Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè thật rực rỡ, tiếng ve sầu kêu vang. Người thích nghe thì cho là vui tai, người không thích cũng chỉ nhíu mày thấy phiền, cũng không đến nỗi nào. Bởi đó là mùa hè.

Hoa phượng đỏ một khoảng trời, ánh nắng tô lên chúng những dải sắc màu càng thêm rực rỡ. Nhiệt độ lên cao làm vầng trán mướt mồ hôi, tin mịn chảy xuống lẩn vào cổ áo.

Tuổi trẻ đại diện cho mùa hè.

Những âm thanh hò hét nhiệt tình, những lời cổ vũ khàn cả cổ họng khiến cho sân bóng rổ càng thêm náo nhiệt.

Đây đơn thuần là một cuộc so đấu nghiệp dư, là những thiếu niên trong lúc rãnh rỗi rủ nhau chơi một trận bóng. Nhưng đã là so đấu thì thắng thua vẫn làm người ta trở nên kích động hơn cả.

Cung Tuấn ngồi ở hàng đầu tiên, mà cũng không đúng, cả thân người cậu đã nhoài ra phía trước, chạm vào vạch kẻ của sân, hưng phấn vẫy tay cổ vũ cho người trên sân. Có lúc ánh nắng trên cao cũng không theo kịp nhiệt tình của cậu. Áo ba lỗ màu đen bị xốc lên, lộ ra một mảng da trắng, thiếu chút mạnh mẽ, nhiều thêm mấy phần tinh mỹ.

- Cố lên! Trương Triết Hạn!

Cả sân đấu, tiếng hô hào chen lẫn tiếng đập bóng “bình bịch”, cả tiếng đế giày ma sát “kin kít”. Có lẽ âm thanh cổ vũ của Cung Tuấn cũng bị lấn áp mất. Vậy mà trong một thoáng, bờ vai của người thiếu niên mặc áo số 3 thoáng khựng lại. Nhưng không được bao lâu, có lẽ chỉ vài phần giây, thân ảnh thiếu niên ấy thoáng chốc trở nên nhanh nhẹn hơn.

Đi bóng, dẫn bóng, đánh lừa đối thủ, rồi một cú nhảy cao, cổ tay Trương Triết Hạn chuyển động. Quả bóng cam chạm bảng “ầm” một tiếng, xoay vòng quanh khung trong ánh mắt thiêu đốt của mọi người, cuối cùng lọt vào giữa rơi xuống đất.

Cậu thiếu niên cao ngất ngưởng đứng bên lề sân nhàm chán thổi một hồi còi, ấn định thắng thua trong chớp mắt.

- Đội Trương Triết Hạn thắng.

- Hoan hô!

- Đàn anh quá giỏi!

- Thắng rồi! Hahaha!

Mấy cô cậu thiếu niên kích động cười to, bên thua cũng chẳng lấy làm bực bội, chỉ nhìn nhau cười mấy tiếng.
Cung Tuấn hai mắt lấp lánh, nụ cười rạng rỡ trên môi trông thì có chút ngốc, nhưng không che giấu được hiện tại cậu vô cùng vui vẻ. Cung Tuấn đi tới, muốn qua chỗ Trương Triết Hạn nói tiếng chúc mừng.

Lúc này ánh nắng trên cao di chuyển, đã độ khoảng ba giờ chiều, độ ẩm lên cao cộng với cái nóng làm cho không khí trong sân hơi vặn vẹo. Cung Tuấn đột nhiên trông thấy Trương Triết Hạn trong phút chốc trở nên mờ ảo. Cậu hơi khựng bước chân, nheo mắt nhìn thiếu niên cách đó không xa.

Trương Triết Hạn dù thắng một trận cũng không tỏ ra vui vẻ gì, nụ cười trên môi có hơi miễn cưỡng. Anh cúi đầu, mồ hôi trên trán đọng thật nhiều, đã sắp rơi vào mắt. Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn kéo áo lên, lộ ra một đoạn eo nhỏ màu mật khỏe mạnh, anh không để ý lắm tùy ý kéo áo lau mồ hôi trên trán.

