Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8: Từ bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng là yêu...

Nhưng là em yêu anh...

Anh yêu người khác...

Sau khi Song Ngư bị cuốn theo dòng nước, Jack trông thấy một chiếc xe qua đường nên đã bắt buộc tất cả đi nhờ để quay về Zodiac.

Mặc dù không ai muốn nhưng đành phải nghe theo. Jane đã nhờ các vệ sĩ đi tìm Song Ngư và hy vọng sẽ có kết quả sớm.

7:00PM

Mọi người đều lộ rõ vẻ mệt mõi, ai cũng bị thương nhưng đều được Cự Giải giúp băng bó. Duy chỉ có bé Giải là xây xát nhẹ.

Một không gian im lặng bao trùm lấy bầu không khí ở ký túc xá. Chuyến đi này lẽ ra trong tưởng tượng của tất cả mọi người phải rất vui nhưng... thực tế thì hoàn toàn ngược lại.

"Tất cả là tại cậu! nếu không vì cứu cậu vì yêu cậu, Song Ngư sẽ không liều mình như thế và bi kịch này sẽ không xảy ra!!!!" - Thiên Bình vẫn còn đang rất shock, cô chưa dám đối mặt với hiện tại. Toang muốn lao đến Bạch Dương với thái độ hết sức hung hãn đã bị Thiên Yết cản lại, cô dùng mọi cách dể khuyên Thiên Bình phải thật sự bình tĩnh ngay lúc này vì có cuống lên cũng chẳng giải quyết được vấn đề.

Sau khi chắc chắn Thiên Bình không còn bị kích động, Thiên Yết bỏ về phòng mà không nói lời nào.

"Tớ mệt" - Xử Nữ thở dài, nói vỏn vẹn hai chữ rồi quay đi vào phòng tắm.

Buông thả cơ thể dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước chảy quanh người mình rất ấm, nhưng với Xử Nữ nó thật lạnh. Cái lạnh của nước xát vào vết thương khiến nó đau buốt. Từ cái ngày đó, cái ngày Trình Dương bỏ rơi cô để chạy theo cái thứ gọi là "Quyền lực", cô đã không thể khóc được nữa, cho dù đó là bất cứ chuyện gì...

*Flash back*

"Trình Dương!!"

"Gì đây em yêu?"

"Không được bỏ em!"

"Dĩ nhiên!"

1 tháng sau...

"Mình chia tay nhé"

"Nếu anh muốn"

*End flask back*

Anh buông...

Em thả...

Mình xa nhau...

Cái gì mà bên nhau tới cuối đời? Cái gì mà tình yêu đẹp như mơ? Bộ tưởng đang ở trong truyện cổ tích sao? Xử Nữ cười một cách đắng cay, hóa ra ngày yêu Trình Dương, cô lại có thể dại khờ tin vào lời hắn hứa. Để rồi cuối cùng hắn bỏ lại cô, để mặc cô đau khổ.

Rồi bây giờ, hắn lại xuất hiện, vết sẹo năm ấy lại một lần nữa dày vò trái tim mong manh. Hắn quay lại để hãm hại bạn bè cô, để tiếp tục đùa giỡn với tình cảm năm ấy cô trao?

"Khốn nạn" - Nghiến răng thốt lên hai từ rồi Xử Nữ rời nhà tắm, quay về phòng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Ưm..." - Khẽ mở hàng mi một cách mệt nhoài, đôi mắt bồ câu hơi nheo lại do đồng tử chưa kịp thích ứng với ánh sáng. Song Ngư khẽ rên rĩ, sự việc đêm qua khiến cô như chẳng còn chút sức lực.

Như chợt nhớ ra gì đó, đưa tay vào túi, Song Ngư lấy điện thoại ra toan định gọi cho Jane nhưng... "Sao đen thui vậy nè? Chắc là khi nãy mình rơi xuống sông nên điện thoại hư luôn rồi"

"Hi vọng thượng nguồn con sông này sẽ có một làng bản nào đó!" - Gắng gượng đứng dậy, lê bước chân nặng nề. Cứ thế Song Ngư đi dọc theo con sông. Dù sao đêm qua, dòng sông chảy xiết như vậy mà cô vẫn sống thì đúng là một kì tích.

Khác với Song Ngư, lúc này ở trường Zodiac, một đám học sinh đang nhốn nháo vì toan bộ học sinh lớp S đều bị thương, không nặng thì cũng nhẹ thêm vào đó là một trong sáu "Lục nữ vương" của trường không đi học.

Trong giờ học, vẫn là cái tiết Ngữ Văn nhàm chán. Nhân Mã lấy điện thoại ra nghịch, vừa lướt web đã thấy nguyên cái bản mặt mình to đùng ở trang nhất web báo SuperStar với tựa đề khá giật gân: Idol học sinh - Free bị đánh ghen?

Nhân Mã nhíu mày, cái gì mà đánh ghen, báo chí cứ thích thêu dệt lắm mồm, phiền phức chết đi được.

Tan học...

