Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong lúc đó, Song Ngư đang bối rối không biết nên bế Bảo Bình về Nhữ Nhạn Cung nghỉ ngơi, hay là đến Tuyết Đông Cung nhanh chóng cứu Thiên Yết. Nhìn Bảo Bình đang say ngủ, chàng không nỡ để nàng phải ngủ giấc ngủ không thoải mái thế, thì cất bước định tiến về Nhữ Nhạn Cung. Đang định bước đi thì chàng thấy Sư Tử, đang dần thu khoảng cách với chàng. Sư Tử cũng chỉ tình cờ ngang qua, thấy Song Ngư thì tức tốc tiến lại, hỏi thăm tình hình thuốc giải. Song Ngư vui mừng nói đã điều chế xong, có thể dùng ngay. Sư Tử vui mừng, kéo Song Ngư tiến đến Tuyết Đông Cung, nhanh chóng giải dộc cho Thiên Yết. Song Ngư đang còn chần chừ thì Bảo Bình đã dần dần mở. Nàng đã thiếp đi sao? Mở đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh, thấy Song Ngư đang bế mình thì nhanh chân nhảy xuống, chữa chút ngại ngùng bằng việc hối thúc đi cứu Thiên yết. Song Ngư cười thầm trong bụng, nhưng cũng nhanh chóng bước đi, tiến thẳng đến Tuyêt Đông Cung giải độc cho Thiên Yết. Đến nơi, Thiên Yết đang còn ngồi thơ thẩn trên bàn, mắt nhìn vào khoảng không vô định, thấy mọi người vào thì thu lại ánh mắt mơ hồ. Bảo Bình mỉm cười, tiến đến bên bàn, ngồi phịch xuống rồi mở chiếc làn kia ra. Bên trong là hai bát thuốc đầy, đã sánh đi một chút do va chạm, nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Sư Tử khó hiểu nhìn hai bát thuốc kia, nhìn Bảo Bình chờ đáp. Bảo Bình giải thích, phải thử thuốc trước, trong vòng một khắc, nếu không có gì xảy ra thì thuốc đã được điều chế thành công, không vấn đề gì nữa, sau đó, chỉ cần đợi Thiên yết phun hết chất độc ra, dùng nội công ép độc thì sẽ ổn. Vấn đề quan trọng vẫn là người thử thuốc. Sư Tử không ngần ngại, cần bát thuốc kia lên, uống cạn.Vị đắng nhanh chóng lan đến cổ, thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, lan khắc co thể. Sư Tử đang rồi nhắm nhắm để quen dần với vị đắng của thuốc, Thiên yết đã bỗng nhiên mê man bất tỉnh, khuôn mặt lộ vẻ đau đớn không ngừng. Bảo Bình nhanh chóng đỡ Thiên yết lên giường, đợi một khắc trôi qua. Nang bắt mạnh, thấy tâm mạnh bắt đầu bất ổn, thì cnangf lo lắng hướng mắt về phía Sư Tử. Một khắc chậm chạp trôi qa, Sư Tử đã không vấn đề gì, lại còn thư thái và thanh thoát hơn, nhanh chóng thúc giục Bảo Bình cho Thiên Yết dùng thuốc. Bảo Bình đỡ Thiên yết ngồi dậy, đưa mắt bảo Song Ngư đến truyền công, thì Sư Tử đã nhanh chân tiến tới, đưa ý bảo chàng sẽ làm. Bảo Bình gật khẽ, cùng Song Ngư cho Thiên Yết uống thuốc. Từng muỗng, từng muỗng thuốc rót vào cổ họng Thiên yết, làm nàng trong cơ mê man cơ hồ nhíu chặt mi, bức khí toàn cơ thể bỗng như sôi trào, dồn lại một chỗ rồi tuyền thẳng lên cổ nàng. Một bụm máu đen theo miệng nàng phun ra, rơi xuống ngay khoảng sàn trống. Sư Tử nhanh chóng vận nội công, truyền những luồng khí mạnh vào cơ thể nàng. Mồ hôi trên trán chàng từng giọt tuôn dài, sức lực dần cạn, mà Thiên yết vẫn chưa tỉnh lại. Nàng dốc toàn nội cung, trấn áp luồn khí độc trong người Thiên Yết, mạnh mẽ, làm nàng phun ra một bụm máu đỏ tươi, rồi nhanh chóng gục xuống. Sư Tử cũng đã kiệt sức, bước xuống bên bàn, thở dốc. Bảo Bình nhanh chóng bắt mạch, vui mừng thông báo độc trong người Thiên Yết đã được khai thông, chỉ cần bài trừ nốt cặn độc còn lại sẽ khỏi hẳn. Sư Tử mỉm cười, gật nhẹ dầu, rồi loạng choạng tiến về tẩm cung. Bảo Bình nhanh chóng đặt Thiên Yết nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn cho nàng, rồi cũng nhanh chóng bước ra ngoài, trả lại vẻ an tĩnh cho màn đêm dần phủ xuống.

