Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 4: LỰA CHỌN CỦA NGƯƠI.


CHAP 4: LỰA CHỌN CỦA NGƯƠI

Ngươi nói, ngươi sẽ không lựa chọn bất kì điều gì,

Ngươi nói, lời mật ngọt của ta khiến ngươi phân vân,

Ngươi nói, ngươi làm như vậy, là vì ta.

Nhưng ngươi đã quên mất vài điều.

Không lựa chọn, cũng nằm trong "lựa chọn",

Lời ngọt ngào là của ta, thế nhưng quyết định là ở ngươi,

Và dù ngươi có chọn điều gì, thì nó cũng chẳng ảnh hưởng tới ta.

Vậy, nhân loại, quyết định của ngươi...?

--- Mở đầu ---

Nếu học viện Rise tổ chức ra một buổi bỏ phiếu cho câu hỏi "Học sinh hoàn hảo nhất trường là ai?", thì chắc chắn 99% sẽ bầu chọn cho hội trưởng hội học sinh Virgo ở ban A. Xinh đẹp, tài năng, mạnh mẽ, chín chắn, dường như tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất đều được mọi người sử dụng để miêu tả cô. Virgo là một người hoàn hảo về mọi mặt, cô là nữ thần trong lòng của hầu hết những nam sinh học viện Rise.

Hiện tại, nữ thần càng thêm nổi bật khi là người duy nhất nghiêm túc ngồi học trong lớp. Áo trắng sơ vin trong váy, cravat trên cổ đeo nghiêm chỉnh, mắt chăm chú nhìn lên bảng, tay lia lịa ghi chép, Virgo có lẽ là người duy nhất trong ban A không gục đầu xuống bàn ngủ hay buôn chuyện tùm lum. Giáo sư thấy cô học trò nhỏ vẫn say sưa lắng nghe từng lời giảng của mình, xúc động muốn chết, mặc kệ cái lũ thiên tài kiêu ngạo không coi ai ra gì kia, ông hăng hái chiến đấu đến tận lúc chuông hết giờ mới vui vẻ đi ra.

Mà sự thật lại luôn đau lòng, cái người ông cho là học sinh chăm ngoan ấy, trên thực tế lại đang lơ đãng, chỉ là cô biểu hiện không khác ngày thường là bao thôi.

Virgo thất thần, tình trạng này đã duy trì khoảng hơn một tháng nay, kể từ cái ngày hai kẻ thiên tộc kia đến đảo lộn cuộc sống của cô, nói cô là "đứa con bị thất lạc" của Quang Minh Thần, muốn cùng cô hợp tác. Cô thật muốn xông đến thiên giới mà hỏi Quang Minh Thần, tại sao lại chọn cô? Nhưng cô lại không có đủ khả năng để làm điều đó, và giả sử, nếu có đến được thiên giới thật, thì có lẽ còn chưa kịp đặt câu hỏi với Quang Minh Thần cao cao tại thượng kia, thì cô đã bị tống cổ ra ngoài rồi cũng nên.

