Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 0.4: Nhị vị quân vương

Cover: https://www.houzz.com/products/beijing-opera-mask-dimensional-collage-wall-art-under-glass-prvw-vr~113261588?epik=dj0yJnU9UG5zWEo3eFdtTjlJU0RqUFBudXBTLUlxRjh2ZUJOWmYmcD0wJm49T3RYeng4RV9kMld2VDQ3SHNBekJWQSZ0PUFBQUFBR08walhn

.

.

"Tứ quý!"

"Để đó". - Donald nói ngay khi Ying vừa hí hửng đặt mấy lá bài xuống chiếu. - "Bốn đôi thông chặt tứ quý".

"Arggg!"

"Ôi, kinh thật! Nhóc Na đã thắng bốn ván liên tiếp rồi đấy!"

Yeon cảm thán trong khi cô Lee phàn nàn.

"Ê này, hình như đây là giờ học toán mà!"

"Cờ bạc hay toán học thì cũng giống nhau thôi cô. Toàn là số với vận may mà".

"Dám nói thế hả?"

Cô Lee nổi nóng véo mạnh vào gò má phúng phính của Ying khiến cho cô bé la oai oái. Bộ bài tây chữ nổi này là món quà Lee hứa tặng cho Ying khi cô bé đạt được điểm cao trong bài kiểm tra vừa qua. Chẳng biết quyết định này có đúng đắn không nữa.

Yeon khoái trá bật cười nhìn cô chủ nhỏ của mình bị mắng. Không khí vui vẻ, thoải mái đến mức cả Donald cũng cười theo. Hình như đã lâu lắm rồi cậu chưa từng được vui vẻ như vậy khi ở trong một nhóm người. Trước giờ ngoại trừ Suzy, không ai chủ động tiến đến gần làm thân với cậu.

Cả đám đang chơi bài thì nghe tiếng ồn ào từ ngoài cửa. Wu và mấy người đàn em anh dẫn đi từ sáng đã trở về. Ying, dù trước đó như bị dính chặt vô cái chiếu chơi bài, vừa nghe tiếng là bật dậy chạy ra sân. Cô chạy đến trước mặt anh trai, vừa định nhảy đến ôm anh thì khựng lại, khịt khịt mũi.

"Wu, sao hôm nay anh hôi vậy?"

"Không phải anh". - Wu chìa ra một cái lồng sắt, bên trong có một con chó con lông xám mình mẩy đầy bùn. - "Nó là một con chó anh nhặt được dọc đường. Anh nghĩ chắc người ta bỏ rơi nó".

Dù là một người sống thiên về lý trí và tính toán, thi thoảng Wu vẫn hành động theo bản năng, ví như là trong mối quan hệ của anh với Ying, bản năng của anh là che chở cho em gái, hay trong các trận đánh, bản năng của anh khi không còn thứ gì vướng bận chính là xé xác đối phương như một con dã thú. Hành động đưa con chó con này vê nhà cũng vậy. Anh không giải thích được. Rõ ràng những thứ dễ thương không có tác dụng với anh. Anh bảo vệ Ying không phải vì con bé dễ thương, mà vì con bé là em gái của anh. Con chó này thì không hề dễ thương, nó bị bỏ đói đến ốm tong teo, người ngợm toàn bùn với đất, đã thế tiếng sủa lại còn chát chúa, om sòm.

Thế nhưng, nhìn thấy con chó dù bé nhỏ, yếu ớt, cổ tròng một sợi xích nặng cột vào với cây đèn đường, Wu lại đột nhiên thấy đồng cảm. Nhưng quyết định đưa nó về bắt đầu có từ khi anh nhìn thấy nó dù trong tình trạng tuyệt vọng như thế, vẫn xồng xộc lên cố dùng răng cắn đứt sợi xích trên cổ mình.

"Chó?"

Từ trước đến giờ Ying chưa từng được tiếp xúc gần với một con chó. Cô đưa tay ra trước mũi của nó.

"Đúng thật là chó luôn thở nhanh hơn người nè".

"Này, Ying, không nên làm thế đâu".

Wu nhắc nhở, nhưng Ying thì đang quá chú ý đến con chó mà Wu mang về.

"Thở nhanh như thế thì không biết trong mũi nó có gì ha?"

Và dĩ nhiên, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Con chó hoang chồm người lên cắn phập vào bàn tay của Ying.

"Ying/ Cô Ying!"

Mọi người đều kêu lên. Wu nhanh chóng bỏ chiếc lồng xuống.

"Con chó nó vừa mới đấm em!"

"Là cắn".

Wu nói, trong khi anh đang cúi người và chuẩn bị nắm lấy bàn tay bị thương của Ying để kiểm tra thì cũng có một người khác làm y chang thế, lại còn trông sốt sắng hơn cả anh.