Cự Giải ngắm nhìn lần nữa khuôn mặt thanh thản say ngủ của Ma Kết, khẽ mỉm cười. Nàng đã đến lúc phải kết thúc rồi, không còn vướng bận hay tiếc nuối già nữa. Bảo nàng giết Ma Kết, nàng không thế, bỏ mặc Thiên Yết, nàng lại càng không thể. Giờ cũng chỉ còn cách, nếu nàng chết, mọi sự có thể trở lại yên bình. Nàng sẽ không phải giết Ma Kết, cũng không phải thấy cảnh Thiên Yết đau đớn mà bất lực nữa. Ý nàng đã quyết, sẽ không bao giờ thay đổi, nàng lấy ra một viên thuốc nhỏ, nhắm mắt, rồi cho vào miệng. Không lâu nữa thôi, nàng sẽ được gặp lại phụ thân nàng, gặp lại cả mẫu thân của nàng nữa. Nàng dạo bước đến Tuyết Đông Cung, nhẹ đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Thiên Yết an giấc ngủ ngon, nàng khẽ mỉm cười rạng rỡ. Nàng tin rằng, Bảo Bình sẽ rất nhanh thôi, điều chế ra thuốc giải để cứu Thiên Yết. Nghĩ đến đó, nàng cảm thấy rất an bình, nhưng giọt nước mắt vô thức vẫn cứ rơi. Nàng nhẹ ngồi xuongs bên giường, vuốt nhẹ khuôn mặt Thiên Yết, nghẹn ngào nói nhỏ...

- Khụ... Yết nhi... Ta đi rồi, muội nhớ phải tự bảo vệ bản thân đó, đừng ngang bướng lạnh nhạt nữa, phải biết nghe lời Sư Tử... Muội biết không, ta đã giấu muội rất nhiều chuyện, cũng nên cho muội biết rồi... Khụ... - Cự Giải cố kiềm cơn trào dâng trong cuống họng, nhẹ giọng nói – Có lẽ muội quên rồi, nhưng chúng ta là tỷ muội, là thân thích đó. Mẫu thân ta chính là tỷ tỷ của cha muội... Ngạc nhiên nhỉ, ta cũng vừa biết lúc ta cha qua đời. Ông là Nguyên tướng Xà Quốc, đã sớm thoái ẩn giang hồ, trở về Hoàng Đạo Thiên Quốc khởi đầu sự nghiệp mới, và rồi, gặp được mẫu thân ta...

