai đứa ra ngoài ở riêng trong vòng 3 tháng. Nếu anh và nàng có thể sống mà không cần bất cứ sự giúp đỡ gì từ Thấu Kì gia cả thì ông sẽ chấp nhận cho anh và nàng đến bên nhau. Nếu không, hiển nhiên điều ngược lại sẽ xảy đến. Nghe có vẻ dễ dàng? Từ từ rồi sẽ rõ.
- "Tiểu Hạ..., chị có muốn đi cùng em không?"
- "Chị muốn đi cùng em... Nhưng, còn ba? Ba đang bị bệnh mà!" Sa Hạ rối rắm. Dù cho có yêu Thế Huân đến nhường nào thì nàng vẫn là con gái của ba nàng... Bỏ đi trong lúc ông còn bị bệnh, lại một thân một mình như vậy, phận làm con sao nàng có thể làm được...
- "Thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi! Chúng ta đi nhưng nếu chị muốn vẫn có thể về thăm lão gia mà! Người không có cấm. Vả lại, còn có dì Đào mà! Lão gia sẽ ổn thôi!" Thế Huân cũng không phải không nghĩ đến bệnh tình của Thấu Kì lão gia nhưng đây là cơ hội duy nhất mà anh có để chứng minh cho ông thấy: anh không bồng bột!
- "Tiểu Hạ à, chỉ có 3 tháng thôi là chúng ta có thể bên nhau trọn vẹn rồi! Đến lúc đó chúng ta có thể chăm sóc cho lão gia một cách quang minh chính đại! Chị... Không muốn?" Thế Huân
có chút mất mát nhìn nàng, chỉ một chút thôi... Nàng là nữ hài có hiếu. Anh là không có nhìn nhầm, như thế mới đúng là người Thế Huân yêu chứ!
- "Chị muốn! Chị rất muốn mà!! 3 tháng sao?! Được! Chị đi cùng em!" Sa Hạ vẫn còn cảm thấy áy náy nhiều lắm. Nhưng lại nghĩ đến sau 3 tháng có thể xoay đổi mọi tình thế, nàng, Thế Huân và Thấu Kì lão gia có thể thuận hoà mà sống bên nhau thì Sa Hạ không còn gì để do dự nữa.
- "Tốt lắm. Ngày mai chúng ta sẽ đi!"

--*--

- "Ba thật để chúng con đi sao, ba..?" Sa Hạ thực có chút không tin vào diễn biến đang xảy ra. Nhẹ nhàng tiến đến sà vào lòng ba mình. Ba nàng vẫn luôn ấm áp như vậy. Ba vẫn vậy, vẫn là người ba ấm áp với con gái mình. Chỉ có nàng là thay đổi thôi.
- "Xin lỗi ba! Là con gái bất hiếu..."
- "Đừng nói vậy... Con còn trẻ, cứ đi đi. Rồi con sẽ hiểu..." Nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ trong lòng mình. Nó có thể sống thiếu ông không đây. Ngoài kia, không phải là địa phương có đầy đủ như ở nhà... Haizz... Cũng chính vì thế ông mới nghĩ ra cách này mà...
- "Ba nhớ giữ gìn cẩn thận, chúng con sẽ đường hoàng mà trở lại với ba!"
- "Ừ. Ta đợi" . . . . .

Xịch!
Cánh cổng to lớn từ từ đóng lại trước mắt Sa Hạ và Thế Huân. Đóng lại cả những ngày sống trong nhung trong lụa. Bây giờ phải tự mình lo liệu rồi. Hai tay Thế Huân cầm hai cái va li cỡ trung, trên vai đeo một chiếc ba lô cũng cỡ trung. Hành lí của hai người vỏn vẹn chỉ có vậy. Nói cách khác, Thấu Kì lão gia chỉ cho hai người mang theo từng đó...
- "Tiểu Huân ..."
- "Hửm?"
- "Xe đâu?"
- "Không có."
- "Tiền?"
- "Không có."
- " Mới đó đã thành vô gia cư rồi sao?"
- "Đúng vậy..."
- "Vậy chúng ta có gì?"
- "Có nhau."
- "..." . . . . . . .