"Cậu là đồ ngốc à! Sao tự dưng lại chọt tay vào mũi con chó chứ?"

Ở nhà mười mấy năm nay ngoại trừ Wang Lin, Wang Wu và cô Lee ra, chưa từng có ai dám mắng Wang Tian Ying. Ngay cả chú Yeon cũng chưa từng làm như thế. Vì vậy nên mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu nhóc tóc vàng lạ mặt.

Ying mếu máo.

"Ai mà biết là nó sẽ cắn chứ? Huhu, liệu tớ có trở thành chó không?"

"Còn nói linh tinh được thì chưa thành chó đâu". - Donald xem qua vết thương. Nó khá sâu, nhưng có vẻ như không nghiêm trọng lắm. - "Nhưng nếu không sát trùng và đi đến bệnh viện chích ngừa thì có khả năng cậu sẽ thành chó thật đấy. Mau đi sát trùng nào, giờ này bệnh viện vẫn còn mở cửa!"

Donald quên mất rằng vẫn còn người khác xung quanh. Cậu bị trò chơi ngu của Ying làm rối loạn lên hết. Cậu vừa kéo tay Ying đi thì ngay lập tức bị một cánh tay săn chắc vươn ra chặn lại.

Đó là Wu.

"Cảm ơn cậu đã lo lắng cho em gái tôi, chúng tôi sẽ gọi bác sĩ của gia đình đến". - Wu quay sang nói với cô Lee bằng một giọng dịu dàng hơn. - "Cô Lee, cô giúp em xử lý sơ vết thương của Ying nhé".

Ying được cô Lee đưa về phòng để rửa vết thương và chờ bác sĩ đến tiêm ngừa, cho thuốc. Mặt khác, Wu, lúc này mới thật sự đối diện với Donald. Cả hai dành cho nhau những ánh nhìn thăm dò đầy cẩn trọng. Lần đầu tiên, đại bàng của vùng Yeongdeungpo được nhìn thấy một con hổ con trong vùng lãnh thổ của mình. Và cũng lần đầu tiên, con hổ con ấy được chứng diện kiến dung nhan của vị vua bầu trời mà nó vẫn thường ngước lên nhìn. Họ đều cảm nhận được áp lực kinh hồn đến từ đối phương.

Donald là người lên tiếng trước.

"Chào ngài Wu". - Donald cúi đầu rồi ngẩm mặt lên, nhìn trực diện vào mắt Wu. - "Tôi nghe Ying nói ngài gọi tôi đến".

Như thể có dòng điện chạy dọc cơ thể, Wu hưng phấn lạ thường khi ánh nhìn của anh chạm phải cặp mắt đỏ như máu của cậu bé trước mặt. Anh nhếch môi, nhưng không phải theo kiểu lãnh đạm thường thấy, mà là kiểu khi anh thấy một thứ gì đó vô cùng thú vị trong cái cuộc đời nhàm chán xám xịt của mình.

"Phải rồi, cậu Donald. Tôi có quà cho cậu".

Wu khoát tay ra hiệu. Yeon vội vàng đứng dậy lôi từ trong tủ ra hai chiếc cặp táp màu đen. Anh mở ra chúng ra trước mặt cậu. Một chiếc chứa năm mươi bốn nghìn won, một chiếc chứa mười bốn nghìn won.

Wu chỉ tay vào chiếc có năm mươi bốn nghìn won.

"Đây là quà hậu tạ vì đã giúp đỡ em gái của tôi".

Với chiếc có mười bốn nghìn won, anh nói:

"Còn đây là 5% hoa hồng của vụ vừa rồi".

Ngữ điệu của Wu vô cùng nhã nhặn, dù cho khuôn mặt của anh vẫn duy trì dáng vẻ lạnh tanh. Donald nhướn mày, phần nhiều vì khó chịu với những gì mình đang thấy là suy nghĩ xem cái gì đang xảy ra. Thấy được biểu cảm đó của cậu, Wu cũng đoán được hành động tiếp theo của cậu. Nhưng điều đó không có nghĩa Donald dễ đoán, việc cậu hành động đúng như dự tính của Wu còn khiến cậu trở nên đáng gờm hơn. Bởi vì, vốn dĩ, Wu đang áp dụng cách suy nghĩ của một người làm ăn khôn ngoan.

Donald đã bước về phía chiếc cặp có mười bốn nghìn won, nhấc nó lên và nói.

"Rất hân hạnh được hợp tác với nhà Wang các vị".

.

.

Buổi sáng ngày hôm ấy....

"Cậu ta thật sự là một vị vua tương lai".

