Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51 Đi tìm người đó, ắt sẽ giúp đỡ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi còn đang say giấc nồng thì Lucky đã bị đánh thức bởi tiếng động ồn ào dưới nhà, nhanh chóng thay đổi quần áo, vệ sinh cá nhân rồi chạy nhanh xuống nhà xem có việc gì mà mọi người ai cũng tất bật như vậy. Andrew với Joseph đều có thói quen dậy sớm cho nên đã ngồi ở trong sảnh từ lâu đang chờ đợi ai đó, tiểu quỷ Victor thì quen ngủ nướng nên đến giờ vẫn chưa dậy, thấy Lucky đi xuống cả hai người chỉ gật đầu chào có lệ rồi lại chăm chú vào việc mình đang làm.

Lucky chảy mồ hôi hột, hai người có cần giống nhau vậy không? Đều đang khinh tôi đó hả?

Lucky chợt nhớ ra hôm nay chào đón Ánh Trăng cho nên cũng ngồi xuống bên cạnh Andrew chỉnh trang lại quần áo một chút, Andrew thấy Lucky nên nhích qua một chút để nhường chỗ cho cậu, phần là anh vẫn chưa quen tiếp xúc quá gần với ai khác ngoài Luca. Joseph nhìn hai người một chút rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc sách. Thời gian cứ trôi mãi, lúc này người hầu bên ngoài chạy vào thông báo Ánh Trăng đã tới vào tai Joseph, hắn gật đầu bảo mau cho vào, không biết là do tâm linh tương thông hay sao lúc này Victor cũng vừa dậy mà chạy vội xuống nhà để nghênh đón vị tiên tri kia.

Ánh Trăng bước vào trong nhà, vẫn là nụ cười hiền từ ấy, sau lưng nhà tiên tri kia là vị Hastur bảo hộ, còn sau lưng hai người thì có một dáng người cao gầy, khuôn mặt phởn đời vui vẻ. Thấy Joseph đang ngồi trên ghế uống trà, người kia vui vẻ đưa tay lên vẫy vẫy rồi gọi to tên Joseph.

"Joshy!"

"Bớt gọi ta là Joshy đi! Tên ta là Joseph! Đó là một cái tên đẹp! Chứ không phải là để các ngươi muốn gọi thế nào là gọi! Ta cho phép các ngươi làm bạn ta không phải để lấy tên ta ra làm trò đùa, hết tên này tới tên kia, tên cuồng violong nhà ngươi mà cũng gọi ta vậy hả? Antonio!"

"Nào nào, Joshy, đừng bạo lực vậy mà"

Cái người vừa được gọi là Antonio kia đang cật lực né ly trà mà Joseph ném tới vì tay dài nên gã cũng thuận tay bắt lấy ly trà luôn, khuôn mặt tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Joseph. Khuôn mặt của vị nhiếp ảnh gia nào đó còn tệ hơn lúc đầu, Lucky ngồi đối diện vung tay bảo hạ hoả hạ hoả, Eli và Hastur chỉ biết cười trừ trước tình huống này, người hầu liền mời hai người ngồi vào ghế còn Antonio thì đã quá quen thuộc với người trong nhà nên đã lại gần ngồi xuống bên cạnh Andrew khiến anh một phen hú vía mà vội nhích ra xa, Antonio còn tự tiện rót một ly trà để uống, ánh mắt có hơi đảo qua nhìn Andrew.

"Cậu nhìn quen thật đấy, trước đây đã từng gặp chưa?"

"C-chưa"

"Vậy sao? Đúng thật, ta cũng không có ấn tượng với cậu mấy, tên cậu là gì thế? Tóc đẹp đấy, nhuộm hả? Giới trẻ gần đây cũng mỹ mều quá ha?"

Cái người này nói nhiều thật ấy, Andrew đã nghe qua tính cách của Antonio qua lời kể của Joseph rồi, bởi vì gã là một nghệ sĩ violong nổi tiếng cho nên Antonio rất vui tính lại dễ gần nhưng con người ai cũng có mặt xấu, một khi Antonio tập trung vào violong thì mọi thứ xung quanh gã đều tàng hình. Thậm chí người quen lại gần làm phiền lúc gã đang luyện violong cũng bị mắng cho té tát còn bình thường thì luôn trưng cái mặt phởn đời này ra cùng nụ cười có chút muốn đấm của, không hiểu sao Andrew có suy nghĩ tròn lòng rằng người này rất vô tư nhưng tại sao lại muốn gặp Ánh Trăng? Eli ngồi đối diện thấy Andrew nên vui vẻ chào hỏi.

