Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

P29: Đi làm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ngủ dậy bởi tiếng lạch xạch khóa cửa bên ngoài. Giờ này cậu đã đi học rồi sao? Quan trọng hơn nữa, hôm nay là ngày Chủ Nhật mà?

Jin ngờ ngợ đẩy chăn ra khỏi ngực mình, khẽ rùng người nhận ra bản thân vẫn chưa có tấm vải nào trên người. Điều này luôn xảy ra sau mỗi lần cậu với anh "làm việc". Anh cảm thấy nếu mỗi sáng tỉnh dậy đều mông lung thế này, sẽ có một ngày anh tỉnh dậy trên đỉnh tháp nghiêng Pisa với độc một chiếc khố.

Quay trở về thực tại. Jin khều lấy cái điện thoại trên bàn, nhíu mắt lại nhìn màn hình lóe lên thứ ánh sáng trắng. Là ngày 23/11 rồi, chẳng lẽ cậu đi ôn thi cuối kì??

Phải hỏi cho ra nhẽ, anh nghĩ, tay ấn vào dòng chữ "Giun Đáng Ghét" trong danh bạ.

Tít tít

" NamJoon ah.. " anh áp tai vào điện thoại

Chẳng đợi lâu, chiếc điện thoại rung lên báo nhấc máy. Anh hí hửng lắng nghe, anh thích cái giọng trầm ấm của cậu vào buổi sáng lắm nhé. Thế nhưng ngay lập tức, tai người này bị đập vào một câu nói mà anh cho là kiêu ngạo, hết sức kiêu ngạo: " Nhớ anh à? "

Gì mà nhớ chứ? Cậu mới vừa rời gót khỏi nhà, ngày vừa bắt đầu và hông anh vẫn còn đau nhức bởi hành động đồi bại của cậu mấy giờ trước! Nhớ nhung gì ở đây?

Jin thở hắt một cái rồi trả lời " Thứ nhất, tôi lớn tuổi hơn cậu. Thứ hai, KHÔNG. "

NamJoon ở đầu dây bên kia phì cười. Xem ra cái tính công chúa chảnh chọe của anh qua bao lần " nát ..." vẫn không chừa. Mới hôm qua còn rên rỉ "anh em" ngọt xớt, vậy mà sáng dậy đã bắt bẻ xưng hô cậu.

" Vâng, anh thua vợ " cậu trả lời lại, trên miệng vẽ một nụ cười.

" Hmm... đang làm gì thế? Tôi có làm phiền không? " Jin tò mò.

" Có. " *le giọng lạnh lùng*

" ơ... vậy thôi, tôi xin lỗi... tôi sẽ không làm phiền cậu nữa ~ " Jin như chảy ra thành cái bánh trôi nước ướt đường. Ngại ghê, gọi mà làm phiền người ta thì không được, anh nghĩ.

" Khônggg, có phiền đâu. Trêu tí mà cũng tin... Vợ ngốc. "

"..." *le đen mặt*

" Jin đại ngốc. Jin đại ngốc " *le nhây lầy ngu si thèm đòn*

" Tối nay ăn chay nhé " và Jin cụp máy, để lại một linh hồn quằn quại bên kia đầu dây (NJ: Tui không có muốn ăn chay đâu 😢 _ Au: Ờ thì... ăn một buổi cũng có chết đâu? _ NJ: Nhưng mà thèm... tối nào cũng ăn quen rồi... _ Au: bình tĩnh... 😐 ăn này là ăn gì vậy? _ NJ: Là Chịc - _ Au: thôiiii chúng ta đọc truyện tiếp 😅)

Đóng máy lại, Jin cảm thấy trong người một niềm đắc thắng dâng trào. Câu nói vừa rồi ắt sẽ làm kẻ địch sợ hãi. Anh sẽ bắt cậu ăn đậu luộc với nước lọc cho chừa tội chê "khả năng não bộ" của anh! ( Au: Đồ nghĩ bậy.. 😤. _ NJ: Đồ viết bậy... 😑)

Bỗng nhận ra mình vẫn chưa hỏi được cậu đang làm gì, mà bây giờ gọi lại thì mất mặt chết. Jin thừ người ra, đau khổ chấp nhận một sự thật là bản thân thực sự cũng ngốc nghếch quá trời...

