Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh nhanh chóng bước vào trung tâm của buổi tiệc, thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người bởi hơn ai hết bữa tiệc này được lập ra vì anh. Có rất nhiều cô gái trẻ đã lân la đến làm quen, có điều họ không ngờ được là anh lại lạnh lùng bước qua mà không thèm liếc họ một cái. Đúng là con trai của Ngô Tuấn Miên giờ chả phải sợ đắc tội với ai nữa rồi. Người đầu tiên mà anh tìm đến đương nhiên là Thấu Kì Sa Hạ rồi:

-Xin chào Thấu Kì chủ tịch, tôi là Ngô Thế Huân rất vui được làm quen với ông

Sự việc vừa xảy ra quá bất ngờ khiến Thấu Kì lão gia vẫn chưa kịp phản ứng. Cái gì thế này. Thằng nhóc mà gia đình ông nhặt về 13 năm trước mà 13 năm sau lại là con trai của Ngô Tuấn Miên. Thấu Kì lão gia đành ậm ừ trả lời:

-À ừ. Rất vui được làm quen với cậu.

Ở bên kia Sa Hạ và Biện Bạch Hiền cũng đang đơ ra. Bước qua Phác Xán Liệt, nhanh chóng tới chỗ Sa Hạ, anh tươi cười chào hỏi:

-Sa Hạ, có vui không?

-Thế Huân à...

Tại sao chỉ sau một đêm mà Thế Huân của nàng đã trở thành một con người khác vậy? Hóa ra từ trước đến giờ anh luôn che dấu thân phận này sao? Vậy từ bây giờ Ngô Thế Huân cũng không còn là người của Thấu Kì Sa Hạ nữa sao. Tiếng nhạc nhẹ nhàng bắt đầu vang lên. Đứng đối diện với nàng, anh nâng tay nàng lên hôn lên mu bàn tay đó, dùng ánh mắt trìu mến rồi nhẹ nhàng mở lời:

-Thấu Kì tiểu thư em có sẵn lòng nhảy với tôi một điệu không?

Tâm trí Sa Hạ bây giờ ngập toàn hình bóng của Ngô Thế Huân đã đáp lại rằng:

-Được thôi.

Thế Huân cầm tay nàng đưa ra sàn khiêu vũ, dùng tay ôm lấy eo nàng, lấy tay của Sa Hạ đặt lên vai mình, nhẹ nhàng di chuyển theo tiếng nhạc.

-Tiểu Hạ à có em ở bên cạnh thật tốt.

-Thế Huân à... Tại sao lại như vậy?

Sa Hạ nép mình vào ngực của anh hỏi.

-Lúc nãy em cũng đã biết rồi mà.

-Nhưng mà...

-Giờ em chỉ cần biết rằng thời khắc này cho đến mãi mãi về sau tôi luôn là người của em, mãi bên em, mãi yêu em, không rời xa em. Tiểu Hạ à. anh yêu em.

Nở một nụ cười nhẹ, người vẫn đung đưa theo tiếng nhạc dịu dàng, hai con người đã thành công gây thu hút sự chú ý của người khác quả là 1 đôi tiên đồng ngọc nữ nha. Chỉ có điều 2 người vẫn đang chìm đắm trong 1 thế giới riêng nơi mà chỉ có 2 người họ chỉ có những ký ức bên nhau của họ mà không nhận ra rằng....

"Em hôn chị nhé"

"Tiểu Hạ nhìn em"

"Thấu Kì Sa Hạ...Lắng nghe em này...Chỉ cần nghe em thôi...Có được không vậy..."

Mặt hắn lạnh tanh tối sầm lại....

"Thấu Kì Sa Hạ! Em yêu chị! Rất yêu rất yêu chị!"

"Em nghĩ mình là ai? Là người hầu đó! Ngô Thế Huân chính là người hầu của Thấu Kì Sa Hạ này! Em có tình cảm hay không có tình cảm với chị thì sao? Đó là việc của em, không phải việc của chị!"