Virgo tuyệt không muốn thừa nhận rằng, khi nghe lời mời của hai kẻ kia, tuy cô từ chối và tỏ ra khó chịu, nhưng thực ra cũng phân vân đôi chút. Dù sao thì chuyện gì cũng có cái giá của nó, chẳng có gì là miễn phí cả. Trên trời bỗng dưng rớt xuống một cái bánh bao thịt, đó là may mắn, thế nhưng khi cắn vào một miếng, lại phát hiện chiếc bánh đó có độc thì sao? Virgo nghĩ vấn đề của mình cũng chẳng khác chuyện này là bao, chẳng ai có thể cam đoan lời mời này là phúc hay là họa. Vậy nên, lưỡng lự không đáp ứng là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, lời mời này lại không phải ai cũng có cơ hội nhận được. Virgo từng lục tung tất cả các thư viện trong thủ đô, tìm kiếm những cuốn sách cổ có ghi chép về điều này, cô phát hiện số lần những lời mời kiểu này xuất hiện chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Những người được mời hầu hết đều đồng ý, hoặc là tỏ ra lưỡng lự, nhưng về sau họ cũng sẽ chấp thuận lời mời này. Có lẽ chỉ có cô từ chối ngay lập tức đấy nhỉ? Virgo khẽ nở một nụ cười, cô chợt nhớ đến một đàn em khóa dưới trong trường. Tên cậu ta là gì ấy nhỉ, Aries? Lúc trước Virgo từng cười nhạo cậu ta ngốc nghếch, không biết tận dụng cơ hội trời cho này. Thế nhưng giờ đây, cô cũng chả khác đàn em này là mấy. Virgo lắc đầu, dẹp hết những suy nghĩ thừa thãi sang một bên, bắt đầu cân nhắc có nên đồng ý hay không. Cô thậm chí còn lập một bảng danh sách "Lợi và hại khi đồng ý với lời mời của thiên giới", và dễ dàng nhận thấy "lợi" so với "hại" nhiều hơn. Trở thành một thiên tộc, tức là có khả năng học ma pháp, chí ít được sẽ kiêng nể hơn, khả năng sống sót trong cuộc chiến lần này cũng sẽ cao hơn nhiều so với nhân loại có thể chất yếu ớt, còn được hưởng nhiều quyền lợi mà chỉ thiên tộc mới có nữa. Nhưng nếu đồng ý có nghĩa là phải từ bỏ hết thảy những thứ liên quan đến nhân giới như gia đình, bạn bè... thì cô không làm được. Cho dù cô cũng không có nhiều kỷ niệm sâu sắc lắm, nhưng dù sao, đối với cô, họ cũng thân quen hơn nhiều so với những thiên tộc lạ hoắc, Virgo có chút luyến tiếc. Có lần cô hạ quyết tâm, quyết định từ chối lời mời của Capricorn, thì cô đau khổ phát hiện, mình không biết liên lạc với anh ta bằng cách nào! Cho dù có đưa danh thiếp, thế nhưng nó vẻn vẹn cũng chỉ ghi dòng chữ "Capricorn", không hề ghi cách thức liên lạc! HƠn nữa, không hiểu sao lúc đó sẽ có một thanh âm ma mị nhảy vào đầu cô, dụ dỗ cô: Ngươi thực sự từ chối sao? Kể cả đó là cơ hội duy nhất để có thể sống sót?

Virgo xoa xoa hai bên huyệt thái dương, cảm thấy đầu óc loạn thành một nùi. Đúng vậy, cô không dứt khoát từ chối được. Cô muốn sống, và cô phải sống.

"Hội trưởng hội học sinh Virgo, xin hãy đến tòa nhà hiệu trưởng ngay lập tức... Xin nhắc lại, hội trưởng hội học sinh Virgo, xin hãy đến tòa nhà hiệu trưởng ngay lập tức..."

Tiếng loa thông báo vang lên, chấm dứt những suy nghĩ miên man của Virgo. Cô đứng dậy, vội bước tới tòa nhà hiệu trưởng.

***

Trước cánh cửa đỏ thẫm làm bằng gỗ sồi nặng trịch, từng tiếng gõ cửa có nhịp điệu vang vọng cả hành lang trống rỗng. Cánh cửa gỗ này, và cả tòa nhà hiệu trưởng nữa, có lẽ là những thứ cổ xưa nhất trong học viện Rise tiên tiến. Nghe nói, những thứ này được các đời hiệu trưởng quý trọng vô cùng, qua hàng ngàn năm chưa từng thay đổi lần nào. Cho dù thiết kế một tòa nhà với những thiết bị cần thiết cũng không thể tiêu tốn bằng việc trùng tu sửa chữa tòa nhà cũ kĩ này trông như mới, thì tất cả các hiệu trưởng vẫn kiên trì trùng tu lại, chưa từng có ngoại lệ. Virgo thật không hiểu, tòa nhà này có gì đặc biệt đến thế? Cũng có nhiều học sinh tò mò, từng đi khám phá tòa nhà hiệu trưởng này, thế nhưng chẳng phát hiện ra bất cứ điều gì, chỉ đơn giản là một tòa nhà cổ. Thôi được rồi, nếu không có bí ẩn gì thì thôi vậy, nhưng chí ít cũng có thể đổi thành cửa tự động được chứ? Mỗi lần đến lại phải gõ cửa, rất phiền. Nếu không phải Virgo thường xuyên đến nơi này, thì có lẽ cô cũng giống như mọi người, chẳng thể nhớ nổi cách mở cửa. Thế nhưng những lời này cô cũng không dám nói với hiệu trưởng, aiz, cố chịu, một năm nữa là mình không ở đây nữa rồi.

