Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 0.5: Không thể đợi đến mùa thu

Cover: https://www.etsy.com/es/listing/115685829/silver-lining-cloudy-sunset-acuarela?utm_source=Pinterest&utm_medium=PageTools&utm_campaign=Share&epik=dj0yJnU9RkpzbGc1aE9nNTVWY1lzWG5jczQzOGZVRlhQcTBNQjImcD0wJm49UElmalZnNHdneEM1YUs0MTFuZE1HZyZ0PUFBQUFBR081d21V

.

.

Donald ngồi bệt xuống đất, lấy tay kéo kéo cổ áo để làm mát cho làn da đã ửng đỏ vì mồ hôi. Theo chân hai anh em nhà Wang được một thời gian, cậu đã có được cho mình những thông tin khá quan trọng.

Thứ nhất, đó là tâm tư bá vương của Wu là một thứ vô cùng nguy hiểm. Wu cũng chẳng màng che giấu nó. Có một lần, trong lúc cùng nhau chiến đấu, Donald đã suýt bị giẫm nát dưới gót chân của Wu. Nó là một tai nạn, nhưng không phải đến từ việc anh vô ý, mà đến từ chính cái bản năng bá vương đã điều khiển cơ thể anh tiêu diệt những vật cản đường.

Thứ hai, nếu như Wu có trở thành một bậc quân vương tương lai, thì Ying chính là công thần lập quốc. Cô không được bao bọc như một nàng công chúa trong lời đồn đoán của người ngoài. Wu chỉ hạn chế việc cô động tay động chân vào những việc mà anh đánh giá vượt ngoài khả năng chịu đựng về mặt tinh thần. Đôi khi, vì quá bận rộn và kiệt sức, anh để mặc cho Ying tự giải quyết các vấn đề còn tồn đọng, giống như cái lần ở khu B. Và không ai ngoại trừ Ying có thể giải quyết chúng theo hướng có lợi cho Wu nhất, bằng những phương thức mà cả Wu cũng không thể dự đoán được.

Bởi vì Ying rất giỏi trong việc tổng hợp những thứ ngẫu nhiên lại với nhau. Mà những thứ ngẫu nhiên cô nhặt được dọc đường thì có trời mới biết nó là cái gì.

"Na ơi, cậu chết rồi hả?"

Đang suy tính những chuyện trọng đại thì từ đâu lù lù một khuôn mặt che trước mắt Donald. Không biết từ lúc nào mà cậu đã quen thuộc với cái kiểu xuất hiện thình lình này của Ying. Cậu chấp nhận việc mình không thể nào đoán biết trước được khi nào thì cô sẽ hiện ra. Cô kiểm soát chuyển động và hơi thở cực kì tốt.

"Chắc là vậy đấy, nếu không thì sao lại thấy đầu trâu mặt ngựa được".

Ying nhìn nụ cười đểu của Donald, không nói không rằng, cụng trán mình vào trán cậu cái "cốp".

"Ui da!"- Donald ôm trán xuýt xoa. - "Đầu cậu làm từ đá đấy à?"

Donald và Ying được giao cho nhiệm vụ thích hợp với họ nhất, đó chính là dẹp bỏ những vụ buôn bán nhỏ lẻ giữa các học sinh cấp hai, cấp ba mà Cheongang là đầu mối. Nói thích hợp không có nghĩa là nó dễ dàng. Cheongang, để quấy nhiễu địa bàn làm ăn của nhà Wang, đã lựa chọn những học sinh có lai lịch là con cháu của những lãnh đạo trong khu vực để dụ dỗ chúng tham gia vào đường dây buôn bán. Không thể cứ thế mà tẩn cho chúng một trận như thông thường được. Donald và Ying phải đi đường vòng, tức là nghe ngóng trước về nơi chuẩn bị diễn ra giao dịch, đến đó trước và lấy món hàng đi tiêu hủy.

Hôm nào hên thì chỉ việc hủy hàng rồi trở về, hôm này xui xẻo giống như hôm nay thì đụng độ với những tay giang hồ được thuê để bảo vệ giao dịch. Trong một buổi sáng mà hai người họ đã trải qua ba trận đánh lớn, tuy là có sự hỗ trợ từ những đàn em dưới trướng Wu, nhưng vẫn vô cùng kiệt sức.