"Lâu quá không gặp, Andrew"

"Lâu quá không gặp, Ánh Trăng"

"Cứ gọi tôi là Eli đi"

"Hai người quen nhau?"

Antonio ngồi một bên hóng hớt cuộc trò chuyện này, Andrew và Eli đều gật đầu, Hastur đứng sau lưng Eli kéo mũ trùm của mình đưa tay ngăn cản Eli nói chuyện với người này. Eli kéo tay của thần chủ, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của mình rồi nhẹ nhàng nói.

"Không sao, ngài thả lỏng đi, mau ngồi xuống nào đừng đứng như vậy"

"Ta không sao, em cứ ngồi đi"

Andrew cùng Lucky liếc mắt nhìn trời, Joseph nghiến răng ken két vì ghen tỵ còn Antonio thì thích hóng hớt mấy chuyện này mà ghé tai sát lại gần một chút thì bị Lucky đẩy về, gã bĩu môi liếc nhìn cậu chàng bốn mắt kia, Lucky thì dùng ngón tay cảnh cáo gã đừng làm loạn. Thuyết phục được một lúc Hastur cũng chịu ngồi xuống bên cạnh Eli khiến cậu chàng cười vui vẻ, chú cú trắng thấy được người bạn đã lâu không gặp là Andrew liền vỗ cánh bay sà vào người của anh dụi dụi cái đầu đầy lông lên mặt của Andrew, anh mỉm cười vuốt ve chú.

"Đã lâu không gặp"

Eli vươn tay cầm tách trà, hoà nhã hỏi Joseph.

"Quý ngài đây gọi tôi đến đây là có chuyện gì?"

"Ngươi không phải là nhà tiên tri sao? Ta gọi đến đây mà không biết lý do?"

"Thật ra tôi đã sớm biết, ngài sẽ gọi tôi rồi, tôi không chắc bản thân có thể giúp mọi người được hay không, tuy nhiên tôi có thể trả lời những câu hỏi trong phạm vi của tôi"

"..."

"Từ bây giờ, lãnh địa của tôi, các người không được lấn tới quá nhiều"

Eli đặt ly trà xuống bàn rồi xếp hai tay lên bàn, Hastur ngồi bên cạnh cũng lướt ánh mắt màu huyết tươi của mình quanh một phòng. Đây là cách Ánh Trăng hành nghề, bình thường nhìn nhã nhặn, hiền từ nhưng một khi đã bước vào việc bói toán thì thái độ sẽ thay đổi hoàn toàn, chú cú trắng kêu lên một tiếng rồi vỗ vỗ đôi cánh của mình làm lông vũ tán loạn khắp nơi, nó bay đến đậu lên vai Eli. Đôi mắt màu sapphire của nó cũng như ánh mắt của Hastur mà lướt quanh một lượt cuối cùng dừng lại ở Joseph.

Đương nhiên hắn cũng có chút giật mình khi bị con cú kia nhìn chằm chằm rồi, Antonio nhích lại gần thì thầm vào tai Joseph.

"Xem ra là lựa cậu rồi đấy"

"Ừm"

"Joshy cũng có chuyện phiền lòng sao?"

"Ừm"

"Chà..."

Nhìn thái độ hời hợt của Joseph, Antonio cũng đã đoán ra tám chín phần của câu chuyện rồi, gã mỉm cười ngồi yên tại chỗ nâng chén trà lên mà uống. Xem ra chuyện này gã cũng không cần xen vào làm gì cứ ngồi yên mà xem vị tiên tri kia trổ tài thôi, chú cú trắng bay tới đậu lên vai Joseph, Eli mỉm cười nói với hắn.

"Nó đã lựa chọn ngài, vậy quý ngài đây có gì phiền não chăng?"

"..."

"..."

