Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú thích:  Hình ảnh Vũ Thiên Hạo ( thiên yết)

            Chương 9:

       Kinh thành,

       Đâu đâu cũng nhộn nhịp tiếng kèn trống ăn mừng. Pháo hoa nổ tung phố, lồng đèn đỏ rực rỡ mọi nẻo đường...Cuối cùng đại hỉ được mọi người mong đợi nhất cũng diễn ra. Bởi vì tân lang là vị quan văn nổi tiếng xuất chúng, với khuôn mặt anh tuấn, khí chất cao ngạo khiến mọi thiếu nữ đều mơ ước; tân nương lại là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc của Trần thượng thư, mĩ nhân nức tiếng kinh thành, cầm kì thi họa không gì không tinh thông. Lễ thành thân của cặp đôi kim đồng ngọc nữ này đã gợi lên không ít lời xôn xao khắp kinh thành, nam nhân thì tặc lưỡi tiếc nuối vì mất đi một mĩ nhân xinh đẹp, nữ nhân thì phần lớn là oán hận, ganh ghét người cướp đi "ý trung nhân" của bọn họ, số còn lại thì ngưỡng mộ nhưng nhìn chung vẫn là sự vui mừng trước ngày đại hỷ vẫn bao trùm hầu khắp kinh thành.

         Từ trong nhà đến ngoài phố, dòng người chen chúc nhau nhìn ngắm. Được chính hoàng thượng ban hôn, lại trực tiếp cử hành hôn lễ trong hoàng cung, khỏi phải nói lễ thành thân này náo nhiệt và xa hoa biết nhường nào!

       Trái với khung cảnh náo nhiệt ở bên ngoài, khuê phòng của Trần Giải Linh hôm nay an tĩnh lạ thường. Nàng khoác trên mình bộ hỷ phục đỏ thẫm ngồi lặng im trước gương, ánh nắng mai nhẹ nhàng mơn man trên làn da trắng hồng như châu như ngọc. Mái tóc đen mượt thường ngày nay được vấn lên điệu nghệ, cố định bằng chiếc mũ phượng gắn ngọc trai lấp lánh, ngày hôm nay mệnh danh nàng là đệ nhất mĩ nhân kinh thành cũng không ngoa chút nào. Tuy nhiên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nỗi bất an, cánh môi đỏ mọng mím lại đã cho thấy rõ được sự lo lắng của tân nương. Dù sao đây là chuyện đời người chỉ trải qua một lần, nàng cũng không thể tránh khỏi có chút hồi hộp. Huống chi tân lang lại là người trong lòng nàng, càng nghĩ Trần Giải Linh càng cảm thấy mình giống như đang ở trong mờ. Nói ra có chút khó tin nhưng thực sự ngay từ lần gặp đầu tiên nàng đã không thể quên được bóng hình của hắn, dường như chỉ một cái nhìn đã đem hắn khắc thật sâu vào tâm của nàng, dù thế nào cũng không thể nào xóa nhòa. Thật nực cười với cái tình cảm mà người ta gọi là "tình yêu sét đánh" này nhưng lại xảy ra ngay trên bản thân nàng, làm cho nàng không ngăn được ngày đêm đều nhớ đến hắn, mong chờ hắn...

      - Tiểu thư, người có sao không?_ Hai vị tỳ nữ nhìn thấy biểu hiện của tiểu thư nhà mình mà không khỏi lo lắng. Rõ ràng khi nãy tiểu thư còn lo lắng than ngắn thở dài mà tại sao bây giờ lại đỏ mặt tủm tỉm cười một mình như vậy chứ? Thật là khó hiểu mà!

       - A, ta không sao. Hai muội hãy xem ta như vậy đã ổn chưa vậy?_ Trần Giải Linh giật mình quay sang hỏi hai tỳ nữ của mình nhằm dời đi sự chú ý của họ khỏi khuôn mặt ửng đỏ đáng nghi. Nàng đâu thể nói với họ là mình đang nhớ tân lang được chứ, xấu hổ quá mà...

       - Tiểu thư, người đã là tân nương xinh đẹp nhất rồi. Nô tỳ ghen tị với người chết mất!_ Tỳ nữ tên A Liên lém lỉnh trả lời, nàng đi theo tiểu thư lâu như vậy cũng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng, lo lắng của tiểu thư như vậy.

       Nghe lời trêu chọc của tỳ nữ, ngược lại Trần Giải Linh cũng phần nào cảm thấy yên tâm hơn. Vừa định dặn dò tỳ nữ một chút thì tiếng kèn trống vang lên khiến nàng giật mình, tân lang đã đến nơi. Tâm trạng vừa bình ổn nay lại trỗi dậy những cảm xúc mơ hồ, mới mẻ khiến trống ngực nàng đập thình thịch, đôi chân mềm nhũn không biết phải làm sao. "Hắn đến rồi, phu quân của nàng đến rồi, từ giờ phút này nàng sẽ chính thức trở thành nương tử của hắn, trọn đời trọn kiếp này ở bên hắn, mãi không chia lìa". Sự thật ngay trước mắt mà nàng tưởng chừng như đang nằm mơ vậy.