Đến khi Virgo bắt đầu mất kiên nhẫn, một thanh âm trầm khàn của người già vang lên: "Mời vào."

Nghe được câu này, Virgo lập tức mở cửa bước vào, một tiếng "cạch" khẽ vang lên. Cô đi thẳng đến chiếc bàn cũng làm từ gỗ sồi màu đỏ trong phòng, đến một khoảng nhất định mới dừng lại, lễ phép hỏi: "Thưa thầy. Thầy gọi em có việc gì ạ?"

Người ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, đó là một ông lão có mái tóc cùng chòm râu dài màu trắng. Vầng trán cao rộng cùng những nếp nhăn ngự trị trên khuôn mặt ông, như chứng minh rằng đây là một người rất thông minh và có nhiều kinh nghiệm. Thấy Virgo, ông đứng dậy nở nụ cười hàm hậu: "Virgo đấy à? Em ngồi đi."

Không sai, người này, chính là hiệu trưởng của học viện Rise - hiệu trưởng Mullinable, đồng thời cũng là một phù thủy cấp cao.

Virgo khẽ dạ, ngồi xuống sofa, quan sát sắc mặt ông, nhưng không lâu sau đành bỏ cuộc, cô chẳng thể nhìn ra bất kì điều gì từ nét mặt ôn hòa bình thản đó. Cổ nhân có câu: Gừng càng già càng cay, quả thật chí lí.

Hiệu trưởng Mullinable rót ra hai tách trà, một tách đặt trước mặt Virgo, tách còn lại cầm lên tay, ông nhấp một ngụm trà mới mở miệng: "Virgo, em biết "The return of time" chứ?" Không chút vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, thật đúng là phong cách của hiệu trưởng Mullinable.

"Vâng, em biết." Virgo nhanh chóng tiếp lời. " "The return of time" xuất hiện từ 20000 năm trước, ý nghĩa như tên, đó là sự kiện ám chỉ sự trở lại thiên giới và nhân giới của ma tộc, cứ 5000 thì xảy ra một lần, gây ra vô số tổn thất cho chúng ta."

Hiệu trưởng Mullinable khẽ gật đầu, hiển nhiên là rất vừa lòng với câu trả lời của Virgo. Kiến thức này trong giới trẻ chẳng mấy ai tìm hiểu, chính ông hồi trẻ cũng không có nghe qua, nhưng không ngờ Virgo lại biết nó, không hổ danh là học sinh hoàn hảo trên mọi lĩnh vực.

"Không sai, nếu vậy, chắc em cũng biết, thời điểm đó sắp đến?" Thấy Virgo gật đầu, ông nói tiếp: "Ám Dạ Thần đương nhiệm, là một kẻ vô cùng xuất sắc. Hắn đánh bại Ám Dạ Thần tiền nhiệm, đào tạo rất nhiều ma tộc tài giỏi, phát minh ra vô số những cấm thuật có sức hủy diệt mạnh mẽ, mưu kế cùng thủ đoạn tinh vi không kém bất kỳ kẻ nào, nhanh chóng thu được lòng trung thành của ma tộc. Hơn nữa, 70000 năm đã trôi qua, kết giới mà Thần Sáng Chế tạo ra cũng sớm suy yếu, dựa vào sức mạnh của mình, ma tộc có thể dễ dàng thoát ra khỏi đó. Hơn nữa, Ám Dạ Thần từng tuyên bố rằng, hắn muốn lấy cái chết của Quang Minh Thần làm quà cho toàn bộ ma tộc. Điều này báo hiệu, trận chiến sắp xảy ra, sẽ là trận chiến đẫm máu nhất."