Vậy là anh lại có một ngày ở nhà. Một ngày như vậy của Jin, trước giờ không được nhắc đến vì thực sự không có gì đặc biệt. Dọn dẹp, giặt quần áo, nấu cơm như một cô tiên từ vỏ ốc chui ra. Đều đặn hàng ngày đều như vậy.

Anh cũng thấy nhàm chứ. Trước kia ngày nào cũng tới trường, gặp đến hàng trăm học sinh, lại được giảng dạy, theo đuổi ước mơ. Nay bó chân trong căn nhà bé tí tẹo, anh tự hỏi tự bao giờ mình gác lại sách vở mà ngửa mặt hưởng thụ mất rồi.

" Có lẽ bây giờ vẫn chưa muộn... " Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Jin vừa đổ sữa vào bát ngũ cốc vừa mở laptop ra mà tra từ khóa " việc làm Seoul ".

Anh đã suy nghĩ về chuyện trở lại trường. Nhưng vụ việc của anh quá bê bối, lại là kết hợp của nhiều thứ rối ren vào với nhau. Nào là thầy yêu trò, đồng tính luyến ái, nghỉ việc không phép, tai nạn, chưa kể còn dính líu tới học sinh Yuri. Anh thực sự không muốn phức tạp thêm cho bản thân và bất kì ai khác. Đặc biệt là cậu nữa.

Tưởng tượng ngày nào cậu cũng bị xì xào về việc yêu anh - cái scandal hiện đã phần nào nguôi xuống- và phải tìm cách bảo vệ anh khỏi bàn tán. Jin vẫn hãi cái câu chuyện học trò anh kể lại, ngày mà cậu đấm nát tường, tay bê bết máu cũng chỉ vì anh.

Thế nên, anh đã quyết định rồi: anh sẽ không trở về trường.

Ngón tay trắng muốt lộ ra từ tay chiếc áo len cỡ rộng anh lôi ra từ tủ quần áo của cậu. Hơi ngoại cỡ... nhưng có hương thơm của người thương...

Jin đúng là ngạo- kiều- ảo - tưởng. Cứ tỏ vẻ vậy thôi nhưng lụy tình chết đi...

Anh đảo qua các trang web tuyển nhân viên văn phòng, cầu thủ, bán hàng, v...v. Cuối cùng cũng tìm thấy một việc làm thích hợp: tiệm bánh.

Jin thích thú xem qua thông tin cửa hàng. Một bakery cỡ vừa, rất tinh tế và dễ thương không kém, chưa kể lại còn ngay gần bể bơi. Thế thì sẽ tiện lợi lắm đây, sau mỗi ca làm lại qua bơi để thư giãn, còn gì bằng.

Anh gửi đơn tuyển dụng online và đóng máy lại.

" Yah~ Đúng là may mắn. Vậy là mình không vô dụng nữa rồi " Jin vươn vai, nhìn ra cửa sổ bên ngoài đầy nắng nhạt mùa đông với bao hi vọng ngập tràn.

-

Hai ngày sau, anh nhận email chấp nhận vào làm. Jin vừa tắm đi ra thấy thư trả lời thì nhảy cẫng lên, vô ý làm tuột khăn tắm. Đâu đây nghe tiếng máu mũi chảy ồ ạt của một người nào đó. Và tối hôm đó cả hai "ăn mừng" bằng cách... à không, chỉ có cậu ăn mừng thôi. Tại anh bất cẩn mà, thương thay bó cúc nát tươm.

Nhưng dù sao anh cũng có việc làm rồi. Cậu đồng tình với quyết định của anh, chỉ nhướn mày nhìn địa chỉ của cửa hàng lúc anh khoe ra rồi lại quay qua đọc truyện tranh. Chắc không sao đâu mà, cậu hay đề phòng những điều vặt vãnh, anh cũng chẳng để ý.

Thế là ngày đầu tiên đi làm ở chỗ mới, Jin cố gắng điều chỉnh dáng đi của mình càng thẳng càng tốt ( Tên Giun đáng ghét hại đời anh), đẩy cửa vào trong tiệm bánh. Bà chủ cửa hàng niềm nở mời anh vào bếp tham quan. Anh hào hứng nhìn quanh không gian đẹp đẽ, miệng tấm tắc khen khiến bà chủ rất hài lòng.