Cung Tuấn nghe thấy mấy tiếng hét nho nhỏ, không hiểu sao lại cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng không đợi cậu đi qua thì Trương Triết Hạn đã xoay người đi ra khỏi sân. Cung Tuấn sửng sốt một lát, rồi lại nghĩ có lẽ do ánh sáng chói mắt nên Trương Triết Hạn không thấy cậu đang đi tới.

Trương Triết Hạn thấy, nhưng anh lúc này lựa chọn rời đi. Phía sau sân bóng có một khu nhà dạy học nhỏ đã không được sử dụng từ lâu, được một rừng cây không lớn lắm ngăn cách. Trương Triết Hạn đến đó, trông thấy bồn rửa tay tập thể mà anh đang tìm. Gần đây đều là sân thể dục và các lớp hoạt động thể thao cũng nhiều, cho nên nước ở bồn rửa tay này chưa từng bị cắt, nhưng cũng rất ít người đến đây, nhất là mấy nữ sinh.

Trương Triết Hạn cũng chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh một chút, bởi vì mới vừa rồi thôi anh cảm thấy không được khỏe.

Vòi nước không được sử dụng nhiều nên lúc vặn khá cứng, Trương Triết Hạn xoay một vòng, nước ấm được hung dưới nhiệt độ mùa hè đổ xuống tay anh, chờ qua vài giây thì cảm giác mát lạnh mới xuất hiện. Trương Triết Hạn cúi người, anh xối nước lên đầu và cổ để xua đi cơn nóng bức. Đột nhiên, Trương Triết Hạn một tay chống lên bồn rửa, một tay che lại lồng ngực nặng nề ho khan mấy tiếng.

“Ào ào”. Tiếng nước vẫn cứ chảy, lúc đầu còn có thể che lấp đi tiếng ho khan nho nhỏ, rồi trận ho ấy dần kịch liệt hơn.

Cơn gió nóng hổi thổi ngang qua những chiếc lá cây, có mấy chiếc lá rơi xuống bồn rửa, trôi theo dòng nước xuống chỗ thoát nước.

Ánh mắt Trương Triết Hạn đột nhiên co rút, anh nhìn những cánh hoa rơi xuống hòa lẫn vào mấy chiếc lá kia. Chúng có màu trắng muốt, cánh hoa xinh đẹp no đủ, từng cái từng cái thi nhau rơi xuống. Mà nơi chúng bắt nguồn, là từ trong miệng anh.

Trương Triết Hạn hít sâu một hơi, ngay sau đó lại tiếp tục nôn, càng lúc càng nhiều cánh hoa thi nhau tràn ra khỏi miệng. Cảnh tượng ấy mang theo một loại vẻ đẹp có chút đáng sợ. Anh vô thức đưa tay hứng lấy những cánh hoa, mềm mại, mà cũng lạnh băng. Nhưng rồi theo sau đó cảm giác khó thở cũng giảm dần đi, cảm giác buồn nôn và ho khan cũng chấm dứt.
Trương Triết Hạn mím chặt môi, anh siết chặt bàn tay, ánh mắt trống rỗng trong giây lát. Anh tự hỏi: “Đã bao lâu?”.

Là lúc đó sao? Cái lần mà anh trông thấy đàn em cấp dưới tỏ tình với Cung Tuấn, hay là cái lần Cung Tuấn trò chuyện với đám bạn về hình mẫu lý tưởng của cậu?

“Tớ ấy à? Chỉ cần cô ấy dịu dàng một chút, tốt nhất là tóc dài, còn phải biết nấu ăn nữa...”

Trương Triết Hạn lúc ấy đứng ngoài cửa phòng học rồi tự ngẫm.

“Mình có thể dịu dàng, mình có thể nuôi tóc dài, mình có thể học nấu ăn...”

Sau đó vào đầu mùa hè Trương Triết Hạn thật sự để tóc dài, Cung Tuấn nhìn thấy thì nhắc nhở anh.