        - Tiểu thư, người mau đội khăn lên đi!_ A Liên vừa thúc giục vừa nhanh chóng cùng tỳ nữ còn lại trùm khăn đồng thời chỉnh lại hỷ phục cho vị tiểu thư còn đang ngơ ngác. Xong xuôi, 2 người mới đỡ tân nương ra ngoài.

        Trước cổng phủ thượng thư, tân lang anh tuấn cưỡi trên mình con bạch mã cùng đội tùy tùng đang từ từ đi tới. Đoàn người đi đến đâu đều thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Đợi khi tân nương bái lạy phụ mẫu xong, đoàn rước liền bắt đầu xuất phát, tiếng kèn trống hòa cùng tiếng hò reo vui mừng tạo nên khung cảnh náo nhiệt cả kinh thành. Bầu trời trong xanh, từng tia nắng vàng nhảy nhót khắp mọi nơi, tiếng chim hót líu lo rộn ràng...dường như ông trời cũng ủng hộ cho cặp đôi kim đồng ngọc nữ này...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

          2 canh giờ sau,

         Mọi nghi lễ của buổi đại hôn đã hoàn thành, hiện giờ Trần Giải Linh_ tân nương ngày hôm nay đang an tĩnh ngồi tại tân phòng. Vẫn hỷ phục rực rỡ, vẫn chiếc khăn trùm uyên ương nghịch nước che đi dung mạo tuyệt sắc, thoạt nhìn tưởng chừng như bình thường nhưng không ai biết được lòng bàn tay nàng đã ướt đẫm từ lâu. Phải, nàng lo lắng, thực sự còn cả sợ hãi, nàng không biết khi hắn gặp nàng rồi sẽ có biểu tình gì đây? Ngạc nhiên, vui mừng hay là tức giận? Nàng đều không đoán ra, nhưng nàng chắc rằng mình rất mong chờ hắn và cả giây phút đó nữa...

            Tiếng bước chân từ xa vọng lại cho thấy đang có người đi đến. Âm thanh rất nhẹ, rất bình thường nhưng chẳng hiểu sao lại khiến tâm trạng của tân nương trong phòng rơi vào bồn chồn, lo lắng cực điểm, tim đập thình thịch chỉ thiếu điều muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

           Vừa bước vào tân phòng, Vũ Thiên Hạo đã cho hết đám nô tỳ xung quanh lui ra ngoài, một mình chàng đi tới rót rượu mà uống. Nhìn ánh nến đỏ cùng xung quanh hỷ phòng được sắc đỏ rực rỡ bao trùm, chàng k khỏi cười khẩy. Thì ra đây chính là cảm giác thành thân...với một người chàng k biết cả mặt mũi...thật nực cười! Liếc nhìn về phía tân nương một thân hỷ phục vẫn đang ngồi an tĩnh trên giường, Vũ Thiên Hạo từ từ bước tới. Càng đến gần, chàng càng cảm nhận rõ được mùi hương hoa nhài lan tỏa trong không gian, tuy gương mặt bị che đi nhưng với khí chất này chàng có thể khẳng định cô ta chắc hẳn phải là loại ̀ thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc, nhan sắc diễm lệ, chỉ cần liếc mắt thôi cũng khiến nam nhân điêu đứng, chả trách "ông ta" lại cử đến để giám sát chàng. Gạt bỏ mọi suy nghĩ ở trong đầu, Vũ Thiên Hạo lạnh lùng cất giọng:

          - Bọn chúng đã ra ngoài hết rồi, cô k cần phải đóng kịch nữa, chúng ta hãy thẳng thắn nói chuyện.

          Cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh giữa mùa đông buốt giá, mọi cảm xúc gần như tê liệt, tâm trạng tồn tại một khắc trước dường như bay đi hết. Uất ức, hoài nghi, thất vọng, hụt hẫng, bao nhiêu cảm xúc trào dâng cùng một lúc nhưng có lẽ nhiều nhất vẫn là sự khó hiểu, và Trần Giải Linh đủ thông minh để kìm nén cảm xúc và tìm kiếm lời giải cho sự nghi vấn của mình. Nhẹ nhàng gỡ bỏ chiếc khăn nặng nề, ngẩng cao đầu để che đi sự yếu đuối, nàng cất giọng:

        - Ngươi nói vậy là sao?

        Lời nói lạnh lùng không giấu nổi sự chua xót, nhưng tuyệt nhiên không hề rơi một giọt nước mắt, Trần Giải Linh đã khiến Vũ Thiên Hạo phải đứng hình, tuy nhiên ngoài dự đoán lại là một lý do khác. Ông trời thật biết trêu ngươi làm sao! Vậy ra cuối cùng hắn mới là con mồi bị người ta giăng bẫy từ trước, mà hắn thì cứ ngu ngốc bước vào. Lúc trước hắn cũng đã từng nghĩ có khi nào tân nương cũng giống như mình bị ép buộc thành thân hay không nhưng khi nhìn thấy gương mặt người con gái này hắn chỉ có một suy nghĩ: ghê rợn. Thì ra tất cả đều đã được sắp đặt, bao gồm cả khi hắn gặp cô ta trong cung, và cả hôn lễ này, vậy mà cô ta còn dùng vẻ mặt oan ức, kiên cường đó nhìn hắn, thật đáng giận, đáng khinh bỉ.

