Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: "Secret Love"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết hôm nay Ân Nhân Mã chính xác là bị gì, mà khi vào phòng Karaoke thì hát ầm ĩ cả lên. Thiết nghĩ có lẽ nếu cậu ngồi ở phòng bên cạnh, chắc cũng nghe được thiếu niên này đang rống cái quái gì.

Vì chưa đủ tuổi nên hai bọn họ chỉ gọi nước ngọt với trái cây ra mà quẩy, dù là học sinh cá biệt, nhưng Bạch Dương vẫn được ba mẹ giáo huấn không được quá trớn bất kì thứ gì. Đặc biệt khi những thứ ấy liên quan đến độ tuổi.

Còn đang vui vẻ, đột nhiên từ đâu ra ông chú (tại nhìn hắn chắc có lẽ cũng trên hai mươi nên gọi là ông chú) mở mạnh cửa. Miệng phì phèo thuốc lá, khẽ nhếch môi cười một cái:

"Vương Bạch Dương, quậy thế đã vui chưa?"

Gã ta hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào người mình đang ngắm tới. Cậu tuy đã cố gắng để tránh ánh mắt đó, cuối cùng vẫn phải chịu thua.

"Hà Song Ngư, anh làm cái quái gì--"

Bạch Dương chưa nói hết câu, đã bị gã kéo tay lên ôm vào lòng. Nhân Mã đứng chứng kiến nãy giờ, điên tiết mà nói:

"Anh là cái gì của cậu ấy mà tuỳ tiện thế hả?"

Gã vẫn bình thản, ánh mắt khinh bỉ nhìn thiếu niên tóc xanh kia. Nhả khói thuốc lá thẳng vào mặt thiếu niên, làm người ta ho mấy bận.

"Thế cậu nói xem cậu là gì? Tôi là người trông trẻ đấy."

Bạch Dương nghe xong, liền cảm thấy chướng tai. Cái gì, người trông trẻ á, trông ai. Ông đây không phải là trẻ con nhé! Nghĩ đoạn, cậu đạp mạnh vào chân Song Ngư khiến gã đau điếng hồn, phải buông cậu ra rồi lùi về mấy bước.

Gã ta đã có vẻ tức giận, chỉ thẳng mặt cậu mà nói:

"Đừng có quên tôi đã được giao nhiệm vụ để trông chừng cậu rồi đó, thằng oắt con láo toét. Hôm nay cậu chắc chắn không xong với tôi!"

Song Ngư lại gần cậu, rõ ràng sức của gã khoẻ hơn cậu gấp mấy lần. Thành ra Bạch Dương dễ dàng bị bế lên, dù có cố vùng vẫy đến cỡ nào cũng không thoát ra được. Nhân Mã lúc này đã đứng chặn cửa, không cho gã thanh niên kia bước một bước nào ra ngoài.

Gã ta lại nhả khói thuốc lá, nhưng lần này không phải vào mặt thiếu niên đứng đối diện mình.

"Gì đây, muốn gây sự?"

Ân Nhân Mã, kì thực là muốn như vậy đấy! Và để biểu lộ câu trả lời đó, thiếu niên nghênh mặt lên, chằm chằm nhìn vào Hà Song Ngư.

Song Ngư tuy đã nóng trong người và rất muốn đánh nhau, nhưng vì nể tình có mặt Bạch Dương, hôm nay xem ra phải tạm bỏ qua. Gã quả thật không muốn cậu đã giận, càng thêm giận gã vì đã đả thương bạn thân của cậu.

"Thật tệ. Hôm nay phải tạm dẹp qua một bên rồi. Hiện tại tôi rất bận, còn phải đưa tên nhóc này về nhà mà giáo huấn cho nó một trận đã."

Song Ngư vừa nói, vừa thoáng liếc nhìn con người hiện đang vùng vẫy trong lòng mình, ý muốn ám chỉ cậu ta.

Nhân Mã không còn cách nào khác, đành đứng sang một bên. Ánh mắt toé ra lửa, như có kẻ vừa mới cướp bạn gái của mình rồi chạy đi. Thật ra thì thiếu niên cũng thừa biết, giờ mà liều mạng xen vào không chừng chỉ có nước vỡ mồm. Dù ghét phải công nhận điều này, nhưng gã ta kì thực nhìn rất giang hồ, ánh mắt của Bạch Dương cũng đã thầm giao tiếp rằng đừng dại gì mà động vô hắn.

Tuy đã ra khỏi quán karaoke, Song Ngư vẫn một mực ôm cậu vào lòng, khiến người đi đường ai ai cũng quay đầu nhìn, nửa hiếu kì nửa buồn cười, có người thấy buồn cười, thì cũng có người thầm ghen tỵ.

"...Tôi bảo, anh còn định bế tôi đến khi nào vậy?"

Bạch Dương nằm mà không ngừng cựa quậy, cốt vì không thể chịu nổi ánh nhìn từ những người qua đường. Không phải trông họ như vậy, là quá nổi bật rồi hay sao?

Hà Song Ngư không nói gì, nhẹ nhàng thả cậu xuống. Rồi lại vươn vai, cái dáng vẻ này cứ như thế gã ta vừa khiên cái gì đó nặng đến mười tấn không bằng. Bạch Dương chau mày nhìn gã.

"Sao anh biết tôi ở đấy?"

Song Ngư gãi đầu, mỉm cười trả lời:

"Ban nãy đi dạo một chút, tình cờ thấy cậu bị bạn xấu rủ rê nên đi theo."

Gã cố tình nhấn mạnh hai chữ "bạn xấu". Bạch Dương vẫn giữ vẻ chau mày, giận dữ đáp lại:

"Tôi nói cho anh biết. Ân Nhân Mã hoàn toàn không phải là người xấu, ngược lại, cậu ấy là người bạn tốt nhất mà tôi từng biết!"

Song Ngư nghe vậy, không tránh khỏi cảm thấy có chút buồn cười, liền bỡn cợt:

"Có người bạn tốt nào lại rủ bạn thân mình đi cúp học để đến quán karaoke không?"

Đến đây, cậu hoàn toàn cứng họng. Do không biết phải nói gì thêm nữa, cậu ta tức giận mà quay đầu, đi thẳng một mạch về nhà. Dù không quay đầu lại, cũng thừa biết Song Ngư vẫn đang theo sau cậu, anh ta chẳng bao giờ rời mắt khỏi cho đến khi chắc chắn rằng cậu đã về nhà an toàn. Như thể một người trông trê thực thụ dù đây là công việc tự nguyện mà Song Ngư nhận.

Và dù chuyện này đã kéo dài nhiều năm rồi, Vương Bạch Dương cũng chưa bao giờ hiểu, Hà Song Ngư chính vì luôn thầm thích cậu, nên mới tự nguyện làm công việc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top