“Con trai để tóc dài không phải rất kỳ quái sao? Anh mau cắt đi chứ.”

Trương Triết Hạn cười trừ, sau đó anh đi cắt tóc. Trương Triết Hạn cũng từng thử học nấu ăn, nhưng trời sinh anh có thù với phòng bếp. Có lần Cung Tuấn sang nhà chơi bắt gặp được, đã cười anh.

“Từ bỏ đi A Hạn, không có kết quả đâu. Haha.”

Một lời, nhưng nhiều ý.

Rốt cuộc thì bắt đầu từ lúc nào những cánh hoa này xuất hiện? Trương Triết Hạn không biết.

- A Hạn!

Cung Tuấn từ xa đi tới, cậu cuối cùng cũng tìm thấy người rồi, vui vẻ kêu một tiếng rồi chạy qua.

Trương Triết Hạn xoay người nhìn thiếu niên rực rỡ cao lớn ấy, lồng ngực phút chốc như bị bóp nghẹt lại, nhưng anh vẫn nở một nụ cười.

- Tìm anh?

- Không tìm anh thì em tìm ai được? Bên kia đang réo anh đó, phải đi ăn cái gì đó chúc mừng chứ.

- Phải rồi nhỉ.

Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn có hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là anh mệt mỏi sau trận đấu vừa rồi. Cậu nghe thấy điện thoại kêu một tiếng thì lấy ra, vừa gõ tin trả lời vừa nói.

- Bọn họ giục rồi kìa, đi chứ anh?

- Ừ.

Cung Tuấn nhấn gửi đi, lúc ngẩng đầu mới phát hiện trên mặt Trương Triết Hạn toàn là nước, cậu nhanh chóng lấy một túi khăn giấy từ ba lô ra chìa cho Trương Triết Hạn.

- Mùa hè nhưng anh cũng không thể để ướt người như vậy được. Anh mau lau đi.

Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn, anh đưa tay lên, bàn tay vẫn đang khép chặt. Cung Tuấn nghi hoặc nhìn nắm tay của Trương Triết Hạn, rồi cậu thấy anh mở tay ra. Trương Triết Hạn nở một nụ cười yếu ớt lạ kỳ.

- Tuấn Tuấn, em nhìn thấy gì?

Cung Tuấn chớp mắt một cái, đột nhiên đánh một cái lên bàn tay của Trương Triết Hạn.

- Anh lại đùa em cái gì vậy? Hửm?

Cung Tuấn nói như thế là vì dạo gần đây Trương Triết Hạn vẫn luôn đùa cậu như thế, rõ ràng trên tay trống trơn vẫn luôn hỏi cậu có nhìn thấy gì hay không. Cung Tuấn cũng không biết đây là trò chơi gì mới nữa.

Giây phút tay Cung Tuấn vỗ một cái, gió nóng thổi lướt qua hai má của Trương Triết Hạn đau rát. Trong mắt anh, những cánh hoa trắng ấy chậm rãi tung ra rồi rơi xuống đất, trong lòng anh bỗng nhói lên. Trương Triết Hạn cúi đầu cười một tiếng.

- Quả nhiên.

- Quả nhiên gì cơ?

Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn Cung Tuấn, ánh mắt anh tràn đầy phức tạp, tình cảm hỗn loạn trong đó quá khó hiểu với Cung Tuấn, nhưng cũng không ngăn được trong lòng cậu thấy khó chịu theo. Cậu nghe giọng Trương Triết Hạn cất lên nhẹ hẫng, như chỉ cần chạm nhẹ vào đã vỡ tan.

- Quả nhiên em không nhìn thấy.

Mùa hè năm ấy có hơi làm người ta chán ghét.

