Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoá ra là "người quen"! Vị "Tào tháo" lúc sáng được nhắc đến không ngờ đã có mặt ở đây! Phác Xán Liệt , Phác đại thiếu gia!      Trong lúc Thế Huân còn đang bực bội thì "Phác Thiếu gia" và "Thấu Kì tiểu thư" đã rất ra giáng con nhà nòi, thật lễ nghĩa, lịch sự mà giao tiếp, nói chuyện với nhau. Họ Phác bảo hắn đi khảo sát thị trường. Trùng hợp gặp được bọn cô.      Bỏ qua sự "trùng hợp bất ngờ" này thì Thế Huân đang cảm thấy hơi bực mình. Bị cướp công thể hiện cho tiểu thư xem rồi, còn phải đứng đây xem màn này! Thật giống bù nhìn a!           Xã giao xong xuôi, Phác Xán Liệt mời Sa Hạ đi ăn cơm trưa, hắn đã giúp nàng nên không thể từ chối được. Đến lúc này, mới chú ý đến Thế Huân :      - "Chu tiểu tử, cả ngày nay cậu phải chăm sóc cho tiểu thư cũng mệt rồi, cậu có thể về trước nghỉ ngơi đi, tôi sẽ hộ tống nàng về nhà cẩn thận!"      Họ Phác nói với giọng điệu ta đây, giống như đang ra lệnh cho Thế Huân vậy. Thế Huân lạnh nhạt, ung dung đáp lại ánh mắt khinh khi đó:      - "Việc đó, không phải ai quyết cũng được. Tôi thực rất không yên tâm khi để tiểu thư ở lại một mình!". Không phải ai cũng có quyền ra lệnh cho anh. Phác Xán Liệt biến sắc, đây không phải nói hắn không đáng tin sao?! Hắn cũng không phải là kẻ vô lại! Chỉ là một người hầu thôi mà, dù có là hầu của Thấu Kì gia thì cũng chỉ là hầu. Là hầu thì phải nghe lệnh!      - "Tuy tôi là người hầu nhưng chỉ là người hầu của riêng tiểu thư thôi! Còn ở ngoài này, không ai có quyền ra lệnh cho tôi!". Như nhận ra được ý đồ của họ Phác, Thế Huân lên tiếng phản pháo trước.      Những lời chuẩn bị thốt ra của Phác Xán Liệt , bỗng ứ ngay cổ họng, không thốt lên được tiếng nào. Đường đường là một đại thiếu gia mà lại bị một thằng ranh  dắt mũi, hắn thật không biết đỡ thế nào!      Nhận thấy tình hình có vẻ căng thẳng, đến lúc này nhân vật trung tâm của "ngòi nổ" mới chính thức lên tiếng:      - "Thế Huân lo cho tôi được rồi, không cần Phác thiếu gia phải bận tâm nhiều như vậy!"      - "...Vậy..., chúng ta cùng đi có được không?!" Hắn có hơi thất vọng, hắn sao không hiểu ý nàng được chứ. Hắn là đã bị thất thế trước thằng ranh này rồi...      Phác Xán Liệt dẫn Thế Huân và Sa Hạ đến một nhà hàng sang trọng Italia. Sa Hạ khách sáo để tuỳ ý hắn chọn món, hắn ra vẻ hiểu biết gợi ý món mì ống Tortellini, nàng hơi trầm mặc...      - "Tiểu thư nhà tôi bị dị ứng với lúa mì!"      - "Gọi Chicken Parmigiana đi."      Hắn ta có hơi kinh ngạc nhìn anh. Gì chứ!? Anh ở bên nàng ngót nghét đã 10 năm rồi. Nốt ruồi của nàng nằm ở đâu anh còn biết nữa là...huống chi mấy cái món ăn vặt vãnh này!      - "Quả nhiên là "người hầu" cao cấp nhà Thấu Kì! Đáng khen! Đáng khen!!" Họ Hỉ cười khẩy.      - "Vậy cho ba phần Chicken Parmigiana đi!"      Gì đấy?? Miệt thị anh hả!? Anh không thèm "chấp" nhá:      - "Tiểu thư lúc sáng ăn ít, lại thêm vận động nhiều, có chút mệt! Nên gọi thêm một phần Pizza Royale 007 nữa! À! Nhớ chuẩn bị kem đông lạnh Galeto để tráng miệng luôn!"      Phác  "thiếu gia" nghe xong có chút xanh mặt!!!      À thì, Thế Huân đâu có làm gì đâu, anh chỉ là hiếm khi được thấy một trong những món ăn "khó" nhất thế giới, có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Muốn "giúp" hắn thể hiện chút trước mặt tiểu thư thôi mà. Hắn còn không biết cảm ơn thì thôi vậy! Tài phiệt thì không nên keo kiệt như vậy!      Phác Xán Liệt nhìn sang Sa Hạ, ý hỏi ý kiến. Thấy nàng gật đầu, hắn bất đắc dĩ phải làm theo ý của Thế Huân... Anh quay qua thấy nụ cười mỉm đầy ý vị của Sa Hạ. Như mở cờ trong bụng. Thật hả hê! Anh biết là tiểu thư cưng anh nhất mà!!      Các món ăn lần lượt được đưa ra, Phác Xán Liệt thấy Sa Hạ vẫn chưa động mà chỉ dùng nước lọc...hắn chợt hiểu ý. Nàng là đang tạo cơ hội cho hắn!!      Vươn tay ra chuẩn bị cắt phần thịt Chicken Parmigiana cho nàng, thì trong nháy mắt, phần thịt còn nguyên vẹn đã được thay thế bằng những miếng thịt được cắt gọn gàng, thành từng miếng nhỏ xinh, trông rất ngon miệng... Cái quái-!? Phác Xán Liệt  hoá đá mất mấy giây...Hoá ra là Ngô Thế Huân, khi món ăn được đưa ra, đã nhanh chóng cắt phần của mình và đổi sang cho Sa Hạ!!      - "Phác  thiếu gia sao vậy? Ngài có thói quen làm mấy động tác khởi động  dãn cơ trước khi ăn sao? Thật lạ nha?!" Thế Huân thích chí, trêu chọc Phác Xán Liệt .      - "Phác  thiếu gia xin đừng bận tâm! Tiểu Huân không có ý gì xấu đâu!" Sa Hạ nhíu mày, nhưng vẫn bao che cho Thế Huân . Phác Xán Liệt  ngại ngùng rút tay lại. Hắn lại bị thua một bàn trước nhóc con này nữa rồi. Thật muốn dở khóc dở cười mà...      - "Tiểu Huân ngoan! Nào a~~". Sa Hạ có vẻ hài lòng, liền thẳng tay lấp thịt đầy miệng cho tên quỷ con láu cá này!!      Thngồi bên cạnh cười hì hì, vui vẻ ăn hết từng miếng nàng đút cho. Hai người dường như đã quên mất còn một nhân vật nữa còn đang hiện diện...      Phía đối diện, nhìn một màn ngọt ngọt bùi bùi kia, "Phác kỳ đà" nâng lên một nụ cười khó hiểu: "Thấu Kì Sa Hạ...! Ngô Thế Huân ...?! Rất thú vị!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top