Virgo hiểu ra, nhanh chóng tiếp lời: "Vâng thưa thầy, em sẽ tập hợp học sinh trường ta lại, lập thành các nhóm chiến đấu..."

"Không không," Hiệu trưởng Mullinable xua xua tay, "Trận chiến lần này, không liên quan gì đến nhân tộc chúng ta. Ám Dạ Thần cùng Quang Minh Thần đều đã lập huyết khế cam đoan rồi."

Virgo ngẩn người: "Sao ạ?" Huyết khế, ý nghĩa như tên, dùng máu đầu tim của bản thân người cam kết tạo nên. Huyết khế chỉ kẻ có ma pháp mới có thể lập được, được coi là lời thề trang trọng nhất, không thể phản bội, không thể làm trái, không thể chối bỏ. Nếu không, người làm trái huyết khế sẽ phải chịu đựng sự dày vò thống khổ vô cùng, bị cắn nuốt huyết nhục, đảo lộn nội tạng, xương cốt bị nghiền nát. Sự tra tấn này không chỉ diễn ra trên thể xác, mà tinh thần cũng phải chịu. Kẻ làm trái, sẽ phải trải qua sự việc mà mình sợ nhất, cứ như vậy lặp đi lặp lại, không thể thoát ra. Đương nhiên, như vậy chưa phải là tất cả. Khi chịu đựng trừng phạt, từng dây thần kinh của kẻ tội đồ sẽ không bị tổn hại, kẻ đó vẫn có thể cảm nhận được những cơn đau đớn, những nỗi sợ hãi trên cả thể xác lẫn tinh thần. Trong khi chịu đựng sự trừng phạt, kẻ tội đồ sẽ không thể chết, cũng không thể ngất đi để thoát khỏi hiện thực. Vĩnh viễn không thể trốn tránh.

"Kẻ đứng đầu ma tộc cùng người đứng đầu thiên tộc đã cam đoan cùng với đế vương ba nước rằng sẽ không đụng chạm gì đến nhân tộc cùng nhân giới. Chỉ là, họ cũng cần binh lực, vũ khí, vì vậy một cuộc giao dịch là không thể thiếu." Hiệu trưởng Mullinable ngừng một lát, "Tóm lại, lần này, người được lợi nhiều nhất, vẫn là nhân tộc chúng ta."

Virgo ngập ngừng: "Vậy em sẽ tập hợp mọi người, báo họ biết về thông tin này, để họ có thể suy xét kĩ càng, đồng thời cũng phát động họ tham dự kiếm thu nhập...?"

Hiệu trưởng mỉm cười, cô học trò này rất thông minh, nhanh như vậy đã hiểu ý ông rồi.

"Làm phiền em."

***

"Này, cậu biết con bé đó không?"

"Ai cơ? Pisces á? Nghe bảo con bé đó là ma tộc đấy..."

"Xì, sợ gì? Dù gì cũng kí huyết khế rồi..."

Tiếng trò chuyện rôm rả bỗng dưng im bặt, mọi người đều nhìn về phía cánh cửa vừa mở, một cô gái bước ra từ đó. Tóc đen mắt đen, toàn thân cô mặc bộ đồ màu đen, làm nổi bật làn da trắng nhợt đến bệnh hoạn, thế nhưng lại sinh ra một loại mỹ cảm kì lạ. Cô gái thong thả bước đến bên bồn rửa tay, dường như không nghe thấy bất cứ điều gì liên quan đến cuộc nói chuyện kia. Cô không nhanh không chậm bước ra ngoài, đến trước cửa phòng vệ sinh thì đột nhiên dừng lại, quay người hé ra một nụ cười mỹ lệ: "Lần sau khi nói xấu người khác, nhớ kiểm tra xem xung quanh có kẻ nào không." Chất giọng ngọt ngào hấp dẫn, khiến người ta không tự chủ được mà đắm chìm trong đó, vĩnh viễn không muốn thoát ra.