Mặc chiếc tạp dề vào người, anh thoáng có chút suy nghĩ về nghề nhà giáo của anh. Vậy là buông bỏ ư? Không, Jin không muốn nghĩ về chuyện đó bây giờ. Trong lúc này, anh cần tập trung vào công việc mới.

" Cháu nói trong đơn xin việc là đã có khá nhiều kinh nghiệm trong việc làm bánh? " bà chủ hỏi anh trong khi anh đang kê những mẻ bánh nóng hổi lên giá trưng bày.

" Dạ, trước đây cháu có làm bánh ở nhà để tặng người thân hay đồng nghiệp " anh cầm khay croissant trên tay, cười tươi.

Bà chủ cũng quý anh nhiều. Một cậu thanh niên xinh xắn, lễ phép lại thuần thục việc bếp núc, bà hẳn rất yên tâm.

" Đồng nghiệp? Cháu có nghề nào trước khi làm bánh ư? "

" Vâng, cháu từng làm giáo viên cấp ba "

" Ồ, hay quá. Con nhà bác cũng làm giáo viên, nhưng nó không dạy ở trường... A, xe đến rồi. Bác đi xem kho dụng cụ để mua mới cho bếp, cháu có thể trông cửa hàng một mình được không? "

" Dạ, bác yên tâm ạ " anh cúi người, nhìn bà chủ tươi cười đi ra khỏi cửa hiệu.

Jin thở phào. Theo anh nghĩ thì bà chủ quý mến anh, và công việc ở tiệm bánh cũng chẳng vất vả gì cho cam. Hơn thế nữa, anh cũng là con người bếp núc, yêu thích mấy việc nấu nướng từ nhỏ.

Cả ngày khách ra vào không mấy, nhưng Jin vẫn cố gắng hết sức. Anh muốn thân thiện, nhiệt tình với khách hàng. Biết đâu họ ưng thái độ nhân viên, rồi lần sau lại quay trở lại mua.

Xế chiều, cũng bán được kha khá, anh theo lời bà chủ dọn dẹp bàn ghế, cầm chìa khóa để vào tủ khóa ngoài cửa và ra về.

Hôm nay trời sáng, mây quang. Những gợn gió đông thổi qua hàng cây hai bên đường xào xạc. Jin xoa hai tay vào nhau, miệng thở ra làn hơi trắng mờ. Rảo bước trên vỉa hè trở về nhà, anh bỗng thấy có dáng người quen thuộc đi ra khỏi tòa nhà có bể bơi.

Là Jackson, trong áo thể thao và quần đen dài. Jin đã tiến triển tình bạn với anh ấy khá nhiều so với lần gặp ở quán cafe ấm cúng. Mấy ngày nay, Jackson cũng liên tục nhắn tin. Anh thì đang trong tâm trạng vui vẻ, hứng khởi vì công việc mới nên thường xuyên nhắn lại. Hai người có vẻ khá thân thiết, có lẽ Jin cũng kể nhiều chuyện cho Jackson, và anh ấy rõ ràng quý Jin hơn cả.

" Jinnie~ " Jackson đặt mũ bảo hiểm lên yên chiếc moto đậu ngoài cửa tòa nhà, khoan mặc chiếc áo da đen lên người.

" Anh tan ca rồi sao? " Jin tiến lại gần, ngó qua con xe đen matte cực ngầu " Của anh? "

Jackson gật đầu như lẽ dĩ nhiên. Jin há miệng, anh không biết làm cứu hộ ở bể bơi cũng mua được xe như thế này. Một người vừa khỏe mạnh, giàu có lại điển trai như Jackson, quả là hoàn hảo đi.

" Ừm... anh có thể đèo em đi một vòng nếu em muốn " Jackson đề nghị, môi nở nụ cười tỏa nắng.

" Thôi... nhà em ngay đây rồi. Vả lại, em cũng muốn đi bộ tận hưởng không khí giữa đông nữa. " Jin cười hiền, hai tay đan vào nhau.