Mọi người vừa thấy chị Jane là chạy lại, vội vàng hỏi xem tin tức của Song Ngư nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu đầy tiết nuối.

"Song Tử, Ma Kết, Bạch Dương, Sư Tử, Bảo Bình, Nhân Mã! Các em không thể dùng bộ mặt đưa đám đó để đi dự sự kiện được. Giới báo chí ở đấy rất nhiều, các em tự mà lo liệu lấy nếu không muốn bị vướng rắc rối." - Jack thừa hiểu cái giới showbiz này nó phức tạp đến thế nào. Chỉ cần một cử chỉ nhỏ sai lầm cũng đủ để kéo theo hàng loạt rắc rối cho bản thân.

Trong xuyên suốt sự kiện, các anh luôn bị phóng viên hỏi về lý do mà tất cả đều bị thương, nhưng rất may với sự nhanh nhạy trong việc đáp trả của Song Tử nên các phóng viên đã bị á khẩu.

Mặc dù đã cố gượng gạo nhưng người hâm mộ có mặt vẫn dễ dàng nhận thấy rõ sự mệt mõi phảng phất trên khuôn mặt của thần tượng mình.

"Tôi biết các bạn đang lo lắng nhưng chúng tôi hứa sẽ tiếp tục trụ vững. Xin chân thành cám ơn các Heavens đã luôn quan tâm" - Bảo Bình đại diện gửi lời cám ơn đến người hâm mộ, Bạch Dương cũng đột ngột lên tiếng nói rằng sẽ cho ra một ca khúc solo với tên "Find you" còn Free sẽ chỉ tiếp tục đi diễn và tham gia vài talk show chứ chưa có ý định comeback trong thời gian tới.

Hoàng hôn đang buông xuống, lòng đỏ tròn trĩnh của trứng gà từ từ giấu nhẹm mình đi trong lòng đại dương bao la.

"Con gái, con không sao chứ?" - Một bà lão khẽ lay Song Ngư, mở hàng mi của mình, hóa ra khi đi tìm làng bản, cô đã bị ngất khi nào mà không hay. Ngồi dậy nhẹ nhàng, Song Ngư nheo mắt: "Bà là ai?"

Bà lão cười móm mém, ra bà là trưởng làng của một ngôi làng nhỏ gần đây. Bà hỏi lý do Song Ngư sao lại ngất ở giữa rừng, Ngư Ngư trả lời lễ phép: "Dạ con là Song Ngư, người thành phố, xuống đây chơi bị lạc nên ngất ạ", nói đến đây, đột nhiên bụng cô biểu tình dữ dội khiến bà lão phì cười.

"Xem ra con đói rồi, hay theo ta về làng nhé!"

Song Ngư vẫn nhìn bà lão một cách nghi hoặc, bà lão bồi thêm: "Yên tâm, ta là trưởng làng ở đấy, cháu không phải lo". Lúc này Song Ngư mới ngoan ngoãn đi theo

Sáu anh vừa về đến ký túc xá, ai nấy mỗi người một việc. Bảo Bình mệt mõi chui tọt vào phòng thí nghiệm tự kỉ. Sư Tử tiến đến dàn loa, bật nhạc rock đến maximum. Nhân Mã muốn đi tắm một chút, vừa mở cửa ra đã đập vào mắt anh một cảnh tượng... ba chấm.

"Đồ biến thái,dâm đãng, đê tiện, vô sĩ!!!" - Vâng, giọng hét đó át luôn cả tiếng nhạc rock của Sư Tử. Mã Mã ôm đầu chạy và theo sau là hàng loạt đồ đạc như: xà bông, thao, xô,.. Chả là như vầy, cái cảnh tượng mà Nhân Mã thấy trong phòng tắm là... Kim Ngưu đang tắm dưới vòi hoa sen.

Dòng nước ấm nóng chảy dọc theo làn da trắng nõn nà của Ngưu chan, khiến Nhân Mã nhất thời bị rối loạn tâm trí, khuôn mặt anh nóng bừng lên. Gì chứ, anh đã qua đêm với biết bao cô gái, cơ thể con gái nhìn thấy cũng không ít, vậy mà sao... cái cảm giác này thật lạ.

"Huhu, ai kêu em tắm mà không đóng cửa! Anh tưởng không có người!" - Nhân Mã ra vẻ đáng thương, nhìn con ngựa điên lúc này thật đáng yêu a.

"Nhân Mã, anh biết chú yêu Kim Ngưu nhưng đừng có mà manh động thế chứ hahaha" - Sư Tử cười chế giễu. Chị Jane ở đâu chạy xộc vào, trên tay còn cầm theo chiếc giày bị đứt quai. Sáu cô bao gồm cả Kim Ngưu vừa mới tắm ra trông thấy nó quen quen...

"Vệ sĩ... tìm... phù phù...thấy nó... phì phì... ở chỗ Song Ngư bị rơi. Mệt quá!!" - Jane nói không ra hơi. Tất nhiên, nghe Jane nói đến đây thì ai cũng biết đó là chiếc giày của Song Ngư.