Cự Giải đôi mắt mơ màng, hồi ức xa kia trở lại. Mẫu thân nàng, Đại tiểu thư Thiên Phủ - Thiên Vũ Nguyệt, con gái Hình Bộ Thị Lang Hoàng Đạo Thiên Quốc tiền triều, đã không ngần ngại, không chê bai thân phận thấp hèn của cha nàng – Cự Lãnh, đem lòng yêu thương. Mặc sự cấm cản, mặc sự cự tuyệt của cha nàng, nhưng bà vẫn nhất quyết đòi theo. Cuối cùng, hai người toại ước phu thê, nhưng lại bị Thiên Lão Thị Lang hắt hủi, thành ra cuộc sống khó khăn. Họ dọn ra ở riêng, chung sống cùng nhau và sinh ra Cự Giải. Mẫu thân nàng vì sinh khó, nên tạ thế sớm, để lại đứa con còn đỏ hỏn và sự đau đớn khôn cùng của cha nàng. Kể từ đó, cha nàng gà trống nuôi con, dạy dỗ chăm bẵm nàng hết mực. Tuy thiếu thốn về tình cảm, nhưng từ nhỏ, Cự Giải đã vô cùng nhanh nhẹn hoạt bát, lại đặc biệt hăng say võ thuật. Cha nàng thấy nàng có thiên khiếu võ thuật, liền truyền đạt cho nàng những ngón võ mà ông biết. Cự Giải học rát nhanh, lại rất hăng say, nên đã vô cùng tiến bộ. Lúc đó nàng còn nhỏ, nên chưa phát huy toàn bộ công lực được. Lúc đó, nàng rất hay ra ngọn núi cách gian nhà nhỏ của nàng chừng trăm thước, dày cong luyện võ. Mấy lần như thế, nàng tình cờ gặp được ai tỷ muội Thiên Yết, Thiên Bình. Ba nàng chơi với nhau rất hòa hợp, thấu hiểu nhau, Cự Giải tám tuổi, lớn nhất, Thiên Yết và Thiên Bình cùng gọi là tỷ tỷ. Đến năm nàng chín tuổi, cha nàng bỗng nhận được mật thư, phải gấp rút hồi triều, bàn việc chính sự, bằng không sẽ giết hại con gái ông. Tuy đã rũ bỏ, nhưng ông không thể làm khác, đành phải nhanh chóng về Xà Quốc. Cự Giải khi nghe tin thì vô cùng buồn bã, chỉ xin cha nàng dành chút thời gian để từ biệt. Ngẫm nghĩ một hồi, cha nàng dời lại thêm một ngày nữa, rồi cùng đi với Cự Giải gặp Thiên Yết và Thiên Bình. Vừa nhìn thoáng qua, không đã tường tận, kia chẳng phải là hai đứa con gái của Thiên Minh – Em trai nương tử nàng đó sao. Không ngờ ba đứa trẻ lại chơi thân với nhau, nhưng chúng đâu biết rằng, chúng là họ hàng thân thích. Nhìn ba đứa trẻ ngây thơ như thế, ông đâu nỡ tách rời chúng. Lần này mang theo Cự Giải đi, ông không ngừng suy nghĩ, liệu làm thế có ổn không? Chi bằng nên để lại cho Thiên Minh săn sóc, hẳn tốt hơn đi Xà Quốc nhiều. Ông cẩn thận dặn dò ba đứa trẻ, rồi tức tốc đi tìm Thiên Minh. Thiên Minh, bấy giờ đương là Binh Bộ Hữu Thị Lang, thấy ông liền đón tiếp rất niềm nở, lại vô cùng xót thương cho vị tỷ tỷ yểu mệnh của mình. Hai người hàn huynh chuyện cũ một lúc, rồi Cự Lãnh lên tiếng mở lời, ý muốn để Cự Giải ở lại Thiên Phủ, nhờ cậy chăm sóc. Thiên Minh nhanh chóng đồng ý, lại tỏ vẻ rất vui, làm ông rất an tâm. 

Cự Giải sau khi chơi đùa đã mệt rồi, còn tỷ muội Thiên Yết trở về, háo hức cùng cha chuẩn bị xuất phát, thì lại được bảo, cha nàng đã lên đường từ sớm, ngựa phi nước đại nhanh chóng tiến về Xà Quốc. Nàng kinh hoảng một đợ, môi mím chặt, một giọt nước mắt nhẹ chảy ra, nàng dần chìm vào đau khổ. Phụ thân hứa sẽ đưa nàng đi cùng, sẽ cho nàng ở cùng ông cho đến bạc đầu, sẽ bảo bọc nàng để đám người xấu kia không làm hại được nàng. Vậy mà ông lại đi trước, để nàng lại ở đây. Nàng không hề muốn thế, dù biết ông làm thế là chỉ muốn tốt cho mình, nhưng nàng đâu có cần chứ. Từ nhỏ nàng đã mất đi mẫu thân, chỉ biết nương dựa vào sự yêu thương của ông mà lớn lên. Nay lại phải cách biệt, nàng nhất quyết không đành lòng. Nàng nhanh chân đi tìm cửu cửu, cầu xin ông giúp nàng đuổi kịp phụ thân. Thiên Minh hết lời căn dặn, khuyên ngăn, nhưng nàng vẫn không nghe. Nàng muốn đi cùng phụ thân, dù cho có nguy hiểm đi chăng nữa. Biết không thể ngăn được nàng, ông sai người chuẩn bị ngựa tốt, phi một ngày tám vạn dặm không ngừng nghỉ đuổi theo, lại bố trí các trạm cấp ngựa cùng lương thực để Cự Giải có thể đuổi kịp phụ thân. Ông không biết mình làm thế là đúng hay sai, nhưng ông cảm phục ý chí của Cự Giải, đành vậy, phó mặc cho số phận vậy. Ngựa chạy ròng rã suốt mười ngày đường xa xôi, mới đuổi kịp được ngựa của Cự Lãnh. Gặp lại Cự Giải, khuôn mặt con bé mang đầy vẻ mệt mỏi, trải gian truân, nhưng một chút nản chí cũng không có. Bất chợt, ông ứa nước mắt, nhìn Cự Giải đang lao nhanh về phía ông, rồi ôm chặt lấy nó. Con bé ghé đầu vào tai ông, bình thản nói một câu, rồi ngủ thiếp đi. Câu nói đó, cho đến khi nhắm mắt, ông vẫn không thể quên được, vô cùng khắc sâu