Năm học mới vừa đến, Trương Triết Hạn đã bước vào cuối cấp, Cung Tuấn thì vẫn còn một năm thoải mái chẳng âu lo. Mỗi buổi sáng Cung Tuấn sẽ đạp xe qua nhà Trương Triết Hạn chờ anh cùng tới trường, hai người họ sẽ dừng lại mua bữa sáng ở đâu đó trên đường, trong lúc băng qua con đường dọc cây cầu bắt ngang con kênh trong xanh cũng có thể trò chuyện được mấy câu. Đề tài của mấy cậu con trai đang lớn cũng không mấy phức tạp.

- Trận đấu tháng sau anh có tham gia không?

Trương Triết Hạn nhổm người lấy đà đạp pedan càng lúc càng nhanh, để gió thổi tốc qua tóc anh.

- Không tham gia, đề luyện thi đang chờ anh.

Cung Tuấn cũng không chịu thua tăng tốc đuổi theo sau.

- Không thú vị gì hết.

- Cái gì? Là đề thi?

- Anh không thi đấu em đi cổ vũ ai bây giờ?

Trương Triết Hạn nghe thấy trong lòng có chút vui vẻ, anh cười.

- Em tự mình chơi?

- Anh lại muốn khịa em đúng không?

Nụ cười trên môi hai thiếu niên chưa lúc nào dừng lại.

Trương Triết Hạn vì là năm cuối nên rất vất vả, thời gian nghỉ trưa cũng tranh thủ xuống lầu tìm Cung Tuấn ăn trưa. Lúc anh rẽ qua khúc ngoặc cầu thang, vô tình trông thấy Cung Tuấn đang cúi người nhặt đồ giúp một nữ sinh, nữ sinh kia không ngừng xin lỗi, cảm ơn, lộn xộn đến dở khóc dở cười.

- Cảm ơn đàn anh!

Cô nhóc nói xong ngượng ngùng chạy mất. Vậy mà bỏ quên luôn quyển sách còn đang ở trên tay Cung Tuấn. Trương Triết Hạn thấy cậu có vẻ tò mò lật qua lật lại, anh đang định đi tới thì thấy bạn cùng lớp của Cung Tuấn đến gần vỗ vai cậu.

- Cái gì đấy? Ôi, cậu còn đọc loại sách này?

- Loại sách gì? – Cung Tuấn ngờ ngợ hỏi.

- Là loại bọn con gái gần đây rất yêu thích, cái gì nhỉ? Hừm, kêu boyslove, đam mỹ đại loại thế.

Trương Triết Hạn nhìn thấy biểu tình trên mặt Cung Tuấn có hơi vi diệu, không phải là chán ghét, mà càng như không tin tưởng hơn. Trong lòng Trương Triết Hạn trầm xuống, anh hít sâu một hơi, cảm giác như lồng ngực mình nghẹn lại.

Lúc Trương Triết Hạn xoay người thì Cung Tuấn phát hiện ra anh.

- A Hạn, em ở đây.

Sau đó Cung Tuấn như vứt củ khoai lang bỏng tay cho bạn cùng lớp rồi đi về phía anh.

- Giúp tớ trả cho cô bạn kia.

- Ơ! Này!

Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn cười rạng rỡ đi về phía mình, anh cũng cũng cố nở một nụ cười thản nhiên.

- Ăn trưa.

- Biết mà, em đang định kêu anh đây.

Một bữa trưa ăn chẳng biết vị, hoặc là gần đây Trương Triết Hạn đều ăn không ngon, suy nghĩ cũng chẳng nhẹ nhàng như bề ngoài biểu hiện ra.

Trương Triết Hạn biết vấn đề này là của riêng anh, Cung Tuấn chẳng làm gì sai cả. Cậu ấy chỉ không thích anh, như cách mà anh thích cậu ấy mà thôi.

Từ bao giờ vậy? Tình cảm này biến chất từ bao giờ?

Trương Triết Hạn và Cung Tuấn vốn là hàng xóm lớn lên bên nhau từ nhỏ, chơi chung ngủ chung, thậm chí còn mặc chung một cái quần mà lớn lên. Cho dù sau này gia đình Cung Tuấn chuyển sang quận khác cũng chỉ cách hai mươi phút đạp xe. Hai người họ vốn thân như anh em, Trương Triết Hạn dễ tính nuông chiều cậu em nhỏ này, Cung Tuấn cũng rất biết cách chăm sóc người anh chỉ lớn hơn mình một tuổi này.

