Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

21. Hogwarts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21. Hogwarts

Bọn năm nhất theo lời lão Hagrid bước lên thuyền, chờ một thời gian không quá dài cả bọn đã đến nơi an toàn. 

Một quý bà cao, với khuôn mặt nghiêm nghị cùng bộ quần áo xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa sau khi Hagrid gõ vào.

Hagrid giới thiệu:

- Các học sinh năm nhất đây thưa giáo sư McGonagall.

- Cảm ơn bác Hagrid. Cứ để chúng lại cho tôi là được.

Giáo sư McGonagall dẫn bọn trẻ năm nhất vào một căn phòng nhỏ trống ở phía cuối của hành lang.

Giáo sư McGonagall cất lời:

- Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi... với các bạn chung một ký túc xá.

- Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tạo nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa.

- Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ.ư

Bà ta hẳn chẳng hài lòng với cái choàng buộc ẩu tả của Neville, rồi thêm cả chiếc mũi nhem nhuốc của Ron, mái tóc lù xù mà Harry đang cố vuốt cho xẹp xuống chắc rằng đã bị bà ta để ý.

McGonagall lại cất giọng:

- Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong. Nhớ giữ trật tự!

Sau khi giáo sư McGonagall rời khỏi, Harry mới dám lên tiếng hỏi: 

- Phân loại vô các nhà là sao?

- Chắc là họ cho mình làm kiểm tra gì đó. Anh Fred nói đau lắm, nhưng chắc là ảnh nói chơi.

- Ngốc. - Vesley nói.

- Chị Vesley. - Harry reo lên với bộ dạng mừng rỡ.

- Giữ trật tự. - Vesley 'suỵt' một tiếng.

- Không cần lo, chẳng phải kiểm tra gì đâu. - Vesley biết rõ Harry đang bối rối điều gì.

- Thật hả chị Vesley? - Harry hỏi như thể thoát được một kiếp nạn.

- Một người khóa trên nói thế. - Chắc là không sai đâu.

- Vậy thì tốt quá rồi! Em chẳng biết gì về phép thuật cả. - Harry vẫn giữ vẻ hớn hở. Trong lòng nó bớt không ít căng thẳng.

- Ông anh lại lừa mình, thiệt quá đáng. - Ron cáu.

Harry nhảy bắn lên như con nhái, bọn trẻ khác nhốn nháo  kêu la. Bọn họ đều há hốc mồm kinh hãi,  khoảng hai chục con ma vừa trường ra từ bức tường phía sau, lướt ngang qua phòng, trò chuyện với nhau, và không thèm để mắt tới bọn học sinh năm thứ nhất. Hình như chúng đang gây gổ nhau. Một con ma trông giống một thầy tu tròn trĩnh đang nói:

- Tha thứ và quên đi, hãy nghe ta nói, chúng ta hãy cho hắn một cơ hội thứ hai...

- Thưa huynh, chẳng phải chúng ta đã cho Peeves quá nhiều cơ hội sao? Thế mà hắn vẫn đi bêu riếu chúng ta đủ điều và huynh cũng biết đấy, nó đâu phải là một con ma thực sự... Ê, mà này! Cả lũ chúng bây làm gì ở đây hử?

Con ma mặt đồ bó sát mình đang nói chợt nhận ra sự hiện diện của bọn trẻ. Nó hỏi nhưng không nhóc nào dám trả lời.

Con ma thầy tu mới nhìn quanh mỉm cười:

- Học sinh mới đây. Chắc là sắp được phân loại phải không?

Vài đứa trẻ gật đầu nhưng vẫn im lặng. Thầy tu béo tiếp:

- Hy vọng gặp lại các em trong nhà Hufflepuff, nhà cũ của anh ấy mà.

Chợt vang lên một giọng sắc lạnh:

- Tiến tới trước lễ phân loại sắp bắt đầu.

Lần đầu tiên Harry mới thấy cái cảnh tượng lạ thường này trong đời, xen lẫn phấn khích còn có phần hơi hoảng sợ, Vesley từng đọc ở trong sách, cũng nghe Matthieu và White - Snow nói qua nên cũng chẳng còn mấy phần kinh ngạc, thêm nữa Vesley còn đã từng trải qua một số việc quái lạ nên với bọn ma xuất hiện đột ngột cũng không đáng sợ bằng cổ phiếu đột ngột giảm giá.