"Ta muốn hồi sinh người chết"

"...Tôi e là không được rồi"

"Vì sao chứ?!"

"Quý ngài, phải chăng ngài đang giữ một thân thể đúng chứ? Linh hồn của người đó tôi không gặp, tôi cũng không cảm nhận được khí tức của cậu ta, có lẽ hồn đã sớm tan biến vĩnh viễn không thể siêu sinh rồi"

"Làm sao có chuyện đó được chứ?!"

Joseph tức giận đập bàn đứng dậy, Hastur cũng rút cây sáo của mình ra dang tay che chắn cho Eli, Antonio vội vàng ôm eo bạn mình kéo bạn ngồi xuống rồi vuốt ngực bạn bảo bạn bình tĩnh. Eli thở dài, đây cũng không phải là điều cậu muốn nói nhưng sớm kết quả đã là vậy rồi, qua lớp bịt mắt kia Eli có thể cảm nhận rõ nỗi đau bên trong tâm hồn của Joseph, hắn sớm đã có đáp án cho bản thân nhưng vẫn hy vọng vào việc này.

Càng hy vọng để rồi nhận lại thất vọng, đứa trẻ nhỏ đáng thương.

"Tôi thấy được cả tương lai của ngài, nhưng không thể thấy tương lai của cậu ta, ngài Joseph khi đó ngài đã dùng con dao đặc chế mà cậu ta thường dùng để bắt hồn, nó có khả năng giết chết linh hồn kia một lần nữa, linh hồn sẽ bị xé nát rồi tan biến vĩnh viễn không quay về"

"K-không thể nào...cậu ta..."

"Đó cũng là cách duy nhất để cứu ngài, bởi vì ngài chính là câu trả lời mà cậu ta đã tìm kiếm bấy lâu nay"

"..."

Joseph dựa cả người ra sau, hắn cúi mặt xuống nhìn đất, ngổn ngang trăm ngàn câu hỏi trong lòng không biết nên giải đáp làm sao. Vậy là hắn bị lừa sao? Cứ ngỡ con dao đó chỉ có thể giết chết Aesop mà thôi, thật không ngờ nó có thể giết chết cả linh hồn của cậu ta, trong một thoáng phút chốc nào đó Joseph đã thấy hình ảnh anh Claude hiện lên khi Aesop mỉm cười, rất giống anh ấy nhưng không phải là cái ấm áp mà anh trai luôn dành để an ủi hắn mà là nụ cười của quầng ánh dương rọi soi trong đêm tối. Joseph mãi không thể nào quên nụ cười cuối cùng mà cậu dành cho hắn.

Antonio vuốt lưng bạn mình bảo bình tĩnh, gã vốn dĩ cũng không định xem bói ở đây đâu chỉ qua hóng hớt chuyện vui thôi, nhưng nhìn thái độ của Joseph lúc này cũng có thể hiểu được vị tiên tri kia có năng lực thật đáng gờm. Eli đưa tay để chú cú bay về lại tay của mình, lúc này ánh mắt của nó đã lựa trúng Lucky rồi đập cánh bay lại gần cậu, Lucky không tỏ vẻ sợ hãi mà còn rất thích thú mà đưa cánh tay ra cho nó đậu lên, chàng may mắn vui vẻ xoa đầu của chú cú trắng.

"May mắn nhỏ đây có nguyện ước gì?"

"Tôi mong muốn được gặp cậu lâu rồi Ánh Trăng!"

"À ngươi hâm mộ sao?"

"Đúng vậy! Xin giới thiệu, tôi là Lucky Guy, là người chuyên nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên, nghe bảo cậu có năng lực tiên đoán rất tốt, có thể nào cho tôi làm báo cáo được không?"

"Pff...tất nhiên là không rồi, xin lỗi cậu, tôi không thể lộ danh tính lung tung được"

"Vậy sao? Vậy thì tôi muốn tìm kiếm một thứ không biết cậu có thể giúp không?"

"Là thứ gì?"