Vậy thì, vấn đề này vốn là của Trương Triết Hạn sao? Anh thích Cung Tuấn, đúng là vấn đề của anh, anh cũng từng muốn thử giải quyết vấn đề. Nhưng Trương Triết Hạn biết anh sẽ chẳng giải quyết được nó nữa.

Anh quá thích Cung Tuấn.

Trước khi nhận định rõ khuynh hướng yêu thích cùng phái thì anh đã thích Cung Tuấn. Là lâu ngày sinh tình, hay là trúc mã trúc mã, tất cả đều là lý do, đều là căn bản của nguyên do. Có lúc Trương Triết Hạn tìm cho mình rất nhiều cách biện minh, bởi vì có nguyên nhân thì sẽ có cách giải quyết.

Nhưng mà Trương Triết Hạn nhận ra, Cung Tuấn không thuộc về những lý do ấy. Bởi vì đó là cậu ấy nên anh mới thích, bởi đó là Cung Tuấn.
Trương Triết Hạn từng nghĩ mối tình này của anh, hoặc là kết thúc trong mối quan hệ tan vỡ của hai người, hoặc là chết non trong âm thầm của anh. Cũng có cách giải quyết khác, đó là Cung Tuấn cũng thích anh, vậy thì hai người họ là tâm đầu ý hợp, là duyên phận, sẽ HE.

Nhưng nếu cái cách đó có thể thực hiện, Trương Triết Hạn đã không mắc Hanahaki.

Trương Triết Hạn gõ bàn phím, âm thanh “lạch cạch” đặc biệt vang dội trong căn phòng khép kín, từ khóa “Hanahaki” cho ra rất nhiều kết quả. Ánh sáng của màn hình máy tính hắt lên đôi mắt đen của anh thứ anh sáng xanh lạnh lẽo.

Được một lúc thì Trương Triết Hạn đứng lên rời khỏi bàn, anh đi tới chiếc gương soi cao bằng người nơi góc tường. Trương Triết Hạn cởi từng nút áo ngủ ra, từ vị trí xương quai xanh còn chưa thấy gì, nhưng đến khi toàn bộ lồng ngực đều hiện ra thì lại khác. Trên lồng ngực Trương Triết Hạn, bắt đầu từ vị trí ở giữa có một cành hoa xanh biếc hiện lên rõ ràng, trông như hình xăm nhưng nhìn kỹ lại chân thật đến kinh ngạc. Cành hoa ấy không chỉ có một, nó đang lớn dần, có những cái cành bé xíu bắt đầu vươn ra. Ngón tay Trương Triết Hạn lướt qua vị trí những nụ hoa trắng đang e ấp sắp nở, trong đầu anh nhớ lại những từ khóa vừa xem qua.

“Ảo giác, nghẹt thở, tắt nghẽn mạch máu... Chết.”

Hanahaki, chứng bệnh của những kẻ yêu đơn phương.

Trường hợp mắc bệnh là 1/1000000 người, bất hạnh làm sao, Trương Triết Hạn lại mắc chứng bệnh này. Anh chứng kiến cành hoa ấy từ khi chỉ là một cái lá bé xíu, cho đến hôm nay đã muốn lan ra khắp lồng ngực đến gần trái tim. Từ lúc chẳng có một nụ hoa nào đến gần đây thì bắt đầu nở, dồn dập xâm chiếm lồng ngực anh. Mỗi ngày, Trương Triết Hạn đều phải nôn ra những cánh hoa ấy, nếu không anh sẽ thấy khó thở, đau nhói dai dẳng.
Trương Triết Hạn nở một nụ cười châm chọc, căn bệnh này tồn tại nói lên một sự thật rất rõ ràng, Cung Tuấn không thích anh.

Tình đơn phương có thể giết chết một người sao? Đáp án rõ ràng là có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top