Nói xong, cô cất bước đi tiếp, để lại một đám người đang ngơ ngẩn trong đó.

***

Pisces bước vào thư viện trường Sakura, thư viện khá vắng vẻ, chí ít là cô không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào ở đây. Pisces tùy ý rút một cuốn sách trên giá, không chút ngập ngừng đi về góc cuối của thư viện. Vốn tưởng nơi đó rất tối tăm ẩm mốc, thế nhưng ý nghĩ so với hiện thực lại khác hoàn toàn. Góc cuối của thư viện trường Sakura có một cái cửa sổ lớn, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, mang theo từng làn gió tươi mới thổi vào, khiến nơi đây có sức sống hơn nhiều so với những chỗ khác trong thư viện.

Dưới cửa sổ với nắng mai rực rỡ là một chàng trai đồng dạng tóc đen giống như Pisces. Anh cúi đầu xem sách, khiến người ta không thể nhìn được biểu tình, chỉ có thể cảm nhận sự tao nhã toát ra từ cốt tủy khi anh lật từng trang sách. Những ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng lướt như khiêu vũ trên từng trang sách, trân trọng và nâng niu, như thể thứ đang ở trong tay anh không phải một cuốn sách, mà là bàn tay của người anh yêu.

Pisces nhìn theo cử động của anh, cảm thấy tim mình như chậm lại một nhịp. Tuy cô biết cách mê hoặc người khác, nhưng đó là có chủ ý và dụng tâm, chứ không như anh, chỉ cần một hành động nhỏ cũng khiến cô cảm thấy đặc biệt hấp dẫn. Cũng có thể, đó là do cô thích anh.

Pisces nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh, nghiêng đầu nở một nụ cười: "Scor, cậu đang đọc cái gì vậy?" Thanh âm ngọt mà không ngấy, khiến người khác thần hồn điên đảo, cộng thêm nụ cười tuyệt đối xuất phát từ chân tâm, Pisces chắc chắn, chỉ cần cô kiên trì, sớm muộn Scor cũng sẽ đáp lại phần tình cảm này.

Scorpio không trả lời, thay vào đó, anh giơ cuốn sách lên cho Pisces xem. Eclipse Hunter, một cuốn sách thuộc thể loại fantasy, đương nhiên, nó chỉ có chức năng là giải trí. Pisces cố kéo dài cuộc nói chuyện: "A, thì ra Scor thích thể loại này sao? Mình cũng có vài quyển thuộc thể loại này đấy, nếu cậu thích thì..."

"Không, tôi không thích đọc sách." Scorpio cắt ngang lời Pisces, ánh mắt sắc bén mà lạnh lẽo quét qua người cô, dường như cả ánh nắng ấm áp ngoài kia cũng không thể sưởi ấm đôi mắt ấy. "Hôm nay cô nói nhiều hơn mọi khi đấy."

Pisces luống cuống: "Xin lỗi, mình..."

Scorpio không kiên nhẫn cắt ngang: "Có biết huyết khế không?"

Pisces vội gật đầu. Huyết khế, đương nhiên cô biết, đó chẳng phải là bản cam kết mà Ám Dạ Thần cùng Quang Minh Thần kí sao? Chuyện này tam giới đã sớm biết.

"Nếu vậy, thì đừng sử dụng khả năng của mình vào nhân loại như lúc nãy, lãng phí tinh lực mà lại không thu được kết quả. Dùng làm sao mà có thể thu được ích lợi đi." Scorpio đóng cuốn sách lại, "Nghe nói trường Sakura đào tạo được khá nhiều thiên tài? Có thể dẫn tôi đi gặp vài người chứ?"

