Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3

“Ngon quá!!” - Ruby kêu lên - “Nó ngon hơn thứ trà mà tôi vẫn thường pha nhiều! Trà của tôi lúc nào cũng đắng lắm!”

“Đúng vậy!” - Eriol nói - “Nó rất ngon, ngon hơn trà của Ruby!”. Ruby nhìn về phía cậu.

“Ah ha ha… Arigatou!” - Sakura nói - “Nhưng, Syaoran-kun cũng giúp mình mà… Đó là lí do tại sao trà ngon như vậy^^!”

“Tất cả những gì mình làm chỉ là thả túi trà vào thôi mà!” - Syaoran vặn lại.

“Được… Tất cả những gì mình làm cũng chỉ là đun nước, Syaoran-kun!”

Syaoran lúng túng - “Có lẽ cậu không cần tới tận hai người để pha trà đâu nhỉ…”

“Vậy, tại sao nó lại ngon hơn trà của tôi?” - Ruby hỏi. Eriol cười thầm. Ruby từ từ nhìn sang cậu, rồi hét lên - “LẦN NÀO CẬU CŨNG BỎ THỨ GÌ ĐÓ ĐẮNG VÀO TRÀ CỦA TÔI, ĐÚNG KHÔNG ERIOL-KUN??! ”

“Cũng có thể…” - Eriol trả lời một cách bị động. Sakura lo lắng toát mồ hôi. Lờ đi cơn thịnh nộ của Ruby Moon, Eriol nói - “Sakura-san, cậu có video game nào không?”

“Uh, có!” - Sakura nói. Cô dừng lại - “Cậu thích video game sao?”

“Oh, đúng vậy!” – Eriol tán dương - “Chúng… chứa đầy những điều thú vị!”. Cậu liếc nhanh sang chỗ Kero.

“Được thôi, vậy mình sẽ cho cậu xem những gì mình có, cũng không nhiều đâu!” - Sakura nói - “Để cậu có thể chơi game cùng với Syaoran-kun”

Syaoran nhìn trừng trừng Eriol bằng ánh mắt toé lửa. Eriol cười, nụ cười mang hàm ý ‘thật vui khi được ganh đua cùng cậu!’. Và cứ như vậy, tất cả cùng đi lên tầng trên. Ruby vẫn đang nổi giận.

Họ đi vào phòng Sakura. Eriol cầm bộ điều khiển lên. Nó lóe sáng đỏ trong vòng nửa giây nhưng có vẻ chẳng ai để ý, ngoại trừ Kero. Eriol kiểm tra bộ điều khiển trong vòng hai giây bằng những ngón tay của mình, rồi nói: “Tôi nghĩ cái kia sẽ tốt hơn!”. Cậu nhặt cái điều khiển thứ hai lên và nó cũng loé sáng như vậy. Kero cố nín cười. “Được rồi, Li!” - cậu nói - “Cầm lấy bộ điều khiển của cậu này!”. Syaoran cầm điều khiển của mình, và khuôn mặt Eriol trở nên trầm ngâm. “Thực sự thì…” - cậu nói - “Tôi muốn xem cậu chơi game với Li hơn, Sakura-san!”. Cậu đưa bộ điều khiển cho cô.

“N-Nhưng, mình chơi kém lắm!!” – Sakura nói, thấy hơi ngạc nhiên.

“Không sao đâu!” – Eriol nói - “Tôi muốn xem hai cậu chơi trò này!”. Cậu chọn lấy bộ “Dòng dõi kiếm sĩ”.

“Nhưng mình chưa từng chơi trò này bao giờ mà!!” - Sakura thốt lên.

“Được thôi mà, không sao đâu^^!” - Eriol nói một cách hào hứng, cười xếch đến tận mang tai - “Đây là trò dành cho hai người chơi, vậy nên Li sẽ giúp cậu! Dù gì, cậu ấy cũng rất giỏi kiếm thuật mà!”

Syaoran lúng túng, vặn lại - “Vậy thì đã sao? Tôi cũng chơi game dở tệ! Tôi chỉ giỏi khi sử dụng thanh kiếm của mình thôi!”

“Ngược lại…” - Eriol ngắt lời - “Tôi nghĩ cậu sẽ phải dùng đến nó nhiều hơn cậu tưởng đấy, Li!”

“Eh…? Cậu thật là điên…!” – Syaoran nói với Eriol.

Bây giờ, Eriol đang cười, nụ cười ranh mãnh. “Ngược lại, một lần nữa” cậu thì thầm với chính mình, lần này lại là giọng của Clow - “Tôi nghĩ tôi biết mình đang làm gì…”. Nói rồi, cậu mở ổ đĩa, đặt trò chơi vào, rồi ấn nút bật.

…Chẳng có gì xảy ra cả...

“Cậu thật là điên…” – Syaoran nói, nhưng trước khi cậu kịp gọi Eriol bằng bất kì thứ gì khác, cậu và Sakura đã bị hút vào trong TV.

Yue đột ngột tung cửa lao vào phòng, chỉ vào Eriol và vẫy vẫy một mảnh giấy ở trên không - “Ngài Clow, đây chỉ là một trò đùa thôi, đúng không?!! Ngài không thực sự…”. Cậu đột ngột ngừng lại giữa câu nói khi thấy Ruby đang ngồi trên giường Sakura.