"Không cho phép cha bỏ rơi Giải Nhi... Như mẫu thân"

"Không cho phép cha bỏ rơi Giải Nhi... Như mẫu thân"

"Không cho phép cha bỏ rơi Giải Nhi... Như mẫu thân"

Đến Xà Quốc, phụ thân nàng vào cung diện kiến Xà Vương đương nhiệm, được phân phó làm Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, ngày đêm túc trực trong Hoàng cung Xà Quốc. Cũng kể từ ngày bước vào Phủ Thống Lĩnh Cấm vệ, Cự Giải không hề thấy lại phụ thân nàng bao giờ. Nàng rất muốn đi tìm phụ thân, nhưng lại không am hiểu địa thế Hoàng cung Xà Quốc, nên bỏ thời gian ba ngày ra nghiên cứu địa thế Hoàng Cung ở chiếc bản đồ trong thư phòng cha nàng. Nàng còn vô tình thấy được các loại sơ đồ mật thất, mật cung. Vốn chỉ muốn xem phụ thân nàng ở vị trí nào, nên nàng cũng chỉ lướt qua bản sơ đồ mật thất kia, rồi bỏ qua. Chờ đến khi đêm đến, nàng một thân hắc y mảnh khảnh, nhẹ bước trên trường thành tiến vào nội thất Hoàng cung. Qua các Lương Đình, Tiểu Viện, Tẩm cung, đi những nơi mà nàng nghĩ sẽ có phụ thân để tìm, nhưng vẫn chỉ có một kết quả là không thấy. Nàng đi đến Chính Điện của Hoàng Cung, nhẹ nhàng ẩn nấp xung quanh xem xét tình hình. Từng tốp lính hàng ngũ chỉnh tề tuần tra cảnh mật, giáo mác ánh lên sáng ngời, nổi bật giữa màn đêm, đi không ngừng nghỉ. Hoàng Cung Xà Quốc cũng như những nơi khác, binh lính đi tuần đề có quy luật, cứ ba khắc sẽ đổi tốp một lần, nàng lợi dụng thời khắc đổi ca ít ỏi đó, đột nhập được vào hàng phòng thủ trong của Chính Điện. Nhưng thật lạ, một chút bóng dáng của cha nàng cũng không thấy, nàng liền có những suy nghĩ nổi lên, lẽ nào phụ thân đang bị bắt giữ thay vì làm Thống Lĩnh Cấm vệ như mọi người vẫn nói với nàng? Không thể. Nàng tiếp tục thăm dò, đi đến bên Sườn Điện. Bỗng nhiên, một luồng khí lạnh thoảng qua mặt nàng, làm nàng bỗng chốc khựng lại một chút, nép vào con sư tử đá một bân để trấn định. Chưa hết, con sư tử đá kia lại chuyển động, làm nàng mất thăng bằng rơi xuống. Đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất

"Chết chắc rồi... Ở đây có cơ quan"

...

"Lạnh quá..."

"Sao lại mềm mềm nhỉ... lẽ nào ở đây có trải nệm..."

"A... hình như là..."

Không xong rồi

- Còn không mau đứng dậy?

Sát khí tỏa ra làm Cự Giải giật thót tim, nhanh chóng lồm cồm bò dậy. Trước mắt nàng là một thiếu niên cực kỳ tuấn mĩ, vận hắc y đen tuyền, đang nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống. Cha mẹ ơi, không khí trong mật thất này đã cực lạnh rồi, mặt hắn lại còn lạnh hơn nữa, phen này chết là chắc...

- Ngươi là ai?

- Ắt xì... Khụ... khụ 


~~~ Mây ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top