Pisces vốn đang ủ rũ nghe Scorpio trách móc, nhưng nghe câu hỏi sau đó, cô hiểu là anh đang chuyển chủ đề, sự ủ rũ nhanh chóng bị thay thế bởi vui mừng xen chút ngại ngùng của một cô gái mới yêu lần đầu: "Đương nhiên biết, để mình dẫn cậu đi! Cậu muốn xem phương diện nào?"

Scorpio suy nghĩ một lát, nói: "Vũ khí đi."

Pisces hào hứng đứng dậy, giờ đây cô vui vẻ như một chú chim nhỏ, vui đến nỗi không phát hiện ánh mắt vốn lạnh lẽo của Scorpio lại hiện lên ý cười nhàn nhạt, rất nhanh liền biến mất.

[Muốn một người đang ở tận cùng đáy xã hội tin tưởng một người khác, cũng không khó. Chỉ cần thỏa mãn mọi nguyện ước của kẻ đó, gieo một hạt "tình yêu" và tưới thêm dòng nước "hi vọng", những việc còn lại, kẻ đó sẽ tự động hoàn tất. Kì thật rất đơn giản, đúng không nào?]

***

Scorpio hơi nhướn mày nhìn ngôi nhà trước mặt, khuôn mặt hiện lên một chút ngạc nhiên: "Nơi này?"

Pisces thấy biểu cảm của anh, không khỏi khẩn trương: "Ừm, đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

"Không có gì." Scorpio rũ mắt, quả thực không hề giống trong tưởng tượng của anh một tí nào. Anh cứ ngỡ nó phải là một căn biệt thự to lớn với phong cách độc đáo, hoặc chí ít cũng phải là căn hộ của một khu chung cư cao cấp mới phải... Nhưng có vẻ tiểu thuyết cùng đời thực luôn có sự khác biệt rất lớn. Trước mặt anh chỉ là một căn nhà bình thường, trông không khác biệt lắm so với những căn nhà kế bên.

Pisces tiến lên phía trước: "Xin hỏi, đây có phải là nhà của Aquarius không? Chúng tôi có việc muốn gặp cậu, không biết cậu có thời gian không?"

Một tiếng máy móc được công thức hóa rè rè vang lên: "Xin chờ một chút." Khoảng 5 phút sau, cánh cửa tự động mở ra, một robot tự động đưa Pisces cùng Scorpio đi vào. Phòng khách của căn nhà trông bừa bộn vô cùng, chất đống những bản kế hoạch cùng những trang thiết bị kĩ thuật cùng vô số những loại máy móc, hữu dụng có đầy, vô dụng cũng chẳng thiếu. Scorpio nhìn qua phòng khách một lượt, nếu không phải ở chính giữa căn phòng có bàn ghế và tường gắn TV, thì có lẽ anh sẽ nghĩ đây là một công xưởng máy móc đang trong giờ nghỉ ngơi chứ chẳng phải một ngôi nhà. Thấy chủ nhân không có ý định nhúc nhích, vẫn nằm lì trên sofa như cũ, Scorpio cũng không khách sáo mà ngồi xuống sofa đơn ở phía đối diện, tự rót cho mình một cốc nước. Nhìn qua bàn nước bừa bộn, ánh mắt anh khựng lại khi nhìn thấy một thứ, nhưng rất nhanh liền chuyển tầm mắt đi chỗ khác, thản nhiên nói: "Cậu là Aquarius, thiên tài máy móc của trường Sakura?"

Aquarius lười biếng ngồi dậy, cào cào mái tóc màu trà: "Tôi cũng biết sửa máy móc linh tinh, nhưng nói là thiên tài thì thật không dám nhận. Anh có việc gì? Tạo vũ khí, sửa chữa, hay nâng cấp vũ khí đây? Nhắc trước là tôi lấy giá không rẻ đâu."

