Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Story 1: The Doll (Con Búp Bê)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên kệ sách, đau lòng được mà chẳng khóc được...

Tôi nhìn theo bóng của chủ nhân ra khỏi phòng, môi nở nụ cười hiếm thấy với cô gái ấy, lòng thấy đau đớn.

Tim không đau nổi, chỉ có tâm hồn mới tổn thương.

Từ khi anh hai mươi mốt tuổi, tôi đã dõi mắt theo anh. Ngẫm lại cũng đã gần ba năm trôi qua rồi. Ngày ngày tôi nhìn anh rời đi, trước khi ra khỏi phòng vẫn quay lại cười với tôi như chào hỏi.

Rồi quay lưng đi mất.

Tôi là linh hồn, không thể yêu người sống, tôi biết chứ. Thượng Đế đã quy ước trước với tôi rồi, tôi chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể can thiệp.

Tuy nhiên, Thượng Đế đã lấy hết ký ức của tôi kiếp trước, việc duy nhất tôi nhớ là mong ước được nhìn thấy một người và mình là một linh hồn bơ vơ không thể luân hồi.

Tôi có một thiên thần hộ mệnh, cô ta nói rằng tôi phải hoàn thành mong muốn mới được lấy lại ký ức, vào vòng luân hồi chuyển kiếp mới. Thời hạn thực hiện là ba năm, sau ba năm cô ta sẽ đón tôi.

Nhưng, tôi không nhớ người mình muốn nhìn là ai cả.

Để thực hiện ước nguyện cần ký ức, mà tôi lại mất nó rồi. Có lần thiên thần hộ mệnh đến thăm tôi, tôi liền đặt ra câu hỏi đó. Cô ta liền chỉ vào ngực trái của tôi, nói tình cảm sẽ dẫn dắt cho tôi.

Ba năm mà tôi chỉ còn có ba ngày.

Ba năm cũng đủ để tôi yêu chủ mình.

Dạo gần đây cứ sáng dậy là tôi lại đếm xem mình còn bao nhiêu thời gian, coi như đó là công việc của tôi. Hằng ngày tôi cũng chẳng biết làm gì nhiều, đảo mắt qua lại căn phòng và nghĩ ngợi linh tinh, thế thôi.

Dạo gần đây, thế giới con người có một thời kỳ được gọi là "nghỉ hè" sau khi kết thúc năm học của các sinh viên. Chủ tôi đang là sinh viên năm thứ ba, của trường nào tôi không rõ, nhưng tôi thấy anh hay xem những tài liệu về lịch sử các nước. Anh đã có bạn gái, và anh đang dành gần hết mùa hè cho cô ấy.

Tôi thấy ghen tỵ song cuối cùng lại cười tự giễu.

Là linh hồn mà muốn được con người yêu ư? Hoang đường.

Tôi nghĩ mình từng đọc quyển tiểu thuyết nào đó mà tác giả có nói một câu khiến tôi luôn ghi nhớ, xóa ký ức rồi vẫn nhớ: "Yêu đơn phương là "tốt đẹp"." Chính vì vậy, tôi là thực thể không có thật cũng được, yêu đơn phương chắc cũng không sao.

Câu nói ấy còn một vế sau, nhưng tôi cố tình lờ đi.

"Nhưng cả hai đều yêu mới là "hạnh phúc"..."

Chủ tôi sáng nay lại chào tôi rồi bước ra ngoài. Thực ra tôi nghĩ, mỗi sáng cứ nghe thấy mấy chữ: "Tạm biệt, Sakura" hoặc "Xin chào, Sakura" cũng đủ hạnh phúc rồi.

Ồ, tôi quên mất không kể.

Tôi được đặt tên là Sakura, Sakura Kinomoto.

Chủ tôi đã nói thế.

Suốt ngày hôm nay, chủ tôi không về.

Tôi lo lắng chứ nhưng tôi cũng chẳng làm gì, đến động đậy một ngón tay cũng đâu được, đành ngồi đây mà đợi vậy.

Đến trưa hôm sau, tôi đang liếc mắt ra cửa sổ, bạn gái chủ tôi chạy hồng hộc vào phòng. Cô ấy quét mắt một lượt rồi dừng lại trên người tôi. Ừm, thực ra tôi không chắc rằng cô ấy đang nhìn tôi hay bức ảnh chủ tôi chụp cùng cô gái khác. Nhắc đến cô gái đó, tôi chẳng biết nên nói gì. Cô gái tóc nâu nhạt mắt lục bảo ấy không biết nên nói là được chủ tôi yêu quý hay bị chủ tôi lãng quên. Trong ảnh, anh và cô ấy đều rất hạnh phúc, nhưng tôi lại chưa bao giờ thấy anh chạm vào tấm ảnh đó cả.