Ying ôm con chó lông xám lên trước mặt Donald. Ying vẫn thường đưa con chó ra ngoài cùng. Cô gọi nó là Woof, dựa trên âm thanh tiếng sửa của nó.

"Woof đói rồi! Chúng ta đi ăn thôi".

Donald lừ mắt nhìn con chó. Dù ngày nào nó cũng được Ying săn đón, nhưng thái độ của nó vẫn hách dịch hệt như lần đầu tiên.

"Woof Woof Woof!"

Donald mặc kệ sự chống đối của Woof, đưa tay vuốt đầu nó.

"Thôi được, tớ cũng đói rồi. Cậu muốn ăn gì nào?"

"Lẩu Đài Loan!"

Ying không cần suy nghĩ gì mà hào hứng trả lời ngay.

"Ăn lẩu? Giữa trời trưa hè nóng nực như thế này?"

Donald nhìu mày, hỏi lại. Ying dường như không thấy có gì sai với lựa chọn của mình.

"Trời hôm nay dám nóng thì chúng ta dám nóng hơn trời". - Cô nói. - "Tớ biết một quán lẩu Đài Loan mới mở. Tụi mình tới đó đi!"

Nhìn vẻ mặt mong chờ ngốc nghếch của Ying, Donald không đành lòng từ chối. Cậu chỉ có thể bất lực nhún vai.

"Cuối hè rồi, không lâu nữa trời sẽ lạnh. Cậu không đợi được đến lúc đó à?"

Khi Donald quay lưng đi, cậu không thấy được biểu cảm của Ying. Cậu không thấy được nét cười mong manh như chợp tắt trên gương mặt cô.

Chỉ giây lát sau Ying lại trở về với dáng vẻ hoạt bát thường ngày. Cả hai đi đến cái quán mà Ying nằng nặc đòi. Trên đường đi và trong suốt lúc ăn, cô không để lộ ra bất kỳ điều lạ lùng nào nữa.

Vì thế, Donald đã để lỡ mất tín hiệu của một cơn bão.

.

.

Mỗi lúc, số lần đi làm chung của Donald và Ying mỗi ít đi. Cô không đến tìm cậu những khi tan trường, cũng không còn rủ rê cậu sang nhà chơi nữa. Người đi truyền chỉ thị của Wu cho Donald là Yeon. Chú ta tuy không nói gì, nhưng mặt lúc nào cũng đeo vẻ căng thẳng.

Trong lòng Donald thầm cảm thấy ngờ vực xen lẫn với bất an. Cảm xúc sôi sục ấy lại càng được khẳng định khi cậu nhìn vào bảng số thống kê lợi nhuận các doanh nghiệp dưới quyền chi phối của nhà Wang. Lợi nhuận đã bắt đầu giảm từ đầu năm, thời điểm Wu bắt đầu lên nắm quyền, nhưng những tháng gần đây, nó giảm ở múc độ đáng báo động. Nguyên nhân là vì sự nhũng nhiễu của Cheongang. Vụ việc nghiêm trọng đến mức Donald nghe nói Wang Lin đã chính thức quay về Hàn Quốc để can thiệp.

Cậu lấy làm lạ. Dựa trên những gì cậu quan sát được ở Wu, cậu không nghĩ rằng anh đã bất lực trước Cheongang.

"Ngài Wu, thực lực của Cheongang rốt cuộc ghê gớm đến mức nào vậy?"

Một lần hiếm hoi gặp nhau, Donald đã hỏi Wu.

Wu không trách phạt thái độ có phần ngang tàng của Donald. Anh nhìn cậu bằng cặp mắt hổ phách lạnh lẽo. Trong cái hố sâu vô tận đang trải ra phía trước, cậu nhìn thoáng ra mấy nét không đành lòng.

"Donald, cậu thua Ying ba tuổi phải không?"

Wu đột nhiên hỏi. Một câu hỏi không mấy liên quan. Donald tò mò không biết anh muốn nói đến chuyện gì.