" Em quyết định thôi. Ơ... mà tại sao em lại ở đây? Cố tình đi qua chỗ anh à? " Jackson nháy mắt làm Jin cảm thấy khó xử.

Sao lúc nào anh ấy cũng hành xử như một "soái ca" từ truyện bước ra như vậy. Anh tự nhủ có lẽ đó là bản năng của anh ấy rồi, không nên băn khoăn nhiều. Anh chỉ tay về hướng tiệm bánh rồi trả lời

" Không, anh đừng ảo tưởng chứ" Jin trêu chọc "Em vừa đi làm về "

" Đi làm ư? Em có chỗ làm mới mà không kể cho anh? " Jackson ngạc nhiên nhìn Jin " Không phải em không muốn anh lượn lờ quanh đó nên giấu đấy chứ? "

" Không, không phải mà " Jin lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc nâu hồng rung rinh trên đầu và môi mím chặt lại coi bộ thực đáng yêu không kể hết.

" Ừm được rồi " Jackson cười lớn " Anh tin em. Mà nếu em đi làm gần đây thì thỉnh thoảng có thể đi qua tiệm bánh - "

Con bướm xinh con bướm xinh con bướm đa tềnh ~ Nhìn kia bướn vừa bay vừa quay vừa wảy nhạc xập xình

(Bài hát: Bơ-Bay của nhóm nhạc BCS)

Chuông điện thoại anh réo lên, hay nói đúng hơn là nhạc chuông Namjoon đổi khi cậu nghịch máy của anh ngày hôm trước. Jin đỏ mặt áp tay vào loa điện thoại, cố che đi cái tiếng hát lố bịch phát ra từ đó, khiến Jackson bật cười, đôi mắt cong lên nhìn anh đầy cưng chiều.

" Em xin phép" Jackson gật đầu và anh nhấc máy lên.

Ở đầu dây bên kia là lời nhắn thoại với giọng cậu, trầm thật trầm và chậm rãi hơn bao giờ hết

" Jin ơi nếu em không về khỏi chỗ làm bánh đấy thì tối nay anh sẽ ăn "bánh" của e- "

Jin cúp máy trước khi Jackson kịp nghe hết lời nhắn xấu hổ kia, lúng túng cúi người chào anh và chạy về nhà ngay lập tức, để lại người con trai nhìn theo bóng lưng nhỏ, môi kéo thành một nụ cười mê đắm.

// nề pịt tá num mú 😍 măn ní măn ní măn nì 😍😍😍😍😍😍😍😍😍😍😍😍

Chào cả nhà, tôi đã về rồi đêii 👌

Trước hết.... AAAAAAỚÓEƯỒIAA WINGS CÁC BỐ ƠI CÁC CON ƠI CÁC ANH CHỊ EM CÔ BÁC CHÓ MÈO ƠIII
👧👨👩👴👱👲👳👮👷💁💂👯🐶🐱🐀

e hèm... *kiềm chế-ing* nói chung là tôi đang hấp hối, kể từ khi BitchHit tung hàng... 😢 Là tung hàng trước kì thi giữa kì đó hahahahahahaa 😆🔫

Thế nên, mặc dù bao nhiêu bae có đập vào vai tôi, đầu tôi, mông tôi 😌 giục ra chap, tôi vẫn phải nhấm nháp dư vị comeback và thi xong đã 😚

(Thực ra vẫn chưa thi xong đâu, còn chưa ôn 15 bài địa, 10 bài sử và 6 bài GDCD 😎 #swag #kemenhatruong)

Hôm nay tôi cũng comeback luôn để cả nhà khỏi treo giò tôi lên bàn đinh 😂 nói thế chứ được thấy mọi người mong chap ra sướng bmeeee 😍

Anyways, nếu thím nào mà đọc đến đây thì, quà này 😀


*tung quà như ông già Noel*

Ấy~ nhìn nhau ấyyy

Ú ù sờ mồm ấyy =))))

Á à hôn gió á à ứ ừ 😍

Ố ồ ngại ngại thục nữ e ấp =)))))

Thế thôi nhé, còn lại tự lên twitter tìm đê 😒 (đùa đấy, tôi yêu các người 🙈)

Saranghaeyoooo 💓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top