Người yêu của chủ tôi hôm nay tóc tai rũ rượi, mái tóc đen tuyền đậm chất Trung Quốc thường ngày được búi lên nay xõa ra, trông rất ghê rợn. Như ma - tôi lẩm bẩm.

Cô ấy đột nhiên như phát điên, lao đến chỗ tôi. Một tay cầm lấy thân tôi, tay kia lại cầm khung ảnh ném xuống sàn. Choang một tiếng, tôi giật mình. Tôi cũng bị ném xuống, không những thế còn bị đạp mạnh nữa.

Tôi là linh hồn nhưng tôi cũng biết đau. Đau đớn đến nỗi tôi phải mở miệng kêu gào, thế nhưng, cổ họng tôi lại chẳng phát ra được bất kỳ tiếng nào cả.

Tôi nằm đó, quằn quại đau đớn để cho bị đánh đập. Miệng người yêu chủ tôi còn chửi mắng không ngừng:

"Sakura Kinomoto... Tại sao?! Con khốn nhà mày đã chết rồi, vẫn không để Syaoran được yên! Anh ấy ngủ cạnh tao vẫn gọi tên mày...!"

Mấy lời sau, tôi bịt tai, không nghe rõ nữa.

Tôi nghe cô ta gọi tên "Syaoran" của anh mà thấy chói tai. Còn nữa, vì cớ gì mà cô ta lại biết tôi chết rồi, còn chửi tôi thậm tệ?! Gọi tên tôi? Làm gì có chuyện chủ tôi gọi tên tôi trong mơ, nếu có, sao tôi chưa từng biết chứ?!

Mãi một lúc lâu sau, lâu đến nỗi tôi sắp ngất lịm đi, cô ta mới tức tối rời đi.

Tôi nằm dưới đất, khóc không ra tiếng.

Tối chủ tôi mới về, và tất nhiên tôi vẫn đang nằm vật vã dưới sàn nhà với những mảnh thủy tinh.

Chủ tôi thở dài, nhẹ nhàng nhặt tôi đặt lên kệ sách, tự lẩm bẩm. "Xin lỗi, Sakura." Nói xong lại cúi người cầm khung ảnh để lên mặt bàn, dáng vẻ nâng niu vô cùng.

Tôi đột nhiên ước mình biết nói, tôi có thể kể hết uất ức, cũng có thể an ủi anh nữa.

Nhưng tôi quên mất, một số điều mãi chỉ là ước nguyện.

Ngày hôm sau, chủ tôi ốm nặng.

Hôm qua trời mưa to, tôi lại mải mê nghĩ việc khác mà không để ý anh bị mưa ướt, hôm nay đã cảm và sốt cao.

Tôi rất buồn, rất muốn chăm sóc anh, an ủi anh, khóc vì anh.

Thế nhưng, ngồi trên kệ sách, đau lòng được mà chẳng khóc nổ.

Từ khi mới vào đại học anh đã dọn ra ngoài ở do không thích nghi được với cuộc sống mới của mẹ anh - kết hôn với một người đàn ông khác và sinh thêm một đứa nhỏ bụ bẫm, cũng vì vậy mà anh ít khi gọi điện cho mẹ anh. Do thế, lần ốm nào anh cũng phải tự chăm sóc mình.

Anh sốt, ngủ miên man.

Trong lúc tôi cuống lên, nữ thiên thần đã xuất hiện trước mắt tôi, mờ mờ ảo ảo.

"Tomoyo?" Tôi gọi.

"Sao?" Cô ấy đáp, cộc lốc. "Đến giờ đi rồi, nhanh lên nào. Tôi còn nhiều người khác phải lo lắm, cứ dùng dằng mãi thế là sao?"

Hết ba năm rồi.

Bây giờ tôi mới nhận ra, ngày ngày ngồi yên trên kệ sách ngắm xung quanh cũng qua nhanh thế.

Tiếc thật.