Hai con người đó vẫn đang như vậy trong mắt hắn. Cứ như vậy tiếp đi...

"Chị đi tìm em.-Em biết."

"Chị đã đợi em thật lâu.-Em biết"

"Chị đã khóc rất nhiều.-Em biết"

Hắn lướt qua đám đông...

"Không cần đi nữa! Chị không muốn em đi đâu cả! Ở nhà với chị, Tiểu Huân~"

"Em nhất định sẽ về"

Hai con người vẫn đang nhảy...

Phụt! Đèn vụt tắt. Âm nhạc cũng tắt theo...

Tại sao trong bữa tiệc hạng sang này lại xảy ra chuyện mất điện được?

A!-1 tiếng kêu nhẹ bẫng vang lên.

Tiếng Trương Nghệ Hưng nói vọng lại: " Mau cho người đi kiểm tra"

Đèn bật trở lại.

Thế Huân qua ra, khuôn mặt bỗng trở nên thất thần:

-Tiểu Hạ em đâu rồi..

Ở một nơi khác...

Đèn bỗng bật sáng, trước mặt cô bây giờ chỉ có một bóng người mờ nhưng cô nhận ra đó không phải là Thế Huân. Lúc nãy khi mất điện cô mới chỉ rời khỏi người anh có vài phút, một cánh tay giơ lên cô ngất đi, rồi cô ở đây cùng với...Phác Xán Liệt....

Đặt cô lên giường, hắn nhanh chóng cởi bỏ áo vest và chiếc áo sơ mi vướng víu, ngắm nhìn cô gái đang mê man trên giường mà không khỏi hưng phấn. Hắn nói:

-Không bao giờ tôi lại ngờ rằng Ngô Thế Huân lại là con trai của Ngô Tuấn Miên. Xem ra bây giờ vị trí con rể tốt nhất của Thấu Kì gia chắcchắn không còn liên quan đến tôi nữa. Nhưng chỉ cần đêm nay em thuộc về tôi thì tất cả chắc chắn sẽ về tay tôi.

Hắn nằm chống tay lên giường, nhấn mạnh câu cuối cùng, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp :

-Cô bé à...tôi sẽ cho em một đêm không quên.
Sa Hạ từ từ mở mắt, đầu vẫn còn choáng, đập vào mặt nó là khuôn mặt gian xảo của tên Phác Xán Liệt, nhưng khoan đã sao cô lại ở đây, cô đang ở cùng với Thế Huân cơ mà, bây giờ lại nằm ở một căn phòng xa lạ với một tên con trai, lí trí bắt đầu hoạt động.. Cô hoảng hốt ngồi bật dậy, mặt có chút đề phòng.
- Sao tôi.. lại ở đây ?_ Cô chật vật đứng lên cố giữ khoảng cách với người trước mặt.
- Là anh đưa em đến đây_ Hắn nhún vai.
- Anh muốn làm gì.. tại sao lại không mặt áo ?_ Cô sợ sệt lùi ra xa.
- Em nói thử xem_ Hắn ta nở nụ cười đầy tự mãn từ từ tiến lại gần Sa Hạ.
- Đừng.. đừng đến đây_ Cô cố chạy ra phía cửa mở cửa phòng nhưng cửa đã bị khóa.
- Vô ích thôi.. em không trốn được đâu.
Nhìn thấy hắn ta đang tiến lại gần, cô hốt hoảng đập mạnh cửa.
- Cứu với... cứu tôi với.. có ai không.... có ai không cứu tôi.._ Cô cố hét thật lớn, khóe mắt đã ngẫn nước.
Phác Xán Liệt tiến tới nhấc người Sa Hạ ném lên giường, đầu óc cô quay cuồng, chân tay rụng rời, chiếc váy tuột hẳn xuống một bên vai làm lộ ra một mảng da thịt trắng mịn, điều này làm cho dục vọng của tên đểu cáng trước mặt thêm sôi sục. Phác Xán Liệt  cúi xuống hôn điên cuồng lên cổ cô. Sa Hạ dùng hết sức lực cuối cùng của mình để dẫy dụa, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, miệng không ngừng van khóc. 
-  Buông ra.. buông tôi ra.. Làm ơn ! 
Tiếng van xin ngày càng yếu ớt,  hắn ta không những không dừng lại mà động tác còn mạnh bạo hơn, thân thể mềm yếu của cô không thể chống lại sức mạnh của một người đàn ông cùng cơn khát tình của hắn. Cắn chặt môi đến bật máu, cổ cô bây giờ đã hằng lên những vết hôn đỏ thẫm. Cô nằm bất động, cơ thể mềm nhũn không còn sức chống cự nữa, tay chân buông lỏng, cố gắng kìm chế những tiếng nấc, đôi mắt thất thần nhìn vào khoảng không trước mặt, cô chỉ còn cách buông xuôi.. phó mặc cho số phận.