Ying bỗng dưng nghiêm mặt nói trong khi vẫn đang ở tư thế quỳ gối. Cô hiếm khi bày ra vẻ mặt này, ngay cả đốiv ới anh ruột của mình. Tình thế bắt buộc cô phải tính toán những bước đi sắp đến.Cô biết về thực lực của Donald ngay từ lần tiếp xúc đầu tiên. Đó không phải là một khí thế có thể giấu đi được. Giống như những gì Wu nghĩ, hành động bốc đồng của Ying ở khu B có chủ đích đằng sau.

Mang đến trình diện vua của bầu trời kẻ vừa là truyền nhân vừa là kẻ địch của anh ta.

"Em dự định sẽ cứu cậu ta như thế nào đây?"

Wu không mấy bất ngờ với lời thú nhận của em gái. Không thể để cho một kẻ có thể đe dọa đến ngai vàng của Wu tồn tại ở khu Yeongdeungpo được. Cái ngai vàng đó là nguyên nhân duy nhất họ chưa bị Wang Lin bắt về Đài Loan. Wu cũng suy nghĩ như thế. Nhưng bản thân Ying thì không muốn một người vô tội bị Wu giết chết.

"Donald là một người thông minh. Hãy đưa cho cậu ta hai lựa chọn. Nếu cậu ta chọn 5% hoa hồng của thương vụ lần này thì chính là cậu ta muốn tiếp tục hợp tác với chúng ta". - Cô cụp mắt xuống. - "Còn nếu như cậu ta chọn quà hậu tạ, thì..."

Ying ngồi bó gối đối diện với cái lồng chó trong phòng của mình. Bác sĩ vừa tiêm thuốc cho cô xong, đang đứng ở trước cửa dặn dò mấy câu với cô Lee.

"Cậu Wu".

Nghe tiếng bác sĩ gọi anh trai mình, Ying lập tức bật dậy, đi về phía cửa. Cô đứng ngây phỗng, hai bàn tay siết chặt vào nhau.

"Được rồi, bác sĩ Kang. Hôm nay rất cảm ơn ông". - Wu nói. - "Cả cô Lee nữa. Hôm nay phiền mọi người nhiều quá rồi".

Bác sĩ Kang nắm lấy tay Wu lắc lắc, chào hỏi thêm chút rồi ra về. Cô Lee thì lạnh lùng bước đi.

"Em có một thắc mắc". - Wu giữ tay cô lại khi cô đi lướt qua anh. - "Cô vốn biết rõ bọn em đã định làm gì, vìì sao cô không trách móc hay ngăn cản?"

Cô Lee dừng bước, quay đầu lại nhìn anh. Rồi, cô thở dài một tiếng.

"Vì tôi biết chắc mình không dạy dỗ nên những kẻ giết người".

Trong tình huống vừa rồi, người hiểu vấn đề sẽ cho rằng nếu Donald chọn sai, Wu chắc chắn sẽ giết chết cậu. Nhưng hơn cả một người hiểu vấn đề, cô Lee nhìn xuyên qua những danh vọng giang hồ hão huyền, và thấy được hai đứa trẻ với hai trái tim còn vô cùng non nớt đang gồng mình để sống.

"Cô nói những tức là cô cũng đang nói em đấy, Ying. Thôi áy náy và nghĩ đến việc chuộc lỗi với cậu nhóc thì hơn".

Cô Lee đã kéo Ying khỏi cái bóng tối mơ hồ đang phủ lên cô bé. Vì sao ư? Có những điều mà Ying vẫn chưa thành thật với bất kì ai. Cô sợ hãi cái khao khát bá vương điên rồ đang lớn dần trong Wu. Cái ngọn lửa đã bùng cháy và thiêu rụi phần người của Wang Lin. Cô muốn cứu lấy Wu, nhưng cô biết mình không có khả năng kiểm soát được ngọn lửa ấy. Vì thế nên cô mới đưa Donald về đây, dùng một cách dần như ép buộc cậu gia nhập vào những chuyện làm ăn của nhà họ Wang. Cô không giải thích được, nhưng có điều gì ở Donald cho thấy rằng cậu có thể kiểm soát được năng lượng của Wu.

Quả thật, cô đã không cân nhắc đến việc Donald sẽ sa lầy vào vũng bùn của nhà họ Wang, những thứ khiến cho cô và Wu sống trong dằn vặt mỗi ngày.

.

.

"Cậu đúng là đồ ngốc. Ngốc hết thuốc chữa".

"Ừm".

"Còn không phải sao, chỉ có đồ ngốc mới chọt tay vào mũi một con chó hoang để nó cắn".

Ying đứng ngơ ngác. Cô không ngờ là cậu chẳng tỏ thái độ gì về chuyện xảy ra ở nhà mình vừa rồi. Cô nắm chặt hai bàn tay, nói:

"Đâu phải chuyện đó! Tớ đang tính nói cái khác cơ. Chuyện nghiêm túc!"