Tôi nắm lấy bàn tay nữ thiên thần Tomoyo, mấy ngọn tóc tóm dài của cô ấy vướng vào tay tôi liền bị cô ấy vẩy đi không thương tiếc. Cô ấy kéo mạnh tôi về phía cô ấy, lôi luôn cả túc chủ (Tác giả tốt bụng giải thích giùm: Túc chủ là vật thể mà linh hồn trú ngụ trong tác phẩm này) của tôi, rơi lăn lóc trên sàn nhà. Tomoyo chậc chậc lưỡi, nhặt nó lên, không hề quên cảm thán:

"Sakura, thật không thể tin được, cô sống trong con búp bê này không thấy chán à?"

"Thượng Đế làm thế mà." Tôi nói, ôm đầu. Những mảnh vỡ của những khung cảnh ập về đầu tôi, tôi không thể ngăn nó được.

"Thả lỏng đi." Tomoyo bay qua bay lại. "Hết kiếp vương vấn ký ức sẽ tự động quay về. Ký ức của cô đấy."

Tôi buông tay, nhìn cô ấy với ánh mắt phức tạp.

"Nhớ lại rồi đúng không, Sakura?" Cô ấy hỏi, tôi gật đầu. "Nhìn lần cuối đi, rồi tôi đưa cô xuống địa phủ luân hồi."

Tôi trợn mắt.

"Đừng nhìn tôi cái kiểu đó, địa phủ chứ không phải địa ngục. Trên thiên đàng làm gì có giếng luân hồi mà cô đòi lên?" Cô ấy vỗ bốp vào đầu tôi. "Não bại à?" Xong lại hơi ngập ngừng. "Mà này, cô thật sự đã nhớ lại hết rồi à?"

Đúng là tôi đã nhớ lại rất nhiều thứ, chính xác là toàn bộ kiếp trước.

Tôi nhìn xuống anh, đến bên anh và thì thầm vào tai anh. "Syaoran..."

Hóa ra, cả kiếp trước và kiếp này, tôi đều không thể từ bỏ anh ấy, dù có mất ký ức hay không, kể cả là người hay vật.

"... Sakura?"

Anh lẩm bẩm còn tôi mím môi.

Anh đang mê sảng.

"Đặt tay cô lên trán tên đó đi." Tomoyo ở trên nói vọng xuống như ra lệnh. "Bây giờ cô là linh hồn của người đã chết chứ không phải linh hồn ký gửi trong đồ vật nữa, toàn thân cô đều chứa hàn khí, chỉ cần cô chạm nhẹ vào hắn, hàn khí truyền qua cơ thể sẽ giúp hắn hạ sốt."

Tuy tôi không hiểu lời cô ấy lắm nhưng vẫn làm theo, Tomoyo chưa bao giờ lừa tôi. Quả nhiên anh hạ sốt, không nói mê nữa, chìm vào giấc ngủ sâu.

"Rồi, đi thôi, nhanh lên."

Tôi gật đầu, vươn người cầm tay Tomoyo. Cô ấy gật đầu hài lòng, mở miệng lẩm nhẩm cái gì đó.

"... Sakura."

Tôi không để tâm.

"... Sakura!" Có một đôi tay giữ tôi lại, tôi quay người nhìn về phía sau. Anh đang kéo tôi.

Tôi im lặng không nói.

"Sakura, tại sao em lại khóc?"

Tôi khóc sao? Tay tôi sờ lên mặt, mắt tôi đã nhòe lệ.

"Sakura..."

Tôi đột nhiên nhếch hai bên khóe mép. Anh cứ lặp đi lặp lại tên tôi, tôi lại cười tươi hơn.

"Syaoran, kiếp trước và kiếp này, Sakura Kinomoto phụ anh, cạnh anh mà không thể bên anh."

Cứ tách một ngón của anh khỏi cổ tay tôi, tim tôi lại như bị khoét đi một phần.

Nước mắt tôi lăn dài trên má.

Gỡ đến ngón cuối cùng, anh đột nhiên đổ vật xuống và thiếp đi. Tôi sửng sốt, Tomoyo đã lên tiếng:

"Tôi làm đấy. Kệ hắn đi. Sắp muộn rồi."

"Sakura..."

Anh vẫn gọi tôi trong mơ.

Tôi nắm lấy vạt áo nữ thiên thần và khóc. Cô ấy ôm tôi, vỗ về tôi. Sau đó, cô ấy vung tay, chúng tôi nhạt dần nhạt dần, đến khi không còn gì nữa.

Con búp bê cũng biến mất.

Rất lâu sau này, đâu đó có người ngâm nga hát bài đồng dao:

"Búp bê vì cớ gì sầu muộn

Vì chàng mà đau khổ thương xót

Ngồi lặng yên trên kệ sách cũ

Đau lòng được mà chẳng khóc được..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top