          - Cô còn dám hỏi sao? Màn kịch này không phải đều do cô cùng ông ta sắp đặt hay sao? Thật nực cười! Nhưng cô đừng vui mừng quá sớm, ta sẽ không bao giờ coi cô là nương tử đâu, đời này Vũ Thiên Hạo ta ghét nhất là loại nữ nhân giống như cô, hãy nhớ lấy!_ Nói rồi Vũ Thiên Hạo lập tức xoay người bước ra khỏi phòng.

        Trần Giải Linh mở to mắt không thể tin vào những gì nàng nghe được. Hắn nói hôn lễ này là nàng sắp đặt, hắn nói toàn bộ là kế hoạch của nàng, chẳng lẽ trong mắt hắn nàng thật sự ty bỉ, hạ tiện như vậy sao? Uổng công nàng hồi hộp, lo lắng như vậy, cuối cùng chân tình của nàng chỉ là mưu kế, màn kịch dơ bẩn để tiếp cận hắn mà thôi! Càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, đời này Trần Giải Linh nàng chưa bao giờ cảm thấy bị sỉ nhục như vậy. Không kìm được, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt diễm lệ.

         - Vũ Thiên Hạo, ngươi quả là vô tình.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

        5 ngày sau,

        Vẫn là con đường này, cảnh vật này, vậy mà đã 10 năm trôi qua, dường như cả con người và sự vật đều đã thay đổi, đã không còn như xưa nữa. Lặng lẽ lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt sưng đã sưng đỏ từ bao giờ, Lý Dương Lệ bất giác cảm thấy xót xa cùng đau lòng.

           Nàng còn nhớ rõ cái ngày của 10 năm trước, khi toàn bộ Cao Phủ và phụ thân nàng đều diệt vong chỉ trong vòng một đêm, nàng và Cao Sư Tuấn bỗng chốc trở thành trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Là sư phụ đã thu nhận hai người, coi bọn họ như con ruột mà đối đãi, dạy dỗ.

          Bao năm trôi qua, người giống như người cha thứ hai của nàng vậy, nếu không có người thì bây giờ nàng và Cao Sư Tuấn có lẽ sẽ không bao giờ có được ngày hôm nay. Vậy mà cho tới tận khi người nhắm mắt nàng cũng chưa báo hiếu được ngày nào, còn để người phải lo lắng cho bọn họ.
       
      Nàng biết sư phụ là thực sự yêu thương bọn họ, người cũng không bao giờ mong muốn bọn họ tiếp tục bước chân trên con đường chứa đầy hận thù và máu tanh này. Nhưng ý trời đã vậy, trả thù chính là mục đích sống duy nhất của Cao Sư Tuấn, cho nên nàng chỉ có thể đứng phía sau ủng hộ, tiếp thêm sức mạnh cho hắn.

         Nàng cũng không trách hắn, hắn luôn cho rằng nàng không hiểu được tâm trạng của hắn lúc bấy giờ nhưng kỳ thật, hắn không biết nàng cũng đau không kém gì. Trong khi mà hắn suy sụp nhất, nàng ở bên cạnh an ủi, động viên; khi mà hắn gặp khó khăn nàng sẽ là chỗ dựa vững chắc cho hắn; khi hắn quyết định rời xa nơi này nàng cũng chỉ có thể mỉm cười chúc hắn lên đường thành công,tuy nhiên hắn không bao giờ biết được đằng sau nụ cười ấy là biết bao nước mắt tuôn rơi mỗi đêm. Hắn bảo nàng không hiểu hắn, nàng không trách, bởi vì nàng biết ngoài nàng ra hắn còn biết bao trọng trách cần phải gánh vác. Bây giờ sư phụ đã không còn, nàng cũng không còn lý do gì để ở lại đây nữa, thôi thì đành làm theo tâm nguyện cuối cùng của sư phụ, coi như nàng báo hiếu cho người vậy, haiz...!!!

            Cũng không biết được Cao Sư Tuấn sẽ phản ứng thế nào khi gặp nàng nữa, nàng đã hứa với hắn sẽ ở lại đó chăm sóc tốt cho sư phụ mà bây giờ lại...nhưng cho dù thế nào lần này nàng cũng nhất định sẽ ở bên cạnh hắn, dù hắn có cho rằng nàng là gánh nặng cũng không sao, nhất định! Đôi mắt đen láy ánh lên vẻ kiên định, Lý Dương Lệ âm thầm hạ quyết tâm.

End chương 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top