“Chào anh chàng mặt trăng!!” – cô nói, cười ranh mãnh.

Yue chỉ nhìn chằm chằm vào cô, không động đậy. Tay trái của anh vẫn giữ chặt mảnh giấy ở trên không, tay phải vẫn đang chỉ vào Eriol, còn khuôn mặt của anh là sự pha trộn kinh khủng nhất mà mọi người từng thấy của sự sợ hãi, hoài nghi, kinh hoàng và thất bại hoàn toàn. Mắt Yue giật giật hai lần, rồi cuối cùng anh đột ngột đổ rầm xuống sàn. Tính về diện tích của chiếc áo choàng trắng dài và đôi cánh, Yue đã gần như chiếm hết mặt sàn. “Và hôm nay sẽ là ngày tồi tệ nhất tôi từng có!” – anh cằn nhằn.

Ruby giả làm bộ mặt nhăn nhó. “Aww, Yue vui tính của chúng ta mà lại đang tức giận cơ đấy à?” – cô chế nhạo.

Yue ngẩng đầu lên, chống tay để nhổm dậy - “Đúng vậy đấy, cô có thể thấy rằng tôi đang tức như thế nào. Chỉ cần nhìn vào mặt tôi là đủ!”. Rồi anh nhìn trừng trừng vào Ruby.

“Ooooh, nhìn xem ai vừa có khả năng biểu cảm mới kìa!” - Ruby kêu lên - “Tối qua anh đi ngủ vào lúc nào vậy, Ngài Vui Vẻ? Oh, tất nhiên, sorry tôi quên mất! Anh không điều khiển được mình khi đi ngủ, bởi vì hình dạng nguỵ trang của anh có cuộc sống riêng!”

Vẻ mặt Yue tối sầm lại. “Cẩn thận đấy, cô nhóc bươm bướm!!” – anh gầm gừ.

Ruby kiểm tra lại kết quả việc chọc giận của mình - “Wow, tôi đang sợ thật đấy, ít nhất là trong lúc này. Biết đâu tôi sẽ khá hơn… oh, tôi cũng không biết nữa… nếu mách với mẹ tôi về anh hoặc thứ gì đấy tương tự…”

“Cô đâu có mẹ!” – Yue hét lên.

“Bingo!” – Ruby nói - “Vậy nên tôi mới thấy thật đáng sợ làm sao!!”

Yue làm kí hiệu tỏ vẻ phẫn nộ. “Cảm ơn vì đã tống ngày hôm nay của tôi xuống bồn cầu!!!” – anh cằn nhằn, ngồi dậy.

“Oh, anh luôn được chào đón!” – Ruby nói - “Anh có cần tôi tống luôn cái đầu của anh xuống đó với nó không?”

Ngay khi Yue chuẩn bị quăng cho Ruby một câu lăng mạ khác nữa, thì Eriol nói: “Yue… Ruby… Dừng lại ngay! Sakura-san và Li sẽ tỉnh lại bất kì lúc nào. Và Yue, nếu cậu thích Ruby nhiều đến vậy, cậu chỉ cần nói cho cô ấy biết là được mà, thay cho những trận chiến như thế này!”

“Cái gì?! Ông có bị mất trí không vậy, ngài Clow?!” - Yue thét lên.

Eriol cố tỏ vẻ quan tâm đến việc này, một lát - “Tốt thôi, tôi sẽ không nghĩ như vậy nữa. Nhưng nếu công bằng mà nói, thì cậu không bao giờ la hét - trừ khi đang ở gần Ruby. Mặt cậu cũng đang đỏ lựng lên kia kìa…”

Yue, dù biết đây là ngài Clow vẫn bất chấp tất cả, cốc vào đầu Eriol một cái làm cậu ngã xuống sàn.

“Tuy nhiên, chắc tôi cũng có thể bị mất trí, ha ha…” – Eriol rên rỉ khi bị hạ gục.

Ruby bắt đầu cười lớn - “Heh, cú đó đẹp đấy, anh chàng si tình! Anh định hôn tôi bây giờ hả, công tử bột?”

Yue quay ra và nhìn cô một cách lạnh lùng - “Không. Có lẽ Clow cần được gửi đến bệnh viện tâm thần!!”

“Tốt thôi, có lẽ tôi nên thế…” - Eriol nói, ngồi dậy - “Nhưng chúng ta nên kiểm tra tình hình của Sakura-san và Li trước đã. Họ sắp tỉnh dậy rồi đấy!!”

“Tại sao cậu lại trả lời khi Yue gọi cậu là ‘Clow’, nhưng với tôi thì không?” - Kero hỏi Eriol bằng giọng khó chịu pha chút ganh tị.

“Cái đó thì tôi không biết, được chưa? Đó là do tính cách của Clow. Nhưng bây giờ chúng ta phải quan sát họ đã! Nhìn kìa, họ đang tỉnh dậy!"

Tất cả mọi người đều quay ra để nhìn vào TV. Sakura và Syaoran cuối cùng cũng đã từ từ mở mắt…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top