"Một cuốn trục cổ, trong đó ghi chép về rất nhiều thứ như nhập hồn, bắt hồn, cách để xuống địa ngục, tôi chỉ nghe kể đó là truyền thuyết thôi không rõ nó có thật không, vẫn là mong chờ vào nhà tiên tri rồi"

Lucky cười xuề xoà xoa xoa mái tóc của mình, Eli mỉm cười đưa tay ra để cho chú cú trắng đậu về lại tay của mình, cậu đặt một tay ngay trước ngực rồi cúi đầu.

"Nó có tồn tại, chỉ có khi kiếm được người đó, cậu sẽ có nó"

"Người đó?"

"Ừm, người nắm giữ cuốn trục đó, câu trả lời tôi sẽ cho cậu biết sau"

"Ây hồi hộp thế?!"

Lucky háo hức ngồi xuống chờ đợi như đứa trẻ nhỏ mong quà từ mẹ, lúc này chú cú trắng bay đậu lên đầu của Antonio. Gã nhìn chú cú đang đứng rỉa lông trên đầu mình mà cười một cách ngượng ngịu.

"Nó..."

"Thật xin lỗi, nó có thói quen thích đậu lên đầu những người khác ấy"

"Không sao, không sao, Ánh Trăng à bao giờ tôi mới nổi tiếng chứ?"

"Không phải ngài đã rất nổi tiếng rồi sao?"

"Chưa đủ, những kẻ đó không xứng nghe tiếng đàn của tôi, tôi muốn có những con người biết cảm thụ nghệ thuật thật sự"

"Tôi hiểu rồi"

"Hả?"

"Ngài có phúc rất lớn, sẽ sớm thôi, một tháng nữa là cả thế giới biết tới ngài"

"Thật sao?"

"Vâng"

"Vậy thì quá tốt rồi"

Chú cú cúi xuống gắp một sợi tóc của Antonio rồi bay về đậu lên tay của Eli, nhà tiên tri nhìn xuống cọng tóc mà chú cú trắng gắp về rồi lại nhìn sang Antonio đang vui vẻ bàn chuyện với Lucky. Cậu vươn tay nhận lấy sợi tóc rồi đưa sang cho Hastur, thần chủ hiểu ý của Eli nên lấy sợi tóc kia giấu vào trong tay áo, không hiểu sao cái người đó có gì đó rất kì lạ, cả cậu Lucky kia nữa hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Người cuối cùng là Andrew, chú cú trắng bay tới đậu ngay trên vai của anh, Eli mỉm cười chờ đón Andrew cùng câu hỏi của anh.

Có chút hơi khó nói trong chuyện này nhưng Andrew vẫn bạo dạn hỏi ra.

"Có cách nào đi xuống địa ngục hay không?"

Antonio và Lucky dừng cuộc trò chuyện của mình mà nhìn sang Andrew đang vò nát gấu áo của mình. Eli im lặng nhìn anh rất lâu vẫn chưa trả lời cho câu hỏi của anh, Victor cảm thấy lạ lẫm chẳng lẽ cũng có thứ mà Ánh Trăng không hiểu hay sao? Họ đâu hay biết thứ Ánh Trăng đang thật sự không hiểu là cảm xúc của Andrew, nó thật sự rất hỗn loạn không chút trật tự, Andrew đang lo lắng cho một người nào đó và người đó lại là người mà Eli quen biết, từ lúc bước vào đây đã không cảm nhận được gì rồi. Quả thật cậu ta cũng không có ở đây, Eli nhìn sang tiểu quỷ Victor khiến cậu kinh ngạc, thật sự có thể thấy hay sao? Xem ra đã đánh giá thấp vị tiên tri này rồi.

Hastur nhìn Eli, cậu cũng chỉ biết lắc đầu, Hastur hắn hiểu Eli đang muốn truyền đạt gì nên cũng im lặng.

"Tôi không biết..."

"Hả?"

"Tôi không biết cách, nhưng có người biết và cô ấy sẽ giúp mọi người giải đáp những thắc mắc mà tôi không thể giải đáp"

"Là ai?"

Eli đứng dậy đi lại bên cạnh cửa sổ, Hastur tự rót trà cho mình rồi quan sát từng hành động của Eli, chốc chốc lại liếc nhìn sang đám người kia để chắc chắn rằng không có ai làm hại Ánh Trăng của hắn. Eli đặt tay lên cửa kính, cậu thở dài rồi quay lại.