Ngô Thế Huân không có nhiều bạn. Nói hẳn ra là ngoài Thấu Kì Sa Hạ ra thì Thế Huân không còn quan tâm đến ai khác nữa. Là nên vui hay nên buồn...đến bây giờ Sa Hạ vẫn còn "khổ tâm" lắm...
Ngược lại, Thấu Kì Sa Hạ lại có rất nhiều bạn. Nàng là sinh viên ưu tú lại rất hoạt bát, thân thiện. Người gặp người yêu~ Bạn bè của nàng tuy không bằng đám vệ tinh theo đuôi Thế Huân nhưng lại rất đồng đều về "chất lượng". Mỗi lần Sa Hạ đi cà phê hay mua sắm đại loại mà gặp người quen là y như rằng Thế Huân bị biến thành người vô hình liền. Sao cái miệng nhỏ nhỏ đó lại có nhiều chuyện để nói như thế chứ?? Hay đơn cử như buôn điện thoại thôi nàng đã tám là tám đến tận trời trăng đất mây luôn. Mỗi lần như thế, Thế Huân đều tức nổ con mắt. Nhưng cũng không biết làm gì đành âm thầm giữ lọ giấm chua trong lòng lại. Anh đợi thời cơ chín muồi liền chiếm tiện nghi của nàng để mà bù đắp~
Nhờ các mối giao hảo này mà bây giờ Sa Hạ không tốn một xu đã kiếm được một chỗ dừng chân rất khá cho cả hai. Đó là ''nhà'' bạn nàng. Người bạn này cũng là một tiểu thư nhà nòi. Trong cái biệt thự sang chảnh cỡ lớn đó có thừa bao nhiêu là phòng, lại còn rất tiện nghi nữa. Bạn bè để làm gì? Chính là cần những lúc này đây~
Vì không có xe lại không có tiền hai người một thấp một cao dung dăng dung dẻ líu lo suốt cả dọc đường. Nhưng đi được nửa quãng đường, thì người bạn đó chợt gọi đến với nội dung rằng: Thấu Kì gia đã can thiệp, không thể cho các nàng tá túc được!!
Người bạn đó cảm thấy rất có lỗi nhưng cũng không thể làm gì được, chuyện hệ trọng có liên quan đến công việc làm ăn của gia đình thì bản thân không thể làm càn được!
Sa Hạ không tin những người mình quen đều có dính dáng tới chuyện làm ăn của ba!
Không thể nào chứ?! Đúng...là có thể nha... Nhưng ông trời cũng đâu có tuyệt đường!! Sau khi gọi đến sắp cháy cái danh bạ thì vẫn tồn tại một người không liên quan đến nhà nàng! Là Tỉnh Nam! Là một người bạn mà Sa Hạ rất mến phục! Gia thế của Tỉnh Nam cũng không phải khá giả gì nhưng cũng không đến nỗi bần cùng. Tỉnh Nam ấy, là một người có nghị lực phi thường, tự lập được từ nhỏ. Bằng chính tài năng của mình mà lấy được biết bao nhiêu học bổng lớn của trường. Là một cô bạn rất thú vị! Chính vì lẽ đó Sa Hạ mới "lân la" làm quen với Tỉnh Nam dạo trước. Vừa hay, căn hộ của Tỉnh Nam lại đang trống. Tỉnh Nam là vừa chuyển vào sống cùng người yêu, thật may mắn quá!! Mọi chuyện đều đang rất thuận lợi!

--*--

Mục tiêu của Thế Huân và Sa Hạ chính là cố cầm cự qua 3 tháng này thôi, đâu có nghĩ nhiều đến sinh tồn này nọ. Sau khi "thảnh thơi" sống qua được một tuần bằng đồ ăn chùa trong tủ lạnh nhà Tỉnh Nam thig Ngô Thế Huân và Thấu Kì Sa Hạ đã không còn một tí lương thực gì nữa rồi. Vừa đói bụng lại không thể dùng tiền tiêu khiển như trước, Sa Hạ thật nhàm chán mà co rúc vào trong lòng Thế Huân nghịch nghịch bàn tay bụ bụ dài dài của anh...
Đang nằm trên sofa âu yếm nhau thì hai người lại phải nhận thêm hung tin!
- "Ba không thể tuyệt tình như thế chứ! Đến ngay cả học phí cũng không trả cho chúng ta..." Trường hai người theo học đâu phải trường bình dân. Là trường đạt chuẩn thế giới a~ Học phí cũng không phải dạng cắt cổ gì đâu... Chỉ là bớt đi một miệng ăn trong mấy gia tộc phú đại rồi theo cấp số nhân mà nhân lên thì cũng coi như không thừa không thiếu...
- "Em nghĩ chúng mình cần phải kiếm việc làm thôi!" Thế Huân ghét tiền nhưng không có tiền Thế Huân càng ghét hơn. Muốn vượt qua cơn giông tố này nhất thiết cần phải có tiền! Việc làm? Tỉnh Nam là một tay nghề đó. Khi còn từ tỉnh lẻ mới lên, không có nghề nào là Tỉnh Nam chưa làm qua, ừ thì đương nhiên những công việc đó đều rất lành mạnh và không vi phạm pháp luật. Bây giờ có người yêu cùng gánh nên Tỉnh Nam không cần đi làm thêm nhiều như trước, nhưng những mối đó Tỉnh Nam vẫn giữ quan hệ rất tốt. Quan trọng là Thế Huân và Sa Hạ, có đủ sức làm không thôi!
Thế rồi Thế Huân lao vào cuộc sống mưu sinh đi sớm về muộn. Lúc thì bồi bàn tại quán cà phê này lúc thì phụ bếp nhà hàng nọ, rồi thì vệ sĩ quán bar, club;... Đêm đêm còn phải thật tỉnh táo để đi lái xe hộ...
Thật không tưởng nổi kiếm một đồng tiền lại khó khăn đến thế, nhưng nghĩ đến ở nhà vẫn còn người thương đang chờ mình, Ngô Thế Huân càng nỗ lực nhiều hơn. Sa Hạ cũng rất bức bối muốn san sẻ chút việc cùng cô nhưng Thế Huân nhất quyết không chịu. Cái gì mà: "Em sẽ không để bàn tay đẹp đẽ này phải dính một hạt bụi nào!!" Haizzzz... Nhiều lần thấy anh chảy cả máu cam, mắt thâm quầng như con ốc bươu, bước chân loạng choạng sắp ngã Sa Hạ chỉ biết nức na nức nở trách mình vô dụng bị chiều đến hư. Nhiều lần cãi nhau với Thế Huân cũng chỉ vì chuyện này. Có một lần không kiềm chế được, lại bị áp lực cao độ Thế Huân - đứa trẻ 18 tuổi đã lần đầu tiên mà to tiếng với Sa Hạ - người mà nó yêu nhất...
- "Để chị làm? Tiểu thư như chị thì làm được cái gì?? Chị không cản trở em là tốt rồi!!"
Khi nói xong Thế Huân biết mình lỡ lời thì cũng đã muộn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top