"Đúng vậy, thưa ngài".

Cậu đáp.

"Trong ba năm cách biệt ấy, tôi đã chứng kiến Ying học nói, học đi;  những năm tiếp theo, tôi nhìn con bé tập thể thao, luyện võ. Donald, cậu tuy thua Ying ba năm, nhưng vì sớm có nhận thức cộng với thiên bẩm, khoảng cách ấy không là gì. Còn tôi cũng có thiên bẩm như cậu, trừ ra thời gian để học cách nhận thức thế giới xung quanh, coi như tôi hơn cậu ba năm rèn giũa cái thiên bẩm ấy. Cậu nghĩ mình cần bao nhiêu lâu để đánh bại tôi?"

Mặc dù vẫn tỏa ra khí thế bức người, nhưng với câu hỏi cuối ấy, Wu không có ý đe dọa Donald. Đe dọa là việc vô nghĩa nhất mà cả hai có thể làm với nhau. Donald lắng nghe những lời Wu nói, nghiêm túc suy nghĩ.

"Nếu ngài không phiền thì tôi xin nói, chắc là khoảng ba năm".

Donald không hề tỏ ra ngạo mạn. Chỉ là cậu không cảm thấy với những bằng chứng thực tế bày ra trước mắt mà cả Wu cũng nhìn ra thì việc khiêm tốn là không cần thiết.

Wu quả nhiên là thích kiểu người như vậy. Anh bật cười.

"Phải đấy, ít nhất cũng phải bằng với khoảng thời gian tôi dẫn trước cậu".

Rồi anh đứng dậy, đưa mắt nhìn xa xăm. Trong chốc lát, dường như Wu đã giải phóng một thứ gì đó đã bị kiềm nén từ lâu. Một áp lực kinh hoàng ghì chặt cả người Donald. Thậm chí, cậu còn không thể mở miệng hay chí ít là động đậy mấy ngón tay.

"Tôi và Ying biết một người cũng có thiên bẩm như chúng ta". - Wu nói, sát khí cuồn cuộn bên trong con ngươi sáng quắc. - "Một tên sâu bọ, nhưng điều đáng sợ chính là hắn đã dẫn trước tôi một đời. Cậu nói xem, có phải tôi cần gạt bỏ sự nóng lòng nhất thời của mình không?"

Câu hỏi ấy dĩ nhiên là không cần Donald phải trả lời. Cậu cũng đã hiểu được đại ý của Wu. Điều cậu có thể làm tốt nhất để bảo vệ cho bản thân mình là đừng dính dáng đến chuyện xảy ra sắp đến. Thế nhưng đó cũng chính là điều cậu tuyệt đối không muốn làm.

Nguyên nhân nằm ở cô bé con họ Wang ấy.

Ying là một người giỏi che giấu cảm xúc tiêu cực, nếu chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, cô sẽ không tránh mặt cậu nhiều lần như vậy.

Rốt cuộc thì tình hình đang tồi tệ đến mức nào?

Bị suy nghĩ ấy làm phiền, Donald mấy đêm không ngủ được. Cuối cùng, vào một buổi chiều, Donald thấy mình đứng trước ngõ vào nhà cô. Cậu đã đến đây vài lần trong khoảng thời gian cả hai không gặp nhau để nghe ngóng tin tức về Ying, nhưng hôm nay căn nhà đặc biệt khác lạ. Thuộc hạ của họ Wang đứng chắn mọi lối dẫn đến căn nhà. Không phải là những người mà cậu biết. Cậu đành leo lên các mái nhà mà đi để không bị phát hiện.

Trong sân nhà cũng có không ít người đứng canh gác, Donald nhìn thoáng qua không thấy Yeon. Cậu lẻn vào phòng khách bằng cách chui qua một lỗ hổng trên tường nối với tủ đồ. Vừa bước vào thì cảnh tượng trước mắt đã khiến cho cậu kinh hoàng. Gian phòng ngăn nắp mà cậu từng cùng Ying, Yeon và cô Lee vui vẻ chơi bài, giờ đây đồ đạc nằm ngổn ngang. Những thứ có thể bể, đều bị đập cho bể nát. Miểng văng tứ tung. Thậm chí, còn có máu trên sàn.

Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra thế này?

Donald không phải thắc mắc lâu vì ngay lập tức sau đó, cậu thấy Ying từ ngoài hành lang chạy vào. Donald từng nhìn thấy Ying không ít lần sau những trận đánh nhau, nhưng chưa bao giờ cậu thấy cô tả tơi như thế này. Khắp người cô đều những vết bầm xanh tím, những vết thương còn đang chảy máu, và cổ còn hằn năm dấu vân tay to lớn. Cô chạy thẳng vào trong chiếc tủ mà Donald đang nấp. Cô ngồi bó gối, lấy tay ôm đầu, cả cơ thể run lên cầm cập.

"...Ying?"

Donald bị bộ dạng của Ying dọa cho sợ. Cậu chỉ có thể vươn tay ra chạm vào đôi vai đang run rẩy ấy.

Ying quay đầu về phía có âm thanh quen thuộc, dường như không dám tin.

"Na? Sao...sao cậu..."

Donald đưa tay lên, tính ôm lấy Ying, nhưng sợ đụng trúng vết thương nên chỉ vuốt ve nhẹ nhàng vai của cô.

"Tớ lẻn vào". - Cậu nói, rít qua kẽ răng. - "Là Wang Lin làm sao?"

Ying gật đầu, nước mắt lã chã.

"Chú Yeon...chú Yeon và Woof vì bảo vệ tớ, cũng bị lão..."

Donald phải dùng răng cắn chặt môi dưới để kiềm nén cơn phẫn nộ của mình. Khó khăn lắm cậu mới bật lên được mấy chữ.

"Wu đã biết chưa?"

"Rồi...Vì gọi không được cho Wu  nên chú Yeon đã nhắn nhờ cô Lee. Cô ấy nói họ đang trên đường về".

Hai người còn chưa kịp nói gì nhiều thì cái giọng âm trầm sởn da gáy của Wang Lin đã vang lên.

"Mày chạy đâu rồi, con chuột nhắt?" - Hắn xách Woof đang bất tỉnh lên. - "Nếu còn không ra thì đừng trách sao tao giết chết con chó này nhé?"

Ying nghiến răng, hai tay nắm lại thành đấm. Hơi thở của cô trở nên dồn dập. Cô quay sang Donald, định dặn cậu ở yên trong tủ thì đã thấy mặt cậu lạnh tanh, tay lăm lăm một con dao. Wang Lin vừa lấy tay kéo cửa tủ thì Donald cũng nhảy ra, vung dao chém thẳng vào mặt ông ta.

Nhân lúc Wang Lin đang bất ngờ, Donald lại vung dao, nhằm thẳng vào ngực trái ông ta mà đâm. Nhưng Wang Lin đã nhanh chóng lấy lại được nhịp độ. Hắn ta không chỉ tránh được mà còn chụp lấy tay của Donald, quật xuống đất.

"Ái chà, anh hùng tí hon nào đây?"

Wang Lin nhếch môi cười khi thấy Donald xoay vòng để tránh khỏi đòn kết liễu tử thần của mình. Hắn đã cố ý quăng cậu vào những mảnh sàng nhọn hoắc trên sàn nhà. Nếu trúng phải đòn đó thì Donald chỉ có nước chết.

Donald không đáp. Đứng trước một đối thủ mạnh như thế này, cậu cần sự tập trung tuyệt đối. Hào khí bá vương đang tỏa ra hừng hực từ khắp nơi trên cơ thể Lin. Nó bao bọc mọi điểm yếu của hắn. Xem ra chỉ có thể đánh cầm chừng chờ Wu trở về.

"Ông già lắm lông chết tiệt!"

Ying hô lên. Cô cầm cây ống nước trong kho quất mạnh vào những ngón chân của Lin. Những ngón chân là điểm vô cùng nhạy cảm, đòn đánh của Ying có sát thương cao kể cả đối với một kẻ nhưWang Lin. Hắn ngay lập tức rụt chân về. Donald nhanh chóng phối hợp với Ying bằng cách cùng cô nhảy lên dùng cánh tay kẹp cổ Lin, trong khi Ying nắm lấy tóc ông ta giật mạnh xuống.