-   RẦMMM....

Âm thanh chói tai làm cho Phác Xán Liệt có chút kinh hãi, hắn lập tức dừng lại,cửa phòng lập tức bị phá văng ra, mặt hắn trắng bệch, toát mồ hôi lạnh khi thấy người trước mặt. Lướt nhìn thân thể nằm run rẩy trên giường, sắc mặt Thế Huân tối sầm lại. 
-   Khốn khiếp... 
Anh lao đến túm cổ Phác Xán Liệt rồi đấm điên cuồng vào mặt hắn, những cú đấm mạnh đến nỗi mặt hắn ta bầm dập, móp méo đến đáng thương. Đến lúc Phác Xán Liệt bắt đầu thở thoi thóp anh mới chịu dừng lại, bộ dạng hắn ta bây giờ không còn nhìn ra con người nữa, quăng hắn ta qua một bên Thế Huân bước lại giường. Cô vẫn nằm đó, tay chân không cử động khuôn mặt vô hồn, đôi mắt hiện rõ sự bi thương. Cô gái nhỏ này phải chịu đựng điều khủng khiếp gì thế này. Anh cởi áo khoác choàng lên người nó rồi ôm cô vào lòng. 
-  Đừng sợ... Tôi ở đây. 
Cảm nhận được hơi ấm từ anh, không hiểu sao nỗi sợ dường như tan biến, cô cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Ghì chặt lấy vai anh nước mắt lại thi nhau rơi xuống , sự chịu đựng, kim chế của cô đã thực sự vỡ òa khi nhìn thấy anh. 
-  Đưa em đi.. ra khỏi chỗ này_ Cô nói trong tiếng nấc.  Anh bế cô rời khỏi phòng đưa cô về nhà vì bộ dạng này của nó không thể về nhà mình được, vì mệt nên cô đã gục đi trong lòng anh. Lúc ngủ mặt cô đã giãn ra, khóe mắt vẫn còn ướt. Vẻ mặt này làm anh đau lòng. Bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại.
-   Tôi sẽ không tha thứ cho bất kì ai làm hại em. 
Đặt cô nằm lên giường, người cô bây giờ đang nóng hổi. Anh gọi bác Du thay quần áo cho cô rồi tự mình chăm sóc. Sau khi uống thuốc tình hình cô đã khá hơn.

Lúc nãy khi phát hiện đã lạc mất cô, anh đã chạy ngay đến phòng an ninh nhìn camera rồi mới biết cô bị Phác Xán Liệt đưa đi. Anh chạy ngay theo may là kịp. Những gì tên đó nghĩ trong đầu anh cũng đoán ra khi thấy cảnh vừa nãy rồi. Bây giờ hắn ta dám to gan động vào người của anh, "Phác Xán Liệt, ta nhất định bắt ngươi phải khuynh gia bại sản, thân bại danh liệt"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top