"Tiệm đồ cổ Bạch Giả" (*)

"Hả?"

"Cái gì Bạch...?"

"Cô ấy ở trong một tiệm đồ cổ tận sâu trong núi rừng, chỉ có thể để mọi người đi đến một chuyến để tìm hiểu rồi, cô ấy sẽ giúp giải đáp có thể kéo hồn về hay không? Sẽ giúp có cách nào đi xuống địa ngục hay không? Sẽ có cuốn trục cổ mà người cần tìm, sẽ xem tướng vận có trở nên nổi tiếng hay không"

"Lợi hại vậy sao?"

"Đúng vậy, người thiếu nữ có tính cách khá khó chịu, mọi người phải làm vừa lòng cô ấy thì mới có câu trả lời cho bản thân, thần chủ phiền ngài giúp tôi vẽ bản đồ cho họ nhé?"

"Ừm"

Trong lúc Hastur đang vẽ lại bản đồ cho mọi người, Eli vẫn đứng im lặng nhìn lớp kính màu mà mình đang chạm tay vào, Lucky cứ bồn chồn mãi không hiểu được liền lên tiếng hỏi Ánh Trăng.

"Khoan đã, vì sao tiệm đồ cổ lại ở trong rừng? Như thế chẳng bán buôn được gì"

"Đương nhiên vì cô ta đâu bán buôn cho người?"

Nào ngờ người trả lời câu hỏi này lại là Antonio chứ không phải Eli, cậu cũng không quay đầu lại nhìn gã, chỉ gật đầu một cái ý bảo Antonio đã trả lời rất đúng. Lucky cảm thấy kiến thức như được tiếp thu mà ngồi xuống nhích lại gần Antonio để cầu xin nghe kể chuyện,  Andrew tôi nghiệp bị đẩy sang một bên nên đành ngồi sang ghế đối diện với họ chính là chỗ ghế mà Eli và Hastur đang ngồi. Vị thần chủ kia vẫn cặm cụi vẽ bản đồ nên không để ý Andrew đang ngồi bên cạnh.

"Ngài rõ sao ngài Anto?"

"Đương nhiên, ta thích tìm hiểu về mấy cái này lắm"

"Câu chuyện thực hư ra sao? Xin ngài hãy kể chi tiết"

"Tiệm bán đồ cổ đó chỉ hoạt động ban đêm không hoạt động ban ngày, vốn dĩ nó cũng chẳng phải tiệm đồ cổ bình thường, mỗi món đồ cổ trong tiệm đó cũng không hề bình thường mà có câu chuyện của riêng nó, người trông coi là một thiếu nữ có tính cách vô cùng quái dị và luôn không chào đón người ngoài đi vào trong khu rừng của mình"

"Nếu không bán cho người, vậy bán cho ai?

"Người chết đó"

"Hả?!"

"Nếu không bán cho người sống thì sẽ bán cho người chết, ngoài cái tên tiệm đồ cổ Bạch Gia ra thì còn có lời đồn đại lưu truyền một cái tên là Tiệm Đồ Cổ Âm Dương" (*)

"Nếu tính cách quái dị thì làm sao có thể làm mềm lòng chứ?"

"Cái đó ta chịu, ta chưa gặp qua lần nào"

Lúc này Eli lên tiếng thay cho Antonio.

"Chỉ cần đánh đổi lại một thứ quý giá của cậu thì sẽ nhận lại được một món đồ cổ có giá trị, nói cách khác chính là giá cả thuận lợi chung cho cả hai, năm mươi năm mươi"

"Thế sao? Thứ mà tôi quý nhất hả? Ôi nếu không có thì làm sao?"

"Cậu đừng lo, bởi vì cô ta sẽ tự lấy đi thứ mà cô ta cho là quý giá nhất trên người cậu mà"

Antonio nâng chén trà ngang môi, nháy mắt cười với Lucky một cái, nghe được câu đó Lucky liền vui như vớ được vàng, xem ra vẫn còn hy vọng. Andrew ngồi đối diện nhìn hai người cứ có cảm giác có gì đó không đúng, Hastur đã vẽ xong bản đồ mà đưa cho bốn người xem thử, sau đó còn dặn dò.