Đòn phối hợp thành công mỹ mãn, Lin ngã đập đầu xuống đất.

Đó chính là lúc Lin nhận ra luồng khí bá vương vốn chỉ tồn tại ở hắn và Wu đang sôi sục trong Donald. Hắn kinh ngạc, có chút gì đó vừa phấn khích vừa sợ hãi. Hắn dễ dàng thoát khỏi thế gọng kìm của Ying và Donald. Hắn tóm lấy hai chân của Donald và...

Rắc.

"Aaaaaaaaa!"

Donald gục xuống. Nỗi đau khiến đầu óc cậu chuyếnh choáng.

"Na!"

Ying hốt hoảng kêu lên. Cô tung người về phía hắn với cây ống nước trên tay, dự định sẽ đánh một cú chí mạng vào thái dương. Nhưng lẽ dĩ nhiên là với giác quan thần kì của mình, Lin không gặp khó khăn gì trong việc dự đoán lối tấn công của Ying. Hắn nắm lấy tay cô, ngó đi ngó lại, với lấy sợi dây nịt, trói cô vào cái móc sắt trên tường.

"Coi mày kìa, so với Wu thì mày rõ ràng là một nỗi thất vọng".

Lin nghiến răng ken két, một tay túm tóc Ying buộc cô ngẩng đầu lên, một tay vả bôm bốp vào má trái của cô bé.

"Tao ghét cay ghét đắng cái thái độ tự mãn của mày! Mày chẳng có gì trong tay cả. Mày không mạnh, không thông minh, thậm chí còn không thấy đường. Dựa vào điều gì mà mày dám chống lại tao? Dựa vào điều gì?"

Chết tiệt.

Donald không thể nào di chuyển được với đôi chân bị gãy. Cơn đau đục khoét cậu từ bên trong. Cậu cố vươn tay để chụp lấy cây ống nước mà Ying đã đánh rơi, dùng hết sức lực còn lại để ném nó đi. Cây gậy bay vèo sau động tác của Donald, đập mạnh vào ót hắn ta.

Lin dừng lại, liếc mắt nhìn Donald. Khuôn mặt hắn lúc này đã méo mó vì tức giận. Hắn đã đánh mất hoàn toàn lý trí của mình

"Ying, con nhỏ khốn nạn, mày dám mang về cho tao một mối họa à. Mày muốn dùng thằng nhóc này để giết tao phải không?"

Wang Lin gầm lên. Hắn cúi người xuống lụm lên chiếc áo khoác mà ban nãy hắn vứt trên đất, lục trong túi áo lấy ra một khẩu súng lục.

Ying nghe được tiếng lên đạn.

"Rồi mày sẽ hiểu ra, Ying. Mày không bảo vệ được ai đâu. Những người mày muốn bảo vệ, tao sẽ giết sạch!"

Wang Lin cười điên loạn, nhắm họng súng về phía Donald. Cảm nhận được cái chết đang đến gần, cơ thể Donld vẫn không thể nào nhúc nhích. Tầm nhìn của cậu dần mờ đi. Ngay khi cậu vừa tặc lưỡi, phó mặc cho số phận thì Ying, lúc này thân dưới của cô đã không còn bị kiềm cặp nữa, liền tung người lên. Cô tính đá văng khẩu súng trên tay Lin nhưng không thể nên đành dùng hai chân quấn chặt vào cổ và tay hắn khiến cho hắn không thể nào xuống tay với Donald.

"Chạy đi, Na!" - Cô gào lên. - "Cho dù chân có gãy, xương có nát cũng phải chạy. Cậu phải thoát khỏi đây và sống!"

"Con khốn!"

Wang Lin dùng tay gạt Ying ra nhưng không được. Hắn vừa gạt, thì cô ngay lập tức lại đu lên người hắn và siết cổ hắn. Tức điên, Lin quay họng súng ngược về phía Ying.

"Không!"

Từ bên ngoài nhà chỉ có thể nghe thấy tiếng thét thất thanh của Donald.

Và tiếp theo đó là ba phát súng lạnh lùng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top