Scorpio mỉm cười: "Tôi tin mình có đủ khả năng để trả cái giá mà cậu đưa ra." Nói rồi, anh phất tay, trên bàn nước xuất hiện nhiều thêm một đồ vật. Anh cầm lấy chiếc lưỡi hái, đưa nó cho Aquarius: "Cậu có thể nâng cấp cái này không? Cậu biết đấy," Scorpio nhún vai, "Tôi rất cần nó trong cuộc chiến sắp diễn ra."

Quả thật là ma tộc, Aquarius nghĩ thầm, cậu liếc nhìn Pisces, nhận lại ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí của cô. Aquarius nhún nhún vai, trò đó chẳng thể uy hiếp được cậu, hơn nữa, xem cái tình trạng này, rõ ràng thanh niên tóc đen trước mắt này mới là boss lớn, nếu anh ta không ra lệnh, thì Pisces chẳng thể làm gì với cậu.

Aquarius chuyển tầm mắt của mình lên người trước mặt, âm thầm đánh giá. Người này trông cũng không tệ, đủ khả năng để làm điên đảo trái tim của bé gái tám tuổi đến cụ bà 800 tuổi. Thỉnh thoảng sẽ cố ý lộ ra biểu tình, như lúc nãy vậy, anh ta cố ý khựng ánh mắt lại khi nhìn tấm ảnh kia, cốt để cho cậu nhìn thấy. Aquarius liếc qua bức ảnh, một cô gái cầm kiếm, chẳng có gì khác thường. Cậu nhìn lưỡi hái trước mặt, khẽ nheo mắt. Trông cái này quen quen? Aquarius nghĩ mãi mà không biết mình đã thấy ở đâu, dứt khoát không nghĩ nữa, cậu đánh một cái ngáp: "Được rồi, tôi sẽ cố hoàn thành nhanh nhất có thể, và đương nhiên là với chất lượng tốt nhất nữa."

Scorpio hài lòng: "Đồng thời, tôi hi vọng cậu sẽ không nói cho ai biết điều này. "Không tiết lộ bất cứ thông tin nào của khách hàng", đây hẳn là một trong những quyền lợi của khách hàng đi?" Anh nghiêng đầu, đồng tử màu đen phản chiếu hình ảnh của người trước mặt, tựa như có thể nhìn thấu tất cả tâm tư người đó.

"Cho dù, khách hàng có là một ma tộc?"

Aquarius bị hấp dẫn bởi ánh mắt sâu thẳm của Scorpio, nhưng cũng không đến nỗi đắm chìm trong đó, dù sao cậu cũng chẳng phải một kẻ cuồng ánh mắt, cậu vẫn thấy các linh kiện cùng đám robot đáng yêu hơn nhiều: "Yên tâm đi, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp." Aquarius cầm lấy lưỡi hái trên bàn, "Có thể cho tôi biết tên của nó không?"

Scorpio mỉm cười, lắc đầu. Chỉ những người quan trọng với anh mới có quyền được biết tên nó. Còn những kẻ khác, không bao giờ có khả năng.

Trên mặt Aquarius hiện lên một chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh liền biến mất: "Hợp tác vui vẻ, tôi không tiễn." Nói xong, cậu lại nằm vật xuống sofa, tựa như một chú mèo biếng nhác.

Scorpio chẳng để tâm tới điều này, cậu trai này hành xử ngẫu hứng, tùy ý, cũng chẳng khác ma tộc là bao, anh cũng đã quen rồi. Anh đứng dậy, nói với Pisces: "Đi thôi."

Giọng nói rất nhẹ, tựa như sợ đánh thức người kia.

***

Sau khi hai vị khách rời đi, Aquarius chưa nghỉ ngơi được bao lâu, tiếng máy móc khô cứng một lần nữa lại vang lên, đánh vỡ mộng đẹp: "Có một vị khách yêu cầu gặp mặt, không biết chủ nhân..."

Aquarius xua xua tay: "Chấp nhận."