"Cậu, nghiêm túc cơ à?" - Donald bật cười sảng khoái khiến Ying lại càng không hiểu được. - "Chuyện gì? Chuyện cậu bỏ chạy để mặc cho Wu quyết định sống chết của tớ à?"

"..."

"Cá là ban đầu cậu chỉ tính ẵm con chó đi chỗ khác chứ không ngờ lại bị nó cắn phải không?"

"Ai mà biết, à không, không phải....Này, cậu đếch thể bình thản như vậy được! Tớ đã muốn giế-"

Ying nổi đóa, nhưng cô chưa kịp dứt câu thì đã bị Donald tiến đến búng mạnh vào trán. Trong lúc cô suýt xoa ôm chỗ đau, Donald nói.

"Bởi thế mới nói cậu là đồ đại ngốc. Dù không biết vì sao cậu lại muốn tớ ở gần Wu, nhưng nếu sợ chết thì ngay từ đầu tớ đã không theo cậu đến khu B rồi. Làm gì có ai giữa chừng lại thay đổi kế hoạch của mình? Đã lập công mưu tính thì phải tính vẹn toàn từ đầu đến cuối chứ!" - Cậu áp trán mình vào trán Ying. - "Với cả, đừng có nói cái câu rằng cậu đã muốn giết tớ. Nếu cậu thật sự muốn như thế thì tớ đã không ở đây".

Điều Donald nói hoàn toàn là sự thật. Tính ra nếu như người quen biết và dẫn cậu đến với Wu không phải là Ying mà là một người khác thì có khi việc chọn cái cặp mười bốn nghìn won cũng không thể cứu được cậu. Bởi vì Ying là người dẫn Donald về, là người phải chịu trách nhiệm cho cái chết của cậu nên Wu không thể nào xuống tay. Đã có quá nhiều gánh nặng tinh thần rồi. Anh không thể để em gái mình phải chịu đựng thêm nữa.

"Vậy đó, tất cả đều là sự lựa chọn của tớ".

Donald nói rồi quay lưng đi. Cậu cũng không hiểu vì sao mình lại gấp gáp như thế. Cậu thấy tê rần da đầu, và lồng ngực có hơi nằng nặng. Đúng lúc đấy, Ying đã nắm lấy tay cậu từ đằng sau.

"Phải, tất cả đều là sự lựa chọn của cậu. Tớ không có quyền phán rằng nó đúng hay sai. Nhưng đáng lẽ ra cậu đã có nhiều hơn những lựa chọn ấy nếu như tớ không tác động vào, đúng không?" - Ying hạ giọng giống như thì thầm. - "Xin lỗi vì đã bất công với cậu, Na".

Ở đời có những chuyện dẫu muốn đến mức nào cũng không thể đạt được. Có người chọn tiếp tục mơ ước, tiếp tục khát khao, để rồi đắm mình trong nỗi thất vọng tràn trề của thực tại. Cũng có người như Donald, chọn làm con cáo trong câu chuyện ngụ ngôn nức tiếng, vì biết mình mãi mãi không ăn được nho nên sẽ cố đè nén bằng cách chê bai chùm nho xanh.

Thế nhưng, cảm xúc là thứ không thể dối lừa mãi được. Vết thương chưa lành xát muối vào vẫn đau. Donald gặp không ít những chuyện tồi tệ trong đời. Gia cảnh cơ hàn, thiếu thốn tình thương, bị cô lập ở mọi nơi mà cậu đến. Vì điều gì? Cậu luôn tự hỏi mình đã làm gì để phải khốn khổ như thế? Vụ việc ở nhà Wang, cậu thừa nhận mình đã bất lực như một khúc củi trong dòng nước chảy xiết. Những nỗ lực của cậu, từ đầu đến cuối chỉ là quẫy đạp để ngoi lên khỏi mặt nước. Nó là cái van mở ra mạch nguồn thầm kín trong con người cậu.

Ừ, có lẽ cậu vẫn mong, dẫu chỉ một lần duy nhất, được trao cho cơ hội tự do lựa chọn lối đi của mình, trước khi bị quẳng vào cái lòng chảo tạp nham in đầy dấu bàn tay của kẻ khác.

Cảm giác bức bối trong người dần biến mất. Giờ đây, trong không gian của buổi đêm thành thị, chỉ có cơn gió man mát đang vuốt ve mái đầu cậu. Còn đằng sau lưng thì truyền đến hơi ấm và tiếng khóc thút thít của cô bé kì lạ mà cậu mới quen.

"Ying này".

Sau một hồi, Donald chợt lên tiếng phá tan sự im lặng.

"Đừng có tưởng tớ không biết cậu đang xì mũi vào áo tớ nhé! Có thôi đi không hả, cái con nhỏ chết tiệt này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top