Tất cả kết thúc khi giáo sư McGonagall trở lại, nếu mọi thứ là một cái đồng chạy bằng pin thì bà ấy chẳng khác gì cục pin bị hỏng, có thể khiến mọi thứ ngưng trọng lại.

Giáo sư McGonagall ra lệnh:

- Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta.

Vesley đứng sau Harry và Ron, cả đám bước từng bước nối đuôi nhau bước vào đại sảnh đường.

Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh.

Harry càng bỡ ngỡ hơn bao giờ hết, nó chưa từng thấy nơi nào như ở đây, rộng lớn, lộng lẫy, sự đẹp đẽ của nó lấn át tâm trí của người nghèo, choáng ngợp không khí của những người chưa từng trải qua. Vesley đã từng sống một cuộc sống của một quý cô, giàu có, xa hoa, tất cả đều từng trải qua, ngôi nhà của Vesley so với chỗ này còn rộng hơn, lớn hơn, đẹp đẽ hơn, sang trọng hơn, nên với Vesley, Hogwarts xứng tầm một quý tộc giàu có nhưng không thể sánh với Mafouchusy. Tự cao, kiêu kỳ cũng được, nhưng mà Vesley cũng vẫn đã từng là một Mafouchusy. Đã từng... Nhưng nhiều thứ ở nhà Mafouchusy còn tồn tại trong Vesley bất kể có ra thế nào.

Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. Để tránh những ánh mắt nhìn chằm chằm, Harry ngước nhìn lên phía trên và thấy vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Thật khó mà tin nổi phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời.

- Đừng nhìn. - Vesley bên cạnh nhắc nhở.

Harry quay đầu sang nhìn Vesley, cái mặt thắc mắc.

- Nhìn ra ngoài trời sẽ bị hôn ám đó. Trong sách lịch sử Hogwarts có ghi như vậy. - Hermione  thì thầm.

Harry cũng không nhìn ngó lung tung nữa. Giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cái ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ.

Cả nhà Dursley sẽ chẳng buồn để ý tới cái nón, nếu cái nón ở trong nhà hẳn sẽ bị vứt đi ngay, cả chị Vesley cũng sẽ chẳng muốn đụng vào nó.

Cái nón vặn vẹo, một miếng toạt gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:

Ờ này ta dẫu không xinh

Nhưng mà chớ xét ngoại hình

Xét về thông minh, sắc xảo

Đố nón nào qua mặt ta

Các người cứ đội nón hoa

Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích

Không sao, ta đây chấp hết

Nón ta: phân loại Hogwarts

Những điều giấu chẳng nói ra

Ta đọc được từ trong óc

Hãy chải đầu và vuốt tóc

Đặt lên, ta nói cho nghe

Người nào vô Gryffindor

Cái lò luyện trang dũng cảm

Người nào vô Hufflepuff

Nơi đào tạo kẻ kiêng trung

Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng

Đáng tin, đúng người chính trực

Ai vào Ravenclaw được

Nơi đào luyện trí tinh nhanh?

Vừa ham học lại chân thành

Hoặc Slytherin cũng thế

Dạy cho ta đa mưu túc trí 

Làm sai miễn đạt mục tiêu

Hãy đội lên! Hãy đội nào!

Đừng sợ sệt, nghe ta nói

Nghe ta nói, ta phân loại

Ngươi là ai, ở nhà nào

Hãy bình tĩnh, đội lên nào

Trong vành nón như tay ấm.

Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.

- Vậy là tụi mình sẽ phải đội cái nón ấy. Ông trời đánh hù dọa mình một phen khiếp vía. - Ron nói nhỏ với Harry.

- Chị Vesley của cậu có vẻ không thích cái nón lắm nhỉ. - Ron lại thì thào.

Harry mỉm cười nhẹ. Hẳn rồi, nó bẩn như thế mà.

Từ lúc cái nón mới xuất hiện Vesley đã sớm lùi xuống vài bước, tay trái thuận tiện che miệng nhưng rồi bỏ xuống nhanh chóng vì lịch sự. 

Vesley từ nhỏ lúc còn ở nhà Mafouchusy chưa từng phải đụng vào thứ đồ bụi bậm bám quanh như thế thôi, kể cả lúc ở chung với gia đình mới - Dursley cũng chẳng bao giờ phải chạm vào những thứ như vậy cả.

Và lát nữa thôi, Vesley phải để thứ đó chạm vào đầu.

Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay:

- Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: Hannah Abbott!

Một cô bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé. Yên lặng trong giây lát. Cái nón hô lên:

- Nhà Hufflepuff.

Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoang hô và vỗ tay chào mừng. Hannah đi đến ngồi ở dãy bàn của nhà Hufflepuff. Harry thấy con ma thầy tu béo vui vẻ vẫy tay với Hannah.

Đọc một hồi, qua rất nhiều lượt học sinh năm nhất, thì đến lượt Harry. Harry lúc này như là một cái cây tiêu điểm, nó bước thêm bao nhiêu bước để tới cái nón thì reo ồ xì xầm phía sau càng thêm nhiều.

Tính ra thời gian Harry đội nón so với người khác cũng lâu hơn. Cuối cùng cái nón đã có quyết định: 

- Gryffindor!

Harry vui lắm, cuối cùng nó cũng chẳng phải vào nhà Slytherin. Huynh trưởng Percy đứng dậy bắt tay nó nồng nhiệt, trong khi hai anh em sinh đôi nhà Weasley gào lên:

- Tụi mình có Harry Potter rồi! Tụi mình có Harry Potter rồi!

Sau một hồi reo hò, cái tên khác lại tiếp tục reo lên:

- Vesley Dursley. 

Harry chăm chú nhìn, chị nó mà, chắc kiểu gì cũng không vào Slytherin đâu, chị ấy là người tốt, nó tự mặc định thế.

Vesley bước lên thật chậm, nó không phải run sợ hay hồi hộp gì với nhà mà nó sắp phải gia nhập, nó chỉ chẳng muốn đội cái nón bẩn như được nhặt từ bãi rác về thôi.

Cái nón chỉ chạm nhẹ vào phần tóc đã thốt lên:

- Hufflepuff!

Bên bàn nhà Hufflepuff vang lên tiếng vỗ tay dữ dội chào đón người mới, Harry lại thở phào, chị của nó không vào Slytherin. 

Vesley phải gội lại đầu, tuy nói nó không bị mắc bệnh sạch sẽ nhưng giữ sạch sẽ là điều nên làm, hơn hết thảy nó chưa từng phải chạm qua thứ bẩn như thế lần nào, kể cả phòng dưới tầng cầu thang cũng không bẩn bằng cái nón.

Và cuối cùng tới lượt Ron. Nó xanh lét như tàu lá chuối. Harry đặt hai ngón tay chéo nhau phía dưới bàn để cầu nguyện, và vài giây sau, cái nón tuyên bố:

- Nhà Gryffindor!

Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói:

- Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!

Cụ ngồi xuống. Mọi người vỗ tay hoan hô. Harry không biết có nên cười hay không. Nó ngờ ngợ hỏi Percy:

- Cụ... cụ... cụ ấy... có... mát không vậy?

- Mát hả?

Peeves vui vẻ nói:

- Cụ là thiên tài! Phù thủy giỏi nhất thế giới! Nhưng mà, ừ, đúng, cụ cũng có hơi mát một tí tẹo. Ăn khoai tây không Harry?

- Chắc là mật mã, dù sao cũng là Hogwarts. - Vesley phủi phủi đầu, chẹp miệng.

- Chắc không đâu, cũng chẳng biết có ẩn ý gì nữa. - White-Snow nói, chẳng quên nhâm nhi thức uống trong tay.

- Chào, cô cũng ở nhà Hufflepuff à? - Vesley lịch sự.

- Tôi hiện tại là năm tư, sẽ ra trường trong vài năm nữa, hiển nhiên tôi và Matthieu vẫn sẽ ở lại Hogwarts làm giáo sư, cho tới lúc cô rời khỏi thế giới này. - White-Snow lại nói tiếp:

- Matthieu ở nhà Ravenclaw, cổ lớn tôi một năm. 

Vesley ngoáy đầu nhìn, vừa nhìn sang bàn nhà Ravenclaw đã thấy Matthieu cười cười với mình. Vesley lịch sự gật gật đầu.

- Học ở Hogwarts cũng thú vị lắm, tận hưởng đi. - White-Snow cười tươi.

- Lúc ăn không nên nói. - Vesley hời hợt.

White-Snow 'è' một tiếng rồi cũng nhập mình vào bàn tiệc, Vesley luôn giữ dáng vẻ của một quý cô, lúc ở nhà Dursley cũng không có thay đổi quá nhiều về mặt này.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top