"Trong rừng có Kẻ Gác Rừng thủ hộ, xin hãy cẩn thận đừng gây náo loạn lung tung, không giống ta, tên đó khá phiền phức lại chẳng nương tay"

Andrew liếc nhìn vị thần chủ kia, tự thầm trong lòng nói rằng bộ anh có nương tay với chúng tôi khi lần đầu gặp mặt hả? Lucky cầm bản đồ lên xem thử, hình như khu rừng mà cô thiếu nữ kia ngự trị cậu từng bước vào rồi. Biết sao được, Lucky cần nhiều tư liệu cho nên cứ hay tự ý đi vào mấy chỗ cấm, mấy chỗ nguy hiểm mà lần nào cũng an toàn trở ra cảm giác cũng thật may mắn, có lẽ cái tên của cậu thật sự mang lại may mắn. Antonio nhìn tấm bản đồ cũng gật ga gù gù không biết gã hiểu gì không? Joseph u sầu nhìn tấm bản đồ mà hoàn toàn mờ mịt vì chẳng biết đây là đâu, mọi người thống nhất ngày mai sẽ xuất phát lên đường đi đến tiệm đồ cổ kì bí kia.

Eli và Hastur được mời ở lại ăn cơm cho nên cũng chưa vội về ngay, trước khi đến giờ ăn thì mọi người đều đi làm việc riêng. Joseph quay về căn phòng kia, Antonio mượn Joseph phòng nhạc để luyện violong, Lucky thì vui vẻ soạn lại sấp tài liệu rồi soạn hành lý của mình để chuẩn bị cho chuyến hành trình ngày mai, Andrew bị Eli kéo ra sai vườn muốn nói chuyện riêng, Hastur ngồi bắt chéo chân trên ghế nhìn Eli và Andrew đang đứng gần khóm hoa cúc gần đó nói chuyện.

"Này, đã có chuyện gì? Cậu ta đâu?"

"Bị bắt mất rồi"

"Quả nhiên..."

"Cậu nói quả nhiên là sao?"

"Có một lần la bàn tử vi của tôi đã chạy loạn đến không thể ngờ, chưa bao giờ nó như thế nên tôi đã bán tín bán nghi mà quan sát thử bầu trời, các vì tinh tú đã bị đảo lộn hết cả lên, dãy ngũ hành cũng mất đi một vài nguyên tố, khí tượng trở nên xấu đi rất nhiều, tôi lo sợ ngày đó sẽ tới"

"Ngày đó?"

"Chuyện này thần chủ kể cho tôi nghe đã lâu rồi, khi mà Mộng Phù Thủy còn tồn tại trên đời này, bà ta không khác gì là ác mộng của mọi người, bà ta gieo rắc sợ hãi rồi ăn chúng như một món ngon không thể thiếu trong thực đơn, để có thể giết bà ta thì người của địa ngục, thiên đường và nhân gian đã phải hợp lực lại, đương nhiên bà ta không ngu ngốc đã để lại một con tốt thí cho mình..."

"..."

"Còn nhớ tôi đã từng nói gì với anh không?"

"Nhớ"

"Cậu ta là mặt trời, anh là mặt trăng, hai người là hai thái cực trái nhau, vĩnh viễn không thể gặp nhau..."

"..."

"Khi ngọn lửa bao trùm lấy cậu ấy cũng là lúc linh hồn bị nuốt đi, đi đến tận cùng của sự trừng phạt Thất Đại Tội"

"..."

"Tôi đã lo sợ từ lúc cậu ta và anh gặp nhau, nhưng thấy hai người yên bình như vậy tôi cũng nơi lỏng nào ngờ nhìn thấy cậu ta, tôi đã lo một lần nữa"

Eli liếc mắt nhìn sau lưng, Andrew, anh cũng quay ra sau phát hiện thấy Victor đang ôm Wick đứng sau lưng mình doạ sợ Andrew một phen hú hồn. Victor không để ý sắc mặt của Andrew mà bước lại gần đối diện với Ánh Trăng, cậu lập tức vung tay kéo mặt nạ của Eli xuống, Hastur liền nhảy ra dùng cây sáo của mình gõ vào tay của Victor rồi kéo Eli ra sau lưng, Victor nhìn vết sưng đỏ trên tay mình, mỉm cười thản nhiên nói.