"Vậy Song Ngư đâu? Cô ấy còn sống không? Tìm được cô ấy chưa?" - Bạch Dương hỏi với vẻ lo lắng, nhưng câu trả lời anh nhận được là cái lắc đầu đầy thất vọng của Jane. Thật ra tìm được chiếc giày này cũng chưa khẳng định được gì cả. Nó không đủ sức thuyết phục rằng Song Ngư còn sống và càng không đủ để chứng minh Song Ngư đã chết.

*Biệt thự bóng đêm*

"Tốt, Trình Dương, ngươi làm rất tốt! Muhahaha" - Tiếng cười man rợ vang lên mang chút gì đó gọi là thỏa mãn.

"Dòng sông đó chảy rất xiết, Song Ngư chắc chắn sẽ không thể sống!" - Trình Dương à Trình Dương ngươi thật sự sai lầm quá lớn rồi a.

*Ký túc xá*

Tối đó, Thiên Yết thật sự không ngủ được, cô rời giường mình và lên sân thượng của kí túc xá. Khẽ thở dài, cô ngửa mặt nhìn trời. Bầu trời tối nay thật lạnh lẽo và u buồn, không có lấy một vì sao.

Ngày mai là sinh nhật Thiên Yết, nhưng với cô có lẽ nó sẽ là ngày buồn nhất vì Song Ngư không ở đây để cùng chúc mừng sinh nhật với cô.

"Sao cô lại lên trên này!" - Bạch Dương từ đâu đột nhiên lên tiếng khiến Thiên Yết hơi giật mình. Cô quay đầu lại không nói gì. Bạch Dương tiến đến gần cô. Cả hai đứng cạnh nhau, im lặng không nói gì. Một hồi sau, Bạch Dương là người mở miệng trước...

"Thiên Yết..." - Bạch Bạch như ngập ngừng, nhưng dù sao cũng đủ thu hút ánh nhìn của Thiên Yết về phía anh "Nếu tôi nói... tôi thích cô"

Thiên Yết cười, một nụ cười đậm chất khinh bỉ. "Thích tôi? Sao anh còn có thể nói ra những lời đó khi Song Ngư còn chưa rõ tung tích? Nếu Song Ngư không phải vì anh thì cậu ấy đã không rơi xuống con sông đó." - Chưa bao giờ Thiên Yết có thể bị kích động đến vậy, cô nổi tiếng lạnh lùng sắc đá hàng top, nên việc cô tức giận như vậy thật đúng là hiếm thấy.

Im lặng một lúc, Thiên Yết chỉ nói một câu nữa rồi bỏ đi xuống dưới: "Bỏ đi, tôi thích người khác rồi nên mong anh từ bỏ."

"Chúng ta vẫn là bạn, được chứ?" Câu nói này của Bạch Dương khiến Thiên Yết dừng bước, cô quay lại nở nụ cười đồng ý rồi thôi.

Bạch Dương đứng đấy, trong lòng anh bây giờ cảm thấy rất thoải mái, mọi thứ đã có thể nói ra hết và... bị từ chối, có lẽ bây giờ anh thật sự nên học cách chấp nhận. Có lẽ tình cảm của anh với Thiên Yết chỉ là một phút nhất thời, rồi anh sẽ quên được thôi.

Cùng một tâm trạng, chỉ là ở hai nơi khác nhau, Song Ngư lúc này cũng không tài nào ngủ được. Phải chăng là do chỗ lạ hay là cô đang nhớ đến ai...

"Con gái, trông con buồn lắm, chắc là buồn tình rồi." - Người phụ nữ trung niên tiến đến cạnh Song Ngư, giọng điệu nửa đùa nửa thật. Song Ngư chỉ cười trừ. Người phụ nữ này vốn đã có chồng, nhưng chồng cô theo tình mới mà bỏ cô và con ở lại ngôi làng nhỏ này, nên trong chuyện tình yêu chắc cũng có ít nhiều kinh nghiệm.

"Nếu con lỡ có yêu một người không yêu con thì ta khuyên con thật lòng, con nên từ bỏ. Người đó có người yêu mình nhiều như vậy nhưng lại không biết trân trọng thì người thiệt là cậu ta chứ không phải con, đừng có ngu ngốc tự dày vò bản thân mình nữa. Thôi con đi ngủ sớm đi, ngày mai sẽ có người đưa con về Zodiac." - Nói rồi người phụ nữ vỗ vào lưng Song Ngư vài cái rồi quay vào nhà.

Cô ngồi đấy, ngước lên nhìn bầu trời, sao đêm nay rất sáng, tự ngẫm nghĩ lại cũng thấy đúng. Cớ sao mình lại cứ phải theo đuổi mãi một bóng hình không bao giờ hướng về phía mình. Đôi khi con người ta cũng phải học cách chấp nhận một sự việc đau lòng nào đó. Mỉm cười tự trách mình ngu ngốc, có lẽ cô nên dừng lại và bước đi để chấm dứt cái tình cảm ngu ngốc này.

Buông tay anh có lẽ thật khó...

Nhưng yêu anh, khiến em lại càng âu lo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top