Cậu ngó đầu nhìn người vừa đến, đó là một cô gái dung mạo thanh tú với mái tóc màu hồng, trên người còn mặc đồng phục, liền sâu sắc cảm thấy quyết định lúc trước quả là một sai lầm vô cùng lớn! Cậu cúi đầu, lầm bầm: "Biết thế không cho vào."

Tuy cậu nói rất nhỏ, thế nhưng rõ ràng nó không thể thoát khỏi tai cô gái kia. Cô gái không vui hừ một tiếng. Thằng nhóc này, cô có lòng hảo tâm vừa tan trường liền chạy đến nhà nó hỏi thăm, vậy mà dám ghét bỏ cô? Thật không biết điều mà!

Nếu Aquarius biết suy nghĩ của cô, phỏng chừng cậu sẽ té từ trên sofa xuống mất. Muốn hỏi thăm thì cần gì đi đến tận nhà, gọi bằng máy truyền tin không được sao? Bà chị tự mình chạy đến, sau đó còn đổ lỗi lên đầu cậu! Quá oan uổng!

Nhưng rất tiếc, Aquarius không có năng lực đọc suy nghĩ của người khác, mà Libra cũng chẳng định nói cho cậu biết. Vì thế, Aquarius chỉ còn cách dò hỏi: "Lib, chị đến đây làm gì thế?"

Libra cười lạnh: "Đến xem xem mày chết chưa, thuận tiện mang tí đồ cúng đến cho mày."

Đồ cúng? Não Aquarius xoay chuyển một vòng, thấy tay Libra cầm cái ví tiền, cậu chợt ngộ ra, trong não tự động lập một cái đẳng thức: Đồ cúng = đồ ăn! Cậu nhanh nhảu nói: "Em muốn ăn thịt kho tàu!"

Libra đảo mắt nhìn thân hình khẳng khiu của Aquarius, nhìn đến khi cậu phát lạnh mới hài lòng thu lại tầm mắt: "Mày dạo này béo lắm, nên ăn kiêng đi." Khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười gian xảo: "Tối ăn mướp đắng xào trứng nhé?"

Aquarius đen mặt. Gì chứ mướp đắng là thứ cậu ghét nhất! Libra biết điều này mà còn định nấu cái thứ đó cho cậu ăn, rõ ràng là cố ý! Aquarius bắt đầu cân nhắc, không biết mình đắc tội với bà chị này khi này? Cái vụ thư tình kia, chắc chắn là bả không biết tí gì rồi... Hay bà biết mình lấy cái váy hàng hiệu của bà làm chăn cho Ái phi rồi? Không không, rõ ràng mình bắt thằng Gem mua một cái trả lại bả rồi... Ờm, cho dù nó là hàng fake, thì Aquarius tin chắc Libra chẳng thể biết được. Nghĩ nát óc cũng không ra, Aquarius đành đau khổ kháng án: "Ăn cái khác được không?"

Libra cười dịu dàng: "Được chứ."

Aquarius ngạc nhiên. Kháng án không ngờ lại thành công, về sau cần tiếp tục cố gắng hơn nữa! Vì một tương lai tươi sáng!

Nhưng không để cậu vui mừng lâu, câu nói tiếp theo của Libra đã trực tiếp đánh nát ảo tưởng của cậu: "Ăn mướp đắng luộc nhé? Tốt cho cơ thể, ăn khoảng một tuần, đảm bảo mày trông trắng trẻo đẹp trai ngay." Libra gật gù, tự cảm thấy lời mình cực kỳ chí lí: "Cứ quyết định vậy đi."

Aquarius âm thầm gạt lệ nhìn Libra nhảy chân sáo ra ngoài mua đồ, trong lòng thầm rủa cô ngàn lần!

--- Ghi chú ---

Eclipse Hunter là một tác phẩm có thật, tên gọi khác là Huyền Nhật Thú. Một trong những tác phẩm của Ngự Ngã (Yu Wo).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top