"Đúng là nhà tiên tri tài ba, có thể thấy cả tôi như thế"

"Quá khen, tôi chỉ là cảm nhận thôi, nếu nói thì không thể thấy"

"Những điều ngươi nói là thật sao?"

"Là một nhà tiên tri, tôi không muốn tiết lộ thêm trừ khi khách hỏi"

"Ta là đang hỏi ngươi?! Những chuyện ngươi nói là thật sao?"

"Một nửa đúng, một nửa sai, chỉ là năm mươi năm mươi, sao cậu không tìm hiểu?"

"Ngươi!"

"Một tiểu quỷ bị gãy mất một sừng không thể quay về nơi vốn dĩ thuộc về mình, có phải hay không cậu đang oán hận?"

"Nói năng vô bổ! Ngài không huấn luyện những kẻ yếu đuối như thế"

"Là cậu tự nhận không ai bảo cả"

"..."

"Andrew, lời hôm nay của tôi xin hãy nhớ kỹ"

"..."

"Đến gặp người đó, ắt sẽ giúp đỡ"

Eli nói rồi quay lưng đi vào trong nhà, Hastur cúi xuống nhặt bịt mắt của Eli lên rồi đè đầu cậu bắt cậu quay lại đối diện với mình sau đó đeo lên cho Eli, cậu tiên tri mỉm cười cảm ơn Hastur rồi cùng hắn bước vào trong nhà. Victor đứng chết lặng trước bồn hoa, cậu tức giận nâng chân đá nát những nhành hoa mới lú ngay gần cậu, Andrew im lặng nhìn tờ giấy trong tay mà Eli đã lén lút đưa mình cùng lời dặn giao cho người đó. Là muốn giao cho cô thiếu nữ kia sao? Có việc gì khiến cậu ta không thể gặp trực tiếp cô nàng ấy?

Mặc dù bận tâm vấn đề này nhưng điều Andrew quan tâm duy nhất chính là làm sao để có thể xuống dưới thật nhanh để cứu Luca quay trở về, nhét mảnh giấy kia vào trong túi áo. Andrew cũng bước vào bên trong nhà, chờ tôi, tôi sẽ sớm mang cậu quay trở về, đừng xảy ra chuyện gì cả Luca.

Bởi vì, vốn dĩ cậu là linh hồn của tôi, đã nhận tôi là bạn còn mong muốn rời bỏ tôi mà đi sao?

0O0

(*) Ở đây cậu Eli dùng tiếng Trung để phát âm hai chữ Bạch Gia (巴赫嘉) sai thành chữ Bạch Giả (白佳) để thử Antonio vì có chút nghi ngờ. Ai ngờ ông Anto tự sửa lại cho đúng chữ luôn :))) hảo anh tôi.

Bối cảnh của truyện cũng là vào thế kỉ 19 nói chung là Âu Cổ, cho nên việc có tiếng Trung xuất hiện rất khó nên Lucky không hiểu Eli đang nói gì cả còn hỏi lại là Bạch gì tưởng là đang nói về màu trắng chứ không nói về người. Anto cũng dùng tiếng Trung để nói nhưng anh đã phiên âm ra thứ tiếng mà cậu Lucky có thể hiểu :)))

Aye, viết ba chap cho mọi người đọc đã luôn nha, tung ba chap này xong mị sẽ sủi một thời gian vì mị bắt đầu vào con đường nàm piếng rồi 🙏💦 với tình hình cứ vòng vo như này có khi phải nhảy xuống chương 70 mới có thịt.

Thôi, hổng ấy ăn chay đi cho tâm tịnh "(( chứ tui làm biếng nấu thịt quá, ăn chay đi cho đời thêm đẹp. Vì thế nên ăn chay nha ❤️💅 tạch gacha Qixi quá sầu đời, tui quyết định cho độc giả ăn chay 6 ngày 6 đêm go br br.

Cmt i nào mọi người, hóng cmt của mọi người lắm nè 💃❤️ ơ con watt nuốt mất chữ :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top